Hạ Vũ, Anh Là Chàng Trai Số 14, Cưới Anh Nhé
Chương 22: Cảm giác không gọi thành tên
Mưa Mùa Hạ
22/07/2015
Niềm tin là thứ rất khó để tìm lại sau những mối quan hệ đổ vỡ. Cứ tưởng rằng sẽ khó khăn lắm mới có thể tin một ai đó nhưng không hiểu sao tôi rất dễ dàng mở lòng trước Thuận. Hình như tôi lại sắp đi vào một con đường đầy mạo hiểm. Liệu lòng tin lần này có đặt đúng chỗ?
Đêm dần chìm vào yên tĩnh, tôi xoay người trên giường mà không sao chợp mắt được. Có điều gì đó rất lạ đang diễn ra trong tâm tư của tôi suốt từ lúc nhận được tin nhắn làm quen của Thuận đến giờ. Rõ ràng anh nói luôn đúng giờ vậy mà hôm nay lại không xuất hiện như đã hẹn. Thuận đang nghĩ gì về tôi mà lại chơi trò này nhỉ? Đã hơn 11 giờ đêm rồi, chắc Thuận chỉ nói vui vậy thôi chứ tôi không nghĩ anh vào Yahoo làm gì nữa. Nhưng suy đoán của tôi đã sai, 11 giờ 10 phút Thuận gửi đến tôi một tin nhắn.
“Anh xin loi de em doi. Em vao Yahoo di, anh doi noi chuyen voi em. Ne, dung gian nhe. Chung ta moi la ban thoi khong duoc gian nhu dang yeu.”
Đang bực mình tôi cũng phì cười vì tin nhắn của Thuận. Rất nhanh tôi vùng dậy, bật máy tính và đăng nhập Yahoo. Thuận gửi tin nhắn đến ngay khi tôi vừa xuất hiện.
Langtulangthang: Anh xin lỗi, tối nay phải đi tiếp khách nên về muộn, điện thoại hết pin không báo em được. Có phải đợi anh không?
Cơn Mưa Nhỏ: Đợi anh làm gì? Không có anh thì vẫn bình thường như mọi ngày mà.
Langtulangthang: Thật không? Anh thì lại nghĩ em đang nói dối đấy.
Cơn Mưa Nhỏ: Nói dối? Chúng ta mới quen nhau một ngày. Anh cứ làm như là thân nhau lâu lắm ấy.
Tôi gửi mấy dòng chữ đến Thuận và cảm thấy hơi khó chịu vì vẻ tự tin của anh.
Langtulangthang: Em không cảm nhận thấy điều gì à? Anh thì cảm thấy như đã gặp em từ rất lâu rồi. Thế chưa quen giờ mình làm quen lại nhé. Chiều cao và cân nặng của em?
Cơn Mưa Nhỏ: Cao 1,55 mét và nặng 46 cân. Híc, lùn lắm. Em có cô bạn cao tận 1,7 mét cơ.
Tôi bịa ra cho vui, cũng chẳng thèm hỏi thông tin về Thuận.
Langtulangthang: Ôi, bạn em cao thế cơ à? Cao quá!
Thuận nói vậy là sao nhỉ? Đừng nói với tôi là anh cao chưa đến 1,70 mét nhé. Chẳng lẽ Thuận thấp hơn thật. Lần này tôi tò mò:
Cơn Mưa Nhỏ: Thế anh cao và nặng bao nhiêu?
Langtulangthang: Anh chỉ cao hơn 1,70 mét thôi chứ làm gì đến. Ha ha… 1,75m và nặng 63 cân.
Cơn Mưa Nhỏ: Anh người dây à?
Langtulangthang: Ừ, anh thích làm người dây để muốn quấn ai thì quấn cho chặt.
Tôi cười khúc khích khi đọc tin nhắn vừa gửi đến của Thuận, có vẻ anh rất thích đùa. Cứ như thế chúng tôi ngồi nói chuyện về sở thích và những thói quen của bản thân cho nhau nghe. Thuận rất biết cách gợi mở các câu chuyện theo hướng hài hước của anh. Cả hai cứ say sưa nói chuyện và quên mất thời gian đang chuyển mình về sáng.
Langtulangthang: Thôi chết, mải nói chuyện quá. Gần 2 giờ sáng rồi. Đi ngủ thôi em. Ngày mai còn đi học và đi làm nữa. Tối nay anh rất vui.
Tôi cũng cảm thấy như vậy, liền nhắn trả lời anh.
Cơn Mưa Nhỏ: Me too… Good night.
Langtulangthang: Good night.
Thuận gửi đến biểu tượng mặt người đang chu môi hôn rồi cả hai chúng tôi cùng thoát khỏi Yahoo.
Vậy là tôi chính thức lại có một người bạn ảo trên mạng. Thuận ở phố Ngọc Hà gần Lăng Bác cũng không xa nơi tôi ở là mấy. Có lẽ cũng chỉ cách nhau chưa đầy 3 ki-lô-mét. Anh có nhiều sở thích liên quan đến máy móc, công nghệ và đam mê tất cả những gì thuộc về kỹ thuật. Chẳng biết Thuận nói có thật không nhưng anh có thể tự sửa ti vi, sửa xe máy, sửa máy tính, sửa điện, sửa nước… mà không cần gọi thợ và tất cả đều do anh mày mò tự học. Thuận không đề cập đến chuyện tình cảm, tôi cũng không hỏi vì nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi chưa đến mức quan tâm quá sâu vào đời sống riêng của nhau.
Tôi không kể về mình nhiều. Đại loại chỉ nói về cuộc sống, thời gian dành cho công việc và học tập. Thuận khen ngợi tôi còn trẻ nhưng năng nổ và hoạt bát, động viên tôi hoàn thành tốt khóa luận tốt nghiệp là sẽ xin được việc như ý.
Thuận biết cách quan tâm đến tôi giống Đức, nhưng anh không rụt rè hay có vẻ bí ẩn như Đức. Thuận rất tự nhiên, nhiệt tình, tự tin trong cách nói chuyện. Quả thật tôi đã bắt đầu có cảm giác như chúng tôi đã quen nhau từ kiếp trước. Mọi cuộc gặp gỡ đều là sự sắp đặt của số phận. Phải chăng bây giờ tôi mới tìm thấy đúng người mà mình đang tìm? Không đúng, chúng tôi mới quen nhau. Tôi còn chưa hết yêu và quên Đỗ Hùng, tôi không dễ thay lòng như vậy? Tôi cười nhạo bản thân mình, mới cách đây sáu tháng còn đòi sống chết để yêu Đỗ Hùng, sao lại có thể dễ dàng rung động như vậy?
Buổi sáng hôm sau đến lớp, y như rằng hai mắt tôi díp lại biểu tình. Thuận vẫn nhắn tin đầy quan tâm đến tôi như hôm qua. Tôi cố chống lại cơn buồn ngủ để làm cho xong bài kiểm tra điều kiện. Ra chơi, tôi vội lấy cái điện thoại ra để nhắn tin với Thuận. Tin đến tin đi cứ thế mà ào ào gửi đến, cũng chẳng hiểu sao mình có lắm chữ để mà gõ, lắm chuyện để mà nói thế. Mai lại gần tôi hỏi nhỏ:
- Mày nhắn tin với anh chàng Thuận đúng không? Hai hôm nay mày lạ lắm.
- Lạ là lạ thế nào? - Tôi hỏi lại Mai.
- Trong lớp mày cứ cười tủm tỉm một mình, ra chơi thì chúi đầu vào điện thoại nhắn tin. Còn cái pizza hôm qua nữa, tao rất là nghi ngờ.
Ngay lập tức Hiền và Khuyên bắt được sóng. Cả ba cô bạn túm lại bắt tôi khai báo, cuối cùng tôi cũng không giấu nữa.
- Đúng là có một anh chàng mới quen, tên là Thuận, bạn với anh họ Mai. Anh ấy và tao mới nói chuyện hai ngày nay thôi, cảm giác có vẻ hợp nhau.
- Mày thích anh ấy? - Hiền lên tiếng.
- Hèn gì, học không tập trung, tay cứ nhí nhoáy nhắn tin dưới gầm bàn. - Khuyên gật gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Tôi gượng cười với ba cỗ máy tò mò, cố tìm ra lý do hợp lý.
- Thích gì chứ, mới quen thôi. Chỉ là nói chuyện hợp và thấy vui.
Mai tặc lưỡi:
- Nhưng anh ta có vẻ hay đấy, còn gửi pizza cho mày. Mày có tin tình yêu sét đánh mà còn sét đánh ngay cả khi chưa gặp mặt không?
- Vớ vẩn. Làm gì có cái kiểu tình yêu ấy. – Tôi gạt ngay đi cái ý tưởng “điên rồ” của Mai.
Sau khi khai báo thành khẩn với cả ba cô nàng, tôi được tha bổng và hứa phải cập nhật thông tin hàng ngày về Thuận cho các nàng nghe. Trời ạ. Thuận không chỉ có sức hút với tôi mà còn có sức hút với ba cô bạn khó tính của tôi nữa.
Tôi mở máy, soạn tin nhắn gửi cho anh.
“Ba co ban em hoi ve anh day. Tui no bao anh co ve ga lang vi da gui pizza cho em.”
Tin nhắn đến.
“Vay a? Anh luc nao cung vay. Dan dan em se biet nhieu cai hay hon.”
“Anh tu tin thai qua. Em bong thay so roi day.”
“Anh khong tu tin thai qua. Ma con nguoi anh the nao, anh song the ay. Em tin khong?”
“Co nhieu chuyen xay ra voi em. De em tin thi con lau lam.”
“Em se som tin anh thoi. Chung ta tuy la cho meo nhung rat hop nhau ma. Ha ha…”
Thêm một vài tin nhắn hài hước nữa được gửi đến. Tôi bỗng háo hức mong đến 10 giờ tối thật nhanh để được nói chuyện với Thuận. Buổi chiều hôm ấy tôi đã cố ngồi gọi điện cho toàn bộ khách hàng đã được nhận quà tặng của hãng sữa Friso và hoàn thành hết báo cáo công việc trong ngày cùng kế hoạch công việc của ngày mai để buổi tối có thể rảnh rỗi.
Như mọi ngày, tôi đăng nhập Yahoo và đợi đến 10 giờ tối Thuận sẽ lên nói chuyện cùng. Tôi không để chế độ ẩn nữa mà để đèn nick sáng hiển thị đang online. Mấy hôm nay nick của Đỗ Hùng đều sáng đèn nhưng anh và tôi dường như đã không còn thói quen chào hỏi nhau lâu rồi. Bây giờ cảm giác như hai người xa lạ cùng sống chung trong một thành phố. Vẫn có chút đau lòng và tiếc nuối len lỏi trong tim.
Hôm nay, Thuận đúng giờ và nói chuyện rất nghiêm túc, không hề có giọng hóm hỉnh, bỡn cợt như hai tối trước.
Langtulangthang: Hạ Vũ, biết vì sao anh biết em thích ăn pizza hải sản không?
Quả thật nghĩ mãi tôi vẫn không thể đoán ra được bèn gửi đến anh một loạt dấu chấm hỏi.
Langtulangthang: Anh tìm được blog của em. Anh đã đọc hết những gì em tâm sự và viết trong đấy. Có lẽ đề nghị điều này là hơi quá với mối quan hệ rất mới của chúng ta, nhưng nếu em tin tưởng. Anh muốn nghe chính em tâm sự với anh về những gì em mới trải qua. Điều đó rất quan trọng với anh.
Tôi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn dòng chữ trên màn hình.
Cơn Mưa Nhỏ: Sao lại quan trọng với anh? Nếu anh đọc hết rồi, em còn gì để nói đâu.
Langtulangthang: Em còn yêu chàng trai mà em gọi là Monkey đó chứ? Hai người đã thực sự chia tay nhau?
Thì ra là vậy. Trong blog của tôi, tôi viết không nhiều và ít khi đề cập đến vấn đề tình cảm bởi tôi đã có nhật ký. Nhưng từ khi chia tay Đỗ Hùng, vứt đi đoạn kí ức với Đỗ Hùng trong hai năm tôi đã không còn viết nhật ký nữa. Tôi dùng blog để viết lại một vài cảm nhận về nỗi đau “thất tình” của mình với Đỗ Hùng, người mà tôi gọi là Monkey như Thuận đọc được. Đỗ Hùng từ trước đến giờ không xác định lâu dài với tôi, thế nên anh không cho tôi đăng ảnh chung hay viết về chuyện tình yêu của tôi và anh công khai trên blog cá nhân. Sau khi chia tay anh và từ Sài Gòn trở về tôi mới dùng lại blog, thỉnh thoảng tâm sự cho giải tỏa bớt chút mệt mỏi, căng thẳng trong lòng.
Thuận muốn biết điều này để làm gì?
Cơn Mưa Nhỏ: Chuyện tình cảm của em, sao anh lại quan tâm? Chúng ta có cần thiết phải nói với nhau hết mọi chuyện không?
Langtulangthang: Cần, rất cần… Anh cần biết để có thể đưa ra một quyết định quan trọng.
Cơn Mưa Nhỏ: Quyết định ấy có liên quan đến một người xa lạ là em?
Langtulangthang: Bây giờ em đâu phải người xa lạ nữa. Chúng ta đang làm quen với nhau đấy thôi. Em có thể trả lời câu hỏi của anh ở trên được chưa?
Cơn Mưa Nhỏ: Em và người ấy đã chia tay nhau lâu rồi. Nhưng để nói là còn yêu hay hết yêu thì em không trả lời được. Em không biết, chỉ là em vẫn còn cảm giác đau nhói mỗi khi nghĩ về người ấy và chuyện cũ. Em buông tay rồi nhưng trái tim vẫn nhức nhối… Vậy thôi.
Khi gửi đi rồi tôi mới bất ngờ vì mình đã rất thành thật và tin tưởng Thuận mà nói nói ra những lời thật lòng như vậy. Với mọi người, rõ ràng chúng tôi chỉ như hai kẻ xa lạ, không biết mặt nhau, nói chuyện với nhau ba ngày mà lại có thể thân thiết như vậy? Thuận gửi đến tôi dòng tin nhắn ngay sau đó.
Langtulangthang: Được rồi, chỉ cần em khẳng định là đã chia tay. Còn chuyện hết yêu hay vẫn yêu là một chuyện khác. Tình cảm con người không phải nói quên nói buông trong một sớm một chiều là làm được ngay. Nếu em đã mở lòng với anh, anh muốn được nghe nhiều hơn nữa về chuyện tình cảm của em. Được không em?
Không hiểu sao tôi xúc động, thật sự xúc động trước câu nói của Thuận. Tôi hoàn toàn nhận ra rằng tôi như bị anh thôi miên. Cái cảm giác đã từng gặp nhau ở đâu đó, đã là tri âm tri kỉ của nhau từ rất lâu cứ mạnh mẽ tuôn tràn trong tâm trí tôi. Rồi như chẳng có khoảng cách cũ mới, nhanh lâu gì nữa. Cứ thế tôi mặc nhiên tâm sự hết với Thuận về những chuyện tôi đã trải qua. Chỉ là kể tóm tắt với anh thôi mà cũng mất mấy giờ đồng hồ. Thuận im lặng đọc những gì tôi viết và gửi đến anh. Khi đọc xong câu chuyện của cuộc đời tôi. Anh chỉ gửi đến tôi một tin nhắn rất mơ hồ:
Langtulangthang: Cảm ơn em đã tin tưởng, tâm sự hết mọi chuyện với anh. Tối mai anh có việc bận nên không thể nói chuyện với em được. Nếu em rảnh thì 8 giờ sáng chủ nhật chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện được không? Bây giờ muộn lắm rồi, em ngủ đi. Anh lại làm em thức khuya rồi.
Rồi Thuận thoát luôn khỏi Yahoo mà không cần đợi tôi trả lời lại. Tôi ngỡ ngàng và có chút hụt hẫng. Lẽ nào anh sợ tôi, anh sợ con số 13 chàng trai của tôi? Anh nghĩ rằng tôi là một đứa con gái vớ vẩn nên mới khiến nhiều người thích và theo đuổi đến như thế? Lẽ nào anh cũng đánh giá tôi theo cách hời hợt? Tôi đã sai lầm khi tin anh, kể cho anh nghe mọi chuyện? Nực cười, đúng là nực cười mà. Tôi còn mạnh mồm nói về sự tin tưởng nữa sao? Hình như tôi sai rồi, tôi cảm thấy hối hận vì đã kể mọi chuyện với Thuận.
Một đêm thật khó ngủ, đầu óc tôi chỉ quẩn quanh với ý nghĩ không hiểu sao Thuận lại muốn nghe tôi kể chuyện quá khứ rồi lại đột ngột bảo bận cả ngày mai để không phải nói chuyện với tôi. Chúng tôi có thể không chat với nhau, nhưng còn điện thoại di động, vẫn nhắn tin được như mọi ngày cơ mà. Tại sao phải cố tình biến mất một ngày làm gì? Hay Thuận đang chơi chiêu trò cố tình gây thương nhớ? Tấn công dồn dập rồi đột nhiên mất tích để đối phương chờ đợi, mong ngóng và lo lắng. Nếu đúng là như vậy thì Thuận đã làm được rồi đấy. Cả ngày thứ bảy tôi không tập trung làm được việc gì cho tốt cả.
Sau khi kiểm tra một vòng quanh các siêu thị, tôi trở về lớp dạy thêm lúc 7 giờ tối. Như mọi ngày tôi kết thúc công việc vào lúc 9 giờ. Vừa dắt xe ra khỏi nhà học sinh của mình, tôi giật bắn người khi thấy Đỗ Hùng đang ngồi trên xe máy đợi tôi trước cửa. Tôi vội quay đầu lại xem phụ huynh học sinh đã đóng cửa chưa. Thật may, chị đã vào nhà và tắt đèn dưới tầng một. Tôi vội hỏi:
- Anh đứng đây đợi em có chuyện gì? Có chuyện gì quan trọng à?
Đúng, chắc chắn là có truyện quan trọng. Từ ngày tôi nhận dạy thêm hai học sinh nhà ở Thái Hà và Hoàng Hoa Thám, Đỗ Hùng mới đưa đón tôi duy nhất một lần ở nhà học sinh trên đường Thái Hà này. Tự nhiên anh xuất hiện ở đây, đợi tôi với vẻ mặt trầm ngâm thì không thể là chuyện vớ vẩn được.
- Anh có chuyện cần nói. Chúng ta về quán café gần nhà em nói chuyện được không?
Tôi chần chừ rồi cũng gật đầu. Từ Thái Hà về nhà tôi ở Nguyên Hồng không xa lắm nên rất nhanh sau đó chúng tôi đã ngồi đối diện với nhau ở quá café quen thuộc này. Tôi chọn đúng chiếc bàn hôm đã ngồi lần cuối cùng với Đức, bỗng tràn về hình bóng Đức xoay lưng bước đi đến buồn bã và đau lòng. Tôi đã nói sẽ chấm dứt mối quan hệ với Đỗ Hùng, sẽ không gặp lại nhau nữa. Tại sao tôi còn ngồi đây với anh? Chúng tôi còn chuyện gì để nói với nhau? Hay đây mới chính là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau?
- Anh muốn nói chuyện gì? Chẳng phải em và anh đã đồng ý chấm dứt, đoạn tuyệt quá khứ sao? Mới có sáu ngày anh đã tìm em, còn chuyện gì để nói nữa đây?
- Hạ Vũ…
Đỗ Hùng chợt vươn tay qua bàn nằm lấy bàn tay tôi đang đặt ở cốc nước cam. Bất ngờ vì hành động này, tôi nhanh chóng thu tay lại, nhìn anh ngạc nhiên và cũng vô cũng ngạc nhiên vì thái độ xa lạ của mình với anh. Nếu là trước đây, chắc tôi vẫn cứ để im cho anh nắm tay và nghe anh nói. Vậy mà tôi vừa mới phản ứng lại, hệt như phản ứng với một người xa lạ hoặc như với những chàng trai tôi không có tình cảm khác.
- Có chuyện gì anh nói đi. Đừng nắm tay như vậy!
Đỗ Hùng ngập ngừng:
- Sao em phản ứng lạ vậy. Như em nói chúng ta chỉ mới quyết định chính thức kết thúc sáu ngày thôi mà. Anh đã nghĩ rất nhiều suốt cả tuần qua. Và anh đã quyết định được rồi. Anh yêu em, anh không muốn quên em. Anh đồng ý với em, sang năm em ra trường chúng mình sẽ kết hôn. Quay về và tha thứ cho anh được không?
Tôi hít một hơi sâu… Cảm xúc bị dồn nén lâu ngày vỡ òa, nước mắt bắt đầu kéo đến trào dâng trên khóe mắt. Tôi đã đợi ngày này đã hơn hai năm, đợi câu nói này của Đỗ Hùng bằng tình yêu chân thành nhất. Đáng ra tôi phải vui mừng và hạnh phúc, nhưng sao trái tim tôi như bị chèn lại, uất nghẹn đến cổ họng. Không thể tin vào tai mình, tôi lí nhí hỏi lại:
- Anh muốn đùa cợt tình cảm của em lần nữa sao?
- Anh không đùa. Hạ Vũ, anh muốn kết hôn với em. – Đỗ Hùng trả lời quả quyết và chắc chắn.
Tất cả với tôi đang diễn ra như trong những giấc mơ tôi đã từng mơ. Chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, cuộc sống của tôi, tình yêu của tôi sẽ bước sang một trang mới. Tôi nên trả lời thế nào đây?
Đêm dần chìm vào yên tĩnh, tôi xoay người trên giường mà không sao chợp mắt được. Có điều gì đó rất lạ đang diễn ra trong tâm tư của tôi suốt từ lúc nhận được tin nhắn làm quen của Thuận đến giờ. Rõ ràng anh nói luôn đúng giờ vậy mà hôm nay lại không xuất hiện như đã hẹn. Thuận đang nghĩ gì về tôi mà lại chơi trò này nhỉ? Đã hơn 11 giờ đêm rồi, chắc Thuận chỉ nói vui vậy thôi chứ tôi không nghĩ anh vào Yahoo làm gì nữa. Nhưng suy đoán của tôi đã sai, 11 giờ 10 phút Thuận gửi đến tôi một tin nhắn.
“Anh xin loi de em doi. Em vao Yahoo di, anh doi noi chuyen voi em. Ne, dung gian nhe. Chung ta moi la ban thoi khong duoc gian nhu dang yeu.”
Đang bực mình tôi cũng phì cười vì tin nhắn của Thuận. Rất nhanh tôi vùng dậy, bật máy tính và đăng nhập Yahoo. Thuận gửi tin nhắn đến ngay khi tôi vừa xuất hiện.
Langtulangthang: Anh xin lỗi, tối nay phải đi tiếp khách nên về muộn, điện thoại hết pin không báo em được. Có phải đợi anh không?
Cơn Mưa Nhỏ: Đợi anh làm gì? Không có anh thì vẫn bình thường như mọi ngày mà.
Langtulangthang: Thật không? Anh thì lại nghĩ em đang nói dối đấy.
Cơn Mưa Nhỏ: Nói dối? Chúng ta mới quen nhau một ngày. Anh cứ làm như là thân nhau lâu lắm ấy.
Tôi gửi mấy dòng chữ đến Thuận và cảm thấy hơi khó chịu vì vẻ tự tin của anh.
Langtulangthang: Em không cảm nhận thấy điều gì à? Anh thì cảm thấy như đã gặp em từ rất lâu rồi. Thế chưa quen giờ mình làm quen lại nhé. Chiều cao và cân nặng của em?
Cơn Mưa Nhỏ: Cao 1,55 mét và nặng 46 cân. Híc, lùn lắm. Em có cô bạn cao tận 1,7 mét cơ.
Tôi bịa ra cho vui, cũng chẳng thèm hỏi thông tin về Thuận.
Langtulangthang: Ôi, bạn em cao thế cơ à? Cao quá!
Thuận nói vậy là sao nhỉ? Đừng nói với tôi là anh cao chưa đến 1,70 mét nhé. Chẳng lẽ Thuận thấp hơn thật. Lần này tôi tò mò:
Cơn Mưa Nhỏ: Thế anh cao và nặng bao nhiêu?
Langtulangthang: Anh chỉ cao hơn 1,70 mét thôi chứ làm gì đến. Ha ha… 1,75m và nặng 63 cân.
Cơn Mưa Nhỏ: Anh người dây à?
Langtulangthang: Ừ, anh thích làm người dây để muốn quấn ai thì quấn cho chặt.
Tôi cười khúc khích khi đọc tin nhắn vừa gửi đến của Thuận, có vẻ anh rất thích đùa. Cứ như thế chúng tôi ngồi nói chuyện về sở thích và những thói quen của bản thân cho nhau nghe. Thuận rất biết cách gợi mở các câu chuyện theo hướng hài hước của anh. Cả hai cứ say sưa nói chuyện và quên mất thời gian đang chuyển mình về sáng.
Langtulangthang: Thôi chết, mải nói chuyện quá. Gần 2 giờ sáng rồi. Đi ngủ thôi em. Ngày mai còn đi học và đi làm nữa. Tối nay anh rất vui.
Tôi cũng cảm thấy như vậy, liền nhắn trả lời anh.
Cơn Mưa Nhỏ: Me too… Good night.
Langtulangthang: Good night.
Thuận gửi đến biểu tượng mặt người đang chu môi hôn rồi cả hai chúng tôi cùng thoát khỏi Yahoo.
Vậy là tôi chính thức lại có một người bạn ảo trên mạng. Thuận ở phố Ngọc Hà gần Lăng Bác cũng không xa nơi tôi ở là mấy. Có lẽ cũng chỉ cách nhau chưa đầy 3 ki-lô-mét. Anh có nhiều sở thích liên quan đến máy móc, công nghệ và đam mê tất cả những gì thuộc về kỹ thuật. Chẳng biết Thuận nói có thật không nhưng anh có thể tự sửa ti vi, sửa xe máy, sửa máy tính, sửa điện, sửa nước… mà không cần gọi thợ và tất cả đều do anh mày mò tự học. Thuận không đề cập đến chuyện tình cảm, tôi cũng không hỏi vì nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi chưa đến mức quan tâm quá sâu vào đời sống riêng của nhau.
Tôi không kể về mình nhiều. Đại loại chỉ nói về cuộc sống, thời gian dành cho công việc và học tập. Thuận khen ngợi tôi còn trẻ nhưng năng nổ và hoạt bát, động viên tôi hoàn thành tốt khóa luận tốt nghiệp là sẽ xin được việc như ý.
