Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 1 - Chương 148: Băng Băng biệt thự

Thiên Hạ Phiêu Hỏa

03/03/2016

Tốc độ của Sở Vân Thăng cực nhanh, nhanh đến mức chỉ thấy được một cái tàn ảnh!

Thủ vệ tại cửa rất nhiều, nhưng người tuần tra thì đều đã bị điều tới cửa trước, Sở Vân Thăng và hổ con có thể lẻn qua khe hở, lặng yên nhảy lên trên mái nhà của biệt thự.

Trên sân thượng có hai gã binh lính cầm súng tự động, Sở Vân Thăng núp ở sau một góc khuất, vỗ vỗ đầu hổ con, rồi chỉ chỉ vào một người trong đó.

Hổ con mặc dù là mãnh thú, thế nhưng đã đi theo kề vai chiến đấu với Sở Vân Thăng rất lâu, cũng dần dần hiểu được một số chỉ dẫn.

Trong nháy mắt!

Sở Vân Thăng và hổ con đột nhiên bắn ra, một trái một phải, phối hợp chặt chẽ, phóng về phía hai gã binh sĩ.

Hổ con theo thói quen cắn chặt vào cổ con mồi, năng lực phong của nó dần dần trở nên mạnh mẽ, cắn vào hầu của tên lính một cái, đồng thời, đao gió hình vuốt hổ cũng đã xé nát cánh tay phải cầm súng của hắn ta, căn bản không cho y có chút cơ hội bóp cò nào.

Mà Sở Vân Thăng ở phía bên kia, đã vung kiếm quá đầu, bằng sự sắc bén của kiếm Thiên Ích, với những binh lính bình thường thì không cần đến kiếm thứ hai.

Giết người là điều khó tránh khỏi, nếu không muốn bị Phương gia truy sát trong tương lai, bây giờ nhất định phải giết chết bọn hắn trước, trong khoảnh khắc đó, nội tâm Sở Vân Thăng vững vàng như đá.

Lặng yên không tiếng động giết chết hai tên binh sĩ trên sân thượng, Sở Vân Thăng gấp rút đi xuống lầu, những người ở phía dưới một khi phát hiện ra sự khác thường trên sân thượng, tất nhiên sẽ bị bại lộ.

Biệt thự có ba tầng, mà tấm bản đồ thứ hai lại chỉ thẳng xuống dưới cùng, Sở Vân Thăng dọc theo hành lang, phóng như bay xuống bên dưới, hễ thấy bóng người là ánh kiếm lóe lên, một kích đoạt mạng!

Nếu như còn không chết, thì vẫn còn hổ con ở phía sau kết thúc, không để cho bọn họ có cơ hội cầu cứu nào.

Cũng may là không gặp phải võ sĩ Bóng Tối mạnh mẽ, bằng không một kiếm không thể giết chết được đối phương, để cho hắn kêu cứu được thì sẽ kéo đến một lượng lớn binh lính và võ sĩ bóng tối.

Cửa vào tầng hầm ngầm Sở Vân Thăng không biết ở đâu, cái loại mật thất này tất nhiên không thể nào cứ phơi ra trước ánh mắt thiên hạ được, có điều phó tổng chỉ huy Phương lần này đã tính sai một bước, Sở Vân Thăng căn bản không cần phải biết cửa vào ở đâu, chỉ cần biết được phương hướng chính xác, dùng kiếm Thiên Ích rạch phá sàn nhà, trực tiếp nhảy xuống là được.

Có lẽ người của Phương gia thế nào cũng không đoán được, Sở Vân Thăng lại có thể định vị chính xác được vị trí ẩn thân của Lâm Thủy Dao.

Khi mà Sở Vân Thăng giáng từ trên trời xuống, Lâm Thủy Dao bị giam trong mật thất há to miệng, trong ánh đèn điện của mật thất, nàng có thể thấy rõ ràng cái bộ chiến giáp với những đường nét khí động học, cùng với cái thanh trường kiếm đỏ sậm nàng hết sức quen thuộc đó.

Nàng từ sau khi bị Phương Úc Sâm bắt tới, vẫn luôn tin tưởng người này sẽ có biện pháp cứu bản thân ra ngoài, nàng cắn răng cố gắng kiên trì, cho rằng Sở Vân Thăng vì miếng ngọc này, sau khi xung đột một phen với Phương gia, sẽ dùng vũ lực bức ép Phương gia thả người, nhưng không thể ngờ được người này lại dùng biện pháp như thế để xuất hiện trước mắt nàng.

Sở Vân Thăng sau khi nhận rõ Lâm Thủy Dao, không nói một lời, lập tức nhấc nàng lên, chuẩn bị nhảy lên sàn nhà, thoát khỏi biệt thự.

Lúc này, bỗng nghe được trên lầu có một giọng nói quen thuộc, tựa như đang răn dạy: "Mẹ kiếp, ngươi đi theo Băng Vương thì làm sao có ngày nổi danh được. Những võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa như chúng ta, thì chỉ có theo người áo choàng, mới có thể... Ồ! Không xong, có người xông vào!"

Cùng lúc đó, Sở Vân Thăng không kịp suy nghĩ xem người kia nói người áo choàng cái gì, trong đầu biến chuyển như điện, một tay đưa Lâm Thủy Dao qua cho hổ con, cũng không quan tâm xem hổ con có nghe hiểu hay không, phất tay ra dấu cho nó, thấp giọng nói: "Hổ con, ngươi mang nàng đi trước!"

Hổ con kỳ thực đã không còn là một con hổ "con" nữa, thân hình của nó đã sắp sửa lớn ngang một con hổ trưởng thành, chỉ là trong mắt Sở Vân Thăng, nó vĩnh viễn chỉ là con hổ con nhỏ nhắn ngọt ngào ngủ trong hộp kia mà thôi.

Lâm Thủy Dao tâm tư nhạy bén, từ lúc một người một hổ bọn họ tiến vào, liền biết con cọp này chắc là bị Sở Vân Thăng thuần phục, mặc dù vẫn có chút khiếp đảm cái con quái vật to lớn này, nhưng thủy chung vẫn giữ yên lặng.

Chỉ có điều khiến cho nàng có chút chán nản là, con hổ này cũng không có để cho nàng cưỡi lên lưng bỏ chạy như nàng tưởng tượng, mà là trực tiếp dùng miệng hổ ngoạm lấy nàng, bộ dạng hết sức khó chịu.

Nàng lại không hề biết, hổ con từ khi mở mắt nhìn đời đến giờ, trong thiên hạ, nó chỉ nhận biết một mình Sở Vân Thăng, còn những kẻ khác bất kể là côn trùng, hay là loài người, trong mắt nó cũng chỉ là con mồi mà thôi!

Trong ngày thường, ngoại trừ Sở Vân Thăng, những người khác đến cả một sợi lông tơ của nó cũng đừng hòng động tới, huống chi là cưỡi trên lưng hổ!

Sở Vân Thăng cùng với hổ con đang ngoạm Lâm Thủy Dao, một trước một sau nhảy lên khỏi sàn nhà, cửa của mật thất của thông vào trong phòng này, có đi lối nào cũng giống nhau cả, đều phải chạm mặt với người vừa nói chuyện phía trên.



"Là ngươi!"

Sở Vân Thăng vừa mới nhảy ra ngoài, chợt nghe thấy cái giọng nói quen thuộc kia thét lên kinh hãi, hắn định thần nhìn lại, thì ra là gã Tằng Hành Duệ thuộc hạ của Băng Vương!

Tằng Hành Duệ vào đêm đó ở trước tòa nhà văn phòng, đã gặp qua bộ dáng Sở Vân Thăng mặc chiến giáp, tay cầm kiếm, lúc này nhìn qua liền nhận ra hắn, tâm trạng liền căng thẳng. Hắn chưa từng giao đấu với Sở Vân Thăng, nhưng không hề dám coi thường, khi đó áp lực mà thuộc hạ của Sở Vân Thăng là Diêu Tường gây ra cho hắn cũng đã khiến hắn sợ gần chết rồi!

Trường kiếm Sở Vân Thăng rung lên, Tằng Hành Duệ biết mình, vậy thì hắn chắc chắn phải chết!

Lần tấn công đầu tiên, Sở Vân Thăng liền không hề nương tay chút nào thi triển ra đòn tấn công mạnh nhất - kiếm chiến kỹ: Thiên Quân Ích Dịch!

Muốn một phát kết liễu đối phương!

Mười hai bóng kiếm, xếp thành một hàng!

Trong nháy mắt, bóng kiếm tựa như mũi tên rời cùng. Tiếng vang chói tai, từng luồng sát phạt bắn về phía hai kẻ đang khiếp sợ Tằng Hành Duệ và gã đồng bạn võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa của hắn, đây là tràng cảnh mà bọn hắn chưa bao giờ được nhìn thấy.

