Chương 5:
Minh Khai Dạ Hợp
06/05/2023
Hạ Ly vội vàng chạy tới phòng phát thanh, xác nhận biên đạo và MC phụ trách phát sóng hôm nay đã sẵn sàng, liền chạy về khu trực nhật.
Tiêu Vũ Long đang quét dọn, cô bèn lấy cây chổi khác chạy lại giúp đỡ.
Hạ Ly cầm chổi chạy tới nói: “Cậu quét bên này chưa?”
“Quét rồi—cậu quét bên kia đi.”
Không lâu sau đó trời bắt đầu đổ mưa.
Động tác hai người nhanh hơn, quét sạch toàn bộ khu vực, dọn bụi bẩn cùng lá khô thu vào một góc, lấy xẻng hốt rác rồi đổ vào thùng rác.
Trước khi cơn mưa làm ướt mặt đất, cả hai nhanh chóng chạy vào hành lang trước tòa nhà dạy học để trốn mưa.
Suýt nữa đụng phải người, Hạ Ly vội vàng dừng lại.
Sau đó cô sửng sốt.
Cô đang thở hổn hển vì chạy, trên tay vẫn cầm một cái xẻng hót rác và hai cái chổi, mái tóc ướt một nửa vì mưa, những lọn tóc mái rũ xuống trên trán.
Vào lúc xấu hổ nhất lại gặp một người mà cô nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ gặp lại trong cuộc đời này.
May mắn thay. nam sinh không chú ý đến cô.
Anh mặc áo thun màu trắng, sau lưng đeo ba lô màu đen, đứng bên cạnh một ông lão với vẻ mặt điềm tĩnh.
Ông lão nhìn như đã năm mươi sáu mươi tuổi, tóc hai màu, trên mặt tươi cười hòa nhã.
Đối diện hai người là một giáo viên chủ nhiệm cũng đang tươi cười.
Ông lão cười nói: “....Minh trung dạy học nghiêm túc cẩn thận, ta rất yên tâm. Đứa nhỏ này cũng hiểu chuyện, sẽ không gây phiền phức cho chủ nhiệm Trịnh đâu, về sau làm phiền thầy chiếu cố.”
Chủ nhiệm Trịnh cười nói: “Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ phụ trách tất cả học sinh…..”
Hạ Ly ngơ ngẩn, cảm giác vui sướng như tìm lại được thứ gì đó đã mất.
Làm thế nào, như thế nào mà chúng ta còn có thể gặp lại nhau….
Tiêu Vũ Long đang chạy phía trước thúc giục, Hạ Ly lúc này mới hoàn hồn đi theo.
Cô đi xa mãi mới dám quay đầu nhìn lại, thấy mưa rơi ngoài hiên, thấy bóng dáng cao gầy của anh, giống một chú hạc trắng phong thái tựa tiên, cao như vậy chắc phải hơn chủ nhiệm Trịnh một cái đầu.
Tiêu Vũ Long tự mình đi đổ rác, bảo Hạ Ly quay lại lớp học trước.
Đi qua hành lang tầng một là đi qua phòng học của lớp quốc tế.
Sĩ số của lớp quốc tế là hai mươi, lúc này đây đang có bốn năm người vây quanh Đào Thi Duyệt chỗ cửa sổ.
Đào Thi Duyệt mặt mày có chút kiêu ngạo, không có tỏ vẻ “hơn người” trắng trợn, nhưng nhìn kỹ rất dễ dàng làm người ta có loại cảm giác này.
Thực ra Hạ Ly không có ác cảm lớn lắm với cô ấy, bởi vì Đào Thi Duyệt chính là kiểu nữ sinh từ nhỏ đến lớn đều sống như công chúa, gia cảnh hơn người, dung nhan mỹ lệ, nhân duyên hay thành tích đều tốt, có những điều kiện như vậy thì dựa vào cái gì mà không được tỏ ra hơn người.
“Thi Duyệt, cậu với cậu ấy biết nhau như thế nào vậy?”
Hạ Ly bỗng nghe thấy có người hỏi.
“Bà ngoại của cậu ấy trước khi nghỉ hưu cũng từng làm việc ở bệnh viện số một, mẹ mình làm cùng khoa với bà ấy nên coi như một nửa học sinh của bà ấy.” Đào Thi Duyệt nói.
Hạ Ly dừng lại.
Cô không biết họ đang nói về ai, nhưng cô có một loại cảm giác không thể giải thích được.
