Quyển 1 - Chương 155: Chúng ta bay về!
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
03/03/2016
Không ai muốn chết. Sở Vân Thăng cũng không muốn!
Hắn hiểu rõ ràng nếu như muốn sống sót trở về Kim Lăng, thì nhất định phải đoạt được quyền khống chế Kim Giáp Trùng, bằng không lấy tình huống thân thể hắn bây giờ, nếu phải hiện thân chiến đấu với đàn côn trùng, thì chuyện bình yên trở về Kim Lăng không thể nghi ngờ chỉ là chuyện nghìn lẻ một đêm!
Dưới dục vọng cầu sinh mãnh liệt của Sở Vân Thăng, hai luồng sức mạnh, sức mạnh kêu gọi thần bí và lệnh phong ấn của Sở Vân Thăng, lập tức cuốn lấy nhau, ngươi tranh ta đoạt!
Kim Giáp Trùng một hồi thì nghe theo Sở Vân Thăng, một hồi thì nghe theo lực kêu gọi, đi một chút dừng một chút, dừng một chút lại quay lại một chút, giống như một con ruồi khổng lồ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mồ hôi theo hai gò má Sở Vân Thăng, rơi vào trong khe hở của giáp xác Kim Giáp Trùng, hắn mơ hồ không duy trì nổi nữa, cái luồng sức mạnh kêu gọi thần bí đó thật sự là quá mạnh mẽ!
Ông....
Ngũ quan của Sở Vân Thăng lại lần nữa mất hết cảm giác, tiến vào trong cái hành lang muôn màu muôn sắc kia.
Cái luồng sức mạnh kêu gọi thần bí kia tựa như có thể phá bỏ vách ngăn không gian đa chiều, trực tiếp xâm nhập vào trong ý thức của hắn!
Tư duy của hắn từng chút từng chút biết mất trong làn ánh sáng, càng ngày càng mơ hồ, dường như bị người ta cướp đoạt đi vậy. Hắn muốn liều mạng kéo lại, nhưng dù dốc hết toàn lực cũng không thể nhúc nhích cái luồng sức mạnh kia, so sánh với "nó", ý thức của mình có vẻ vô cùng nhỏ yếu, nhạt nhòa, vô lực!
Sở Vân Thăng thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lùng, cao ngạo, miệt thị tất cả của đối phương! So với nó, bản thân tựa như một con kiến vậy!
*****
"Sư đoàn trưởng, ra lệnh đi, đã vượt quá 15 phút! Bộ đội pháo binh và tên lửa ..." Tần Mân lo lắng quay qua nói với Phó Liệu Nguyên, làm lỡ thời cơ chiến đấu, là một tội danh không thể tha thứ.
"Phó sư đoàn trưởng, van cầu ông, van cầu ông, chờ Vân Thăng một chút nữa được không?" Sở Hàm từ nửa tiếng trước đã biết Sở Vân Thăng vượt sông nổ Phần, bất chấp hết thảy chen đến nơi đây, khóc lóc nói.
"Sư đoàn trưởng, không thể đợi thêm nữa!" Tôn chính ủy thở dài nói.
"Ai dám ra lệnh, ông đây chặt hắn!" Diêu Tường từ phía trước phóng trở về, không ngờ lại cần chiến đao nhắm thẳng vào Tần Mân và Tôn chính ủy, trừng cặp mắt lên nói.
Hắn luôn luôn thành thật, cũng không tranh cãi với ai, đây là lần đầu hắn hành động khác thường thế này.
"Diêu Tường, cậu muốn phản sao? Dám uy hiếp quan chỉ huy!" Tần Mân ngẩn người, sửng sốt nói.
"Không phải uy hiếp, là các ông qua cầu rút ván! Tôi biết trong đầu đạn của các ông có chứa cái gì, bây giờ Sở tiên sinh còn đang ở bờ bên kia, nếu mà bắn ra, cậu ta còn có thể sống sót hay sao?" Đinh Nhan lạnh lùng nói, phía sau hắn có một lượng lớn võ sĩ Bóng Tối đi theo.
"Làm lỡ thời cơ chiến đấu, sẽ chết càng nhiều người hơn!" Các sĩ quan giải thích.