Mười hai bóng kiếm hư ảo xuyên qua thân thể, sẽ có cảm giác như thế nào? Đại khái cũng chỉ có Tằng Hành Duệ lúc này mới biết.

Hắn trơ mắt nhìn cái bóng kiếm hư ảo đó đánh bại năng lượng hỏa của bản thân, đâm xuyên qua thân thể hắn!

Máu, theo bóng kiếm, vẩy ra ngoài, rơi lả tả, như những cánh hoa hồng rơi vãi trên mặt đất.

Tằng Hành Duệ chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ trong đầu, trốn!

Dưới một kiếm, bản thân liền bị đâm thủng mấy lỗ, thân bị thương nặng, mà tên đồng bạn phía sau hắn thì trực tiếp bị cắt đứt cổ, không có chút sức đánh trả nào, vậy thì còn đánh thế nào được!?

Nếu không phải hắn có năng lực cấp ba hạng Ất, chỉ sợ lúc này đã phơi thây tại chỗ rồi!

Chỉ là, Sở Vân Thăng há có thể để cho hắn chạy được!

Lúc này nghe được tiếng vang, bên ngoài đã xông vào mấy người, vừa lúc ngăn Tằng Hành Duệ ngay tại cửa.

Sở Vân Thăng chợt lóe một ý, quyết định cực nhanh, móc Băng Băng phù ra, định bụng lấy tốc độ nhanh nhất lập tức giết chết những người này, chấm dứt hậu hoạn! Cũng để lại nguyên khí hệ băng để tung hỏa mù những người khác.

Băng Băng phù nổ tung, phù quang bắn ra bốn phía, nguyên khí hệ băng quét sạch triệt để cả đại sảnh biệt thự!

Khối băng khổng lồ trong suốt, ầm ầm ngưng kết, đông cứng ngắc đám người Tằng Hành Duệ vào trong, thậm chí xuyên qua khối băng trong suốt còn có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi bị đông cứng của bọn hắn!

Răng rắc - Ầm! Ầm!! Ầm!!!

Uy lực lớn nhất của Băng Băng phù: Tan vỡ!

Sở Vân Thăng tung người lùi về sau, những khối băng nổ tung bắn ra tựa như gai nhím, tung hoành ngang dọc trong ngoài tòa biệt thự.

Trong nháy mắt đó, toàn bộ đại sảnh của biệt thự, bị khối băng đập bể tan tành phá thành từng mảnh, bức tường cũng lung lay muốn đổ, tựa như đã hóa thành một hầm băng lạnh lẽo!

Đám người Tằng Hành Duệ ở ngay tại trung tâm lực tan vỡ, làm sao có thể sánh với con Hỏa Diễm Huyễn Điểu vô cùng mạnh mẽ được? Sớm đã không còn nguyên dạng, nát tan thành từng mảnh vụn, rơi vãi xuống mặt đấy đầy những mảnh băng nhỏ.

Máu tanh đỏ đậm, nhiễm đỏ cả cửa chính đã bị đóng băng vỡ nát.



Tiếng vang khổng lồ khiến cho càng có nhiều người hơn chú ý tới nơi này, chờ bọn hắn chạy tới, Sở Vân Thăng đã sớm thoát đi, ngay cả cái bóng cũng không thấy.

*****

"Phương thiếu, người trước cửa chính đã rút lui!" Một gã võ sĩ Bóng Tối vội vã tiến lên báo cáo.

"Rút lui?...." Phương Úc Sâm nhướng mày, cái này rút lui cũng hơi sớm quá đó, vừa rồi những kẻ này còn thề thề thốt thốt là phải liều cả mạng. Nhưng giờ mới có bao lâu đã rút lui rồi?

Ngay khi hắn đang nghi ngờ, chợt nghe thấy ở sân sau, nổ ầm một tiếng thật lớn, kinh thiên động địa!

"Xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Phương Úc Sâm kinh hãi hỏi, ở biệt thự phía sau, hắn vì đề phòng có người bên ngoài muốn điệu hổ ly sơn, cố ý sắp xếp một võ sĩ Bóng Tối cấp ba hạng Ất là Tằng Hành Duệ ở đó phòng thủ, theo lý mà nói thì sẽ không xảy ra chuyện gì mới đúng!

"Phương thiếu! Lâm Thủy Dao đã được cứu đi, người của chúng ta chết hết!" Gã binh sĩ chạy tới báo cáo mặt mày kinh hoàng nói.

"Cái gì? Ngươi nói gì cơ?" Cả khuôn mặt Phương Úc Sâm đột nhiên trở nên vặn vẹo, đưa tay chụp lấy cổ áo của tên lính, gào lên.

"Mấy người đội trưởng Tằng đã chết hết, đầy đất là mảnh vụn của thi thể, chết hết rồi!" Tên binh sĩ trợn to mắt nói.

"Nói bậy, hắn là một cao thủ cấp ba hạng Ất, làm sao có thể bị giết chết không một tiếng động như vậy được!" Phương Úc Sâm bỏ qua gã binh sĩ đã bị dọa cho sững người, tự mình nhanh chóng phóng về biệt thự phía sau lưng.

Nhưng mà, khi chỉnh bản thân hắn thấy được mớ hỗn độn ở đại sảnh biệt thự, cũng không khỏi giật mình kinh hãi, đây đâu còn là một biệt thự xa hoa nữa, hoàn toàn là một cái hầm băng sứt mẻ đã lung lay sắp đổ thì có!

Mà xác chết, căn bản không thể nào tìm được, bởi chúng vãi đầy dưới đất rồi.

Người đầu tiên mà Phương Úc Sâm nghĩ tới chính là Băng Vương, chỉ có Băng Vương mới có thể làm được cái mức độ này!

Nhưng Băng Vương hoàn toàn không có lý do, mà y cũng đang là thuộc hạ làm việc cho cha mình, dù cho muốn giết Tằng Hành Duệ "phản bội" y, thì cũng sẽ không chọn nơi này, lại còn mang đi một người không hề liên quan gì đến y nữa.

Vậy rốt cuộc là ai? Lại có năng lực lớn đến vậy, có thể ngay dưới mí mắt của bọn hắn, không hình không ảnh chém chết một võ sĩ Bóng Tối cấp ba hạng Ất, sau đó còn có thể mang Lâm Thủy Dao thong dong rời đi?

Trong lòng Phương Úc Sâm căng thẳng, quay người trầm giọng nói với người bên cạnh: "Ta lập tức đến tổng bộ chỉ huy, các ngươi không được phá hư hiện trường!"

Tình huống đột ngột thay đổi, hắn phải lập tức báo cho ông nội và cái người áo choàng thần bí kia biết, tựa hồ như có một người có thể sánh với Băng Vương nhúng tay vào rồi!

Mà người này còn vô cùng mạnh mẽ!

*****

Khu thành tây.

"Miếng ngọc." Sở Vân Thăng nói đơn giản, trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng.

Lâm Thủy Dao đưa tay vén mấy lọn tóc xốc xếch vì chạy trốn lên, từ trên cái cổ trắng nõn, gỡ cái mặt dây chuyền xuống, bỗng nhiên nở nụ cười: "Cầm đi!"

Sở Vân Thăng thu miếng ngọc vào trong lòng, trầm giọng nói: "Cô bây giờ không thể trở về khu thành nam được, ta sẽ tìm một chỗ cho cô ở lại trước."

Lâm Thủy Dao mà trở về bây giờ, Phương Úc Sâm nhất định sẽ lần nữa mò tới, theo đó mà móc nối được đến bản thân, cho nên bây giờ hắn định trước hết sắp xếp cho nàng ta đến chỗ đám lính nữ ở khu tây của Chúc Lăng Điệp, chờ cho sóng yên biển lặng rồi cô ta muốn đi đâu thì đi!

"Có phải anh cảm thấy tôi rất đê tiện, lợi dụng anh không?" Lâm Thủy Dao nhìn khu phố đen kịt, đột nhiên mở miệng: "Thời đại Mặt Trời, bất luận tôi đi đến đâu, đều sẽ có người đưa người đón, bảo vệ, xe sang áo đẹp, hào quang chói lóa! Mà bây giờ, lại giống như một con chó lang thang thấp hèn! Cả ngày phải cẩn thận từng li từng tí, vẩy đuôi mừng chủ, nếu không cẩn thận một chút là có thể bị người đập chết! Một con chó lúc nào cũng có thể chết như vậy, nếu như đột nhiên biết được một thứ có thể bảo vệ tính mạng, anh nói xem nó sẽ làm như thế nào?"

"Nó sẽ làm thế nào thì ta không biết, thế nhưng cô hiển nhiên đã chọn sai cách, không ai thích bị người khác lợi dụng cả!" Sở Vân Thăng lạnh nhạt nói, tiếp đó liền xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Ám Huyết Thời Đại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook