Chương 37:
Nghiêu Tam Thanh
15/05/2023
Hà Ngộ xuống giường, mặc áo sơ mi của Đoạn Mạnh, vào phòng vệ sinh rửa mặt đơn giản sau đó liền ra ngồi bên cửa sổ.
Không khí buổi sáng ở đây rất tươi mát, đồng ruộng và những thảm thực vật tươi tốt đều có thể thấy trong tầm mắt, mặt trời phía đông ló rạng mang theo ánh sáng vàng nhạt rực rở, cách đó không xa, một màn sương mù che phủ một nửa kiến trúc đang bị phá hủy dang dở.
Khung cảnh như vậy rất khó thấy ở nội thành.
Bên ngoài mặt trời dần lên cao, xa xa một chiếc xe máy điện quen mắt đang chạy đến, dừng ở dưới lầu.
Đoạn Mạnh bỏ mũ bảo hiểm, xuống xe lấy một ít đồ, ngẩng đầu nhìn lên đối mắt với Hà Ngộ rồi đi vào nhà.
Anh đi lên lầu, đặt một chiếc túi lên ngăn tủ, lại đặt túi khác lên giường.
Thì ra là một túi là đồ ăn sáng có sữa đậu nành và cơm nóng, túi kia là quần áo cho nữ.
Hà Ngộ mở ra xem nói: “Còn sớm vậy mà siêu thị đã mở cửa rồi sao?”
“Ừm” Đoạn Mạnh nói: “Bữa sáng này anh mua cùng một chỗ.”
Anh liếc mắt nhìn quần áo trên người Hà Ngộ.
Bữa sáng của Hà Ngộ thường là bánh mì và sữa bò hoặc là ăn cháo trên công ty, rất ít khi cô ăn sáng với sữa đậu nành và cơm nắm.
Cơm có lạp xưởng, phía trên có chút hành thái, sữa đậu nành âm ấm.
Hà Ngộ nếm thử, phát hiện mùi vị cũng không tồi.
Nội y cũng không phải là hàng hiệu gì cả, Hà Ngộ cầm đi phòng vệ sinh giặt tay sau đó lấy máy sấy sấy khô.
Rất nhanh đã đến 8 giờ, Hà Ngộ thay quần áo xuống lầu, Đoạn Mạnh vừa xem điện thoại vừa hút thuốc bên cạnh.
Túi xách Hà Ngộ hôm qua để ở trên bàn, bên cạnh là chồng giấy mỏng, Đoạn Mạnh ngẩng đầu lên nhìn cô, đem giấy tờ xoay về phía cô.
“Đã ký rồi, em cầm đi báo cáo kết quả công tác đi.”
Anh cúi đầu, ngữ khí rất nhẹ nhẹ nói.
Hà Ngộ không có gì biểu tình đem hợp đồng cất vào túi xách, sau đó nói: “Tối hôm qua cũng không phải là giao dịch gì cả.”
“Anh hiểu.” Anh đem đầu thuốc lá dụi tắt, đứng dậy dắt tay cô: “Đi, anh đưa em đi làm.”
Hai người đi bộ ra ngoài, đạp con đường đất đầy nắng sớm đi đến trạm xe buýt. Hà Ngộ đối với xe buýt là một vùng ký ức của nhiều năm trước, khi mà cô còn đi học.
Không nghĩ nhiều năm sau, những người đi xe buýt vẫn còn nhiều như vậy, người với người cùng chen chúc trên một chiếc xe.
Đoạn Mạnh che chở cô ở trong ngực, giảm bớt rất nhiều va chạm, ngoại trừ không khí khó chịu thì mặt khác vẫn còn chịu đựng được.
Xuống trạm dừng vẫn còn cách công ty một đoạn.
Trước khi tạm biệt, Hà Ngộ nói: “Tối nay anh vẫn đi làm sao?”
Đoạn Mạnh đút tay trong túi: “Anh cũng không phải đi làm trai bao.”
“Ừm.” Hà Ngộ gật gật đầu.
Đoạn Mạnh nhìn cô một cái rồi nói: “Nhưng mà anh làm bồi rượu cũng không quá thích hợp, tửu lượng của anh không tốt lắm.”
Ý anh là nếu không làm cái nghề bồi rượu này thì sớm muộn gì cũng xong đời.
Hà Ngộ hiểu ý anh, cũng không nói thêm gì cả, chỉ cười một cái.
Hôm nay cô không trang điểm, nụ cười này mang theo nét trẻ con nhìn rất đáng yêu.
Sau khi tạm biệt Đoạn Mạnh, Hà Ngộ đến cơ quan, cô đem hợp đồng cất kỹ ở văn phòng, sau đó đi đến hội sở lấy xe.
Trên đường cô còn nghĩ có nên quay về chung cư thay quần áo không, quần áo cả đêm qua đều bị nhăn, hơn nữa còn đi liên hoan, nên cũng có chút mùi vị khá khó chịu.
“Giám đốc Hà, hôm nay cô không nghỉ sao?” Trên đường có vài đồng nghiệp đi qua hỏi thăm.
Hà Ngộ sửng sốt.
Cô một tay bưng chén trà, lại nghe đồng nghiệp nói: “Dư tổng vừa nãy còn gọi điện thoại đến tìm cô, bọn tôi tưởng cô hôm nay không đi làm.”
Hà Ngộ sửng sốt nói: “Hôm nay là thứ mấy?”
“Chủ nhật.”
Bởi vì ngày hôm qua tăng ca, Hà Ngộ hoàn toàn quên là đã đến cuối tuần, cô vội vàng bấm thang máy, một bên cầm di động gọi điện thoại, kết quả phát hiện điện thoại đã hết pin từ lúc nào.
Cô nhăn mày, càng nhanh chóng lấy xe chạy về nhà, di động vừa cắm sạc, khởi động máy liền thấy có mấy cuộc gọi, trong đó có hai cuộc gọi nhỡ của Dư Nhất Dương.
Hà Ngộ vội vàng gọi lại cho anh ta, bên kia rất nhanh liền bắt máy.
“Xin lỗi, tôi quên hôm nay là chủ nhật.” Cô nói.
Dư Nhất Dương yên tĩnh vài giây rồi mới lên tiếng: “Sao di động của em lại khóa máy?”
“Hết pin.” Hà Ngộ vừa rồi đi vội, nên giờ hơi khát nước, cô tùy ý cầm một ly nước không biết đã để đó bao lâu lên uống: “Buổi sáng còn ít, cứ nghĩ có thể còn sử dụng ai ngờ đến cơ quan lại hết sạch.”
“Tối hôm qua sao không sạc?”
“Quên mất.”
Dư Nhất Dương: “Không ngủ ở nhà sao?”
“Không, tính là trở về, nhưng mệt quá nên thuê phòng ngủ ở bên ngoài. ” Hà Ngộ đặt cái ly xuống: “Anh cũng thấy mà, tối hôm qua tôi uống quá nhiều.”
Dư Nhất Dương “Ừ” một tiếng, không có cảm xúc nói: “Anh lập tức tới đón em, mau chuẩn bị một chút.”
Hà Ngộ đặt điện thoại di động ở trên sô pha rồi xoay người đi phòng vệ sinh.
Hà Ngộ đang chải tóc được một nửa thì Dư Nhất Dương đã tới, lại còn ôm đến một bó hoa.
Quan hệ giữa hai người tương đối đặc thù, chưa bao giờ có hành động lãng mạn nào như các đôi tình nhân thông thường, mặc dù lại thường xuyên ở trên giường lăn lộn với nhau.
Hà Ngộ nói: “Nhà tôi không có bình cắm hoa.”
Ở căn chung cư này, ngoại trừ các thiết bị gia dụng thiết yếu, cũng chẳng có thêm một đồ vật trang trí gì.
“Không sao, phía dưới có bọc bằng nước dinh dưỡng, cũng đủ cho nó sống.” Dư Nhất Dương nhìn trái nhìn phải: “Em thích để chỗ nào?”
Hà Ngộ nói: “Để trên tủ giày đi.”
“Hình như không hợp cho lắm?”
“Đặt ở bản ăn nhé?”
Bàn ăn cũng vô dụng, mặt dù trông có vẻ trang trọng hơn nhưng trên mặt bàn toàn là hộp cơm hộp.
Dư Nhất Dương nói: “Để dựa vào tường đi, cho khỏi đổ xuống.”
Yêu cầu nhiều như vậy, Hà Ngộ lại lười tranh cãi với anh ta: “Anh tìm đại một chỗ nào đó cũng được.”
Dư Nhất Dương ở trong phòng lắc lư mấy vòng, cuối cùng anh ta quyết định đặt nó ở bên cạnh TV.
Không khí buổi sáng ở đây rất tươi mát, đồng ruộng và những thảm thực vật tươi tốt đều có thể thấy trong tầm mắt, mặt trời phía đông ló rạng mang theo ánh sáng vàng nhạt rực rở, cách đó không xa, một màn sương mù che phủ một nửa kiến trúc đang bị phá hủy dang dở.
Khung cảnh như vậy rất khó thấy ở nội thành.
Bên ngoài mặt trời dần lên cao, xa xa một chiếc xe máy điện quen mắt đang chạy đến, dừng ở dưới lầu.
Đoạn Mạnh bỏ mũ bảo hiểm, xuống xe lấy một ít đồ, ngẩng đầu nhìn lên đối mắt với Hà Ngộ rồi đi vào nhà.
Anh đi lên lầu, đặt một chiếc túi lên ngăn tủ, lại đặt túi khác lên giường.
Thì ra là một túi là đồ ăn sáng có sữa đậu nành và cơm nóng, túi kia là quần áo cho nữ.
Hà Ngộ mở ra xem nói: “Còn sớm vậy mà siêu thị đã mở cửa rồi sao?”
“Ừm” Đoạn Mạnh nói: “Bữa sáng này anh mua cùng một chỗ.”
Anh liếc mắt nhìn quần áo trên người Hà Ngộ.
Bữa sáng của Hà Ngộ thường là bánh mì và sữa bò hoặc là ăn cháo trên công ty, rất ít khi cô ăn sáng với sữa đậu nành và cơm nắm.
Cơm có lạp xưởng, phía trên có chút hành thái, sữa đậu nành âm ấm.
Hà Ngộ nếm thử, phát hiện mùi vị cũng không tồi.
Nội y cũng không phải là hàng hiệu gì cả, Hà Ngộ cầm đi phòng vệ sinh giặt tay sau đó lấy máy sấy sấy khô.
Rất nhanh đã đến 8 giờ, Hà Ngộ thay quần áo xuống lầu, Đoạn Mạnh vừa xem điện thoại vừa hút thuốc bên cạnh.
Túi xách Hà Ngộ hôm qua để ở trên bàn, bên cạnh là chồng giấy mỏng, Đoạn Mạnh ngẩng đầu lên nhìn cô, đem giấy tờ xoay về phía cô.
“Đã ký rồi, em cầm đi báo cáo kết quả công tác đi.”
Anh cúi đầu, ngữ khí rất nhẹ nhẹ nói.
Hà Ngộ không có gì biểu tình đem hợp đồng cất vào túi xách, sau đó nói: “Tối hôm qua cũng không phải là giao dịch gì cả.”
“Anh hiểu.” Anh đem đầu thuốc lá dụi tắt, đứng dậy dắt tay cô: “Đi, anh đưa em đi làm.”
Hai người đi bộ ra ngoài, đạp con đường đất đầy nắng sớm đi đến trạm xe buýt. Hà Ngộ đối với xe buýt là một vùng ký ức của nhiều năm trước, khi mà cô còn đi học.
Không nghĩ nhiều năm sau, những người đi xe buýt vẫn còn nhiều như vậy, người với người cùng chen chúc trên một chiếc xe.
Đoạn Mạnh che chở cô ở trong ngực, giảm bớt rất nhiều va chạm, ngoại trừ không khí khó chịu thì mặt khác vẫn còn chịu đựng được.
Xuống trạm dừng vẫn còn cách công ty một đoạn.
Trước khi tạm biệt, Hà Ngộ nói: “Tối nay anh vẫn đi làm sao?”
Đoạn Mạnh đút tay trong túi: “Anh cũng không phải đi làm trai bao.”
“Ừm.” Hà Ngộ gật gật đầu.
Đoạn Mạnh nhìn cô một cái rồi nói: “Nhưng mà anh làm bồi rượu cũng không quá thích hợp, tửu lượng của anh không tốt lắm.”
Ý anh là nếu không làm cái nghề bồi rượu này thì sớm muộn gì cũng xong đời.
Hà Ngộ hiểu ý anh, cũng không nói thêm gì cả, chỉ cười một cái.
Hôm nay cô không trang điểm, nụ cười này mang theo nét trẻ con nhìn rất đáng yêu.
Sau khi tạm biệt Đoạn Mạnh, Hà Ngộ đến cơ quan, cô đem hợp đồng cất kỹ ở văn phòng, sau đó đi đến hội sở lấy xe.
Trên đường cô còn nghĩ có nên quay về chung cư thay quần áo không, quần áo cả đêm qua đều bị nhăn, hơn nữa còn đi liên hoan, nên cũng có chút mùi vị khá khó chịu.
“Giám đốc Hà, hôm nay cô không nghỉ sao?” Trên đường có vài đồng nghiệp đi qua hỏi thăm.
Hà Ngộ sửng sốt.
Cô một tay bưng chén trà, lại nghe đồng nghiệp nói: “Dư tổng vừa nãy còn gọi điện thoại đến tìm cô, bọn tôi tưởng cô hôm nay không đi làm.”
Hà Ngộ sửng sốt nói: “Hôm nay là thứ mấy?”
“Chủ nhật.”
Bởi vì ngày hôm qua tăng ca, Hà Ngộ hoàn toàn quên là đã đến cuối tuần, cô vội vàng bấm thang máy, một bên cầm di động gọi điện thoại, kết quả phát hiện điện thoại đã hết pin từ lúc nào.
Cô nhăn mày, càng nhanh chóng lấy xe chạy về nhà, di động vừa cắm sạc, khởi động máy liền thấy có mấy cuộc gọi, trong đó có hai cuộc gọi nhỡ của Dư Nhất Dương.
Hà Ngộ vội vàng gọi lại cho anh ta, bên kia rất nhanh liền bắt máy.
“Xin lỗi, tôi quên hôm nay là chủ nhật.” Cô nói.
Dư Nhất Dương yên tĩnh vài giây rồi mới lên tiếng: “Sao di động của em lại khóa máy?”
“Hết pin.” Hà Ngộ vừa rồi đi vội, nên giờ hơi khát nước, cô tùy ý cầm một ly nước không biết đã để đó bao lâu lên uống: “Buổi sáng còn ít, cứ nghĩ có thể còn sử dụng ai ngờ đến cơ quan lại hết sạch.”
“Tối hôm qua sao không sạc?”
“Quên mất.”
Dư Nhất Dương: “Không ngủ ở nhà sao?”
“Không, tính là trở về, nhưng mệt quá nên thuê phòng ngủ ở bên ngoài. ” Hà Ngộ đặt cái ly xuống: “Anh cũng thấy mà, tối hôm qua tôi uống quá nhiều.”
Dư Nhất Dương “Ừ” một tiếng, không có cảm xúc nói: “Anh lập tức tới đón em, mau chuẩn bị một chút.”
Hà Ngộ đặt điện thoại di động ở trên sô pha rồi xoay người đi phòng vệ sinh.
Hà Ngộ đang chải tóc được một nửa thì Dư Nhất Dương đã tới, lại còn ôm đến một bó hoa.
Quan hệ giữa hai người tương đối đặc thù, chưa bao giờ có hành động lãng mạn nào như các đôi tình nhân thông thường, mặc dù lại thường xuyên ở trên giường lăn lộn với nhau.
Hà Ngộ nói: “Nhà tôi không có bình cắm hoa.”
Ở căn chung cư này, ngoại trừ các thiết bị gia dụng thiết yếu, cũng chẳng có thêm một đồ vật trang trí gì.
“Không sao, phía dưới có bọc bằng nước dinh dưỡng, cũng đủ cho nó sống.” Dư Nhất Dương nhìn trái nhìn phải: “Em thích để chỗ nào?”
Hà Ngộ nói: “Để trên tủ giày đi.”
“Hình như không hợp cho lắm?”
“Đặt ở bản ăn nhé?”
Bàn ăn cũng vô dụng, mặt dù trông có vẻ trang trọng hơn nhưng trên mặt bàn toàn là hộp cơm hộp.
Dư Nhất Dương nói: “Để dựa vào tường đi, cho khỏi đổ xuống.”
Yêu cầu nhiều như vậy, Hà Ngộ lại lười tranh cãi với anh ta: “Anh tìm đại một chỗ nào đó cũng được.”
Dư Nhất Dương ở trong phòng lắc lư mấy vòng, cuối cùng anh ta quyết định đặt nó ở bên cạnh TV.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.