Hà Ngộ

Chương 31:

Nghiêu Tam Thanh

15/05/2023

Lúc trở về, ở trên xe Dư Nhất Dương nói:

“Đi về nhà em đi.”

“Không được, nhà cửa gần đây không dọn dẹp, để tôi đưa anh về bên kia.”

Hai má Dư Nhất Dương có chút phiếm hồng, hai mắt anh ta mê mơ hồ dựa vào bên xe, người đàn ông có đôi mắt quyến rũ lại đang say rượu nên trông càng thêm hấp dẫn.

Anh ta vươn cổ nói: “Cái này có sao đâu, anh còn có thể khinh thường em à?”

Hà Ngộ hạ cửa sổ sau xe xuống một chút để tản bớt mùi rượu, sau đó cô mở nhạc xe lên, bật âm lượng to hết cỡ, trực tiếp chặn lại giọng nói của Dư Nhất Dương.

Giống như trước kia, vào ban đêm khi cả hai ở bên nhau đều sẽ có việc cần phải làm.

Sau khi xong việc, Hà Ngộ tắm rửa một chút rồi đi ra từ ngôi nhà kiểu Tây của Dư Nhất Dương, đêm đã khuya nhưng cô lại hoàn toàn không có buồn ngủ.

Cô lái xe trở về, trên đường đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi nên dừng xe bên đường để nghỉ ngơi.

Thời gian đang dần tới không giờ, một ngày nữa lại kết thúc, một ngày mới lại sắp bắt đầu.

Hà Ngộ cầm lấy di động chụp đèn đường đối diện rồi gửi sang cho Đoạn Mạnh.

Tin nhắn nhanh chóng được đáp lại: “Phong cảnh thật đẹp.”

Hà Ngộ cười một cái.

Sau đó lại gửi thêm một tin nhắn khác: “Anh có thể về nhà.”



Hà Ngộ vốn dĩ chỉ muốn đùa giỡn với anh một chút, để anh có thể về nhà rồi chui vào trong chăn.

Nhưng cô lại đột nhiên nhớ tới, bây giờ họ đều là người vô gia cư, còn có nơi nào đâu mà trở về.

Hà Ngộ ngồi sau bàn làm việc trả lời một số thư điện tử còn tồn đọng, ký vào đơn phiếu lương tháng của bộ phận, sau đó kéo ngăn kéo ra, lấy ra bản thỏa thuận phá dỡ đã kí từ lâu rồi rời đi.

Cô trực tiếp lái xe đến bệnh viện số ba, dựa vào dãy số trước đó tìm tới phòng bệnh của mẹ Đoạn Mạnh, nhưng hồi lâu vẫn không thấy tung tích của Đỗ Kim Đệ ở đâu.

Cô vội kéo tay một cô y ta vừa đi ngang qua lại rồi vội vàng hỏi: “Xin chào, cho hỏi Đỗ Kim Đệ ở đây đâu rồi ạ?”

Cô y tá nhỏ nói: “Cô đến bàn y tá hỏi nhé.”

Kết quả tìm kiếm khiến người ta kinh ngạc.

Y tá ngẩng đầu lên từ máy tính trước mặt rồi giải thích: “Bệnh nhân này rất không hợp tác, cảm xúc tiêu cực của bà ấy ảnh hưởng nghiêm trọng đến các bệnh nhân khác, chúng tôi nhận được không ít khiếu nại, không còn cách nào khác đành phải chuyển bà ấy đi.”

Thật ra là chuyển đổi sang phòng khác, đến một phòng tập thể cực kỳ đông người, một dãy năm cái giường, hiện tại các giường khác đều trống, cũng có đủ không gian cho bà ta tác oai tác oái.

Hà Ngộ ở cửa phòng nhìn xung quanh, cả một phòng bệnh chỉ có một mình Đỗ Kim Đệ nằm lẻ loi, hiện tại bà ta khá yên lặng, bởi vì không thấy được Đoạn Mạnh, nên cô cũng không đi vào.

Hà Ngộ đứng ở hành lang một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể chờ được nữa.

Cô định rời đi trước, cửa bắc dưới lầu đang sửa chữa, dựng lên một cái giá sắt, công nhân ở đó trèo lên trèo xuống, mặt đất đầy bụi bặm.

Khi cô đến là sẽ đi ngang qua bọn họ, nhưng khi cô rời đi, cô lại chọn rẽ sang hướng ngược lại.

Đi qua hướng cửa nam là sẽ bắt gặp một dãy hành lang rất dàiđược quét sơn trắng tinh, cạnh đó còn có lác đác vài cây cột bị dây leo bám chằng chịt, không ít người tìm tới nơi đây chỉ để ngồi thư giãn phơi nắng, ngoài ra còn có cả người thản nhiên nằm ngả lưng ra nền gạch, mà người nằm này không ai khác là một người mà cô rất quen thuộc - Đoạn Mạnh.

Một chân anh để trên mặt đất, một cái chân khác thì co lên trên, cánh tay để lên mắt để che khuất ánh sáng, không biết có phải là anh đang ngủ hay không.



Hà Ngộ đi đến bên cạnh anh, cúi người nhìn một lúc, khua khua tay trước mặt anh, dùng tay phẩy phẩy bê tai anh nhưng anh lại chẳng có chút phản ứng nào.

Cô nghiêng người ngồi xuống bên cạnh anh, mông cô vừa an vị, Đoạn Mạnh đã ngồi dậy, tinh thần đầy sảng khoái nhìn cô.

Hai người nhìn nhau vài giây, Hà Ngộ thở ra một hơi dài, cô nói: "Được lắm, còn học được cả cách dọa người.”

“Có việc gì sao?”

“Không có việc gì thì không thể đến tìm anh à?” Hà Ngộ nghiêng đầu: “Giống như chúng ta là hai người chưa từng có giao tình vậy?”

Đoạn Mạnh vỗ vỗ bụi vô hình trên tay, sau đó cúi xuống vỗ vổ hai đầu gối, anh ngẩng mặt lên nói: “Giao tình gì?”

Hà Ngộ: “…”

“Đùa thôi” Đoạn Mạnh duỗi thẳng chân, chạm cái này, vỗ cái kia, tư thế nhàn nhã, dưới ánh nắng mặt trời có vẻ khá thoải mái: “Đừng nghiêm túc quá.”

“Sau khi đi một chuyến đến bệnh viện thì đầu óc liền trở nên không đứng đắn nữa à.”

“Không được sao?”

Hà Ngộ nhìn mấy người phụ nữ đang trò chuyện với nhau rồi quay sang nói tiếp: “Khá tốt, lại còn biết nói đùa, điều này cho thấy tâm trạng anh đang rất tốt.”

Cô cũng không hỏi tại sao anh không ở trong phòng bệnh, bởi cô hiểu rõ hỏi ra vấn đề này cũng chẳng có nghĩa lí gì, đơn giản chỉ là anh không thể cùng Đỗ Kim Đệ sống chung dưới một mái nhà nên mới tranh thủ chạy tới đây chợp mắt một thời gian.

Tình trạng của Đoạn Mạnh có vẻ tốt hơn so với dự kiến, tuy dáng người có gầy đi một chủ, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng tinh thần không tệ, không đến nỗi u uất như Hà Ngộ đã nghĩ.

“Hiện tại dùng thuốc có hiệu quả không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hà Ngộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook