Hà Tần Hợp Lý

Chương 90

Hàm Yên

25/08/2020

Đầu tháng mười hai, nhiệt độ đã xuống đến một chữ số.

Vương Vũ Lâm đỗ xe ở bãi đậu, anh xuống xe, nhìn tòa trà lâu bên hồ Hương Chương, lấy lại bình tĩnh, cất bước đi tới.

Hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng, mặt hồ bởi vì mùa đông mà toát ra khí lạnh, trên mặt nước cũng không tìm được lá thu rơi rụng hay vịt trời chơi đùa trong nước, chỉ có lá sen khô héo thưa thớt trôi trên mặt hồ, mấy nhánh cây khô bên hồ bị gió lạnh thổi qua hợp với bụi ngô đồng Pháp nhẹ nhàng lay động, nhìn có vẻ thê lương.

Ngô đồng vàng vàng rơi xuống lướt qua vai Vương Vũ Lâm rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Mùa đông ở phương Nam không khí lạnh kéo dài rất lâu, đập vào mắt là cảnh tượng tiêu điều, Vương Vũ Lâm hé miệng thở ra ngụm khí trắng, thân ảnh cao lớn dừng lại bên hồ chốc lát, trông về phía xa là ngọn núi mờ ảo khuất sau đám sương trắng, khí lạnh ùa tới, anh run lên vài cái, chà xát hai tay xoay người đạp lên lá khô bước về phía trà lâu.

Trà lâu có lâu có viện, cửa viện có khắc một bình trà lớn, những thứ khác cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là lúc vừa bước vào cửa liền có một nhân viên trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp lễ phép hỏi Vương Vũ Lâm số bàn đã đặt trước, Vương Vũ Lâm trầm giọng trả lời, nhân viên trẻ tuổi lập tức khom người mời anh vào bên trong.

Đi qua khu vực thiên tỉnh(*) không quá lớn đến trước cầu thang, Vương Vũ Lâm đẩy cửa vào bên trong, cảm giác ấm áp phả vào người hoàn toàn ngăn cách không khí lạnh lẽo phía ngoài.

(*): Cửa sổ trên mái nhà dùng để thu ánh sáng.

Vương Vũ Lâm biết đây là tầng dành cho hội viên của trà lâu.

Nhìn khắp xung quanh, trà lâu này thiết kế dựa từ gỗ trúc, trang trí mộc mạc đơn giản, có một vài trang sức dân tộc là đồ trang trí, một cô gái mặc sườn xám bước đi uyển chuyển dẫn Vương Vũ Lâm đi vào bên trong, đi nữa đường còn nhìn thấy vài cô gái ngồi bên cửa sổ gảy đàn, tiếng đàn boong boong, rất có ý cảnh. Trong lòng Vương Vũ Lâm bình tĩnh không ít, theo nữ nhân viên chậm rãi đi sâu vào phía trong, ánh sáng dần thưa thớt, đi qua một khúc quanh, trước mắt lại một lần nữa sáng lên, hóa ra là đến tòa viện trên hồ.

Tòa viện đặt trên mặt hồ, ba mặt bị nước bao quan, diện tích không nhỏ, có kính thủy tinh ngăn cách khí lạnh bên ngoài, thủy tinh được lau đến sáng bóng trong suốt, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện. Bên trong tòa viện được bài trí một vài vật dụng làm từ gỗ trúc, trên chiếc kỷ trà(*) bày một chậu hoa lan, Vương Vũ Lâm đứng ở đó, chỉ cảm thấy thanh sơn bích hồ đập vào mắt, một loại cảm giác thông suốt không ngừng tràn lan trong cơ thể.

(*): Bàn con, thấp.

Người đàn ông kia đã ngồi trước ở chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ, anh mặc áo sơ mi màu xanh, khoác một chiếc áo len sợi thô màu nâu nhạt lộ ra cổ áo sơ mi xanh nổi bật lên nước da trắng. Áo khoác mềm mại rộng thùng thình che đi thân thể gầy gò của anh, cả người toát lên vẻ hưu nhàn lại nho nhã. Trên mặt anh mang theo nụ cười nhàn nhạt, nghe được tiếng động thì xoay đầu, ánh mắt sáng ngời, cất cao giọng nói, “Tới rồi à? Quản lý Vương, chỗ này ngắm cảnh thật không tồi nha.”

“Tần tổng.” Vương Vũ Lâm gật đầu một cái, “Nơi này rất đẹp. Bất quá trước giờ tôi chưa từng biết, bên hồ này lại có một nơi tốt như vậy.”

“Mời ngồi.” Tần Lý ngồi trên xe lăn màu đen, trước mặt bày một bộ trà cụ rất nhiều món, nói, “Lúc trước tôi cũng không biết, có một lần Tần Miễn đến câu cá thì phát hiện về nói với tôi, tôi tới một lần cảm, thấy rất tốt về sau có thời gian rảnh liền đến ngồi một chút.”

Vương Vũ Lâm cởi áo khoác đặt ở cạnh bàn rồi ngồi xuống, trên ghế ngồi có lót đệm, dựa vào rất ấm áp thoải mái. Tần Lý cầm bình trà trên bàn, tự mình châm trà cho Vương Vũ Lâm, Vương Vũ Lâm có chút bất an, muốn ngăn nhưng thấy sắc mặt Tần Lý bình thản, thật giống như đối đãi với bạn cũ, anh cảm thấy nếu như mở miệng ngược lại có vẻ như mình quá mức câu nệ khách khí.

Tần Lý châm trà xong, đem chén trà đưa cho Vương Vũ Lâm, khí nóng bốc lên nghi ngút từ miệng chén, Vương Vũ Lâm nhận lấy rồi nói tiếng cảm ơn, sau đó nghe được Tần Lý nói: “Đây là trà thu năm nay, do bà chủ giới thiệu, An Khê Thiết Quan Âm, chẳng qua là tôi không rành về trà đạo cho lắm,quản lý Vương cứ uống tạm đi.”

Vương Vũ Lâm cúi đầu ngửi nhẹ, chỉ cảm thấy hương trà thơm ngon ngào ngạt, anh khẽ hớp một hớp, vị trà đậm đặc thuần túy, ý vị vô cùng, không khỏi khen, “Trà ngon.”

Tần Lý cười một tiếng, “Quản lý Vương thích là tốt rồi.”

Lúc này đã cách ngày mở đấu thầu trung học Thành Nam hơn một tuần lễ, hạng mục đó đã làm hao phí rất nhiều khí lực của mọi người, nhất là Tần Lý, từ buổi sáng thứ bảy đến lúc mở thầu anh chỉ ngủ được một chút vào sáng chủ nhật, đến tối thứ hai, anh đem tất cả chuyện đều ném ra sau ót, phân phó Tần Miễn hôm sau cho các nhân viên liên quan được nghỉ một ngày, bản thân cũng sớm nghỉ ngơi một chút.

Những ngày qua, mỗi ngày anh đều làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, ăn uống thỏa đáng, mới xem như đem cơ thể vực lại một chút. Vương Vũ Lâm cũng như thế, mặc dù công việc vẫn bận rộn, nhưng dù sao cũng không phải ngày ngày mất ăn mất ngủ, cuộc sống mọi người đều khôi phục trạng thái bình thường, cuối cùng Tần Lý mới hẹn Vương Vũ Lâm để gặp mặt.

Thật ra Vương Vũ Lâm cũng không biết Tần Lý muốn nói gì với anh, nhưng mà anh đã không sợ, để cho Ngô Tuệ Nghiêu đến nói chuyện với Hà Đường vốn là hạ sách, anh căn bản muốn làm nhiễu loạn phán đoán của Tần Lý. Vương Vũ Lâm cũng hiểu đôi chút về Tần Lý, biết anh ta sẽ không dễ dàng tin vào kế sách vụng về của mình, chẳng qua là khi đó anh đã bị ép đến tuyệt cảnh, đối những thứ phấn đấu nhiều năm mới có được, anh bây giờ không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy nên sau khi biết chuyện của Thi Trí Mẫn và Tuệ Nghiêu bại lộ, anh chỉ đành bất chấp.



Thời điểm anh gọi điện thoại cho Tuệ Nghiêu, cũng đã hạ quyết tâm đánh gãy quan hệ giữa mình và Hà Đường.

Cũng chính vì đã hạ quyết tâm nên anh cũng liền mặc kệ quan hệ giữa Hà Đường và Ngô Tuệ Nghiêu có vì mình và tan vỡ hay không.

Tóm lại, lúc đó Vương Vũ Lâm coi như là cùng Hà Đường và Tần Lý trở mặt, anh không rảnh để suy tính hậu quả, chỉ cần có thể có được đường sống, anh cũng sẽ không từ bỏ.

Cho nên, đến vạng chạng ngày mở thầu, khi nhận được điện thoại của Tần Lý, anh đã vô cùng kinh ngạc.

“Quản lý Vương, mấy ngày nay có bận rộn lắm không?” Tần Lý hỏi.

Vương Vũ Lâm không có giấu diếm: “Rất bận, sang năm lễ mừng năm mới sớm, phát hiện trong công ty còn rất nhiều chuyện.”

“Trung học Thành Nam khi nào thì bắt đầu thi công?”

“Đại khái là sang năm sẽ bắt đầu.” Vương Vũ Lâm đáp, “Nội trong tháng này sẽ hoàn thành các thủ tục, thời gian có chút gấp gáp.”

“Đúng thật là hơi gấp.” Tần Lý gật đầu một cái, “Vậy là đại khái bên Doanh Á sẽ phái một một nhóm người đến thành phố D ở mấy năm.”

Vương Vũ Lâm than thở: “Đúng vậy, thật phiền toái, mấy ngoài trước Tôn đổng mới đến Cát Lâm một chuyến, cùng lão tổng của Doanh Á thương lượng cụ thể tình hình, chúng tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cùng một nhà không quá quen biết hợp tác, thật sự là có chút thấp thỏm, hiện tại chỉ mong hết thảy đều thuận lợi.”

Anh rất thẳng thắn cùng Tần Lý nói chuyện về tình trạng gần đây của hạng mục này, không hề giấu giếm.

Tần Lý cười một cái, nói: “Yên tâm, không có vấn đề.”

Dứt lời anh nâng lên chén trà, thổi thổi khí rồi uống một ngụm, tầm mắt anh trôi đi rất xa, mặt hồ vào mùa đông yên tĩnh như gương, thỉnh thoảng gió lạnh thổi qua gợn lên vài con sóng nhỏ lăn tăn.

Vương Vũ Lâm thấy vẻ mặt Tần Lý dường như đang thưởng cảnh, cũng không vội mở miệng, Tần Lý nhìn cảnh hồ một lát, đột nhiên quay đầu lại, nói: “Quản lý Vương, tôi nghe Hà Đường nói, anh và cô ấy thời đại học cùng tham gia đội cờ vậy phải không?”

Vương Vũ Lâm ngẩn ra, nói: “Phải, bất quá lúc Hà Đường gia nhập tôi vốn dĩ đã không còn hoạt động trong đội, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cùng bọn họ tổ chức liên hoan.”

“Ồ, cô ấy nói anh là nghiệp dư bậc 2, tài nghệ rất tốt.” Ánh mắt Tần Lý vui vẻ, nói: “Vừa hay tôi cũng rất thích đánh cờ, anh cũng biết đấy, thân thể tôi không tiện lúc nhỏ nhiều nhất chỉ có thể chơi chút kỳ bài, sau khi nghe Hà Đường nói tôi rất muốn tìm cơ hội cùng anh đánh ván cờ.”

Đối với cờ vây, trong lòng Vương Vũ Lâm vẫn là có chút tự tin, nhưng khẩu khí vẫn có vẻ khiêm tốn: “Không giấu gì Tần tổng, mấy năm nay công việc bận rộn, đã rất lâu tôi cũng đánh cờ, bản lĩnh đã sớm không còn như danh xưng. Bất quá nếu Tần tổng có nhã ý, tôi dĩ nhiên sẽ phụng bồi.” (Chỗ này nghe giống cổ đại nhưng ta thấy để vậy nó hay hơn dịch sát nghĩa.)

Tần Lý mỉm cười, “Được.”

Anh rung chuông gọi phục vụ viên thu dọn bàn trà, chỉ để lại bình trà và hai cái chén, sau đó một nam phục vụ bưng tới một bộ cờ vây, bàn cờ gỗ lim đặt trên mặt bàn, hai hộp gỗ đựng quân cờ màu trắng và đen, Tần Lý hỏi: “Người nào đi trước?”

Vương Vũ Lâm đáp: “Tần tổng trên nước đi.”

“Trên nước dán mắt.” Tần Lý chớp mi, không nói thêm nữa, anh dời hộp cờ đen qua, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một quân cờ, vững vàng hạ xuống góc bên phải vị trí điểm sao của bàn cờ, nhanh chóng mở ra thế cục.



Trên nước dán mắt, là chỉ cờ đen trên nước chiếm ưu thế, ở thi đấu chính thức, chấp quân phải bỏ ra hai (có thể là ba hoặc bốn) quân mới coi là chiến thắng, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là tài nghệ đánh cờ của song phương.

Trong các cuộc thi đấu cờ dân gian và thi đấu chính thức, bình thường người có trình độ thấp hơn sẽ được cầm cờ đen đi trước, cuối cùng tính toán thắng bại sẽ không tính lúc dán mắt, đây coi như là lợi ích của người đi trên nước.

Tần Lý đối với việc đi trên nước cũng không từ chối, nhưng một câu “trên nước dán mắt” kia là vẫn hiện ra trong lòng anh một tia kiêu ngạo.

Vương Vũ Lâm tay phải cầm quân cờ, động tác thành thục, quân cờ rơi xuống vị trí sao bên trái bàn cờ, Tần Lý nhanh chóng hạ xuống một quân cờ đến góc kề mắt(*).

(*): Mắt này dùng để chỉ những giao điểm trống giữa các quân cờ, mọi người có thể xem “cờ vây nhập môn” để hiểu hơn.

Bàn cờ được chế tạo từ gỗ lim, màu sắc và chất lượng đều không chê vào đâu được,tay trái của Tần Lý treo trên bàn cờ, màu da trắng nõn, ngón tay thon gầy, trên mu bàn tay còn ẩn hiện gân xanh, móng tay cắt ngắn sạch sẽ, đầu ngón tay kẹp lấy quân cờ đen, hạ cờ lưu loát, âm thanh lọt vào tai thật thanh túy.

Vương Vũ Lâm bắt đầu hạ cờ xuống ba điểm sao, vững vàng ứng chiến. Đối với ván cờ này, anh cũng không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng, bởi vì Tần Lý có ý mời vậy thì cùng anh chơi một chút.

Vương Vũ Lâm cảm giác mình nhất định sẽ thắng.

Từ nhỏ anh đã học đánh cờ, thời tiểu học đã có thể đánh thắng người trưởng thành, thời đại học vào đội cờ vây, ban đầu còn khiêm tốn qua một thời gian ngắn ngủi đã hạ gục toàn bộ kỳ thủ trong đội, còn đại diện trường đi thi đấu cuộc thi quốc gia mấy lần, cũng có huy chương.

Vương Vũ Lâm là điển hình của kỳ thủ ưa thích lối đánh công kích, kỳ phong sắc bén hung hãn, anh luôn khiến đối thủ phải rối tinh rối mù, mỗi lần bắt đầu đều là liên tục công kích chiếm đất, đánh cho đối phương không còn sức mà chống trả, cuối cùng chỉ đành phải cúi đầu nhận thua.

Đối với Tần Lý, trong lòng anh có chút thấp thỏm, đa phần là thủ, lúc bắt đầu không có quá mức phách lối, quan sát hành sự theo hoàn cảnh, suy nghĩ phải làm sao cho thỏa đáng, phải cho Tần Lý chút mặt mũi.

Kỳ phong của Tần Lý cũng vững vàng thận trọng, vừa mới bắt đầu, hai người đều không vội tiến công, trong lúc thận trọng cục diện trở nên giằng co.

Trong lúc chờ Vương Vũ Lâm hạ quân cờ tiếp theo, tay trái Tần Lý cầm lấy quân cờ trong hộp, nhẹ nhàng thưởng thức, anh nhàn nhạt nói: “Nói đến kỳ phong, lối đánh của Hà Đường và quản lý Vương có chút giống nhau, nhìn thì như tùy tâm sở dục, nhưng thực chất là đại hữu dã tâm.”

Sắc mặt Vương Vũ Lâm bình tĩnh, nói: “Lúc Hà Đường mới vào đội cờ vây, cách đánh của cô ấy rất tùy hứng, cô ấy nói là theo chân bố mình học, lúc đó tôi đã chỉ cô ấy vài hướng đi, lại nói trong các nữ kỳ thủ của đội, cô ấy cũng không phải tầm thường.”

Tần Lý gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy, tôi đánh cùng cô ấy, cô ấy rất thận trọng, nhưng lúc hăng lên là liều mạng.”

Vương Vũ Lâm nói: “Tôi vẫn thường khuyên cô ấy thận trọng chút, mặc dù lối đánh của tôi có chút hung nhưng ít ra vẫn suy tính toàn cục, điểm này cô ấy lại thiếu sót, có lúc trong mắt cô ấy chỉ có một điểm, vùi đầu điên cuồng tấn công liền quên mất thế cục phía sau vẫn còn.”

Một câu nói xong, Vương Vũ Lâm cũng hạ quân cờ, lần hạ cờ này cục diện liền nổi lên biến hóa. Vương Vũ Lâm tuy là quân trắng đi sau, lúc này lại rõ ràng là chiếm tiên cơ, bên cánh trái bàn cờ bắt đầu tiến công, Tần Lý đã rơi vào thế hạ phong.

“A…Quản lý Vương quả nhiên thật hung.” Tần Lý cười khẽ, vẫn không chút hoang mang, ngón tay lại hạ xuống một quân cờ, dùng “tứ lạng bạt thiên cân”(*) kịp lúc tránh được thế công bức người của Vương Vũ Lâm, cục diện lại trở về như trước.

(*) “Tứ lượng bạt thiên cân” (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. Dĩ nhiên, nguyên lý không chỉ được áp dụng trong võ thuật. (nguồn: google)

Vương Vũ Lâm có chút tỉnh ngộ, trong lòng dần cảm thấy, Tần Lý cũng không phải một đối thủ tầm thường.

Tác giả có lời muốn nói: Đối với bộ môn cờ vây mà nói, viết một chương này quả thật là “khóc một dòng sông”. Từ hôm qua đã bắt đầu thấp thỏm, bù lại cả ngày ta gần như là nhập môn cờ vây, nhưng thật sự là viết không xong, hôm nay trước mắt như vậy đi, mai tiếp tục.

Sen: Tác giả khóc một tui khóc mười nè chời ơi, né được vụ thầu mừng hết lớn xoay qua gặp ngay quả cờ vây, tối nữa đêm còn căng mắt lên đọc “Cờ vây nhập môn” TvT.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hà Tần Hợp Lý

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook