Chương 5:
Nghiêu Tam Thanh
04/05/2023
Buổi tối còn ăn cơm chiên cũng thật là hiếm thấy.
Hà Ngộ: “Anh muốn uống gì?”
“Vương Lão Cát*.”
Hà Ngộ gọi thêm đồ ăn: “Thêm một phần ốc xào nước ngọt và vượng tử**.”
* Một nhãn hiệu trà thảo mộc ở Trung Quốc.
** Một nhãn hiệu chuyên về đồ ăn và thức ăn ở Trung Quốc.
Bà chủ ghi nhớ những món ăn này rồi nhanh chóng rời đi để chuẩn bị.
Cách đó không xa cũng có mấy bàn đông nghịt người, tất cả đều là người trẻ tuổi, trên bàn chất đầy chai bia, tiếng cười đùa lớn tiếng rôm rả.
Trong bối cảnh náo nhiệt này, không khí chung quanh bàn của hai người lại quá mức an tĩnh, tuy vậy nhưng họ cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.
“Cô có thấy phiền khi tôi hút thuốc không?” Đoạn Mạnh hỏi.
Hà Ngộ vẫn vẫy tay, ý bảo anh cứ tùy ý.
Rất nhanh một màn sương mỏng liền bay lên, Hà Ngộ lên tiếng: “Anh là người bản địa sao?”
“Đúng vậy, tôi sinh ra tại đây, lớn lên cũng ở nơi này.”
Đoạn Mạnh hỏi lại: “Còn cô?”
“Tôi cũng như anh, chỉ là vì việc học nên đã rời đi nơi này mấy năm.”
Đoạn Mạnh gật đầu.
“Anh đi làm ở gần đây sao?”
“Đúng vậy, đang làm công cho người khác.”
“Chúng ta đều giống nhau.”
Lúc này đồ ăn đã dọn lên đầy đủ, bọn họ cũng không nói chuyện nữa.
Bữa ăn khuya kết thúc, Hà Ngộ đi trả tiền thì bà chủ liền nói: “Vị soái ca kia đã trả tiền rồi.”
Đoạn Mạnh đã ngồi lên chiếc xe ba gác của mình, dựa vào chỗ tựa lưng cúi đầu đùa nghịch di động.
Hà Ngộ đi tới.
“Trước kia cô từng ngồi qua xe ba gác bao giờ chưa?” Đoạn Mạnh bỏ điện thoại di động vào túi quần, tránh sang bên cạnh nhường chỗ cho cô.
Hà Ngộ ngồi trên xe: “Rất ít.”
Đoạn Mạnh hạ khóe miệng, không nói gì nữa, anh cũng không phải là kẻ ngốc, Hà Ngộ tuy không chê quán ăn khuya bên đường nhưng từ cách ăn mặc của đối phương cũng có thể nhận ra cô là người rất chú trọng từng tiểu tiết.
Sao cô có thể từng ngồi qua xe ba gác rồi chứ? Có quỷ mới tin lời cô nói!
Chỗ ngồi phía trước có thể chứa hai người, một người vì ngồi ở đầu xe nên nửa thân mình sẽ hiện ra trước mặt người kia.
Gió đêm ào ào thổi qua, hương vị khô ráo lại mang theo chút mùi vị của thuốc lá trên người của Đoạn Mạnh thẳng tắp bay vào mũi của Hà Ngộ, nhưng cũng không quá khó ngửi.
Ánh đèn màu cam không ngừng ẩn hiện dưới mặt đường, phản chiếu lên khuôn mặt của Đoạn Mạnh.
Anh mặc một cái áo khoác màu đen, khóa kéo để hở, vạt áo cọ xát đến mu bàn tay của Hà Ngộ.
Không phải cảm giác mềm mại mà là một cảm giác vô cùng thô ráp.
Vạt áo lại xẹt qua tay cô lần nữa, Hà Ngộ nhẹ nhàng nắm lấy nó, Đoạn Mạnh nãy giờ vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Cả quãng đường về nhà không tính là dài, hai mươi tới phút sau là xe đã đến tiểu khu mà Hà Ngộ ở, những tòa nhà nằm sát nhau, phía dưới là những khung cảnh xanh hóa xinh đẹp.
Giá trị mỗi căn hộ ở nơi này đều vô cùng xa xỉ.
Hà Ngộ bước xuống xe: “Tối nay anh chở tôi về nhà, lại còn mời tôi một bữa, xem như hôm nay tôi thiếu anh một phần ân tình.”
“Việc nhỏ mà thôi.” Đoạn Mạnh hướng cô khoát tay rồi đạp chân ga, sạch sẽ lưu loát nhanh chóng rời đi.
-
Khoảng thời gian tiếp theo vẫn như cũ bị lấp đầy bởi vô số các loại hội nghị, văn kiện hợp đồng thì chất đống cao gần bằng trời, Hà Ngộ bận đến nỗi chân không kịp chạm đất.
Sáng sớm Hà Ngộ chạy đến cửa hàng sửa xe để lấy xe chờ sửa hôm trước, buổi chiều thì nhận được tin nhắn từ Dư Nhất Dương nói rằng tối nay 10 giờ máy bay sẽ hạ cánh.
Hà Ngộ còn chưa có kịp trả lời thì tiếng chuông điện thoại liền reo lên.
“Buổi tối bớt thời giờ tới đón anh được không?” Điện thoại vừa được kết nối thì Dư Nhất Dương ở đầu dây bên kia nhanh chóng lên tiếng.
Hà Ngộ nói: “Được nha, chúc chuyến bay của anh không bị delay.”
Dư Nhất Dương ở bên kia thấp giọng cười: “Hy vọng là vậy, bất quá hôm nay thời tiết bên này không tốt lắm.”
“Vậy sao?” Phía trước là đèn đỏ, Hà Ngộ dẫm phanh lại: “Thời tiết bên đây thì tốt cực kỳ.”
Cô hạ cửa sổ xe xuống, giờ này mặt trời đã lên cao nên bên trong xe càng oi bức lợi hại.
“Em đang ở bên ngoài à?”
Hà Ngộ: “Ừm, hôm trước xe vừa bị người ta đụng phải nên hôm nay mới vừa đem sửa lại.”
“Em không có việc gì chứ?”
Hà Ngộ: “Nếu em có việc gì đó như anh nói thì giờ đây em còn có thể rảnh rỗi ngồi đây nói chuyện phiếm với anh sao chứ?”
Dư Nhất Dương hơi tạm dừng rồi nói tiếp: “Lái xe nhớ chú ý an toàn, anh tắt máy trước đây.”
Buổi tối 8 giờ Hà Ngộ xuất phát đi sân bay, trên đường kẹt xe mất nửa giờ, khi tới đó thì đồng hồ cũng đã điểm mười giờ rưỡi.
Cô vừa vội vàng đi vào trong vừa gọi điện cho Dư Nhất Dương.
"Anh đang ở đâu đấy?”
“Em cuối cùng cũng tới rồi.” Dư Nhất Dương cố tình kéo dài âm điệu trêu chọc cô, “Còn tưởng rằng đêm nay không đợi được em.”
“Kẹt xe, anh cho rằng tôi muốn vậy sao?” Hà Ngộ nâng cổ tay nhìn thời gian: “Cũng chỉ trễ hơn nửa giờ, còn tốt, về nhanh thôi, anh đang ở đâu?”
"Sau lưng em!”
Hà Ngộ vội vàng xoay người liền thấy Dư Nhất Dương đang đứng cách đó không xa, tay vừa cầm di động vừa vẫy tay với cô.
Hà Ngộ: “Anh muốn uống gì?”
“Vương Lão Cát*.”
Hà Ngộ gọi thêm đồ ăn: “Thêm một phần ốc xào nước ngọt và vượng tử**.”
* Một nhãn hiệu trà thảo mộc ở Trung Quốc.
** Một nhãn hiệu chuyên về đồ ăn và thức ăn ở Trung Quốc.
Bà chủ ghi nhớ những món ăn này rồi nhanh chóng rời đi để chuẩn bị.
Cách đó không xa cũng có mấy bàn đông nghịt người, tất cả đều là người trẻ tuổi, trên bàn chất đầy chai bia, tiếng cười đùa lớn tiếng rôm rả.
Trong bối cảnh náo nhiệt này, không khí chung quanh bàn của hai người lại quá mức an tĩnh, tuy vậy nhưng họ cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.
“Cô có thấy phiền khi tôi hút thuốc không?” Đoạn Mạnh hỏi.
Hà Ngộ vẫn vẫy tay, ý bảo anh cứ tùy ý.
Rất nhanh một màn sương mỏng liền bay lên, Hà Ngộ lên tiếng: “Anh là người bản địa sao?”
“Đúng vậy, tôi sinh ra tại đây, lớn lên cũng ở nơi này.”
Đoạn Mạnh hỏi lại: “Còn cô?”
“Tôi cũng như anh, chỉ là vì việc học nên đã rời đi nơi này mấy năm.”
Đoạn Mạnh gật đầu.
“Anh đi làm ở gần đây sao?”
“Đúng vậy, đang làm công cho người khác.”
“Chúng ta đều giống nhau.”
Lúc này đồ ăn đã dọn lên đầy đủ, bọn họ cũng không nói chuyện nữa.
Bữa ăn khuya kết thúc, Hà Ngộ đi trả tiền thì bà chủ liền nói: “Vị soái ca kia đã trả tiền rồi.”
Đoạn Mạnh đã ngồi lên chiếc xe ba gác của mình, dựa vào chỗ tựa lưng cúi đầu đùa nghịch di động.
Hà Ngộ đi tới.
“Trước kia cô từng ngồi qua xe ba gác bao giờ chưa?” Đoạn Mạnh bỏ điện thoại di động vào túi quần, tránh sang bên cạnh nhường chỗ cho cô.
Hà Ngộ ngồi trên xe: “Rất ít.”
Đoạn Mạnh hạ khóe miệng, không nói gì nữa, anh cũng không phải là kẻ ngốc, Hà Ngộ tuy không chê quán ăn khuya bên đường nhưng từ cách ăn mặc của đối phương cũng có thể nhận ra cô là người rất chú trọng từng tiểu tiết.
Sao cô có thể từng ngồi qua xe ba gác rồi chứ? Có quỷ mới tin lời cô nói!
Chỗ ngồi phía trước có thể chứa hai người, một người vì ngồi ở đầu xe nên nửa thân mình sẽ hiện ra trước mặt người kia.
Gió đêm ào ào thổi qua, hương vị khô ráo lại mang theo chút mùi vị của thuốc lá trên người của Đoạn Mạnh thẳng tắp bay vào mũi của Hà Ngộ, nhưng cũng không quá khó ngửi.
Ánh đèn màu cam không ngừng ẩn hiện dưới mặt đường, phản chiếu lên khuôn mặt của Đoạn Mạnh.
Anh mặc một cái áo khoác màu đen, khóa kéo để hở, vạt áo cọ xát đến mu bàn tay của Hà Ngộ.
Không phải cảm giác mềm mại mà là một cảm giác vô cùng thô ráp.
Vạt áo lại xẹt qua tay cô lần nữa, Hà Ngộ nhẹ nhàng nắm lấy nó, Đoạn Mạnh nãy giờ vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Cả quãng đường về nhà không tính là dài, hai mươi tới phút sau là xe đã đến tiểu khu mà Hà Ngộ ở, những tòa nhà nằm sát nhau, phía dưới là những khung cảnh xanh hóa xinh đẹp.
Giá trị mỗi căn hộ ở nơi này đều vô cùng xa xỉ.
Hà Ngộ bước xuống xe: “Tối nay anh chở tôi về nhà, lại còn mời tôi một bữa, xem như hôm nay tôi thiếu anh một phần ân tình.”
“Việc nhỏ mà thôi.” Đoạn Mạnh hướng cô khoát tay rồi đạp chân ga, sạch sẽ lưu loát nhanh chóng rời đi.
-
Khoảng thời gian tiếp theo vẫn như cũ bị lấp đầy bởi vô số các loại hội nghị, văn kiện hợp đồng thì chất đống cao gần bằng trời, Hà Ngộ bận đến nỗi chân không kịp chạm đất.
Sáng sớm Hà Ngộ chạy đến cửa hàng sửa xe để lấy xe chờ sửa hôm trước, buổi chiều thì nhận được tin nhắn từ Dư Nhất Dương nói rằng tối nay 10 giờ máy bay sẽ hạ cánh.
Hà Ngộ còn chưa có kịp trả lời thì tiếng chuông điện thoại liền reo lên.
“Buổi tối bớt thời giờ tới đón anh được không?” Điện thoại vừa được kết nối thì Dư Nhất Dương ở đầu dây bên kia nhanh chóng lên tiếng.
Hà Ngộ nói: “Được nha, chúc chuyến bay của anh không bị delay.”
Dư Nhất Dương ở bên kia thấp giọng cười: “Hy vọng là vậy, bất quá hôm nay thời tiết bên này không tốt lắm.”
“Vậy sao?” Phía trước là đèn đỏ, Hà Ngộ dẫm phanh lại: “Thời tiết bên đây thì tốt cực kỳ.”
Cô hạ cửa sổ xe xuống, giờ này mặt trời đã lên cao nên bên trong xe càng oi bức lợi hại.
“Em đang ở bên ngoài à?”
Hà Ngộ: “Ừm, hôm trước xe vừa bị người ta đụng phải nên hôm nay mới vừa đem sửa lại.”
“Em không có việc gì chứ?”
Hà Ngộ: “Nếu em có việc gì đó như anh nói thì giờ đây em còn có thể rảnh rỗi ngồi đây nói chuyện phiếm với anh sao chứ?”
Dư Nhất Dương hơi tạm dừng rồi nói tiếp: “Lái xe nhớ chú ý an toàn, anh tắt máy trước đây.”
Buổi tối 8 giờ Hà Ngộ xuất phát đi sân bay, trên đường kẹt xe mất nửa giờ, khi tới đó thì đồng hồ cũng đã điểm mười giờ rưỡi.
Cô vừa vội vàng đi vào trong vừa gọi điện cho Dư Nhất Dương.
"Anh đang ở đâu đấy?”
“Em cuối cùng cũng tới rồi.” Dư Nhất Dương cố tình kéo dài âm điệu trêu chọc cô, “Còn tưởng rằng đêm nay không đợi được em.”
“Kẹt xe, anh cho rằng tôi muốn vậy sao?” Hà Ngộ nâng cổ tay nhìn thời gian: “Cũng chỉ trễ hơn nửa giờ, còn tốt, về nhanh thôi, anh đang ở đâu?”
"Sau lưng em!”
Hà Ngộ vội vàng xoay người liền thấy Dư Nhất Dương đang đứng cách đó không xa, tay vừa cầm di động vừa vẫy tay với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.