Thuận biết cách quan tâm đến tôi giống Đức, nhưng anh không rụt rè hay có vẻ bí ẩn như Đức. Thuận rất tự nhiên, nhiệt tình, tự tin trong cách nói chuyện. Quả thật tôi đã bắt đầu có cảm giác như chúng tôi đã quen nhau từ kiếp trước. Mọi cuộc gặp gỡ đều là sự sắp đặt của số phận. Phải chăng bây giờ tôi mới tìm thấy đúng người mà mình đang tìm? Không đúng, chúng tôi mới quen nhau. Tôi còn chưa hết yêu và quên Đỗ Hùng, tôi không dễ thay lòng như vậy? Tôi cười nhạo bản thân mình, mới cách đây sáu tháng còn đòi sống chết để yêu Đỗ Hùng, sao lại có thể dễ dàng rung động như vậy?
Buổi sáng hôm sau đến lớp, y như rằng hai mắt tôi díp lại biểu tình. Thuận vẫn nhắn tin đầy quan tâm đến tôi như hôm qua. Tôi cố chống lại cơn buồn ngủ để làm cho xong bài kiểm tra điều kiện. Ra chơi, tôi vội lấy cái điện thoại ra để nhắn tin với Thuận. Tin đến tin đi cứ thế mà ào ào gửi đến, cũng chẳng hiểu sao mình có lắm chữ để mà gõ, lắm chuyện để mà nói thế. Mai lại gần tôi hỏi nhỏ:
- Mày nhắn tin với anh chàng Thuận đúng không? Hai hôm nay mày lạ lắm.
- Lạ là lạ thế nào? - Tôi hỏi lại Mai.
- Trong lớp mày cứ cười tủm tỉm một mình, ra chơi thì chúi đầu vào điện thoại nhắn tin. Còn cái pizza hôm qua nữa, tao rất là nghi ngờ.
Ngay lập tức Hiền và Khuyên bắt được sóng. Cả ba cô bạn túm lại bắt tôi khai báo, cuối cùng tôi cũng không giấu nữa.
- Đúng là có một anh chàng mới quen, tên là Thuận, bạn với anh họ Mai. Anh ấy và tao mới nói chuyện hai ngày nay thôi, cảm giác có vẻ hợp nhau.
- Mày thích anh ấy? - Hiền lên tiếng.
- Hèn gì, học không tập trung, tay cứ nhí nhoáy nhắn tin dưới gầm bàn. - Khuyên gật gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Tôi gượng cười với ba cỗ máy tò mò, cố tìm ra lý do hợp lý.
- Thích gì chứ, mới quen thôi. Chỉ là nói chuyện hợp và thấy vui.
Mai tặc lưỡi:
- Nhưng anh ta có vẻ hay đấy, còn gửi pizza cho mày. Mày có tin tình yêu sét đánh mà còn sét đánh ngay cả khi chưa gặp mặt không?
- Vớ vẩn. Làm gì có cái kiểu tình yêu ấy. – Tôi gạt ngay đi cái ý tưởng “điên rồ” của Mai.
Sau khi khai báo thành khẩn với cả ba cô nàng, tôi được tha bổng và hứa phải cập nhật thông tin hàng ngày về Thuận cho các nàng nghe. Trời ạ. Thuận không chỉ có sức hút với tôi mà còn có sức hút với ba cô bạn khó tính của tôi nữa.
Tôi mở máy, soạn tin nhắn gửi cho anh.
“Ba co ban em hoi ve anh day. Tui no bao anh co ve ga lang vi da gui pizza cho em.”
Tin nhắn đến.
“Vay a? Anh luc nao cung vay. Dan dan em se biet nhieu cai hay hon.”
“Anh tu tin thai qua. Em bong thay so roi day.”
“Anh khong tu tin thai qua. Ma con nguoi anh the nao, anh song the ay. Em tin khong?”
“Co nhieu chuyen xay ra voi em. De em tin thi con lau lam.”
“Em se som tin anh thoi. Chung ta tuy la cho meo nhung rat hop nhau ma. Ha ha…”
Thêm một vài tin nhắn hài hước nữa được gửi đến. Tôi bỗng háo hức mong đến 10 giờ tối thật nhanh để được nói chuyện với Thuận. Buổi chiều hôm ấy tôi đã cố ngồi gọi điện cho toàn bộ khách hàng đã được nhận quà tặng của hãng sữa Friso và hoàn thành hết báo cáo công việc trong ngày cùng kế hoạch công việc của ngày mai để buổi tối có thể rảnh rỗi.
Như mọi ngày, tôi đăng nhập Yahoo và đợi đến 10 giờ tối Thuận sẽ lên nói chuyện cùng. Tôi không để chế độ ẩn nữa mà để đèn nick sáng hiển thị đang online. Mấy hôm nay nick của Đỗ Hùng đều sáng đèn nhưng anh và tôi dường như đã không còn thói quen chào hỏi nhau lâu rồi. Bây giờ cảm giác như hai người xa lạ cùng sống chung trong một thành phố. Vẫn có chút đau lòng và tiếc nuối len lỏi trong tim.
Hôm nay, Thuận đúng giờ và nói chuyện rất nghiêm túc, không hề có giọng hóm hỉnh, bỡn cợt như hai tối trước.
Langtulangthang: Hạ Vũ, biết vì sao anh biết em thích ăn pizza hải sản không?
Quả thật nghĩ mãi tôi vẫn không thể đoán ra được bèn gửi đến anh một loạt dấu chấm hỏi.
Langtulangthang: Anh tìm được blog của em. Anh đã đọc hết những gì em tâm sự và viết trong đấy. Có lẽ đề nghị điều này là hơi quá với mối quan hệ rất mới của chúng ta, nhưng nếu em tin tưởng. Anh muốn nghe chính em tâm sự với anh về những gì em mới trải qua. Điều đó rất quan trọng với anh.
Tôi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn dòng chữ trên màn hình.
Cơn Mưa Nhỏ: Sao lại quan trọng với anh? Nếu anh đọc hết rồi, em còn gì để nói đâu.
Langtulangthang: Em còn yêu chàng trai mà em gọi là Monkey đó chứ? Hai người đã thực sự chia tay nhau?
Thì ra là vậy. Trong blog của tôi, tôi viết không nhiều và ít khi đề cập đến vấn đề tình cảm bởi tôi đã có nhật ký. Nhưng từ khi chia tay Đỗ Hùng, vứt đi đoạn kí ức với Đỗ Hùng trong hai năm tôi đã không còn viết nhật ký nữa. Tôi dùng blog để viết lại một vài cảm nhận về nỗi đau “thất tình” của mình với Đỗ Hùng, người mà tôi gọi là Monkey như Thuận đọc được. Đỗ Hùng từ trước đến giờ không xác định lâu dài với tôi, thế nên anh không cho tôi đăng ảnh chung hay viết về chuyện tình yêu của tôi và anh công khai trên blog cá nhân. Sau khi chia tay anh và từ Sài Gòn trở về tôi mới dùng lại blog, thỉnh thoảng tâm sự cho giải tỏa bớt chút mệt mỏi, căng thẳng trong lòng.
Thuận muốn biết điều này để làm gì?
Cơn Mưa Nhỏ: Chuyện tình cảm của em, sao anh lại quan tâm? Chúng ta có cần thiết phải nói với nhau hết mọi chuyện không?
Langtulangthang: Cần, rất cần… Anh cần biết để có thể đưa ra một quyết định quan trọng.
Cơn Mưa Nhỏ: Quyết định ấy có liên quan đến một người xa lạ là em?
Langtulangthang: Bây giờ em đâu phải người xa lạ nữa. Chúng ta đang làm quen với nhau đấy thôi. Em có thể trả lời câu hỏi của anh ở trên được chưa?
Cơn Mưa Nhỏ: Em và người ấy đã chia tay nhau lâu rồi. Nhưng để nói là còn yêu hay hết yêu thì em không trả lời được. Em không biết, chỉ là em vẫn còn cảm giác đau nhói mỗi khi nghĩ về người ấy và chuyện cũ. Em buông tay rồi nhưng trái tim vẫn nhức nhối… Vậy thôi.
Khi gửi đi rồi tôi mới bất ngờ vì mình đã rất thành thật và tin tưởng Thuận mà nói nói ra những lời thật lòng như vậy. Với mọi người, rõ ràng chúng tôi chỉ như hai kẻ xa lạ, không biết mặt nhau, nói chuyện với nhau ba ngày mà lại có thể thân thiết như vậy? Thuận gửi đến tôi dòng tin nhắn ngay sau đó.
Langtulangthang: Được rồi, chỉ cần em khẳng định là đã chia tay. Còn chuyện hết yêu hay vẫn yêu là một chuyện khác. Tình cảm con người không phải nói quên nói buông trong một sớm một chiều là làm được ngay. Nếu em đã mở lòng với anh, anh muốn được nghe nhiều hơn nữa về chuyện tình cảm của em. Được không em?
Không hiểu sao tôi xúc động, thật sự xúc động trước câu nói của Thuận. Tôi hoàn toàn nhận ra rằng tôi như bị anh thôi miên. Cái cảm giác đã từng gặp nhau ở đâu đó, đã là tri âm tri kỉ của nhau từ rất lâu cứ mạnh mẽ tuôn tràn trong tâm trí tôi. Rồi như chẳng có khoảng cách cũ mới, nhanh lâu gì nữa. Cứ thế tôi mặc nhiên tâm sự hết với Thuận về những chuyện tôi đã trải qua. Chỉ là kể tóm tắt với anh thôi mà cũng mất mấy giờ đồng hồ. Thuận im lặng đọc những gì tôi viết và gửi đến anh. Khi đọc xong câu chuyện của cuộc đời tôi. Anh chỉ gửi đến tôi một tin nhắn rất mơ hồ:
Langtulangthang: Cảm ơn em đã tin tưởng, tâm sự hết mọi chuyện với anh. Tối mai anh có việc bận nên không thể nói chuyện với em được. Nếu em rảnh thì 8 giờ sáng chủ nhật chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện được không? Bây giờ muộn lắm rồi, em ngủ đi. Anh lại làm em thức khuya rồi.
Rồi Thuận thoát luôn khỏi Yahoo mà không cần đợi tôi trả lời lại. Tôi ngỡ ngàng và có chút hụt hẫng. Lẽ nào anh sợ tôi, anh sợ con số 13 chàng trai của tôi? Anh nghĩ rằng tôi là một đứa con gái vớ vẩn nên mới khiến nhiều người thích và theo đuổi đến như thế? Lẽ nào anh cũng đánh giá tôi theo cách hời hợt? Tôi đã sai lầm khi tin anh, kể cho anh nghe mọi chuyện? Nực cười, đúng là nực cười mà. Tôi còn mạnh mồm nói về sự tin tưởng nữa sao? Hình như tôi sai rồi, tôi cảm thấy hối hận vì đã kể mọi chuyện với Thuận.
Một đêm thật khó ngủ, đầu óc tôi chỉ quẩn quanh với ý nghĩ không hiểu sao Thuận lại muốn nghe tôi kể chuyện quá khứ rồi lại đột ngột bảo bận cả ngày mai để không phải nói chuyện với tôi. Chúng tôi có thể không chat với nhau, nhưng còn điện thoại di động, vẫn nhắn tin được như mọi ngày cơ mà. Tại sao phải cố tình biến mất một ngày làm gì? Hay Thuận đang chơi chiêu trò cố tình gây thương nhớ? Tấn công dồn dập rồi đột nhiên mất tích để đối phương chờ đợi, mong ngóng và lo lắng. Nếu đúng là như vậy thì Thuận đã làm được rồi đấy. Cả ngày thứ bảy tôi không tập trung làm được việc gì cho tốt cả.
Sau khi kiểm tra một vòng quanh các siêu thị, tôi trở về lớp dạy thêm lúc 7 giờ tối. Như mọi ngày tôi kết thúc công việc vào lúc 9 giờ. Vừa dắt xe ra khỏi nhà học sinh của mình, tôi giật bắn người khi thấy Đỗ Hùng đang ngồi trên xe máy đợi tôi trước cửa. Tôi vội quay đầu lại xem phụ huynh học sinh đã đóng cửa chưa. Thật may, chị đã vào nhà và tắt đèn dưới tầng một. Tôi vội hỏi:
- Anh đứng đây đợi em có chuyện gì? Có chuyện gì quan trọng à?
Đúng, chắc chắn là có truyện quan trọng. Từ ngày tôi nhận dạy thêm hai học sinh nhà ở Thái Hà và Hoàng Hoa Thám, Đỗ Hùng mới đưa đón tôi duy nhất một lần ở nhà học sinh trên đường Thái Hà này. Tự nhiên anh xuất hiện ở đây, đợi tôi với vẻ mặt trầm ngâm thì không thể là chuyện vớ vẩn được.
- Anh có chuyện cần nói. Chúng ta về quán café gần nhà em nói chuyện được không?
Tôi chần chừ rồi cũng gật đầu. Từ Thái Hà về nhà tôi ở Nguyên Hồng không xa lắm nên rất nhanh sau đó chúng tôi đã ngồi đối diện với nhau ở quá café quen thuộc này. Tôi chọn đúng chiếc bàn hôm đã ngồi lần cuối cùng với Đức, bỗng tràn về hình bóng Đức xoay lưng bước đi đến buồn bã và đau lòng. Tôi đã nói sẽ chấm dứt mối quan hệ với Đỗ Hùng, sẽ không gặp lại nhau nữa. Tại sao tôi còn ngồi đây với anh? Chúng tôi còn chuyện gì để nói với nhau? Hay đây mới chính là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau?
- Anh muốn nói chuyện gì? Chẳng phải em và anh đã đồng ý chấm dứt, đoạn tuyệt quá khứ sao? Mới có sáu ngày anh đã tìm em, còn chuyện gì để nói nữa đây?
- Hạ Vũ…
Đỗ Hùng chợt vươn tay qua bàn nằm lấy bàn tay tôi đang đặt ở cốc nước cam. Bất ngờ vì hành động này, tôi nhanh chóng thu tay lại, nhìn anh ngạc nhiên và cũng vô cũng ngạc nhiên vì thái độ xa lạ của mình với anh. Nếu là trước đây, chắc tôi vẫn cứ để im cho anh nắm tay và nghe anh nói. Vậy mà tôi vừa mới phản ứng lại, hệt như phản ứng với một người xa lạ hoặc như với những chàng trai tôi không có tình cảm khác.
- Có chuyện gì anh nói đi. Đừng nắm tay như vậy!
Đỗ Hùng ngập ngừng:
- Sao em phản ứng lạ vậy. Như em nói chúng ta chỉ mới quyết định chính thức kết thúc sáu ngày thôi mà. Anh đã nghĩ rất nhiều suốt cả tuần qua. Và anh đã quyết định được rồi. Anh yêu em, anh không muốn quên em. Anh đồng ý với em, sang năm em ra trường chúng mình sẽ kết hôn. Quay về và tha thứ cho anh được không?
Tôi hít một hơi sâu… Cảm xúc bị dồn nén lâu ngày vỡ òa, nước mắt bắt đầu kéo đến trào dâng trên khóe mắt. Tôi đã đợi ngày này đã hơn hai năm, đợi câu nói này của Đỗ Hùng bằng tình yêu chân thành nhất. Đáng ra tôi phải vui mừng và hạnh phúc, nhưng sao trái tim tôi như bị chèn lại, uất nghẹn đến cổ họng. Không thể tin vào tai mình, tôi lí nhí hỏi lại:
- Anh muốn đùa cợt tình cảm của em lần nữa sao?
- Anh không đùa. Hạ Vũ, anh muốn kết hôn với em. – Đỗ Hùng trả lời quả quyết và chắc chắn.
Tất cả với tôi đang diễn ra như trong những giấc mơ tôi đã từng mơ. Chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, cuộc sống của tôi, tình yêu của tôi sẽ bước sang một trang mới. Tôi nên trả lời thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.