Quyển 1 - Chương 149: Đại chiến Hỏa Ma Trùng
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
03/03/2016
Sở Vân Thăng biết chuyện xảy ra ở Phương gia che
giấu không được bao lâu, lấy thế lực của phó tổng chỉ huy Phương, sớm
muộn gì cũng sẽ hoài nghi đến chính mình, sớm làm chuẩn bị, để phòng
ngừa bất trắc.
Tằng Hành Duệ mang đến cho mình một tin tức vô cùng xấu, phía sau lưng Phương gia chính là cái người áo choàng thần bí đó, mình liệu có phải đánh với y một trận hay không? Sở Vân Thăng cũng không thể xác định.
Có điều có một điểm đáng ngờ, Sở Vân Thăng đã chú ý tới, đó là từ Hỏa Vương Tề Huyên, cho tới Thương Vương Hàn Lập Khiếu, những người mà người áo choàng để mắt tới không ai không phải là võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa cấp cao!
Nhất là câu nói kia của Tằng Hành Duệ: Những võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa như chúng ta, chỉ có theo người áo choàng, mới có thể ... Càng chứng tỏ người áo choàng có mối liên quan mật thiết nào đó với năng lượng nguyên khí hệ hỏa.
Lẽ nào hắn thật sự là loài côn trùng nào đó? Sở Vân Thăng rợn cả người, cho tới bây giờ, chỉ có lũ côn trùng bao vây xung quanh Kim Lăng mới đều là quái vật nguyên khí hệ hỏa tinh khiết!
Sở Vân Thăng ngồi trên sân thượng của tòa nhà văn phòng, nhìn những Cự Phần phun khói đặc ở bờ bắc, bỗng cảm thấy thế giới này càng ngày càng xa lạ, mà thế giới cũ thì lại cách hắn càng ngày càng xa vời!
Hắn đã rất lâu rồi chưa được thấy ánh mặt trời ấm áp, những vì sao rực rỡ ...
Mỗi lần giật mình tỉnh lại trong đêm, đều phải kiểm tra thử xem sách cổ có còn hay không, sau đó mới có thể yên giấc ngủ lại;
Mỗi ngày mở mắt ra, chuyện thứ nhất không phải là vội vã đánh răng rửa mặt, bắt xe buýt đi làm, mà là nghe ngóng động tĩnh ở bờ bắc, sau đó mới như một người máy, xách vũ khí, liều mạng với côn trùng.
Mỗi ngày đều có thể thấy được có người chết đi, bị côn trùng cắn chết, bị chết đói, tự sát, cái gì cũng có, số người chết mà hắn đã gặp trong cả đời, có cộng lại cũng không bằng một số lẻ mà hắn nhìn thấy trong cái thế giới này.
Mà khi hắn nhìn lại bản thân, cũng có cảm khác xa lạ khiến cho trong thâm tâm linh hồn hắn cũng phải run rẩy, đáng ra nên là mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc tươi sáng, đối mặt với máy tính bận rộn làm việc cả ngày, thỉnh thoảng cũng có thể bông đùa vài câu với cô nhân viên xinh đẹp trước sảnh. Nhưng giờ đây biến hóa quá nhanh, trở thành một cái máy chiến đấu giấu mình trong tầng áo giáp, nâng kiếm lên như một người kiếm khách, vì sinh tồn, không thể không cắn răng, giết ra một con đường đầm đìa máu tươi.
Cuộc sống như thế, có lẽ sẽ phải duy trì thật lâu, mãi đến cái ngày mà mình chết đi, cũng không thể trở lại như trước!
Tiền bối sách cổ từng nói, cổng trời được giải trừ phong ấn, chẳng qua chỉ là trả cái thế giới này về với diện mạo vốn có của nó, nói cách khác, cái thế giới trước đây mà hắn sinh hoạt, chẳng qua chỉ là một cái thế ngoại đào nguyên mà thôi, chung quy cũng phải quay về với thế gian thực tại.
Sống trong cái thế giới biến đổi khổng lồ như vậy, nửa đời trước sống trong thời đại Mặt Trời, mà nửa đời sau lại bước vào thời đại Bóng Tối, chính mắt thấy được tất cả những điều thần kỳ mà lại hoang đường này, không biết là bất hạnh, hay còn là may mắn đây?
Sở Vân Thăng không biết đáp án, hắn rút ra một điếu thuốc, muốn châm lửa, nhưng lại do dự thật lâu, rồi thu lại, thuốc lá trong Vật Nạp phù đã không còn nhiều, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có ngày bản thân sẽ bỏ được thuốc lá, nhưng sẽ luôn có một ngày như vậy, hắn không thể không đối mặt với hiện thực, cái hiện thực không còn điếu thuốc nào để hút!
Sư đoàn chủ lực số chín vẫn luôn cung cấp thức ăn cho bọn hắn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng miễn cưỡng đủ để lấp bụng. Sở Vân Thăng đã không kén chọn gì nữa, dù cho có là một đống thức ăn nhão nhoẹt, đen thui bẩn thỉu, thì hắn cũng có thể cố nuốt sạch!
Thậm chí hắn đã thử ăn cái loại thịt côn trùng kia, vì muốn tiết kiệm lương thực, hắn dùng Khu Độc phù tẩy sạch hỏa độc trong thi thể Xích Giáp Trùng, rồi phân chia số thịt côn trùng thô ráp khó nuốt đó cho các gia quyến trong tòa nhà, chính hắn cũng ăn, kiên trì ăn!
Cách mỗi ba ngày, hắn mới cho người lấy lương thực kiếm được từ trạm lương thực nấu thành cháo, cộng thêm một ít dưa muối mà Sở Vân Thăng tích trữ được từ thời đại Mặt Trời, cũng có thể tính là một bữa ăn gia đình!
Mỗi khi đến lúc đó, các gia quyến trong tòa nhà văn phòng mới lộ ra nụ cười hiếm hoi, mà những đứa trẻ thì sẽ liếm mép, một mực đứng ngoài phòng bếp sốt ruột chờ đợi, sau đó lại lần nữa bấm ngón tay nhỏ nhắn bắt đầu tính toán, bữa ăn tiếp theo còn cách bao nhiêu ngày nữa!
Đinh Nhan nói cần phải cho những đứa trẻ này đi học, chỉ cần thành giữ được, thì bọn chúng chính là hy vọng trong tương lai, nếu như không học tập, thì lâu dài về sau, chỉ sợ bọn chúng đến cả việc mình là loài người trái đất cũng không thể nhớ được.
Rất nhiều gia quyến không hề ủng hộ việc này, bọn họ cảm thấy bây giờ đến mức này rồi, sớm chiều khó giữ, lúc nào cũng có thể thành phá người vong, hoặc bị chết đói, còn học hành gì nữa, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao!?
Nhưng Đinh Nhan rất kiên trì, kiên trì đến nỗi Sở Vân Thăng cũng cảm thấy y cố chấp đến đáng sợ. Dưới uy hiếp vũ lực của Đinh Nhan, những gia quyến này cũng ngậm miệng lại, vì vậy trong tòa nhà văn phòng xuất hiện cái chuyện khiến cho chuyên viên Lộ Á Minh hết sức giật mình, không ngờ bọn họ lại tổ chức cho trẻ con đi học!
Nội dung bài học rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một ít chương trình học trước kia, nhưng một số môn học như Tiếng Anh giờ đã vô dụng, tạm thời bị ném sang một bên.
Tiếp đó xuất hiện thêm một chuyện lạ nữa, một cô bé mười hai tuổi thức tỉnh rồi, dưới sự trợ giúp của Sở Vân Thăng vội vã chạy về, bé gái bình yên vô sự thu được năng lực thức tỉnh, mà trước đó, ngoại trừ hổ con cực kỳ đặc biệt từ khi sinh ra đã có được hai loại năng lượng, mọi người còn chưa bao giờ thấy qua tiền lệ những đứa trẻ tự thức tỉnh.
Đêm hôm đó, giáo sư Tôn qua đây nghiên cứu thật lâu, đưa ra một quan điểm, cho rằng loài người đến sau 12 tuổi, mới có khả năng tự thức tỉnh được.
Vì vậy trong chương trình học của Đinh Nhan, lại có thêm một hạng mục, chính là sắp xếp cho những võ sĩ Bóng Tối biễu diễn cách vận dụng các loại năng lượng cho đám trẻ nhỏ.
Húúuu.... Húúuu.... Húúuu....
Một hồi tiếng cảnh báo, đánh thức Sở Vân Thăng lại từ trong dòng trầm tư, mỗi khi nghe được tiếng cảnh báo này, thì có nghĩa là côn trùng lại bắt đầu công thành rồi!
Khi hắn chạy đến được tuyến phòng ngự khu tây thì cuộc chém giết đã bắt đầu!
Có Trường Giang ngăn cách, áp lực của tuyến phòng ngự khu tây nhỏ hơn nhiều so với khu nam và khu đông, mỗi lần cũng chỉ có cầu lửa rợp trời và lũ Thanh Giáp Trùng bay qua Trường Giang đến đây mà thôi.
Chỉ có điều, lần này lại có chút khác biệt!
Xích Giáp Trùng tựa hồ đã tìm được cách để vượt sông!
Cái loại chất nhầy màu đỏ như máu kia như đã có biến hóa nào đó, ngưng kết lại thành một khối rắn chắc, được một vài đường ống nhúc nhích đẩy chúng tới bờ sông, Xích Giáp Trùng đứng lên trên đó, rồi được những cái ống kia đẩy về hướng Kim Lăng.
Thậm trí trên những cái ống cũng bò đầy lũ Xích Giáp Trùng.
Tất cả binh lính đều khẩn cấp xuất hiện tại trận địa của mình, họng súng tối đen nhắm ngay vào đàn Xích Giáp Trùng ở phía xa đang đến gần.
Khi mà đàn Xích Giáp Trùng lũ lượt kéo về tuyến phòng ngự, địa lôi được chôn sẵn liền liên tiếp nổ tung, tạo thành một biển lửa trước tuyến phòng ngự khu tây.
Sở Vân Thăng không còn dùng đạn nữa, đạn dược của Kim Lăng càng ngày càng ít, đã hết sức thiếu thốn rồi.
Hắn đứng tại chỗ cao trên tuyến phòng ngự, mãnh liệt bắn đạn nguyên khí, từng con từng con Xích Giáp Trùng bị hắn đẩy lùi xuống dưới, không cần bất kỳ kỹ thuật bắn nào, chỉ cần hướng về Trường Giang, thì liền có vô số côn trùng nghênh đón đạn nguyên khí của hắn.
Bỗng nhiên, ở phía sau trận địa truyền đến từng hồi kêu gào, có người hét lớn tên hắn!
Sở Vân Thăng nghe đến quen cả tai rồi, liền vừa đánh vừa lùi, rút ra khỏi tuyến đầu tiên, quay đầu nhìn lại, lại phải giật mình một cái. Không biết từ đâu lại xuất hiện một con quái trùng to lớn màu đỏ tím, khác với giáp xác trên người Xích Giáp Trùng, giáp xác trên người nó lại là dạng vảy, thể tích lớn khoảng gấp ba lần Xích Giáp Trùng, trên đỉnh đầu còn có một cặp xúc tu dài đến 5 mét, trên mỗi cây xúc tu đều có ngọn lửa hừng hực.
Nó vung vẩy cặp xúc tu như hai cây roi, vụt về phía đoàn người, binh lính bình thường trực tiếp bị đốt thành tro tàn, mà võ sĩ Bóng Tối thì sẽ bị ném thẳng lên, ngã nhào ra xung quanh, trên người bùng lên ngọn lửa.
Quái trùng như đi vào chỗ không người, tung hoành ngang dọc. Một đống võ sĩ Bóng Tối không ngừng phóng ra năng lượng băng tấn công nó, nhưng không thể cản trở nó tàn sát một chút nào.
Trong phút chốc, nó ngẩng cái đầu cao lớn lên, rít gào một tiếng bén nhọn, toàn bộ đàn Xích Giáp Trùng tựa như được tiêm thuốc kích thích, lập tức hưng phấn bừng bừng, bất kể hết thảy đánh thẳng vào tuyến phòng ngự, hưởng ứng rít gào không ngừng!
Một khắc này, cái con quái trùng quanh thân bốc lên ngọn lửa màu tím này tựa như ma vương giáng xuống nhân gian, không ai sánh được, đẫm đạp loài người xuống dưới tám cái chân to dài của nó.
Không ai có thể ngăn cản nó tiến tới! Mọi người đều hoảng sợ lùi về phía sau, không một ai dám tiến lên!
Sở Vân Thăng đè nén sự không yên trong lòng, vội vã chạy tới, từng phát đạn nguyên khí rít gào bắn vào người nó, nổ ra những đóa hoa lửa rực rỡ, bắn ra bốn phía.
Việc này dường như đã chọc giận con "ma vương lửa" này, sợi xúc tu bén nhọn vung lên thật cao, phát ra những tiếng xé rách không khí vù vù, bang một tiếng, vụt thẳng về phía Sở Vân Thăng!
Sở Vân Thăng lập tức khởi động chiến giáp, né qua bên trái, kiếm Thiên Ích đã xuất hiện nơi tay, hướng góc trên bên phải, quét ngang sợi xúc tu rực lửa đao đánh đến!
Xèo xòe! Xèo xèo!
Ánh sáng xanh lam trên kiếm Thiên Ích có được khi hấp thu khói mù của Hồng Nhãn Ma Thảm, lập tức thể hiện uy lực.
Khiến cho Sở Vân Thăng giật mình là, kiếm Thiên Ích dù sắc bén như vậy nhưng không ngờ lại không thể chặt đứt được sợi xúc tu này, suýt nữa còn bị nó cuốn đi.
Đây là quái vật gì vậy, sự lợi hại không ngờ còn vượt xa Kim Giáp Trùng.
Mẹ kiếp! Sở Vân Thăng chửi một tiếng, vội vàng vung kiếm Thiên Ích lên, kiếm chiến kỹ cuồn cuộn, mang theo khí thế sát phạt phóng về phía con ma vương lửa này!
Thế trận mà mười hai bóng kiếm hợp lại tạo thành, được Sở Vân Thăng khống chết quỹ đạo, đầu tiên là tấn công vào vị trí đầu của nó.
Lần này rõ ràng là nó bị đau đớn, bóng kiếm của Thiên Quân Ích Dịch hoàn toàn là do nguyên khí bản thể tinh thuần của Sở Vân Thăng kích phát ra, uy lực không phải đùa!
Một kiếm qua đi, ngọn lửa trên đầu con Ma Vương này nhất thời tiêu tán đi vài phần.
Nó đã hoàn toàn bị chọc giận!
Cả người đột nhiên bùng lên một tầng lửa, kéo từ sau ra trước, hình thành một sóng lửa xung kích màu tím, bắn về phía Sở Vân Thăng.
Nơi mà luồng lửa này đi qua, ngay cả mặt đất cũng bị đốt cho trơ trụi, Sở Vân Thăng không dám đỡ lấy, bằng vào chiến năng "tốc" của chiến giáp, chỉ để lại một cái tàn ảnh trong ngọn lửa, thân thể thì đã phóng lên trời, chiêu Thiên Quân Ích Dịch thứ hai đã thành hình!
Một chiêu Thiên Quân Ích Dịch của hắn bây giờ, đã vượt xa khi còn ở cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng một, uy thế của kiếm chiến kỹ ít nhất cũng phải mạnh hơn gấp ba lần sáu bóng kiếm ban đầu, mà không phải chỉ gấp hai!
Con Ma Vương Lửa này dám dùng đầu tiếp lấy khiến cho Sở Vân Thăng gọt đi một miếng trên đầu nó! Thấy nó vẫn còn không chết, trong lòng Sở Vân Thăng trầm xuống, đòn này đã có thể so sánh với sáu lần phóng kiếm chiến kỹ liên tiếp khi còn ở tầng một lúc trước đó!
Kiếm chiến kỹ tiêu hao quá nhiều, nếu như lại phóng ra một lần nữa mà nó vẫn không chết, thì nhất định phải dùng đến Băng Băng phù rồi!
Ngay khi hắn rơi xuống đất, xúc tu của quái trùng rốt cuộc quấn chặt lấy chân Sở Vân Thăng, cứng rắn ném Sở Vân Thăng thẳng lên không, sau đó hung hăng nện xuống, ngọn lửa trên người nó từng luồng từng luồng cuồn cuộn phóng ra, hình thành sóng lửa xung kích, dọc theo xúc tu, thế không thể cản phóng thẳng đến Sở Vân Thăng đã bị nó cuốn chặt lấy, như muốn thiêu cháy luôn Sở Vân Thăng vậy!
Tằng Hành Duệ mang đến cho mình một tin tức vô cùng xấu, phía sau lưng Phương gia chính là cái người áo choàng thần bí đó, mình liệu có phải đánh với y một trận hay không? Sở Vân Thăng cũng không thể xác định.
Có điều có một điểm đáng ngờ, Sở Vân Thăng đã chú ý tới, đó là từ Hỏa Vương Tề Huyên, cho tới Thương Vương Hàn Lập Khiếu, những người mà người áo choàng để mắt tới không ai không phải là võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa cấp cao!
Nhất là câu nói kia của Tằng Hành Duệ: Những võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa như chúng ta, chỉ có theo người áo choàng, mới có thể ... Càng chứng tỏ người áo choàng có mối liên quan mật thiết nào đó với năng lượng nguyên khí hệ hỏa.
Lẽ nào hắn thật sự là loài côn trùng nào đó? Sở Vân Thăng rợn cả người, cho tới bây giờ, chỉ có lũ côn trùng bao vây xung quanh Kim Lăng mới đều là quái vật nguyên khí hệ hỏa tinh khiết!
Sở Vân Thăng ngồi trên sân thượng của tòa nhà văn phòng, nhìn những Cự Phần phun khói đặc ở bờ bắc, bỗng cảm thấy thế giới này càng ngày càng xa lạ, mà thế giới cũ thì lại cách hắn càng ngày càng xa vời!
Hắn đã rất lâu rồi chưa được thấy ánh mặt trời ấm áp, những vì sao rực rỡ ...
Mỗi lần giật mình tỉnh lại trong đêm, đều phải kiểm tra thử xem sách cổ có còn hay không, sau đó mới có thể yên giấc ngủ lại;
Mỗi ngày mở mắt ra, chuyện thứ nhất không phải là vội vã đánh răng rửa mặt, bắt xe buýt đi làm, mà là nghe ngóng động tĩnh ở bờ bắc, sau đó mới như một người máy, xách vũ khí, liều mạng với côn trùng.
Mỗi ngày đều có thể thấy được có người chết đi, bị côn trùng cắn chết, bị chết đói, tự sát, cái gì cũng có, số người chết mà hắn đã gặp trong cả đời, có cộng lại cũng không bằng một số lẻ mà hắn nhìn thấy trong cái thế giới này.
Mà khi hắn nhìn lại bản thân, cũng có cảm khác xa lạ khiến cho trong thâm tâm linh hồn hắn cũng phải run rẩy, đáng ra nên là mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc tươi sáng, đối mặt với máy tính bận rộn làm việc cả ngày, thỉnh thoảng cũng có thể bông đùa vài câu với cô nhân viên xinh đẹp trước sảnh. Nhưng giờ đây biến hóa quá nhanh, trở thành một cái máy chiến đấu giấu mình trong tầng áo giáp, nâng kiếm lên như một người kiếm khách, vì sinh tồn, không thể không cắn răng, giết ra một con đường đầm đìa máu tươi.
Cuộc sống như thế, có lẽ sẽ phải duy trì thật lâu, mãi đến cái ngày mà mình chết đi, cũng không thể trở lại như trước!
Tiền bối sách cổ từng nói, cổng trời được giải trừ phong ấn, chẳng qua chỉ là trả cái thế giới này về với diện mạo vốn có của nó, nói cách khác, cái thế giới trước đây mà hắn sinh hoạt, chẳng qua chỉ là một cái thế ngoại đào nguyên mà thôi, chung quy cũng phải quay về với thế gian thực tại.
Sống trong cái thế giới biến đổi khổng lồ như vậy, nửa đời trước sống trong thời đại Mặt Trời, mà nửa đời sau lại bước vào thời đại Bóng Tối, chính mắt thấy được tất cả những điều thần kỳ mà lại hoang đường này, không biết là bất hạnh, hay còn là may mắn đây?
Sở Vân Thăng không biết đáp án, hắn rút ra một điếu thuốc, muốn châm lửa, nhưng lại do dự thật lâu, rồi thu lại, thuốc lá trong Vật Nạp phù đã không còn nhiều, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ có ngày bản thân sẽ bỏ được thuốc lá, nhưng sẽ luôn có một ngày như vậy, hắn không thể không đối mặt với hiện thực, cái hiện thực không còn điếu thuốc nào để hút!
Sư đoàn chủ lực số chín vẫn luôn cung cấp thức ăn cho bọn hắn, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng miễn cưỡng đủ để lấp bụng. Sở Vân Thăng đã không kén chọn gì nữa, dù cho có là một đống thức ăn nhão nhoẹt, đen thui bẩn thỉu, thì hắn cũng có thể cố nuốt sạch!
Thậm chí hắn đã thử ăn cái loại thịt côn trùng kia, vì muốn tiết kiệm lương thực, hắn dùng Khu Độc phù tẩy sạch hỏa độc trong thi thể Xích Giáp Trùng, rồi phân chia số thịt côn trùng thô ráp khó nuốt đó cho các gia quyến trong tòa nhà, chính hắn cũng ăn, kiên trì ăn!
Cách mỗi ba ngày, hắn mới cho người lấy lương thực kiếm được từ trạm lương thực nấu thành cháo, cộng thêm một ít dưa muối mà Sở Vân Thăng tích trữ được từ thời đại Mặt Trời, cũng có thể tính là một bữa ăn gia đình!
Mỗi khi đến lúc đó, các gia quyến trong tòa nhà văn phòng mới lộ ra nụ cười hiếm hoi, mà những đứa trẻ thì sẽ liếm mép, một mực đứng ngoài phòng bếp sốt ruột chờ đợi, sau đó lại lần nữa bấm ngón tay nhỏ nhắn bắt đầu tính toán, bữa ăn tiếp theo còn cách bao nhiêu ngày nữa!
Đinh Nhan nói cần phải cho những đứa trẻ này đi học, chỉ cần thành giữ được, thì bọn chúng chính là hy vọng trong tương lai, nếu như không học tập, thì lâu dài về sau, chỉ sợ bọn chúng đến cả việc mình là loài người trái đất cũng không thể nhớ được.
Rất nhiều gia quyến không hề ủng hộ việc này, bọn họ cảm thấy bây giờ đến mức này rồi, sớm chiều khó giữ, lúc nào cũng có thể thành phá người vong, hoặc bị chết đói, còn học hành gì nữa, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao!?
Nhưng Đinh Nhan rất kiên trì, kiên trì đến nỗi Sở Vân Thăng cũng cảm thấy y cố chấp đến đáng sợ. Dưới uy hiếp vũ lực của Đinh Nhan, những gia quyến này cũng ngậm miệng lại, vì vậy trong tòa nhà văn phòng xuất hiện cái chuyện khiến cho chuyên viên Lộ Á Minh hết sức giật mình, không ngờ bọn họ lại tổ chức cho trẻ con đi học!
Nội dung bài học rất đơn giản, chẳng qua chỉ là một ít chương trình học trước kia, nhưng một số môn học như Tiếng Anh giờ đã vô dụng, tạm thời bị ném sang một bên.
Tiếp đó xuất hiện thêm một chuyện lạ nữa, một cô bé mười hai tuổi thức tỉnh rồi, dưới sự trợ giúp của Sở Vân Thăng vội vã chạy về, bé gái bình yên vô sự thu được năng lực thức tỉnh, mà trước đó, ngoại trừ hổ con cực kỳ đặc biệt từ khi sinh ra đã có được hai loại năng lượng, mọi người còn chưa bao giờ thấy qua tiền lệ những đứa trẻ tự thức tỉnh.
Đêm hôm đó, giáo sư Tôn qua đây nghiên cứu thật lâu, đưa ra một quan điểm, cho rằng loài người đến sau 12 tuổi, mới có khả năng tự thức tỉnh được.
Vì vậy trong chương trình học của Đinh Nhan, lại có thêm một hạng mục, chính là sắp xếp cho những võ sĩ Bóng Tối biễu diễn cách vận dụng các loại năng lượng cho đám trẻ nhỏ.
Húúuu.... Húúuu.... Húúuu....
Một hồi tiếng cảnh báo, đánh thức Sở Vân Thăng lại từ trong dòng trầm tư, mỗi khi nghe được tiếng cảnh báo này, thì có nghĩa là côn trùng lại bắt đầu công thành rồi!
Khi hắn chạy đến được tuyến phòng ngự khu tây thì cuộc chém giết đã bắt đầu!
Có Trường Giang ngăn cách, áp lực của tuyến phòng ngự khu tây nhỏ hơn nhiều so với khu nam và khu đông, mỗi lần cũng chỉ có cầu lửa rợp trời và lũ Thanh Giáp Trùng bay qua Trường Giang đến đây mà thôi.
Chỉ có điều, lần này lại có chút khác biệt!
Xích Giáp Trùng tựa hồ đã tìm được cách để vượt sông!
Cái loại chất nhầy màu đỏ như máu kia như đã có biến hóa nào đó, ngưng kết lại thành một khối rắn chắc, được một vài đường ống nhúc nhích đẩy chúng tới bờ sông, Xích Giáp Trùng đứng lên trên đó, rồi được những cái ống kia đẩy về hướng Kim Lăng.
Thậm trí trên những cái ống cũng bò đầy lũ Xích Giáp Trùng.
Tất cả binh lính đều khẩn cấp xuất hiện tại trận địa của mình, họng súng tối đen nhắm ngay vào đàn Xích Giáp Trùng ở phía xa đang đến gần.
Khi mà đàn Xích Giáp Trùng lũ lượt kéo về tuyến phòng ngự, địa lôi được chôn sẵn liền liên tiếp nổ tung, tạo thành một biển lửa trước tuyến phòng ngự khu tây.
Sở Vân Thăng không còn dùng đạn nữa, đạn dược của Kim Lăng càng ngày càng ít, đã hết sức thiếu thốn rồi.
Hắn đứng tại chỗ cao trên tuyến phòng ngự, mãnh liệt bắn đạn nguyên khí, từng con từng con Xích Giáp Trùng bị hắn đẩy lùi xuống dưới, không cần bất kỳ kỹ thuật bắn nào, chỉ cần hướng về Trường Giang, thì liền có vô số côn trùng nghênh đón đạn nguyên khí của hắn.
Bỗng nhiên, ở phía sau trận địa truyền đến từng hồi kêu gào, có người hét lớn tên hắn!
Sở Vân Thăng nghe đến quen cả tai rồi, liền vừa đánh vừa lùi, rút ra khỏi tuyến đầu tiên, quay đầu nhìn lại, lại phải giật mình một cái. Không biết từ đâu lại xuất hiện một con quái trùng to lớn màu đỏ tím, khác với giáp xác trên người Xích Giáp Trùng, giáp xác trên người nó lại là dạng vảy, thể tích lớn khoảng gấp ba lần Xích Giáp Trùng, trên đỉnh đầu còn có một cặp xúc tu dài đến 5 mét, trên mỗi cây xúc tu đều có ngọn lửa hừng hực.
Nó vung vẩy cặp xúc tu như hai cây roi, vụt về phía đoàn người, binh lính bình thường trực tiếp bị đốt thành tro tàn, mà võ sĩ Bóng Tối thì sẽ bị ném thẳng lên, ngã nhào ra xung quanh, trên người bùng lên ngọn lửa.
Quái trùng như đi vào chỗ không người, tung hoành ngang dọc. Một đống võ sĩ Bóng Tối không ngừng phóng ra năng lượng băng tấn công nó, nhưng không thể cản trở nó tàn sát một chút nào.
Trong phút chốc, nó ngẩng cái đầu cao lớn lên, rít gào một tiếng bén nhọn, toàn bộ đàn Xích Giáp Trùng tựa như được tiêm thuốc kích thích, lập tức hưng phấn bừng bừng, bất kể hết thảy đánh thẳng vào tuyến phòng ngự, hưởng ứng rít gào không ngừng!
Một khắc này, cái con quái trùng quanh thân bốc lên ngọn lửa màu tím này tựa như ma vương giáng xuống nhân gian, không ai sánh được, đẫm đạp loài người xuống dưới tám cái chân to dài của nó.
Không ai có thể ngăn cản nó tiến tới! Mọi người đều hoảng sợ lùi về phía sau, không một ai dám tiến lên!
Sở Vân Thăng đè nén sự không yên trong lòng, vội vã chạy tới, từng phát đạn nguyên khí rít gào bắn vào người nó, nổ ra những đóa hoa lửa rực rỡ, bắn ra bốn phía.
Việc này dường như đã chọc giận con "ma vương lửa" này, sợi xúc tu bén nhọn vung lên thật cao, phát ra những tiếng xé rách không khí vù vù, bang một tiếng, vụt thẳng về phía Sở Vân Thăng!
Sở Vân Thăng lập tức khởi động chiến giáp, né qua bên trái, kiếm Thiên Ích đã xuất hiện nơi tay, hướng góc trên bên phải, quét ngang sợi xúc tu rực lửa đao đánh đến!
Xèo xòe! Xèo xèo!
Ánh sáng xanh lam trên kiếm Thiên Ích có được khi hấp thu khói mù của Hồng Nhãn Ma Thảm, lập tức thể hiện uy lực.
Khiến cho Sở Vân Thăng giật mình là, kiếm Thiên Ích dù sắc bén như vậy nhưng không ngờ lại không thể chặt đứt được sợi xúc tu này, suýt nữa còn bị nó cuốn đi.
Đây là quái vật gì vậy, sự lợi hại không ngờ còn vượt xa Kim Giáp Trùng.
Mẹ kiếp! Sở Vân Thăng chửi một tiếng, vội vàng vung kiếm Thiên Ích lên, kiếm chiến kỹ cuồn cuộn, mang theo khí thế sát phạt phóng về phía con ma vương lửa này!
Thế trận mà mười hai bóng kiếm hợp lại tạo thành, được Sở Vân Thăng khống chết quỹ đạo, đầu tiên là tấn công vào vị trí đầu của nó.
Lần này rõ ràng là nó bị đau đớn, bóng kiếm của Thiên Quân Ích Dịch hoàn toàn là do nguyên khí bản thể tinh thuần của Sở Vân Thăng kích phát ra, uy lực không phải đùa!
Một kiếm qua đi, ngọn lửa trên đầu con Ma Vương này nhất thời tiêu tán đi vài phần.
Nó đã hoàn toàn bị chọc giận!
Cả người đột nhiên bùng lên một tầng lửa, kéo từ sau ra trước, hình thành một sóng lửa xung kích màu tím, bắn về phía Sở Vân Thăng.
Nơi mà luồng lửa này đi qua, ngay cả mặt đất cũng bị đốt cho trơ trụi, Sở Vân Thăng không dám đỡ lấy, bằng vào chiến năng "tốc" của chiến giáp, chỉ để lại một cái tàn ảnh trong ngọn lửa, thân thể thì đã phóng lên trời, chiêu Thiên Quân Ích Dịch thứ hai đã thành hình!
Một chiêu Thiên Quân Ích Dịch của hắn bây giờ, đã vượt xa khi còn ở cảnh giới Dung Nguyên Thể tầng một, uy thế của kiếm chiến kỹ ít nhất cũng phải mạnh hơn gấp ba lần sáu bóng kiếm ban đầu, mà không phải chỉ gấp hai!
Con Ma Vương Lửa này dám dùng đầu tiếp lấy khiến cho Sở Vân Thăng gọt đi một miếng trên đầu nó! Thấy nó vẫn còn không chết, trong lòng Sở Vân Thăng trầm xuống, đòn này đã có thể so sánh với sáu lần phóng kiếm chiến kỹ liên tiếp khi còn ở tầng một lúc trước đó!
Kiếm chiến kỹ tiêu hao quá nhiều, nếu như lại phóng ra một lần nữa mà nó vẫn không chết, thì nhất định phải dùng đến Băng Băng phù rồi!
Ngay khi hắn rơi xuống đất, xúc tu của quái trùng rốt cuộc quấn chặt lấy chân Sở Vân Thăng, cứng rắn ném Sở Vân Thăng thẳng lên không, sau đó hung hăng nện xuống, ngọn lửa trên người nó từng luồng từng luồng cuồn cuộn phóng ra, hình thành sóng lửa xung kích, dọc theo xúc tu, thế không thể cản phóng thẳng đến Sở Vân Thăng đã bị nó cuốn chặt lấy, như muốn thiêu cháy luôn Sở Vân Thăng vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.