Chương 22:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
Đoạn Mạnh ngoan ngoãn ngồi im trên xe lăn đợi cô, anh nhìn Hà Ngộ vội vàng chạy đến cửa sổ nộp viện phí, nộp tiền xong lại lon ton chạy tới cửa sổ lãnh thuốc xếp hàng, không bao lâu sau đã thấy cô trở lại chỗ anh.
Bởi vì động tác của cô mà tóc mái trên trán có chút rối loạn, hiện ra một chút tính trẻ con.
“Đi thôi.” Hà Ngộ đẩy anh đến phòng y tá: “Để y tá có chuyên môn giúp anh bôi thuốc lần này để sau này về nhà còn biết tự bôi thuốc cho mình.”
Đêm khuya phòng y tế cũng có người trực, có người đo nhiệt độ cơ thể, người thì giúp đo huyết áp, tuổi lớn bé gì đều có đủ cả.
Chờ đến phiên bọn họ, Hà Ngộ thuận miệng nói một câu: “Phiền toái cô giúp anh ta bôi thuốc lên bàn tay luôn giúp tôi.”
Mu bàn tay trái anh còn có một vết thương đang sưng tấy.
Người y tá thuận miệng hỏi câu: “Là bị gì đây?”
Hà Ngộ nói: “Là do cây trúc gây ra.”
Người y tá kinh ngạc nhìn về phía cô.
Hà Ngộ sửng sốt, nói: “Không phải do tôi làm.”
Biểu cảm của người y tá có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi lại gì nữa.
Sau khi hoàn thành toàn bộ hết thảy, ngoài trời đã gần nửa đêm, Hà Ngộ đẩy anh đi ra ngoài, dìu anh lên xe, sau đó chở anh cùng về nhà.
Ai mà có thể nghĩ rằng đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại còn gặp phải tai bay vạ gió.
“Xem ra sắp tới anh phải xin nghỉ phép một thời gian rồi.” Hà Ngộ nói.
Đoạn Mạnh chỉ ừm một tiếng coi như đáp lại, anh đương nhiên cũng nghĩ như thế.
“Yên tâm, tôi sẽ bồi thường đầy đủ cho anh.”
Đoạn Mạnh quay đầu nhìn cô: “Tôi có cần quay sang cảm ơn cô một tiếng hay không?”
Hà Ngộ tự biết đuối lý, ngoài miệng nói: “Vừa rồi đột nhiên có chút nhịn không được.”
“Người bị đánh là tôi, cô tức giận cái gì chứ?” Hai tay Đoạn Mạnh tùy ý gác lên cửa kính: “Tôi đã bị bà đánh thành thói quen rồi.”
“Không hận bà ấy sao?”
Đoạn Mạnh nói: “Cô thấy sao?”
Sao mà không hận được chứ! Nhưng mà nếu hận thì anh có thể làm được gì đây?
Hà Ngộ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Khi cha mẹ xảy ra chuyện tôi cũng rất hận chính mình, thường xuyên nghĩ rằng nếu ngày đó người ở trên xe là tôi thì tốt rồi, dù tôi chết thì ít nhất hình tượng của tôi trong trí nhớ của bọn họ vẫn tốt đẹp.”
“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh.” Đoạn Mạnh nói: “Có khoảng thời gian tôi cũng từng nghĩ như vậy.”
Hà Ngộ quay đầu, hai người đều nhìn nhau cười một cái.
Trong nhà đã tắt đèn, Đỗ Kim Đệ hẳn là trở về phòng, túi thuốc kia như cũ an tĩnh nằm trên mặt đất.
Hà Ngộ nhặt lên rồi cùng Đoạn Mạnh đi vào phòng.
Sau khi bật đèn, cô đột nhiên lấy ra một thẻ ngân hàng đặt lên trên bàn: “Số tiền bên trong này bằng hai tháng tiền lương của anh.”
Đoạn Mạnh sửng sốt, một hồi lâu mới cầm lấy nhìn rồi hỏi: “Là khoảng bao nhiêu?”
“Không nhiều.”
“Không nhiều, vậy là nhiều hay ít?”
Hà Ngộ liếc anh một cái rồi nói: “Yên tâm, sẽ không thiếu anh một xu.”
“Tôi còn sợ cô thiếu sao?” Đoạn Mạnh không có cảm xúc cười một cái: “Xem ra cô cũng rất để ý đến tôi.”
Nói xong anh liền tùy tiện ném tấm thẻ lên trên bàn rồi cầm lấy ly nước lên uống, bên trong là nước sôi đã đun sẵn nhưng không biết đã để nguội bao lâu rồi.
Anh nhấp một hơi cạn sạch rồi lau miệng, nói: “Đã khuya rồi, cô cũng nên về đi.”
Biểu tình vô cùng lạnh nhạt, mi mắt cũng không thèm nhấc lên một chút
Hà Ngộ bỗng nhiên ý thức được người đàn ông trước mắt dường như đang tức giận, nhưng cô không biết lý do vì sao anh lại trở nên như thế, cô cẩn thận nhìn anh, tự hỏi nên làm thế nào mới phải.
Đoạn Mạnh lại nói: “Còn có việc gì sao?”
Hà Ngộ nghĩ nghĩ rồi hỏi anh: “Anh có muốn tìm một người đến giúp không?”
Nhà này chỉ có hai người mà bây giờ cả hai người đều phải ngồi xe lăn, không có người ngoài giúp đỡ, đừng nói chuyện giặt quần áo ăn cơm, đi vệ sinh cũng là một chuyện phiền toái.
Đoạn Mạnh nói: “Bất quá chỉ là ‘ thiếu ’ chân chứ không phải thiếu đi cả tứ chi.”
“Anh chắc chắc mọi việc sẽ ổn hết sao?”
“Trong nhà có quá nhiều người lạ cũng không tốt.” Đoạn Mạnh dừng một chút: “Thêm một người trong nhà chẳng khác nào tự dệt nên một câu chuyện cho người ta đồn thổi, tôi thấy việc này không quá cần thiết.”
Lời này thật ra cũng không có gì sai, hình thức ở chung của Đoạn Mạnh cùng Đỗ Kim Đệ có vẻ khá hiếm thấy, người ngoài ai nhìn vào đều sẽ tò mò về quan hệ của bọn họ, cho dù có giữ ý đến đâu cũng không thể tránh khỏi người ta chạy ra ngoài khua môi múa mép.
Hai người nhìn nhau vài giây, Hà Ngộ đột nhiên cúi người qua, đột ngột nói: “Từng có người nào đã nói với anh là gương mặt anh rất đẹp chưa?”
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, anh còn có thể mơ hồ ngửi được mùi hương trên người Hà Ngộ, hẳn là mùi nước hoa, Đoạn Mạnh không có hiểu biết gì về thứ này.
Anh không có trốn tránh, chỉ là cũng không có trả lời, không gian càng thêm yên tĩnh, vô tình sinh ra một cảm giác ái muội không nói nên lời.
Hà Ngộ đợi một hồi, thấy anh vẫn không nói gì thì mới cười một cái, sau đó nghiêm túc đứng thẳng người dậy.
“Được rồi, có việc thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Cô nói.
Sau đó bên ngoài nhanh chóng vang lên âm thanh khởi động xe, sau đó bóng dáng chiếc xe của cô cũng dần khuất hẳn trong màn đêm.
Xe lăn là được thuê từ bệnh viện, và gậy chống cũng thế.
Đoạn Mạnh đứng lên, cố gắng dịch chuyển đi tới gõ cửa phòng Đỗ Kim Đệ.
Cửa không khóa, cậu từ từ đẩy cánh cửa ra…
Bởi vì động tác của cô mà tóc mái trên trán có chút rối loạn, hiện ra một chút tính trẻ con.
“Đi thôi.” Hà Ngộ đẩy anh đến phòng y tá: “Để y tá có chuyên môn giúp anh bôi thuốc lần này để sau này về nhà còn biết tự bôi thuốc cho mình.”
Đêm khuya phòng y tế cũng có người trực, có người đo nhiệt độ cơ thể, người thì giúp đo huyết áp, tuổi lớn bé gì đều có đủ cả.
Chờ đến phiên bọn họ, Hà Ngộ thuận miệng nói một câu: “Phiền toái cô giúp anh ta bôi thuốc lên bàn tay luôn giúp tôi.”
Mu bàn tay trái anh còn có một vết thương đang sưng tấy.
Người y tá thuận miệng hỏi câu: “Là bị gì đây?”
Hà Ngộ nói: “Là do cây trúc gây ra.”
Người y tá kinh ngạc nhìn về phía cô.
Hà Ngộ sửng sốt, nói: “Không phải do tôi làm.”
Biểu cảm của người y tá có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi lại gì nữa.
Sau khi hoàn thành toàn bộ hết thảy, ngoài trời đã gần nửa đêm, Hà Ngộ đẩy anh đi ra ngoài, dìu anh lên xe, sau đó chở anh cùng về nhà.
Ai mà có thể nghĩ rằng đêm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại còn gặp phải tai bay vạ gió.
“Xem ra sắp tới anh phải xin nghỉ phép một thời gian rồi.” Hà Ngộ nói.
Đoạn Mạnh chỉ ừm một tiếng coi như đáp lại, anh đương nhiên cũng nghĩ như thế.
“Yên tâm, tôi sẽ bồi thường đầy đủ cho anh.”
Đoạn Mạnh quay đầu nhìn cô: “Tôi có cần quay sang cảm ơn cô một tiếng hay không?”
Hà Ngộ tự biết đuối lý, ngoài miệng nói: “Vừa rồi đột nhiên có chút nhịn không được.”
“Người bị đánh là tôi, cô tức giận cái gì chứ?” Hai tay Đoạn Mạnh tùy ý gác lên cửa kính: “Tôi đã bị bà đánh thành thói quen rồi.”
“Không hận bà ấy sao?”
Đoạn Mạnh nói: “Cô thấy sao?”
Sao mà không hận được chứ! Nhưng mà nếu hận thì anh có thể làm được gì đây?
Hà Ngộ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Khi cha mẹ xảy ra chuyện tôi cũng rất hận chính mình, thường xuyên nghĩ rằng nếu ngày đó người ở trên xe là tôi thì tốt rồi, dù tôi chết thì ít nhất hình tượng của tôi trong trí nhớ của bọn họ vẫn tốt đẹp.”
“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh.” Đoạn Mạnh nói: “Có khoảng thời gian tôi cũng từng nghĩ như vậy.”
Hà Ngộ quay đầu, hai người đều nhìn nhau cười một cái.
Trong nhà đã tắt đèn, Đỗ Kim Đệ hẳn là trở về phòng, túi thuốc kia như cũ an tĩnh nằm trên mặt đất.
Hà Ngộ nhặt lên rồi cùng Đoạn Mạnh đi vào phòng.
Sau khi bật đèn, cô đột nhiên lấy ra một thẻ ngân hàng đặt lên trên bàn: “Số tiền bên trong này bằng hai tháng tiền lương của anh.”
Đoạn Mạnh sửng sốt, một hồi lâu mới cầm lấy nhìn rồi hỏi: “Là khoảng bao nhiêu?”
“Không nhiều.”
“Không nhiều, vậy là nhiều hay ít?”
Hà Ngộ liếc anh một cái rồi nói: “Yên tâm, sẽ không thiếu anh một xu.”
“Tôi còn sợ cô thiếu sao?” Đoạn Mạnh không có cảm xúc cười một cái: “Xem ra cô cũng rất để ý đến tôi.”
Nói xong anh liền tùy tiện ném tấm thẻ lên trên bàn rồi cầm lấy ly nước lên uống, bên trong là nước sôi đã đun sẵn nhưng không biết đã để nguội bao lâu rồi.
Anh nhấp một hơi cạn sạch rồi lau miệng, nói: “Đã khuya rồi, cô cũng nên về đi.”
Biểu tình vô cùng lạnh nhạt, mi mắt cũng không thèm nhấc lên một chút
Hà Ngộ bỗng nhiên ý thức được người đàn ông trước mắt dường như đang tức giận, nhưng cô không biết lý do vì sao anh lại trở nên như thế, cô cẩn thận nhìn anh, tự hỏi nên làm thế nào mới phải.
Đoạn Mạnh lại nói: “Còn có việc gì sao?”
Hà Ngộ nghĩ nghĩ rồi hỏi anh: “Anh có muốn tìm một người đến giúp không?”
Nhà này chỉ có hai người mà bây giờ cả hai người đều phải ngồi xe lăn, không có người ngoài giúp đỡ, đừng nói chuyện giặt quần áo ăn cơm, đi vệ sinh cũng là một chuyện phiền toái.
Đoạn Mạnh nói: “Bất quá chỉ là ‘ thiếu ’ chân chứ không phải thiếu đi cả tứ chi.”
“Anh chắc chắc mọi việc sẽ ổn hết sao?”
“Trong nhà có quá nhiều người lạ cũng không tốt.” Đoạn Mạnh dừng một chút: “Thêm một người trong nhà chẳng khác nào tự dệt nên một câu chuyện cho người ta đồn thổi, tôi thấy việc này không quá cần thiết.”
Lời này thật ra cũng không có gì sai, hình thức ở chung của Đoạn Mạnh cùng Đỗ Kim Đệ có vẻ khá hiếm thấy, người ngoài ai nhìn vào đều sẽ tò mò về quan hệ của bọn họ, cho dù có giữ ý đến đâu cũng không thể tránh khỏi người ta chạy ra ngoài khua môi múa mép.
Hai người nhìn nhau vài giây, Hà Ngộ đột nhiên cúi người qua, đột ngột nói: “Từng có người nào đã nói với anh là gương mặt anh rất đẹp chưa?”
Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần, anh còn có thể mơ hồ ngửi được mùi hương trên người Hà Ngộ, hẳn là mùi nước hoa, Đoạn Mạnh không có hiểu biết gì về thứ này.
Anh không có trốn tránh, chỉ là cũng không có trả lời, không gian càng thêm yên tĩnh, vô tình sinh ra một cảm giác ái muội không nói nên lời.
Hà Ngộ đợi một hồi, thấy anh vẫn không nói gì thì mới cười một cái, sau đó nghiêm túc đứng thẳng người dậy.
“Được rồi, có việc thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Cô nói.
Sau đó bên ngoài nhanh chóng vang lên âm thanh khởi động xe, sau đó bóng dáng chiếc xe của cô cũng dần khuất hẳn trong màn đêm.
Xe lăn là được thuê từ bệnh viện, và gậy chống cũng thế.
Đoạn Mạnh đứng lên, cố gắng dịch chuyển đi tới gõ cửa phòng Đỗ Kim Đệ.
Cửa không khóa, cậu từ từ đẩy cánh cửa ra…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.