Chương 36:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
“Em thừa nhận hợp đồng cưỡng chế phá bỏ dời đi này rất quan trọng đối với em, nhưng em chưa bao giờ vì cái hợp đồng đó mà cố tình tiếp cận anh.”
Đoạn Mạnh nói: “Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng em?”
Hà Ngộ yên lặng chớp mắt một cái rồi đột nhiên đưa tay vòng qua cổ anh, ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe miệng anh: “Tại sao anh lại không tin em chứ?”
Đoạn Mạnh nói: “Bây giờ em còn dùng cả thân thể để thuyết phục tôi à?”
“Em không quan trọng điều này, chúng ta đều là người trưởng thành, có lên giường với nhau thì cũng chỉ là nhu cầu cơ bản bình thường thôi.”
Đoạn Mạnh nói: “Tuỳ em.”
Hà Ngộ cũng mặc kệ anh nghĩ gì về cô, cô chỉ nói: “Bởi vì những chuyện phát sinh, trong lòng mỗi người ai cũng có áy náy, nhưng việc chuộc lỗi này cũng có kỳ hạn của nó, không thể cứ mãi chấp nhất vì một việc, một người mà vây khốn cả đời mình trong đó, anh thật sự muốn gắn chặt đời mình với căn nhà này sao?”
Việc này cũng giống như những mảng rêu xanh âm thầm làm vách phòng ẩm ướt, mùi hương của nó có thể gợi lên một hồi ức tốt đẹp ban đầu nào đó, nhưng thực tế cũng chỉ mang lại sự chán ghét mà thôi.
Mỗi người đều có quá khứ, nhưng chỉ cần chúng ta còn sống, thì những nguyên nhân ban đầu chưa bao giờ biến mất cả, bởi vì nó còn có cả một tương lai phía trước.
Chúng ta mỗi ngày đều nỗ lực như vậy, chỉ là vì để sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn so với hiện tại, chứ không phải vì về sau sẽ gặp lại những thống khổ tương tự.
Hô hấp Đoạn Mạnh hơi run một chút, dường như bị điều gì đó làm cho xúc động.
Hà Ngộ nhìn anh một hồi, nói giống như thôi miên: “Em chưa từng lợi dụng anh điều gì cả, điều này trong lòng anh cũng biết rõ mà.”
Cô dựa vào người anh, nhắm hai mắt lại hôn anh một chút.
Lần này hôn có chút lâu, Đoạn Mạnh và môi của anh không giống nhau, khô ráo, nhưng rất ấm áp, ôn hòa.
Lúc Hà Ngộ muốn rời đi, Đoạn Mạnh đột nhiên duỗi tay ôm eo cô lại.
Hà Ngộ kinh ngạc trợn to mắt, sau đó cảm nhận được lực đạo trên môi đột nhiên tăng lớn hơn.
Cô bị Đoạn Mạnh trực tiếp mang vào phòng ngủ, cửa phòng không đóng, cửa sổ thậm chí cũng mở ra, tấm rèm phấp phới trong gió mà tung bay.
Anh để cô trên chiếc giường vừa cũ vừa cứng kia, tấm chăn lót bên dưới mang làm cho cô vừa bị cộm vừa thấy bối rối.
Từ góc độ của hai ngồi có thể thấy được những ánh sao lập lòe ngoài kia, đương nhiên cũng là nhờ thị lực của Hà Ngộ không tồi.
Lúc sau cô cũng không còn sức mà hỏi nữa, tuy đây không phải là lần đầu tiên của Hà Ngộ nhưng kiểu Đoạn Mạnh làm rất mới lạ.
“Anh chưa từng có bạn gái sao?” Hà Ngộ hỏi anh.
Trên mặt Đoạn Mạnh toàn là mồ hôi, cả cơ thể đều nóng hừng hực.
Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói với cô: “Bây giờ mà em còn nghĩ linh tinh cái gì vậy!”
Hà Ngộ rất nhanh sau đó làm gì còn sức mà hỏi, có lẽ Đoạn Mạnh đã lâu lắm rồi không chạm qua phụ nữ, hoặc là anh cũng chưa từng có bạn gái, lần đầu tiên trôi qua rất nhanh, nhưng sau đó lại giằng co thật lâu.
Một hồi vui sướng tràn trề, Hà Ngộ sức cùng lực kiệt, kéo chăn lên che trước ngực, nghiêng người quay mặt về phía cửa sổ, phía sau cô là lồng ngực nóng hổi, đầm đìa mồ hôi của người đàn ông.
Hai người cũng không nói chuyện, đương nhiên mới xong việc mà nói gì thì cũng cảm thấy không thích hợp.
Qua một lúc lâu, Hà Ngộ liền ngủ, đây là lần đầu tiên cô ngủ say sưa bên cạnh một người đàn ông, hơn nữa đây là cam tâm tình nguyện, hơn bao giờ hết, đáy lòng cô tràn lên một sự thỏa mãn không nói nên lời.
Cô thích Đoạn Mạnh, ngoại trừ những điểm giống nhau, hay hoàn cảnh gia đình, cô còn hâm mộ Đoạn Mạnh là một người không bị trói buộc, cô có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình từ con người anh.
Đêm im ắng, gió càng thổi lạnh.
Ngày thường chỉ có một mình anh cô độc lui tới trong nhà, hôm nay lại có thêm một người, đó lại là người cùng mình vừa trải qua một đêm chưa từng nghĩ tới, cho dù trước đó hai bắt đầu của bọn họ cũng không phải thật suôn sẻ.
Đoạn Mạnh nhìn cô gái ngủ say trong lòng mình bằng ánh mắt phức tạp, lúc tỉnh táo, Hà Ngộ là người làm cho người khác có cảm giác không dễ dàng tiếp cận, rất có khí chất của thương nhân giỏi giang, nhưng lúc cô ngủ say lại bỏ xuống tất cả phòng bị, thậm chí ngay cả cô có lẽ cũng không biết được cảm giác bình dị, gần gũi cô mang lại.
Đoạn Mạnh duỗi tay qua sửa góc chăn cho cô, rồi cũng nhắm mắt lại.
Hà Ngộ tỉnh dậy lúc trời gần sáng, mặc dù thời gian ngủ tối nay không nhiều lắm nhưng sau khi tỉnh lại tinh thần cô vẫn rất tỉnh táo.
Đoạn Mạnh không có ở đây, không biết là đi đâu, cũng không biết là đi từ khi nào.
Đoạn Mạnh nói: “Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng em?”
Hà Ngộ yên lặng chớp mắt một cái rồi đột nhiên đưa tay vòng qua cổ anh, ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe miệng anh: “Tại sao anh lại không tin em chứ?”
Đoạn Mạnh nói: “Bây giờ em còn dùng cả thân thể để thuyết phục tôi à?”
“Em không quan trọng điều này, chúng ta đều là người trưởng thành, có lên giường với nhau thì cũng chỉ là nhu cầu cơ bản bình thường thôi.”
Đoạn Mạnh nói: “Tuỳ em.”
Hà Ngộ cũng mặc kệ anh nghĩ gì về cô, cô chỉ nói: “Bởi vì những chuyện phát sinh, trong lòng mỗi người ai cũng có áy náy, nhưng việc chuộc lỗi này cũng có kỳ hạn của nó, không thể cứ mãi chấp nhất vì một việc, một người mà vây khốn cả đời mình trong đó, anh thật sự muốn gắn chặt đời mình với căn nhà này sao?”
Việc này cũng giống như những mảng rêu xanh âm thầm làm vách phòng ẩm ướt, mùi hương của nó có thể gợi lên một hồi ức tốt đẹp ban đầu nào đó, nhưng thực tế cũng chỉ mang lại sự chán ghét mà thôi.
Mỗi người đều có quá khứ, nhưng chỉ cần chúng ta còn sống, thì những nguyên nhân ban đầu chưa bao giờ biến mất cả, bởi vì nó còn có cả một tương lai phía trước.
Chúng ta mỗi ngày đều nỗ lực như vậy, chỉ là vì để sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn so với hiện tại, chứ không phải vì về sau sẽ gặp lại những thống khổ tương tự.
Hô hấp Đoạn Mạnh hơi run một chút, dường như bị điều gì đó làm cho xúc động.
Hà Ngộ nhìn anh một hồi, nói giống như thôi miên: “Em chưa từng lợi dụng anh điều gì cả, điều này trong lòng anh cũng biết rõ mà.”
Cô dựa vào người anh, nhắm hai mắt lại hôn anh một chút.
Lần này hôn có chút lâu, Đoạn Mạnh và môi của anh không giống nhau, khô ráo, nhưng rất ấm áp, ôn hòa.
Lúc Hà Ngộ muốn rời đi, Đoạn Mạnh đột nhiên duỗi tay ôm eo cô lại.
Hà Ngộ kinh ngạc trợn to mắt, sau đó cảm nhận được lực đạo trên môi đột nhiên tăng lớn hơn.
Cô bị Đoạn Mạnh trực tiếp mang vào phòng ngủ, cửa phòng không đóng, cửa sổ thậm chí cũng mở ra, tấm rèm phấp phới trong gió mà tung bay.
Anh để cô trên chiếc giường vừa cũ vừa cứng kia, tấm chăn lót bên dưới mang làm cho cô vừa bị cộm vừa thấy bối rối.
Từ góc độ của hai ngồi có thể thấy được những ánh sao lập lòe ngoài kia, đương nhiên cũng là nhờ thị lực của Hà Ngộ không tồi.
Lúc sau cô cũng không còn sức mà hỏi nữa, tuy đây không phải là lần đầu tiên của Hà Ngộ nhưng kiểu Đoạn Mạnh làm rất mới lạ.
“Anh chưa từng có bạn gái sao?” Hà Ngộ hỏi anh.
Trên mặt Đoạn Mạnh toàn là mồ hôi, cả cơ thể đều nóng hừng hực.
Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói với cô: “Bây giờ mà em còn nghĩ linh tinh cái gì vậy!”
Hà Ngộ rất nhanh sau đó làm gì còn sức mà hỏi, có lẽ Đoạn Mạnh đã lâu lắm rồi không chạm qua phụ nữ, hoặc là anh cũng chưa từng có bạn gái, lần đầu tiên trôi qua rất nhanh, nhưng sau đó lại giằng co thật lâu.
Một hồi vui sướng tràn trề, Hà Ngộ sức cùng lực kiệt, kéo chăn lên che trước ngực, nghiêng người quay mặt về phía cửa sổ, phía sau cô là lồng ngực nóng hổi, đầm đìa mồ hôi của người đàn ông.
Hai người cũng không nói chuyện, đương nhiên mới xong việc mà nói gì thì cũng cảm thấy không thích hợp.
Qua một lúc lâu, Hà Ngộ liền ngủ, đây là lần đầu tiên cô ngủ say sưa bên cạnh một người đàn ông, hơn nữa đây là cam tâm tình nguyện, hơn bao giờ hết, đáy lòng cô tràn lên một sự thỏa mãn không nói nên lời.
Cô thích Đoạn Mạnh, ngoại trừ những điểm giống nhau, hay hoàn cảnh gia đình, cô còn hâm mộ Đoạn Mạnh là một người không bị trói buộc, cô có thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình từ con người anh.
Đêm im ắng, gió càng thổi lạnh.
Ngày thường chỉ có một mình anh cô độc lui tới trong nhà, hôm nay lại có thêm một người, đó lại là người cùng mình vừa trải qua một đêm chưa từng nghĩ tới, cho dù trước đó hai bắt đầu của bọn họ cũng không phải thật suôn sẻ.
Đoạn Mạnh nhìn cô gái ngủ say trong lòng mình bằng ánh mắt phức tạp, lúc tỉnh táo, Hà Ngộ là người làm cho người khác có cảm giác không dễ dàng tiếp cận, rất có khí chất của thương nhân giỏi giang, nhưng lúc cô ngủ say lại bỏ xuống tất cả phòng bị, thậm chí ngay cả cô có lẽ cũng không biết được cảm giác bình dị, gần gũi cô mang lại.
Đoạn Mạnh duỗi tay qua sửa góc chăn cho cô, rồi cũng nhắm mắt lại.
Hà Ngộ tỉnh dậy lúc trời gần sáng, mặc dù thời gian ngủ tối nay không nhiều lắm nhưng sau khi tỉnh lại tinh thần cô vẫn rất tỉnh táo.
Đoạn Mạnh không có ở đây, không biết là đi đâu, cũng không biết là đi từ khi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.