Chương 74: Đường…Đường…Đừng sợ
Hàm Yên
25/08/2020
Thời điểm tin báo tử Lương Hi Thần truyền đến, Tần Lý cùng Hà Đường vừa vùi vào giấc ngủ chưa bao lâu.
Bởi vì công việc, Tần Lý luôn mở máy 24/24, chuông điện thoại di động đen nhánh đột ngột vang lên, trong nháy mắt liền đánh thức hai người.
Hà Đường mơ mơ màng màng mở đèn đầu giường, nghiêng đầu nhìn Tần Lý, anh vẫn nằm yên trên giường, trái tay cầm điện thoại áp lên tai.
Hà Đường thấy không rõ vẻ mặt anh, cũng không nghe thấy anh nói gì.
Chỉ là anh thật yên tĩnh nghe bên kia đầu dây nói, cuối cùng nói một câu: “Tôi biết rồi, tôi đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nằm ngửa trên giường, ánh mắt không tiêu cự nhìn trần nhà.
Hà Đường hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Anh muốn đi đâu?”
Tần Lý thật lâu không trả lời, Hà Đường cũng không hỏi thúc giục, cô nhanh chóng xuống giường, lấy quần áo cho anh, đẩy xe lăn qua chuẩn bị giúp anh rời giường.
“Trước tiên em giúp anh mặc quần áo, sau đó sẽ đi gọi Quan Kính chuẩn bị xe.” Hà Đường nói.
Tần Lý không có phản ứng.
Hà Đường lại hỏi: “Là chuyện của công ty sao? Công trường nào xảy ra vấn đề?”
Anh vẫn như cũ không nói lời nào.
Hà Đường nhấn nút bên giường, mặt giường chậm rãi dâng lên, Tần Lý dần dần từ nằm ngửa biến thành tư thế nằm tựa vào giường, nhưng tay trái anh không chống mặt giường cũng không giữ chặt vòng treo, đợi đến mặt giường nâng lên một góc độ nhất định, thân thể Tần Lý bởi vì không chống đỡ mà đổ rạp sang một bên.
Hà Đường sợ hết hồn, vội vàng vươn tay ôm lấy anh. Thân thể Tần Lý mềm nhũn, cứ như vậy để cô tùy ý ôm vào trong ngực, Hà Đường cũng không dám buông tay, cúi đầu nhìn anh, gương mặt không có một tia cảm xúc.
“A Lý, anh làm sao vậy?” Hà Đường lo lắng vô cùng, trong lòng dần dần dâng lên tia dự cảm điềm xấu.
Tần Lý cuối cùng nói chuyện. Anh nâng tay trái ôm lấy eo Hà Đường, vùi mặt ở trong ngực cô, thấp giọng nói: “Hi Thần chết rồi.”
Hà Đường nhất thời không có phản ứng: “A?”
“Thằng bé chết rồi.” Tần Lý lại lặp lại một lần, “Lương Hi Thần chết rồi.”
Hà Đường hoảng sợ nói không ra lời.
******
Trên đường đến bệnh viện, Hà Đường liên tục ôm Tần Lý thật chặt.
Thân thể anh cứng ngắc, không nói lời nào, hai mắt chỉ là yên lặng nhìn chăm chú vào phía trước.
Hà Đường khẩn trương, không dám buông lỏng chút nào, chỉ sợ mình vừa buông tay Tần Lý sẽ ngã xuống.
Trong bệnh viện, di thể Lương Hi Thần còn lưu lại ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Trên hành lang, Lương Lỗ Sinh khóc kinh thiên động địa, còn có thân thích Lương gia vây quanh ông ta, có vài người phụ nữ đang khóc, còn một số người đàn ông đang lớn tiếng chất vấn các bác sĩ.
Tất cả mọi người đều nghĩ không ra, Lương Hi Thần chỉ là bị viêm phổi mà thôi, tại sao có thể đột ngột có chuyển biến xấu rồi qua đời như vậy chứ. Bác sĩ kiên nhẫn giải thích cho bọn họ, bởi vì Lương Hi Thần bị liệt nửa người, sức đề kháng của cơ thể sẽ kém hơn người bình thường rất nhiều, đi vệ sinh cũng có thể bị nhiễm khuẩn, phổi bị viêm, mà hoại tử cũng sẽ đưa đến một số biến chứng, cậu bé bị sỏi thận, còn bị loét dạ dày, chức năng đường ruột cũng rất kém, bởi vì như vậy nên việc chăm sóc của hộ lý là vô cùng quan trọng.
Lúc này đây cũng bởi vì viêm phổi đột phát tăng lên dẫn đến phản ứng dây chuyền, các bác sĩ cũng đã tận lực để cứu chữa, nhưng bệnh tình phát triển rất nhanh chóng, cuối cùng vẫn không thể cứu được.
Lúc Hà Đường, Quan Kính và Tần Lý chạy đến bệnh viện, cô Mạnh cũng vừa tới, bọn họ gặp nhau ở dưới lầu, cô Mạnh nhìn thấy Tần Lý, quả thật cũng không biết phải nói gì. Tần Lý ngẩng đầu nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: “Tôi không sao, lên lầu đi.”
Lúc này thang máy chỉ có vài người, Quan Kính đẩy xe lăn của Tần Lý, Hà Đường ở bên cạnh anh, thỉnh thoảng đặt tay lên vai anh. Thời điểm chờ thang máy, Tần Lý nâng tay trái vỗ vỗ tay Hà Đường đang đặt trên vai anh, ý bảo cô không cần phải lo lắng.
Đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, vài người đàn ông ở Lương gia còn đang cãi vã với bác sĩ, Lương Lỗ Sinh ngồi sững trên đất khóc rống lên, nhìn thấy Tần Lý ngồi trên xe lăn đang đến, ông đột nhiên bò dậy, lảo đảo vọt đến chỗ anh.
Quan Kính phản ứng rất nhanh, ông tiến lên muốn ngăn Lương Lỗ Sinh lại, nhưng Lương Lỗ Sinh đã gần như điên cuồng, khí lực vô cùng lớn, Quan Kính dùng không đủ lực nên bị Lương Lỗ Sinh đẩy ra, chỉ thấy Lương Lỗ Sinh vọt tới trước mặt Tần Lý, vung một quyền về phía Tần Lý.
Một quyền này khí lực lớn đến kinh người, tốc độ rất nhanh, Tần Lý nâng tay trái lên chống một cái, lại không hề có công dụng, Hà Đường thét một tiếng kinh hãi, trơ mắt nhìn Tần Lý ở ngay bên cạnh cô, cả người và xe lăn đều bị ngã xuống.
Phần eo Tần Lý có đai lưng buộc, lúc này cũng không cách nào mở ra, hai chân vặn vẹo bị đè ở dưới xe lăn, cánh tay phải cũng bị cùng số phận, tay trái vô ý thức trùm kín bảo vệ phần đầu.
Đầu anh kịch liệt đau nhức, tứ chi tê dại, Trước mắt trong lúc nhất thời biến thành một màu đen, bên tai hoàn toàn yên tĩnh, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ khí xông lên ót, trong bụng từng trận khó chịu hoành hành.
Cái cảm giác đáng sợ này đã nhiều năm chưa từng có, nhưng đối với Tần Lý nó lại hết sức quen thuộc, loại cảm giác quen thuộc này làm anh muốn nghẹt thở, làm anh sợ hãi, làm anh tuyệt vọng, nhưng lại bất lực.
Quan Kính đã ngăn cản Lương Lỗ Sinh, cô Mạnh cùng một số bác sĩ nam cũng chạy đến giúp cản ông ta lại, nhưng lại không kịp ngừng một cước đá cực nặng của Lương Lỗ Sinh đang hướng tới Tần Lý.
Hà Đường bổ nhào vào người Tần Lý, nằm sấp quỳ trên mặt đất dang hai cánh tay bảo vệ anh.
Hai chân Lương Lỗ Sinh liền đá lên lưng Hà Đường, ngay cả “hừ” một tiếng để bày tỏ sự đau đớn cô cũng không thốt lên, chỉ là sít sao ôm Tần Lý càng chặt hơn.
Tần Lý cuộn tròn thân mình, hai chân dính chặt trên xe lăn, vai khẽ phát run.
Lương Lỗ Sinh cuối cùng bị kéo ra, trong miệng ông ta còn không ngừng chửi ầm lên, mắng ra các loại từ ngữ thô tục ti bỉ, ông ta mắng Tần Lý là ác quỷ, là tội phạm giết người, là tên lừa đảo, là nhà tư bản hai tay dính đầy máu tươi! Ông ta nói nhất định kiếp trước Tần Lý làm quá nhiều việc ác, nên kiếp này mới dẫn đến cả đời tàn tật! Ông ta mắng Tần Lý đáng đời, nói anh bị lợi ích làm mê muội, coi mạng người như cỏ rác, lúc trước hại Lương Hi Thần biến thành tàn phế, hiện tại lại hại chết Lương Hi Thần!
…
Tất cả đều phát sinh quá đột ngột! Hà Đường liền lăn một vòng, quỳ gối cạnh Tần Lý, sít sao ôm anh vào lòng, trong lòng cô vừa nóng vừa giận, cũng không rảnh đi để ý tới chửi rủa của Lương Lỗ Sinh, cô chỉ muốn Tần Lý được bình an.
Cô nén đau trên lưng, cởi đai lưng đang quấn ở ngang hông Tần Lý, trong miệng lo lắng gọi: “A Lý, A Lý, anh có sao không? !Anh tỉnh dậy đi! Đừng làm em sợ!”
Có bác sĩ ngồi xổm bên cạnh bọn họ xem tình trạng của Tần Lý, còn có y tá chạy đi lấy giường đẩy đến. Tần Lý đột nhiên thanh tỉnh một chút, tay trái siết chặt cổ tay Hà Đường, Hà Đường cảm thấy cả kinh, chỉ thấy Tần Lý đang dùng lực ngước đầu nhìn cô, ánh mắt anh trở nên xa lạ đến đáng sợ, trong mắt hằn lên tia máu, cơ mặt khẽ co rúm, miệng méo đi, cố gắng hết sức nói ra câu nói sau cùng.
“Đường… Đường… Đừng sợ.”
Sau đó, anh đột nhiên ngửa cằm lên, cổ quái kêu ra một tiếng, cả người co giật kịch liệt.
Có bác sĩ hô to: “Anh ta bị động kinh phát tác! Đẩy giường đến! Mau!”
Chứng động kinh? Hà Đường phát mộng, có phải là giật kinh phong?
Hà Đường từng nghe Hà Khánh Quốc nói về giật kinh phong, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến chứng động kinh phát tác, còn là ở trong lòng cô.
Cô chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, cơ hồ không thể nhận ra người nằm trong lòng cô nữa.
Tần Lý đã hoàn toàn không còn hình tượng lúc ban đầu nữa, đầu tóc tán loạn, thân thể cứng còng, đầu ngửa lên, gân xanh trên cổ cũng bắt đầu nổi cuồn cuộn.
Mắt anh trợn ngược lên, nước bọt từ miệng từ mũi cứ trào ra, khuôn mặt từ tái nhợt dần dần trở nên tím xanh, trong cổ họng phát ra những âm thanh quái dị.
Hắn cánh tay trái co rúm lại, vặn vẹo đến quỷ dị, ngay cả tay phải và hai chân lúc bình thường yên tĩnh không động đậy thì giờ cũng không bị khống chế được mà rung lên, sức lực của anh bây giờ dường như rất lớn, trong chốc lát cong lưng lên, trong chốc lát lại mãnh liệt thẳng người ra, khiến cho Hà Đường muốn ôm cũng ôm không xuể.
Cô bị Tần Lý nới lỏng tay, đầu anh lập tức đập xuống đất, chạm xuống sàn nhà, phát ra những tiếng “rầm rầm rầm”.
Liên tục trong trạng thái không ngừng co giật như vậy, thân dưới của anh dần tràn ra một vũng nước, thấm ướt quần anh, cũng ướt luôn cả quần áo của Hà Đường.
Cô biết rõ, là anh không khống chế được.
Hà Đường hoàn toàn không biết mình nên làm như thế nào, nhưng cô biết rõ lúc này không phải là lúc để kinh hoảng sợ hãi, cô không có thời gian ngẩn người, trong đầu đột nhiên nhớ tới khi còn bé đã nghe Hà Khánh Quốc nói qua, người bị giật kinh phong có lẽ sẽ cắn lưỡi, hoặc là bị nước bọt của chính mình phun ra mà nghẹn chết, bởi vậy nhất định phải làm cho anh mở miệng, nhét đồ vào.
Bên cạnh không có bất kỳ vật gì có thể sử dụng được, bác sĩ còn chưa kịp phản ứng, Hà Đường đã không chút do dự bóp miệng Tần Lý, đem ngón tay của mình nhét vào miệng anh, anh vẫn đang không ngừng sùi bọt mép, thân thể như điện giật không ngừng run bắn lên.
Cô cảm giác được răng của anh đang hung hăng cắn lấy ngón tay cô, một cơn đau kịch liệt truyền đến, Hà Đường lại không sợ hãi, cô chỉ muốn một điều: không thể để anh cắn lưỡi hoặc hít thở không thông.
Tất cả những người xung quanh đều sợ ngây người, có càng nhiều bác sĩ chạy đến cạnh Tần Lý, một bác sĩ chứng kiến ngón tay Hà Đường ở trong miệng Tần Lý, lớn tiếng khiển trách cô: “Cô điên rồi phải không! Mau rút ngón tay ra!! Như vậy cô sẽ bị thương đấy !!”
Mồ hôi lạnh của cô chảy ròng ròng xuống, quật cường cắn răng lắc đầu, bác sĩ thử đến kéo ngón tay Hà Đường ra, nhưng mà Tần Lý cắn rất chặt, hoàn toàn kéo ra không được.
Có một người nhanh chóng lấy que ép lưỡi ra nhét vào, mới có thể rút ngón tay Hà Đường ra, ngón tay cô đã bị cắn đến rách da, máu tươi đầm đìa, ngay cả trong miệng Tần Lý cũng là nước bọt hòa với máu, nhìn lại thêm phần đáng sợ.
Các bác sĩ không bị bối rối, một người nâng đầu Tần Lý, ở dưới đầu của anh lót thêm một chiếc gối, có người nâng tứ chi anh, kìm các bộ phận cơ mềm lại, hạn chế sự co giật.
Hà Đường ngơ ngác quỳ ở một bên.
Thời gian phảng phất qua cực kỳ lâu, đầu óc Hà Đường trống rỗng, cuối cùng, Tần Lý ngừng run rẩy, thân thể căng cứng trở nên mềm mại, cả người yên tĩnh nằm trên mặt đất.
Các bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, hợp lực nâng anh lên giường đẩy, đẩy về phía sâu hút cuối hành lang.
Quan Kính chạy đuổi theo.
Hà Đường đứng lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lương Lỗ Sinh cùng thân thích của ông ta đều bị một màn này làm cho sợ hãi, Hà Đường lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lương Lỗ Sinh, lấy tay lau mồ hôi trên mặt.
Trên má cô chỉ toàn là máu, nhưng cô lại không có chút cảm giác nào.
Lương Lỗ Sinh nhìn khuôn mặt tái nhợt đầy máu tươi của cô, tóc tai bù xù, quần áo mất trật tự, trên người toàn là vết máu, vô cùng quỷ dị khủng bố, hết lần này tới lần khác ánh mắt cô vẫn là bình tĩnh không gợn sóng .
“Tần Lý không phải là ác quỷ.” Hà Đường nhìn chăm chú vào Lương Lỗ Sinh, nhẹ nhàng nói: “Ông mới là ác quỷ. Nhất định ông sẽ phải xuống địa ngục .”
Bởi vì công việc, Tần Lý luôn mở máy 24/24, chuông điện thoại di động đen nhánh đột ngột vang lên, trong nháy mắt liền đánh thức hai người.
Hà Đường mơ mơ màng màng mở đèn đầu giường, nghiêng đầu nhìn Tần Lý, anh vẫn nằm yên trên giường, trái tay cầm điện thoại áp lên tai.
Hà Đường thấy không rõ vẻ mặt anh, cũng không nghe thấy anh nói gì.
Chỉ là anh thật yên tĩnh nghe bên kia đầu dây nói, cuối cùng nói một câu: “Tôi biết rồi, tôi đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, anh nằm ngửa trên giường, ánh mắt không tiêu cự nhìn trần nhà.
Hà Đường hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Anh muốn đi đâu?”
Tần Lý thật lâu không trả lời, Hà Đường cũng không hỏi thúc giục, cô nhanh chóng xuống giường, lấy quần áo cho anh, đẩy xe lăn qua chuẩn bị giúp anh rời giường.
“Trước tiên em giúp anh mặc quần áo, sau đó sẽ đi gọi Quan Kính chuẩn bị xe.” Hà Đường nói.
Tần Lý không có phản ứng.
Hà Đường lại hỏi: “Là chuyện của công ty sao? Công trường nào xảy ra vấn đề?”
Anh vẫn như cũ không nói lời nào.
Hà Đường nhấn nút bên giường, mặt giường chậm rãi dâng lên, Tần Lý dần dần từ nằm ngửa biến thành tư thế nằm tựa vào giường, nhưng tay trái anh không chống mặt giường cũng không giữ chặt vòng treo, đợi đến mặt giường nâng lên một góc độ nhất định, thân thể Tần Lý bởi vì không chống đỡ mà đổ rạp sang một bên.
Hà Đường sợ hết hồn, vội vàng vươn tay ôm lấy anh. Thân thể Tần Lý mềm nhũn, cứ như vậy để cô tùy ý ôm vào trong ngực, Hà Đường cũng không dám buông tay, cúi đầu nhìn anh, gương mặt không có một tia cảm xúc.
“A Lý, anh làm sao vậy?” Hà Đường lo lắng vô cùng, trong lòng dần dần dâng lên tia dự cảm điềm xấu.
Tần Lý cuối cùng nói chuyện. Anh nâng tay trái ôm lấy eo Hà Đường, vùi mặt ở trong ngực cô, thấp giọng nói: “Hi Thần chết rồi.”
Hà Đường nhất thời không có phản ứng: “A?”
“Thằng bé chết rồi.” Tần Lý lại lặp lại một lần, “Lương Hi Thần chết rồi.”
Hà Đường hoảng sợ nói không ra lời.
******
Trên đường đến bệnh viện, Hà Đường liên tục ôm Tần Lý thật chặt.
Thân thể anh cứng ngắc, không nói lời nào, hai mắt chỉ là yên lặng nhìn chăm chú vào phía trước.
Hà Đường khẩn trương, không dám buông lỏng chút nào, chỉ sợ mình vừa buông tay Tần Lý sẽ ngã xuống.
Trong bệnh viện, di thể Lương Hi Thần còn lưu lại ở phòng chăm sóc đặc biệt.
Trên hành lang, Lương Lỗ Sinh khóc kinh thiên động địa, còn có thân thích Lương gia vây quanh ông ta, có vài người phụ nữ đang khóc, còn một số người đàn ông đang lớn tiếng chất vấn các bác sĩ.
Tất cả mọi người đều nghĩ không ra, Lương Hi Thần chỉ là bị viêm phổi mà thôi, tại sao có thể đột ngột có chuyển biến xấu rồi qua đời như vậy chứ. Bác sĩ kiên nhẫn giải thích cho bọn họ, bởi vì Lương Hi Thần bị liệt nửa người, sức đề kháng của cơ thể sẽ kém hơn người bình thường rất nhiều, đi vệ sinh cũng có thể bị nhiễm khuẩn, phổi bị viêm, mà hoại tử cũng sẽ đưa đến một số biến chứng, cậu bé bị sỏi thận, còn bị loét dạ dày, chức năng đường ruột cũng rất kém, bởi vì như vậy nên việc chăm sóc của hộ lý là vô cùng quan trọng.
Lúc này đây cũng bởi vì viêm phổi đột phát tăng lên dẫn đến phản ứng dây chuyền, các bác sĩ cũng đã tận lực để cứu chữa, nhưng bệnh tình phát triển rất nhanh chóng, cuối cùng vẫn không thể cứu được.
Lúc Hà Đường, Quan Kính và Tần Lý chạy đến bệnh viện, cô Mạnh cũng vừa tới, bọn họ gặp nhau ở dưới lầu, cô Mạnh nhìn thấy Tần Lý, quả thật cũng không biết phải nói gì. Tần Lý ngẩng đầu nhìn cô ta, nhàn nhạt nói: “Tôi không sao, lên lầu đi.”
Lúc này thang máy chỉ có vài người, Quan Kính đẩy xe lăn của Tần Lý, Hà Đường ở bên cạnh anh, thỉnh thoảng đặt tay lên vai anh. Thời điểm chờ thang máy, Tần Lý nâng tay trái vỗ vỗ tay Hà Đường đang đặt trên vai anh, ý bảo cô không cần phải lo lắng.
Đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, vài người đàn ông ở Lương gia còn đang cãi vã với bác sĩ, Lương Lỗ Sinh ngồi sững trên đất khóc rống lên, nhìn thấy Tần Lý ngồi trên xe lăn đang đến, ông đột nhiên bò dậy, lảo đảo vọt đến chỗ anh.
Quan Kính phản ứng rất nhanh, ông tiến lên muốn ngăn Lương Lỗ Sinh lại, nhưng Lương Lỗ Sinh đã gần như điên cuồng, khí lực vô cùng lớn, Quan Kính dùng không đủ lực nên bị Lương Lỗ Sinh đẩy ra, chỉ thấy Lương Lỗ Sinh vọt tới trước mặt Tần Lý, vung một quyền về phía Tần Lý.
Một quyền này khí lực lớn đến kinh người, tốc độ rất nhanh, Tần Lý nâng tay trái lên chống một cái, lại không hề có công dụng, Hà Đường thét một tiếng kinh hãi, trơ mắt nhìn Tần Lý ở ngay bên cạnh cô, cả người và xe lăn đều bị ngã xuống.
Phần eo Tần Lý có đai lưng buộc, lúc này cũng không cách nào mở ra, hai chân vặn vẹo bị đè ở dưới xe lăn, cánh tay phải cũng bị cùng số phận, tay trái vô ý thức trùm kín bảo vệ phần đầu.
Đầu anh kịch liệt đau nhức, tứ chi tê dại, Trước mắt trong lúc nhất thời biến thành một màu đen, bên tai hoàn toàn yên tĩnh, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cỗ khí xông lên ót, trong bụng từng trận khó chịu hoành hành.
Cái cảm giác đáng sợ này đã nhiều năm chưa từng có, nhưng đối với Tần Lý nó lại hết sức quen thuộc, loại cảm giác quen thuộc này làm anh muốn nghẹt thở, làm anh sợ hãi, làm anh tuyệt vọng, nhưng lại bất lực.
Quan Kính đã ngăn cản Lương Lỗ Sinh, cô Mạnh cùng một số bác sĩ nam cũng chạy đến giúp cản ông ta lại, nhưng lại không kịp ngừng một cước đá cực nặng của Lương Lỗ Sinh đang hướng tới Tần Lý.
Hà Đường bổ nhào vào người Tần Lý, nằm sấp quỳ trên mặt đất dang hai cánh tay bảo vệ anh.
Hai chân Lương Lỗ Sinh liền đá lên lưng Hà Đường, ngay cả “hừ” một tiếng để bày tỏ sự đau đớn cô cũng không thốt lên, chỉ là sít sao ôm Tần Lý càng chặt hơn.
Tần Lý cuộn tròn thân mình, hai chân dính chặt trên xe lăn, vai khẽ phát run.
Lương Lỗ Sinh cuối cùng bị kéo ra, trong miệng ông ta còn không ngừng chửi ầm lên, mắng ra các loại từ ngữ thô tục ti bỉ, ông ta mắng Tần Lý là ác quỷ, là tội phạm giết người, là tên lừa đảo, là nhà tư bản hai tay dính đầy máu tươi! Ông ta nói nhất định kiếp trước Tần Lý làm quá nhiều việc ác, nên kiếp này mới dẫn đến cả đời tàn tật! Ông ta mắng Tần Lý đáng đời, nói anh bị lợi ích làm mê muội, coi mạng người như cỏ rác, lúc trước hại Lương Hi Thần biến thành tàn phế, hiện tại lại hại chết Lương Hi Thần!
…
Tất cả đều phát sinh quá đột ngột! Hà Đường liền lăn một vòng, quỳ gối cạnh Tần Lý, sít sao ôm anh vào lòng, trong lòng cô vừa nóng vừa giận, cũng không rảnh đi để ý tới chửi rủa của Lương Lỗ Sinh, cô chỉ muốn Tần Lý được bình an.
Cô nén đau trên lưng, cởi đai lưng đang quấn ở ngang hông Tần Lý, trong miệng lo lắng gọi: “A Lý, A Lý, anh có sao không? !Anh tỉnh dậy đi! Đừng làm em sợ!”
Có bác sĩ ngồi xổm bên cạnh bọn họ xem tình trạng của Tần Lý, còn có y tá chạy đi lấy giường đẩy đến. Tần Lý đột nhiên thanh tỉnh một chút, tay trái siết chặt cổ tay Hà Đường, Hà Đường cảm thấy cả kinh, chỉ thấy Tần Lý đang dùng lực ngước đầu nhìn cô, ánh mắt anh trở nên xa lạ đến đáng sợ, trong mắt hằn lên tia máu, cơ mặt khẽ co rúm, miệng méo đi, cố gắng hết sức nói ra câu nói sau cùng.
“Đường… Đường… Đừng sợ.”
Sau đó, anh đột nhiên ngửa cằm lên, cổ quái kêu ra một tiếng, cả người co giật kịch liệt.
Có bác sĩ hô to: “Anh ta bị động kinh phát tác! Đẩy giường đến! Mau!”
Chứng động kinh? Hà Đường phát mộng, có phải là giật kinh phong?
Hà Đường từng nghe Hà Khánh Quốc nói về giật kinh phong, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến chứng động kinh phát tác, còn là ở trong lòng cô.
Cô chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng đáng sợ như vậy, cơ hồ không thể nhận ra người nằm trong lòng cô nữa.
Tần Lý đã hoàn toàn không còn hình tượng lúc ban đầu nữa, đầu tóc tán loạn, thân thể cứng còng, đầu ngửa lên, gân xanh trên cổ cũng bắt đầu nổi cuồn cuộn.
Mắt anh trợn ngược lên, nước bọt từ miệng từ mũi cứ trào ra, khuôn mặt từ tái nhợt dần dần trở nên tím xanh, trong cổ họng phát ra những âm thanh quái dị.
Hắn cánh tay trái co rúm lại, vặn vẹo đến quỷ dị, ngay cả tay phải và hai chân lúc bình thường yên tĩnh không động đậy thì giờ cũng không bị khống chế được mà rung lên, sức lực của anh bây giờ dường như rất lớn, trong chốc lát cong lưng lên, trong chốc lát lại mãnh liệt thẳng người ra, khiến cho Hà Đường muốn ôm cũng ôm không xuể.
Cô bị Tần Lý nới lỏng tay, đầu anh lập tức đập xuống đất, chạm xuống sàn nhà, phát ra những tiếng “rầm rầm rầm”.
Liên tục trong trạng thái không ngừng co giật như vậy, thân dưới của anh dần tràn ra một vũng nước, thấm ướt quần anh, cũng ướt luôn cả quần áo của Hà Đường.
Cô biết rõ, là anh không khống chế được.
Hà Đường hoàn toàn không biết mình nên làm như thế nào, nhưng cô biết rõ lúc này không phải là lúc để kinh hoảng sợ hãi, cô không có thời gian ngẩn người, trong đầu đột nhiên nhớ tới khi còn bé đã nghe Hà Khánh Quốc nói qua, người bị giật kinh phong có lẽ sẽ cắn lưỡi, hoặc là bị nước bọt của chính mình phun ra mà nghẹn chết, bởi vậy nhất định phải làm cho anh mở miệng, nhét đồ vào.
Bên cạnh không có bất kỳ vật gì có thể sử dụng được, bác sĩ còn chưa kịp phản ứng, Hà Đường đã không chút do dự bóp miệng Tần Lý, đem ngón tay của mình nhét vào miệng anh, anh vẫn đang không ngừng sùi bọt mép, thân thể như điện giật không ngừng run bắn lên.
Cô cảm giác được răng của anh đang hung hăng cắn lấy ngón tay cô, một cơn đau kịch liệt truyền đến, Hà Đường lại không sợ hãi, cô chỉ muốn một điều: không thể để anh cắn lưỡi hoặc hít thở không thông.
Tất cả những người xung quanh đều sợ ngây người, có càng nhiều bác sĩ chạy đến cạnh Tần Lý, một bác sĩ chứng kiến ngón tay Hà Đường ở trong miệng Tần Lý, lớn tiếng khiển trách cô: “Cô điên rồi phải không! Mau rút ngón tay ra!! Như vậy cô sẽ bị thương đấy !!”
Mồ hôi lạnh của cô chảy ròng ròng xuống, quật cường cắn răng lắc đầu, bác sĩ thử đến kéo ngón tay Hà Đường ra, nhưng mà Tần Lý cắn rất chặt, hoàn toàn kéo ra không được.
Có một người nhanh chóng lấy que ép lưỡi ra nhét vào, mới có thể rút ngón tay Hà Đường ra, ngón tay cô đã bị cắn đến rách da, máu tươi đầm đìa, ngay cả trong miệng Tần Lý cũng là nước bọt hòa với máu, nhìn lại thêm phần đáng sợ.
Các bác sĩ không bị bối rối, một người nâng đầu Tần Lý, ở dưới đầu của anh lót thêm một chiếc gối, có người nâng tứ chi anh, kìm các bộ phận cơ mềm lại, hạn chế sự co giật.
Hà Đường ngơ ngác quỳ ở một bên.
Thời gian phảng phất qua cực kỳ lâu, đầu óc Hà Đường trống rỗng, cuối cùng, Tần Lý ngừng run rẩy, thân thể căng cứng trở nên mềm mại, cả người yên tĩnh nằm trên mặt đất.
Các bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, hợp lực nâng anh lên giường đẩy, đẩy về phía sâu hút cuối hành lang.
Quan Kính chạy đuổi theo.
Hà Đường đứng lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lương Lỗ Sinh cùng thân thích của ông ta đều bị một màn này làm cho sợ hãi, Hà Đường lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lương Lỗ Sinh, lấy tay lau mồ hôi trên mặt.
Trên má cô chỉ toàn là máu, nhưng cô lại không có chút cảm giác nào.
Lương Lỗ Sinh nhìn khuôn mặt tái nhợt đầy máu tươi của cô, tóc tai bù xù, quần áo mất trật tự, trên người toàn là vết máu, vô cùng quỷ dị khủng bố, hết lần này tới lần khác ánh mắt cô vẫn là bình tĩnh không gợn sóng .
“Tần Lý không phải là ác quỷ.” Hà Đường nhìn chăm chú vào Lương Lỗ Sinh, nhẹ nhàng nói: “Ông mới là ác quỷ. Nhất định ông sẽ phải xuống địa ngục .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.