Hạ Vũ, Anh Là Chàng Trai Số 14, Cưới Anh Nhé
Chương 21: Làm quen
Mưa Mùa Hạ
22/07/2015
Đừng hỏi tôi tại sao gặp gỡ quen biết một người lâu như vậy mà không thể mở rộng trái tim yêu thương? Đừng hỏi tôi tại sao có những người chưa từng gặp gỡ, chỉ mới thoáng qua đời nhau lại có những cảm xúc lạ nhen nhóm, đan xen? Tôi không thể giải thích được điều đó. Chỉ biết rằng trái tim tôi có thể chỉ lỡ nhịp trong một vài giây ngắn ngủi.
Hôm nay bỗng nhiên tôi thấy trời thật đẹp. Nắng dịu dàng, bầu trời cao trong xanh và đầy những cơn gió mát vi vu khi tôi phóng xe đến trường. Chưa kịp ngồi xuống bàn, Mai đã ghé tai tôi thì thầm:
- Anh Thuận đó thế nào? Có nhắn tin hay gọi điện cho mày nữa không?
- Ừ… có. Nhưng chỉ là nói chuyện lung tung thôi.
- Lúc nãy tao bảo với Khuyên là anh Minh có bạn gái rồi. Nó cứ tủm tỉm cười không nói gì. Dạo này tao thấy nó cũng rất bí hiểm, xem ra có người yêu mà giấu tụi mình cũng nên. - Mai vừa nói vừa liếc nhìn Khuyên và Hiền đang đi vào từ cửa chính.
Tôi vội nhắc Mai:
- Chuyện anh Thuận đừng kể vội với hai đứa nó. Tao nghĩ chẳng cần thiết phải kể đâu.
- Thế mày không muốn tìm hiểu về anh ấy thật à? - Mai cố hỏi thêm một câu.
- Không cần. Tao có cách của tao. - Tôi trả lời nhanh rồi nhướng mắt nhắc Mai chú ý khi Hiền và Khuyên cũng vừa bước đến chỗ hai đứa tôi. Chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm một lúc thì chuông báo vào lớp học. Vừa hay điện thoại trong túi quần tôi lại rung lên một hồi. Vì ở trong lớp học nên tôi để chế độ im lặng, chỉ rung nhẹ nên không ai để ý, tôi rút điện thoại ra đặt dưới hộc bàn và mở tin nhắn ra đọc. Là Thuận, anh ta nhắn sớm thế làm gì?
“Em di hoc chua? Gio anh moi di lam. Chuc em mot ngay moi vui ve.”
Cứ như là thân quen lắm rồi ấy, tôi khẽ lắc đầu. Chưa kịp đóng điện thoại thì lại nhận được một tin nhắn mới từ Thuận.
“Quen nhac em. Nho an sang roi vao hoc khong dau da day nhe!”
Cái anh này đúng là hết thuốc chữa. Nhắn nhủ kiểu này chẳng khác gì người đang yêu nhau quan tâm cho nhau. Thuận có vẻ tự tin thái quá và thích đùa dai rồi đấy. Nhưng không hiểu sao tôi cũng thấy trò đùa này rất thú vị và nhắn lại.
“Vang. Em cam on. Anh cung nho an sang nhe. Di lam can than.”
Gửi tin nhắn đi tôi khẽ nở một nụ cười rồi cất điện thoại vào trong cặp để dưới ngăn bàn. Khuyên quay sang tôi hỏi nhỏ:
- Mới sáng sớm nhắn tin với ai mà tâm trạng vui vẻ vậy? Mày và anh Hùng chính thức quay lại với nhau rồi à?
- Không. Chính thức chia tay rồi. Một người bạn mới thôi. - Tôi cũng cúi mặt xuống nói nhỏ. - Nghe giảng đi, thầy để ý tao và mày đấy.
Cả tiết học trôi qua một cách chậm chạp. Khi chuông vừa báo hết giờ tôi vội vàng mở điện thoại ra. Thật không thể tin nổi. Hơn mười tin nhắn đến đều của Thuận. Anh chàng này vừa mới quen biết mà đã tiến hành khủng bố tôi như vậy sao? Anh ta thật quá tự tin và khác người đó.
“Ha Vu, anh sap an sang xong.”
“Ha Vu, em dang hoc tiet dau ha?”
“Ha Vu, em khong nhan tin lai duoc a?”
“Nay, sap het tiet học roi day, ra choi nhan tin nhe.”
“Sao lau the, mai van chua den 7 gio 45 phut gi ca.”
“Oi, hom nay anh day som qua nen di lam som roi. Co quan chua ai den. Buon.”
“Nhanh len nao, sap duoc nhan tin voi em giet thoi gian roi.”
“7 gio 40 phut, 5 phut nua.’”
“Dem kien… dem duoc khoang 200 con roi.”
“Sap duoc 500 con kien roi.”
“Reng reng… Đen gio giai lao roi.”
“Ha Vu, co choang khi doc tin nhan cua anh khong? Choang thi im lang, khong choang thi nhan tin lai nhe. Anh di lam som la vi em day. Ca dem khong ngu duoc… Bat den.”
- Này, Hạ Vũ, mày tủm tỉm cười cái gì đấy. Hôm nay sao không ra chơi mà cứ chăm chăm đọc tin nhắn.
Tiếng của Khuyên vang lên làm tôi giật mình khi đang chìm đắm trong những dòng chữ của Thuận. Tôi vội ngẩng đầu lên cười cười.
- Bạn mới đó. Nhắn tin chọc cười tao, giờ tao phải nhắn lại. Ba đứa mày đi ăn sáng đi, tao không thấy đói nên không đi cùng đâu.
Tôi trả lời Khuyên rồi lấy cớ giục ba cô bạn đi ra ngoài còn mình thì ngồi lại trong lớp học với cái điện thoại di động. Thường giờ giải lao đầu tiên thầy giáo thường hay cho chúng tôi nghỉ mười lăm phút thay vì năm phút để các bạn có thể đi ăn sáng và thầy còn lên khoa gặp các giảng viên khác bàn vài việc trong ngày. Đợi ba cô bạn khuất bóng, tôi lại mở điện thoại ra, đọc tin cuối cùng của Thuận và đáp trả.
“Khong ngu duoc lien quan gi den em. Chung ta moi biet nhau hom qua. Anh chiu kho ngoi dem them kien di.”
“Bọn kien thong minh lam, biet den gio anh nhan tin voi em chung no ve to het roi.”
“Bon kien chac khong thong minh bang anh dau, anh nghi cach du chung bo ra roi dem tiep di.”
Hì, tôi cười vui trong đầu. Chẳng lẽ Thuận lại nhận mình không thông minh bằng kiến nên không dụ chúng ra. Thế mà không cần đợi lâu. Ngay lập tức có tin nhắn mới.
“Anh thong minh hon chung nen de chung tu quyet dinh o trong to hay bo ra em a. Nguoi chi huy gioi la nguoi biet thu phuc long cap duoi. The nen anh ton trong chung. Ha ha… Em khong lua duoc anh dau”
Nói đi nói lại rốt cuộc Thuận vẫn khéo nói và cao tay hơn tôi. Cũng chưa nghĩ ra cách đối phó vơi Thuận nên toi giở giọng giận dỗi ra làm vũ khí.
“Em lua gi anh nao? Vi nhan tin voi anh mà em khong di an sang voi ban day. Doi meo.”
“Em chua an sang? Da dan roi khong chiu nghe. Co can anh chuyen phat nhanh do an cho khong?”
“Anh chuyen bang cach nao?”
“Khong can biet, em can thi anh se chuyen. Anh khong muon vi anh ma em bi doi.”
Được, vậy cứ thử xem anh cao tay như thế nào. Tôi nhắn lại một tin cuối.
“Tuy anh. Thay giao vao lop roi. Em vao hoc day. Noi chuyen sau.”
Tin nhắn gửi đi thì đồng hồ cũng chỉ 8 giờ. Ba cô bạn cũng đã đi ăn sáng về và rất tò mò vì bộ mặt vui vẻ của tôi. Tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện rồi quên luôn cả nội dung cuộc nhắn tin với Thuận trước đó để nghe giảng.
Tiết học thứ hai trôi qua rất nhanh vì chỉ phải học có hơn ba mươi phút. Ra chơi được một lát thì điện thoại tôi lại rung lên liên tục, là một dãy số lạ gọi đến, tôi chần chừ rồi ấn nút nghe. Một giọng nam lạ hoắc vang lên:
- Chị là Hạ Vũ đúng không ạ?
- Ừ… Đúng rồi. - Tôi trả lời và vẫn đang ngạc nhiên. Chưa kịp hỏi cậu là ai thì đầu dây bên kia lại tiếp tục:
- Em ở bên giao hàng của chuỗi cửa hàng pizza - Alfresco. Em đang đứng trước cổng trường Học viện Báo chí của chị. Chị ra nhận pizza nhé!
- Hả, có nhẫm lẫn gì không? - Tôi kinh ngạc kêu lên làm Khuyên, Hiền, Mai quay sang nhìn tôi khó hiểu.
- Không nhầm đâu ạ. Anh Thuận đặt hàng và ghi địa chỉ cho chúng em giao hàng đến đây. Chị ra nhận ngay nhé, hóa đơn đã thanh toán đủ.
