Chương 13:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
Bà ta cũng không tỏ thái độ gì, chỉ là xoay về hướng khác, hướng về phía bên ngoài mà mơ màng.
Đoạn Mạnh lại bưng chén thức ăn đi ra, là thịt xào ớt cay, thấy trong nhà chính còn có nhiều người, anh cũng không có phản ứng gì, lại một lần nữa quay trở về.
Bầu không khí nhất thời trở nên kỳ lạ vô cùng, Hà Ngộ nhạy cảm nhận ra rằng hai người có chút không giống mẹ con bình thường, nhưng cụ thể ra sao thì tạm thời cô không nói được.
Đồ ăn hôm nay có tổng cộng bốn món, ngoài ra còn có thêm một chén canh.
Sau khi bát đũa được dọn lên bàn, Đoạn Mạnh đi qua đẩy Đỗ Kim Đệ tới rồi múc cơm cho bà ta.
Đỗ Kim Đệ chỉ vừa mới ăn một miếng trứng xào cà chua liền thả đũa xuống: “Con nấu mặn rồi.”
Đoạn Mạnh không nói hai lời liền bưng trứng xào cà chua lên trở về phòng bếp xào một lần nữa, cứ như vậy chạy tới chạy lui khoảng ba lần, Đỗ Kim Đệ cuối cùng cũng vừa lòng.
Sau đó Hà Ngộ phát hiện, Đỗ Kim Đệ nãy giờ chỉ gắp một món đồ ăn duy nhất để ăn chung với cơm, các món ăn khác trên bàn một đũa cũng không thèm đụng tới, bà ta ăn xong liền di chuyển xe lăn trở về phòng, cánh cửa trên bức tường phía tây lại lần nữa bị đóng lại.
“Đừng nhìn nữa.” Đoạn Mạnh nói: “Nhà tôi là như vậy đấy.”
Hà Ngộ thu hồi tầm mắt, cô nói: “Đây là nguyên nhân có nguyên một dãy hộp trứng trong tủ sao?”
“Đúng vậy, bà ấy chỉ ăn cái này thôi.”
“Tại sao vậy?”
Đoạn Mạnh gắp một đũa thịt bò xào bỏ vào trong miệng: “Ba tôi chỉ biết nấu cái này.”
Hà Ngộ suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Tôi không hiểu lắm.”
“Cô cũng không cần phải hiểu, ăn cơm đi.”
Các thành viên tạo nên gia đình này rất đơn giản, nhưng các mối quan hệ lại khá phức tạp.
Hình thức ở chung kỳ lạ như vậy không phải ngày một ngày hai là có thể hình thành, chắc chắn là một quá trình tích lũy từng ngày, mà cảm giác trong quá trình này cũng chỉ có đương sự mới có thể hiểu được.
“Anh tìm viện trưởng Trần là vì…”
Sau khi ăn cơm xong, đống lộn xộn trên bàn nhất thời chưa kịp dọn dẹp.
Đoạn Mạnh tựa lưng vào ghế ngồi, châm một điếu thuốc, đầu ngón tay đỡ thái dương, anh nói: “Chỉ là cần tư vấn một chút chuyện, chân mẹ tôi trước kia là do ông ấy chữa trị, mấy năm nay lại bắt đầu đau, vẫn luôn trong tình trạng không tốt.”
Hà Ngộ hỏi: “Chân của bác gái vì sao lại trở thành như vậy.”
“Tai nạn giao thông.” Đoạn Mạnh nói: “Xe container vì để tránh xe con nên dẫn tới lật nghiêng, thậm chí còn đè chết người.”
Bên trong phòng không bật đèn, ánh hoàng hôn bên ngoài càng ngày càng yếu, trong nhà cũng vì thế càng ngày càng tối tăm, trong màn sương mù lượn lờ, Hà Ngộ dường như không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Đoạn Mạnh, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Đoạn Mạnh lại nói: “Người bị đè chết kia chính là cha của tôi.”
Hà Ngộ thấy khó thở, đôi mắt đột nhiên mở to.
“Cô còn muốn biết thêm gì nữa không?” Đoạn Mạnh dụi tàn thuốc, không chút để ý mà nói tiếp: “Căn nhà này được xây lúc ba tôi còn sống, cũng là thứ duy nhất ông ấy để lại, cho nên mẹ tôi bà ấy vẫn không chịu chuyển đi.”
Anh nói là “bà ấy” không chịu chuyển đi, chứ không phải là chính bản thân anh.
Hà Ngộ trong nháy mắt liền lý giải được nguyên nhân Đoạn Mạnh trong tình huống điều kiện kinh tế túng quẫn như vậy vẫn không chịu ký thỏa thuận.
Không giống như các hộ gia đình khác, sự tồn tại của ngôi nhà này không chỉ thuộc về hoàn cảnh mà họ quen thuộc mà còn là một thứ để gửi gắm tinh thần, là một bằng chứng về một sinh mạng từng tồn tại trong cuộc sống.
Khi ngôi nhà biến mất, mối liên hệ cuối cùng giữa thế giới này và người đó cũng hoàn toàn bị cắt đứt.
Hà Ngộ vậy mà nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Cô tới đây bằng cách nào?” Đoạn Mạnh thay đổi chủ đề.
“Ngồi xe của bọn họ tới.”
“Lát nữa định sẽ trở về như thế nào ?”
Hà Ngộ nhìn ra ngoài: “Ở đây có dễ gọi xe không?”
“Rất dễ gọi.” Đoạn Mạnh dập điếu thuốc, đứng lên thu dọn bàn ăn. “Chuyện gọi điện thoại, cho dù xa hơn nữa cũng có thể gọi đến.”
Nửa giờ sau.
Hà Ngộ: “Anh nói với tôi là rất dễ gọi được xe mà.”
Radar quét liên tiếp ba chiếc xe, nhưng ai cũng uyển chuyển từ chối nói rằng đường đi quá xa, giống như là gặp phải quỷ.
Đoạn Mạnh thở dài một hơi: “Xin hãy vui lòng nói cho tôi biết tại sao các người lại muốn chọn một nơi mà tới chim cũng không thèm ỉa để khai thác? ”
Hà Ngộ bị cô chọc cười: “Thành phố này về sau sẽ phát triển, cho nên tôi muốn tiên hạ thủ vi cường(*).”
(*)Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
“Đánh rắm!” Đoạn Mạnh hiếm khi chửi thề.
Đêm đó Hà Ngộ ngồi trên xe máy điện của Đoạn Mạnh trở về, lần trước là xe điện ba bánh, lần này đổi thành xe điện hai bánh.
Hà Ngộ nói: “Đãi ngộ của tôi ở chỗ của anh có phải càng ngày càng kém hay không?”
“Có cái để ngồi là tốt rồi.” Đoạn Mạnh nói.
Đoạn Mạnh lại bưng chén thức ăn đi ra, là thịt xào ớt cay, thấy trong nhà chính còn có nhiều người, anh cũng không có phản ứng gì, lại một lần nữa quay trở về.
Bầu không khí nhất thời trở nên kỳ lạ vô cùng, Hà Ngộ nhạy cảm nhận ra rằng hai người có chút không giống mẹ con bình thường, nhưng cụ thể ra sao thì tạm thời cô không nói được.
Đồ ăn hôm nay có tổng cộng bốn món, ngoài ra còn có thêm một chén canh.
Sau khi bát đũa được dọn lên bàn, Đoạn Mạnh đi qua đẩy Đỗ Kim Đệ tới rồi múc cơm cho bà ta.
Đỗ Kim Đệ chỉ vừa mới ăn một miếng trứng xào cà chua liền thả đũa xuống: “Con nấu mặn rồi.”
Đoạn Mạnh không nói hai lời liền bưng trứng xào cà chua lên trở về phòng bếp xào một lần nữa, cứ như vậy chạy tới chạy lui khoảng ba lần, Đỗ Kim Đệ cuối cùng cũng vừa lòng.
Sau đó Hà Ngộ phát hiện, Đỗ Kim Đệ nãy giờ chỉ gắp một món đồ ăn duy nhất để ăn chung với cơm, các món ăn khác trên bàn một đũa cũng không thèm đụng tới, bà ta ăn xong liền di chuyển xe lăn trở về phòng, cánh cửa trên bức tường phía tây lại lần nữa bị đóng lại.
“Đừng nhìn nữa.” Đoạn Mạnh nói: “Nhà tôi là như vậy đấy.”
Hà Ngộ thu hồi tầm mắt, cô nói: “Đây là nguyên nhân có nguyên một dãy hộp trứng trong tủ sao?”
“Đúng vậy, bà ấy chỉ ăn cái này thôi.”
“Tại sao vậy?”
Đoạn Mạnh gắp một đũa thịt bò xào bỏ vào trong miệng: “Ba tôi chỉ biết nấu cái này.”
Hà Ngộ suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Tôi không hiểu lắm.”
“Cô cũng không cần phải hiểu, ăn cơm đi.”
Các thành viên tạo nên gia đình này rất đơn giản, nhưng các mối quan hệ lại khá phức tạp.
Hình thức ở chung kỳ lạ như vậy không phải ngày một ngày hai là có thể hình thành, chắc chắn là một quá trình tích lũy từng ngày, mà cảm giác trong quá trình này cũng chỉ có đương sự mới có thể hiểu được.
“Anh tìm viện trưởng Trần là vì…”
Sau khi ăn cơm xong, đống lộn xộn trên bàn nhất thời chưa kịp dọn dẹp.
Đoạn Mạnh tựa lưng vào ghế ngồi, châm một điếu thuốc, đầu ngón tay đỡ thái dương, anh nói: “Chỉ là cần tư vấn một chút chuyện, chân mẹ tôi trước kia là do ông ấy chữa trị, mấy năm nay lại bắt đầu đau, vẫn luôn trong tình trạng không tốt.”
Hà Ngộ hỏi: “Chân của bác gái vì sao lại trở thành như vậy.”
“Tai nạn giao thông.” Đoạn Mạnh nói: “Xe container vì để tránh xe con nên dẫn tới lật nghiêng, thậm chí còn đè chết người.”
Bên trong phòng không bật đèn, ánh hoàng hôn bên ngoài càng ngày càng yếu, trong nhà cũng vì thế càng ngày càng tối tăm, trong màn sương mù lượn lờ, Hà Ngộ dường như không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Đoạn Mạnh, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Đoạn Mạnh lại nói: “Người bị đè chết kia chính là cha của tôi.”
Hà Ngộ thấy khó thở, đôi mắt đột nhiên mở to.
“Cô còn muốn biết thêm gì nữa không?” Đoạn Mạnh dụi tàn thuốc, không chút để ý mà nói tiếp: “Căn nhà này được xây lúc ba tôi còn sống, cũng là thứ duy nhất ông ấy để lại, cho nên mẹ tôi bà ấy vẫn không chịu chuyển đi.”
Anh nói là “bà ấy” không chịu chuyển đi, chứ không phải là chính bản thân anh.
Hà Ngộ trong nháy mắt liền lý giải được nguyên nhân Đoạn Mạnh trong tình huống điều kiện kinh tế túng quẫn như vậy vẫn không chịu ký thỏa thuận.
Không giống như các hộ gia đình khác, sự tồn tại của ngôi nhà này không chỉ thuộc về hoàn cảnh mà họ quen thuộc mà còn là một thứ để gửi gắm tinh thần, là một bằng chứng về một sinh mạng từng tồn tại trong cuộc sống.
Khi ngôi nhà biến mất, mối liên hệ cuối cùng giữa thế giới này và người đó cũng hoàn toàn bị cắt đứt.
Hà Ngộ vậy mà nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Cô tới đây bằng cách nào?” Đoạn Mạnh thay đổi chủ đề.
“Ngồi xe của bọn họ tới.”
“Lát nữa định sẽ trở về như thế nào ?”
Hà Ngộ nhìn ra ngoài: “Ở đây có dễ gọi xe không?”
“Rất dễ gọi.” Đoạn Mạnh dập điếu thuốc, đứng lên thu dọn bàn ăn. “Chuyện gọi điện thoại, cho dù xa hơn nữa cũng có thể gọi đến.”
Nửa giờ sau.
Hà Ngộ: “Anh nói với tôi là rất dễ gọi được xe mà.”
Radar quét liên tiếp ba chiếc xe, nhưng ai cũng uyển chuyển từ chối nói rằng đường đi quá xa, giống như là gặp phải quỷ.
Đoạn Mạnh thở dài một hơi: “Xin hãy vui lòng nói cho tôi biết tại sao các người lại muốn chọn một nơi mà tới chim cũng không thèm ỉa để khai thác? ”
Hà Ngộ bị cô chọc cười: “Thành phố này về sau sẽ phát triển, cho nên tôi muốn tiên hạ thủ vi cường(*).”
(*)Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
“Đánh rắm!” Đoạn Mạnh hiếm khi chửi thề.
Đêm đó Hà Ngộ ngồi trên xe máy điện của Đoạn Mạnh trở về, lần trước là xe điện ba bánh, lần này đổi thành xe điện hai bánh.
Hà Ngộ nói: “Đãi ngộ của tôi ở chỗ của anh có phải càng ngày càng kém hay không?”
“Có cái để ngồi là tốt rồi.” Đoạn Mạnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.