"Không có Sở Vân Thăng, bọn họ cũng sẽ chết! Thậm chí là đã sớm chết rồi!" Đinh Nhan quát lên lạnh như băng.
Các sĩ quan nhất thời á khẩu không trả lời được, đúng vậy, không có Sở Vân Thăng, người trên tiền tuyến cũng vẫn sẽ chết.
"Câm miệng hết đi, đợi thêm 5 phút nữa, sau 5 phút ..." Phó Liệu Nguyên trầm giọng nói, lúc này mỗi một quyết định mà ông đưa ra, đều vô cùng gian nan.
Lời ông ta còn chưa dứt, hậu phương gào thét phóng lên đạn pháo dày đặc, kéo theo tiếng rít như muốn đâm thủng màng nhĩ, phóng về bờ bắc.
"Tổng bộ chỉ huy vượt cấp ra lệnh!" Phó Liệu Nguyên lẩm bẩm.
Trong nháy mắt đó, Sở Hàm mềm oặt ngã xuống đất.
******
Từ thời đại Bóng Tối tới nay, Sở Vân Thăng từng nghĩ qua vô số kiểu chết cho bản thân, bị chết đói, bị côn trùng cắn chết, bị lửa đốt chết, bị đóng băng chết, bị súng bắn chết, bị bom nổ chết... Nhưng nhưng chưa từng ngờ đến, cuối cùng lại là bị cướp đi ý thức mà chết.
Những ký ức tư duy đang dần trôi mất đó, tựa như một đoạn băng quay ngược, chiếu lại tất cả những cảnh tượng trong cuộc đời hắn, xuất hiện trong đầu.
Có những thứ thậm chí hắn đã sớm không thể nhớ rõ nữa, vẫn luôn ẩn giấu vào sâu trong ký ức hắn, tất cả đều bị lật ra, từng chút từng chút, vô cùng rõ ràng.
Mãi đến lúc bí mật lớn nhất là sách cổ bị moi móc ra, dị tượng đột nhiên xảy ra!
Một luồng hơi thở vô biên vô hạn, tràn ngập trời đất xuất hiện, mênh mông, mà mãnh liệt, toàn bộ không gian trong lối đi cũng theo nó mà bắt đầu run rẩy!
Tại giữa hành lang rạng rỡ sắc màu, Sở Vân Thăng rõ ràng có thể "thấy" được cuốn sách cổ tản ra hơi thở cổ xưa, xuất hiện giữa hư không, từng trang sách mở ra, những ký tự huyền ảo bay ra từ trong sách cổ, từng cái từng cái lóe lên hào quanh kỳ dị.
Ký tự càng tụ càng nhiều, bay lượn sắp xếp lại thành một trận hình kỳ lạ, có mười hai cái ký tự đặc biệt trong đó, lần lượt lấp lóe ánh sáng vàng rực rỡ.
Sở Vân Thăng chẳng biết tại sao cảm giác được hai chữ: Trận thành!
Không gian của lối đi muôn màu muôn sắc nhất thời vặn vẹo biết hình, phương hướng của dòng ánh sáng trong nháy mắt nghịch chuyển!
Tất cả ý thức và ký ức bị đoạt đi của Sở Vân Thăng, như một con sóng chảy trở về, thế không thể cản, như trời long đất lở!
Cái cội nguồn kêu gọi nguyên bản lạnh lùng, cao ngạo kia, đột nhiên trở nên kinh ngạc, khiếp sợ, đau đớn, giãy dụa, đến cuối cùng không ngờ còn có một chút sợ hãi và run rẩy!
...
Dòng chảy trở về vẫn tiếp tục!
Mãi đến lúc tất cả những thứ đã bị đoạt đi đều quay trở về, dòng chảy vẫn tiếp tục, "sách cổ" đang bắt đầu trợ giúp Sở Vân Thăng cướp đi tư duy của cội nguồn kêu gọi!
.... Ta tên là "Mân"! ...
Ngay lúc này ---
Ầm!
Đầu Kim Giáp Trùng tựa như không thể chịu đựng nổi ba luồng sức mạnh đang chém giết này, như một trái dưa hấu rơi xuống đất trực tiếp nổ tung!
Cảm giác ngũ quan của Sở Vân Thăng lập tức trở về lại trên người hắn, hắn theo bản năng nhìn vào sách cổ trong Vật Nạp phù một chút.
Nó vẫn lẳng lặng nằm tại nơi đó, tựa như hết thảy đều chưa từng xảy ra.
*****
Cùng lúc đó, tất cả côn trùng trong Kim Lăng, đồng loạt dừng bước tấn công!
"Côn trùng làm sao vậy?" Một binh sĩ ở tuyến phòng ngự khu nam nghi ngờ nhìn lũ côn trùng đã dừng lại.
"Côn trùng ngừng tấn công? Nhanh báo cáo lên tổng bộ chỉ huy!" Một người sĩ quan trong tuyến phòng ngự khu đông khiếp sợ nói.
"Chúng nó lại muốn làm gì?" Một võ sĩ Bóng Tối ở tuyến phòng ngự khu bắc ngờ vực.
Một khắc tiếp theo, toàn bộ Kim Lăng đều trợn mắt há mồm!
Côn trùng với ưu thế toàn diện, bất luận là Xích Giáp Trùng, Kim Giáp Trùng, hay là Thanh Giáp Trùng trên không trùng, tất cả đều kinh hoảng nhìn về một phương hướng ở bên ngoài thành.
Yên tĩnh, trầm trọng, nghẹn ngào, ngay sau đó, bất chấp hết thảy điên cuồng trở ra, dường như vội vã muốn đi bảo vệ cho thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình!
Ngay cả lũ Thanh Giáp Trùng đậu trên tấm bia đá ở khu trung tâm, cũng bay không còn một con!
Các binh sĩ, võ sĩ Bóng Tối, sĩ quan trên tiền tuyến Kim Lăng đều quay mặt nhìn nhau!
Đến cùng đã xảy ra chuyện đáng sợ gì?
Lại có thể uy hiếp được toàn bộ đàn côn trùng!
****
Sở Vân Thăng bị luồng sóng xung kích của vụ nổ thổi bay ra ngoài, Kim Giáp Trùng đã chết, đã không thể nào chui vào lòng đất để tránh né đạn pháo, hay thậm chí là tên lửa bay múa đầy trời nữa.
Một trận chiến tranh đoạt ý thức vừa rồi, khiến cho tay chân hắn đến giờ vẫn còn chết lặng, hành động khó khăn.
Hắn muốn chạy nhưng chạy không đủ nhanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị sóng xung kích cuốn đi, ném bay, rồi rơi xuống mặt đất.
Mặc dù có chiến giáp loại hai và Lục Giáp phù bảo vệ, Sở Vân Thăng cũng bị chấn cho phun máu.
Hắn tìm kiếm nơi có thể trú ẩn ở xung quanh, thở lấy hơi, hy vọng chờ đợi nguyên khí bản thể trong cơ thể ổn định lại, không phục một chút thực lực, rồi dựa vào chiến giáp để chạy thoát khỏi nơi này!
Ở gần đoạn bờ bắc của cây cầu bị nổ sập, có một Cự Phần bị Sở Vân Thăng phá hủy, đang nghiêng ngả ngã xuống trên mặt đất, bên dưới thân thể to lớn của nó, đè đầy những con côn trùng bị nổ chết.
Hình thể của côn trùng rất lớn, giữa bọn chúng có rất nhiều khe hở, đúng là chỗ tránh nạn tốt nhất cho hắn bây giờ.
Tránh né lửa đạn, còn phải luôn luôn đề phòng bị Xích Giáp Trùng xông đến tập kích, Sở Vân Thăng trải qua trăm cay nghìn đắng, mới trốn được đến chỗ đó.
Lúc này lửa đạn càng ngày càng dày đặc, đất đá rác rưởi bị thổi bay loạn xạ, lung tung hỗn loạn, trong lòng Sở Vân Thăng hiểu rõ, đây mới chỉ là đạn pháo, sắp tới có thể sẽ còn có tên lửa đạn đạo mang đầu đạn đặc thù rơi trên đầu hắn!
Đến lúc đó, hắn đúng thật là chết chắc.
