Chương 75: Đối mặt
Hàm Yên
25/08/2020
Trước đây, ngay từ đầu, Tần Lý cũng không biết chính mình lúc
động kinh phát tác là bộ dạng thế nào, bởi vì bệnh nhân bất kể là phát
tác hay lúc còn triệu chứng thất thần đều đã mất đi ý thức, sau khi khôi phục ý thức cũng hoàn toàn không có chút ký ức nào về lúc bản thân phát bệnh. Cho nên đối với cậu bé Tần Lý lúc đó mà nói, anh chỉ nhớ rõ ngẫu
nhiên cảm xúc của chính mình đột ngột nảy sinh biến hóa, đột nhiên trở
nên tức giận, hoặc hưng phấn, hay là hoảng sợ, đau thương, và tiếp đó
trên thân thể sẽ sinh ra một số phản ứng, ví như choáng váng đầu óc, ù
tai, khí chướng, thậm chí sẽ bị mù tạm thời, còn sau đó thì anh hoàn
toàn không biết gì cả.
Lúc tỉnh lại anh đã nằm ở trên giường, quần áo đều đã được thay mới, Diệp Huệ Cầm ngồi ở cạnh con trai. Tần Lý sẽ hỏi mẹ có phải mình lại phát bệnh hay không, Diệp Huệ Cầm đáp đúng vậy, sau đó từ ái lại đau lòng sờ sờ đầu con trai.
Bà vẫn luôn là trả lời Tần Lý như vậy, Tần Lý vô cùng thông minh, còn thường hiếu kỳ hỏi vì sao anh sẽ mất đi một đoạn ký ức ngắn mà không rõ nguyên nhân, cho nên nhất định muốn mẹ phải cho mình một đáp án chính xác.
Diệp Huệ Cầm nói với anh rằng là do anh bị phát bệnh.
Tiểu Tần Lý khờ dại hỏi phát bệnh là gì.
Diệp Huệ Cầm liền nói: “Con đột nhiên sẽ té xỉu nha, sau đó ngủ một giấc liền tỉnh lại.”
Tần Lý nháy mắt hỏi: “Vậy có khi nào sau khi té xỉu sẽ không bao giờ tỉnh lại không?”
Diệp Huệ Cầm nói: “Đương nhiên sẽ không rồi.”
Về sau có một lần, bệnh động kinh của Tần Lý phát tác phải nằm viện, trong phòng bệnh anh tận mắt thấy một đứa bé cũng đang phát bệnh, mới ý thức tới, bộ dạng kia có lẽ mới là bộ dạng của mình lúc “Phát bệnh”.
Đứa bé kia thân thể vặn vẹo nằm trên giường bệnh, toàn thân co rút, tứ chi giật liên hồi, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng, cả người ở trên ván giường lắc lư giãy giụa, sống lưng vặn mình thành một cây cung.
Cậu bé kia đại tiện tiểu liền đều không khống chế được mà đi ra quần, bởi vì thân thể run rẩy mà chà lên khắp trên giường, trên y phục khắp nơi đều ô uế, trong phòng bệnh dần dần liền xuất hiện một cỗ mùi vị làm người ta nôn mửa.
Tần Lý 7 tuổi núp trong lòng Diệp Huệ Cầm, trừng mắt hoảng sợ xem một màn kia phát sinh.
Chuyện này đối với Tần Lý quả thật là một đòn đả kích rất lớn, cậu là một bé trai yêu cái đẹp, dù cho thân thể tê liệt, cũng vẫn luôn hết sức thích sự sạch sẽ, nghĩ đến chính mình lúc “Phát bệnh” có lẽ cũng là cái bộ dáng kinh khủng như thế này, tâm tình cậu bé liền trở nên vô cùng sa sút.
Lúc ấy Tần Miễn đã ở cạnh anh, sau đó, Tần Lý hỏi Tần Miễn, bản thân mình lúc phát bệnh có phải cũng đáng sợ như đứa bé kia hay không, Tần Miễn rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Không giống.”
Trong nội tâm Tần Lý mừng thầm, hỏi: “Miệng anh sẽ sùi bọt mép có phải không?”
Tần Miễn nói: “Sẽ có.”
“Vậy còn mắt? Cũng sẽ biến thành cặp mắt giống cá chết kia sao?”
Tần Miễn gật đầu: “Sẽ.”
“Thân thể tuyệt đối sẽ không run như thế!”
“Cũng sẽ run.” Tần Miễn thành thật trả lời.
Tần Lý sắp tuyệt vọng, hỏi ra một vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Anh nhất định sẽ không tiểu ra quần, đúng không!”
Tần Miễn ngước mắt liếc anh hai một cái, nhỏ giọng nói: “Sẽ đi tiểu, có đôi khi còn có thể đi nặng nữa.”
Tần Lý như bị sét đánh, trực tiếp sững sờ. Trong chốc lát anh thở phì phò nói: “Vậy anh và nó có cái gì không giống nhau? ! Còn không phải xấu như vậy! Bẩn như vậy! Mất mặt như vậy!”
“Không giống, không giống.” Tần Miễn vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Dù sao chính là không giống nhau. Anh một chút cũng không xấu, không bẩn, không mất mặt.”
