Hạ Vũ, Anh Là Chàng Trai Số 14, Cưới Anh Nhé
Chương 2: Người thay thế
Mưa Mùa Hạ
22/07/2015
Có người nói với tôi rằng: Cách nhanh chóng để quên đi một người đó là tìm một người khác thay thế. Trước đây tôi đã từng thử cách “thay thế” này nhưng hiện tại thì tôi vẫn chưa nghĩ đến, chỉ có điều “nhân tính không bằng trời tính”. Chẳng cần tôi phải đi tìm, “người thay thế” đã tự đến và yêu cầu tôi chấp nhận.
Tôi xuống máy bay, một tay xách túi, một tay kéo vali đi ra phía cửa chính. Tôi quên mất việc phải gọi điện thoại cho Quang, trong lúc còn nhớn nhác nhìn quanh thì thấy một thanh niên dáng cao ráo ăn vận áo phông trắng, quần jean bước về phía mình. Linh tính mách bảo tôi rằng chàng trai này là Quang - người hơn một năm qua chuyện trò điện thoại với mình nên tôi không khỏi hồi hộp khi cả hai bước gần về phía nhau. Chàng trai dừng lại trước mặt tôi, nét mặt hơi căng thẳng:
- Hạ Vũ phải không? Anh là Quang .
- Ồ, không ngờ anh chỉ nhìn ảnh em một lần mà nhận ra em ngay. Chào anh, rất vui vì được trực tiếp gặp anh bằng xương bằng thịt. - Tôi không ngạc nhiên mà còn cười lém lỉnh.
- Em cũng không khác trong ảnh là mấy. - Quang nói và đưa tay hướng đến chiếc vali, kéo nó đi giúp tôi.
- Đợi anh ở đây nhé!
Không cần tôi trả lời, Quang rảo bước về phía khu vực gửi xe, mấy phút sau anh xuất hiện trên chiếc Piaggio Vespa màu đen, đưa mũ bảo hiểm cho tôi rồi đặt vali đồ ở phía trước, chúng tôi lên xe, hoàn toàn tự nhiên như những người bạn đã thân quen nhau từ trước.
Vừa lái xe Quang vừa thân mật hỏi:
- Em muốn về khách sạn hay là đi ăn tối trước?
- Về khách sạn trước đi, em muốn thay đồ rồi mới đi ra ngoài. - Tôi trả lời.
Cũng chẳng cần đọc địa chỉ khách sạn vì mấy hôm trước chính Quang là người đặt phòng giúp tôi nên tôi cứ tự nhiên để anh chở đi. Chúng tôi nói chuyện hỏi thăm nhau vài câu xã giao. Tôi vẫn chưa thực sự quen với việc gặp Quang ngoài đời thật như thế này. Chuyện với Quang chẳng khác chuyện với Đức – chàng trai số bảy tôi gặp năm mười bảy tuổi là bao.
Tôi với Đức từ việc làm bạn ảo trên mạng suốt một năm rồi mới gặp gỡ còn tôi và Quang lại là bạn điện thoại cũng hơn một năm rồi mới gặp. Chuyện này có chút gì đó tương đồng và tôi không hy vọng Quang lại đi trên vết xe đổ của Đức mà thổ lộ yêu đương tôi. Bây giờ tôi hoàn toàn không có tâm trí để nói đến chuyện tình cảm.
Sau khi nhận phòng đến lượt tôi hỏi Quang:
- Anh muốn lên phòng đợi em hay ngồi ở dưới sảnh?
Quang thoáng chút ngập ngừng không trả lời mà dùng hành động xách vali đi theo. Trong thang máy Quang đột ngột hỏi dồn làm tôi bối rối.
- Em có mệt lắm không? Có cần nghỉ ngơi không? Nhìn sắc mặt em không được tốt.
- Cũng không mệt đâu, có hai ba tiếng đồng hồ nhằm nhò gì. Anh đợi vài phút, em thay đồ xong rồi chúng ta sẽ đi ăn!
Quang gật đầu, đứng gần nhau như vậy tôi mới đưa mắt quan sát anh. Làn da Quang hơi ngăm đen, đôi mắt to sáng, mũi thẳng, trán anh rất cao, nhìn anh có vẻ thông minh và khá tự tin. Như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, Quang khẽ mỉm cười khiến tôi vội vàng cụp mắt xuống giả vờ nhìn qua chỗ khác. Chúng tôi đã nói chuyện điện thoại với nhau suốt một năm qua, lúc nói chuyện thì rất thân mật và gần gũi vậy mà giờ đây khi đứng cạnh nhau tôi lại cảm thấy xa lạ, ngại ngùng.
Thay bộ quần áo nhàu nhĩ ra, tôi vận chiếc váy liền màu cam nhạt rồi cùng Quang đến một nhà hàng gần khách sạn. Bữa ăn tối diễn ra khá vui vẻ vì chủ yếu chúng tôi toàn kể cho nhau nghe những câu chuyện cười “vô thưởng, vô phạt”.
Vì chuyến đi, tôi đã phải gom góp hết số tiền tích lũy trong ba năm đi làm thêm dành dụm được. Thời gian này đáng lẽ ra đang kiến tập ở công ty Tổ chức sự kiện Sao Mai nhưng vì tâm trạng tôi không tốt, lại có người quen là trưởng phòng PR (Puplic Relations – Quan hệ công chúng) nên tôi xin phép nghỉ nửa tháng rồi quay về viết bài thu hoạch sau.
Trong suốt thời gian Quang và tôi gọi điện nói chuyện với nhau, tôi không giấu anh chuyện đã có người yêu và xem anh như một người bạn tâm giao. Cái tính thích kết bạn với những người chưa hề gặp mặt hình thành năm tôi học lớp mười một. Đó chính là năm tôi gặp Đức. Tôi không muốn xây dựng một mối quan hệ ngoài đời sống thật với người bạn khác giới nào. Nếu chỉ là bạn ảo, chúng tôi có thể không cần gặp nhau và không cần phải quá quan tâm đến cảm xúc của nhau khi nói chuyện.
Thật tiếc là Đức đã không duy trì được điều đó. Anh đã tìm gặp tôi và còn bày tỏ tình yêu với tôi dù biết rằng trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh. Chính tôi là người đã khuyên Đức đi du học, là người đẩy anh đến nước Anh ba năm nay. Anh về thăm tôi hai lần, và lần nào cũng mang trên mình đầy những vết thương do tôi gây nên rồi ra đi. Đó cũng là điều làm tôi day dứt nhất suốt mấy năm nay.
Tôi sợ chuyện với Quang rồi lại cũng có một cái kết thúc tương tự. Giá như tôi không lỡ mồm nói với anh về chuyến du lịch bất đắc dĩ này.
Quang biết chuyện tôi với Đỗ Hùng chia tay, chính tôi là người trong cơn đau khổ cùng cực đã gọi điện cho anh mà gào khóc. Quang chỉ im lặng lắng nghe rồi chẳng hề nhắc lại cuộc gọi đó một lần nào nữa.
- Em ăn nhiều vào lấy sức mai còn đi thăm quan Sài Gòn. – Quang lên tiếng nhắc nhở khi thấy tôi không tập trung.
- Vâng. Em còn chưa báo với chị họ em là đã vào đến nơi, nếu báo chắc chị ấy sẽ ra sân bay đón và lôi cổ em về nhà trọ với chị ấy. Bố mẹ cũng nghĩ sáng sớm thứ tư em mới bay, thế nên bố em mà gọi hỏi thì anh cũng nói dối nhé!
- Sao lại phải nói dối như vậy? – Quang thắc mắc. – Kế hoạch của em trong chuyến đi này như thế nào?
- Thực ra thì em muốn vào sớm hai ngày để đi tham quan Sài Gòn nhưng chị họ em ghê gớm lắm, tóm được em là không tha cho em thoát đâu. Chắc chắn em sẽ phải dùng mấy ngày để cùng chị ấy chuẩn bị trang phục cho đám cưới. Thứ bảy, chủ nhật tuần này em muốn đi Vũng tàu. Sang tuần sau đi Đà Lạt và cuối tuần sau sẽ về Đà Nẵng với chị. Vợ chồng chị ấy muốn tổ chức đám cưới ở quê chú rể. – Tôi thành thật đáp.
Vẻ mặt Quang hồ hởi:
- Được rồi. Anh sẽ xin phép nghỉ hai ngày đưa em đi chơi quanh Sài Gòn. Sau đó cuối tuần sẽ đưa em về Vũng Tàu, bố em chưa nói Vũng Tàu là quê anh à? Bố mẹ anh về hưu rồi nên chuyển về Vũng Tàu. Cả hai sẽ rất vui khi gặp em đấy!
Tôi có chút bất ngờ, không hề biết nhà Quang lại ở Vũng Tàu. Thực ra tôi chỉ muốn được ra biển, được lặng yên một mình mà thôi. Tôi không muốn Quang phải chạy theo tôi an ủi như trong điện thoại nhưng chắc sẽ không từ chối được.
- Bố không nói gì cả. Đấy, bố có hỏi ý em bao giờ đâu. Đến việc cho anh xem ảnh và cho số điện thoại của em cũng không hề báo trước một tiếng.
- Bố em làm vậy thì giờ chúng ta mới có cơ hội ngồi bên nhau như thế này chứ. – Quang nở một nụ cười rất tươi nhìn tôi chăm chú.
Tôi cũng cố nặn ra một nụ cười đáp lại, cố gắng vui vẻ, cố gắng gạt nỗi đau sang một bên bằng những lời nói bông đùa. Khi con người ta đau khổ và tuyệt vọng nhất mà lại phải giả vờ mỉm cười, tươi vui với đời thì thật không còn gì đáng buồn hơn.
Tiễn tôi về phòng, Quang nhìn tôi không chớp mắt, cất giọng nghiêm túc:
- Hạ Vũ, em thực sự ổn đấy chứ?
- Trông em có gì không ổn à? – Tôi hỏi lại.
- Tối nay em cười rất nhiều, có vẻ như em đang vui. Điều đó không ổn. - Ngập ngừng đôi chút Quang nói tiếp: - Tuy nhiên anh lại thích nhìn em cười như vậy, Đúng là trong lúc này anh không nên nói ra, nhưng anh thật xấu xa, anh muốn tranh thủ khi trái tim em yếu đuối nhất để tỏ tình với em… Thực sự, anh rất thích em, để anh chữa lành vết thương cho em được không?
Tôi giật mình lùi sát vào cửa phòng vừa mới được mở khóa, sững sờ nhìn Quang: - Anh… anh có biết mình đang nói gì không đấy?
Từ trước đến giờ tôi chỉ xem Quang như một người bạn. Ban đầu tôi lợi dụng những tin nhắn, những cuộc gọi điện của Quang để làm Đỗ Hùng ghen. Khi yêu Đỗ Hùng, tôi hoàn toàn chỉ hướng về anh ấy, tôi vô tình và cũng chẳng mấy quan tâm đến những người khác dành tình cảm gì cho mình. Tôi cứ thế mà dùng Quang như một người đang theo đuổi mình, Đỗ Hùng vẫn chẳng tỏ thái độ ghen tuông gì. Anh ấy là người yêu của tôi, luôn nói yêu tôi nhưng lại không hề bận tâm người yêu của mình có chàng trai khác theo đuổi.
Mùa hè năm ngoái, cũng vào thời gian này Đức về nước. Tôi đã vô sỉ dùng Đức làm người để chọc Đỗ Hùng ghen nhưng cũng không thành công. Tôi chẳng hiểu Đỗ Hùng là người như thế nào nữa, anh ấy không hề sợ mất tôi vào tay người khác. Điều này đã được chứng minh rõ ràng nhất vào cái ngày mà anh ấy chủ động rời bỏ tôi. Có lẽ tôi đang bị ông trời trừng phạt vì tiếp tục mang tình cảm ra làm phép thử.
Khi tôi còn đang loay hoay chạy trốn hình bóng của Đỗ Hùng thì ông trời lại để Quang tỏ tình với tôi, ngài muốn tôi phải thế nào đây? Tôi có nên dùng anh làm người thay thế hay vẫn để tình bạn của chúng tôi ở trạng thái cũ?
Tiếng Quang vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của tôi:
- Những gì anh nói đúng là rất đột ngột, nhưng anh nghĩ kỹ rồi… từ khi nhìn ảnh em, nói chuyện với em, dần dần tình cảm ấy cứ lớn lên trong anh. Mặc dù biết em đã có người yêu nhưng anh không ngăn được trái tim mình. Nếu em nguyện ý, anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em. Nếu em từ chối, - Anh ngập ngừng: - … Không sao cả, anh vẫn là người bạn tốt của em như trước. Đừng trả lời anh vội, suy nghĩ kỹ nhé. Sáng mai 8 giờ anh sẽ đón em đi thăm quan thành phố. Em vào ngủ sớm đi.
