Chương 80
Hàm Yên
25/08/2020
Điều ước ngày sinh nhật
Người đến là Thi Trí Mẫn.
Thi Trí Mẫn và Vương Vũ Lâm là bạn học hồi trung học, quan hệ có thể nói là không tệ, hay bởi vì khi học đại học hai người có chuyên ngành gần giống nhau, nên lúc đại học cũng thường xuyên liên lạc. Vương Vũ Lâm mỗi lần nghỉ đông hoặc nghỉ hè về thành phố D, sẽ có vài người bạn học hẹn đi ăn cơm, chơi bóng, uống trà nói chuyện phiếm, cái thói quen này vẫn luôn duy trì từ khi mọi người bắt đầu làm việc cho đến giờ.
Đối với Vương Vũ Lâm, Thi Trí Mẫn vốn có chút nổi bật, cha cậu ta là là nhân viên công vụ, gia cảnh xem như khá giả, mà Vương Vũ Lâm thuở nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, điều kiện cuộc sống cũng không tốt lắm.
Thời điểm học trung học, Vương Vũ Lâm chỉ có hai bộ đồng phục thay phiên để mặc, nếu giày thể thao bị rách, anh sẽ đến sạp sửa giày dép vá lại rồi tiếp tục mang. Lúc ấy Vương Vũ Lâm ở lớp bên rất nổi danh, thứ nhất bởi vì anh rất đẹp trai, thứ hai là bởi vì kết quả học tập của anh rất tốt, thứ ba cũng là do anh xuất thân từ một gia đình nghèo khó nên vô cùng giản dị.
Tính cách Vương Vũ Lâm cũng không tệ lắm, anh không bởi vì điều kiện kinh tế gia đình khó khăn mà trở nên quái gở tự ti. Theo Thi Trí Mẫn, Vương Vũ Lâm thuộc loại người không kiêu không nịnh. Nhưng mọi người vẫn có thể cảm giác được, Vương Vũ Lâm đang kìm nén một cơn lửa giận đang bừng cháy, anh liều mạng dụng công học tập, chỉ vì muốn có một ngày nào đó có thể vượt trội hơn mọi người.
Sau khi Vương Vũ Lâm vừa học đại học thì bắt đầu đi làm, anh vừa có thể nhận được tiền học bổng, vừa có thể nhận được thu nhập từ việc đi làm, Thi Trí Mẫn cùng những bạn học khác đều đối với việc này mà tôn kính bội phục.
Sự thay đổi của Vương Vũ Lâm phát sinh là sau khi anh học nghiên cứu sinh, thầy hướng dẫn của anh cũng hết sức chiếu cố, Vương Vũ Lâm thu nhập từ công việc, sau khi tốt nghiệp anh trở lại thành phố D, thuận lợi được vào công ty kiến trúc Phú Dương.
Lúc đó Thi Trí Mẫn đã tốt nghiệp, đã làm việc ở công ty xây dựng Trung Cần gần ba năm, đối với Vương Vũ Lâm vừa mới vào nghề, anh ta còn từng cùng Vương Vũ Lâm dùng cơm, tán gẫu về kinh nghiệm của bản thân. Lúc ấy, Thi Trí Mẫn đối với tình trạng của mình rất hài lòng, Trung Cần xây dựng chế độ hoàn thiện, xí nghiệp văn hóa công bằng mà có sức sống, thu nhập không tồi, cũng trong lúc này Thi Trí Mẫn mua nhà, mua xe, cần cù chăm chỉ làm việc, chờ đợi đến thời điểm thuận lợi thành công thăng chức tăng lương, yêu đương kết hôn. Trung Cần được xem là công ty kiến trúc tốt nhất thành phố D, Thi Trí Mẫn vốn định ở nơi này phát triển thật tốt.
Vốn, cuối năm trước, trưởng bộ phận Lưu Cách từng nói qua với Thi Trí Mẫn, ám chỉ nói chờ qua năm, muốn đề bạt Thi Trí Mẫn lên làm phó quản lý bộ phận trả giá.
Thi Trí Mẫn luôn vẫn chờ đợi ngày này, không nghĩ tới, chức vị phó quản lý còn chưa tới tay, lại xuất hiện một Hà Đường không biết ở đâu rớt xuống.
Cùng lúc đó, Vương Vũ Lâm ở kiến trúc Phú Dương kiến trúc lại rất vui vẻ sung sướng, cậu ta lại nhận được sự thưởng thức của Tôn Kiến Quân, đã làm đến vị trí quản lý bộ phận nghiệp vụ. Cậu ta hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân mua nhà mua xe, ở Phú Dương đã có địa vị và quyền hạn nhất định. So với Vương Vũ Lâm, Thi Trí Mẫn liên tưởng đến mình ở Trung Cần chờ đợi gần bảy năm, vẫn là một công nhân viên ở tận dưới đáy, trong lòng anh ta lại càng không thoải mái.
Trong quán trà, hương trà khiến con người thư thái.
Thi Trí Mẫn cởi áo khoác xuống, ngồi đối diện Vương Vũ Lâm, anh ta chọn trà, tiếp nhận ly trà nghi ngút khói của Vương Vũ Lâm đưa cho, hỏi: “Như thế nào “rồng đến nhà tôm”, lại mời mình đến uống trà?”
Vương Vũ Lâm cười một tiếng, đáp: “Thật lâu không gặp, nghĩ tới muốn tụ họp.”
Hai người tùy ý tán gẫu vài câu, nói đến người bạn trung học nào sắp kết hôn, người nào đã thăng chức lên làm cha, Thi Trí Mẫn hỏi Vương Vũ Lâm: “Cậu hiện tại thế nào? Có bạn gái chưa?”
“Không có.” Vương Vũ Lâm phủi phủi khói bốc lên, lạnh nhạt nói, “Không vội, vẫn còn trẻ.”
Thi Trí Mẫn trêu ghẹo nói: “Cậu chính là yêu cầu cao đó chứ, trước kia ở trường học cũng như vậy.”
Vương Vũ Lâm không phục: “Làm sao có thể tính mình yêu cầu cao đây, cậu mới là yêu cầu cao, không phải mỹ nữ thì không tới lượt.”
Thi Trí Mẫn cười ha ha, nói: “Ai da, không gạt cậu đâu, yêu cầu của mình thật đúng là không cao, hiện tại cũng đang hẹn hò với một người. Cô ấy nói là học ở đại học S, là bạn học của cậu đấy.”
“A? Khéo như vậy?” Vương Vũ Lâm ánh mắt sáng lên, “Có dự định muốn kết hôn không?”
“Có dự định kế hoạch này, có lẽ sang năm sẽ tổ chức. Mình cũng đã 31, không nhỏ nữa.” Thi Trí Mẫn lấy điện thoại di động ra đưa hình của mình chụp cùng Ngô Tuệ Tuệ Nghiêu ra cho Vương Vũ Lâm xem, “Cô ấy mới 24 tuổi, như thế nào, cũng không tệ lắm nhỉ?”
Vương Vũ Lâm vừa nhìn, kinh ngạc nói: “Cô ấy…Hình như gọi là Ngô Tuệ Nghiêu đúng không?”
Thi Trí Mẫn trừng to mắt: “Cái gì? Cậu biết cô ấy?”
Vương Vũ Lâm cười to: “Thật sự là đúng dịp, mình và cô ấy cũng không tính là quen biết, chỉ biết mỗi tên thôi. Mình và cô ấy có cùng một người bạn, người kia là tiểu sư muội của mình, đúng rồi…Cậu cũng biết người ấy.” Nói xong, Vương Vũ Lâm rất có ý tứ hàm xúc nhìn Thi Trí Mẫn một cái.
Thi Trí Mẫn lập tức kịp phản ứng: “Hà Đường?”
Vương Vũ Lâm gật đầu, nói: “Hà Đường và cậu ở cùng chuyên ngành nhỉ?”
Thi Trí Mẫn hơi lúng túng, tiểu sư muội của Vương Vũ Lâm làm thủ trưởng của cậu ta, loại cảm giác này thật sự là quá tệ.
“Cô ta là kiều thê của lão đại ở công ty chúng tôi, không có thành tích gì liền được chuyển tới làm phó quản lý. Không có bản lãnh, lại không được tính bình hoa, hừ.” Thi Trí Mẫn cười lạnh một tiếng, lại châm một điếu thuốc, nói, “Chuyện như vậy mình thật sự không muốn nhắc, nhắc tới liền cảm thấy buồn bực.”
Vương Vũ Lâm cầm ấm trà rót thêm trà cho cậu ta, hỏi: “Như thế nào, ở Trung Cần không vui?”
Thi Trí Mẫn phất phất tay, không muốn nói thêm.
Vương Vũ Lâm nói: “Có chuyện gì phiền lòng thì nói cho anh em nghe, nói không chừng mình có thể giúp đỡ.”
“Sao cậu có thể giúp đỡ cơ chứ?” Thi Trí Mẫn thở dài, “Hiện tại lão đại của chúng tôi đang nằm viện, vị quản lý Hà này ngày ngày ở bên cạnh, lại không cần đi làm, cương vị trống không, toàn bộ công việc cho chúng tôi gánh vác, cậu nói chuyện này gọi là gì.”
Vương Vũ Lâm an ủi cậu ta vài câu, đột nhiên đổi đề tài, hỏi: “Gần đây công ty các cậu có việc gì gấp rút à?”
“Gấp rút, đương nhiên gấp rút. Bận từ đầu năm đến tận cuối năm.” Thi Trí Mẫn nhướn mày, “Năm nay công ty nào hiệu suất cũng không tệ, cậu cũng vậy nhỉ. Gần nhất đang làm hạng mục trung học Thành Nam phải không?”
Vương Vũ Lâm gật gật đầu, trực tiếp hỏi: “Còn cậu? Trung Cần có giao gói thầu trung học Thành Nam cho cậu không?”
Thi Trí Mẫn bị hỏi trở tay không kịp, cậu ta mơ hồ biết rõ Vương Vũ Lâm tìm cậu ta là có dụng tâm riêng, trong nội tâm liền chuyển chủ ý, hỏi: “Làm sao lại hỏi chuyện này?”
Vương Vũ Lâm thành khẩn nói: “Trí Mẫn, kỳ thật hôm nay mình hẹn cậu đến, thứ nhất là vì họp gặp bạn bè, còn việc thứ hai, là muốn hỏi cậu, có hứng thú đến nơi khác làm việc không?”
******
Sinh nhật 24 tuổi của Hà Đường trôi qua ở bệnh viện.
Ngày này vốn là hôn kỳ của cô và Tần Lý, mà bây giờ, bọn họ chỉ có thể ở trong phòng bệnh mà vượt qua.
Tình huống thân thể Tần Lý không thích hợp với trường hợp quá náo nhiệt, cho nên từ lúc nằm viện tới nay, Diệp Huệ Cầm đều đối họ hàng thân thích thông báo rằng, mọi người không cần tới thăm Tần Lý. Người trong nhà cũng vậy, ít ỏi chỉ có Tần Thụ, Diệp Huệ Cầm tới thăm tâm sự với Tần Lý.
Cho nên, hôm nay sinh nhật Hà Đường, trong phòng bệnh chỉ có hai người, cô cùng Tần Lý.
Tần Lý dặn dò Mã Hữu Kiệt giúp Hà Đường đặt một cái bánh sinh nhật nho nhỏ, mặt khác chuẩn bị một chiếc đồng hồ đeo tay làm quà sinh nhật.
“Bà xã, sinh nhật vui vẻ.”
Anh lấy hộp quà đưa cho Hà Đường, Hà Đường mở ra vừa nhìn, cười nói: “Cám ơn anh, thật đẹp.”
“Tuyệt đối không đẹp.” Tần Lý liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay trong hộp, nhăn mày lại, “Mắt chọn của Tiểu Mã thật kém.”
“Không có mà, rất đẹp mắt.” Hà Đường lấy ra đeo vào trên cổ tay, lại mở bánh ngọt ra cắm nến vào.
“Năm nay thật đúng là năm bổn mạng của em mà.” Dưới ánh nến, Hà Đường đột nhiên nghĩ đến một chuyện thú vị, quay đầu lại hỏi Tần Lý, “Ông xã, anh biết sinh nhật năm ngoái em đang ở với cùng người nào không?”
Tần Lý nằm dựa vào trên giường bệnh, chậm rãi lắc đầu: “Không biết rõ.”
“Anh đoán đi.”
“Anh đây làm thế nào mà đoán được?” Tần Lý hé mắt, hỏi, “Là cùng Vương Vũ Lâm sao?” (Tiểu Huyền: Anh nhà đích thị là hũ giấm chua bự chà bá luôn)
“…”
Hà Đường kéo bàn trên giường ra, đem bánh ngọt để lên trên bàn, bước đến tắt đèn trong phòng, rồi trở về bên cạnh Tần Lý.
Trong căn phòng tối đen, ngọn lửa nho nhỏ chiếu ngược lên mặt cô, Hà Đường nói với Tần Lý: “Năm ngoái, là anh ở cạnh em vào ngày sinh nhật.”
Tần Lý ngẩn ngơ: “Anh?”
“Đúng vậy, ở Cẩm Hồng quốc tế, em làm bánh trẻo nấu cho anh.”
Tần Lý kinh ngạc: “Ngày đó là sinh nhật của em?”
“Ừm.” Hà Đường chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, nói, “Em phải cầu nguyện.”
Cô nói lẩm bẩm, trong chốc lát lại mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến.
Tần Lý mặt ẩn ở trong bóng tối, Hà Đường nghe thấy tiếng hô hấp của anh, cũng biết anh liên tục nhìn mình.
Trước khi đi mở đèn, cô nói: “A Lý, nguyện vọng của em thực ra rất đơn giản, chính là hy vọng anh có thể thật khỏe mạnh, về sau, mỗi năm lúc sinh sinh nhật anh, em ở bên cạnh anh, lúc sinh nhật em, anh ở bên cạnh em, như vậy là đủ rồi.”
Sau khi bật đèn, gian phòng đột nhiên sáng hẳn lên, Hà Đường quay đầu lại nhìn Tần Lý, chỉ thấy anh kinh ngạc nhìn chằm chằm bánh ngọt đang ngẩn người.
******
Cuối tháng mười, Tần Lý xuất viện về nhà.
Bác sĩ kê cho anh thêm dược lượng, miễn cưỡng có thể tính là đem bệnh tình khống chế được.
Anh nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng, gió thu dần dần trỗi dậy, thời tiết lúc lạnh lúc nóng hết sức cổ quái, Tần Lý mỗi ngày đều mặc rất nhiều quần áo, mang nón len nửa nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Lúc Sử Mộng Nghiên đến thăm anh, vừa nhìn thấy mà sợ hết hồn.
Chỉ là hai tháng không gặp, dáng vẻ Tần Lý lại thay đổi rất nhiều. Anh gầy đến cơ hồ thành da bọc xương, sắc mặt xanh trắng, dưới mắt bóng đen nồng đậm, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc.
Toàn thân anh che phủ dày như một chiếc bánh chưng, Sử Mộng Nghiên ăn mặc đơn bạc gợi cảm, so với Tần Lý, quả thực “một người như mùa đông, một người như mùa hè.”
Chỉ là do không thường thường phát bệnh, tinh thần Tần Lý đã tốt lên rất nhiều, đôi mắt của anh không còn đục ngầu như lúc nằm viện nữa, dần dần thanh sáng lên, sự vui vẻ lại loáng thoáng xuất hiện trong đôi mắt anh.
Tần Lý ngồi lên xe lăn, đầu đội mũ, người mặc thảm dày, cùng Sử Mộng Nghiên ở phòng khách gặp mặt.
Sử Mộng Nghiên há to miệng, thật lâu mới nghẹn ra một câu nói: “A Lý, anh đây là… Làm sao vậy?”
“Gần nhất thân thể không tốt lắm.” Tần Lý mỉm cười trả lời, “Bất quá bây giờ đã khá hơn nhiều, đang trong quá trình bình phục, cám ơn em đã đến thăm anh.”
Thừa dịp Hà Đường đi pha trà, Sử Mộng Nghiên đi thẳng vào vấn đề, hỏi Tần Lý: “Lần trước chuyện em nói với anh, anh đã suy nghĩ qua chưa? Em đã liên hệ với người bác sĩ kia, nói đại khái tình huống của anh, anh ta nói, nhưng thật ra là có một chút nắm chắc.”
Tần Lý cúi đầu, trầm ngâm không nói.
“Nếu như anh có ý nghĩ đó, em có thể gọi cho anh ta đến một chuyến, anh ta cùng một bệnh viện lớn Thượng Hải có một cuộc trao đổi lâu dài, đến lúc đó anh có thể đến Thượng Hải gặp anh ta.”
Tần Lý đáy mắt như có ngọn lửa sáng rực như tinh linh chi hỏa, anh hỏi: “Anh ta chịu vì một bệnh nhân mà đi một chuyến đến Trung Quốc?”
“Đúng vậy.” Sử Mộng Nghiên khẳng định gật đầu.
Tần Lý lại suy nghĩ một chút, nói: “Mộng Nghiên, anh có thể hỏi em chút không, em và anh ta là quan hệ như thế nào? Làm sao em có thể quen biết một chuyên gia nổi danh về giải phẫu thần kinh ở tận Los Angeles như vậy?”
Sử Mộng Nghiên nghe được vấn đề anh hỏi, cười hì hì hỏi: “Anh thực muốn biết?”
Tần Lý gật đầu.
Sử Mộng Nghiên nhìn xa xa, Hà Đường chính là xa xa đang đi tới, Sử Mộng Nghiên nhanh chóng trả lời: “Anh muốn đi đường, anh ta là chuyên gia về phương diện này, cho nên em đến gần anh ta. Sau đó… Anh ta liền thành chồng trước của em.”
Người đến là Thi Trí Mẫn.
Thi Trí Mẫn và Vương Vũ Lâm là bạn học hồi trung học, quan hệ có thể nói là không tệ, hay bởi vì khi học đại học hai người có chuyên ngành gần giống nhau, nên lúc đại học cũng thường xuyên liên lạc. Vương Vũ Lâm mỗi lần nghỉ đông hoặc nghỉ hè về thành phố D, sẽ có vài người bạn học hẹn đi ăn cơm, chơi bóng, uống trà nói chuyện phiếm, cái thói quen này vẫn luôn duy trì từ khi mọi người bắt đầu làm việc cho đến giờ.
Đối với Vương Vũ Lâm, Thi Trí Mẫn vốn có chút nổi bật, cha cậu ta là là nhân viên công vụ, gia cảnh xem như khá giả, mà Vương Vũ Lâm thuở nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, điều kiện cuộc sống cũng không tốt lắm.
Thời điểm học trung học, Vương Vũ Lâm chỉ có hai bộ đồng phục thay phiên để mặc, nếu giày thể thao bị rách, anh sẽ đến sạp sửa giày dép vá lại rồi tiếp tục mang. Lúc ấy Vương Vũ Lâm ở lớp bên rất nổi danh, thứ nhất bởi vì anh rất đẹp trai, thứ hai là bởi vì kết quả học tập của anh rất tốt, thứ ba cũng là do anh xuất thân từ một gia đình nghèo khó nên vô cùng giản dị.
Tính cách Vương Vũ Lâm cũng không tệ lắm, anh không bởi vì điều kiện kinh tế gia đình khó khăn mà trở nên quái gở tự ti. Theo Thi Trí Mẫn, Vương Vũ Lâm thuộc loại người không kiêu không nịnh. Nhưng mọi người vẫn có thể cảm giác được, Vương Vũ Lâm đang kìm nén một cơn lửa giận đang bừng cháy, anh liều mạng dụng công học tập, chỉ vì muốn có một ngày nào đó có thể vượt trội hơn mọi người.
Sau khi Vương Vũ Lâm vừa học đại học thì bắt đầu đi làm, anh vừa có thể nhận được tiền học bổng, vừa có thể nhận được thu nhập từ việc đi làm, Thi Trí Mẫn cùng những bạn học khác đều đối với việc này mà tôn kính bội phục.
Sự thay đổi của Vương Vũ Lâm phát sinh là sau khi anh học nghiên cứu sinh, thầy hướng dẫn của anh cũng hết sức chiếu cố, Vương Vũ Lâm thu nhập từ công việc, sau khi tốt nghiệp anh trở lại thành phố D, thuận lợi được vào công ty kiến trúc Phú Dương.
Lúc đó Thi Trí Mẫn đã tốt nghiệp, đã làm việc ở công ty xây dựng Trung Cần gần ba năm, đối với Vương Vũ Lâm vừa mới vào nghề, anh ta còn từng cùng Vương Vũ Lâm dùng cơm, tán gẫu về kinh nghiệm của bản thân. Lúc ấy, Thi Trí Mẫn đối với tình trạng của mình rất hài lòng, Trung Cần xây dựng chế độ hoàn thiện, xí nghiệp văn hóa công bằng mà có sức sống, thu nhập không tồi, cũng trong lúc này Thi Trí Mẫn mua nhà, mua xe, cần cù chăm chỉ làm việc, chờ đợi đến thời điểm thuận lợi thành công thăng chức tăng lương, yêu đương kết hôn. Trung Cần được xem là công ty kiến trúc tốt nhất thành phố D, Thi Trí Mẫn vốn định ở nơi này phát triển thật tốt.
Vốn, cuối năm trước, trưởng bộ phận Lưu Cách từng nói qua với Thi Trí Mẫn, ám chỉ nói chờ qua năm, muốn đề bạt Thi Trí Mẫn lên làm phó quản lý bộ phận trả giá.
Thi Trí Mẫn luôn vẫn chờ đợi ngày này, không nghĩ tới, chức vị phó quản lý còn chưa tới tay, lại xuất hiện một Hà Đường không biết ở đâu rớt xuống.
Cùng lúc đó, Vương Vũ Lâm ở kiến trúc Phú Dương kiến trúc lại rất vui vẻ sung sướng, cậu ta lại nhận được sự thưởng thức của Tôn Kiến Quân, đã làm đến vị trí quản lý bộ phận nghiệp vụ. Cậu ta hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân mua nhà mua xe, ở Phú Dương đã có địa vị và quyền hạn nhất định. So với Vương Vũ Lâm, Thi Trí Mẫn liên tưởng đến mình ở Trung Cần chờ đợi gần bảy năm, vẫn là một công nhân viên ở tận dưới đáy, trong lòng anh ta lại càng không thoải mái.
Trong quán trà, hương trà khiến con người thư thái.
Thi Trí Mẫn cởi áo khoác xuống, ngồi đối diện Vương Vũ Lâm, anh ta chọn trà, tiếp nhận ly trà nghi ngút khói của Vương Vũ Lâm đưa cho, hỏi: “Như thế nào “rồng đến nhà tôm”, lại mời mình đến uống trà?”
Vương Vũ Lâm cười một tiếng, đáp: “Thật lâu không gặp, nghĩ tới muốn tụ họp.”
Hai người tùy ý tán gẫu vài câu, nói đến người bạn trung học nào sắp kết hôn, người nào đã thăng chức lên làm cha, Thi Trí Mẫn hỏi Vương Vũ Lâm: “Cậu hiện tại thế nào? Có bạn gái chưa?”
“Không có.” Vương Vũ Lâm phủi phủi khói bốc lên, lạnh nhạt nói, “Không vội, vẫn còn trẻ.”
Thi Trí Mẫn trêu ghẹo nói: “Cậu chính là yêu cầu cao đó chứ, trước kia ở trường học cũng như vậy.”
Vương Vũ Lâm không phục: “Làm sao có thể tính mình yêu cầu cao đây, cậu mới là yêu cầu cao, không phải mỹ nữ thì không tới lượt.”
Thi Trí Mẫn cười ha ha, nói: “Ai da, không gạt cậu đâu, yêu cầu của mình thật đúng là không cao, hiện tại cũng đang hẹn hò với một người. Cô ấy nói là học ở đại học S, là bạn học của cậu đấy.”
“A? Khéo như vậy?” Vương Vũ Lâm ánh mắt sáng lên, “Có dự định muốn kết hôn không?”
“Có dự định kế hoạch này, có lẽ sang năm sẽ tổ chức. Mình cũng đã 31, không nhỏ nữa.” Thi Trí Mẫn lấy điện thoại di động ra đưa hình của mình chụp cùng Ngô Tuệ Tuệ Nghiêu ra cho Vương Vũ Lâm xem, “Cô ấy mới 24 tuổi, như thế nào, cũng không tệ lắm nhỉ?”
Vương Vũ Lâm vừa nhìn, kinh ngạc nói: “Cô ấy…Hình như gọi là Ngô Tuệ Nghiêu đúng không?”
Thi Trí Mẫn trừng to mắt: “Cái gì? Cậu biết cô ấy?”
Vương Vũ Lâm cười to: “Thật sự là đúng dịp, mình và cô ấy cũng không tính là quen biết, chỉ biết mỗi tên thôi. Mình và cô ấy có cùng một người bạn, người kia là tiểu sư muội của mình, đúng rồi…Cậu cũng biết người ấy.” Nói xong, Vương Vũ Lâm rất có ý tứ hàm xúc nhìn Thi Trí Mẫn một cái.
Thi Trí Mẫn lập tức kịp phản ứng: “Hà Đường?”
Vương Vũ Lâm gật đầu, nói: “Hà Đường và cậu ở cùng chuyên ngành nhỉ?”
Thi Trí Mẫn hơi lúng túng, tiểu sư muội của Vương Vũ Lâm làm thủ trưởng của cậu ta, loại cảm giác này thật sự là quá tệ.
“Cô ta là kiều thê của lão đại ở công ty chúng tôi, không có thành tích gì liền được chuyển tới làm phó quản lý. Không có bản lãnh, lại không được tính bình hoa, hừ.” Thi Trí Mẫn cười lạnh một tiếng, lại châm một điếu thuốc, nói, “Chuyện như vậy mình thật sự không muốn nhắc, nhắc tới liền cảm thấy buồn bực.”
Vương Vũ Lâm cầm ấm trà rót thêm trà cho cậu ta, hỏi: “Như thế nào, ở Trung Cần không vui?”
Thi Trí Mẫn phất phất tay, không muốn nói thêm.
Vương Vũ Lâm nói: “Có chuyện gì phiền lòng thì nói cho anh em nghe, nói không chừng mình có thể giúp đỡ.”
“Sao cậu có thể giúp đỡ cơ chứ?” Thi Trí Mẫn thở dài, “Hiện tại lão đại của chúng tôi đang nằm viện, vị quản lý Hà này ngày ngày ở bên cạnh, lại không cần đi làm, cương vị trống không, toàn bộ công việc cho chúng tôi gánh vác, cậu nói chuyện này gọi là gì.”
Vương Vũ Lâm an ủi cậu ta vài câu, đột nhiên đổi đề tài, hỏi: “Gần đây công ty các cậu có việc gì gấp rút à?”
“Gấp rút, đương nhiên gấp rút. Bận từ đầu năm đến tận cuối năm.” Thi Trí Mẫn nhướn mày, “Năm nay công ty nào hiệu suất cũng không tệ, cậu cũng vậy nhỉ. Gần nhất đang làm hạng mục trung học Thành Nam phải không?”
Vương Vũ Lâm gật gật đầu, trực tiếp hỏi: “Còn cậu? Trung Cần có giao gói thầu trung học Thành Nam cho cậu không?”
Thi Trí Mẫn bị hỏi trở tay không kịp, cậu ta mơ hồ biết rõ Vương Vũ Lâm tìm cậu ta là có dụng tâm riêng, trong nội tâm liền chuyển chủ ý, hỏi: “Làm sao lại hỏi chuyện này?”
Vương Vũ Lâm thành khẩn nói: “Trí Mẫn, kỳ thật hôm nay mình hẹn cậu đến, thứ nhất là vì họp gặp bạn bè, còn việc thứ hai, là muốn hỏi cậu, có hứng thú đến nơi khác làm việc không?”
******
Sinh nhật 24 tuổi của Hà Đường trôi qua ở bệnh viện.
Ngày này vốn là hôn kỳ của cô và Tần Lý, mà bây giờ, bọn họ chỉ có thể ở trong phòng bệnh mà vượt qua.
Tình huống thân thể Tần Lý không thích hợp với trường hợp quá náo nhiệt, cho nên từ lúc nằm viện tới nay, Diệp Huệ Cầm đều đối họ hàng thân thích thông báo rằng, mọi người không cần tới thăm Tần Lý. Người trong nhà cũng vậy, ít ỏi chỉ có Tần Thụ, Diệp Huệ Cầm tới thăm tâm sự với Tần Lý.
Cho nên, hôm nay sinh nhật Hà Đường, trong phòng bệnh chỉ có hai người, cô cùng Tần Lý.
Tần Lý dặn dò Mã Hữu Kiệt giúp Hà Đường đặt một cái bánh sinh nhật nho nhỏ, mặt khác chuẩn bị một chiếc đồng hồ đeo tay làm quà sinh nhật.
“Bà xã, sinh nhật vui vẻ.”
Anh lấy hộp quà đưa cho Hà Đường, Hà Đường mở ra vừa nhìn, cười nói: “Cám ơn anh, thật đẹp.”
“Tuyệt đối không đẹp.” Tần Lý liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay trong hộp, nhăn mày lại, “Mắt chọn của Tiểu Mã thật kém.”
“Không có mà, rất đẹp mắt.” Hà Đường lấy ra đeo vào trên cổ tay, lại mở bánh ngọt ra cắm nến vào.
“Năm nay thật đúng là năm bổn mạng của em mà.” Dưới ánh nến, Hà Đường đột nhiên nghĩ đến một chuyện thú vị, quay đầu lại hỏi Tần Lý, “Ông xã, anh biết sinh nhật năm ngoái em đang ở với cùng người nào không?”
Tần Lý nằm dựa vào trên giường bệnh, chậm rãi lắc đầu: “Không biết rõ.”
“Anh đoán đi.”
“Anh đây làm thế nào mà đoán được?” Tần Lý hé mắt, hỏi, “Là cùng Vương Vũ Lâm sao?” (Tiểu Huyền: Anh nhà đích thị là hũ giấm chua bự chà bá luôn)
“…”
Hà Đường kéo bàn trên giường ra, đem bánh ngọt để lên trên bàn, bước đến tắt đèn trong phòng, rồi trở về bên cạnh Tần Lý.
Trong căn phòng tối đen, ngọn lửa nho nhỏ chiếu ngược lên mặt cô, Hà Đường nói với Tần Lý: “Năm ngoái, là anh ở cạnh em vào ngày sinh nhật.”
Tần Lý ngẩn ngơ: “Anh?”
“Đúng vậy, ở Cẩm Hồng quốc tế, em làm bánh trẻo nấu cho anh.”
Tần Lý kinh ngạc: “Ngày đó là sinh nhật của em?”
“Ừm.” Hà Đường chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, nói, “Em phải cầu nguyện.”
Cô nói lẩm bẩm, trong chốc lát lại mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến.
Tần Lý mặt ẩn ở trong bóng tối, Hà Đường nghe thấy tiếng hô hấp của anh, cũng biết anh liên tục nhìn mình.
Trước khi đi mở đèn, cô nói: “A Lý, nguyện vọng của em thực ra rất đơn giản, chính là hy vọng anh có thể thật khỏe mạnh, về sau, mỗi năm lúc sinh sinh nhật anh, em ở bên cạnh anh, lúc sinh nhật em, anh ở bên cạnh em, như vậy là đủ rồi.”
Sau khi bật đèn, gian phòng đột nhiên sáng hẳn lên, Hà Đường quay đầu lại nhìn Tần Lý, chỉ thấy anh kinh ngạc nhìn chằm chằm bánh ngọt đang ngẩn người.
******
Cuối tháng mười, Tần Lý xuất viện về nhà.
Bác sĩ kê cho anh thêm dược lượng, miễn cưỡng có thể tính là đem bệnh tình khống chế được.
Anh nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng, gió thu dần dần trỗi dậy, thời tiết lúc lạnh lúc nóng hết sức cổ quái, Tần Lý mỗi ngày đều mặc rất nhiều quần áo, mang nón len nửa nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Lúc Sử Mộng Nghiên đến thăm anh, vừa nhìn thấy mà sợ hết hồn.
Chỉ là hai tháng không gặp, dáng vẻ Tần Lý lại thay đổi rất nhiều. Anh gầy đến cơ hồ thành da bọc xương, sắc mặt xanh trắng, dưới mắt bóng đen nồng đậm, ngay cả môi cũng mất đi huyết sắc.
Toàn thân anh che phủ dày như một chiếc bánh chưng, Sử Mộng Nghiên ăn mặc đơn bạc gợi cảm, so với Tần Lý, quả thực “một người như mùa đông, một người như mùa hè.”
Chỉ là do không thường thường phát bệnh, tinh thần Tần Lý đã tốt lên rất nhiều, đôi mắt của anh không còn đục ngầu như lúc nằm viện nữa, dần dần thanh sáng lên, sự vui vẻ lại loáng thoáng xuất hiện trong đôi mắt anh.
Tần Lý ngồi lên xe lăn, đầu đội mũ, người mặc thảm dày, cùng Sử Mộng Nghiên ở phòng khách gặp mặt.
Sử Mộng Nghiên há to miệng, thật lâu mới nghẹn ra một câu nói: “A Lý, anh đây là… Làm sao vậy?”
“Gần nhất thân thể không tốt lắm.” Tần Lý mỉm cười trả lời, “Bất quá bây giờ đã khá hơn nhiều, đang trong quá trình bình phục, cám ơn em đã đến thăm anh.”
Thừa dịp Hà Đường đi pha trà, Sử Mộng Nghiên đi thẳng vào vấn đề, hỏi Tần Lý: “Lần trước chuyện em nói với anh, anh đã suy nghĩ qua chưa? Em đã liên hệ với người bác sĩ kia, nói đại khái tình huống của anh, anh ta nói, nhưng thật ra là có một chút nắm chắc.”
Tần Lý cúi đầu, trầm ngâm không nói.
“Nếu như anh có ý nghĩ đó, em có thể gọi cho anh ta đến một chuyến, anh ta cùng một bệnh viện lớn Thượng Hải có một cuộc trao đổi lâu dài, đến lúc đó anh có thể đến Thượng Hải gặp anh ta.”
Tần Lý đáy mắt như có ngọn lửa sáng rực như tinh linh chi hỏa, anh hỏi: “Anh ta chịu vì một bệnh nhân mà đi một chuyến đến Trung Quốc?”
“Đúng vậy.” Sử Mộng Nghiên khẳng định gật đầu.
Tần Lý lại suy nghĩ một chút, nói: “Mộng Nghiên, anh có thể hỏi em chút không, em và anh ta là quan hệ như thế nào? Làm sao em có thể quen biết một chuyên gia nổi danh về giải phẫu thần kinh ở tận Los Angeles như vậy?”
Sử Mộng Nghiên nghe được vấn đề anh hỏi, cười hì hì hỏi: “Anh thực muốn biết?”
Tần Lý gật đầu.
Sử Mộng Nghiên nhìn xa xa, Hà Đường chính là xa xa đang đi tới, Sử Mộng Nghiên nhanh chóng trả lời: “Anh muốn đi đường, anh ta là chuyên gia về phương diện này, cho nên em đến gần anh ta. Sau đó… Anh ta liền thành chồng trước của em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.