…
Tần Lý từ trong lúc mê man tỉnh lại, phảng phất như mình đã mơ một giấc mơ thật dài, ký ức rất xưa cũ lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí anh, một câu chuyện xưa hiện lên vô cùng rõ nét.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà tuyết trắng và bình treo móc nối ở đỉnh đầu, nghe thấy được mùi vị quen thuộc kia, biết mình là ở bệnh viện. Tần Lý khó khăn chuyển động cổ, liền nghe thấy bên cạnh một âm thanh ôn nhu đang gọi anh: “A Lý, A Lý, anh đã tỉnh?”
Cuối cùng anh cũng thấy được cô, Hà Đường ngồi ở bên trái giường bệnh, ánh mắt lo lắng, người bên cạnh cô là Diệp Huệ Cầm cũng đang lo lắng trùng trùng, đứng phía sau là Tần Thụ, Tần Miễn và Quách Kiến Vân.
Tần Lý cố gắng cười một cái, nói: “Con không sao, mọi người không cần lo lắng, bệnh cũ.”
Diệp Huệ Cầm nước mắt bỗng chốc bừng lên, nói: “A Lý, sao con lại ngốc như vậy! Vì sao không nói chuyện này cho mẹ nghe!”
“Thực xin lỗi.” Tần Lý nhẹ nói, “Con không muốn làm cho mẹ lo lắng.”
“Con không nói cho ba mẹ, cũng không nói cho Đường Đường, con có biết như vậy rất nguy hiểm không! Như thế nào cũng phải để cho người trong nhà biết rõ chứ!”
Diệp Huệ Cầm ríu rít khóc, Tần Miễn tiến lên nắm vai bà, nói: “Mẹ, mẹ khống chế cảm xúc đi, đừng phát hỏa với A Lý. Việc này là con không tốt, con cho rằng A Lý sẽ không phát tác.”
Diệp Huệ Cầm lập tức quay đầu trừng anh: “Con cũng biết! Hai anh em các người làm cho mẹ tức chết rồi! Trưởng thành rồi nên cái gì cũng muốn tự mình làm chủ, không xem bà già này ra gì nữa! Còn có, lão Quách! Cậu cũng biết rõ, đúng không!”
Quách Kiến Vân sắc mặt lúng túng, Tần Miễn gặp Diệp Huệ Cầm càng ngày càng kích động, vội vàng cùng Tần Thụ cùng nhau trấn an bà, tiếp theo liền dẫn bà ra khỏi phòng bệnh, Quách Kiến Vân cũng đi theo ra ngoài.
Tần Miễn nói với Hà Đường: “Hà Đường, cô ở lại với A Lý.”
Hà Đường gật gật đầu: “Được.”
Bọn họ rời đi, trong phòng bệnh rộng thênh thang chỉ còn sót lại hai người Tần Lý và Hà Đường.
Tần Lý lẳng lặng nhìn Hà Đường, chậm rãi đưa tay trái về phía cô, Hà Đường ngây ngốc một hồi, liền đặt tay mình vào trong tay Tần Lý.
Anh sít sao cầm lấy tay cô, lòng ngón tay dùng sức vuốt ve ngón tay nhẵn mịn của cô, ánh mắt ôn tồn triền miên, còn biểu hiện thẹn ý thật sâu nặng.
“Đường Đường, thực xin lỗi, để em lo lắng.” Tần Lý âm thanh trầm thấp, không còn sự trong sáng ngày thường nữa, “Anh vẫn luôn không nói cho em biết, lúc anh còn nhỏ sau khi bị viêm não để lại di chứng động kinh, đã vài chục năm không phát tác, anh cho là mình đã khỏi hẳn.”
Hà Đường hỏi: “Anh khi nào thì biết rõ mình tái phát ?”
“Ba, bốn tháng trước.” Tần Lý trả lời, “Lúc đi Bắc Kinh, anh đến gặp bác sĩ. Hiện tại mỗi tuần cũng đi bệnh viện một lần, bác sĩ nói xác suất phát tác rất thấp cho nên anh liền sơ sót.” Sau khi nặng nề thở dài một hơi, anh lại nói một lần nữa, “Thực xin lỗi, Đường Đường.”
Hà Đường nhấp nháy môi, cuối cùng nói: “Nếu như không phát tác, có phải anh sẽ có ý định không nói cho em biết?”
Tần Lý nói: “Nếu như uống thuốc có thể khống chế được, đúng là anh không nghĩ sẽ nói cho em biết, còn có mẹ, anh thực sự không muốn làm cho mọi người lo lắng.
Ánh mắt anh lại chuyển về hướng trần nhà, chậm chạp nói, “Đời này anh làm cho mẹ khổ tâm vì anh quá nhiều, hiện tại bà ấy lớn tuổi, là thời điểm nên được hưởng phúc, nếu thân thể anh lại xảy ra vấn đề, thật sự là quá bất hiếu.”
“Chớ nói nhảm! Đây cũng không phải là do anh muốn.” Hà Đường tình thế cấp bách cầm tay anh, “Anh có thể không nói cho mẹ, nhưng vì sao lại không nói cho em biết chứ? Anh không biết em sẽ lo lắng sao!”
“Em sẽ sợ . Đường Đường, em có thấy bộ dạng lúc anh phát bệnh không?” Tần Lý ôn nhu nhìn cô, có chút không thể mở miệng, “Có phải hay không…rất xấu? em… có sợ hãi không?”
Hà Đường thong thả lại kiên định lắc đầu.
Tần Lý nhìn cô chăm chú, nhìn một hồi lâu, nói: “Đường Đường, kỳ thật anh hết sức ích kỷ.”
“Không thể nào.” Hà Đường nắm chặt tay anh, “Anh tuyệt đối không ích kỷ, rõ ràng anh là người tốt.”
“A, cám ơn khen ngợi.” Tần Lý nhếch miệng cười cười, có chút tự giễu, anh thở dài một hơi, “Kỳ thật Lương Lỗ Sinh nói có một chút đạo lý, Hi Thần chết, đúng là có một phần trách của anh. Còn có hiện tại…”
Tay trái anh rút ra khỏi tay Hà Đường, xoa lên gò má cô, một cái lại một cái thật dịu dàng vuốt ve, nói, “Anh cưới em, nhưng lại không cách nào cho em một người chồng khỏe mạnh, một cuộc sống vợ chồng như bao người khác, thực sự anh vô cùng ích kỷ.”
Hà Đường vội la lên: “Anh không có…”
Tần Lý cắt ngang lời nói của cô, anh nhắm mắt lại lắc đầu, nói: “Anh vẫn luôn không nói với em, kỳ thật bệnh nhân tê liệt, có lẽ tuổi thọ so với người bình thường sẽ ngắn hơn rất nhiều.”
Hà Đường nhăn mày thật sâu, trong đầu nhớ tới lời nói của Hà Hải: Cậu ta sống không lâu.
Cô nói: “A Lý anh đừng nói lời nói như vậy!”
“Anh không phải là lo sợ không đâu, anh cũng vậy một chút cũng không muốn chết, anh nói là sự thật.”
Tần Lý sắc mặt bình tĩnh nhìn Hà Đường, nói tiếp, “Giống như Hi Thần vậy, thằng bé cũng không muốn chết, liền tính là bị tê liệt, thằng bé cũng không nghĩ tới mình phải chết. Nhưng, thằng bé muốn sống sót cần hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực của người thân. Chỉ cần một chút sơ xuất, liền dễ dàng dẫn tới các loại bệnh biến chứng, có lẽ đối với người thường mà nói chỉ là cảm mạo bình thường, cũng có thể lấy đi mạng của nó. Anh… anh cũngnhư vậy, anh sợ sinh bệnh, chán ghét ngã bệnh, nhưng là rất nhiều việc không phải anh có thể quyết định, từ nhỏ ngồi xe lăn nhất định so với người bình thường sức khỏe sẽ không giống nhau, nhất định tương lai của anh, tương lai, khả năng… 40, 50 tuổi liền…”
“Đừng nói! !” Hà Đường mãnh liệt mở miệng, tay phải cô không kìm lòng nổi bưng kín miệng Tần Lý, đem hai chữ cuối cùng anh muốn nói miễn cưỡng chặn ở trong cổ họng.
Tần Lý kinh ngạc nhìn trên ngón tay phải Hà Đường toàn là vải xô, Hà Đường lại nhanh chóng thu tay trở về, giấu ở sau lưng.
“Đường Đường, tay em làm sao vậy?” Tần Lý lo lắng hỏi.
Hà Đường biết không nói thật anh sẽ lo lắng, suy nghĩ một chút vẫn là đem tay lấy ra cho anh xem, nói: “Em không có kinh nghiệm, phạm sai lầm, lúc anh phát bệnh em đã dùng tay để vào miệng anh, em sợ anh cắn lưỡi. Về sau bác sĩ dạy em, nói hành động này của em là hành vi ngu xuẩn nhất thế gian này.”
Cô cười cười, cong cong đầu ngón tay còn lộ ở ngoài lớp vải xô, nói: “Không có gì đáng ngại, xương cốt không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, may vài mũi.”
Gặp Tần Lý sắc mặt trắng bệch, ánh mắt thê lương, Hà Đường cười thật tươi, nói: “Anh đừng nhìn em bằng vẻ mặt này, em không đau, em lại cảm thấy anh chưa đủ tốt đó, như thế nào cũng nên cắn cho em gãy xương, lúc đó mới có thể chứng minh chúng ta yêu khắc cốt ghi tâm có phải không.”
Nói xong, nàng vẫn cười hì hì như cũ, giống như người bị thương không phải là mình, Tần Lý chậm rãi kéo tay bị thương của cô qua, rất nhẹ rất nhẹ đem ngón tay quấn đầy vải xô nắm vào trong tay.
“Thực xin lỗi.” Anh nhắm mắt lại, môi hôn đầu ngón tay cô, từng lần một nói, “Thực xin lỗi, Đường Đường, thực xin lỗi…”
******
Lễ truy điệu của Lương Hi Thần được tiến hành ở bốn ngày sau.
Hà Đường một thân một mình đến nhà tang lễ, tâm tình muốn so với lần tham gia lễ truy điệu của bà ngoại Diệp trầm trọng hơn rất nhiều.
Một người là lão phu nhân hơn tám mươi tuổi, một người là cậu bé mới 14 tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới”, tại sao có thể so sánh với nhau. Hà Đường khổ sở trong lòng, nghĩ đến Lương Hi Thần đối với cô thẹn thùng mỉm cười, cậu bé còn e thẹn xấu hổ, nhỏ giọng nói phải nhanh lớn lên một chút… Hết thảy mọi việc chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, Hà Đường cảm thấy trong lòng có gì đó vừa nghẹn lại vừa đau.
Cô Mạnh cùng nhân viên “Trợ Hành Thiên Sứ”, người tình nguyện đều đến, Chương Tiểu Nguyên, Chu tiểu béo và vài đứa bé hay chơi với Lương Hi Thần cũng tới, bọn họ mỗi người đều gào khóc, nhìn di thể Lương Hi Thần mà thương tâm đến chết.
Hà Đường còn gặp được mẹ Lương Hi Thần, chị ta đã gả đi vùng khác, gây dựng lại gia đình, cũng sinh một bé gái. Chị mang theo con gái còn đang học nhà trẻ đến tang lễ, gặp được di thể con trai gầy đến gần như không thành hình, chị ta bỗng chốc liền quỳ rạp xuống đất, bưng mặt khóc như một đứa trẻ.
Hà Đường đứng xa xa, ánh mắt lạnh lùng.
Cô Mạnh đã nói với Hà Đường, Lương Lỗ Sinh dùng nhà vay tiền đánh bạc là lúc ông ta chưa ly hôn vợ, đang trong trạng thái ly thân. Trong quá trình ly hôn, nhà gái từng đề cập muốn giành quyền nuôi dưỡng Lương Hi Thần, Lương gia ba đời độc đinh, lão nhân không chịu buông. Về sau Lương Hi Thần té lầu mà tê liệt, ông bà Lương biết rõ cháu nội mất đi khả năng sinh con, liền khuyến khích Lương Lỗ Sinh đem Lương Hi Thần giao cho vợ trước, nhưng lúc này chị lại không muốn nuôi con, thu dọn đồ đạc liền ký tên ly hôn, dọn đến nơi khác sinh sống.
Bảy năm trôi qua, chị ta chưa từng đến thăm Lương Hi Thần một lần, ngược lại là Lương Lỗ Sinh, dù cho người trong gia đình đều chán ghét nhìn thấy cháu nội, ông ta vẫn để con ở bên cạnh, hơn nữa cũng không có đi tìm người phụ nữ khác.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng ông ta cần chỗ dựa là Lương Hi Thần để lừa tiền Tần Lý.
Cho nên nói, thế giới này có phải hay không đã điên cuồng, bệnh hoạn, chết lặng? Hà Đường căn bản là không hiểu vì cái gì lại có thể tồn tại loại cha mẹ có lòng dạ tàn nhẫn đến như vậy.
Ít nhất, Tống Nguyệt Nga chưa bao giờ bỏ mặc Hà Hải, Diệp Huệ Cầm cũng chưa từng bỏ mặc Tần Lý.
Từ nhà tang lễ về đến nhà, Tần Lý đang nằm trên giường ngủ. Hà Đường đi đến bên giường, cúi xuống ôm lấy anh.
Tần Lý hơi hơi mở mắt, giọng nói trầm thấp: “Trở về rồi?”
“Ừm.” Hà Đường trong lòng vẫn khổ sở, cô nằm vùi trong ngực anh, nói, “Có đôi khi em cảm thấy, Hi Thần đi, nói không chừng cũng là một loại giải thoát.”
Tần Lý không trả lời.
Hà Đường nói tiếp: “Hôm nay nhìn thấy mẹ thằng bé, cùng Hi Thần rất giống. Hi Thần còn một đứa em gái, nếu như Hi Thần nhìn thấy con bé, nhất định sẽ rất thích.”
“…”
“Ông xã.”
“Ừm?”
“Em…” Hà Đường đỏ mặt, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Hôm nay, bởi vì Lương Hi Thần, cô hết sức bi thương, lúc này rúc vào lòng Tần Lý, thế nhưng cô vô cùng muốn hấp thu sự ấm áp trên người anh
Cô ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng hôn anh một cái, đôi mắt ướt át nhu thuận lẳng lặng nhìn anh.
Tần Lý nhận được tín hiệu, tay anh tiến sâu vào áo T-shirt của Hà Đường, ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt di chuyển, cuối cùng tới trước ngực cô, từng chút từng chút chơi đùa vỗ về.
Hà Đường biết rõ Tần Lý có chút suy nghĩ, bọn họ đã rất nhiều ngày không có âu yếm, nhưng Tần Lý mới ra viện không lâu, trong lòng Hà Đường vẫn rất không yên tâm.
Cô ngượng ngùng hỏi: “Anh…có thể chứ?”
“Ừm, không ảnh hưởng.” Tần Lý hôn nhẹ vào trán cô, giữ chặt tay cô để chạm Tiểu Tần Lý của mình cũng vừa ngẩng đầu.
Hà Đường yên lòng, phối hợp với anh thoát cởi quần áo.
Tần Lý và Hà Đường chưa bao giờ dùng biện pháp, Tần Lý đã từng được bác sĩ Từ tư vấn, bác sĩ Từ nói chỉ cần anh khống chế được cảm xúc, không để bệnh tình phát tác, cho dù đang uống thuốc, cũng có thể xem như chữa khỏi lâm sàng, có thể thử để Hà Đường mang thai.
Hà Đường một bên thoát đồ ngủ Tần Lý, một bên nhẹ nói: “Em hôm nay… Là thời kỳ rụng trứng, có lẽ Tần Đông có thể tới nha.”
Nghe được một câu này, Tần Lý tay đột nhiên dừng lại.
Hà Đường nghi ngờ nhìn anh, chỉ thấy ánh anh chợt lóe lên, cuối cùng, Tần Lý nói: “Đường Đường, có lẽ chúng ta phải sử dụng biện pháp tránh thai một thời gian.”
“Vì cái gì?” Hà Đường trừng to mắt, hỏi, “Muốn tránh thai bao lâu?”
“Có lẽ một năm, có lẽ hai năm.” Gặp Hà Đường dáng tươi cười ngưng đọng trên mặt, Tần Lý vội nói, “Nguyên nhân là do anh.”
Thế nhưng anh cố gắng nở nụ cười, ánh mắt ấm áp lại bất đắc dĩ, “Tiếp theo thuốc anh sử dụng có thể liều dùng sẽ tăng lên, quan trọng nhất là… Anh lo lắng con sẽ bị di truyền.”
Lúc tỉnh lại anh đã nằm ở trên giường, quần áo đều đã được thay mới, Diệp Huệ Cầm ngồi ở cạnh con trai. Tần Lý sẽ hỏi mẹ có phải mình lại phát bệnh hay không, Diệp Huệ Cầm đáp đúng vậy, sau đó từ ái lại đau lòng sờ sờ đầu con trai.
Bà vẫn luôn là trả lời Tần Lý như vậy, Tần Lý vô cùng thông minh, còn thường hiếu kỳ hỏi vì sao anh sẽ mất đi một đoạn ký ức ngắn mà không rõ nguyên nhân, cho nên nhất định muốn mẹ phải cho mình một đáp án chính xác.
Diệp Huệ Cầm nói với anh rằng là do anh bị phát bệnh.
Tiểu Tần Lý khờ dại hỏi phát bệnh là gì.
Diệp Huệ Cầm liền nói: “Con đột nhiên sẽ té xỉu nha, sau đó ngủ một giấc liền tỉnh lại.”
Tần Lý nháy mắt hỏi: “Vậy có khi nào sau khi té xỉu sẽ không bao giờ tỉnh lại không?”
Diệp Huệ Cầm nói: “Đương nhiên sẽ không rồi.”
Về sau có một lần, bệnh động kinh của Tần Lý phát tác phải nằm viện, trong phòng bệnh anh tận mắt thấy một đứa bé cũng đang phát bệnh, mới ý thức tới, bộ dạng kia có lẽ mới là bộ dạng của mình lúc “Phát bệnh”.
Đứa bé kia thân thể vặn vẹo nằm trên giường bệnh, toàn thân co rút, tứ chi giật liên hồi, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng, cả người ở trên ván giường lắc lư giãy giụa, sống lưng vặn mình thành một cây cung.
Cậu bé kia đại tiện tiểu liền đều không khống chế được mà đi ra quần, bởi vì thân thể run rẩy mà chà lên khắp trên giường, trên y phục khắp nơi đều ô uế, trong phòng bệnh dần dần liền xuất hiện một cỗ mùi vị làm người ta nôn mửa.
Tần Lý 7 tuổi núp trong lòng Diệp Huệ Cầm, trừng mắt hoảng sợ xem một màn kia phát sinh.
Chuyện này đối với Tần Lý quả thật là một đòn đả kích rất lớn, cậu là một bé trai yêu cái đẹp, dù cho thân thể tê liệt, cũng vẫn luôn hết sức thích sự sạch sẽ, nghĩ đến chính mình lúc “Phát bệnh” có lẽ cũng là cái bộ dáng kinh khủng như thế này, tâm tình cậu bé liền trở nên vô cùng sa sút.
Lúc ấy Tần Miễn đã ở cạnh anh, sau đó, Tần Lý hỏi Tần Miễn, bản thân mình lúc phát bệnh có phải cũng đáng sợ như đứa bé kia hay không, Tần Miễn rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Không giống.”
Trong nội tâm Tần Lý mừng thầm, hỏi: “Miệng anh sẽ sùi bọt mép có phải không?”
Tần Miễn nói: “Sẽ có.”
“Vậy còn mắt? Cũng sẽ biến thành cặp mắt giống cá chết kia sao?”
Tần Miễn gật đầu: “Sẽ.”
“Thân thể tuyệt đối sẽ không run như thế!”
“Cũng sẽ run.” Tần Miễn thành thật trả lời.
Tần Lý sắp tuyệt vọng, hỏi ra một vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Anh nhất định sẽ không tiểu ra quần, đúng không!”
Tần Miễn ngước mắt liếc anh hai một cái, nhỏ giọng nói: “Sẽ đi tiểu, có đôi khi còn có thể đi nặng nữa.”
Tần Lý như bị sét đánh, trực tiếp sững sờ. Trong chốc lát anh thở phì phò nói: “Vậy anh và nó có cái gì không giống nhau? ! Còn không phải xấu như vậy! Bẩn như vậy! Mất mặt như vậy!”
“Không giống, không giống.” Tần Miễn vừa cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Dù sao chính là không giống nhau. Anh một chút cũng không xấu, không bẩn, không mất mặt.”
…
Tần Lý từ trong lúc mê man tỉnh lại, phảng phất như mình đã mơ một giấc mơ thật dài, ký ức rất xưa cũ lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí anh, một câu chuyện xưa hiện lên vô cùng rõ nét.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà tuyết trắng và bình treo móc nối ở đỉnh đầu, nghe thấy được mùi vị quen thuộc kia, biết mình là ở bệnh viện. Tần Lý khó khăn chuyển động cổ, liền nghe thấy bên cạnh một âm thanh ôn nhu đang gọi anh: “A Lý, A Lý, anh đã tỉnh?”
Cuối cùng anh cũng thấy được cô, Hà Đường ngồi ở bên trái giường bệnh, ánh mắt lo lắng, người bên cạnh cô là Diệp Huệ Cầm cũng đang lo lắng trùng trùng, đứng phía sau là Tần Thụ, Tần Miễn và Quách Kiến Vân.
Tần Lý cố gắng cười một cái, nói: “Con không sao, mọi người không cần lo lắng, bệnh cũ.”
Diệp Huệ Cầm nước mắt bỗng chốc bừng lên, nói: “A Lý, sao con lại ngốc như vậy! Vì sao không nói chuyện này cho mẹ nghe!”
“Thực xin lỗi.” Tần Lý nhẹ nói, “Con không muốn làm cho mẹ lo lắng.”
“Con không nói cho ba mẹ, cũng không nói cho Đường Đường, con có biết như vậy rất nguy hiểm không! Như thế nào cũng phải để cho người trong nhà biết rõ chứ!”
Diệp Huệ Cầm ríu rít khóc, Tần Miễn tiến lên nắm vai bà, nói: “Mẹ, mẹ khống chế cảm xúc đi, đừng phát hỏa với A Lý. Việc này là con không tốt, con cho rằng A Lý sẽ không phát tác.”
Diệp Huệ Cầm lập tức quay đầu trừng anh: “Con cũng biết! Hai anh em các người làm cho mẹ tức chết rồi! Trưởng thành rồi nên cái gì cũng muốn tự mình làm chủ, không xem bà già này ra gì nữa! Còn có, lão Quách! Cậu cũng biết rõ, đúng không!”
Quách Kiến Vân sắc mặt lúng túng, Tần Miễn gặp Diệp Huệ Cầm càng ngày càng kích động, vội vàng cùng Tần Thụ cùng nhau trấn an bà, tiếp theo liền dẫn bà ra khỏi phòng bệnh, Quách Kiến Vân cũng đi theo ra ngoài.
Tần Miễn nói với Hà Đường: “Hà Đường, cô ở lại với A Lý.”
Hà Đường gật gật đầu: “Được.”
Bọn họ rời đi, trong phòng bệnh rộng thênh thang chỉ còn sót lại hai người Tần Lý và Hà Đường.
Tần Lý lẳng lặng nhìn Hà Đường, chậm rãi đưa tay trái về phía cô, Hà Đường ngây ngốc một hồi, liền đặt tay mình vào trong tay Tần Lý.
Anh sít sao cầm lấy tay cô, lòng ngón tay dùng sức vuốt ve ngón tay nhẵn mịn của cô, ánh mắt ôn tồn triền miên, còn biểu hiện thẹn ý thật sâu nặng.
“Đường Đường, thực xin lỗi, để em lo lắng.” Tần Lý âm thanh trầm thấp, không còn sự trong sáng ngày thường nữa, “Anh vẫn luôn không nói cho em biết, lúc anh còn nhỏ sau khi bị viêm não để lại di chứng động kinh, đã vài chục năm không phát tác, anh cho là mình đã khỏi hẳn.”
Hà Đường hỏi: “Anh khi nào thì biết rõ mình tái phát ?”
“Ba, bốn tháng trước.” Tần Lý trả lời, “Lúc đi Bắc Kinh, anh đến gặp bác sĩ. Hiện tại mỗi tuần cũng đi bệnh viện một lần, bác sĩ nói xác suất phát tác rất thấp cho nên anh liền sơ sót.” Sau khi nặng nề thở dài một hơi, anh lại nói một lần nữa, “Thực xin lỗi, Đường Đường.”
Hà Đường nhấp nháy môi, cuối cùng nói: “Nếu như không phát tác, có phải anh sẽ có ý định không nói cho em biết?”
Tần Lý nói: “Nếu như uống thuốc có thể khống chế được, đúng là anh không nghĩ sẽ nói cho em biết, còn có mẹ, anh thực sự không muốn làm cho mọi người lo lắng.
Ánh mắt anh lại chuyển về hướng trần nhà, chậm chạp nói, “Đời này anh làm cho mẹ khổ tâm vì anh quá nhiều, hiện tại bà ấy lớn tuổi, là thời điểm nên được hưởng phúc, nếu thân thể anh lại xảy ra vấn đề, thật sự là quá bất hiếu.”
“Chớ nói nhảm! Đây cũng không phải là do anh muốn.” Hà Đường tình thế cấp bách cầm tay anh, “Anh có thể không nói cho mẹ, nhưng vì sao lại không nói cho em biết chứ? Anh không biết em sẽ lo lắng sao!”
“Em sẽ sợ . Đường Đường, em có thấy bộ dạng lúc anh phát bệnh không?” Tần Lý ôn nhu nhìn cô, có chút không thể mở miệng, “Có phải hay không…rất xấu? em… có sợ hãi không?”
Hà Đường thong thả lại kiên định lắc đầu.
Tần Lý nhìn cô chăm chú, nhìn một hồi lâu, nói: “Đường Đường, kỳ thật anh hết sức ích kỷ.”
“Không thể nào.” Hà Đường nắm chặt tay anh, “Anh tuyệt đối không ích kỷ, rõ ràng anh là người tốt.”
“A, cám ơn khen ngợi.” Tần Lý nhếch miệng cười cười, có chút tự giễu, anh thở dài một hơi, “Kỳ thật Lương Lỗ Sinh nói có một chút đạo lý, Hi Thần chết, đúng là có một phần trách của anh. Còn có hiện tại…”
Tay trái anh rút ra khỏi tay Hà Đường, xoa lên gò má cô, một cái lại một cái thật dịu dàng vuốt ve, nói, “Anh cưới em, nhưng lại không cách nào cho em một người chồng khỏe mạnh, một cuộc sống vợ chồng như bao người khác, thực sự anh vô cùng ích kỷ.”
Hà Đường vội la lên: “Anh không có…”
Tần Lý cắt ngang lời nói của cô, anh nhắm mắt lại lắc đầu, nói: “Anh vẫn luôn không nói với em, kỳ thật bệnh nhân tê liệt, có lẽ tuổi thọ so với người bình thường sẽ ngắn hơn rất nhiều.”
Hà Đường nhăn mày thật sâu, trong đầu nhớ tới lời nói của Hà Hải: Cậu ta sống không lâu.
Cô nói: “A Lý anh đừng nói lời nói như vậy!”
“Anh không phải là lo sợ không đâu, anh cũng vậy một chút cũng không muốn chết, anh nói là sự thật.”
Tần Lý sắc mặt bình tĩnh nhìn Hà Đường, nói tiếp, “Giống như Hi Thần vậy, thằng bé cũng không muốn chết, liền tính là bị tê liệt, thằng bé cũng không nghĩ tới mình phải chết. Nhưng, thằng bé muốn sống sót cần hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực của người thân. Chỉ cần một chút sơ xuất, liền dễ dàng dẫn tới các loại bệnh biến chứng, có lẽ đối với người thường mà nói chỉ là cảm mạo bình thường, cũng có thể lấy đi mạng của nó. Anh… anh cũngnhư vậy, anh sợ sinh bệnh, chán ghét ngã bệnh, nhưng là rất nhiều việc không phải anh có thể quyết định, từ nhỏ ngồi xe lăn nhất định so với người bình thường sức khỏe sẽ không giống nhau, nhất định tương lai của anh, tương lai, khả năng… 40, 50 tuổi liền…”
“Đừng nói! !” Hà Đường mãnh liệt mở miệng, tay phải cô không kìm lòng nổi bưng kín miệng Tần Lý, đem hai chữ cuối cùng anh muốn nói miễn cưỡng chặn ở trong cổ họng.
Tần Lý kinh ngạc nhìn trên ngón tay phải Hà Đường toàn là vải xô, Hà Đường lại nhanh chóng thu tay trở về, giấu ở sau lưng.
“Đường Đường, tay em làm sao vậy?” Tần Lý lo lắng hỏi.
Hà Đường biết không nói thật anh sẽ lo lắng, suy nghĩ một chút vẫn là đem tay lấy ra cho anh xem, nói: “Em không có kinh nghiệm, phạm sai lầm, lúc anh phát bệnh em đã dùng tay để vào miệng anh, em sợ anh cắn lưỡi. Về sau bác sĩ dạy em, nói hành động này của em là hành vi ngu xuẩn nhất thế gian này.”
Cô cười cười, cong cong đầu ngón tay còn lộ ở ngoài lớp vải xô, nói: “Không có gì đáng ngại, xương cốt không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, may vài mũi.”
Gặp Tần Lý sắc mặt trắng bệch, ánh mắt thê lương, Hà Đường cười thật tươi, nói: “Anh đừng nhìn em bằng vẻ mặt này, em không đau, em lại cảm thấy anh chưa đủ tốt đó, như thế nào cũng nên cắn cho em gãy xương, lúc đó mới có thể chứng minh chúng ta yêu khắc cốt ghi tâm có phải không.”
Nói xong, nàng vẫn cười hì hì như cũ, giống như người bị thương không phải là mình, Tần Lý chậm rãi kéo tay bị thương của cô qua, rất nhẹ rất nhẹ đem ngón tay quấn đầy vải xô nắm vào trong tay.
“Thực xin lỗi.” Anh nhắm mắt lại, môi hôn đầu ngón tay cô, từng lần một nói, “Thực xin lỗi, Đường Đường, thực xin lỗi…”
******
Lễ truy điệu của Lương Hi Thần được tiến hành ở bốn ngày sau.
Hà Đường một thân một mình đến nhà tang lễ, tâm tình muốn so với lần tham gia lễ truy điệu của bà ngoại Diệp trầm trọng hơn rất nhiều.
Một người là lão phu nhân hơn tám mươi tuổi, một người là cậu bé mới 14 tuổi “ăn chưa no, lo chưa tới”, tại sao có thể so sánh với nhau. Hà Đường khổ sở trong lòng, nghĩ đến Lương Hi Thần đối với cô thẹn thùng mỉm cười, cậu bé còn e thẹn xấu hổ, nhỏ giọng nói phải nhanh lớn lên một chút… Hết thảy mọi việc chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, Hà Đường cảm thấy trong lòng có gì đó vừa nghẹn lại vừa đau.
Cô Mạnh cùng nhân viên “Trợ Hành Thiên Sứ”, người tình nguyện đều đến, Chương Tiểu Nguyên, Chu tiểu béo và vài đứa bé hay chơi với Lương Hi Thần cũng tới, bọn họ mỗi người đều gào khóc, nhìn di thể Lương Hi Thần mà thương tâm đến chết.
Hà Đường còn gặp được mẹ Lương Hi Thần, chị ta đã gả đi vùng khác, gây dựng lại gia đình, cũng sinh một bé gái. Chị mang theo con gái còn đang học nhà trẻ đến tang lễ, gặp được di thể con trai gầy đến gần như không thành hình, chị ta bỗng chốc liền quỳ rạp xuống đất, bưng mặt khóc như một đứa trẻ.
Hà Đường đứng xa xa, ánh mắt lạnh lùng.
Cô Mạnh đã nói với Hà Đường, Lương Lỗ Sinh dùng nhà vay tiền đánh bạc là lúc ông ta chưa ly hôn vợ, đang trong trạng thái ly thân. Trong quá trình ly hôn, nhà gái từng đề cập muốn giành quyền nuôi dưỡng Lương Hi Thần, Lương gia ba đời độc đinh, lão nhân không chịu buông. Về sau Lương Hi Thần té lầu mà tê liệt, ông bà Lương biết rõ cháu nội mất đi khả năng sinh con, liền khuyến khích Lương Lỗ Sinh đem Lương Hi Thần giao cho vợ trước, nhưng lúc này chị lại không muốn nuôi con, thu dọn đồ đạc liền ký tên ly hôn, dọn đến nơi khác sinh sống.
Bảy năm trôi qua, chị ta chưa từng đến thăm Lương Hi Thần một lần, ngược lại là Lương Lỗ Sinh, dù cho người trong gia đình đều chán ghét nhìn thấy cháu nội, ông ta vẫn để con ở bên cạnh, hơn nữa cũng không có đi tìm người phụ nữ khác.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng ông ta cần chỗ dựa là Lương Hi Thần để lừa tiền Tần Lý.
Cho nên nói, thế giới này có phải hay không đã điên cuồng, bệnh hoạn, chết lặng? Hà Đường căn bản là không hiểu vì cái gì lại có thể tồn tại loại cha mẹ có lòng dạ tàn nhẫn đến như vậy.
Ít nhất, Tống Nguyệt Nga chưa bao giờ bỏ mặc Hà Hải, Diệp Huệ Cầm cũng chưa từng bỏ mặc Tần Lý.
Từ nhà tang lễ về đến nhà, Tần Lý đang nằm trên giường ngủ. Hà Đường đi đến bên giường, cúi xuống ôm lấy anh.
Tần Lý hơi hơi mở mắt, giọng nói trầm thấp: “Trở về rồi?”
“Ừm.” Hà Đường trong lòng vẫn khổ sở, cô nằm vùi trong ngực anh, nói, “Có đôi khi em cảm thấy, Hi Thần đi, nói không chừng cũng là một loại giải thoát.”
Tần Lý không trả lời.
Hà Đường nói tiếp: “Hôm nay nhìn thấy mẹ thằng bé, cùng Hi Thần rất giống. Hi Thần còn một đứa em gái, nếu như Hi Thần nhìn thấy con bé, nhất định sẽ rất thích.”
“…”
“Ông xã.”
“Ừm?”
“Em…” Hà Đường đỏ mặt, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Hôm nay, bởi vì Lương Hi Thần, cô hết sức bi thương, lúc này rúc vào lòng Tần Lý, thế nhưng cô vô cùng muốn hấp thu sự ấm áp trên người anh
Cô ngẩng mặt lên, nhẹ nhàng hôn anh một cái, đôi mắt ướt át nhu thuận lẳng lặng nhìn anh.
Tần Lý nhận được tín hiệu, tay anh tiến sâu vào áo T-shirt của Hà Đường, ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt di chuyển, cuối cùng tới trước ngực cô, từng chút từng chút chơi đùa vỗ về.
Hà Đường biết rõ Tần Lý có chút suy nghĩ, bọn họ đã rất nhiều ngày không có âu yếm, nhưng Tần Lý mới ra viện không lâu, trong lòng Hà Đường vẫn rất không yên tâm.
Cô ngượng ngùng hỏi: “Anh…có thể chứ?”
“Ừm, không ảnh hưởng.” Tần Lý hôn nhẹ vào trán cô, giữ chặt tay cô để chạm Tiểu Tần Lý của mình cũng vừa ngẩng đầu.
Hà Đường yên lòng, phối hợp với anh thoát cởi quần áo.
Tần Lý và Hà Đường chưa bao giờ dùng biện pháp, Tần Lý đã từng được bác sĩ Từ tư vấn, bác sĩ Từ nói chỉ cần anh khống chế được cảm xúc, không để bệnh tình phát tác, cho dù đang uống thuốc, cũng có thể xem như chữa khỏi lâm sàng, có thể thử để Hà Đường mang thai.
Hà Đường một bên thoát đồ ngủ Tần Lý, một bên nhẹ nói: “Em hôm nay… Là thời kỳ rụng trứng, có lẽ Tần Đông có thể tới nha.”
Nghe được một câu này, Tần Lý tay đột nhiên dừng lại.
Hà Đường nghi ngờ nhìn anh, chỉ thấy ánh anh chợt lóe lên, cuối cùng, Tần Lý nói: “Đường Đường, có lẽ chúng ta phải sử dụng biện pháp tránh thai một thời gian.”
“Vì cái gì?” Hà Đường trừng to mắt, hỏi, “Muốn tránh thai bao lâu?”
“Có lẽ một năm, có lẽ hai năm.” Gặp Hà Đường dáng tươi cười ngưng đọng trên mặt, Tần Lý vội nói, “Nguyên nhân là do anh.”
Thế nhưng anh cố gắng nở nụ cười, ánh mắt ấm áp lại bất đắc dĩ, “Tiếp theo thuốc anh sử dụng có thể liều dùng sẽ tăng lên, quan trọng nhất là… Anh lo lắng con sẽ bị di truyền.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.