Quang nói rất nhanh, cứ như là sợ nếu không nói ra lúc này thì không còn cơ hội. Tôi thì vẫn cứ ngây ngốc nhìn Quang, lắng nghe anh nói rồi bị anh đẩy vào trong phòng, cửa đóng sập lúc nào không biết. Khi tiếng bước chân Quang xa dần tôi mới hoàn hồn trở lại. Phải chăng là tôi vừa mới được nghe một lời tỏ tình từ Quang?
Cái chuyện tình cảm này đúng là lúc nào cũng rắc rối. Năm tôi mười lăm tuổi, cũng vì đơn phương yêu Việt và bị từ chối mà tôi đã chấp nhận đến với Thiên – chàng trai số bốn trong nhật ký. Tôi cứ nghĩ rằng ở bên cạnh Thiên, bên cạnh tình cảm chân thành của cậu ấy thì sẽ quên đi được người làm trái tim mình tổn thương. Đến cuối cùng thì tôi cũng không làm được, đến cuối cùng tôi chẳng thể quên Việt và cũng không hiểu nổi mình có yêu thích Thiên không.
Sau này tôi mới phát hiện ra, tình cảm dành cho Việt là thứ tình cảm không có được nên lúc nào tôi cũng cố chấp, ngộ nhận nó là yêu. Tình yêu phải bắt đầu từ hai phía, yêu và được yêu… Nếu chỉ là một phía đơn phương thì không thể làm nên một tình yêu chân chính.
Người tôi yêu lúc đó là Thiên, Việt chỉ là một hoài niệm cố chấp được gán mác tình yêu mà thôi.
Việt và Thiên là bạn thân, tôi là cô gái vô tình đứng ở giữa xen vào tình bạn của họ. Khi tôi chia tay Thiên vì nghĩ rằng không quên được Việt thì năm mười bảy tuổi, chính Việt đã chủ động tìm đến tôi. Là một cô gái si tình ngốc nghếch, tôi đã thích Việt suốt những năm cấp hai và cấp ba nên việc được người mình thầm yêu trộm nhớ hẹn hò là điều hạnh phúc không gì sánh nổi.
Tôi đắm chìm trong hương vị hạnh phúc, cứ nghĩ mình là người may mắn nhất cuộc đời vì được người mình yêu đáp lại. Nhưng chính lúc ấy, Việt đã dạy tôi một bài học đắt giá bằng việc để tôi tự nhận ra sự không phù hợp giữa hai người mà chủ động chia tay. Năm lớp mười một đó, tôi đã bị Việt đâm cho một vết thương chí mạng. Đau đớn và sợ hãi. Tôi chẳng còn tin vào tình yêu và lẩn tránh nó suốt hai năm cho đến khi gặp được Đỗ Hùng.
Nhưng hiện tại thì thế nào? Vẫn là bắt đầu lại từ vạch xuất phát và nhận thêm một vết thương mới đau đớn không kém. Chẳng lẽ tôi lại chấp nhận tình cảm của Quang để quên đi Đỗ Hùng? Tôi hoàn toàn không làm được điều ấy. Tôi không có tình cảm gì khác với Quang ngoài tình bạn cả hai đã gây dựng được.
Quang và Đức, hai chàng trai đã nhận mình yêu tôi khi mà họ chỉ nói chuyện với tôi qua máy tính và điện thoại. Thì ra họ có thể yêu một tâm hồn đồng điệu mà chẳng cần gặp gỡ ngoài đời thật. Khi gặp rồi họ lại tham lam muốn người ấy biết tình cảm của mình và mong nhận được sự đáp lại. Thật tiếc, nếu là một cô gái còn trái tim lành lặn chắc chắn tôi sẽ chẳng ngại ngần gì mà từ chối hai chàng trai xuất sắc yêu mình như thế này.
Tôi giải thích đó là duyên phận. Khi hai người không có duyên phận thì chắc chắn sẽ không xuất hiện tình cảm đáp lại hoặc có xuất hiện thì chắc cũng chỉ nắm tay nhau đi một đoạn ngắn trong cuộc đời như tôi và Thiên, như tôi và Đỗ Hùng. Hoặc có thể như tôi là Lâm – chàng trai số năm, hoặc như tôi và Chính – chàng trai số sáu.
Duyên phận vô cùng ngắn ngủi.
Tôi xuống máy bay, một tay xách túi, một tay kéo vali đi ra phía cửa chính. Tôi quên mất việc phải gọi điện thoại cho Quang, trong lúc còn nhớn nhác nhìn quanh thì thấy một thanh niên dáng cao ráo ăn vận áo phông trắng, quần jean bước về phía mình. Linh tính mách bảo tôi rằng chàng trai này là Quang - người hơn một năm qua chuyện trò điện thoại với mình nên tôi không khỏi hồi hộp khi cả hai bước gần về phía nhau. Chàng trai dừng lại trước mặt tôi, nét mặt hơi căng thẳng:
- Hạ Vũ phải không? Anh là Quang .
- Ồ, không ngờ anh chỉ nhìn ảnh em một lần mà nhận ra em ngay. Chào anh, rất vui vì được trực tiếp gặp anh bằng xương bằng thịt. - Tôi không ngạc nhiên mà còn cười lém lỉnh.
- Em cũng không khác trong ảnh là mấy. - Quang nói và đưa tay hướng đến chiếc vali, kéo nó đi giúp tôi.
- Đợi anh ở đây nhé!
Không cần tôi trả lời, Quang rảo bước về phía khu vực gửi xe, mấy phút sau anh xuất hiện trên chiếc Piaggio Vespa màu đen, đưa mũ bảo hiểm cho tôi rồi đặt vali đồ ở phía trước, chúng tôi lên xe, hoàn toàn tự nhiên như những người bạn đã thân quen nhau từ trước.
Vừa lái xe Quang vừa thân mật hỏi:
- Em muốn về khách sạn hay là đi ăn tối trước?
- Về khách sạn trước đi, em muốn thay đồ rồi mới đi ra ngoài. - Tôi trả lời.
Cũng chẳng cần đọc địa chỉ khách sạn vì mấy hôm trước chính Quang là người đặt phòng giúp tôi nên tôi cứ tự nhiên để anh chở đi. Chúng tôi nói chuyện hỏi thăm nhau vài câu xã giao. Tôi vẫn chưa thực sự quen với việc gặp Quang ngoài đời thật như thế này. Chuyện với Quang chẳng khác chuyện với Đức – chàng trai số bảy tôi gặp năm mười bảy tuổi là bao.
Tôi với Đức từ việc làm bạn ảo trên mạng suốt một năm rồi mới gặp gỡ còn tôi và Quang lại là bạn điện thoại cũng hơn một năm rồi mới gặp. Chuyện này có chút gì đó tương đồng và tôi không hy vọng Quang lại đi trên vết xe đổ của Đức mà thổ lộ yêu đương tôi. Bây giờ tôi hoàn toàn không có tâm trí để nói đến chuyện tình cảm.
Sau khi nhận phòng đến lượt tôi hỏi Quang:
- Anh muốn lên phòng đợi em hay ngồi ở dưới sảnh?
Quang thoáng chút ngập ngừng không trả lời mà dùng hành động xách vali đi theo. Trong thang máy Quang đột ngột hỏi dồn làm tôi bối rối.
- Em có mệt lắm không? Có cần nghỉ ngơi không? Nhìn sắc mặt em không được tốt.
- Cũng không mệt đâu, có hai ba tiếng đồng hồ nhằm nhò gì. Anh đợi vài phút, em thay đồ xong rồi chúng ta sẽ đi ăn!
Quang gật đầu, đứng gần nhau như vậy tôi mới đưa mắt quan sát anh. Làn da Quang hơi ngăm đen, đôi mắt to sáng, mũi thẳng, trán anh rất cao, nhìn anh có vẻ thông minh và khá tự tin. Như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, Quang khẽ mỉm cười khiến tôi vội vàng cụp mắt xuống giả vờ nhìn qua chỗ khác. Chúng tôi đã nói chuyện điện thoại với nhau suốt một năm qua, lúc nói chuyện thì rất thân mật và gần gũi vậy mà giờ đây khi đứng cạnh nhau tôi lại cảm thấy xa lạ, ngại ngùng.
Thay bộ quần áo nhàu nhĩ ra, tôi vận chiếc váy liền màu cam nhạt rồi cùng Quang đến một nhà hàng gần khách sạn. Bữa ăn tối diễn ra khá vui vẻ vì chủ yếu chúng tôi toàn kể cho nhau nghe những câu chuyện cười “vô thưởng, vô phạt”.
Vì chuyến đi, tôi đã phải gom góp hết số tiền tích lũy trong ba năm đi làm thêm dành dụm được. Thời gian này đáng lẽ ra đang kiến tập ở công ty Tổ chức sự kiện Sao Mai nhưng vì tâm trạng tôi không tốt, lại có người quen là trưởng phòng PR (Puplic Relations – Quan hệ công chúng) nên tôi xin phép nghỉ nửa tháng rồi quay về viết bài thu hoạch sau.
Trong suốt thời gian Quang và tôi gọi điện nói chuyện với nhau, tôi không giấu anh chuyện đã có người yêu và xem anh như một người bạn tâm giao. Cái tính thích kết bạn với những người chưa hề gặp mặt hình thành năm tôi học lớp mười một. Đó chính là năm tôi gặp Đức. Tôi không muốn xây dựng một mối quan hệ ngoài đời sống thật với người bạn khác giới nào. Nếu chỉ là bạn ảo, chúng tôi có thể không cần gặp nhau và không cần phải quá quan tâm đến cảm xúc của nhau khi nói chuyện.
Thật tiếc là Đức đã không duy trì được điều đó. Anh đã tìm gặp tôi và còn bày tỏ tình yêu với tôi dù biết rằng trái tim tôi hoàn toàn nguội lạnh. Chính tôi là người đã khuyên Đức đi du học, là người đẩy anh đến nước Anh ba năm nay. Anh về thăm tôi hai lần, và lần nào cũng mang trên mình đầy những vết thương do tôi gây nên rồi ra đi. Đó cũng là điều làm tôi day dứt nhất suốt mấy năm nay.
Tôi sợ chuyện với Quang rồi lại cũng có một cái kết thúc tương tự. Giá như tôi không lỡ mồm nói với anh về chuyến du lịch bất đắc dĩ này.
Quang biết chuyện tôi với Đỗ Hùng chia tay, chính tôi là người trong cơn đau khổ cùng cực đã gọi điện cho anh mà gào khóc. Quang chỉ im lặng lắng nghe rồi chẳng hề nhắc lại cuộc gọi đó một lần nào nữa.
- Em ăn nhiều vào lấy sức mai còn đi thăm quan Sài Gòn. – Quang lên tiếng nhắc nhở khi thấy tôi không tập trung.
- Vâng. Em còn chưa báo với chị họ em là đã vào đến nơi, nếu báo chắc chị ấy sẽ ra sân bay đón và lôi cổ em về nhà trọ với chị ấy. Bố mẹ cũng nghĩ sáng sớm thứ tư em mới bay, thế nên bố em mà gọi hỏi thì anh cũng nói dối nhé!
- Sao lại phải nói dối như vậy? – Quang thắc mắc. – Kế hoạch của em trong chuyến đi này như thế nào?
- Thực ra thì em muốn vào sớm hai ngày để đi tham quan Sài Gòn nhưng chị họ em ghê gớm lắm, tóm được em là không tha cho em thoát đâu. Chắc chắn em sẽ phải dùng mấy ngày để cùng chị ấy chuẩn bị trang phục cho đám cưới. Thứ bảy, chủ nhật tuần này em muốn đi Vũng tàu. Sang tuần sau đi Đà Lạt và cuối tuần sau sẽ về Đà Nẵng với chị. Vợ chồng chị ấy muốn tổ chức đám cưới ở quê chú rể. – Tôi thành thật đáp.
Vẻ mặt Quang hồ hởi:
- Được rồi. Anh sẽ xin phép nghỉ hai ngày đưa em đi chơi quanh Sài Gòn. Sau đó cuối tuần sẽ đưa em về Vũng Tàu, bố em chưa nói Vũng Tàu là quê anh à? Bố mẹ anh về hưu rồi nên chuyển về Vũng Tàu. Cả hai sẽ rất vui khi gặp em đấy!
Tôi có chút bất ngờ, không hề biết nhà Quang lại ở Vũng Tàu. Thực ra tôi chỉ muốn được ra biển, được lặng yên một mình mà thôi. Tôi không muốn Quang phải chạy theo tôi an ủi như trong điện thoại nhưng chắc sẽ không từ chối được.
- Bố không nói gì cả. Đấy, bố có hỏi ý em bao giờ đâu. Đến việc cho anh xem ảnh và cho số điện thoại của em cũng không hề báo trước một tiếng.
- Bố em làm vậy thì giờ chúng ta mới có cơ hội ngồi bên nhau như thế này chứ. – Quang nở một nụ cười rất tươi nhìn tôi chăm chú.
Tôi cũng cố nặn ra một nụ cười đáp lại, cố gắng vui vẻ, cố gắng gạt nỗi đau sang một bên bằng những lời nói bông đùa. Khi con người ta đau khổ và tuyệt vọng nhất mà lại phải giả vờ mỉm cười, tươi vui với đời thì thật không còn gì đáng buồn hơn.
Tiễn tôi về phòng, Quang nhìn tôi không chớp mắt, cất giọng nghiêm túc:
- Hạ Vũ, em thực sự ổn đấy chứ?
- Trông em có gì không ổn à? – Tôi hỏi lại.
- Tối nay em cười rất nhiều, có vẻ như em đang vui. Điều đó không ổn. - Ngập ngừng đôi chút Quang nói tiếp: - Tuy nhiên anh lại thích nhìn em cười như vậy, Đúng là trong lúc này anh không nên nói ra, nhưng anh thật xấu xa, anh muốn tranh thủ khi trái tim em yếu đuối nhất để tỏ tình với em… Thực sự, anh rất thích em, để anh chữa lành vết thương cho em được không?
Tôi giật mình lùi sát vào cửa phòng vừa mới được mở khóa, sững sờ nhìn Quang: - Anh… anh có biết mình đang nói gì không đấy?
Từ trước đến giờ tôi chỉ xem Quang như một người bạn. Ban đầu tôi lợi dụng những tin nhắn, những cuộc gọi điện của Quang để làm Đỗ Hùng ghen. Khi yêu Đỗ Hùng, tôi hoàn toàn chỉ hướng về anh ấy, tôi vô tình và cũng chẳng mấy quan tâm đến những người khác dành tình cảm gì cho mình. Tôi cứ thế mà dùng Quang như một người đang theo đuổi mình, Đỗ Hùng vẫn chẳng tỏ thái độ ghen tuông gì. Anh ấy là người yêu của tôi, luôn nói yêu tôi nhưng lại không hề bận tâm người yêu của mình có chàng trai khác theo đuổi.
Mùa hè năm ngoái, cũng vào thời gian này Đức về nước. Tôi đã vô sỉ dùng Đức làm người để chọc Đỗ Hùng ghen nhưng cũng không thành công. Tôi chẳng hiểu Đỗ Hùng là người như thế nào nữa, anh ấy không hề sợ mất tôi vào tay người khác. Điều này đã được chứng minh rõ ràng nhất vào cái ngày mà anh ấy chủ động rời bỏ tôi. Có lẽ tôi đang bị ông trời trừng phạt vì tiếp tục mang tình cảm ra làm phép thử.
Khi tôi còn đang loay hoay chạy trốn hình bóng của Đỗ Hùng thì ông trời lại để Quang tỏ tình với tôi, ngài muốn tôi phải thế nào đây? Tôi có nên dùng anh làm người thay thế hay vẫn để tình bạn của chúng tôi ở trạng thái cũ?
Tiếng Quang vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của tôi:
- Những gì anh nói đúng là rất đột ngột, nhưng anh nghĩ kỹ rồi… từ khi nhìn ảnh em, nói chuyện với em, dần dần tình cảm ấy cứ lớn lên trong anh. Mặc dù biết em đã có người yêu nhưng anh không ngăn được trái tim mình. Nếu em nguyện ý, anh sẽ toàn tâm toàn ý yêu em. Nếu em từ chối, - Anh ngập ngừng: - … Không sao cả, anh vẫn là người bạn tốt của em như trước. Đừng trả lời anh vội, suy nghĩ kỹ nhé. Sáng mai 8 giờ anh sẽ đón em đi thăm quan thành phố. Em vào ngủ sớm đi.
Quang nói rất nhanh, cứ như là sợ nếu không nói ra lúc này thì không còn cơ hội. Tôi thì vẫn cứ ngây ngốc nhìn Quang, lắng nghe anh nói rồi bị anh đẩy vào trong phòng, cửa đóng sập lúc nào không biết. Khi tiếng bước chân Quang xa dần tôi mới hoàn hồn trở lại. Phải chăng là tôi vừa mới được nghe một lời tỏ tình từ Quang?
Cái chuyện tình cảm này đúng là lúc nào cũng rắc rối. Năm tôi mười lăm tuổi, cũng vì đơn phương yêu Việt và bị từ chối mà tôi đã chấp nhận đến với Thiên – chàng trai số bốn trong nhật ký. Tôi cứ nghĩ rằng ở bên cạnh Thiên, bên cạnh tình cảm chân thành của cậu ấy thì sẽ quên đi được người làm trái tim mình tổn thương. Đến cuối cùng thì tôi cũng không làm được, đến cuối cùng tôi chẳng thể quên Việt và cũng không hiểu nổi mình có yêu thích Thiên không.
Sau này tôi mới phát hiện ra, tình cảm dành cho Việt là thứ tình cảm không có được nên lúc nào tôi cũng cố chấp, ngộ nhận nó là yêu. Tình yêu phải bắt đầu từ hai phía, yêu và được yêu… Nếu chỉ là một phía đơn phương thì không thể làm nên một tình yêu chân chính.
Người tôi yêu lúc đó là Thiên, Việt chỉ là một hoài niệm cố chấp được gán mác tình yêu mà thôi.
Việt và Thiên là bạn thân, tôi là cô gái vô tình đứng ở giữa xen vào tình bạn của họ. Khi tôi chia tay Thiên vì nghĩ rằng không quên được Việt thì năm mười bảy tuổi, chính Việt đã chủ động tìm đến tôi. Là một cô gái si tình ngốc nghếch, tôi đã thích Việt suốt những năm cấp hai và cấp ba nên việc được người mình thầm yêu trộm nhớ hẹn hò là điều hạnh phúc không gì sánh nổi.
Tôi đắm chìm trong hương vị hạnh phúc, cứ nghĩ mình là người may mắn nhất cuộc đời vì được người mình yêu đáp lại. Nhưng chính lúc ấy, Việt đã dạy tôi một bài học đắt giá bằng việc để tôi tự nhận ra sự không phù hợp giữa hai người mà chủ động chia tay. Năm lớp mười một đó, tôi đã bị Việt đâm cho một vết thương chí mạng. Đau đớn và sợ hãi. Tôi chẳng còn tin vào tình yêu và lẩn tránh nó suốt hai năm cho đến khi gặp được Đỗ Hùng.
Nhưng hiện tại thì thế nào? Vẫn là bắt đầu lại từ vạch xuất phát và nhận thêm một vết thương mới đau đớn không kém. Chẳng lẽ tôi lại chấp nhận tình cảm của Quang để quên đi Đỗ Hùng? Tôi hoàn toàn không làm được điều ấy. Tôi không có tình cảm gì khác với Quang ngoài tình bạn cả hai đã gây dựng được.
Quang và Đức, hai chàng trai đã nhận mình yêu tôi khi mà họ chỉ nói chuyện với tôi qua máy tính và điện thoại. Thì ra họ có thể yêu một tâm hồn đồng điệu mà chẳng cần gặp gỡ ngoài đời thật. Khi gặp rồi họ lại tham lam muốn người ấy biết tình cảm của mình và mong nhận được sự đáp lại. Thật tiếc, nếu là một cô gái còn trái tim lành lặn chắc chắn tôi sẽ chẳng ngại ngần gì mà từ chối hai chàng trai xuất sắc yêu mình như thế này.
Tôi giải thích đó là duyên phận. Khi hai người không có duyên phận thì chắc chắn sẽ không xuất hiện tình cảm đáp lại hoặc có xuất hiện thì chắc cũng chỉ nắm tay nhau đi một đoạn ngắn trong cuộc đời như tôi và Thiên, như tôi và Đỗ Hùng. Hoặc có thể như tôi là Lâm – chàng trai số năm, hoặc như tôi và Chính – chàng trai số sáu.
Duyên phận vô cùng ngắn ngủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.