Chương 30:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
Đến bữa tối, hai người họ đi tới tiệm cơm Tây gần đó, đồ ăn vô cùng tẻ nhạt vô vị, so với cơm nhà Đoạn Mạnh làm còn kém hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi suy đoán Đoạn Mạnh gần đây sống thế nào, không biết anh cùng Đỗ Kim Đệ hiện tại ở chung ra sao, e là gần đây khó tránh khỏi phải chạy đi khắp nơi, không biết chân anh đã khôi phục hoàn toàn chưa.
“Hà Ngộ!” Dư Nhất Dương duỗi tay ra chạm vào cốc của cô: “Anh đang nói chuyện với em đấy.”
“Hả?” Hà Ngộ ngẩng đầu: “Tôi đang suy nghĩ chuyện khác, không nghe rõ, anh vừa nói cái gì vậy?”
Ánh sáng ấm áp trong nhà hàng Tây chiếu lên khuôn mặt văn nhã của Dư Nhất Dương càng làm toát lên vẻ dịu dàng.
"Anh nói cuối tuần phải về bên kia ăn cơm, đến lúc đó anh sẽ tới đón em.”
Hà Ngộ nhanh chóng nhíu mi: "Có người gọi điện thoại tới sao?”
“Ừm” Dư Nhất Dương rũ mắt, gật gật đầu: “Ông ấy đã gọi điện tới, chúng ta đã hơn nửa năm không trở về, lần này đi một chuyến cũng không sao.”
Dư Nhất Dương và người trong nhà có quan hệ không tốt lắm, anh ta có một gia đình rất đáng ghen tị, kinh nghiệm học tập cũng đáng tự hào, nhưng mà lại có cặp cha mẹ khiến người ta tránh còn không kịp.
Cha mẹ của anh rất cương nghị và độc đoán, khi không còn có khả năng phản kháng, Dư Nhất Dương chỉ là một con rối gỗ trong tay bọn họ, theo mệnh lệnh đong đưa tứ chi, đưa ra những cử chỉ khiến họ hài lòng.
Cha của Hà Ngộ là tài xế của nhà họ Dư, Hà Ngộ chính thức gặp Dư Nhất Dương là khi cô 18 tuổi và câu đầu tiên cô nói với anh ta chính là “Tại sao anh không phản kháng lại”.
Khi đó Dư Nhất Dương đã hai mươi hai tuổi thực sự đã lén chuẩn bị không ít chuyện, chỉ là chưa có cơ hội chính thức quyết liệt với gia đình.
Anh ta đã đánh thì sẽ thắng không bao giờ thua, anh ta sẽ không ra tay nếu không nắm chắc phần trăm thắng.
Ở cái tuổi 22 này anh ta cũng đã từng gặp qua không ít người, khi đó mọi người ai cũng nói với anh ta rằng: “Nhịn một chút, gia đình lớn nhiều của cải như vậy, về sau đều là của anh, anh cần gì phải tỏ ra bất bình”.
Chỉ có Hà Ngộ là người đầu tiên hỏi tại sao anh không phản kháng lại.
Khi đó cô còn chưa tốt nghiệp trung học, bởi vì thân hình gầy gò nên bộ đồng phục xanh trắng trên người cô trở nên rộng thùng thình, trông yếu ớt như bị bệnh kinh phong, nhưng cô lại dám nói ra điều không phải ai cũng dám nói.
Dư Nhất Dương từ lúc này cũng đã để mắt tới Hà Ngộ.
Muốn biết lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Hà Ngộ không phải khó, Dư Nhất Dương hơi chú ý một chút là có thể biết hết thông tin về cô.
Cô là con gái một trong nhà, học trường trường thực nghiệm nhị trung, thành tích trên trung bình, mỗi giữa tháng sẽ về thăm nhà một chuyến, lâu lâu rảnh rỗi sẽ hay đi đến thư viện trung tâm thành phố.
Sau đó Dư Nhất Dương và Hà Ngộ càng tiếp xúc nhiều hơn, đôi khi buổi chiều rảnh rỗi anh ta còn phụ đạo cho cô, giúp cô làm bài tập.
Lúc Hà Ngộ thi đại học anh ta còn nhắn tin cổ vũ, đưa ra lời khuyên giúp cô chọn trường.
Khi đó Dư Nhất Dương còn chưa hiểu được hoàn toàn tình cảm của mình dành cho Hà Ngộ, đến tận lúc Hà Ngộ học xong năm nhất, biết được việc cô đưa một bạn học nam về nhà ăn cơm, Dư Nhất Dương bỗng sinh ra một cảm giác lo lắng không giải thích được, giả thiết như mối quan hệ yêu đương của Hà Ngộ thành công, sau nhiều năm yêu nhau thì cô kết hôn sinh con, nếu quan hệ bạn bè của hai người cũng không tệ lắm, nói không chừng còn có thể được mời tới dự đám cưới của cô, nhìn thiếu nữ bé nhỏ ngày nào giờ đây đã trở thành một người phụ nữ thực thụ, nhìn cảnh Hà Ngộ cùng người đàn ông khác ký kết khế ước trọn đời.
Ngày đó, Dư Nhất Dương một mình ngồi ở trong phòng làm việc, không ngừng thay phiên ảo tưởng cảnh tượng tương tự, cho đến khi chiều hôm buông xuống, anh ta mới đưa ra kết luận: Mình không thể để Hà Ngộ đi.
Chấp niệm cùng nhau, cho tới bây giờ rất khó buông bỏ.
Dư Nhất Dương rót cho Hà Ngộ nửa li rượu vang đỏ.
Hà Ngộ kinh ngạc nhìn anh ta một cái rồi nói: “Sao lại uống rượu? Lát nữa anh còn phải lái xe đấy.”
“Một chút thôi mà.” Dư Nhất Dương cong khóe môi lên một chút: “Sợ cái gì chứ, cho dù uống hết một bình cũng không sao.”
Hà Ngộ nói: “Thôi bỏ đi, tôi không thích uống rượu.”
“Vậy anh uống.” Dư Nhất Dương cũng không làm khó cô, anh ta đưa tay cầm luôn ly rượu của cô: “Đợi lát nữa em lái xe chở anh về nhé.”
Không đợi Hà Ngộ đáp lại, anh ta đã uống xuống một hơi hết sạch.
Hà Ngộ không nói gì, chỉ là đột nhiên hết muốn ăn nữa.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi suy đoán Đoạn Mạnh gần đây sống thế nào, không biết anh cùng Đỗ Kim Đệ hiện tại ở chung ra sao, e là gần đây khó tránh khỏi phải chạy đi khắp nơi, không biết chân anh đã khôi phục hoàn toàn chưa.
“Hà Ngộ!” Dư Nhất Dương duỗi tay ra chạm vào cốc của cô: “Anh đang nói chuyện với em đấy.”
“Hả?” Hà Ngộ ngẩng đầu: “Tôi đang suy nghĩ chuyện khác, không nghe rõ, anh vừa nói cái gì vậy?”
Ánh sáng ấm áp trong nhà hàng Tây chiếu lên khuôn mặt văn nhã của Dư Nhất Dương càng làm toát lên vẻ dịu dàng.
"Anh nói cuối tuần phải về bên kia ăn cơm, đến lúc đó anh sẽ tới đón em.”
Hà Ngộ nhanh chóng nhíu mi: "Có người gọi điện thoại tới sao?”
“Ừm” Dư Nhất Dương rũ mắt, gật gật đầu: “Ông ấy đã gọi điện tới, chúng ta đã hơn nửa năm không trở về, lần này đi một chuyến cũng không sao.”
Dư Nhất Dương và người trong nhà có quan hệ không tốt lắm, anh ta có một gia đình rất đáng ghen tị, kinh nghiệm học tập cũng đáng tự hào, nhưng mà lại có cặp cha mẹ khiến người ta tránh còn không kịp.
Cha mẹ của anh rất cương nghị và độc đoán, khi không còn có khả năng phản kháng, Dư Nhất Dương chỉ là một con rối gỗ trong tay bọn họ, theo mệnh lệnh đong đưa tứ chi, đưa ra những cử chỉ khiến họ hài lòng.
Cha của Hà Ngộ là tài xế của nhà họ Dư, Hà Ngộ chính thức gặp Dư Nhất Dương là khi cô 18 tuổi và câu đầu tiên cô nói với anh ta chính là “Tại sao anh không phản kháng lại”.
Khi đó Dư Nhất Dương đã hai mươi hai tuổi thực sự đã lén chuẩn bị không ít chuyện, chỉ là chưa có cơ hội chính thức quyết liệt với gia đình.
Anh ta đã đánh thì sẽ thắng không bao giờ thua, anh ta sẽ không ra tay nếu không nắm chắc phần trăm thắng.
Ở cái tuổi 22 này anh ta cũng đã từng gặp qua không ít người, khi đó mọi người ai cũng nói với anh ta rằng: “Nhịn một chút, gia đình lớn nhiều của cải như vậy, về sau đều là của anh, anh cần gì phải tỏ ra bất bình”.
Chỉ có Hà Ngộ là người đầu tiên hỏi tại sao anh không phản kháng lại.
Khi đó cô còn chưa tốt nghiệp trung học, bởi vì thân hình gầy gò nên bộ đồng phục xanh trắng trên người cô trở nên rộng thùng thình, trông yếu ớt như bị bệnh kinh phong, nhưng cô lại dám nói ra điều không phải ai cũng dám nói.
Dư Nhất Dương từ lúc này cũng đã để mắt tới Hà Ngộ.
Muốn biết lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Hà Ngộ không phải khó, Dư Nhất Dương hơi chú ý một chút là có thể biết hết thông tin về cô.
Cô là con gái một trong nhà, học trường trường thực nghiệm nhị trung, thành tích trên trung bình, mỗi giữa tháng sẽ về thăm nhà một chuyến, lâu lâu rảnh rỗi sẽ hay đi đến thư viện trung tâm thành phố.
Sau đó Dư Nhất Dương và Hà Ngộ càng tiếp xúc nhiều hơn, đôi khi buổi chiều rảnh rỗi anh ta còn phụ đạo cho cô, giúp cô làm bài tập.
Lúc Hà Ngộ thi đại học anh ta còn nhắn tin cổ vũ, đưa ra lời khuyên giúp cô chọn trường.
Khi đó Dư Nhất Dương còn chưa hiểu được hoàn toàn tình cảm của mình dành cho Hà Ngộ, đến tận lúc Hà Ngộ học xong năm nhất, biết được việc cô đưa một bạn học nam về nhà ăn cơm, Dư Nhất Dương bỗng sinh ra một cảm giác lo lắng không giải thích được, giả thiết như mối quan hệ yêu đương của Hà Ngộ thành công, sau nhiều năm yêu nhau thì cô kết hôn sinh con, nếu quan hệ bạn bè của hai người cũng không tệ lắm, nói không chừng còn có thể được mời tới dự đám cưới của cô, nhìn thiếu nữ bé nhỏ ngày nào giờ đây đã trở thành một người phụ nữ thực thụ, nhìn cảnh Hà Ngộ cùng người đàn ông khác ký kết khế ước trọn đời.
Ngày đó, Dư Nhất Dương một mình ngồi ở trong phòng làm việc, không ngừng thay phiên ảo tưởng cảnh tượng tương tự, cho đến khi chiều hôm buông xuống, anh ta mới đưa ra kết luận: Mình không thể để Hà Ngộ đi.
Chấp niệm cùng nhau, cho tới bây giờ rất khó buông bỏ.
Dư Nhất Dương rót cho Hà Ngộ nửa li rượu vang đỏ.
Hà Ngộ kinh ngạc nhìn anh ta một cái rồi nói: “Sao lại uống rượu? Lát nữa anh còn phải lái xe đấy.”
“Một chút thôi mà.” Dư Nhất Dương cong khóe môi lên một chút: “Sợ cái gì chứ, cho dù uống hết một bình cũng không sao.”
Hà Ngộ nói: “Thôi bỏ đi, tôi không thích uống rượu.”
“Vậy anh uống.” Dư Nhất Dương cũng không làm khó cô, anh ta đưa tay cầm luôn ly rượu của cô: “Đợi lát nữa em lái xe chở anh về nhé.”
Không đợi Hà Ngộ đáp lại, anh ta đã uống xuống một hơi hết sạch.
Hà Ngộ không nói gì, chỉ là đột nhiên hết muốn ăn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.