Tôi dập máy và chạy ra cổng trường nhận pizza, ôm một chiếc hộp bánh to đùng bước vào lớp. Lần này không chỉ ba cô bạn mà đến hơn một nửa lớp nhìn tôi dò xét, khó hiểu. Đặt chiếc hộp xuống bàn, tôi vội giải thích.
- Tao nhờ bạn đặt pizza. Lúc nãy không đi ăn cùng tụi mày nên giờ đói quá. Ăn chung đi.
Vừa nói tôi vừa mở hộp bánh ra, bên trong là pizza nhân hải sản, đúng loại tôi thích ăn nhất. Làm sao mà Thuận lại có thể biết sở thích này của tôi chứ? Thật là khó hiểu. Mai nhìn tôi nghi hoặc:
- Mày nói thật đi, mày nhờ ai mua?
- Dũng, tao nhờ Dũng đó. - Tôi nói dối.
- Thôi ăn đi, có gì đâu mà phải dò hỏi. Ai mua cũng được, có bánh ngon ăn là thích rồi. - Hiền vốn không biết chuyện gì nên tỏ vẻ không quan tâm, cầm miếng bánh đầu tiên lên ăn và xuýt xoa khen ngon.
- Đúng rồi. Ăn đi cho nóng. Ăn nhanh kẻo vào tiết học mới. - Tôi giục.
Khuyên không nói gì nhiều, cô bạn chỉ nhìn tôi tủm tỉm cười. Cái điệu cười của Khuyên làm tôi thấy hơi nóng mặt. Hình như Khuyên đang nghi ngờ tôi nói dối. Cái tay Thuận này, thân quen gì mà bày lắm trò vậy? Tôi lén lút mở điện thoại, quả nhiên anh ta đã nhắn tin đến.
“Em nhan duoc pizza chua? An di khong doi. Phai an de lay suc ma hoc va lam viec.”
Tôi bấm vội nút trả lời rồi soạn thảo tin nhắn gửi đi.
“Anh dung lam the nua. Tuong dua ai ngo anh lam that. Du sao cung cam on anh.”
“Anh khong thich dua. Noi la lam that. An ngon mieng nhe. Anh phai lam viec day.”
Còn lại ba tiết học tôi không thể nào tập trung được. Đầu óc không ngừng nghĩ và đoán già, đoán non về người con trai mới quen tên Thuận này. Anh ta đã hai mươi sáu tuổi, có công việc ổn định ở một ngân hàng lớn, ở cùng hai đứa em, bạn gái thì chưa biết có hay không mà lại hứng thú trêu chọc tôi. Liệu có ý đồ gì khác không? Liệu có phải là một người quen biết tôi ngoài đời và đang cố tình theo đuổi tôi?
Suốt từ lúc đi học về cho đến tận chiều đi làm thêm, tối đi dạy thêm. Cứ thỉnh thoảng tôi lại nhận được tin nhắn của Thuận với đủ các thể loại nội dung như kiểu:
“Em an cơm trua chua? Chieu di lam them luc may gio?”
“Em ngu trua mot luc di cho khoe.”
“Em di lam vui khong?”
“Toi em di day them a? Dạy hoc sinh lop may?”
“An toi ngon mieng khong?”
“Hom nay nhan tin voi anh vui khong?”
Không biết là có bao nhiêu tin nhắn được gửi đến trong ngày nữa. Tôi đều nhắn tin trả lời lại hết, không bỏ sót tin nào. Cũng không sao tôi không có cảm giác bực mình hay khó chịu với Thuận, ngược lại, tôi rất vui khi thấy mình được quan tâm và có một người nhắn tin nhắc nhở mình cả ngày như vậy.
Trước đây với các chàng trai khác, thường tôi sẽ có cảm giác bị làm phiền và không vui nếu nhận được quá nhiều tin nhắn hỏi thăm, nhắc nhở. Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi làm quen nói chuyện với một người lạ mặt trên mạng ảo trước khi gặp mặt. Năm tôi học lớp mười chẳng phải đã chủ động nói chuyện trong Yahoo với Đức suốt một thời gian dài rồi gặp nhau là bạn bè đến giờ hay sao? Chẳng phải tôi và Quang cũng là bạn điện thoại hơn một năm cho đến ngày gặp mặt. Nhưng sao với Đức và Quang tôi không có cảm giác vui vui và phấn khích như với Thuận nhỉ?
Cậu bé học trò nhỏ lớp bốn của tôi khi vừa kết thúc buổi học liền hỏi nhỏ:
- Cô ơi, sao tối nay con thấy cô cười tủm tỉm suốt thế? Có chuyện vui à?
Giật mình vì câu hỏi của học trò, tôi nhất thời chưa nghĩ ra được câu trả lời.
- Cô… cô…
- Con biết rồi nha. Bạn trai của cô về nước rồi đúng không? Hôm trước cô bảo với mẹ con bạn trai đi du học còn gì. Vậy là chú ấy về rồi nên cô hay cười. - Thằng bé hỏi như kiểu khẳng định, ánh mắt hấp háy đợi tôi trả lời.
- Ừ… đúng, đúng rồi đó. Con đoán giỏi lắm. - Tôi xoa đầu thằng bé.
Nghe câu trả lời của tôi, nó hớn hở nói tiếp:
- Ngày xưa mẹ con mỗi khi bố đi công tác xa về cũng hay cười lắm. - Rồi nhớ ra điều gì đó, nó thay đổi biểu cảm, xị mặt xuống buồn bã. - Nhưng giờ thì mẹ hay khóc một mình.
Có một chút xót xa len lỏi trong lòng tôi. Tôi an ủi thằng bé mấy câu để nó không buồn nữa. Nó mới có mười tuổi, bố mẹ li dị hơn một năm nay và nó ở với mẹ nhưng đến chủ nhật lại về nhà nội ở với bố một ngày. Mỗi khi giảng bài cho thằng bé, gặp môn Văn có bài viết về gia đình là tôi lại phải rất cố gắng gợi ý để nó viết một bài văn hoàn chỉnh mà không nhắc đến từ li hôn. Mẹ thằng bé là người phụ nữ đẹp và thành đạt, chị bận công việc nên không có thời gian nhiều cho con và thuê tôi kèm cặp nó học bài.
Hai mẹ con chị rất quý tôi. Sinh nhật thằng bé chị còn đi ô tô đến tận nhà đón tôi đi ăn kem và đi chơi cùng mẹ con chị. Có lần chị hỏi tôi sao tối nào cũng đi dạy thêm, lấy thời gian đâu hẹn hò. Tôi cười trừ nói dối chị bạn trai đi du học.
Hồi ấy yêu Đỗ Hùng, nhưng đúng thật chúng tôi chẳng có thời gian dành cho nhau. Anh bận việc anh, tôi bận việc tôi… Có lẽ vì vậy mà cả hai ngày càng xa cách, thiếu tin tưởng, thêm nhiều nghi ngờ dằn vặt lẫn nhau. Ừ, thôi thì thà chia tay nhau trước, đau đớn một lần nhưng tìm được cho mình một người yêu phù hợp để kết hôn. Còn hơn cứ cố chấp lấy nhau về rồi phải li hôn thì thật tội cho những đứa con. Tự nhiên tôi lại cảm thấy thông cảm cho Đỗ Hùng. Có lẽ anh yêu thôi thật sự, nhưng nghĩ đến tính cách và suy nghĩ của chúng tôi có quá nhiều điểm bất đồng và hố sâu ngăn cách nên quyết định chấm dứt mọi việc. Nhưng rồi chúng tôi cứ cố mãi vẫn chưa thể hết yêu nhau, thế nên anh muốn làm lại từ đầu, muốn xây dựng lại tình cảm đã rạn nứt của chúng tôi?
Chỉ tiếc rằng tôi đã không yếu đuối van xin anh một tình yêu thương hại nữa? Tôi khác rồi. Hình như vì đã quá đau đớn nên không còn cảm nhận thêm được cảm giác đau nào nữa.
Về đến nhà tôi ngồi vào bàn bật ngay máy tính lên. Tự nhiên lại có cảm giác trông chờ Thuận xuất hiện để được nói chuyện cười với anh. Tôi khẽ lắc đầu tự cười bản thân mình. Không hiểu mình đang nghĩ cái gì nữa.
Trong Yahoo tôi nhận ra nick của Đỗ Hùng - Kiemvotinh sáng đèn. Từ khi chia tay hồi đầu tháng năm, mỗi khi thấy tôi online Đỗ Hùng vẫn lờ đi và không nói chuyện gì. Tôi biết anh muốn tránh tôi, tránh những tin nhắn, những câu hỏi liên quan đến việc anh còn yêu tôi không nên có thái độ như vậy. Tôi nhấp chuột vào biểu tượng sáng đèn đang online lên, muốn thử xem thái độ của Đỗ Hùng như thế nào. Quả nhiên, Đỗ Hùng im lặng. Không có bất cứ tin nhắn nào được gửi đến từ nick của anh.
Tôi cũng không bận tâm nữa, mở một vài trang mạng ra đọc báo rồi kiểm tra lại danh sách khách hàng đã nhận được quà để mai ngồi gọi điện thu thập thông tin. Khi ngẩng đầu lên nhìn thì đồng hồ đã chỉ quá 10 giờ 20 phút tối mà vẫn không thấy Thuận lên mạng nói chuyện “làm phiền” tôi. Có một chút hụt hẫng, một chút thất vọng len lỏi trong tim. Tôi thở hắt ra một hơi rồi gấp lại sổ sách và tài liệu liên quan… Có lẽ tôi và Thuận rồi cũng sẽ đi lướt qua cuộc đời nhau như các chàng trai khác mà thôi.
Hôm nay bỗng nhiên tôi thấy trời thật đẹp. Nắng dịu dàng, bầu trời cao trong xanh và đầy những cơn gió mát vi vu khi tôi phóng xe đến trường. Chưa kịp ngồi xuống bàn, Mai đã ghé tai tôi thì thầm:
- Anh Thuận đó thế nào? Có nhắn tin hay gọi điện cho mày nữa không?
- Ừ… có. Nhưng chỉ là nói chuyện lung tung thôi.
- Lúc nãy tao bảo với Khuyên là anh Minh có bạn gái rồi. Nó cứ tủm tỉm cười không nói gì. Dạo này tao thấy nó cũng rất bí hiểm, xem ra có người yêu mà giấu tụi mình cũng nên. - Mai vừa nói vừa liếc nhìn Khuyên và Hiền đang đi vào từ cửa chính.
Tôi vội nhắc Mai:
- Chuyện anh Thuận đừng kể vội với hai đứa nó. Tao nghĩ chẳng cần thiết phải kể đâu.
- Thế mày không muốn tìm hiểu về anh ấy thật à? - Mai cố hỏi thêm một câu.
- Không cần. Tao có cách của tao. - Tôi trả lời nhanh rồi nhướng mắt nhắc Mai chú ý khi Hiền và Khuyên cũng vừa bước đến chỗ hai đứa tôi. Chúng tôi ngồi nói chuyện phiếm một lúc thì chuông báo vào lớp học. Vừa hay điện thoại trong túi quần tôi lại rung lên một hồi. Vì ở trong lớp học nên tôi để chế độ im lặng, chỉ rung nhẹ nên không ai để ý, tôi rút điện thoại ra đặt dưới hộc bàn và mở tin nhắn ra đọc. Là Thuận, anh ta nhắn sớm thế làm gì?
“Em di hoc chua? Gio anh moi di lam. Chuc em mot ngay moi vui ve.”
Cứ như là thân quen lắm rồi ấy, tôi khẽ lắc đầu. Chưa kịp đóng điện thoại thì lại nhận được một tin nhắn mới từ Thuận.
“Quen nhac em. Nho an sang roi vao hoc khong dau da day nhe!”
Cái anh này đúng là hết thuốc chữa. Nhắn nhủ kiểu này chẳng khác gì người đang yêu nhau quan tâm cho nhau. Thuận có vẻ tự tin thái quá và thích đùa dai rồi đấy. Nhưng không hiểu sao tôi cũng thấy trò đùa này rất thú vị và nhắn lại.
“Vang. Em cam on. Anh cung nho an sang nhe. Di lam can than.”
Gửi tin nhắn đi tôi khẽ nở một nụ cười rồi cất điện thoại vào trong cặp để dưới ngăn bàn. Khuyên quay sang tôi hỏi nhỏ:
- Mới sáng sớm nhắn tin với ai mà tâm trạng vui vẻ vậy? Mày và anh Hùng chính thức quay lại với nhau rồi à?
- Không. Chính thức chia tay rồi. Một người bạn mới thôi. - Tôi cũng cúi mặt xuống nói nhỏ. - Nghe giảng đi, thầy để ý tao và mày đấy.
Cả tiết học trôi qua một cách chậm chạp. Khi chuông vừa báo hết giờ tôi vội vàng mở điện thoại ra. Thật không thể tin nổi. Hơn mười tin nhắn đến đều của Thuận. Anh chàng này vừa mới quen biết mà đã tiến hành khủng bố tôi như vậy sao? Anh ta thật quá tự tin và khác người đó.
“Ha Vu, anh sap an sang xong.”
“Ha Vu, em dang hoc tiet dau ha?”
“Ha Vu, em khong nhan tin lai duoc a?”
“Nay, sap het tiet học roi day, ra choi nhan tin nhe.”
“Sao lau the, mai van chua den 7 gio 45 phut gi ca.”
“Oi, hom nay anh day som qua nen di lam som roi. Co quan chua ai den. Buon.”
“Nhanh len nao, sap duoc nhan tin voi em giet thoi gian roi.”
“7 gio 40 phut, 5 phut nua.’”
“Dem kien… dem duoc khoang 200 con roi.”
“Sap duoc 500 con kien roi.”
“Reng reng… Đen gio giai lao roi.”
“Ha Vu, co choang khi doc tin nhan cua anh khong? Choang thi im lang, khong choang thi nhan tin lai nhe. Anh di lam som la vi em day. Ca dem khong ngu duoc… Bat den.”
- Này, Hạ Vũ, mày tủm tỉm cười cái gì đấy. Hôm nay sao không ra chơi mà cứ chăm chăm đọc tin nhắn.
Tiếng của Khuyên vang lên làm tôi giật mình khi đang chìm đắm trong những dòng chữ của Thuận. Tôi vội ngẩng đầu lên cười cười.
- Bạn mới đó. Nhắn tin chọc cười tao, giờ tao phải nhắn lại. Ba đứa mày đi ăn sáng đi, tao không thấy đói nên không đi cùng đâu.
Tôi trả lời Khuyên rồi lấy cớ giục ba cô bạn đi ra ngoài còn mình thì ngồi lại trong lớp học với cái điện thoại di động. Thường giờ giải lao đầu tiên thầy giáo thường hay cho chúng tôi nghỉ mười lăm phút thay vì năm phút để các bạn có thể đi ăn sáng và thầy còn lên khoa gặp các giảng viên khác bàn vài việc trong ngày. Đợi ba cô bạn khuất bóng, tôi lại mở điện thoại ra, đọc tin cuối cùng của Thuận và đáp trả.
“Khong ngu duoc lien quan gi den em. Chung ta moi biet nhau hom qua. Anh chiu kho ngoi dem them kien di.”
“Bọn kien thong minh lam, biet den gio anh nhan tin voi em chung no ve to het roi.”
“Bon kien chac khong thong minh bang anh dau, anh nghi cach du chung bo ra roi dem tiep di.”
Hì, tôi cười vui trong đầu. Chẳng lẽ Thuận lại nhận mình không thông minh bằng kiến nên không dụ chúng ra. Thế mà không cần đợi lâu. Ngay lập tức có tin nhắn mới.
“Anh thong minh hon chung nen de chung tu quyet dinh o trong to hay bo ra em a. Nguoi chi huy gioi la nguoi biet thu phuc long cap duoi. The nen anh ton trong chung. Ha ha… Em khong lua duoc anh dau”
Nói đi nói lại rốt cuộc Thuận vẫn khéo nói và cao tay hơn tôi. Cũng chưa nghĩ ra cách đối phó vơi Thuận nên toi giở giọng giận dỗi ra làm vũ khí.
“Em lua gi anh nao? Vi nhan tin voi anh mà em khong di an sang voi ban day. Doi meo.”
“Em chua an sang? Da dan roi khong chiu nghe. Co can anh chuyen phat nhanh do an cho khong?”
“Anh chuyen bang cach nao?”
“Khong can biet, em can thi anh se chuyen. Anh khong muon vi anh ma em bi doi.”
Được, vậy cứ thử xem anh cao tay như thế nào. Tôi nhắn lại một tin cuối.
“Tuy anh. Thay giao vao lop roi. Em vao hoc day. Noi chuyen sau.”
Tin nhắn gửi đi thì đồng hồ cũng chỉ 8 giờ. Ba cô bạn cũng đã đi ăn sáng về và rất tò mò vì bộ mặt vui vẻ của tôi. Tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện rồi quên luôn cả nội dung cuộc nhắn tin với Thuận trước đó để nghe giảng.
Tiết học thứ hai trôi qua rất nhanh vì chỉ phải học có hơn ba mươi phút. Ra chơi được một lát thì điện thoại tôi lại rung lên liên tục, là một dãy số lạ gọi đến, tôi chần chừ rồi ấn nút nghe. Một giọng nam lạ hoắc vang lên:
- Chị là Hạ Vũ đúng không ạ?
- Ừ… Đúng rồi. - Tôi trả lời và vẫn đang ngạc nhiên. Chưa kịp hỏi cậu là ai thì đầu dây bên kia lại tiếp tục:
- Em ở bên giao hàng của chuỗi cửa hàng pizza - Alfresco. Em đang đứng trước cổng trường Học viện Báo chí của chị. Chị ra nhận pizza nhé!
- Hả, có nhẫm lẫn gì không? - Tôi kinh ngạc kêu lên làm Khuyên, Hiền, Mai quay sang nhìn tôi khó hiểu.
- Không nhầm đâu ạ. Anh Thuận đặt hàng và ghi địa chỉ cho chúng em giao hàng đến đây. Chị ra nhận ngay nhé, hóa đơn đã thanh toán đủ.
Tôi dập máy và chạy ra cổng trường nhận pizza, ôm một chiếc hộp bánh to đùng bước vào lớp. Lần này không chỉ ba cô bạn mà đến hơn một nửa lớp nhìn tôi dò xét, khó hiểu. Đặt chiếc hộp xuống bàn, tôi vội giải thích.
- Tao nhờ bạn đặt pizza. Lúc nãy không đi ăn cùng tụi mày nên giờ đói quá. Ăn chung đi.
Vừa nói tôi vừa mở hộp bánh ra, bên trong là pizza nhân hải sản, đúng loại tôi thích ăn nhất. Làm sao mà Thuận lại có thể biết sở thích này của tôi chứ? Thật là khó hiểu. Mai nhìn tôi nghi hoặc:
- Mày nói thật đi, mày nhờ ai mua?
- Dũng, tao nhờ Dũng đó. - Tôi nói dối.
- Thôi ăn đi, có gì đâu mà phải dò hỏi. Ai mua cũng được, có bánh ngon ăn là thích rồi. - Hiền vốn không biết chuyện gì nên tỏ vẻ không quan tâm, cầm miếng bánh đầu tiên lên ăn và xuýt xoa khen ngon.
- Đúng rồi. Ăn đi cho nóng. Ăn nhanh kẻo vào tiết học mới. - Tôi giục.
Khuyên không nói gì nhiều, cô bạn chỉ nhìn tôi tủm tỉm cười. Cái điệu cười của Khuyên làm tôi thấy hơi nóng mặt. Hình như Khuyên đang nghi ngờ tôi nói dối. Cái tay Thuận này, thân quen gì mà bày lắm trò vậy? Tôi lén lút mở điện thoại, quả nhiên anh ta đã nhắn tin đến.
“Em nhan duoc pizza chua? An di khong doi. Phai an de lay suc ma hoc va lam viec.”
Tôi bấm vội nút trả lời rồi soạn thảo tin nhắn gửi đi.
“Anh dung lam the nua. Tuong dua ai ngo anh lam that. Du sao cung cam on anh.”
“Anh khong thich dua. Noi la lam that. An ngon mieng nhe. Anh phai lam viec day.”
Còn lại ba tiết học tôi không thể nào tập trung được. Đầu óc không ngừng nghĩ và đoán già, đoán non về người con trai mới quen tên Thuận này. Anh ta đã hai mươi sáu tuổi, có công việc ổn định ở một ngân hàng lớn, ở cùng hai đứa em, bạn gái thì chưa biết có hay không mà lại hứng thú trêu chọc tôi. Liệu có ý đồ gì khác không? Liệu có phải là một người quen biết tôi ngoài đời và đang cố tình theo đuổi tôi?
Suốt từ lúc đi học về cho đến tận chiều đi làm thêm, tối đi dạy thêm. Cứ thỉnh thoảng tôi lại nhận được tin nhắn của Thuận với đủ các thể loại nội dung như kiểu:
“Em an cơm trua chua? Chieu di lam them luc may gio?”
“Em ngu trua mot luc di cho khoe.”
“Em di lam vui khong?”
“Toi em di day them a? Dạy hoc sinh lop may?”
“An toi ngon mieng khong?”
“Hom nay nhan tin voi anh vui khong?”
Không biết là có bao nhiêu tin nhắn được gửi đến trong ngày nữa. Tôi đều nhắn tin trả lời lại hết, không bỏ sót tin nào. Cũng không sao tôi không có cảm giác bực mình hay khó chịu với Thuận, ngược lại, tôi rất vui khi thấy mình được quan tâm và có một người nhắn tin nhắc nhở mình cả ngày như vậy.
Trước đây với các chàng trai khác, thường tôi sẽ có cảm giác bị làm phiền và không vui nếu nhận được quá nhiều tin nhắn hỏi thăm, nhắc nhở. Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi làm quen nói chuyện với một người lạ mặt trên mạng ảo trước khi gặp mặt. Năm tôi học lớp mười chẳng phải đã chủ động nói chuyện trong Yahoo với Đức suốt một thời gian dài rồi gặp nhau là bạn bè đến giờ hay sao? Chẳng phải tôi và Quang cũng là bạn điện thoại hơn một năm cho đến ngày gặp mặt. Nhưng sao với Đức và Quang tôi không có cảm giác vui vui và phấn khích như với Thuận nhỉ?
Cậu bé học trò nhỏ lớp bốn của tôi khi vừa kết thúc buổi học liền hỏi nhỏ:
- Cô ơi, sao tối nay con thấy cô cười tủm tỉm suốt thế? Có chuyện vui à?
Giật mình vì câu hỏi của học trò, tôi nhất thời chưa nghĩ ra được câu trả lời.
- Cô… cô…
- Con biết rồi nha. Bạn trai của cô về nước rồi đúng không? Hôm trước cô bảo với mẹ con bạn trai đi du học còn gì. Vậy là chú ấy về rồi nên cô hay cười. - Thằng bé hỏi như kiểu khẳng định, ánh mắt hấp háy đợi tôi trả lời.
- Ừ… đúng, đúng rồi đó. Con đoán giỏi lắm. - Tôi xoa đầu thằng bé.
Nghe câu trả lời của tôi, nó hớn hở nói tiếp:
- Ngày xưa mẹ con mỗi khi bố đi công tác xa về cũng hay cười lắm. - Rồi nhớ ra điều gì đó, nó thay đổi biểu cảm, xị mặt xuống buồn bã. - Nhưng giờ thì mẹ hay khóc một mình.
Có một chút xót xa len lỏi trong lòng tôi. Tôi an ủi thằng bé mấy câu để nó không buồn nữa. Nó mới có mười tuổi, bố mẹ li dị hơn một năm nay và nó ở với mẹ nhưng đến chủ nhật lại về nhà nội ở với bố một ngày. Mỗi khi giảng bài cho thằng bé, gặp môn Văn có bài viết về gia đình là tôi lại phải rất cố gắng gợi ý để nó viết một bài văn hoàn chỉnh mà không nhắc đến từ li hôn. Mẹ thằng bé là người phụ nữ đẹp và thành đạt, chị bận công việc nên không có thời gian nhiều cho con và thuê tôi kèm cặp nó học bài.
Hai mẹ con chị rất quý tôi. Sinh nhật thằng bé chị còn đi ô tô đến tận nhà đón tôi đi ăn kem và đi chơi cùng mẹ con chị. Có lần chị hỏi tôi sao tối nào cũng đi dạy thêm, lấy thời gian đâu hẹn hò. Tôi cười trừ nói dối chị bạn trai đi du học.
Hồi ấy yêu Đỗ Hùng, nhưng đúng thật chúng tôi chẳng có thời gian dành cho nhau. Anh bận việc anh, tôi bận việc tôi… Có lẽ vì vậy mà cả hai ngày càng xa cách, thiếu tin tưởng, thêm nhiều nghi ngờ dằn vặt lẫn nhau. Ừ, thôi thì thà chia tay nhau trước, đau đớn một lần nhưng tìm được cho mình một người yêu phù hợp để kết hôn. Còn hơn cứ cố chấp lấy nhau về rồi phải li hôn thì thật tội cho những đứa con. Tự nhiên tôi lại cảm thấy thông cảm cho Đỗ Hùng. Có lẽ anh yêu thôi thật sự, nhưng nghĩ đến tính cách và suy nghĩ của chúng tôi có quá nhiều điểm bất đồng và hố sâu ngăn cách nên quyết định chấm dứt mọi việc. Nhưng rồi chúng tôi cứ cố mãi vẫn chưa thể hết yêu nhau, thế nên anh muốn làm lại từ đầu, muốn xây dựng lại tình cảm đã rạn nứt của chúng tôi?
Chỉ tiếc rằng tôi đã không yếu đuối van xin anh một tình yêu thương hại nữa? Tôi khác rồi. Hình như vì đã quá đau đớn nên không còn cảm nhận thêm được cảm giác đau nào nữa.
Về đến nhà tôi ngồi vào bàn bật ngay máy tính lên. Tự nhiên lại có cảm giác trông chờ Thuận xuất hiện để được nói chuyện cười với anh. Tôi khẽ lắc đầu tự cười bản thân mình. Không hiểu mình đang nghĩ cái gì nữa.
Trong Yahoo tôi nhận ra nick của Đỗ Hùng - Kiemvotinh sáng đèn. Từ khi chia tay hồi đầu tháng năm, mỗi khi thấy tôi online Đỗ Hùng vẫn lờ đi và không nói chuyện gì. Tôi biết anh muốn tránh tôi, tránh những tin nhắn, những câu hỏi liên quan đến việc anh còn yêu tôi không nên có thái độ như vậy. Tôi nhấp chuột vào biểu tượng sáng đèn đang online lên, muốn thử xem thái độ của Đỗ Hùng như thế nào. Quả nhiên, Đỗ Hùng im lặng. Không có bất cứ tin nhắn nào được gửi đến từ nick của anh.
Tôi cũng không bận tâm nữa, mở một vài trang mạng ra đọc báo rồi kiểm tra lại danh sách khách hàng đã nhận được quà để mai ngồi gọi điện thu thập thông tin. Khi ngẩng đầu lên nhìn thì đồng hồ đã chỉ quá 10 giờ 20 phút tối mà vẫn không thấy Thuận lên mạng nói chuyện “làm phiền” tôi. Có một chút hụt hẫng, một chút thất vọng len lỏi trong tim. Tôi thở hắt ra một hơi rồi gấp lại sổ sách và tài liệu liên quan… Có lẽ tôi và Thuận rồi cũng sẽ đi lướt qua cuộc đời nhau như các chàng trai khác mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.