Hạ Vũ, Anh Là Chàng Trai Số 14, Cưới Anh Nhé

Chương 3: Hồi ức và những chàng trai được gắn số (1)

Mưa Mùa Hạ

22/07/2015

Hồi ức là một chuỗi kỷ niệm, kỷ niệm ấy dù vui buồn, đau khổ hay hạnh phúc thì nó vẫn luôn nằm trong trí nhớ của tôi. Có nhiều đoạn hồi ức bị đưa vào quên lãng thỉnh thoảng được mang ra ngắm nhìn, có nhiều đoạn hồi ức muốn quên đi nhưng lại cứ suốt ngày bị lôi ra, đặt lên đặt đặt xuống đến nặng nề. Hồi ức của tôi, kỷ niệm của tôi được dính liền với những chàng trai được gắn số.

Khi lên giường đi ngủ, thói quen viết nhật ký lại trỗi dậy. Từ khi quyết định cắt bỏ đoạn hồi ức trong nhật ký ấy gửi cho Đỗ Hùng, một tuần nay tôi đã thề sẽ không bao giờ viết nữa. Tôi nhớ Đỗ Hùng, nhớ anh đến khó thở, không biết giờ này anh đang làm gì, anh có biết tôi không ở Hà Nội, có biết tôi đã vào Sài Gòn không? Anh có nhớ tôi không? Có nghĩ đến việc đã làm tôi tổn thương như thế nào không?

Hàng trăm câu hỏi xoáy vào tôi, tôi phải làm gì đấy để không được khóc, không được nghĩ đến Đỗ Hùng nữa. Tôi mở vali, lấy ra một cuốn sổ da màu đen, bìa bên ngoài đã hơi phai màu vì nó đã theo tôi suốt mười năm, bên trong cuốn sổ, một phần giấy nham nhở đã bị cắt ra và những dòng chữ cuối cùng dừng lại ở con số ngày 13/02/2006.

Tôi nhìn vào từng hàng chữ của mình trong cuốn nhật ký, có những trang được viết với nét chữ nắn nót thẳng hàng trong niềm vui hân hoan, có những trang chữ viết nguệch ngoạc, nét lên nét xuống như đang tức giận điều gì đó, có những trang bị nhòe đi vài phần vì nước mắt. Hồi ức của tôi, ký ức của tôi, kỷ niệm của tôi bắt đầu hiện về qua từng trang giấy với vô vàn những dòng chữ nhảy nhót trước mắt.

“Ngày… tháng… năm…

Thắng – Chàng trai số một: Mình định nghĩa mối quan hệ này là gì nhỉ? Là thứ tình cảm trẻ con vô tư và đẹp đẽ. Cậu ấy đã bên mình suốt những năm cấp một, luôn bảo vệ mình và chỉ cần mở miệng ra là “Thắng thích Hạ Vũ nhất!”… Đối với mình, Thắng chính là chàng trai đầu tiên nói ‘thích Hạ Vũ’ dù lúc đó mình hoàn toàn chẳng hiểu ‘thích’ là như thế nào. Chỉ cần biết ở bên cạnh cậu ấy, mình cảm thấy vui vẻ, được cười đùa sảng khoái và được sống đúng với tuổi thơ của mình. Dù sao đó cũng là tình bạn đẹp và nếu Thắng không theo gia đình vào Sài Gòn thì có lẽ chúng mình đã trở thành hai người bạn thân.”

Tôi chợt mỉm cười vu vơ khi nhớ đến cậu bạn suốt ngày đi học muộn, làm bài kiểm tra toàn phải nhờ tôi giúp đỡ và hết sức đáng yêu này. Đúng là đáng tiếc khi Thắng chuyển đi cùng gia đình và từ năm lớp tám tôi hoàn toàn mất liên lạc với cậu ấy. Bây giờ ở chung một thành phố mà tôi cũng không biết Thắng ở đâu, cho dù có gặp lại chắc gì đã nhận ra nhau sau tám năm trời dài đằng đẵng.

Tôi đưa tay giở thêm mấy trang nữa, đọc lướt qua một đoạn:

“Ngày… tháng… năm…

- Mình xin lỗi, mình tránh mặt Trung như thế này thật không phải… Từ đầu đến cuối mình chỉ đùa thôi, mình không nghĩ Trung lại thích mình…

- Mình biết, người bạn thích là người khác. - Trung thản nhiên đáp.

- Trung biết? Thế… thế sao lại vẫn trả lời thư của mình, lại còn nói…

Không để mình nói hết câu, Trung cắt lời:

- Gần đây mình mới phát hiện ra thôi. Ở trên trường, sau mỗi giờ tan học, mình đều đến để đợi Hạ Vũ cùng về, nhưng lúc nào mình cùng bắt gặp bạn đứng ngẩn người nhìn về phía trước. Dần dần mình biết ánh mắt ấy hướng đến ai, vì thế mình hiểu sự im lặng, lẩn trốn của bạn. Mình đã đi sau bạn không biết bao nhiêu ngày, nhưng bạn không hề nhận ra.

- Thật xin lỗi! Đáng lẽ mình không nên viết lá thư đó cho Trung. Biết mọi chuyện rồi, vậy… vậy… Trung có thể tha lỗi cho mình được không?

- Được, mình tha lỗi cho bạn, bạn về đi, mình phải ra vườn giúp ông bà tưới rau.

Trung trả lời rất nhanh rồi đứng phắt dậy đi vòng ra phía vườn rau sau nhà. Trung đi cũng rất nhanh, cứ như đang chạy trốn điều gì đấy làm mình cảm thấy khóe mắt cay cay. Mình nhấc chân ra sân lấy xe rồi đạp thật nhanh trên đường.

Hè đã đến rồi đấy, phượng đã bắt đầu nở đỏ rực một góc trời. Ve kêu râm ran như những khúc nhạc lúc trầm lúc bổng. Nghĩ đến Việt, đến Trung, trái tim mình khẽ thắt lại, nước mắt trực chờ dọc đường đi đã có dịp tuôn ra. Một cơn mưa rào ập đến, nhấn chìm cái bóng của mình trong màn mưa trắng xóa. Sao nước mưa lại có vị mặn nhỉ?”

Trung – chàng trai số ba của tôi. Đọc đến đây mắt tôi bỗng thấy mắt cay cay thật, ngày ấy mới chỉ mười bốn tuổi đã biết đem tình cảm ra là trò đùa! Chỉ vì Trung lạnh lùng giống Việt, chỉ vì muốn thử xem mình có “hạ gục” được cậu bạn cùng học thêm ở lớp Tiếng Anh buổi tối hay không mà tôi đã viết thư ‘tỏ tình’ trước.

Tôi mến và cảm phục sự vượt khó của Trung, nhưng chắc chắn đó không phải là thích… Tôi đã nói dối và để Trung thích mình nhưng thật may cũng chính tôi là người kịp dừng lại trò chơi này đúng lúc. Sau này hết cấp hai tôi không gặp lại Trung nữa, cậu ấy đã để lại cho tôi một bài học được ghi trong nhật ký: “Thì ra, khi bạn cố tình làm một ai đó tổn thương, người bị đau cũng chính là bạn. Dù thích hay không thích người ấy, chỉ cần nghĩ đến mình là nguyên nhân khiến người ta buồn, trái tim bạn cũng không được yên ổn.”

Mới cười đó mà lại khóc ngay được. Tôi đưa tay gạt nước mắt. Tôi nhớ đến Thiên và Việt, hiện tại chúng tôi vẫn chơi với nhau trong nhóm bạn và gặp lại nhau không hề ngượng ngùng hay có bất kỳ khó xử nào xảy ra giữa ba người như khoảng thời gian suốt từ lớp chín đến hết lớp mười một.

Đồng hồ điểm gần mười hai giờ đêm, gió từ cửa sổ chưa đóng ùa vào khiến tôi cảm thấy hơi lạnh. Đặt quyển sổ nhật ký xuống giường, tôi bước nhanh về phía cửa sổ định đóng lại thì nhìn thấy từ chỗ tôi đứng – tầng năm, một khung cảnh Sài Gòn hết sức thơ mộng.



Chỗ khách sạn tôi ở nằm trong một con phố nhỏ thuộc Quận 3, dưới ánh đèn vàng của những bóng điện cao thế là con đường với hai hàng cây đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió. Gió cuốn một vài chiếc lá xoáy lên không trung bay lơ lửng rồi từ từ hạ xuống chỗ một đôi nam nữ đang đứng nép mình bên một gốc cây thì thầm điều gì đấy. Tôi không nhìn thấy rõ, một lúc sau chỉ nghe được tiếng cô gái cười rất to, đẩy chàng trai ra rồi chạy nhanh vào ngôi nhà đối diện khách sạn. Chàng trai cười theo lắc đầu rồi lên chiếc xe máy gần đấy phóng đi.

Tôi và Đỗ Hùng đã có biết bao nhiêu là kỷ niệm đẹp như vậy. Ngày đầu tiên nhận lời yêu anh cũng là ngày đầu tiên chúng tôi trao nhau nụ hôn ngọt ngào, lưu luyến bên Hồ Tây lộng gió.

Giữa tháng năm không khí oi bức và ngột ngạt, Đỗ Hùng đã chở tôi ra Hồ Tây, chúng tôi chọn một chiếc ghế đá ngồi hướng ra mặt hồ và ngồi cách xa nhau một khoảng rộng. Hai năm rồi, đã hai năm rồi tôi không gần gũi một người con trai nào như thế này. Tim tôi đập rất nhanh, tôi cũng sắp mười chín tuổi, cũng chẳng phải chưa yêu lần nào, đến hôn còn hôn những ba chàng trai rồi lo gì đến cảm giác lơ ngơ mà tim phải đập nhanh như vậy?

Thế nhưng tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình. Đỗ Hùng là người lên tiếng trước:

- Sao em ngồi cách xa vậy? Sợ anh à?

- Em và anh là gì của nhau mà ngồi gần? Chúng ta chỉ mới quen nhau ba tháng thôi mà. Anh… anh đã nói gì với em đâu mà em dám ngồi gần anh.

Đỗ Hùng phì cười, anh ngồi sát lại gần, choàng tay qua vai tôi và thì thầm vào tai:

- Anh biết ba ngoại ngữ Anh, Pháp, Trung, cộng thêm Tiếng Việt nữa là bốn em muốn nghe ba từ ấy bằng tiếng nước nào?

Tôi đỏ mặt, gấp gáp mà hỏi lại:

- Ba, ba từ gì cơ chứ? Ý em là anh có bảo em ngồi gần lại đâu mà ngồi thôi.

Đột nhiên bên tai tôi truyền đến một giọng nói nhẹ như làn gió thoảng qua:

- I love you… Je t'aime… Wo ai ni… Anh yêu em!

Trời đất! Đây là lần đầu tiên tôi được nghe lời tỏ tình bằng bốn thứ tiếng như thế này! Cảm xúc thật không gì diễn tả được. Được nghe lời yêu từ người mà mình cũng thật lòng yêu thương khác hẳn với cảm giác trước kia tôi đã nghe được từ chín chàng trai của mình.

Thắng trẻ con không nói làm gì.

Việt – tôi đã rất hạnh phúc khi nghe Việt thốt ra từ thích mà tôi đã trông đợi suốt năm năm trời. Nhưng rồi cảm giác hạnh phúc ấy rất nhanh chóng bị nỗi lo lắng và sợ hãi nhấn chìm. Đến cuối cùng thì tôi cũng bị chết chìm và tổn thương vì lời thích bông đùa đó.

Trung, tôi cảm thấy tội lỗi và hối hận khi nghe cậu ấy thốt ra từ thích.

Thiên, “thích và yêu” với tôi là cảm giác ngạc nhiên xen lẫn hoang mang và muốn chạy trốn.

Lâm, từ thích được thốt ra trong khi tôi lại cảm thấy buồn cười vì mối quan hệ chóng vánh này. Thích một người có thể nhanh và dễ dàng như vậy ư?

Chính, tôi không có cảm giác gì khi nghe thấy từ thích, thậm chí là là từ yêu. Một cảm xúc vui hay buồn cũng hoàn toàn không xuất hiện.

Đức, tôi sợ, tôi sợ lời yêu của anh. Tôi sợ vì mình không thể đáp lại được và tôi sợ ánh mắt trách móc của anh nhìn tôi khi nói ra từ ấy.

Long, giống như Thiên, tôi ngạc nhiên rồi muốn trốn khỏi cậu ấy khi nghe xong lời tỏ tình.

Hưng, anh chàng này khiến tôi ghê sợ và không bao giờ muốn nhìn thấy mặt hắn một lần nào nữa.



Cảm giác lúc này thật hồi hộp, tôi đã đợi Đỗ Hùng nói ra ba từ này suốt nửa tháng nay. Tôi chợt nhận ra con số các chàng trai trong nhật ký của tôi tính cả Đỗ Hùng đã lên đến mười nhưng người duy nhất nghe thấy tôi nói ba từ “em yêu anh” thật lòng chỉ có mình Việt - người gây cho tôi vết thương lòng sâu sắc nhất, khiến tôi trở thành Hạ Vũ của ngày hôm nay lại là người duy nhất được nghe câu nói ấy.

Nhưng bây giờ thì Đỗ Hùng đã xuất hiện. Anh xứng đáng để tôi thốt lên ba từ mà tôi đã nghĩ sẽ không còn cơ hội dùng đến.

Đợi khi cảm xúc trong lòng dịu lại, tôi khẽ gục đầu vào vai Đỗ Hùng, khó khăn lắm mới lí nhí nói lên được một câu:

- Em yêu anh! Em nghĩ là mình cũng yêu anh… Em chỉ biết nói Tiếng Việt với anh thôi!

Đỗ Hùng không trả lời tôi, hơi thở của anh trở nên gấp gáp. Tôi thì nín thở, cứ như có từng đợt sóng đang cuộn trào trong lòng, mạnh mẽ và dữ dội. Đỗ Hùng dùng tay nâng cằm tôi lên và bắt đầu hôn tôi. Không phải nụ hôn thăm dò như Thiên, không phải nụ hôn sâu như Lâm và cũng không phải là trừng phạt như Chính. Nụ hôn của anh rất thành thục, nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh mẽ. Anh hút tôi vào như hai cục nam châm trái dấu hút lẫn nhau. Tôi cũng chẳng e ngại mà choàng tay qua gáy anh nhiệt tình đáp lại. Gió mơn man quất quýt vây quanh chỗ chúng tôi ngồi, tiếng xe cộ đi lại ồn ào trên đường cũng dường như im bặt. Mọi thứ xung quanh tôi trở nên yên tĩnh, tôi chỉ còn cảm thấy mình và Đỗ Hùng đang trôi bồng bềnh như mặt hồ gợn sóng ngoài kia

Đỗ Hùng hơn tôi bảy tuổi lại là người từng trải, chắc chắn anh đã quá quen với những nụ hôn kiểu này.

Rời khỏi môi anh tim tôi vẫn còn loạn nhịp, tôi giấu đi sự e thẹn đó bằng cách tiếp tục rúc đầu vào cổ Đỗ Hùng, tựa nhẹ lên vai anh và im lặng. Đỗ Hùng ôm tôi, anh nói rất thật lòng:

- Từ bây giờ anh sẽ yêu em và ở bên em mãi mãi được không?

“Mãi mãi… mãi mãi…”

Tôi cảm thấy nước mắt đã chạm bờ môi, Đỗ Hùng đã nói rằng sẽ mãi mãi ở bên tôi, vậy mà giờ đây tôi đang làm gì ở nơi này? Tôi đang một mình nhớ anh, đang chạy trốn những cảm giác đau đớn và trống rỗng khi phải từ bỏ người mình yêu.

Tôi sợ những hồi ức, khi chia tay thứ làm tôi đau đớn nhất chính là hồi ức. Tôi có thể không gặp mặt Đỗ Hùng, có thể vẫn tiếp tục mỉm cười để bước tiếp nhưng những hồi ức về anh sẽ vẫn mãi ám ảnh tôi.

Tôi đã bị những hồi ức về Việt ám ảnh suốt hai năm, khó khăn lắm mới chấm dứt được để yêu Đỗ Hùng bằng cái trái tim đầy thương tích thì lại một lần nữa nhận được vết thương chí mạng khác. Có phải ông trời đang trừng phạt tôi? Đang bắt tôi phải chịu đựng cảm giác đau đớn và khổ sở mà tôi đã gây ra cho những chàng trai thích mình?

Đóng cửa sổ, tôi bước lại giường và tiếp tục cầm cuốn sổ nhật ký lên lật đến trang muốn đọc. Tôi đang nghĩ về những tội lỗi của mình.

“Ngày… tháng… năm…

Mình sai rồi, mình hoàn toàn nhận ra sai lầm của bản thân rồi! Rõ ràng mình cũng có tình cảm với Thiên, cậu ấy là người đầu tiên nói yêu mình, là người đầu tiên ôm hôn mình và cho mình biết cảm giác được quan tâm, được cưng nựng là như thế nào. Chỉ vì cố chấp trong tình yêu đơn phương với Việt mà mình cứ dần dần xa cách Thiên. Cậu ấy thậm chí đã quỳ gối, đã rơi nước mắt trước mặt mình mà sao mình lại lạnh lùng như thế. Mình cũng rung động với Thiên nhưng lại hèn nhát chối bỏ.

Hạ Vũ, trái tim mày làm bằng gì? Trái tim mày là băng đá hay sao mà mày không cảm nhận được Thiên đau lòng như thế nào khi mày nói quyết định chia tay?

Hạ Vũ, mày đã làm gì? Mày cố tình để Lâm hôn mày? Cố tình để Thiên nhìn thấy mà buông tay với mày, mày có thanh thản và vui vẻ không? Mày không thích Lâm, chỉ vì anh ấy hay mặc áo kẻ ca rô giống Việt, chỉ vì anh ấy có nét gì đó giống Việt nên mày sẵn sàng làm bạn gái anh ấy, sẵn sàng lợi dụng anh ấy để Thiên tức giận.

Mày cũng không hề thích Chính, sau chuyện với Lâm hai mươi ngày, mày định muốn dùng Chính để thay thế chọc giận Thiên. Và mày thấy đấy, khi đã không thực sự có tình cảm thì mày đâu duy trì được lâu. Cũng chỉ gần hai tháng và điều mày nhận được là bị anh ta cưỡng hôn. May mà Chính chỉ dừng lại ở hôn. Nếu không mày sẽ thế nào khi đem chính bản thân mình vào những cuộc tình chóng vánh ấy?

Mày đừng nghĩ mày mới có mười sáu tuổi thì có thể mắc sai lầm và còn thời gian sửa chữa nhé!

Mày có hối hận không?Rất hối hận?Nhưng làm gì có thuốc để chữa bệnh hối hận. Đừng nghĩ rằng tuổi trẻ có thể mắc sai lầm vì còn cơ hội làm lại. Tuy có sửa chữa được nhưng trên mình sẽ mang thêm rất nhiều vết thương, rất nhiều nỗi buồn không gọi thành tên. Việc vết thương ấy có kín miệng hay không hoàn toàn phụ thuộc vào chính người đã gây ra những sai lầm đó.

‘Hã Vũ, ngã rồi thì đứng dậy. Đừng khóc nữa, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt, nếu như Hạ Vũ không ngại.’

‘Hạ Vũ, ngã rồi thì đứng dậy.’ Câu nói của Thiên cứ không ngừng lặp lại trong đầu mình. Suốt những tháng qua, mình đã sống như thế nào? Nếu tin tưởng Thiên, thực sự thích Thiên thì mình đã không sống một chuỗi ngày buông thả như thế.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Vũ, Anh Là Chàng Trai Số 14, Cưới Anh Nhé

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook