Chương 21:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
Hà Ngộ chuyển hướng nhìn bà ta: “Bằng không thì sao? Ở đây tiếp tục nhìn bà đánh chết anh ấy sao?”
“Gì chứ, không phải bây giờ vẫn còn sống tốt sao?” Đỗ Kim Đệ bình tĩnh cười: “Vĩnh viễn nên chết lại không chết, nên sống thì lại không sống được.”
Trong đầu Hà Ngộ hiện lên hình ảnh Đoạn Mạnh chơi đùa với bọn trẻ trong công viên trò chơ, hình ảnh đêm khuya anh chạy xe ba gác chở cô về, ngay sau đó là hình ảnh anh mặt mày xám tro trở về từ công trường.
Hà Ngộ buông lỏng tay, nhìn Đỗ Kim Đệ: “Bà muốn anh ấy chết có phải hay không?”
Đỗ Kim Đệ lạnh lùng đối mặt với cô.
Hà Ngộ nói: “Nói tôi nghe, có phải bà cực kì muốn nhìn thấy anh ấy chết có đúng hay không?”
“Phải!” Đỗ Kim Đệ lớn tiếng nói: “Nó không nên tồn tại trên đời này!”
Hà Ngộ không nói lời nào xoay người đi ra ngoài, khi hai người kia còn chưa hiểu cô định làm gì thì cô liền chạy tới mở cửa xe, vội vàng phát động động cơ rồi cho xe lui về phía sau lấy trớn rồi vọt vèo tới trước, tay lái đảo quanh thẳng tắp lái xe chạy thẳng vào sân nhà.
Tốc độ thực nhanh, chân ga nổ vang, trực tiếp nhắm về phía của Đoạn Mạnh.
Nên chết lại không chết, nên sống thì lại không thể sống.
Những lời này đối với Hà Ngộ mà nói một chút cũng không xa lạ, nhiều năm như vậy cô cũng từng vô số lần tự nói với chính mình.
Hiện thực sinh hoạt bị tàn phá, làm cho sự kiên trì của cô đều tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, có đôi khi cô cũng không biết mình có còn muốn tiếp tục sống hay không.
Tai nạn xe cộ để lại bóng ma cho rất nhiều người, thời điểm chiếc xe lao tới Đoạn Mạnh, Đỗ Kim Đệ hậu tri hậu giác xuất hiện một loại sợ hãi không nói nên lời.
Thời gian tại lúc này dường như trở nên chậm lại, Đỗ Kim Đệ trước mắt tựa hồ lại thấy được đoạn đường rộng lớn kia, chiếc xe vận tải màu đỏ thật lớn, trước mắt bà ta đều là máu tươi.
Bà ta đột nhiên trợn to mắt, kinh sợ hét lên.
Đoạn Mạnh một chút cũng không có ý muốn tránh né, cứ như vậy nhìn Hà Ngộ nhấn chân ga lao về phía anh, trong nháy mắt thân xe đụng phải thân thể của anh, thân thể anh ngã gục trên mặt đất, nhưng lạ thay lại không có đau đớn như trong tưởng tượng, thậm chí cũng không có cảm thấy sợ hãi.
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe đột nhiên dừng lại, tiếng thét chói tai của Đỗ Kim Đệ một hồi lâu sau mới biến mất.
Xung quanh dần an tĩnh trở lại, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.
Hà Ngộ một lúc lâu sau mới bước xuống xe, cô đóng sầm cửa xe, đi đến phía trước xem tình huống của Đoạn Mạnh.
Do có kinh nghiệm nhiều năm lái xe nen cô có thể khống chế được tốc độ xe, Đoạn Mạnh tuy rằng bị đụng ngã, nhưng xem tình huống trước mắt, cũng không gây ra thương tích gì quá nặng.
“Có thể đi không?”
Đoạn Mạnh nương theo lực đạo của Hà Ngộ chậm rãi đứng lên, đùi phải chịu không nổi lực, có khả năng đã gãy xương.
Hà Ngộ nói: “Tôi nhớ tôi đâm vào chân trái của cậu mà, sao bây giờ lại thành đùi phải xảy ra vấn đề rồi?”
“Không biết nữa.” Giọng điệu Đoạn Mạnh như không có chuyện gì: “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái.”
Hà Ngộ chưa nói cái gì, cũng không kinh ngạc với biểu tình quá mức bình đạm của anh.
Cô nhìn về phía Đỗ Kim Đệ sắc mặt trắng bệch, nói: “Bà có cảm giác như thế nào?”
Đỗ Kim Đệ: “Kẻ điên.”
“Tôi có phải kẻ điên hay không không quan trọng…” Hà Ngộ nói tiếp: “Bà biết chính bản thân mình muốn cái gì mới là điều quan trọng.”
Hà Ngộ đỡ Đoạn Mạnh lên xe rồi sau đó nhanh chóng lái xe đi bệnh viện.
Cửa sổ xe hạ xuống, Đoạn Mạnh quay đầu nhìn Đỗ Kim Đệ vẫn ngồi ở kia không nhúc nhích.
Xe đi rất xa, đến khi bóng dáng Đỗ Kim Đệ khuất dần trong màn đêm thì Đoạn Mạnh vẫn còn thất thần nhìn ra ngoài cửa xe.
Hà Ngộ cho rằng anh vẫn không yên lòng nên lên tiếng: “Người lớn như vậy sẽ không có việc gì đâu.”
Đoạn Mạnh ngồi thẳng người lại, tựa lưng vào ghế ngồi, hạ khóe miệng: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi cũng không có lo lắng cái gì cả.”
Hà Ngộ nhanh chóng liếc nhìn anh một cái.
Đoạn Mạnh nói: “Cũng đã được một thời gian dài rồi.”
Quan hệ, cảm xúc không hợp dẫn đến liên tục phát sinh đủ loại mâu thuẫn khác nhau, cho dù có nhẫn nhịn đến đâu thì bất luận tình cảm gì cũng sẽ lần lượt tiêu tán, người cũng sẽ dần chết lặng.
Có nhiều lần anh muốn bất chấp tất cả phát tiết ra nỗi dày vò trong lòng mình, nhưng cuối cùng lại cố gắng kiềm chế, hôm nay có cơ hội làm náo loạn như vậy, anh cũng không thấy không tốt chỗ nào.
Sau khi đến bệnh viện chụp tổng quát cho thấy xương cốt cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là phần mềm bị bầm tím nhưng tình huống cũng không nguy hiểm lắm, bác sĩ chỉ kê vài tuýp thuốc xức ngoài da cho mau tan máu bầm .
“Thần kỳ ghê!” Hà Ngộ nói: “Không ngờ trình độ lái xe của tôi lại điêu luyện như vậy.”
Đoạn Mạnh: “Tôi không có việc gì hình như làm cô rất thất vọng thì phải.”
“Thật không có nha.” Hà Ngộ chỉ chỉ về phía cửa sổ nộp viện phí: “Tôi đi trả tiền viện phí, anh ở bên này chờ tôi một lát.”
“Gì chứ, không phải bây giờ vẫn còn sống tốt sao?” Đỗ Kim Đệ bình tĩnh cười: “Vĩnh viễn nên chết lại không chết, nên sống thì lại không sống được.”
Trong đầu Hà Ngộ hiện lên hình ảnh Đoạn Mạnh chơi đùa với bọn trẻ trong công viên trò chơ, hình ảnh đêm khuya anh chạy xe ba gác chở cô về, ngay sau đó là hình ảnh anh mặt mày xám tro trở về từ công trường.
Hà Ngộ buông lỏng tay, nhìn Đỗ Kim Đệ: “Bà muốn anh ấy chết có phải hay không?”
Đỗ Kim Đệ lạnh lùng đối mặt với cô.
Hà Ngộ nói: “Nói tôi nghe, có phải bà cực kì muốn nhìn thấy anh ấy chết có đúng hay không?”
“Phải!” Đỗ Kim Đệ lớn tiếng nói: “Nó không nên tồn tại trên đời này!”
Hà Ngộ không nói lời nào xoay người đi ra ngoài, khi hai người kia còn chưa hiểu cô định làm gì thì cô liền chạy tới mở cửa xe, vội vàng phát động động cơ rồi cho xe lui về phía sau lấy trớn rồi vọt vèo tới trước, tay lái đảo quanh thẳng tắp lái xe chạy thẳng vào sân nhà.
Tốc độ thực nhanh, chân ga nổ vang, trực tiếp nhắm về phía của Đoạn Mạnh.
Nên chết lại không chết, nên sống thì lại không thể sống.
Những lời này đối với Hà Ngộ mà nói một chút cũng không xa lạ, nhiều năm như vậy cô cũng từng vô số lần tự nói với chính mình.
Hiện thực sinh hoạt bị tàn phá, làm cho sự kiên trì của cô đều tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, có đôi khi cô cũng không biết mình có còn muốn tiếp tục sống hay không.
Tai nạn xe cộ để lại bóng ma cho rất nhiều người, thời điểm chiếc xe lao tới Đoạn Mạnh, Đỗ Kim Đệ hậu tri hậu giác xuất hiện một loại sợ hãi không nói nên lời.
Thời gian tại lúc này dường như trở nên chậm lại, Đỗ Kim Đệ trước mắt tựa hồ lại thấy được đoạn đường rộng lớn kia, chiếc xe vận tải màu đỏ thật lớn, trước mắt bà ta đều là máu tươi.
Bà ta đột nhiên trợn to mắt, kinh sợ hét lên.
Đoạn Mạnh một chút cũng không có ý muốn tránh né, cứ như vậy nhìn Hà Ngộ nhấn chân ga lao về phía anh, trong nháy mắt thân xe đụng phải thân thể của anh, thân thể anh ngã gục trên mặt đất, nhưng lạ thay lại không có đau đớn như trong tưởng tượng, thậm chí cũng không có cảm thấy sợ hãi.
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe đột nhiên dừng lại, tiếng thét chói tai của Đỗ Kim Đệ một hồi lâu sau mới biến mất.
Xung quanh dần an tĩnh trở lại, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.
Hà Ngộ một lúc lâu sau mới bước xuống xe, cô đóng sầm cửa xe, đi đến phía trước xem tình huống của Đoạn Mạnh.
Do có kinh nghiệm nhiều năm lái xe nen cô có thể khống chế được tốc độ xe, Đoạn Mạnh tuy rằng bị đụng ngã, nhưng xem tình huống trước mắt, cũng không gây ra thương tích gì quá nặng.
“Có thể đi không?”
Đoạn Mạnh nương theo lực đạo của Hà Ngộ chậm rãi đứng lên, đùi phải chịu không nổi lực, có khả năng đã gãy xương.
Hà Ngộ nói: “Tôi nhớ tôi đâm vào chân trái của cậu mà, sao bây giờ lại thành đùi phải xảy ra vấn đề rồi?”
“Không biết nữa.” Giọng điệu Đoạn Mạnh như không có chuyện gì: “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái.”
Hà Ngộ chưa nói cái gì, cũng không kinh ngạc với biểu tình quá mức bình đạm của anh.
Cô nhìn về phía Đỗ Kim Đệ sắc mặt trắng bệch, nói: “Bà có cảm giác như thế nào?”
Đỗ Kim Đệ: “Kẻ điên.”
“Tôi có phải kẻ điên hay không không quan trọng…” Hà Ngộ nói tiếp: “Bà biết chính bản thân mình muốn cái gì mới là điều quan trọng.”
Hà Ngộ đỡ Đoạn Mạnh lên xe rồi sau đó nhanh chóng lái xe đi bệnh viện.
Cửa sổ xe hạ xuống, Đoạn Mạnh quay đầu nhìn Đỗ Kim Đệ vẫn ngồi ở kia không nhúc nhích.
Xe đi rất xa, đến khi bóng dáng Đỗ Kim Đệ khuất dần trong màn đêm thì Đoạn Mạnh vẫn còn thất thần nhìn ra ngoài cửa xe.
Hà Ngộ cho rằng anh vẫn không yên lòng nên lên tiếng: “Người lớn như vậy sẽ không có việc gì đâu.”
Đoạn Mạnh ngồi thẳng người lại, tựa lưng vào ghế ngồi, hạ khóe miệng: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi cũng không có lo lắng cái gì cả.”
Hà Ngộ nhanh chóng liếc nhìn anh một cái.
Đoạn Mạnh nói: “Cũng đã được một thời gian dài rồi.”
Quan hệ, cảm xúc không hợp dẫn đến liên tục phát sinh đủ loại mâu thuẫn khác nhau, cho dù có nhẫn nhịn đến đâu thì bất luận tình cảm gì cũng sẽ lần lượt tiêu tán, người cũng sẽ dần chết lặng.
Có nhiều lần anh muốn bất chấp tất cả phát tiết ra nỗi dày vò trong lòng mình, nhưng cuối cùng lại cố gắng kiềm chế, hôm nay có cơ hội làm náo loạn như vậy, anh cũng không thấy không tốt chỗ nào.
Sau khi đến bệnh viện chụp tổng quát cho thấy xương cốt cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là phần mềm bị bầm tím nhưng tình huống cũng không nguy hiểm lắm, bác sĩ chỉ kê vài tuýp thuốc xức ngoài da cho mau tan máu bầm .
“Thần kỳ ghê!” Hà Ngộ nói: “Không ngờ trình độ lái xe của tôi lại điêu luyện như vậy.”
Đoạn Mạnh: “Tôi không có việc gì hình như làm cô rất thất vọng thì phải.”
“Thật không có nha.” Hà Ngộ chỉ chỉ về phía cửa sổ nộp viện phí: “Tôi đi trả tiền viện phí, anh ở bên này chờ tôi một lát.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.