Chương 6:
Nghiêu Tam Thanh
04/05/2023
Người nọ mang giày thể thao, quần jean, áo sơ mi trắng, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo gió màu đen dài, bên chân là một cái vali hành lý thật lớn, vừa lúc đứng ở dưới đèn đường, từ góc độ của cô nhìn qua thì thân hình của anh càng trông thon dài đĩnh bạt.
Dư Nhất Dương cười cười, vốn khuôn mặt đã rất tuấn tú, khi cười lên các đường nét trên gương mặt càng trở nên ôn nhu.
“Không chào đón gì sao?” Anh nói.
Hà Ngộ nói thẳng: “Đã khuya rồi, mau đi thôi.”
Dư Nhất Dương sờ mặt cô, dùng một loại hành động cùng khí chất ôn hòa trên người hung hăng hôn cô một ngụm.
Sau đó anh thấp giọng nói: “Lần sau em phải đi công tác cùng anh.”
Hà Ngộ mở cửa chiếc Mazda màu đỏ của mình, chiếc xe này đã sớm cũ rồi, Dư Nhất Dương đã sớm muốn cô đổi chiếc khác nhưng Hà Ngộ nhớ tình thân bạn cũ, chết sống đến giờ vẫn chưa chịu đổi.
Cô nói cô có mệnh lao lực nên không quen sống hưởng thụ xa hoa được.
Sau vài lần như thế, Dư Nhất Dương cũng không nhắc lại chuyện này với cô nữa.
Đêm khuya trên đường cái chỉ có vài ba chiếc xe xẹt qua xẹt lại nên cả quãng đường xe chạy vô cùng thuận lợi, trừ khi đụng phải đèn đỏ, bằng không xe cứ băng băng chạy liền tù tì một mạch về nhà.
“Hôm nay tôi đã kêu người dọn dẹp phòng của anh sạch sẽ, còn chuẩn bị thêm một ít đồ ăn đặt ở trong tủ lạnh, sau khi trở về nếu cảm thấy đói thì anh có thể hâm nóng lại một chút rồi ăn.” Hà Ngộ thay đổi bài hát, chỉnh nhỏ âm lượng.
Dư Nhất Dương nhấn nút kéo chỗ ngồi nghiêng ra sau một ít, cả người anh đều ngã ra sau, lộ ra thần sắc vô cùng mỏi mệt không cần che giấu, anh nhắm mắt lại, một tay chống trán: “Hôm nay anh đến chỗ của em.”
Hà Ngộ liếc anh một cái: “Những bộ quần áo đó của anh lâu rồi chưa đem ra phơi nắng.”
“Không sao.”
Dư Nhất Dương có thói quen cuồng sạch sẽ, quần áo luôn phải đổi hằng ngày, giường đệm lúc nào cũng phải sạch sẽ gọn gàng, thức ăn không được để qua đêm, cho dù hâm nóng lại cũng không được.
“Ở bên ngoài sống cực khổ lắm sao mà có thể làm cho anh trở thành như vậy?”
Dư Nhất Dương cong khóe miệng, nửa nhắm nửa mở mắt nhìn cô: “Em đoán xem.”
Hà Ngộ không hé răng, chỉ là bất tri giác thả chậm tốc độ xe, tốc độ thong thả lại vững vàng, khát vọng đối với đêm khuya nhanh chóng hạ xuống.
Trong không gian phong bế của thùng xe nhỏ hẹp thoang thoảng mùi hương nước hoa của nam giới. Hà Ngộ cũng không yêu thích mùi hương này nên liền mở cửa sổ xe.
“Lạnh.” Dư Nhất Dương nói: “Gió tạt vào làm đau cả đầu.”
Hà Ngộ đóng lại cửa sổ xe.
Dư Nhất Dương giật giật thân mình, anh hình như cảm thấy nằm như vậy không thoải mái nên liền nghiêng người về phía Hà Ngộ, người đàn ông vốn tay dài chân dài nên chỉ cử động một chút đầu liền đụng tới trần xe, còn trán thì tựa lên vai Hà Ngộ.
Một chút trọng lượng này đối với Hà Ngộ cũng không tính là gì, cô im lặng nhìn về trước mà không nói câu nào.
Sau khi về đến nhà, Hà Ngộ liền vào bếp nấu cho anh một chén mì, sau khi đặt lên bàn liền mặc kệ anh có ăn hay không mà vào phòng ngủ tắm rửa.
Theo dòng nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, lỗ chân lông nở ra, Hà Ngộ thoải mái thở ra một hơi.
Vừa mới tắm được một nửa, trên đỉnh đầu cô còn dính đầy bọt xà phòng thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Cách một tầng hơi nước mờ mịt, Dư Nhất Dương đang đứng công khai ở nơi đó, đây cũng không phải lần đầu tiên anh làm như vậy, Hà Ngộ cũng không cảm thấy kinh ngạc một chút nào, biểu cảm cô vẫn không một chút thay đổi chậm rãi xoay người lại, ngẩng đầu, làm cho bọt xà bông trên tóc theo dòng nước chảy xuống khắp người.
Trong bóng đêm yên tĩnh càng làm cho các giác quan càng thêm nhạy bén hơn bao giờ hết, cô có thể nghe được âm thanh Dư Nhất Dương cởi áo khoác, thậm chí còn ngửi được hơi thở khi anh tới gần.
Sau khi xong việc, Dư Nhất Dương nặng nề chìm vào giấc ngủ, đi công tác nhiều ngày như vậy khẳng định là rất mệt, thậm chí còn có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt anh.
Nương theo ánh đèn ở đầu giường, Hà Ngộ nhìn anh một hồi, sau đó đem cánh tay đáp ở bên hông mình lấy xuống, sau đó cô bước xuống giường, khoác thêm áo tắm dài rồi đi vào phòng bếp.
Từ trong tủ lạnh cô lấy ra một lon bia lạnh, mở cửa sổ ra đón gió đêm thổi tới rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó liền trở về phòng cho khách ngủ một đêm.
Tần suất bọn họ phát sinh quan hệ không tính là cao, ngủ cùng một giường cũng chưa từng có.
Hà Ngộ đêm đó ngủ cũng không ngon, sáng ngày hôm sau liền tỉnh dậy sớm.
Bên ngoài trời vẫn là màu xanh lơ, phía chân trời mơ hồ lộ ra một ít màu đỏ thẫm sáng rực cả góc trời.
Dư Nhất Dương vẫn còn chưa tỉnh.
Hà Ngộ ăn uống không tốt lắm, chỉ ăn qua loa hai mảnh bánh mì rồi liền đi ra cửa đến công ty.
Buổi chiều khi hội nghị đang diễn ra, tâm trạng ai cũng đều căng thẳng.
Buổi tối theo thường lệ cô thường xuyên tăng ca đến khuya, nào ngờ hôm nay Dư Nhất Dương lại tìm tới cửa, anh đứng ngoài gõ cửa kính bên ngoài văn phòng cô, nhắc nhở cô đã đến giờ tan tầm.
“Cùng anh về sao?” Hà Ngộ nói: “Ngày mai tôi đi làm bằng cách nào đây.”
“Chúng ta đều ở cùng một nhà, em còn sợ cái gì chứ?” Dư Nhất Dương cười nói: “Em còn có suy nghĩ gì khác sao?”
“Lần này anh muốn ở lại mấy ngày?”
Dư Nhất Dương: “Nói sau đi.”
Dư Nhất Dương cười cười, vốn khuôn mặt đã rất tuấn tú, khi cười lên các đường nét trên gương mặt càng trở nên ôn nhu.
“Không chào đón gì sao?” Anh nói.
Hà Ngộ nói thẳng: “Đã khuya rồi, mau đi thôi.”
Dư Nhất Dương sờ mặt cô, dùng một loại hành động cùng khí chất ôn hòa trên người hung hăng hôn cô một ngụm.
Sau đó anh thấp giọng nói: “Lần sau em phải đi công tác cùng anh.”
Hà Ngộ mở cửa chiếc Mazda màu đỏ của mình, chiếc xe này đã sớm cũ rồi, Dư Nhất Dương đã sớm muốn cô đổi chiếc khác nhưng Hà Ngộ nhớ tình thân bạn cũ, chết sống đến giờ vẫn chưa chịu đổi.
Cô nói cô có mệnh lao lực nên không quen sống hưởng thụ xa hoa được.
Sau vài lần như thế, Dư Nhất Dương cũng không nhắc lại chuyện này với cô nữa.
Đêm khuya trên đường cái chỉ có vài ba chiếc xe xẹt qua xẹt lại nên cả quãng đường xe chạy vô cùng thuận lợi, trừ khi đụng phải đèn đỏ, bằng không xe cứ băng băng chạy liền tù tì một mạch về nhà.
“Hôm nay tôi đã kêu người dọn dẹp phòng của anh sạch sẽ, còn chuẩn bị thêm một ít đồ ăn đặt ở trong tủ lạnh, sau khi trở về nếu cảm thấy đói thì anh có thể hâm nóng lại một chút rồi ăn.” Hà Ngộ thay đổi bài hát, chỉnh nhỏ âm lượng.
Dư Nhất Dương nhấn nút kéo chỗ ngồi nghiêng ra sau một ít, cả người anh đều ngã ra sau, lộ ra thần sắc vô cùng mỏi mệt không cần che giấu, anh nhắm mắt lại, một tay chống trán: “Hôm nay anh đến chỗ của em.”
Hà Ngộ liếc anh một cái: “Những bộ quần áo đó của anh lâu rồi chưa đem ra phơi nắng.”
“Không sao.”
Dư Nhất Dương có thói quen cuồng sạch sẽ, quần áo luôn phải đổi hằng ngày, giường đệm lúc nào cũng phải sạch sẽ gọn gàng, thức ăn không được để qua đêm, cho dù hâm nóng lại cũng không được.
“Ở bên ngoài sống cực khổ lắm sao mà có thể làm cho anh trở thành như vậy?”
Dư Nhất Dương cong khóe miệng, nửa nhắm nửa mở mắt nhìn cô: “Em đoán xem.”
Hà Ngộ không hé răng, chỉ là bất tri giác thả chậm tốc độ xe, tốc độ thong thả lại vững vàng, khát vọng đối với đêm khuya nhanh chóng hạ xuống.
Trong không gian phong bế của thùng xe nhỏ hẹp thoang thoảng mùi hương nước hoa của nam giới. Hà Ngộ cũng không yêu thích mùi hương này nên liền mở cửa sổ xe.
“Lạnh.” Dư Nhất Dương nói: “Gió tạt vào làm đau cả đầu.”
Hà Ngộ đóng lại cửa sổ xe.
Dư Nhất Dương giật giật thân mình, anh hình như cảm thấy nằm như vậy không thoải mái nên liền nghiêng người về phía Hà Ngộ, người đàn ông vốn tay dài chân dài nên chỉ cử động một chút đầu liền đụng tới trần xe, còn trán thì tựa lên vai Hà Ngộ.
Một chút trọng lượng này đối với Hà Ngộ cũng không tính là gì, cô im lặng nhìn về trước mà không nói câu nào.
Sau khi về đến nhà, Hà Ngộ liền vào bếp nấu cho anh một chén mì, sau khi đặt lên bàn liền mặc kệ anh có ăn hay không mà vào phòng ngủ tắm rửa.
Theo dòng nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, lỗ chân lông nở ra, Hà Ngộ thoải mái thở ra một hơi.
Vừa mới tắm được một nửa, trên đỉnh đầu cô còn dính đầy bọt xà phòng thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Cách một tầng hơi nước mờ mịt, Dư Nhất Dương đang đứng công khai ở nơi đó, đây cũng không phải lần đầu tiên anh làm như vậy, Hà Ngộ cũng không cảm thấy kinh ngạc một chút nào, biểu cảm cô vẫn không một chút thay đổi chậm rãi xoay người lại, ngẩng đầu, làm cho bọt xà bông trên tóc theo dòng nước chảy xuống khắp người.
Trong bóng đêm yên tĩnh càng làm cho các giác quan càng thêm nhạy bén hơn bao giờ hết, cô có thể nghe được âm thanh Dư Nhất Dương cởi áo khoác, thậm chí còn ngửi được hơi thở khi anh tới gần.
Sau khi xong việc, Dư Nhất Dương nặng nề chìm vào giấc ngủ, đi công tác nhiều ngày như vậy khẳng định là rất mệt, thậm chí còn có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt anh.
Nương theo ánh đèn ở đầu giường, Hà Ngộ nhìn anh một hồi, sau đó đem cánh tay đáp ở bên hông mình lấy xuống, sau đó cô bước xuống giường, khoác thêm áo tắm dài rồi đi vào phòng bếp.
Từ trong tủ lạnh cô lấy ra một lon bia lạnh, mở cửa sổ ra đón gió đêm thổi tới rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó liền trở về phòng cho khách ngủ một đêm.
Tần suất bọn họ phát sinh quan hệ không tính là cao, ngủ cùng một giường cũng chưa từng có.
Hà Ngộ đêm đó ngủ cũng không ngon, sáng ngày hôm sau liền tỉnh dậy sớm.
Bên ngoài trời vẫn là màu xanh lơ, phía chân trời mơ hồ lộ ra một ít màu đỏ thẫm sáng rực cả góc trời.
Dư Nhất Dương vẫn còn chưa tỉnh.
Hà Ngộ ăn uống không tốt lắm, chỉ ăn qua loa hai mảnh bánh mì rồi liền đi ra cửa đến công ty.
Buổi chiều khi hội nghị đang diễn ra, tâm trạng ai cũng đều căng thẳng.
Buổi tối theo thường lệ cô thường xuyên tăng ca đến khuya, nào ngờ hôm nay Dư Nhất Dương lại tìm tới cửa, anh đứng ngoài gõ cửa kính bên ngoài văn phòng cô, nhắc nhở cô đã đến giờ tan tầm.
“Cùng anh về sao?” Hà Ngộ nói: “Ngày mai tôi đi làm bằng cách nào đây.”
“Chúng ta đều ở cùng một nhà, em còn sợ cái gì chứ?” Dư Nhất Dương cười nói: “Em còn có suy nghĩ gì khác sao?”
“Lần này anh muốn ở lại mấy ngày?”
Dư Nhất Dương: “Nói sau đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.