Chương 35:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
Cô đứng trước cửa để gió lạnh tạt vào người mình cũng hơn hai mươi phút cho thanh tỉnh đầu óc rồi mới bắt taxi rời đi.
Thời gian này đối với những người làm công bình thường đã không còn sớm, tắm rửa xong là có thể ngủ, nhưng đối với những người làm ở vũ trường mà nói, đây mới nlà thời gian làm việc hoàng kim của họ.
Hà Ngộ báo địa chỉ cho tài xế rồi dựa vào cửa sổ xe chợp mắt.
Khi xe vừa đến nơi, Hà Ngộ trả tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Bên này nhà ở đều đã hoang tàn, bây giờ đã không thấy được người nào nữa, buổi tối nhìn rất lờ mờ, thêm vào đó là tiếng gió gào thét bên tai, rất giống với mấy khung cảnh trong những bộ phim ma hay chiếu.
Tài xế có lòng tốt nhắc nhở cô: “Nơi này hoang tàn như vậy, một người phụ nữ như cô nên để ý một chút.”
Nói xong tài xế liền nhấn ga vọt đi.
Hà Ngộ tiến vào ngõ nhỏ, dẫm lên con đường đầy đất đá vụn mà đi vào trong, tầm nhìn ngày càng trở nên trống trải, hai bên toàn là những khu đất hoang, còn có căn nhà lầu hai tầng quen thuộc kia.
Không bật đèn, bên trong tất cả đều là màu đen, đúng như trong dự kiến của cô.
Hà Ngộ có chút mỏi mệt, ngồi lên trên tảng đá trước cửa, sau khi tác dụng của cồn biến mất lại cảm thấy thoáng có chút lạnh lẽo, tâm trạng đang vô cùng bứt rứt.
Cô không biết chính mình đã đợi bao lâu rồi, thời điểm lỗ tai mơ hồ nghe được âm thanh, cô liền nhanh chóng ngẩng đầu, sau đó thấy được trước mắt có một chiếc xe máy điện đang chạy tới.
Ánh đèn xe chiếu thẳng vào mắt cô làm cô không mở mắt ra được.
Sau khi tắt đèn đi, lại nhắm mắt một hồi lâu, lúc này cô mới thấy rõ người đối diện là ai.
Đoạn Mạnh bước từ trên xe xuống dưới, trên cao nhìn xuống nhìn cô, vì góc độ khác biệt nên Hà Ngộ không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, chỉ thấy trước mặt mình là một hình bóng đen tuyền.
“Cô tới nơi này làm cái gì?” Đoạn Mạnh dẫn đầu mở miệng: “Phần hiệp nghị kia đêm nay phải giải quyết xong xuôi sao?”
Hà Ngộ làm lơ thái độ châm chọc trong giọng nói của anh, cô nói: “Công việc của anh dạo này sao rồi?”
Đoạn Mạnh không mở miệng, không khí trong nháy mắt liền trở nên đình trệ.
Sau một lúc lâu, anh đột nhiên quay đầu ho khan.
Hà Ngộ nói: “Bị cảm à?”
Đoạn Mạnh che miệng mở cửa đi vào, Hà Ngộ theo sát ngay sau anh.
Anh bật đèn, đi đến trước phòng bếp uống chút nước, trở ra thì thấy Hà Ngộ đang ngồi ở phía trên ghế ăn, mặt hơi có chút trắng, hai mắt đen bóng, đang lẳng lặng ngồi nhìn anh.
Trạng thái hôm nay của Đoạn Mạnh không tốt lắm, khả năng ngày hôm qua bị cảm lạnh nên bây giờ vẫn còn có chút đau đầu, lại uống thêm vài ly rượu nên càng cảm thấy choáng váng, lại xui xẻo gặp phải một vài tên khách động tay động chân, nên anh chịu không nổi dạy cho tên đó một bài học, giám đốc vì muốn dàn xếp xong xuôi mọi chuyện nên kêu anh về trước.
Lúc này nhìn thấy Hà Ngộ, một cổ khí nguyên bản đè ép dưới đáy lòng có chút ngo ngoe rục rịch .
Anh thô lỗ lau mặt, ẩn nhẫn nói: “Đã khuya, cô có thể đi rồi.”
“Tôi bắt xe tới đây nên bây giờ không về được.”
Đoạn Mạnh bỗng chốc nhíu mày, mắt lạnh nhìn cô.
Hà Ngộ cười cười: “Tôi nói thật đấy, nãy giờ anh cũng có thấy xe tôi đâu phải không?”
“Vậy là cô vẫn không đi sao?”
Không đợi Hà Ngộ đáp lại, anh gật đầu, nói tiếp: “Vậy được, cô thích thì cứ ngồi đây, nhà này chỉ có bốn bức tường, tôi cũng không có gì phải lo sợ cả.”
Anh nói xong liền xoay người đi lên lầu.
“Đoạn Mạnh!” Hà Ngộ gọi anh một tiếng.
Đoạn Mạnh bước đi càng nhanh, tựa như đang nỗ lực áp chế cái gì đó, mang theo chút hoảng loạn.
Hà Ngộ vội vàng đứng dậy theo sau, ở phía sau anh nói: “Tôi cho rằng anh sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tôi đều có thể giải thích.”
“Dành ra vài phút nói chuyện với tôi khó lắm sao?”
“Đoạn Mạnh!”
Đoạn Mạnh đá “Phanh” cửa phòng ngủ ra, ván cửa “loảng xoảng” đụng phải vách tường lại bắn ngược trở về.
Hà Ngộ nói: “Một đêm của anh có giá bao nhiêu, đêm nay tôi mua!”
Đoạn Mạnh đang đi bỗng nhiên dừng lại.
Hà Ngộ đứng ở phía sau anh, ngực phập phồng, hít thở còn không đều.
“Cô muốn mua tôi?” Đoạn Mạnh thong thả xoay người, hai mắt có chút ửng đỏ lên.
Hà Ngộ thở hắt ra, nói: “Nếu anh không muốn nói chuyện với tôi, vậy tôi nguyện ý mua anh một đêm, giá cả tùy anh.”
“A!” Đoạn Mạnh châm chọc cười một cái, anh nheo mắt nhìn cô: “Cô Hà thật đúng là hào phóng, ra tay cũng phóng khoáng như vậy, thật là hiếm thấy đấy.”
Anh xoay người lại, dồn Hà Ngộ vào góc tường, cúi người tới gần cô.
Khoảng cách cực gần, hô hấp của hai người cơ hồ giao thoa với nhau.
Hà Ngộ thả lỏng, cô đối với sự tới gần của anh không có chút bài xích nào, cái ót dán trên vách tường, kiên định đối mặt với anh.
Thời gian này đối với những người làm công bình thường đã không còn sớm, tắm rửa xong là có thể ngủ, nhưng đối với những người làm ở vũ trường mà nói, đây mới nlà thời gian làm việc hoàng kim của họ.
Hà Ngộ báo địa chỉ cho tài xế rồi dựa vào cửa sổ xe chợp mắt.
Khi xe vừa đến nơi, Hà Ngộ trả tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Bên này nhà ở đều đã hoang tàn, bây giờ đã không thấy được người nào nữa, buổi tối nhìn rất lờ mờ, thêm vào đó là tiếng gió gào thét bên tai, rất giống với mấy khung cảnh trong những bộ phim ma hay chiếu.
Tài xế có lòng tốt nhắc nhở cô: “Nơi này hoang tàn như vậy, một người phụ nữ như cô nên để ý một chút.”
Nói xong tài xế liền nhấn ga vọt đi.
Hà Ngộ tiến vào ngõ nhỏ, dẫm lên con đường đầy đất đá vụn mà đi vào trong, tầm nhìn ngày càng trở nên trống trải, hai bên toàn là những khu đất hoang, còn có căn nhà lầu hai tầng quen thuộc kia.
Không bật đèn, bên trong tất cả đều là màu đen, đúng như trong dự kiến của cô.
Hà Ngộ có chút mỏi mệt, ngồi lên trên tảng đá trước cửa, sau khi tác dụng của cồn biến mất lại cảm thấy thoáng có chút lạnh lẽo, tâm trạng đang vô cùng bứt rứt.
Cô không biết chính mình đã đợi bao lâu rồi, thời điểm lỗ tai mơ hồ nghe được âm thanh, cô liền nhanh chóng ngẩng đầu, sau đó thấy được trước mắt có một chiếc xe máy điện đang chạy tới.
Ánh đèn xe chiếu thẳng vào mắt cô làm cô không mở mắt ra được.
Sau khi tắt đèn đi, lại nhắm mắt một hồi lâu, lúc này cô mới thấy rõ người đối diện là ai.
