Chương 79
Hàm Yên
25/08/2020
Vương Vũ Lâm lái xe đưa Hà Đường đến bệnh viện, cũng theo cô cùng chạy lên lầu.
Đám người Tần Miễn, Diệp Huệ Cầm, Tần Thụ và Quan Kính đã đứng trên hành lang , Hà Đường lo lắng chạy đến cạnh Diệp Huệ Cầm, hỏi: “Mẹ, A Lý hiện tại như thế nào rồi?”
“Tình hình bây giờ có chút nghiêm trọng.” Diệp Huệ Cầm khóc đến mắt đỏ hoe, nói, “A Miễn nói A Lý là ở phòng làm việc phát bệnh, lúc ấy không có người nào ở cạnh nó cả. Về sau may mắn là Quan Kính vào xem thằng bé, mới phát hiện A Lý đã phát bệnh. Ông ấy lập tức gọi cho 120, không nghĩ tới xe cấp cứu còn chưa kịp tới thì thằng bé từ trong hôn mê bắt đầu khôi phục ý thức, liền phát bệnh thêm lần nữa. Chuyện này thật sự là…Trước kia nó cũng không phát bệnh một cách liên tục như vậy…”
Diệp Huệ Cầm khóc không thành tiếng, Hà Đường đã hoàn toàn ngây dại.
Tần Miễn ánh mắt lướt qua Hà Đường, dừng lại trên người Vương Vũ Lâm đang đứng sau lưng cô, trong tay hắn ta còn đang mang theo một chiếc túi đựng của nhãn hiệu thời trang nam.
Tần Miễn bắt buộc mình phải tỉnh táo, hỏi: “Hà Đường, trưa nay cô đã đi đâu?”
“Tôi…” Hà Đường không trả lời được.
Tần Miễn còn nói: “Tôi đã nói với cô, nếu như cô có việc bận không thể ở cạnh Tần Lý, cô có thể nói với tôi, tôi có thể tìm Tiểu Mã, Quan Kính đến ở cạnh anh ấy! Hay tôi sẽ tự mình đến! Vì sao cô không nói với tôi?!”
Anh cơ hồ là rống lên, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, Hà Đường cả người run rẩy, nói nói ra lời.
Vương Vũ Lâm nói: “Tần đổng, đừng trách Hà Đường, là tôi…”
“Không phải chuyện của anh!” Tần Miễn thịnh nộ thở hồng hộc, bị Diệp Huệ Cầm kéo ra: “A Miễn, đang ở trong bệnh viện không nên lớn tiếng như vậy.”
Lúc này đây, bà cũng không nói giúp Hà Đường nữa, ánh mắt nhìn về phía cô còn mang theo trách cứ.
Sắc mặt Vương Vũ Lâm xanh mét, lúc này, có bác sĩ bước đến, mọi người lập tức vây lại.
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân là chứng động kinh tái phát sau khi trưởng thành, bệnh trạng so với trước kia nghiêm trọng hơn, mặc dù trước mắt số lần phát tác không nhiều lắm nhưng có khả năng sẽ càng ngày càng nhiều lần. Tôi đề nghị người bệnh phải tiến hành kiểm tra hệ thống cùng trị liệu, hiện tại phỏng đoán thuốc dùng lúc trước đã mất hiệu lực, cần đổi thuốc mới. Điều tôi lo lắng là bệnh nhân đã 28 tuổi, dùng thuốc có lẽ cũng sẽ khó mà có thể khống chế, dù cho khống chế được bệnh tình, sau khi ngưng thuốc cũng sẽ dễ dàng tái phát, tình trạng của cậu ấy có lẽ nên duy trì dùng thuốc suốt cả đời.”
“Uống thuốc cả đời?!” Diệp Huệ Cầm giật mình hỏi, “Như vậy làm sao được?! Thuốc chống động kinh sẽ gây đau đầu! Hơn nữa con tôi còn chưa sinh con!”
“Nếu không dùng thuốc, phát tác nhiều lần sẽ gây đau đầu đến độ sống đi chết lại.” Bác sĩ nói, “Còn về vấn đề con cái, hay là chờ bệnh tình ổn định hãy tính đến.”
“Chuyện này…” Diệp Huệ Cầm tạm thời không hề có chủ trương nào trong đầu, nước mắt lại rớt xuống, Tần Miễn cùng bác sĩ cặn kẽ tán gẫu vài câu, Hà Đường đứng ở bên cạnh một câu cũng không chen vào được. Sau đó, cô nghe được Diệp Huệ Cầm hỏi: “Bác sĩ, con tôi sau vài tuần nữa sẽ phải cử hành hôn lễ, cái này có ảnh hưởng đến bệnh tình của thằng bé hay không?”
“Hôn lễ?” Bác sĩ nhíu mày lắc đầu, “Hôn lễ rất dễ để tâm trạng con người phập phồng, cái này tôi cũng không nói chính xác được. Nếu như có điều kiện, tốt nhất nên hủy buổi hôn lễ này, dù sao bệnh nhân trong khoảng thời gian này phát tác rất nhiều lần, lỡ như ở hôn lễ phát tác, cũng không tốt.”
Nghe xong lời bác sĩ nói, tất cả mọi người trầm mặc.
Vương Vũ Lâm quả thực không nghĩ tới Tần Lý còn có bệnh như vậy, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng anh ta biết rõ một người lúc chứng động kinh phát tác là tình cảnh như thế nào. Anh ta khó có thể tưởng tượng một người như Tần Lý nhưng sẽ vì bệnh tật mà mất đi tôn nghiêm một cách như vậy. Nghĩ tới đây, Vương Vũ Lâm nghiêng đầu nhìn Hà Đường một cái, phát hiện cô cũng không khóc thút thít như Diệp Huệ Cầm, ánh mắt cũng không thấy quá nhiều bi thương sợ hãi, cho dù bị Tần Miễn rống dữ dội như thế, sắc mặt cô cũng chỉ là hơi tái nhợt, không giống như đại đa số những người vợ trẻ tuổi sau khi nghe tin chồng mình bị bệnh nặng mà trở nên sợ hãi tuyệt vọng, thậm chí có người còn phát điên.
Sau khi Tần Lý bị đưa về phòng bệnh, Hà Đường chủ động tìm Diệp Huệ Cầm, nói: “Mẹ, con nghĩ, hôn lễ của con và A Lý hôn lễ hay là hủy bỏ đi.”
Diệp Huệ Cầm liếc nhìn cô thật sâu một cái, tâm tình hơi rối rắm. Lúc này bà đương nhiên là lo lắng cho bệnh của Tần Lý hơn, đang còn rối rắm phải làm sao để chủ động mở miệng nói với Hà Đường về chuyện này, không nghĩ tới Hà Đường thế nhưng lại mau chóng đề cập đến chuyện này.
Bà nói: “Đường Đường, mẹ biết rõ như vậy hết sức ủy khuất cho con, bất quá bây giờ cũng là không có biện pháp, con có thể hiểu được cái mẹ lo lắng, mẹ rất vui mừng, hay là như vầy, chỉ cần bệnh tình A Lý có thể ổn định lại, chúng ta nhất định tiến hành hôn lễ, được không?”
Hà Đường lắc đầu, cầm tay Diệp Huệ Cầm, nhẹ nói: “Mẹ, ý con không phải là kéo dài thời hạn, mà là hủy bỏ. Con và A Lý đã là vợ chồng, hôn lễ có hay không cũng không có vấn đề gì.”
******
Diệp Huệ Cầm cũng chưa đáp ứng với ý kiến Hà Đường, bà hiểu tính tình của Tần Lý, biết anh nhất định sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, sau khi Tần Lý tỉnh lại chỉ nghe nói hôn lễ phải kéo dài thời hạn, anh lập tức tức giận.
“Con không đồng ý kéo dài thời hạn!” Tần Lý nằm trên giường bệnh, thân thể còn rất suy yếu, nhưng giọng nói lại hết sức kiên quyết, “Con sẽ đúng hạn uống thuốc, hôn lễ hôm đó nhất định sẽ hết sức thuận lợi.”
Diệp Huệ Cầm biết rõ con trai hành động theo cảm tính, nên cũng không dám kích thích anh, nói lấy lệ vài câu cũng không nhắc tới nữa.
Thời điểm Hà Đường muốn khuyên anh, liền bị anh trực tiếp cắt đứt: “Anh không đồng ý, Đường Đường, đây là anh đáp ứng tặng cho em một hôn lễ, anh nhất định sẽ làm được.”
“Nhưng mà hiện tại thân thể anh thực không cho phép.” Hà Đường nói như vậy, “Đợi đến mùa xuân sang năm được không? Xuân về hoa nở thời kỳ kết hôn thật tốt nha.”
Sắc mặt Tần Lý tái xanh, gương mặt vặn vẹo, mím môi không nói thêm gì nữa.
Diệp Huệ Cầm đã nói với Hà Đường, Tần Lý sau khi phát bệnh, đúng là sẽ ảnh hưởng đến tính tình, tâm trạng của anh, có lẽ anh sẽ trở nên không giống Tần Lý của bình thường, sẽ nhạy cảm đau thương, sẽ dễ ngất lịm đi, thậm chí còn nổi giận đa nghi.
Hà Đường biết rõ Tần Lý có biểu hiện cố chấp là bởi vì bệnh của anh, cô không miễn cưỡng anh nữa, chỉ muốn chờ lúc đầu óc anh thanh tỉnh sẽ khuyên nhủ anh lần nữa.
Nhưng sự tình lại phát triển không tốt đẹp như mọi người đã tưởng tượng, ngày hôm sau, ngày thứ ba, Tần Lý còn chưa kịp xuất viện thì liền phát bệnh liên tiếp.
Có một lần, Hà Đường đang đút canh cho anh, thấy anh đột nhiên thất thần, Hà Đường trong lòng biết không ổn, còn chưa kịp đi rung chuông gọi bác sĩ, Tần Lý đã toàn thân co rút run lên, tay trái vung loạn làm đổ chén canh trong tay Hà Đường, nước canh rơi vãi trên thân hai người, Hà Đường không nghĩ nhiều liền lấy que đè lưỡi nhét vào miệng anh, sau đó nhẹ nhàng đặt thân thể không ngừng lắc lư của anh lên giường, lớn tiếng gọi y tá tới.
Có bệnh nhân ở gần đó nghe được bèn vây lại xem, nhìn thấy Tần Lý miệng sùi bọt mép, toàn thân vặn vẹo, bị dọa hét rầm lên.
Hà Đường giữ tay trái đang run điên cuồng của anh lại, tuyệt không để ý những thứ ô uế từ miệng cùng nước tiểu từ hạ thân của anh trào ra làm dơ thân thể của mình, cô quỳ sấp ở trên giường, cơ hồ là dùng tất cả sức lực của mình ôm lấy Tần Lý, cô nghe thấy trong cổ anh phát ra tiếng khò khè khó chịu, cũng mặc kệ anh có nghe hay nhìn thấy không, chỉ là ôn nhu một lần lại một lần nói với anh: “A Lý, không sao. Em ở đây, em ở đây, anh sẽ không có chuyện gì đâu, em ở đây…”
Mặc kệ Tần Lý có không tình nguyện đến thế nào đi chăng nữa, anh buộc vẫn phải tiếp nhận sự thật này.
Chứng động kinh của anh không chỉ tái phát, mà còn tái phát một cách nghiêm trọng, thậm chí phát triển nhanh chóng đến độ mỗi ngày đều phát tác, có khi còn phát tác đến hai lần.
Sau mỗi một lần phát tác tỉnh táo lại, Tần Lý liền cảm giác dường như mình đã trải qua một tầng địa ngục, xương cốt toàn thân tựa như vỡ ra từng đoạn, trong đầu đau giống như bị đao xoắn, trên người thậm chí còn xuất hiện vết máu bầm ứ đọng, thật lâu cũng không thể tan hết.
Tinh thần Tần Lý nhận một đòn đả kích thật lớn, một chút ý nghĩ cũng không nghĩ ra được, bởi vì anh không biết một giây sau có phải sẽ phát bệnh hay không, căn bệnh này thực sự đến cả một dấu hiệu cũng không có.
Tuy nói cái bệnh này cũng không dễ uy hiếp đến tính mạng, nhưng Tần Lý vẫn cảm thấy hết sức thống khổ. Sự thống khổ không thể so với mười bốn năm trước, có lẽ anh sẽ không thể sống một cuộc sống bình thường suốt phần đời còn lại, có lẽ sẽ không thể làm việc được nữa, có lẽ sẽ phải uống thuốc cả đời, có lẽ sẽ tiếp tục sống trong bóng ma có quả bom hẹn giờ không biết bao giờ sẽ nổ, đáng sợ nhất là, có lẽ anh sẽ trở nên thần kinh suy nhược, trí lực giảm sút, trở thành một Tần Lý không còn là Tần Lý của trước kia nữa! Nghĩ tới những cái hết thảy anh đã liên tưởng, nội tâm anh bắt đầu trở nên khủng hoảng.
Còn có Hà Đường, Hà Đường…Người vợ mà anh yêu, nếu như bệnh tình anh khó có thể chuyển biến tốt đẹp, cô phải làm thế nào bây giờ?
Tần Lý hàng đêm mất ngủ, ngay cả khi ngủ thiếp đi cũng nói mớ không ngừng, tóc rụng hàng bó lớn, trí nhớ suy giảm, thân thể gầy gò nhanh chóng, khẩu vị so với trước kia ít hơn rất nhiều, chức năng tiêu hóa càng trở nên kém cỏi. Có đôi lúc anh sẽ tiêu chảy, có lúc táo bón, có lúc thậm chí sẽ nôn mửa liên tục, khắp nơi trên cơ thể đều bị nôn lên.
Nhưng lúc trước mặt bạn bè, anh liên tục cố gắng duy trì lấy dáng vẻ bình thường, thời điểm không phát bệnh, anh vẫn cười như trước kia, sẽ trêu ghẹo người khác, sau khi tỉnh lại, anh còn có thể cười an ủi mẹ nói không cần lo lắng.
Chỉ khi đối mặt với Hà Đường, Tần Lý mới bày tỏ đôi chút kháng nghị không thôi.
“Anh muốn xuất viện.” Có một ngày, Tần Lý nhìn bầu trời xanh lam qua khung cửa sổ, nói như vậy với Hà Đường, “Đã thật lâu anh không làm phục kiện rồi.”
Hà Đường an ủi anh: “Bác sĩ nói hiện tại anh không thể phục kiện, như thế sẽ tổn hao sức lực.”
Tần Lý quay đầu nhìn cô trong chốc lát, rất nghiêm túc nói: “Nhưng mà suốt ngày nằm sẽ làm da thịt héo rút.”
“Sẽ không đâu, về sau em sẽ cùng anh luyện tập, sẽ khôi phục như dáng vẻ như lúc trước.” Hà Đường cầm lấy tay trái của anh, cười nói.
Tần Lý ánh mắt có chút ít tan rã, đột nhiên anh hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 12 tháng 10.”
“Còn có một tuần.” Tần Lý đột nhiên trở nên mừng rỡ, cười nói, “Sau một tuần lễ nữa, chính là hôn lễ của chúng ta!”
Hà Đường ngẩn ngơ, nói: “A Lý, anh đã quên rồi sao, hôn lễ của chúng ta đã được kéo dài thời hạn, cũng đã thông báo cho mọi người rồi.”
Tần Lý kinh ngạc nhìn cô, thật lâu, mới nói: “A, đúng vậy…kéo dài thời hạn.”
Chẳng mấy chốc, đôi mắt ảm đạm ấy đột nhiên lóe sáng, nói: “Không sao đâu, bà xã, mùa xuân sang năm chúng ta lại tổ chức hôn lễ. Anh sẽ tặng cho em một hồi hôn lễ càng lớn, càng xa hoa hơn! Nhất định sẽ khiến em cả đời khó quên!” Tay trái anh nắm lấy tay Hà Đường, mãnh liệt trợn to hai mắt, khó có thể tin hỏi, “Nhẫn của anh đâu?!”
Anh hồn bay phách lạc tìm kiếm chung quanh, Hà Đường gấp rút từ trong túi xách lấy chiếc nhẫn ra đeo lên ngón áp út Tần Lý: “Ở đây ở đây này, anh đừng gấp.”
Chiếc nhẫn dường như trở nên lớn hơn rất nhiều, Tần Lý nhìn chằm chằm ngón tay đến ngẩn người. Mới phát hiện, thì ra anh đã gầy đi rất nhiều. Vốn chiếc nhẫn bạch kim vừa vặn thế nhưng bây giờ đã mang không vừa nữa.
Lúc thay ca về nhà nghỉ ngơi, Hà Đường đi đến tủ quần áo cầm quần áo để đi tắm, xoay người, thoáng cái cô bị vật màu trắng đâm vào mắt.
Chiếc áo cưới trắng noãn được đặt trên giá treo, bên ngoài được bao bọc bằng túi ny lon chống bụi, Hà Đường yên lặng đi đến trước áo cưới, đưa tay chạm nhẹ vào làn váy phồng thật to.
Tiếng sột soạt của núi ny lon vang lên, Hà Đường đột nhiên níu lấy lụa trắng siết thật chặt, móng tay đâm thật sau vào lòng bàn tay. Nhưng dường như cô lại không cảm nhận được một tia đau đớn nào cả.
Bởi vì trong lòng đã đau đến nỗi không thể thở nổi nữa.
Sau đó Hà Đường mặc chiếc áo cưới lên, đứng ngẩn người thật lâu, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, cô cởi áo cưới ra, cẩn thận gấp lại đóng gói thật kĩ, leo lên chiếc thang nhét vào ngăn tủ cao nhất.
Mặc kệ Hà Đường có không tình nguyện đến đâu đi chăng nữa, cô cũng phải tiếp nhận sự thật này.
Tần Lý thay đổi.
******
Mục tiêu đầu thầu chính thức của trung học Thành Nam còn chưa ban bố, Vương Vũ Lâm đã hỏi qua đơn vị đại diện đấu thầu đại diện, biết là bản vẽ lúc đầu lại đang được sửa đổi, cho nên thời gian đấu thầu có thể sẽ dời về sau, sơ bộ định cuối tháng mười cuối báo danh, hạ tuần tháng mười một mở thầu.
Vương Vũ Lâm nghe được Tần Lý liên tục nằm viện, có vẻ tình huống thân thể thật không tốt lắm. Tâm tình Vương Vũ Lâm trở nên vô cùng vi diệu. Một mặt, đối với Tần Lý, trong lòng anh còn có tiếc hận, đồng tình. Đối với Hà Đường lại có chút bận tâm, về phương diện khác, Vương Vũ Lâm cảm thấy, hạng mục thầu trường trung học Thành Nam nhìn như chỉ còn đường chết, lại bởi vì Tần Lý bệnh nặng mà lại có một tia khả năng chuyển biến tốt.
Mặc dù Trung Cần có Tần Miễn đang chủ trì đại cục, nhưng người trong giới đều biết rõ, Trung Cần có thể phát triển đến quy mô như bây giờ, tất cả chính là dựa vào trí tuệ và sự quyết đoán của Tần Lý.
Hiện tại Trung Cần tạm thời không có người sau màn cầm lái, là có ý nghĩa cho rằng anh sẽ có có cơ hội.
Vương Vũ Lâm biết rõ, liền tính Tần Lý không thể tham gia vào công việc lần này, Tần Miễn cũng sẽ không bỏ qua một công trình lớn như vậy, cho nên anh ta cũng không gửi gắm hy vọng gì vào Trung Cần sẽ nhượng bộ, mà là cảm thấy tại như vậy chính là trời đang tạo cho một thời cơ, nếu như anh ta chủ động làm một số thứ, có lẽ cán cân may mắn sẽ nghiêng về phía anh ta.
Vương Vũ Lâm suy đi nghĩ lại, cuối cùng gọi một cú điện thoại.
Buổi chiều cuối tuần, anh ngồi một mình ở một góc khuất của quán trà, bình phong được chế tác từ trúc ngăn ánh mắt của mọi người, Vương Vũ Lâm nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi phân tán là khói mờ mịt bốc lên, cúi đầu hớp một ngụm trà, sau đó, anh nghe được có một bộ tiếng bước chân dần dần đến gần.
Ngẩng đầu lên thấy người đến, Vương Vũ Lâm cười nói: “Đến rồi? Ngồi đi.”
Đám người Tần Miễn, Diệp Huệ Cầm, Tần Thụ và Quan Kính đã đứng trên hành lang , Hà Đường lo lắng chạy đến cạnh Diệp Huệ Cầm, hỏi: “Mẹ, A Lý hiện tại như thế nào rồi?”
“Tình hình bây giờ có chút nghiêm trọng.” Diệp Huệ Cầm khóc đến mắt đỏ hoe, nói, “A Miễn nói A Lý là ở phòng làm việc phát bệnh, lúc ấy không có người nào ở cạnh nó cả. Về sau may mắn là Quan Kính vào xem thằng bé, mới phát hiện A Lý đã phát bệnh. Ông ấy lập tức gọi cho 120, không nghĩ tới xe cấp cứu còn chưa kịp tới thì thằng bé từ trong hôn mê bắt đầu khôi phục ý thức, liền phát bệnh thêm lần nữa. Chuyện này thật sự là…Trước kia nó cũng không phát bệnh một cách liên tục như vậy…”
Diệp Huệ Cầm khóc không thành tiếng, Hà Đường đã hoàn toàn ngây dại.
Tần Miễn ánh mắt lướt qua Hà Đường, dừng lại trên người Vương Vũ Lâm đang đứng sau lưng cô, trong tay hắn ta còn đang mang theo một chiếc túi đựng của nhãn hiệu thời trang nam.
Tần Miễn bắt buộc mình phải tỉnh táo, hỏi: “Hà Đường, trưa nay cô đã đi đâu?”
“Tôi…” Hà Đường không trả lời được.
Tần Miễn còn nói: “Tôi đã nói với cô, nếu như cô có việc bận không thể ở cạnh Tần Lý, cô có thể nói với tôi, tôi có thể tìm Tiểu Mã, Quan Kính đến ở cạnh anh ấy! Hay tôi sẽ tự mình đến! Vì sao cô không nói với tôi?!”
Anh cơ hồ là rống lên, hiển nhiên là cực kỳ tức giận, Hà Đường cả người run rẩy, nói nói ra lời.
Vương Vũ Lâm nói: “Tần đổng, đừng trách Hà Đường, là tôi…”
“Không phải chuyện của anh!” Tần Miễn thịnh nộ thở hồng hộc, bị Diệp Huệ Cầm kéo ra: “A Miễn, đang ở trong bệnh viện không nên lớn tiếng như vậy.”
Lúc này đây, bà cũng không nói giúp Hà Đường nữa, ánh mắt nhìn về phía cô còn mang theo trách cứ.
Sắc mặt Vương Vũ Lâm xanh mét, lúc này, có bác sĩ bước đến, mọi người lập tức vây lại.
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân là chứng động kinh tái phát sau khi trưởng thành, bệnh trạng so với trước kia nghiêm trọng hơn, mặc dù trước mắt số lần phát tác không nhiều lắm nhưng có khả năng sẽ càng ngày càng nhiều lần. Tôi đề nghị người bệnh phải tiến hành kiểm tra hệ thống cùng trị liệu, hiện tại phỏng đoán thuốc dùng lúc trước đã mất hiệu lực, cần đổi thuốc mới. Điều tôi lo lắng là bệnh nhân đã 28 tuổi, dùng thuốc có lẽ cũng sẽ khó mà có thể khống chế, dù cho khống chế được bệnh tình, sau khi ngưng thuốc cũng sẽ dễ dàng tái phát, tình trạng của cậu ấy có lẽ nên duy trì dùng thuốc suốt cả đời.”
“Uống thuốc cả đời?!” Diệp Huệ Cầm giật mình hỏi, “Như vậy làm sao được?! Thuốc chống động kinh sẽ gây đau đầu! Hơn nữa con tôi còn chưa sinh con!”
“Nếu không dùng thuốc, phát tác nhiều lần sẽ gây đau đầu đến độ sống đi chết lại.” Bác sĩ nói, “Còn về vấn đề con cái, hay là chờ bệnh tình ổn định hãy tính đến.”
“Chuyện này…” Diệp Huệ Cầm tạm thời không hề có chủ trương nào trong đầu, nước mắt lại rớt xuống, Tần Miễn cùng bác sĩ cặn kẽ tán gẫu vài câu, Hà Đường đứng ở bên cạnh một câu cũng không chen vào được. Sau đó, cô nghe được Diệp Huệ Cầm hỏi: “Bác sĩ, con tôi sau vài tuần nữa sẽ phải cử hành hôn lễ, cái này có ảnh hưởng đến bệnh tình của thằng bé hay không?”
“Hôn lễ?” Bác sĩ nhíu mày lắc đầu, “Hôn lễ rất dễ để tâm trạng con người phập phồng, cái này tôi cũng không nói chính xác được. Nếu như có điều kiện, tốt nhất nên hủy buổi hôn lễ này, dù sao bệnh nhân trong khoảng thời gian này phát tác rất nhiều lần, lỡ như ở hôn lễ phát tác, cũng không tốt.”
Nghe xong lời bác sĩ nói, tất cả mọi người trầm mặc.
Vương Vũ Lâm quả thực không nghĩ tới Tần Lý còn có bệnh như vậy, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng anh ta biết rõ một người lúc chứng động kinh phát tác là tình cảnh như thế nào. Anh ta khó có thể tưởng tượng một người như Tần Lý nhưng sẽ vì bệnh tật mà mất đi tôn nghiêm một cách như vậy. Nghĩ tới đây, Vương Vũ Lâm nghiêng đầu nhìn Hà Đường một cái, phát hiện cô cũng không khóc thút thít như Diệp Huệ Cầm, ánh mắt cũng không thấy quá nhiều bi thương sợ hãi, cho dù bị Tần Miễn rống dữ dội như thế, sắc mặt cô cũng chỉ là hơi tái nhợt, không giống như đại đa số những người vợ trẻ tuổi sau khi nghe tin chồng mình bị bệnh nặng mà trở nên sợ hãi tuyệt vọng, thậm chí có người còn phát điên.
Sau khi Tần Lý bị đưa về phòng bệnh, Hà Đường chủ động tìm Diệp Huệ Cầm, nói: “Mẹ, con nghĩ, hôn lễ của con và A Lý hôn lễ hay là hủy bỏ đi.”
Diệp Huệ Cầm liếc nhìn cô thật sâu một cái, tâm tình hơi rối rắm. Lúc này bà đương nhiên là lo lắng cho bệnh của Tần Lý hơn, đang còn rối rắm phải làm sao để chủ động mở miệng nói với Hà Đường về chuyện này, không nghĩ tới Hà Đường thế nhưng lại mau chóng đề cập đến chuyện này.
Bà nói: “Đường Đường, mẹ biết rõ như vậy hết sức ủy khuất cho con, bất quá bây giờ cũng là không có biện pháp, con có thể hiểu được cái mẹ lo lắng, mẹ rất vui mừng, hay là như vầy, chỉ cần bệnh tình A Lý có thể ổn định lại, chúng ta nhất định tiến hành hôn lễ, được không?”
Hà Đường lắc đầu, cầm tay Diệp Huệ Cầm, nhẹ nói: “Mẹ, ý con không phải là kéo dài thời hạn, mà là hủy bỏ. Con và A Lý đã là vợ chồng, hôn lễ có hay không cũng không có vấn đề gì.”
******
Diệp Huệ Cầm cũng chưa đáp ứng với ý kiến Hà Đường, bà hiểu tính tình của Tần Lý, biết anh nhất định sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, sau khi Tần Lý tỉnh lại chỉ nghe nói hôn lễ phải kéo dài thời hạn, anh lập tức tức giận.
“Con không đồng ý kéo dài thời hạn!” Tần Lý nằm trên giường bệnh, thân thể còn rất suy yếu, nhưng giọng nói lại hết sức kiên quyết, “Con sẽ đúng hạn uống thuốc, hôn lễ hôm đó nhất định sẽ hết sức thuận lợi.”
Diệp Huệ Cầm biết rõ con trai hành động theo cảm tính, nên cũng không dám kích thích anh, nói lấy lệ vài câu cũng không nhắc tới nữa.
Thời điểm Hà Đường muốn khuyên anh, liền bị anh trực tiếp cắt đứt: “Anh không đồng ý, Đường Đường, đây là anh đáp ứng tặng cho em một hôn lễ, anh nhất định sẽ làm được.”
“Nhưng mà hiện tại thân thể anh thực không cho phép.” Hà Đường nói như vậy, “Đợi đến mùa xuân sang năm được không? Xuân về hoa nở thời kỳ kết hôn thật tốt nha.”
Sắc mặt Tần Lý tái xanh, gương mặt vặn vẹo, mím môi không nói thêm gì nữa.
Diệp Huệ Cầm đã nói với Hà Đường, Tần Lý sau khi phát bệnh, đúng là sẽ ảnh hưởng đến tính tình, tâm trạng của anh, có lẽ anh sẽ trở nên không giống Tần Lý của bình thường, sẽ nhạy cảm đau thương, sẽ dễ ngất lịm đi, thậm chí còn nổi giận đa nghi.
Hà Đường biết rõ Tần Lý có biểu hiện cố chấp là bởi vì bệnh của anh, cô không miễn cưỡng anh nữa, chỉ muốn chờ lúc đầu óc anh thanh tỉnh sẽ khuyên nhủ anh lần nữa.
Nhưng sự tình lại phát triển không tốt đẹp như mọi người đã tưởng tượng, ngày hôm sau, ngày thứ ba, Tần Lý còn chưa kịp xuất viện thì liền phát bệnh liên tiếp.
Có một lần, Hà Đường đang đút canh cho anh, thấy anh đột nhiên thất thần, Hà Đường trong lòng biết không ổn, còn chưa kịp đi rung chuông gọi bác sĩ, Tần Lý đã toàn thân co rút run lên, tay trái vung loạn làm đổ chén canh trong tay Hà Đường, nước canh rơi vãi trên thân hai người, Hà Đường không nghĩ nhiều liền lấy que đè lưỡi nhét vào miệng anh, sau đó nhẹ nhàng đặt thân thể không ngừng lắc lư của anh lên giường, lớn tiếng gọi y tá tới.
Có bệnh nhân ở gần đó nghe được bèn vây lại xem, nhìn thấy Tần Lý miệng sùi bọt mép, toàn thân vặn vẹo, bị dọa hét rầm lên.
Hà Đường giữ tay trái đang run điên cuồng của anh lại, tuyệt không để ý những thứ ô uế từ miệng cùng nước tiểu từ hạ thân của anh trào ra làm dơ thân thể của mình, cô quỳ sấp ở trên giường, cơ hồ là dùng tất cả sức lực của mình ôm lấy Tần Lý, cô nghe thấy trong cổ anh phát ra tiếng khò khè khó chịu, cũng mặc kệ anh có nghe hay nhìn thấy không, chỉ là ôn nhu một lần lại một lần nói với anh: “A Lý, không sao. Em ở đây, em ở đây, anh sẽ không có chuyện gì đâu, em ở đây…”
Mặc kệ Tần Lý có không tình nguyện đến thế nào đi chăng nữa, anh buộc vẫn phải tiếp nhận sự thật này.
Chứng động kinh của anh không chỉ tái phát, mà còn tái phát một cách nghiêm trọng, thậm chí phát triển nhanh chóng đến độ mỗi ngày đều phát tác, có khi còn phát tác đến hai lần.
Sau mỗi một lần phát tác tỉnh táo lại, Tần Lý liền cảm giác dường như mình đã trải qua một tầng địa ngục, xương cốt toàn thân tựa như vỡ ra từng đoạn, trong đầu đau giống như bị đao xoắn, trên người thậm chí còn xuất hiện vết máu bầm ứ đọng, thật lâu cũng không thể tan hết.
Tinh thần Tần Lý nhận một đòn đả kích thật lớn, một chút ý nghĩ cũng không nghĩ ra được, bởi vì anh không biết một giây sau có phải sẽ phát bệnh hay không, căn bệnh này thực sự đến cả một dấu hiệu cũng không có.
Tuy nói cái bệnh này cũng không dễ uy hiếp đến tính mạng, nhưng Tần Lý vẫn cảm thấy hết sức thống khổ. Sự thống khổ không thể so với mười bốn năm trước, có lẽ anh sẽ không thể sống một cuộc sống bình thường suốt phần đời còn lại, có lẽ sẽ không thể làm việc được nữa, có lẽ sẽ phải uống thuốc cả đời, có lẽ sẽ tiếp tục sống trong bóng ma có quả bom hẹn giờ không biết bao giờ sẽ nổ, đáng sợ nhất là, có lẽ anh sẽ trở nên thần kinh suy nhược, trí lực giảm sút, trở thành một Tần Lý không còn là Tần Lý của trước kia nữa! Nghĩ tới những cái hết thảy anh đã liên tưởng, nội tâm anh bắt đầu trở nên khủng hoảng.
Còn có Hà Đường, Hà Đường…Người vợ mà anh yêu, nếu như bệnh tình anh khó có thể chuyển biến tốt đẹp, cô phải làm thế nào bây giờ?
Tần Lý hàng đêm mất ngủ, ngay cả khi ngủ thiếp đi cũng nói mớ không ngừng, tóc rụng hàng bó lớn, trí nhớ suy giảm, thân thể gầy gò nhanh chóng, khẩu vị so với trước kia ít hơn rất nhiều, chức năng tiêu hóa càng trở nên kém cỏi. Có đôi lúc anh sẽ tiêu chảy, có lúc táo bón, có lúc thậm chí sẽ nôn mửa liên tục, khắp nơi trên cơ thể đều bị nôn lên.
Nhưng lúc trước mặt bạn bè, anh liên tục cố gắng duy trì lấy dáng vẻ bình thường, thời điểm không phát bệnh, anh vẫn cười như trước kia, sẽ trêu ghẹo người khác, sau khi tỉnh lại, anh còn có thể cười an ủi mẹ nói không cần lo lắng.
Chỉ khi đối mặt với Hà Đường, Tần Lý mới bày tỏ đôi chút kháng nghị không thôi.
“Anh muốn xuất viện.” Có một ngày, Tần Lý nhìn bầu trời xanh lam qua khung cửa sổ, nói như vậy với Hà Đường, “Đã thật lâu anh không làm phục kiện rồi.”
Hà Đường an ủi anh: “Bác sĩ nói hiện tại anh không thể phục kiện, như thế sẽ tổn hao sức lực.”
Tần Lý quay đầu nhìn cô trong chốc lát, rất nghiêm túc nói: “Nhưng mà suốt ngày nằm sẽ làm da thịt héo rút.”
“Sẽ không đâu, về sau em sẽ cùng anh luyện tập, sẽ khôi phục như dáng vẻ như lúc trước.” Hà Đường cầm lấy tay trái của anh, cười nói.
Tần Lý ánh mắt có chút ít tan rã, đột nhiên anh hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 12 tháng 10.”
“Còn có một tuần.” Tần Lý đột nhiên trở nên mừng rỡ, cười nói, “Sau một tuần lễ nữa, chính là hôn lễ của chúng ta!”
Hà Đường ngẩn ngơ, nói: “A Lý, anh đã quên rồi sao, hôn lễ của chúng ta đã được kéo dài thời hạn, cũng đã thông báo cho mọi người rồi.”
Tần Lý kinh ngạc nhìn cô, thật lâu, mới nói: “A, đúng vậy…kéo dài thời hạn.”
Chẳng mấy chốc, đôi mắt ảm đạm ấy đột nhiên lóe sáng, nói: “Không sao đâu, bà xã, mùa xuân sang năm chúng ta lại tổ chức hôn lễ. Anh sẽ tặng cho em một hồi hôn lễ càng lớn, càng xa hoa hơn! Nhất định sẽ khiến em cả đời khó quên!” Tay trái anh nắm lấy tay Hà Đường, mãnh liệt trợn to hai mắt, khó có thể tin hỏi, “Nhẫn của anh đâu?!”
Anh hồn bay phách lạc tìm kiếm chung quanh, Hà Đường gấp rút từ trong túi xách lấy chiếc nhẫn ra đeo lên ngón áp út Tần Lý: “Ở đây ở đây này, anh đừng gấp.”
Chiếc nhẫn dường như trở nên lớn hơn rất nhiều, Tần Lý nhìn chằm chằm ngón tay đến ngẩn người. Mới phát hiện, thì ra anh đã gầy đi rất nhiều. Vốn chiếc nhẫn bạch kim vừa vặn thế nhưng bây giờ đã mang không vừa nữa.
Lúc thay ca về nhà nghỉ ngơi, Hà Đường đi đến tủ quần áo cầm quần áo để đi tắm, xoay người, thoáng cái cô bị vật màu trắng đâm vào mắt.
Chiếc áo cưới trắng noãn được đặt trên giá treo, bên ngoài được bao bọc bằng túi ny lon chống bụi, Hà Đường yên lặng đi đến trước áo cưới, đưa tay chạm nhẹ vào làn váy phồng thật to.
Tiếng sột soạt của núi ny lon vang lên, Hà Đường đột nhiên níu lấy lụa trắng siết thật chặt, móng tay đâm thật sau vào lòng bàn tay. Nhưng dường như cô lại không cảm nhận được một tia đau đớn nào cả.
Bởi vì trong lòng đã đau đến nỗi không thể thở nổi nữa.
Sau đó Hà Đường mặc chiếc áo cưới lên, đứng ngẩn người thật lâu, cuối cùng phục hồi tinh thần lại, cô cởi áo cưới ra, cẩn thận gấp lại đóng gói thật kĩ, leo lên chiếc thang nhét vào ngăn tủ cao nhất.
Mặc kệ Hà Đường có không tình nguyện đến đâu đi chăng nữa, cô cũng phải tiếp nhận sự thật này.
Tần Lý thay đổi.
******
Mục tiêu đầu thầu chính thức của trung học Thành Nam còn chưa ban bố, Vương Vũ Lâm đã hỏi qua đơn vị đại diện đấu thầu đại diện, biết là bản vẽ lúc đầu lại đang được sửa đổi, cho nên thời gian đấu thầu có thể sẽ dời về sau, sơ bộ định cuối tháng mười cuối báo danh, hạ tuần tháng mười một mở thầu.
Vương Vũ Lâm nghe được Tần Lý liên tục nằm viện, có vẻ tình huống thân thể thật không tốt lắm. Tâm tình Vương Vũ Lâm trở nên vô cùng vi diệu. Một mặt, đối với Tần Lý, trong lòng anh còn có tiếc hận, đồng tình. Đối với Hà Đường lại có chút bận tâm, về phương diện khác, Vương Vũ Lâm cảm thấy, hạng mục thầu trường trung học Thành Nam nhìn như chỉ còn đường chết, lại bởi vì Tần Lý bệnh nặng mà lại có một tia khả năng chuyển biến tốt.
Mặc dù Trung Cần có Tần Miễn đang chủ trì đại cục, nhưng người trong giới đều biết rõ, Trung Cần có thể phát triển đến quy mô như bây giờ, tất cả chính là dựa vào trí tuệ và sự quyết đoán của Tần Lý.
Hiện tại Trung Cần tạm thời không có người sau màn cầm lái, là có ý nghĩa cho rằng anh sẽ có có cơ hội.
Vương Vũ Lâm biết rõ, liền tính Tần Lý không thể tham gia vào công việc lần này, Tần Miễn cũng sẽ không bỏ qua một công trình lớn như vậy, cho nên anh ta cũng không gửi gắm hy vọng gì vào Trung Cần sẽ nhượng bộ, mà là cảm thấy tại như vậy chính là trời đang tạo cho một thời cơ, nếu như anh ta chủ động làm một số thứ, có lẽ cán cân may mắn sẽ nghiêng về phía anh ta.
Vương Vũ Lâm suy đi nghĩ lại, cuối cùng gọi một cú điện thoại.
Buổi chiều cuối tuần, anh ngồi một mình ở một góc khuất của quán trà, bình phong được chế tác từ trúc ngăn ánh mắt của mọi người, Vương Vũ Lâm nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thổi phân tán là khói mờ mịt bốc lên, cúi đầu hớp một ngụm trà, sau đó, anh nghe được có một bộ tiếng bước chân dần dần đến gần.
Ngẩng đầu lên thấy người đến, Vương Vũ Lâm cười nói: “Đến rồi? Ngồi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.