Có phải họ đang nói về cậu nam sinh kia không?
Có người ồ lên một tiếng rồi hỏi: “Cậu ấy chuyển đến từ trường nào vậy?”
“Từ bên kia Bắc Thành.”
“Sao cậu ấy lại từ Bắc Thành chuyển đến một nơi nhỏ như Sở Thành làm gì?”
“Cho nên mới có lớp quốc tế đó.” Đào Thi Duyệt nói, “Phần lớn ngân sách để thành lập lớp quốc tế đều do ông ngoại cậu ấy quyên góp. Cậu ấy ở đây chẳng qua là đi dự thính, đến lúc đăng ký đại học vẫn sẽ trở lại Bắc Thành.” Đào Thi Duyệt lúc này mới chú ý tới Hạ Ly, chủ động vẫy tay chào hỏi: “Hi!”
Hạ Ly không có tay nào để giơ ra chào, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Hi!”
Mặc dù cô rất tò mò, nhưng dù sao cũng đang ở trước cửa lớp học người khác, vì vậy Hạ Ly không xúm lại nghe ngóng mà chào hỏi Đào Thi Duyệt đôi ba câu rồi về lớp.
Hạ Ly cất chổi và đồ hốt rác rồi đi vào phòng vệ sinh ở cuối hành lang rửa tay.
Trở lại lớp học không được bao lâu, Lâm Thanh Hiểu đã từ nhà ăn trở lại, trên tay bưng một bát mì xào cho Hạ Ly.
Hạ Ly cảm ơn cô ấy.
Lâm Thanh Hiểu ngồi xuống chỗ ngồi cùng bàn Hạ Ly, vừa uống sữa chua quang minh vừa nói, “Cậu vừa mới đi trực nhật về nên không biết, lớp hai mươi có một nam sinh cực kỳ đẹp trai.”
Hạ Ly ngưng bẻ đũa, “Lúc mình đi lên, nghe thấy Đào Thi Duyệt nói chuyện với các bạn trong lớp. Hình như cậu ấy có quen cậu nam sinh kia.”
Lâm Thanh Hiểu nói: “Thành ra phải nắm bắt lấy cơ hội này mà khoe khoang.”
Lúc này có ba nữ sinh bước vào, bàn tán sôi nổi về cùng một chủ đề.
Một bạn nói: “Nghe nói người còn chưa đi, vẫn đang ở tòa văn phòng bên kia.” “Có muốn đi xem không?”
“Không đi đâu, như cố ý ấy.”
“Rốt cuộc là đẹp trai tới cỡ nào? Đẹp trai hơn Thẩm Dương hả?”
“Thẩm Dương so với cậu ấy cũng chỉ ở mức trung bình.”
Nhờ câu chuyện của các bạn nữ sinh mà Hạ Ly biết thêm nhiều hơn.
Anh bước vào khi tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, chủ yếu là tới lấy sách.
Anh vào lớp nhưng không chào hỏi ai, dù Đào Thi Duyệt có chủ động gọi tên thì phản ứng của anh vẫn rất lạnh lùng.
Sau giờ học, anh rời đi, lại bị gặp phải ở tòa nhà văn phòng.
Hạ Ly có một cảm giác kỳ lạ.
Sau đó, vào năm 2013, một bài hát có tên “Tiểu thư Đổng” đã trở nên nổi tiếng, lời bài hát có nội dung: “Cô mới không phải là một nữ sinh không có câu chuyện của riêng mình.”
Hạ Ly chỉ là một “nữ sinh không có câu chuyện của riêng mình.”
Nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, luôn cẩn thận bước từng bước một, không bao giờ vượt qua các quy tắc.
Nhưng lúc này đây, cô lại rất gần với một câu chuyện.
Cô rất muốn nói với cả thế giới rằng người này đã từng mượn tai nghe của cô nghe nhạc tận hai tiếng liền.
Nhưng không.
Nhất định sẽ có người nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện.
Điều đó có thực sự xảy ra không, bản thân cô cũng có chút nghi ngờ.
Giá như lúc đó cô dũng cảm hỏi tên thì tốt biết mấy.
Nếu biết tên thì anh không còn là giấc mộng hão huyền trên xe của cô nữa.
Hạ Ly hỏi Lâm Thanh Hiểu: “Tên cậu ấy là gì?”
“Yến Tư Thời.”
“Viết như thế nào?”
Lâm Thanh Hiểu lấy giấy bút ra viết.
Yến Tư Thời.
Trời yên biển lặng, ta thích ta sinh, chỉ một Tư Thời.
Tiêu Vũ Long đang quét dọn, cô bèn lấy cây chổi khác chạy lại giúp đỡ.
Hạ Ly cầm chổi chạy tới nói: “Cậu quét bên này chưa?”
“Quét rồi—cậu quét bên kia đi.”
Không lâu sau đó trời bắt đầu đổ mưa.
Động tác hai người nhanh hơn, quét sạch toàn bộ khu vực, dọn bụi bẩn cùng lá khô thu vào một góc, lấy xẻng hốt rác rồi đổ vào thùng rác.
Trước khi cơn mưa làm ướt mặt đất, cả hai nhanh chóng chạy vào hành lang trước tòa nhà dạy học để trốn mưa.
Suýt nữa đụng phải người, Hạ Ly vội vàng dừng lại.
Sau đó cô sửng sốt.
Cô đang thở hổn hển vì chạy, trên tay vẫn cầm một cái xẻng hót rác và hai cái chổi, mái tóc ướt một nửa vì mưa, những lọn tóc mái rũ xuống trên trán.
Vào lúc xấu hổ nhất lại gặp một người mà cô nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ gặp lại trong cuộc đời này.
May mắn thay. nam sinh không chú ý đến cô.
Anh mặc áo thun màu trắng, sau lưng đeo ba lô màu đen, đứng bên cạnh một ông lão với vẻ mặt điềm tĩnh.
Ông lão nhìn như đã năm mươi sáu mươi tuổi, tóc hai màu, trên mặt tươi cười hòa nhã.
Đối diện hai người là một giáo viên chủ nhiệm cũng đang tươi cười.
Ông lão cười nói: “....Minh trung dạy học nghiêm túc cẩn thận, ta rất yên tâm. Đứa nhỏ này cũng hiểu chuyện, sẽ không gây phiền phức cho chủ nhiệm Trịnh đâu, về sau làm phiền thầy chiếu cố.”
Chủ nhiệm Trịnh cười nói: “Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ phụ trách tất cả học sinh…..”
Hạ Ly ngơ ngẩn, cảm giác vui sướng như tìm lại được thứ gì đó đã mất.
Làm thế nào, như thế nào mà chúng ta còn có thể gặp lại nhau….
Tiêu Vũ Long đang chạy phía trước thúc giục, Hạ Ly lúc này mới hoàn hồn đi theo.
Cô đi xa mãi mới dám quay đầu nhìn lại, thấy mưa rơi ngoài hiên, thấy bóng dáng cao gầy của anh, giống một chú hạc trắng phong thái tựa tiên, cao như vậy chắc phải hơn chủ nhiệm Trịnh một cái đầu.
Tiêu Vũ Long tự mình đi đổ rác, bảo Hạ Ly quay lại lớp học trước.
Đi qua hành lang tầng một là đi qua phòng học của lớp quốc tế.
Sĩ số của lớp quốc tế là hai mươi, lúc này đây đang có bốn năm người vây quanh Đào Thi Duyệt chỗ cửa sổ.
Đào Thi Duyệt mặt mày có chút kiêu ngạo, không có tỏ vẻ “hơn người” trắng trợn, nhưng nhìn kỹ rất dễ dàng làm người ta có loại cảm giác này.
Thực ra Hạ Ly không có ác cảm lớn lắm với cô ấy, bởi vì Đào Thi Duyệt chính là kiểu nữ sinh từ nhỏ đến lớn đều sống như công chúa, gia cảnh hơn người, dung nhan mỹ lệ, nhân duyên hay thành tích đều tốt, có những điều kiện như vậy thì dựa vào cái gì mà không được tỏ ra hơn người.
“Thi Duyệt, cậu với cậu ấy biết nhau như thế nào vậy?”
Hạ Ly bỗng nghe thấy có người hỏi.
“Bà ngoại của cậu ấy trước khi nghỉ hưu cũng từng làm việc ở bệnh viện số một, mẹ mình làm cùng khoa với bà ấy nên coi như một nửa học sinh của bà ấy.” Đào Thi Duyệt nói.
Hạ Ly dừng lại.
Cô không biết họ đang nói về ai, nhưng cô có một loại cảm giác không thể giải thích được.
Có phải họ đang nói về cậu nam sinh kia không?
Có người ồ lên một tiếng rồi hỏi: “Cậu ấy chuyển đến từ trường nào vậy?”
“Từ bên kia Bắc Thành.”
“Sao cậu ấy lại từ Bắc Thành chuyển đến một nơi nhỏ như Sở Thành làm gì?”
“Cho nên mới có lớp quốc tế đó.” Đào Thi Duyệt nói, “Phần lớn ngân sách để thành lập lớp quốc tế đều do ông ngoại cậu ấy quyên góp. Cậu ấy ở đây chẳng qua là đi dự thính, đến lúc đăng ký đại học vẫn sẽ trở lại Bắc Thành.” Đào Thi Duyệt lúc này mới chú ý tới Hạ Ly, chủ động vẫy tay chào hỏi: “Hi!”
Hạ Ly không có tay nào để giơ ra chào, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Hi!”
Mặc dù cô rất tò mò, nhưng dù sao cũng đang ở trước cửa lớp học người khác, vì vậy Hạ Ly không xúm lại nghe ngóng mà chào hỏi Đào Thi Duyệt đôi ba câu rồi về lớp.
Hạ Ly cất chổi và đồ hốt rác rồi đi vào phòng vệ sinh ở cuối hành lang rửa tay.
Trở lại lớp học không được bao lâu, Lâm Thanh Hiểu đã từ nhà ăn trở lại, trên tay bưng một bát mì xào cho Hạ Ly.
Hạ Ly cảm ơn cô ấy.
Lâm Thanh Hiểu ngồi xuống chỗ ngồi cùng bàn Hạ Ly, vừa uống sữa chua quang minh vừa nói, “Cậu vừa mới đi trực nhật về nên không biết, lớp hai mươi có một nam sinh cực kỳ đẹp trai.”
Hạ Ly ngưng bẻ đũa, “Lúc mình đi lên, nghe thấy Đào Thi Duyệt nói chuyện với các bạn trong lớp. Hình như cậu ấy có quen cậu nam sinh kia.”
Lâm Thanh Hiểu nói: “Thành ra phải nắm bắt lấy cơ hội này mà khoe khoang.”
Lúc này có ba nữ sinh bước vào, bàn tán sôi nổi về cùng một chủ đề.
Một bạn nói: “Nghe nói người còn chưa đi, vẫn đang ở tòa văn phòng bên kia.” “Có muốn đi xem không?”
“Không đi đâu, như cố ý ấy.”
“Rốt cuộc là đẹp trai tới cỡ nào? Đẹp trai hơn Thẩm Dương hả?”
“Thẩm Dương so với cậu ấy cũng chỉ ở mức trung bình.”
Nhờ câu chuyện của các bạn nữ sinh mà Hạ Ly biết thêm nhiều hơn.
Anh bước vào khi tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, chủ yếu là tới lấy sách.
Anh vào lớp nhưng không chào hỏi ai, dù Đào Thi Duyệt có chủ động gọi tên thì phản ứng của anh vẫn rất lạnh lùng.
Sau giờ học, anh rời đi, lại bị gặp phải ở tòa nhà văn phòng.
Hạ Ly có một cảm giác kỳ lạ.
Sau đó, vào năm 2013, một bài hát có tên “Tiểu thư Đổng” đã trở nên nổi tiếng, lời bài hát có nội dung: “Cô mới không phải là một nữ sinh không có câu chuyện của riêng mình.”
Hạ Ly chỉ là một “nữ sinh không có câu chuyện của riêng mình.”
Nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, luôn cẩn thận bước từng bước một, không bao giờ vượt qua các quy tắc.
Nhưng lúc này đây, cô lại rất gần với một câu chuyện.
Cô rất muốn nói với cả thế giới rằng người này đã từng mượn tai nghe của cô nghe nhạc tận hai tiếng liền.
Nhưng không.
Nhất định sẽ có người nghi ngờ tính chân thật của câu chuyện.
Điều đó có thực sự xảy ra không, bản thân cô cũng có chút nghi ngờ.
Giá như lúc đó cô dũng cảm hỏi tên thì tốt biết mấy.
Nếu biết tên thì anh không còn là giấc mộng hão huyền trên xe của cô nữa.
Hạ Ly hỏi Lâm Thanh Hiểu: “Tên cậu ấy là gì?”
“Yến Tư Thời.”
“Viết như thế nào?”
Lâm Thanh Hiểu lấy giấy bút ra viết.
Yến Tư Thời.
Trời yên biển lặng, ta thích ta sinh, chỉ một Tư Thời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.