Chương 81: Anh là người duy nhất không có tư cách
Hàm Yên
25/08/2020
Lúc Sử Mộng Nghiên tại Los Angeles học đại học, qua sự giới
thiệu của bạn bè biết được một vị bác sĩ nổi danh chuyên khoa phẫu thuật thần kinh lớn hơn cô đến mười mấy tuổi, tên là Kevin Li.
Doctor Li là con lai có dòng máu của Mỹ và Trung Hoa, có tên Hán tự là Lý Khải Văn, anh ta là một bác sĩ thiên tài, cũng làm việc đến điên cuồng, ba mươi mấy năm qua chỉ vùi đầu vào học tập và công việc, tính tình nghiêm túc điềm tĩnh, bạn bè cũng không nhiều lắm, cho tới bây giờ hai chữ “bạn gái” không hề tồn tại trong từ điển của anh.
Chính vì là một người bác sĩ đứng tuổi nhưng tính tình lại quái gở như vậy, nên Sử Mộng Nghiên phải dứt khoát mạnh mẽ tiếp cận anh, tìm hiểu về anh, nguyên nhân lúc ban đầu đơn thuần chỉ vì là có chút bướng bỉnh, và do liên quan đến “giấc mơ” của người nào đó.
Ngoài ý muốn là, Doctor Li thế nhưng bị sự kiên nhẫn theo đuổi của Sử Mộng Nghiên mà thất thủ đầu hàng, ngược lại đối với cô bắt đầu cuồng nhiệt theo đuổi, Sử Mộng Nghiên nhất thời bị ấm đầu, tiếp nhận tình cảm của anh.
Quen biết được nửa năm, hai người đăng kí kết hôn.
“Nhưng mà, công việc của anh ấy thật sự quá bận rộn, suốt ngày chỉ túc trực ở bệnh viện, dường như em không thể gặp mặt anh ấy lần nào. Nếu đổi lại là ở Trung Quốc, nếu anh ấy đứng thứ nhì về danh hiệu chiến sĩ thi đua thì sẽ không có ai đứng thứ nhất cả, anh có thấy cảm động về sự chăm chỉ của những người bác sĩ ở Mỹ không?” Sử Mộng Nghiên cười tự giễu, còn nói, “Kết hôn ba năm bọn em ly hôn, kỳ thật trong lòng của em cũng chẳng tốt hơn chút nào, ta biết rõ anh ấy rất yêu em, nhưng em thực sự không muốn tiếp tục sống cuộc sống như vậy nữa.”
Cô nhẹ nhàng hớp một hớp trà mật ong ngọt ngào, lười biếng tựa vào ghế sofa phơi nắng, nói với Tần Lý và Hà Đường, “Mọi người đều nói chuyện tình cảm giống như uống nước, ấm lạnh tự biết, đúng là như vậy. Có thể em nói hơi khó nghe, người khác hâm mộ em vì được gả cho một người bác sĩ danh tiếng, được ở trong một ngôi nhà lớn, ngồi trên một chiếc xe đắt tiền, nhưng em vẫn hâm mộ người khác, ngày ngày nắm tay nhau, ừ, như hai người vậy.”
Hà Đường chỉ cười không nói, giúp cô ấy rót thêm trà. Cô cũng không nghe được lời nói trước đó của Sử Mộng Nghiên, khi vừa bưng trà đi tới, Sử Mộng Nghiên đã nói về tình sử của mình và Doctor Li.
Tần Lý nghiêng đầu nhìn Hà Đường, cô rót thêm trà rồi lại đi đến ngồi bên cạnh anh, cô cùng tự nhiên giúp anh kéo chiếc thảm khoác trên người, lại kéo tay phải của anh qua đặt trong tay mình, mát xa một cách chuyên nghiệp rồi lại giúp anh chuyển động cổ tay.
Tần Lý hỏi Sử Mộng Nghiên: “Vậy em có hối hận không?”
Sử Mộng Nghiên ánh mắt nghiền ngẫm hỏi: “Anh nói là kết hôn, hay là ly hôn?”
“Không giống nhau sao?” Tần Lý mỉm cười.
“Đúng vậy, hình như là giống nhau.” Sử Mộng Nghiên cười lộ hàm răng trắng xinh, nói, “Không hối hận, kết hôn không hối hận, ly hôn cũng không hối hận.”
Hà Đường đột nhiên chen miệng vào: “Vậy cô còn yêu anh ta không?”
Sử Mộng Nghiên sững sờ, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh Tần Lý và Hà Đường tay trong tay, nhún nhún vai nói: “Ái dà, anh ta cũng sắp thành lão già 40 tuổi rồi, tôi làm sao có thể yêu anh ta đây, lần này về nước chính là muốn tìm tiểu bạch kiểm xinh đẹp để hưởng thụ.”
Tần Lý nhẹ nhàng nói: “Khẩu thị tâm phi.(*)”
(*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác, không thống nhất với nhau
Sử Mộng Nghiên: “…”
Hà Đường che miệng cười.
Lại tán gẫu trong chốc lát, Sử Mộng Nghiên đứng dậy ra về, trước khi đi, cô nói với Tần Lý: “Nếu như anh đã suy nghĩ cẩn thận thì hãy gọi cho em, em sẽ mau chóng an bài.”
Tần Lý gật đầu: “Được.”
Sau khi Sử Mộng Nghiên rời đi, Hà Đường hỏi Tần Lý: “An bài cái gì vậy anh?”
“Không có gì, chỉ là một chút chuyện thôi.” Tần Lý xoa xoa đầu cô, cười nói, “Em đừng lo lắng.”
******
Sức khỏe Tần Lý dần dần bình phục, ngay cả suốt một tuần cũng không hề tái phát chứng động kinh. Anh không chờ ở nhà mãi được, quyết định trở lại công ty, bởi vì hạng mục trường trung học Thành Nam đã bắt đầu chính thức đấu thầu, mười ba công ty nhà thầu cũng đã mua văn kiện đấu thầu, tiến vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng.
Thời gian trả giá được định ở cuối tháng mười một.
Tần Miễn và Hà Đường không dám lại phớt lờ, lúc đi làm, Mã Hữu Kiệt trực tiếp chuyển vào phòng làm việc của Tần Lý, theo sát anh đến độ một tấc cũng không rời, lúc nghỉ trưa, Hà Đường đến ở cùng anh, mọi người tuyệt đối không cho phép lại cho Tần Lý lại ở một mình nữa.
Tần Lý bày tỏ rằng mình không sao cả, so với lúc nằm viện lúc mỗi ngày đều bị phát bệnh, nên hiện tại có thể làm việc theo ý thích của mình, anh đã hết sức thỏa mãn. Bởi vì điều này, tâm trạng của anh đã tốt hơn rất nhiều, nhân viên công ty nhìn thấy anh chẳng qua chỉ cảm thấy anh gầy đi một chút, cũng không cảm thấy có điều gì khác thường.
Mục tiêu đấu thầu của xây dựng Trung Cần nhảy vào hạng mục trung học Thành Nam vẫn là do Lưu Cách chịu trách nhiệm, bởi vì đã thông qua tư cách dự thẩm, cho nên lúc làm văn kiện trả giá chính thức, kỹ thuật, thẩm định gói thầu liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, thứ cần gấp nhất bây giờ chính là lượng danh sách công trình.
Bộ phận dự toán căn cứ vào bản vẽ đã chỉnh sửa của nghiệp chủ tiến hành dự trù mức chi phí một lần nữa, Tần Lý phân phó Lưu Cách và Hà Đường cùng nhau làm giá cả đơn vị thất gia, Hà Đường làm báo cáo, Lưu Cách chịu trách nhiệm xét duyệt.
Trong một ngày buổi trưa, Thi Trí Mẫn và Lưu Cách cùng nhau dùng cơm trưa ở căn tin, nói đến mục tiêu lần này. Thi Trí Mẫn vẫn là chịu trách nhiệm kĩ thuật thầu, Lưu Cách tinh tế phân phó anh ta phải làm sửa chữa thế nào, sau lúc Thi Trí Mẫn nghe xong, thấy vẻ mặt Lưu Cách hơi tiều tụy, hỏi: “Quản lý Lưu, sắc mặt của anh hình như không tốt lắm, gần đây em thấy anh ngày nào cũng tăng ca, phải cố gắng chú ý sức khỏe một chút.”
“Đúng là có hơi mệt một chút.” Lưu Cách nói, “Hạng mục lần này là do Tần tổng giao phó, nhất định phải dùng tất cả tinh lực để hoàn thành, đợi đến khi đợt thầu này xong thì có thể nghỉ ngơi một chuyến rồi.”
“Vì sao không giao việc định giá cả cho bọn em làm nhỉ?” Thi Trí Mẫn hỏi, “Đơn vị thất gia à? Chỉ có anh và quản lý Hà cùng làm, thật quá vất vả, nói đến, quản lý Hà cũng vừa mới chuyển đến nên chắc không có chút kinh nghiệm nào cả, gần như đều là dựa vào một mình anh.”
“Tần tổng quyết định như vậy ắt hẳn có lí do của cậu ấy.” Lưu Cách cười cười, “Kỳ thật Tiểu Hà làm việc phải nói là rất cẩn thận, nền tảng cũng vững chắc, là một người kế nhiệm có triển vọng của bộ phận làm chi phí.”
Nhưng Thi Trí Mẫn còn chưa từ bỏ ý định, nói: “Quản lý Lưu, nếu như anh quá mệt mỏi thì có thể bí mật giao cho em làm một, hai đơn vị, đến thời gian định giá các các anh có thể sửa lại.”
“Thực sự không cần, cám ơn cậu đã quan tâm.” Lưu Cách đã ăn cơm xong, bưng đĩa thức ăn lên đứng dậy, “Tiểu Thi cậu cứ ăn từ từ, tôi đi lên trước.”
Cơm nước xong, Thi Trí Mẫn đi cửa hàng tiện lợi tầng dưới mua đồ uống, bớt chút thời gian gọi cho Vương Vũ Lâm.
“Tôi cảm thấy có lẽ không giúp gì được cho cậu rồi.” Thi Trí Mẫn nói, “Giá cả lần này toàn bộ đều nằm trong vòng kiểm soát của lão đại chúng tôi, công việc phân cho nhóm chúng tôi là do quản lý Lưu và Hà Đường phụ trách, những người khác không thể nhúng tay vào.”
“…” Vương Vũ Lâm ở điện thoại kia bên cạnh trầm ngâm một hồi lâu, hỏi, “Lưu Cách người này là người thế nào?”
“Ài! Cậu không cần phải đánh chủ ý lên người lão ấy.” Thi Trí Mẫn nói, “Bốn, năm năm trước, hình như trong nhà Lưu Cách xảy ra chút chuyện, là Tần tổng tìm người hỗ trợ giải quyết, cho nên lão ấy đối với Tần tổng hết sức trung thành.”
“Vẫn còn thời gian, cậu suy nghĩ thêm xem còn có biện pháp nào khác không?” Vương Vũ Lâm nói.
Thi Trí Mẫn thở dài: “Cùng lắm đến lúc đó, tôi sẽ thăm dò mấy thằng ranh làm hồ sơ thầu bên Thịnh Đằng và Tiệp Lập, điều kiện tiên quyết là bọn họ được tham gia vào việc định giá.”
“Cũng được.” Vương Vũ Lâm nhàn nhạt nói: “Quả thật không được cũng phải coi là được, cám ơn cậu, Trí Mẫn.”
Vừa cúp máy, Thi Trí Mẫn chỉ cảm thấy trong lòng ức chế không chịu được, trong giọng điệu của Vương Vũ Lâm rõ ràng mang theo một chút khinh thường, giống như là đang nói: Tại sao cậu lại vô dụng như vậy chứ, cậu còn không biết xấu hổ mà nói người ta là “mấy thằng ranh làm hồ sơ thầu”, chẳng lẽ cậu không phải cũng như vậy sao?
Về ước định của cậu ta và Vương Vũ Lâm, thật ra thì Thi Trí Mẫn hơi dao động. Vương Vũ Lâm nói, chỉ cần lần này có thể đem giá cả của Trung Cần tiết lộ cho anh ta, anh ta sẽ cho Thi Trí Mẫn 20 vạn làm thù lao, mặt khác, khi sang năm sẽ tiến cử Thi Trí Mẫn cho Tôn Kiến Quân, sẽ tìm cách cho cậu ta đảm nhiệm vị trí trưởng bộ phận quản lí ở bộ phận nghiệp vụ tại kiến trúc Phú Dương
Mặc dù mức lương của Phú Dương không thể so với Trung Cần, nhưng đãi ngộ là cấp bậc quản lý ở Phú Dương, so với một nhân viên bình thường ở Trung Cần thì cách nhau một khoảng rất xa. Không nói đến đãi ngộ lương bậc, đối một người đàn ông mà nói, thăng chức mới là một sự khẳng định năng lực của anh ta.
Mặc dù trước giờ chuyện làm gián điệp buôn bán thông tin như vậy Thi Trí Mẫn chưa từng nghĩ qua, nhưng nửa năm nay phải nuốt cục tức này khiến cậu ta hết sức phiền muộn. Người tìm chỗ cao mà đi, Thi Trí Mẫn hơi dao động. Huống chi Vương Vũ Lâm còn nói, chuyện này anh ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào biết, kể cả Tôn Kiến Quân. Dù sao, trả giá chính là một cuộc “anh đoán tôi chơi”, nếu Vương Vũ Lâm có thể “Đoán” chuẩn hơn Tần Lý, Tần Lý cũng sẽ không hoài nghi gì.
Nhưng mà bây giờ, Thi Trí Mẫn phát hiện mình thật sự vô dụng, đừng nói đến việc không lấy được mức định giá của Trung Cần, ngay cả một, hai đơn vị Lục gia cùng tham gia đấu thầu cậu ta còn không lấy được, không trách được việc bị Vương Vũ Lâm xem thường.
Lúc đi lên lầu, Thi Trí Mẫn còn đang trong tâm trạng ngột ngạt, bất thình lình có một người từ trong góc nhảy xổ ra, đột nhiên khoác lên cánh tay cậu ta.
“Này! Anh đi đâu vậy?”
Thi Trí Mẫn kinh hãi, quay đầu nhìn lại là Ngô Tuệ Nghiêu, Ngô Tuệ Nghiêu gò má ửng hồng, cười hì hì hỏi cậu ta: “Em mới vừa đến phòng làm việc tìm anh, lại không thấy anh ở đó.”
“Anh đi mua trà sữa đậu đỏ cho em, nóng hổi luôn nhé.” Thi Trí Mẫn giơ ly trà sữa lên đưa cho cô, Ngô Tuệ Nghiêu cười ngọt ngào, cúi đầu xuống ngượng ngùng trong chốc lát, kéo Thi Trí Mẫn đến góc hành lang, nói: “Trí Mẫn, em muốn nói với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Anh đừng kinh ngạc quá nha.”
Thi Trí Mẫn kỳ thật hơi mất kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn giữ cười: “Không kinh ngạc.”
“Anh phải hứa đó.”
“Ừm, anh bảo đảm.”
Ngô Tuệ Nghiêu nhón chân lên kề sát vào tai Thi Trí Mẫn, rất nhỏ giọng nói: “Em có thai rồi.”
Thi Trí Mẫn lập tức sợ ngây người, nhưng mà ý niệm đầu tiên dâng lên trong trong đầu cậu ta bây giờ không phải là mừng rỡ hay bối rối, mà là…cậu ta cảm thấy, có lẽ đây là ông trời rủ lòng thương xót, ban cho cậu ta chuyện ngoài ý muốn mà lại biến chuyển đến một hướng tốt hơn.
******
Trong suốt một tháng Tần Lý không hề phát bệnh, tảng đá đè nặng trong lòng mọi người rốt cuộc cũng được nhấc xuống.
Sau khi Hà Đường dặn dò Tần Lý xong thì sắp xếp thời gian đến bệnh viện thăm mẹ Vương Vũ Lâm. Mẹ Vương nằm viện xạ trị, cả người gầy hơn rất nhiều, tóc cũng dần thưa thớt, dáng vẻ tiều tụy không thôi.
Thăm hỏi trưởng bối xong, Vương Vũ Lâm đưa Hà Đường xuống lầu, lúc đi đến vườn hoa trong bệnh viện, anh ta đột nhiên nói: “Tiểu hòa thượng, có lẽ năm sau, anh sẽ không làm ở Phú Dương nữa.”
“A? Vì sao vậy?” Hà Đường hết sức kinh ngạc, “Anh muốn chuyển đến công ty khác sao?”
“Ừm, có lẽ anh sẽ đến Thượng Hải.” Vương Vũ Lâm cười cười, nói, “Hạng mục trung học Thành Nam em cũng biết đó, Tôn đổng tốn không ít tiền để tìm người cùng tham gia thầu, nhóm cổ đông cũng không tán thành, cuối tháng mở thầu nếu thất bại, anh muốn trụ lại Phú Dương cũng trụ không nổi nữa.”
“Nhưng mà, việc đó sao lại liên quan đến anh?” Hà Đường không hiểu lắm, “Chẳng lẽ là muốn anh phải chịu tiếng xấu thay cho người khác?”
“Đúng vậy, chính là muốn anh phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.” Vương Vũ Lâm đút tay vào trong túi quần, nghiêng đầu cười khổ, mũi chân còn đá đá mấy hòn đá nhỏ trên mặt đất. Đột nhiên, anh ta quay đầu lại nhìn Hà Đường, nói, “Tiểu hòa thượng, nếu sư huynh xin em giúp đỡ, em có giúp anh không?”
“Giúp đỡ? Giúp đỡ như thế nào?” Căn bản Hà Đường không kịp phản ứng.
“Hmmm…” Vương Vũ Lâm sắc mặt bình thản, khóe miệng mang cười, nói, “Thầu của trung học Thành Nam, nếu như Tần Lý bị loại khỏi cuộc đấu thầu, cậu ta cũng sẽ tổn thất không lớn, cũng chỉ mất phí tham gia thầu. Phú Dương bên này nếu như cũng bị loại, Tôn đổng tổn thất cũng không lớn, cũng chỉ tổn thất phí tham gia thầu mà thôi. Nhưng đối với anh mà nói, chính là sẽ mất đi tất cả.”
Hà Đường hoang mang nhìn anh ta: “Cho nên?”
Vương Vũ Lâm biết rõ cô đã hiểu hàm ý của anh ta, anh ta nâng giá đỡ mắt kính, khẳng định gật gật đầu.
“Em có đồng ý giúp anh không?”
Trong tích tắc, Hà Đường vẻ mặt ngưng trọng, cô cắn răng nói: “Đương nhiên sẽ không!”
Cô rất tức giận, còn có chút lúng túng, Vương Vũ Lâm lập tức liền cười ha hả, anh ta vỗ vỗ vai Hà Đường, nói: “Anh nói đùa thôi, em nghiêm túc như vậy làm gì.”
Hà Đường ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh.
Vương Vũ Lâm tiếp tục cười, nói: “Nhưng thật ra là có một công ty tới tìm anh, công ty xây dựng ở Thượng Hải muốn mời anh đến đảm nhiệm hạng mục bộ phận quản lý, vốn là tin sốt dẻo, anh cũng muốn mang mẹ đến Bắc Kinh hoặc Thượng Hải chữa bệnh, cho nên cảm thấy rất có lực hấp dẫn, còn đang trong quá trình suy nghĩ.”
“A, như vậy à, làm em sợ muốn chết.” Hà Đường gật gật đầu, nói, “Sư huynh, em đi về trước, hiện tại thân thể A Lý không tốt lắm, em không yên tâm để anh ấy ở nhà một mình.”
Vương Vũ Lâm nhướn mày: “Anh ta không phải còn có hộ lý sao, em cũng không phải là bảo mẫu của anh ta.”
Hà Đường giật mình, nói: “Anh ấy thích em ở bên cạnh anh ấy, hơn nữa… Không ở cạnh anh ấy, trong lòng em cũng lo lắng không yên.”
“Tiểu hòa thượng, loại cuộc sống này em thực cảm thấy có ý nghĩa sao?” Vương Vũ Lâm đưa Hà Đường ra đến cửa bệnh viện, không hiểu hỏi, “Thân thể Tần Lý vốn đã rất tệ, bây giờ còn có bệnh như vậy, hai người có lẽ không thể sinh được con cái, em thật nguyện ý ở cùng anh ta hao phí cả đời người?”
Hà Đường mím môi không trả lời, Vương Vũ Lâm lẳng lặng chờ đợi, sau đó, Hà Đường nói: “Dì ngã bệnh, anh cũng đâu hề bỏ rơi dì.”
“Hả?” Vương Vũ Lâm cảm thấy logic suy luận của Hà Đường hết sức buồn cười, anh ta nói, “Bà ấy là mẹ anh.”
“Tần Lý cũng là chồng của em.” Hà Đường quật cường nói.
Vương Vũ Lâm kiên nhẫn khuyên cô: “Mẹ anh và anh có hơn ba mươi năm tình cảm, còn em cùng Tần Lý ? Hai người quen biết có lẽ cũng chỉ hơn có một năm.”
Hà Đường nói: “Nhưng anh ấy đối với em rất tốt, anh ấy còn giúp nhà em vượt qua biết bao nhiêu khó khăn.”
“Em xác định em đối anh ta không phải là cảm kích? Không phải là đồng tình?” Vương Vũ Lâm nhíu mày thật sâu, “Tiểu hòa thượng, anh biết rõ em không phải là một người tham hư vinh, anh mới nói với em những lời này. Nếu em là hạng người tham sang phú quý, thì anh sẽ không nói, dù sao ở bên cạnh Tần Lý cả đời em sẽ không lo ăn lo mặc. Nhưng mà sư huynh biết rõ em không phải loại người như thế, vậy anh phải hỏi em, em mới 24 tuổi, đến cùng em ở bên anh ta là vì cái gì? Chẳng lẽ em yêu anh ta?”
Câu nói sau cùng của Vương Vũ Lâm như đâm thật sâu vào vết thương Hà Đường, cô đỏ bừng mặt, ngước đầu lên tức giận hỏi: “Anh là cảm thấy em không yêu anh ấy sao?!”
Vương Vũ Lâm không trả lời.
Hà Đường nói tiếp: “Em không hiểu, vì cái gì mọi người đều cảm thấy em không yêu anh ấy? Chẳng lẽ cũng bởi vì anh ấy ngồi xe lăn, thì em không thể yêu anh ấy, anh ấy rất giàu có, thì em không thể yêu anh ấy?! Em là kẻ nghèo hèn, cho nên em và anh ấy ở bên nhau chỉ vì tiền của anh ấy? Cho nên em không thể yêu anh ấy? Là như thế phải không? !”
Vương Vũ Lâm vẫn như trước không nói lời nào.
Sự tức giận trong ánh mắt Hà Đường dần dần trở nên bình tĩnh, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ nói: “Vương sư huynh, người khác nói em như thế nào cũng không sao, nhưng nếu người đó là anh thì không được. Anh là người duy nhất trên thế giới này không có tư cách hỏi em có yêu Tần Lý hay không.”
******
Khi Hà Đường về đến nhà, trong lúc nhất thời không tìm được Tần Lý. Trong nội tâm cô đột nhiên lo lắng, tìm kiếm khắp các phòng, cuối cùng mới tìm thấy anh ở trong thư phòng.
Tần Lý đang ngồi ở trước bàn làm việc, Quan Kính ngồi trên sô pha xem chừng anh. Hà Đường đẩy cửa vào, cũng không để ý Quan Kính đang ở đây, nhanh chóng chạy đến phía sau xe lăn của Tần Lý, cúi người ôm lấy anh.
Tay trái Tần Lý giơ lên giữa không trung, có chút ít kinh ngạc.
Quan Kính yên lặng lui đi ra ngoài, còn kín đáo khép cửa.
Cánh tay Hà Đường vòng qua cổ Tần Lý, dùng hết sức lực, gò má cô dán chặt gò má anh, cô mới từ bên ngoài trở về, khuôn mặt bị gió rét thổi lạnh như băng, từ trên má anh hấp thu nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, Hà Đường chỉ cảm thấy một lòng dần dần ổn định trở lại.
Sau một lúc lâu, tay trái Tần Lý vỗ vỗ cánh tay cô: “Bà xã, em sắp bóp chết chồng em rồi.”
“…”
Cuối cùng Hà Đường buông lỏng tay, Tần Lý kéo cô đến trước mặt, làm cho cô ngồi ở trên đùi mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hà Đường lắc lắc đầu, đỏ mặt nói: “Không có gì, chính là sau khi ra ngoài, nhớ anh.”
Buổi tối, lúc cùng Tần Lý ăn cơm, tâm trạng Hà Đường vẫn không tốt lên được.
Tần Lý hỏi: “Đường Đường, làm sao em lại thất thần như vậy, mẹ Vương Vũ Lâm bệnh nặng lắm à?”
“A.” Hà Đường phục hồi tinh thần lại, nói, “Ừ, ung thư cổ tử cung, đang trong quá trình xạ trị, đúng là rất nghiêm trọng.”
“Nếu như…” Tần Lý suy nghĩ một chút, nói, “Vương Vũ Lâm cần sự giúp đỡ, em có thể giúp cậu ta. Cậu ta hiếu thuận như vậy, điểm này anh vô cùng tán thưởng.”
“Giúp như thế nào? Đem thầu của trung học Thành Nam nhường cho anh ấy?” Vừa dứt lời, Hà Đường mới phát hiện mình quả thực thật ngu xuẩn, cô cười xấu hổ với Tần Lý, nói, “Ha ha, em nói giỡn thôi .”
Tần Lý để đũa xuống, đưa tay xoa xoa tóc cô, nói: “Đi ra ngoài một chuyến dường như lại ngốc thêm rồi, xem ra sau này hay là em luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đi.”
Hà Đường như chú mèo nhỏ gật gật đầu, trong lòng bắt đầu nghĩ đến lời nói của Vương Vũ Lâm, hỏi Tần Lý: “A Lý, gói thầu trung học Thành Nam lần này, chúng ta nếu không trúng thầu, anh sẽ tổn thất bao nhiêu vậy?”
Tần Lý cười nhạt một tiếng, hỏi: “Muốn nghe lời nói thật?”
Hà Đường dè dặt gật đầu.
Tần Lý định thần, nhẹ nói: “Trúng thầu là chuyện đương nhiên, không trúng thầu không chỉ là thất bại mà còn là sỉ nhục, còn về tổn thất, chính là tổn thất tất cả lợi nhuận mục tiêu lần này, hơn 1 triệu(*).”
(*) 1 triệu: là 3,200,000,000,000 VNĐ
“A…” Hà Đường trợn to hai mắt, trong lòng cuối cùng hiểu ra, Tần Lý chính là có trăm phần trăm nắm chắc.
Doctor Li là con lai có dòng máu của Mỹ và Trung Hoa, có tên Hán tự là Lý Khải Văn, anh ta là một bác sĩ thiên tài, cũng làm việc đến điên cuồng, ba mươi mấy năm qua chỉ vùi đầu vào học tập và công việc, tính tình nghiêm túc điềm tĩnh, bạn bè cũng không nhiều lắm, cho tới bây giờ hai chữ “bạn gái” không hề tồn tại trong từ điển của anh.
Chính vì là một người bác sĩ đứng tuổi nhưng tính tình lại quái gở như vậy, nên Sử Mộng Nghiên phải dứt khoát mạnh mẽ tiếp cận anh, tìm hiểu về anh, nguyên nhân lúc ban đầu đơn thuần chỉ vì là có chút bướng bỉnh, và do liên quan đến “giấc mơ” của người nào đó.
Ngoài ý muốn là, Doctor Li thế nhưng bị sự kiên nhẫn theo đuổi của Sử Mộng Nghiên mà thất thủ đầu hàng, ngược lại đối với cô bắt đầu cuồng nhiệt theo đuổi, Sử Mộng Nghiên nhất thời bị ấm đầu, tiếp nhận tình cảm của anh.
Quen biết được nửa năm, hai người đăng kí kết hôn.
“Nhưng mà, công việc của anh ấy thật sự quá bận rộn, suốt ngày chỉ túc trực ở bệnh viện, dường như em không thể gặp mặt anh ấy lần nào. Nếu đổi lại là ở Trung Quốc, nếu anh ấy đứng thứ nhì về danh hiệu chiến sĩ thi đua thì sẽ không có ai đứng thứ nhất cả, anh có thấy cảm động về sự chăm chỉ của những người bác sĩ ở Mỹ không?” Sử Mộng Nghiên cười tự giễu, còn nói, “Kết hôn ba năm bọn em ly hôn, kỳ thật trong lòng của em cũng chẳng tốt hơn chút nào, ta biết rõ anh ấy rất yêu em, nhưng em thực sự không muốn tiếp tục sống cuộc sống như vậy nữa.”
Cô nhẹ nhàng hớp một hớp trà mật ong ngọt ngào, lười biếng tựa vào ghế sofa phơi nắng, nói với Tần Lý và Hà Đường, “Mọi người đều nói chuyện tình cảm giống như uống nước, ấm lạnh tự biết, đúng là như vậy. Có thể em nói hơi khó nghe, người khác hâm mộ em vì được gả cho một người bác sĩ danh tiếng, được ở trong một ngôi nhà lớn, ngồi trên một chiếc xe đắt tiền, nhưng em vẫn hâm mộ người khác, ngày ngày nắm tay nhau, ừ, như hai người vậy.”
Hà Đường chỉ cười không nói, giúp cô ấy rót thêm trà. Cô cũng không nghe được lời nói trước đó của Sử Mộng Nghiên, khi vừa bưng trà đi tới, Sử Mộng Nghiên đã nói về tình sử của mình và Doctor Li.
Tần Lý nghiêng đầu nhìn Hà Đường, cô rót thêm trà rồi lại đi đến ngồi bên cạnh anh, cô cùng tự nhiên giúp anh kéo chiếc thảm khoác trên người, lại kéo tay phải của anh qua đặt trong tay mình, mát xa một cách chuyên nghiệp rồi lại giúp anh chuyển động cổ tay.
Tần Lý hỏi Sử Mộng Nghiên: “Vậy em có hối hận không?”
Sử Mộng Nghiên ánh mắt nghiền ngẫm hỏi: “Anh nói là kết hôn, hay là ly hôn?”
“Không giống nhau sao?” Tần Lý mỉm cười.
“Đúng vậy, hình như là giống nhau.” Sử Mộng Nghiên cười lộ hàm răng trắng xinh, nói, “Không hối hận, kết hôn không hối hận, ly hôn cũng không hối hận.”
Hà Đường đột nhiên chen miệng vào: “Vậy cô còn yêu anh ta không?”
Sử Mộng Nghiên sững sờ, ánh mắt dừng lại ở hình ảnh Tần Lý và Hà Đường tay trong tay, nhún nhún vai nói: “Ái dà, anh ta cũng sắp thành lão già 40 tuổi rồi, tôi làm sao có thể yêu anh ta đây, lần này về nước chính là muốn tìm tiểu bạch kiểm xinh đẹp để hưởng thụ.”
Tần Lý nhẹ nhàng nói: “Khẩu thị tâm phi.(*)”
(*) Khẩu thị tâm phi: Miệng nói thế này, trong lòng lại nghĩ thế khác, không thống nhất với nhau
Sử Mộng Nghiên: “…”
Hà Đường che miệng cười.
Lại tán gẫu trong chốc lát, Sử Mộng Nghiên đứng dậy ra về, trước khi đi, cô nói với Tần Lý: “Nếu như anh đã suy nghĩ cẩn thận thì hãy gọi cho em, em sẽ mau chóng an bài.”
Tần Lý gật đầu: “Được.”
Sau khi Sử Mộng Nghiên rời đi, Hà Đường hỏi Tần Lý: “An bài cái gì vậy anh?”
“Không có gì, chỉ là một chút chuyện thôi.” Tần Lý xoa xoa đầu cô, cười nói, “Em đừng lo lắng.”
******
Sức khỏe Tần Lý dần dần bình phục, ngay cả suốt một tuần cũng không hề tái phát chứng động kinh. Anh không chờ ở nhà mãi được, quyết định trở lại công ty, bởi vì hạng mục trường trung học Thành Nam đã bắt đầu chính thức đấu thầu, mười ba công ty nhà thầu cũng đã mua văn kiện đấu thầu, tiến vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng.
Thời gian trả giá được định ở cuối tháng mười một.
Tần Miễn và Hà Đường không dám lại phớt lờ, lúc đi làm, Mã Hữu Kiệt trực tiếp chuyển vào phòng làm việc của Tần Lý, theo sát anh đến độ một tấc cũng không rời, lúc nghỉ trưa, Hà Đường đến ở cùng anh, mọi người tuyệt đối không cho phép lại cho Tần Lý lại ở một mình nữa.
Tần Lý bày tỏ rằng mình không sao cả, so với lúc nằm viện lúc mỗi ngày đều bị phát bệnh, nên hiện tại có thể làm việc theo ý thích của mình, anh đã hết sức thỏa mãn. Bởi vì điều này, tâm trạng của anh đã tốt hơn rất nhiều, nhân viên công ty nhìn thấy anh chẳng qua chỉ cảm thấy anh gầy đi một chút, cũng không cảm thấy có điều gì khác thường.
Mục tiêu đấu thầu của xây dựng Trung Cần nhảy vào hạng mục trung học Thành Nam vẫn là do Lưu Cách chịu trách nhiệm, bởi vì đã thông qua tư cách dự thẩm, cho nên lúc làm văn kiện trả giá chính thức, kỹ thuật, thẩm định gói thầu liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, thứ cần gấp nhất bây giờ chính là lượng danh sách công trình.
Bộ phận dự toán căn cứ vào bản vẽ đã chỉnh sửa của nghiệp chủ tiến hành dự trù mức chi phí một lần nữa, Tần Lý phân phó Lưu Cách và Hà Đường cùng nhau làm giá cả đơn vị thất gia, Hà Đường làm báo cáo, Lưu Cách chịu trách nhiệm xét duyệt.
Trong một ngày buổi trưa, Thi Trí Mẫn và Lưu Cách cùng nhau dùng cơm trưa ở căn tin, nói đến mục tiêu lần này. Thi Trí Mẫn vẫn là chịu trách nhiệm kĩ thuật thầu, Lưu Cách tinh tế phân phó anh ta phải làm sửa chữa thế nào, sau lúc Thi Trí Mẫn nghe xong, thấy vẻ mặt Lưu Cách hơi tiều tụy, hỏi: “Quản lý Lưu, sắc mặt của anh hình như không tốt lắm, gần đây em thấy anh ngày nào cũng tăng ca, phải cố gắng chú ý sức khỏe một chút.”
“Đúng là có hơi mệt một chút.” Lưu Cách nói, “Hạng mục lần này là do Tần tổng giao phó, nhất định phải dùng tất cả tinh lực để hoàn thành, đợi đến khi đợt thầu này xong thì có thể nghỉ ngơi một chuyến rồi.”
“Vì sao không giao việc định giá cả cho bọn em làm nhỉ?” Thi Trí Mẫn hỏi, “Đơn vị thất gia à? Chỉ có anh và quản lý Hà cùng làm, thật quá vất vả, nói đến, quản lý Hà cũng vừa mới chuyển đến nên chắc không có chút kinh nghiệm nào cả, gần như đều là dựa vào một mình anh.”
“Tần tổng quyết định như vậy ắt hẳn có lí do của cậu ấy.” Lưu Cách cười cười, “Kỳ thật Tiểu Hà làm việc phải nói là rất cẩn thận, nền tảng cũng vững chắc, là một người kế nhiệm có triển vọng của bộ phận làm chi phí.”
Nhưng Thi Trí Mẫn còn chưa từ bỏ ý định, nói: “Quản lý Lưu, nếu như anh quá mệt mỏi thì có thể bí mật giao cho em làm một, hai đơn vị, đến thời gian định giá các các anh có thể sửa lại.”
“Thực sự không cần, cám ơn cậu đã quan tâm.” Lưu Cách đã ăn cơm xong, bưng đĩa thức ăn lên đứng dậy, “Tiểu Thi cậu cứ ăn từ từ, tôi đi lên trước.”
Cơm nước xong, Thi Trí Mẫn đi cửa hàng tiện lợi tầng dưới mua đồ uống, bớt chút thời gian gọi cho Vương Vũ Lâm.
“Tôi cảm thấy có lẽ không giúp gì được cho cậu rồi.” Thi Trí Mẫn nói, “Giá cả lần này toàn bộ đều nằm trong vòng kiểm soát của lão đại chúng tôi, công việc phân cho nhóm chúng tôi là do quản lý Lưu và Hà Đường phụ trách, những người khác không thể nhúng tay vào.”
“…” Vương Vũ Lâm ở điện thoại kia bên cạnh trầm ngâm một hồi lâu, hỏi, “Lưu Cách người này là người thế nào?”
“Ài! Cậu không cần phải đánh chủ ý lên người lão ấy.” Thi Trí Mẫn nói, “Bốn, năm năm trước, hình như trong nhà Lưu Cách xảy ra chút chuyện, là Tần tổng tìm người hỗ trợ giải quyết, cho nên lão ấy đối với Tần tổng hết sức trung thành.”
“Vẫn còn thời gian, cậu suy nghĩ thêm xem còn có biện pháp nào khác không?” Vương Vũ Lâm nói.
Thi Trí Mẫn thở dài: “Cùng lắm đến lúc đó, tôi sẽ thăm dò mấy thằng ranh làm hồ sơ thầu bên Thịnh Đằng và Tiệp Lập, điều kiện tiên quyết là bọn họ được tham gia vào việc định giá.”
“Cũng được.” Vương Vũ Lâm nhàn nhạt nói: “Quả thật không được cũng phải coi là được, cám ơn cậu, Trí Mẫn.”
Vừa cúp máy, Thi Trí Mẫn chỉ cảm thấy trong lòng ức chế không chịu được, trong giọng điệu của Vương Vũ Lâm rõ ràng mang theo một chút khinh thường, giống như là đang nói: Tại sao cậu lại vô dụng như vậy chứ, cậu còn không biết xấu hổ mà nói người ta là “mấy thằng ranh làm hồ sơ thầu”, chẳng lẽ cậu không phải cũng như vậy sao?
Về ước định của cậu ta và Vương Vũ Lâm, thật ra thì Thi Trí Mẫn hơi dao động. Vương Vũ Lâm nói, chỉ cần lần này có thể đem giá cả của Trung Cần tiết lộ cho anh ta, anh ta sẽ cho Thi Trí Mẫn 20 vạn làm thù lao, mặt khác, khi sang năm sẽ tiến cử Thi Trí Mẫn cho Tôn Kiến Quân, sẽ tìm cách cho cậu ta đảm nhiệm vị trí trưởng bộ phận quản lí ở bộ phận nghiệp vụ tại kiến trúc Phú Dương
Mặc dù mức lương của Phú Dương không thể so với Trung Cần, nhưng đãi ngộ là cấp bậc quản lý ở Phú Dương, so với một nhân viên bình thường ở Trung Cần thì cách nhau một khoảng rất xa. Không nói đến đãi ngộ lương bậc, đối một người đàn ông mà nói, thăng chức mới là một sự khẳng định năng lực của anh ta.
Mặc dù trước giờ chuyện làm gián điệp buôn bán thông tin như vậy Thi Trí Mẫn chưa từng nghĩ qua, nhưng nửa năm nay phải nuốt cục tức này khiến cậu ta hết sức phiền muộn. Người tìm chỗ cao mà đi, Thi Trí Mẫn hơi dao động. Huống chi Vương Vũ Lâm còn nói, chuyện này anh ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào biết, kể cả Tôn Kiến Quân. Dù sao, trả giá chính là một cuộc “anh đoán tôi chơi”, nếu Vương Vũ Lâm có thể “Đoán” chuẩn hơn Tần Lý, Tần Lý cũng sẽ không hoài nghi gì.
Nhưng mà bây giờ, Thi Trí Mẫn phát hiện mình thật sự vô dụng, đừng nói đến việc không lấy được mức định giá của Trung Cần, ngay cả một, hai đơn vị Lục gia cùng tham gia đấu thầu cậu ta còn không lấy được, không trách được việc bị Vương Vũ Lâm xem thường.
Lúc đi lên lầu, Thi Trí Mẫn còn đang trong tâm trạng ngột ngạt, bất thình lình có một người từ trong góc nhảy xổ ra, đột nhiên khoác lên cánh tay cậu ta.
“Này! Anh đi đâu vậy?”
Thi Trí Mẫn kinh hãi, quay đầu nhìn lại là Ngô Tuệ Nghiêu, Ngô Tuệ Nghiêu gò má ửng hồng, cười hì hì hỏi cậu ta: “Em mới vừa đến phòng làm việc tìm anh, lại không thấy anh ở đó.”
“Anh đi mua trà sữa đậu đỏ cho em, nóng hổi luôn nhé.” Thi Trí Mẫn giơ ly trà sữa lên đưa cho cô, Ngô Tuệ Nghiêu cười ngọt ngào, cúi đầu xuống ngượng ngùng trong chốc lát, kéo Thi Trí Mẫn đến góc hành lang, nói: “Trí Mẫn, em muốn nói với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Anh đừng kinh ngạc quá nha.”
Thi Trí Mẫn kỳ thật hơi mất kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn giữ cười: “Không kinh ngạc.”
“Anh phải hứa đó.”
“Ừm, anh bảo đảm.”
Ngô Tuệ Nghiêu nhón chân lên kề sát vào tai Thi Trí Mẫn, rất nhỏ giọng nói: “Em có thai rồi.”
Thi Trí Mẫn lập tức sợ ngây người, nhưng mà ý niệm đầu tiên dâng lên trong trong đầu cậu ta bây giờ không phải là mừng rỡ hay bối rối, mà là…cậu ta cảm thấy, có lẽ đây là ông trời rủ lòng thương xót, ban cho cậu ta chuyện ngoài ý muốn mà lại biến chuyển đến một hướng tốt hơn.
******
Trong suốt một tháng Tần Lý không hề phát bệnh, tảng đá đè nặng trong lòng mọi người rốt cuộc cũng được nhấc xuống.
Sau khi Hà Đường dặn dò Tần Lý xong thì sắp xếp thời gian đến bệnh viện thăm mẹ Vương Vũ Lâm. Mẹ Vương nằm viện xạ trị, cả người gầy hơn rất nhiều, tóc cũng dần thưa thớt, dáng vẻ tiều tụy không thôi.
Thăm hỏi trưởng bối xong, Vương Vũ Lâm đưa Hà Đường xuống lầu, lúc đi đến vườn hoa trong bệnh viện, anh ta đột nhiên nói: “Tiểu hòa thượng, có lẽ năm sau, anh sẽ không làm ở Phú Dương nữa.”
“A? Vì sao vậy?” Hà Đường hết sức kinh ngạc, “Anh muốn chuyển đến công ty khác sao?”
“Ừm, có lẽ anh sẽ đến Thượng Hải.” Vương Vũ Lâm cười cười, nói, “Hạng mục trung học Thành Nam em cũng biết đó, Tôn đổng tốn không ít tiền để tìm người cùng tham gia thầu, nhóm cổ đông cũng không tán thành, cuối tháng mở thầu nếu thất bại, anh muốn trụ lại Phú Dương cũng trụ không nổi nữa.”
“Nhưng mà, việc đó sao lại liên quan đến anh?” Hà Đường không hiểu lắm, “Chẳng lẽ là muốn anh phải chịu tiếng xấu thay cho người khác?”
“Đúng vậy, chính là muốn anh phải chịu tiếng xấu thay cho người khác.” Vương Vũ Lâm đút tay vào trong túi quần, nghiêng đầu cười khổ, mũi chân còn đá đá mấy hòn đá nhỏ trên mặt đất. Đột nhiên, anh ta quay đầu lại nhìn Hà Đường, nói, “Tiểu hòa thượng, nếu sư huynh xin em giúp đỡ, em có giúp anh không?”
“Giúp đỡ? Giúp đỡ như thế nào?” Căn bản Hà Đường không kịp phản ứng.
“Hmmm…” Vương Vũ Lâm sắc mặt bình thản, khóe miệng mang cười, nói, “Thầu của trung học Thành Nam, nếu như Tần Lý bị loại khỏi cuộc đấu thầu, cậu ta cũng sẽ tổn thất không lớn, cũng chỉ mất phí tham gia thầu. Phú Dương bên này nếu như cũng bị loại, Tôn đổng tổn thất cũng không lớn, cũng chỉ tổn thất phí tham gia thầu mà thôi. Nhưng đối với anh mà nói, chính là sẽ mất đi tất cả.”
Hà Đường hoang mang nhìn anh ta: “Cho nên?”
Vương Vũ Lâm biết rõ cô đã hiểu hàm ý của anh ta, anh ta nâng giá đỡ mắt kính, khẳng định gật gật đầu.
“Em có đồng ý giúp anh không?”
Trong tích tắc, Hà Đường vẻ mặt ngưng trọng, cô cắn răng nói: “Đương nhiên sẽ không!”
Cô rất tức giận, còn có chút lúng túng, Vương Vũ Lâm lập tức liền cười ha hả, anh ta vỗ vỗ vai Hà Đường, nói: “Anh nói đùa thôi, em nghiêm túc như vậy làm gì.”
Hà Đường ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh.
Vương Vũ Lâm tiếp tục cười, nói: “Nhưng thật ra là có một công ty tới tìm anh, công ty xây dựng ở Thượng Hải muốn mời anh đến đảm nhiệm hạng mục bộ phận quản lý, vốn là tin sốt dẻo, anh cũng muốn mang mẹ đến Bắc Kinh hoặc Thượng Hải chữa bệnh, cho nên cảm thấy rất có lực hấp dẫn, còn đang trong quá trình suy nghĩ.”
“A, như vậy à, làm em sợ muốn chết.” Hà Đường gật gật đầu, nói, “Sư huynh, em đi về trước, hiện tại thân thể A Lý không tốt lắm, em không yên tâm để anh ấy ở nhà một mình.”
Vương Vũ Lâm nhướn mày: “Anh ta không phải còn có hộ lý sao, em cũng không phải là bảo mẫu của anh ta.”
Hà Đường giật mình, nói: “Anh ấy thích em ở bên cạnh anh ấy, hơn nữa… Không ở cạnh anh ấy, trong lòng em cũng lo lắng không yên.”
“Tiểu hòa thượng, loại cuộc sống này em thực cảm thấy có ý nghĩa sao?” Vương Vũ Lâm đưa Hà Đường ra đến cửa bệnh viện, không hiểu hỏi, “Thân thể Tần Lý vốn đã rất tệ, bây giờ còn có bệnh như vậy, hai người có lẽ không thể sinh được con cái, em thật nguyện ý ở cùng anh ta hao phí cả đời người?”
Hà Đường mím môi không trả lời, Vương Vũ Lâm lẳng lặng chờ đợi, sau đó, Hà Đường nói: “Dì ngã bệnh, anh cũng đâu hề bỏ rơi dì.”
“Hả?” Vương Vũ Lâm cảm thấy logic suy luận của Hà Đường hết sức buồn cười, anh ta nói, “Bà ấy là mẹ anh.”
“Tần Lý cũng là chồng của em.” Hà Đường quật cường nói.
Vương Vũ Lâm kiên nhẫn khuyên cô: “Mẹ anh và anh có hơn ba mươi năm tình cảm, còn em cùng Tần Lý ? Hai người quen biết có lẽ cũng chỉ hơn có một năm.”
Hà Đường nói: “Nhưng anh ấy đối với em rất tốt, anh ấy còn giúp nhà em vượt qua biết bao nhiêu khó khăn.”
“Em xác định em đối anh ta không phải là cảm kích? Không phải là đồng tình?” Vương Vũ Lâm nhíu mày thật sâu, “Tiểu hòa thượng, anh biết rõ em không phải là một người tham hư vinh, anh mới nói với em những lời này. Nếu em là hạng người tham sang phú quý, thì anh sẽ không nói, dù sao ở bên cạnh Tần Lý cả đời em sẽ không lo ăn lo mặc. Nhưng mà sư huynh biết rõ em không phải loại người như thế, vậy anh phải hỏi em, em mới 24 tuổi, đến cùng em ở bên anh ta là vì cái gì? Chẳng lẽ em yêu anh ta?”
Câu nói sau cùng của Vương Vũ Lâm như đâm thật sâu vào vết thương Hà Đường, cô đỏ bừng mặt, ngước đầu lên tức giận hỏi: “Anh là cảm thấy em không yêu anh ấy sao?!”
Vương Vũ Lâm không trả lời.
Hà Đường nói tiếp: “Em không hiểu, vì cái gì mọi người đều cảm thấy em không yêu anh ấy? Chẳng lẽ cũng bởi vì anh ấy ngồi xe lăn, thì em không thể yêu anh ấy, anh ấy rất giàu có, thì em không thể yêu anh ấy?! Em là kẻ nghèo hèn, cho nên em và anh ấy ở bên nhau chỉ vì tiền của anh ấy? Cho nên em không thể yêu anh ấy? Là như thế phải không? !”
Vương Vũ Lâm vẫn như trước không nói lời nào.
Sự tức giận trong ánh mắt Hà Đường dần dần trở nên bình tĩnh, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhẹ nói: “Vương sư huynh, người khác nói em như thế nào cũng không sao, nhưng nếu người đó là anh thì không được. Anh là người duy nhất trên thế giới này không có tư cách hỏi em có yêu Tần Lý hay không.”
******
Khi Hà Đường về đến nhà, trong lúc nhất thời không tìm được Tần Lý. Trong nội tâm cô đột nhiên lo lắng, tìm kiếm khắp các phòng, cuối cùng mới tìm thấy anh ở trong thư phòng.
Tần Lý đang ngồi ở trước bàn làm việc, Quan Kính ngồi trên sô pha xem chừng anh. Hà Đường đẩy cửa vào, cũng không để ý Quan Kính đang ở đây, nhanh chóng chạy đến phía sau xe lăn của Tần Lý, cúi người ôm lấy anh.
Tay trái Tần Lý giơ lên giữa không trung, có chút ít kinh ngạc.
Quan Kính yên lặng lui đi ra ngoài, còn kín đáo khép cửa.
Cánh tay Hà Đường vòng qua cổ Tần Lý, dùng hết sức lực, gò má cô dán chặt gò má anh, cô mới từ bên ngoài trở về, khuôn mặt bị gió rét thổi lạnh như băng, từ trên má anh hấp thu nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, Hà Đường chỉ cảm thấy một lòng dần dần ổn định trở lại.
Sau một lúc lâu, tay trái Tần Lý vỗ vỗ cánh tay cô: “Bà xã, em sắp bóp chết chồng em rồi.”
“…”
Cuối cùng Hà Đường buông lỏng tay, Tần Lý kéo cô đến trước mặt, làm cho cô ngồi ở trên đùi mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hà Đường lắc lắc đầu, đỏ mặt nói: “Không có gì, chính là sau khi ra ngoài, nhớ anh.”
Buổi tối, lúc cùng Tần Lý ăn cơm, tâm trạng Hà Đường vẫn không tốt lên được.
Tần Lý hỏi: “Đường Đường, làm sao em lại thất thần như vậy, mẹ Vương Vũ Lâm bệnh nặng lắm à?”
“A.” Hà Đường phục hồi tinh thần lại, nói, “Ừ, ung thư cổ tử cung, đang trong quá trình xạ trị, đúng là rất nghiêm trọng.”
“Nếu như…” Tần Lý suy nghĩ một chút, nói, “Vương Vũ Lâm cần sự giúp đỡ, em có thể giúp cậu ta. Cậu ta hiếu thuận như vậy, điểm này anh vô cùng tán thưởng.”
“Giúp như thế nào? Đem thầu của trung học Thành Nam nhường cho anh ấy?” Vừa dứt lời, Hà Đường mới phát hiện mình quả thực thật ngu xuẩn, cô cười xấu hổ với Tần Lý, nói, “Ha ha, em nói giỡn thôi .”
Tần Lý để đũa xuống, đưa tay xoa xoa tóc cô, nói: “Đi ra ngoài một chuyến dường như lại ngốc thêm rồi, xem ra sau này hay là em luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh anh đi.”
Hà Đường như chú mèo nhỏ gật gật đầu, trong lòng bắt đầu nghĩ đến lời nói của Vương Vũ Lâm, hỏi Tần Lý: “A Lý, gói thầu trung học Thành Nam lần này, chúng ta nếu không trúng thầu, anh sẽ tổn thất bao nhiêu vậy?”
Tần Lý cười nhạt một tiếng, hỏi: “Muốn nghe lời nói thật?”
Hà Đường dè dặt gật đầu.
Tần Lý định thần, nhẹ nói: “Trúng thầu là chuyện đương nhiên, không trúng thầu không chỉ là thất bại mà còn là sỉ nhục, còn về tổn thất, chính là tổn thất tất cả lợi nhuận mục tiêu lần này, hơn 1 triệu(*).”
(*) 1 triệu: là 3,200,000,000,000 VNĐ
“A…” Hà Đường trợn to hai mắt, trong lòng cuối cùng hiểu ra, Tần Lý chính là có trăm phần trăm nắm chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.