Đoạn Mạnh bước từ trên xe xuống dưới, trên cao nhìn xuống nhìn cô, vì góc độ khác biệt nên Hà Ngộ không nhìn rõ được vẻ mặt của anh, chỉ thấy trước mặt mình là một hình bóng đen tuyền.
“Cô tới nơi này làm cái gì?” Đoạn Mạnh dẫn đầu mở miệng: “Phần hiệp nghị kia đêm nay phải giải quyết xong xuôi sao?”
Hà Ngộ làm lơ thái độ châm chọc trong giọng nói của anh, cô nói: “Công việc của anh dạo này sao rồi?”
Đoạn Mạnh không mở miệng, không khí trong nháy mắt liền trở nên đình trệ.
Sau một lúc lâu, anh đột nhiên quay đầu ho khan.
Hà Ngộ nói: “Bị cảm à?”
Đoạn Mạnh che miệng mở cửa đi vào, Hà Ngộ theo sát ngay sau anh.
Anh bật đèn, đi đến trước phòng bếp uống chút nước, trở ra thì thấy Hà Ngộ đang ngồi ở phía trên ghế ăn, mặt hơi có chút trắng, hai mắt đen bóng, đang lẳng lặng ngồi nhìn anh.
Trạng thái hôm nay của Đoạn Mạnh không tốt lắm, khả năng ngày hôm qua bị cảm lạnh nên bây giờ vẫn còn có chút đau đầu, lại uống thêm vài ly rượu nên càng cảm thấy choáng váng, lại xui xẻo gặp phải một vài tên khách động tay động chân, nên anh chịu không nổi dạy cho tên đó một bài học, giám đốc vì muốn dàn xếp xong xuôi mọi chuyện nên kêu anh về trước.
Lúc này nhìn thấy Hà Ngộ, một cổ khí nguyên bản đè ép dưới đáy lòng có chút ngo ngoe rục rịch .
Anh thô lỗ lau mặt, ẩn nhẫn nói: “Đã khuya, cô có thể đi rồi.”
“Tôi bắt xe tới đây nên bây giờ không về được.”
Đoạn Mạnh bỗng chốc nhíu mày, mắt lạnh nhìn cô.
Hà Ngộ cười cười: “Tôi nói thật đấy, nãy giờ anh cũng có thấy xe tôi đâu phải không?”
“Vậy là cô vẫn không đi sao?”
Không đợi Hà Ngộ đáp lại, anh gật đầu, nói tiếp: “Vậy được, cô thích thì cứ ngồi đây, nhà này chỉ có bốn bức tường, tôi cũng không có gì phải lo sợ cả.”
Anh nói xong liền xoay người đi lên lầu.
“Đoạn Mạnh!” Hà Ngộ gọi anh một tiếng.
Đoạn Mạnh bước đi càng nhanh, tựa như đang nỗ lực áp chế cái gì đó, mang theo chút hoảng loạn.
Hà Ngộ vội vàng đứng dậy theo sau, ở phía sau anh nói: “Tôi cho rằng anh sẽ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, tôi đều có thể giải thích.”
“Dành ra vài phút nói chuyện với tôi khó lắm sao?”
“Đoạn Mạnh!”
Đoạn Mạnh đá “Phanh” cửa phòng ngủ ra, ván cửa “loảng xoảng” đụng phải vách tường lại bắn ngược trở về.
Hà Ngộ nói: “Một đêm của anh có giá bao nhiêu, đêm nay tôi mua!”
Đoạn Mạnh đang đi bỗng nhiên dừng lại.
Hà Ngộ đứng ở phía sau anh, ngực phập phồng, hít thở còn không đều.
“Cô muốn mua tôi?” Đoạn Mạnh thong thả xoay người, hai mắt có chút ửng đỏ lên.
Hà Ngộ thở hắt ra, nói: “Nếu anh không muốn nói chuyện với tôi, vậy tôi nguyện ý mua anh một đêm, giá cả tùy anh.”
“A!” Đoạn Mạnh châm chọc cười một cái, anh nheo mắt nhìn cô: “Cô Hà thật đúng là hào phóng, ra tay cũng phóng khoáng như vậy, thật là hiếm thấy đấy.”
Anh xoay người lại, dồn Hà Ngộ vào góc tường, cúi người tới gần cô.
Khoảng cách cực gần, hô hấp của hai người cơ hồ giao thoa với nhau.
Hà Ngộ thả lỏng, cô đối với sự tới gần của anh không có chút bài xích nào, cái ót dán trên vách tường, kiên định đối mặt với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.