Chương 12:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
Hà Ngộ chỉ chỉ tập tư liệu đầu tiên có tấm danh thiếp bí mật ở trên, nói: “Tôi quen biết ông ấy, có thể giúp anh một lần.”
Trần Khuê đã từng là chuyên gia của khoa chỉnh hình, nhiều năm kinh nghiệm trên lĩnh vực này giúp Trần Khuê có được danh vọng rất lớn, chỉ là sau khi về hưu liền được viện dưỡng lão Minh Khê mời đến làm việc với mức lương rất cao, đó là nơi mà không phải ai cũng đến làm việc được.
Hà Ngộ lại nói: “Bác sĩ Trần mỗi tuần đều có hai, ba ngày nghỉ ngơi, anh tự sắp xếp thời gian sao cho phù hợp, đến lúc đó liên hệ với tôi.”
Ngôi nhà tĩnh lặng chỉ có tiếng cống thoát nước róc rách vang vọng, biểu tình Đoạn Mạnh trở nên vô cùng kỳ quái, muốn nói điều gì nhưng rồi lại nhịn xuống.
Quả thật anh rất muốn gặp Trần Khuê một lần, nhiều lần thử đều không có kết quả, tưởng chừng đã không còn hy vọng, hiện tại Hà Ngộ dễ như trở bàn tay đem cơ hội dâng đến trước mặt anh thế này.
Nhưng chẳng có thứ gì trên đời này được cho tặng miễn phí, Hà Ngộ muốn điều gì, anh không thể đáp ứng nổi.
“Chậc.” Đoạn Mạnh xoay người đi vào phòng ngủ. “Không cần.”
Hà Ngộ lẽo đẽo phía sau anh: “Yên tâm, tôi không lấy việc này để yêu cầu anh rời khỏi căn nhà này đâu.”
Đoạn Mạnh dừng bước đi, anh nghe đến đây liền quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn cô: “Vậy cô muốn cái gì?”
Hà Ngộ thẳng thắn nhìn anh: “Nhàn rỗi lâu lâu muốn đến nhà anh chơi thôi.”
Cô gái nhỏ chí công vô tư như thế, Đoạn Mạnh tự cảm thấy hổ thẹn với suy nghĩ về cô lúc nãy.
Buổi chiều hôm đó Hà Ngộ cũng dùng cơm chiều ở nhà Đoạn Mạnh.
Đoạn Mạnh hỏi cô muốn ăn món gì.
Hà Ngộ nói: “Bồn rau xanh nhà anh.” “Cô nhớ mãi không quên bồn rau xanh nhà tôi thật đấy.”
“Rau xanh thuần màu lục như vậy, giờ khó kiếm được lắm.”
Đoạn Mạnh ra bồn rau hái về một ít rau xanh đem về rửa sạch, Hà Ngộ ở bên cạnh thì giúp anh đánh trứng gà.
Đối với tay mơ mới vào nghề mà nói, đánh trứng gà cũng cần một loại kỹ thuật cao siêu, mà Hà Ngộ không thể tiếp thu nổi kiến thức này.
Đoạn Mạnh quay sang liếc cô một cái.
Hà Ngộ lẩm bẩm: “Mệt quá đấy.”
Sau đó liền nghe ‘bang’ một tiếng, do cô dùng sức quá mạnh nên vỏ trứng vỡ tan, trứng gà trực tiếp rơi xuống bếp.
Đoạn Mạnh: “......”
Hà Ngộ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, mặt không đỏ chân không run biện minh: “Nhà anh nhiều trứng gà lắm mà.”
“Nhiều cũng không thể lãng phí như vậy.” Đoạn Mạnh thật sự bái phục, không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Làm sao mà cô có thể sống sót rồi lớn được chừng này vậy?”
“Thuận theo ý trời thôi.”
Hà Ngộ từ trong ngăn tủ lấy một quả trứng mới, tay nghề vẫn tệ hại như cũ, vỏ trứng còn rơi ra mỗi nơi một mảnh, nhưng chí ít cũng không thê thảm như lúc nãy.
Một tay nâng cao bát, một tay đánh trứng, bát đựng trứng khá lớn, kết quả trứng lần này không có vấn đề gì, nhưng tới lượt bát rơi.
Hà Ngộ nhìn chằm chằm đống đổ nát trên mặt đất, nói: “Trượt tay.”
“.....”
Cuối cùng, Hà Ngộ được Đoạn Mạnh mời ra khỏi phòng bếp, nhàn hạ ngồi nghỉ ngơi ở ghế dài, đưa lưng về phía cửa sổ, ánh chiều tà từ bên ngoài chiếu vào, cùng vẻ âm u bên trong nhà tạo thành hình ảnh tương phản đối lập.
Thông báo hiện đầy lên điện thoại, cô không muốn quan tâm, lại có mấy cuộc gọi nhỡ, cô tùy tiện ấn đại một số.
Dư Nhất Dương nhận được điện thoại của cô liền hỏi thăm tình hình công việc đã tiến triển thế nào.
“Giống như ngày hôm qua thôi, lại tốn một phen thuyết phục, còn lại phải tùy duyên.”
“Ngày mai cứ đem việc này giao cho lão Cao, em cũng chỉ là con gái, chạy theo bọn họ làm gì.”
Lúc này Đoạn Mạnh đã nấu xong bữa cơm, bưng ra một chén nấm hương xào rau xanh đặt lên bàn, hai người nhìn nhau chớp mắt một cái, anh liền xoay người trở lại bàn ăn.
Hà Ngộ đứng dậy, đi đến bàn ăn, gắp một miếng nấm bỏ vào miệng, hương vị tuyệt hảo, lại phối hợp với món rau mới hái, hương vị vô cùng đặc biệt thơm ngon.
“Có nghe anh nói gì không?” Dư Nhất Dương ở bên kia hỏi.
Hà Ngộ nói: “Đến lúc đó rồi tính, tôi đã theo vụ này từ lâu rồi.”
“Tùy em, em đang ở đâu vậy?”
“Đang ở ngoài ăn cơm.”
Dư Nhất Dương không nói thêm nữa, chỉ dặn dò cô sớm về nhà, đừng có tắt điện thoại.
Hà Ngộ cất điện thoại di động vào túi, lại gắp thêm miếng rau, đột nhiên cảm nhận được có người phía sau.
Cửa phòng phía Tây không biết được mở ra lúc nào, một người phụ nữ im lặng ngồi trên chiếc xe lăn, trên chân có trải một tấm chăn, tóc dài buộc gọn sau đầu. Bởi vì gầy gò, đôi mắt trông có vẻ to hơn, nhìn chằm chằm vào Hà Ngộ, khiến người ta có cảm giác lạnh cả sống lưng.
Hà Ngộ nhai miếng rau trong miệng thật nhanh, đại khái cũng đoán được người đó là ai, cô lễ phép kêu lên một tiếng: “Chào bác.”
Đỗ Kim Đệ chuyển động xe lăn đến gần hơn chút, biểu tình lạnh lùng không thoải mái, nhìn Hà Ngộ từ trên xuống dưới một lần rồi mới mở miệng: “Bạn của Đoạn Mạnh ư?”
Hà Ngộ gật đầu: “Làm phiền bác rồi.”
Trần Khuê đã từng là chuyên gia của khoa chỉnh hình, nhiều năm kinh nghiệm trên lĩnh vực này giúp Trần Khuê có được danh vọng rất lớn, chỉ là sau khi về hưu liền được viện dưỡng lão Minh Khê mời đến làm việc với mức lương rất cao, đó là nơi mà không phải ai cũng đến làm việc được.
Hà Ngộ lại nói: “Bác sĩ Trần mỗi tuần đều có hai, ba ngày nghỉ ngơi, anh tự sắp xếp thời gian sao cho phù hợp, đến lúc đó liên hệ với tôi.”
Ngôi nhà tĩnh lặng chỉ có tiếng cống thoát nước róc rách vang vọng, biểu tình Đoạn Mạnh trở nên vô cùng kỳ quái, muốn nói điều gì nhưng rồi lại nhịn xuống.
Quả thật anh rất muốn gặp Trần Khuê một lần, nhiều lần thử đều không có kết quả, tưởng chừng đã không còn hy vọng, hiện tại Hà Ngộ dễ như trở bàn tay đem cơ hội dâng đến trước mặt anh thế này.
Nhưng chẳng có thứ gì trên đời này được cho tặng miễn phí, Hà Ngộ muốn điều gì, anh không thể đáp ứng nổi.
“Chậc.” Đoạn Mạnh xoay người đi vào phòng ngủ. “Không cần.”
Hà Ngộ lẽo đẽo phía sau anh: “Yên tâm, tôi không lấy việc này để yêu cầu anh rời khỏi căn nhà này đâu.”
Đoạn Mạnh dừng bước đi, anh nghe đến đây liền quay đầu lại, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn cô: “Vậy cô muốn cái gì?”
Hà Ngộ thẳng thắn nhìn anh: “Nhàn rỗi lâu lâu muốn đến nhà anh chơi thôi.”
Cô gái nhỏ chí công vô tư như thế, Đoạn Mạnh tự cảm thấy hổ thẹn với suy nghĩ về cô lúc nãy.
Buổi chiều hôm đó Hà Ngộ cũng dùng cơm chiều ở nhà Đoạn Mạnh.
Đoạn Mạnh hỏi cô muốn ăn món gì.
Hà Ngộ nói: “Bồn rau xanh nhà anh.” “Cô nhớ mãi không quên bồn rau xanh nhà tôi thật đấy.”
“Rau xanh thuần màu lục như vậy, giờ khó kiếm được lắm.”
Đoạn Mạnh ra bồn rau hái về một ít rau xanh đem về rửa sạch, Hà Ngộ ở bên cạnh thì giúp anh đánh trứng gà.
Đối với tay mơ mới vào nghề mà nói, đánh trứng gà cũng cần một loại kỹ thuật cao siêu, mà Hà Ngộ không thể tiếp thu nổi kiến thức này.
Đoạn Mạnh quay sang liếc cô một cái.
Hà Ngộ lẩm bẩm: “Mệt quá đấy.”
Sau đó liền nghe ‘bang’ một tiếng, do cô dùng sức quá mạnh nên vỏ trứng vỡ tan, trứng gà trực tiếp rơi xuống bếp.
Đoạn Mạnh: “......”
Hà Ngộ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, mặt không đỏ chân không run biện minh: “Nhà anh nhiều trứng gà lắm mà.”
“Nhiều cũng không thể lãng phí như vậy.” Đoạn Mạnh thật sự bái phục, không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Làm sao mà cô có thể sống sót rồi lớn được chừng này vậy?”
“Thuận theo ý trời thôi.”
Hà Ngộ từ trong ngăn tủ lấy một quả trứng mới, tay nghề vẫn tệ hại như cũ, vỏ trứng còn rơi ra mỗi nơi một mảnh, nhưng chí ít cũng không thê thảm như lúc nãy.
Một tay nâng cao bát, một tay đánh trứng, bát đựng trứng khá lớn, kết quả trứng lần này không có vấn đề gì, nhưng tới lượt bát rơi.
Hà Ngộ nhìn chằm chằm đống đổ nát trên mặt đất, nói: “Trượt tay.”
“.....”
Cuối cùng, Hà Ngộ được Đoạn Mạnh mời ra khỏi phòng bếp, nhàn hạ ngồi nghỉ ngơi ở ghế dài, đưa lưng về phía cửa sổ, ánh chiều tà từ bên ngoài chiếu vào, cùng vẻ âm u bên trong nhà tạo thành hình ảnh tương phản đối lập.
Thông báo hiện đầy lên điện thoại, cô không muốn quan tâm, lại có mấy cuộc gọi nhỡ, cô tùy tiện ấn đại một số.
Dư Nhất Dương nhận được điện thoại của cô liền hỏi thăm tình hình công việc đã tiến triển thế nào.
“Giống như ngày hôm qua thôi, lại tốn một phen thuyết phục, còn lại phải tùy duyên.”
“Ngày mai cứ đem việc này giao cho lão Cao, em cũng chỉ là con gái, chạy theo bọn họ làm gì.”
Lúc này Đoạn Mạnh đã nấu xong bữa cơm, bưng ra một chén nấm hương xào rau xanh đặt lên bàn, hai người nhìn nhau chớp mắt một cái, anh liền xoay người trở lại bàn ăn.
Hà Ngộ đứng dậy, đi đến bàn ăn, gắp một miếng nấm bỏ vào miệng, hương vị tuyệt hảo, lại phối hợp với món rau mới hái, hương vị vô cùng đặc biệt thơm ngon.
“Có nghe anh nói gì không?” Dư Nhất Dương ở bên kia hỏi.
Hà Ngộ nói: “Đến lúc đó rồi tính, tôi đã theo vụ này từ lâu rồi.”
“Tùy em, em đang ở đâu vậy?”
“Đang ở ngoài ăn cơm.”
Dư Nhất Dương không nói thêm nữa, chỉ dặn dò cô sớm về nhà, đừng có tắt điện thoại.
Hà Ngộ cất điện thoại di động vào túi, lại gắp thêm miếng rau, đột nhiên cảm nhận được có người phía sau.
Cửa phòng phía Tây không biết được mở ra lúc nào, một người phụ nữ im lặng ngồi trên chiếc xe lăn, trên chân có trải một tấm chăn, tóc dài buộc gọn sau đầu. Bởi vì gầy gò, đôi mắt trông có vẻ to hơn, nhìn chằm chằm vào Hà Ngộ, khiến người ta có cảm giác lạnh cả sống lưng.
Hà Ngộ nhai miếng rau trong miệng thật nhanh, đại khái cũng đoán được người đó là ai, cô lễ phép kêu lên một tiếng: “Chào bác.”
Đỗ Kim Đệ chuyển động xe lăn đến gần hơn chút, biểu tình lạnh lùng không thoải mái, nhìn Hà Ngộ từ trên xuống dưới một lần rồi mới mở miệng: “Bạn của Đoạn Mạnh ư?”
Hà Ngộ gật đầu: “Làm phiền bác rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.