Nhưng bây giờ hắn không thể không cưỡng chế vận hành pháp quyết, điều tức và ngăn chặn những nguyên khí hỗn loạn trong cơ thể, bằng không đừng nói là chạy trốn, mà ngay cả là đi cũng đi không nổi.
Sở Vân Thăng mới vừa ổn định một vài Dung Nguyên Thể, liền nhìn thấy một cái bóng rực lửa, ầm vang lao đến, làm hắn giật mình một cái.
Cái bóng rực lửa kia vốn định xông lên đoạn cầu gãy xa xa, lại bị một con Thanh Giáp Trùng từ trên bầu trời lao xuống tấn công, không thể không quay đầu tránh né về hướng Sở Vân Thăng.
Chờ "nó" đến gần, Sở Vân Thăng mới phát giác ra đó đâu phải bóng lửa gì, mà là một chiếc xe máy bốc cháy, trên đó có hai người, một nam một nữ, người nam ở phía sau đã tắt thở bỏ mình.
"Tại sao cô lại ở đây?" Sở Vân Thăng ngạc nhiên nhận ra cái cô gái tên là Lam Triêu Âm này, kỹ năng đốt cháy mô tô của nàng, để lại cho hắn một ấn tượng rất đặc biệt.
"Vượt sông nổ Phần đâu thể chỉ có mình anh, tôi là sư đoàn chủ lực số năm." Lam Triêu Âm ngồi trên xe mô tô, nàng mang mũ bảo hiểm, không nhìn rõ vẻ mặt, trên mặt nạ bảo hộ đen nhánh ánh lên thế giới lửa đạn tán loạn, nhưng dường như đang nhìn Sở Vân Thăng, nói: "Có điều, chỉ có một mình anh thành công!"
"Sư đoàn chủ lực số năm? Thế nào mà chưa từng thấy cô?" Sở Vân Thăng nhíu mày suy nghĩ một chút, sư đoàn chủ lực số năm cũng phòng ngự ở tuyến phía tây, có điều là phòng ngự ở đoạn phía tây bắc, mà sư đoàn chủ lực số chín thì ở đoạn tây nam.
Lam Triêu Âm không trả lời Sở Vân Thăng, vươn ngón tay trong cái bao tay màu đen, chỉ vào phương hướng Kim Lăng ở bờ nam, nói: "Chúng ta có thể bay về!"
"Bay về!?" Sở Vân Thăng quay đầu lại nhìn dòng Trường Giang rộng lớn một cái, khoảng cách xa như vậy mà muốn bay qua, chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày!
"Không sai, bay về! Tôi có kỹ năng "Hỏa Đằng Không", có thể khống chế ngọn lửa bay trên không một đoạn, anh nhìn cây cầu bị nổ sập chính giữa đó, chúng ta chỉ cần chờ một cơ hội, sau đó xông lên từ đoạn cầu gãy phía bắc, rơi xuống đoạn cầu gãy phía nam, khoảng cách giữa đó cũng không quá dài!" Lam Triêu Âm bình tĩnh nói, nàng có vẻ rất tự tin với kỹ thuật của mình.
"Cơ hội gì?" Sở Vân Thăng loáng thoáng đoán được cái ý định hết sức lớn gan của nàng, nếu chỉ bằng vào kỹ năng của nàng và đoạn cầu gãy, hắn còn chưa tin rằng có thể bay qua Trường Giang được.
"Tên lửa, có bất kể đầu đạn là gì, thì quân đội nhất định cũng sẽ phóng ra một quả tên lửa mạnh nhất qua đây, mượn sóng xung kích của nó, bay qua Trường Giang!" Lam Triêu Âm hít một hơi nói.
Sở Vân Thăng hít một hơi lạnh, lá gan của cô nàng này đúng là không vừa! Ban đầu cùng mình nằm trên đất giả chết, đến thời khắc cuối cùng cũng không kém gì mình, bây giờ lại có thể nghĩ ra một biện pháp nguy hiểm cùng cực như vậy để quay về bờ nam!
"Sức phòng ngự của tôi rất yếu, cũng không có năng lực tấn công nào, cho nên phải có một người phối hợp, bằng không ngay cả việc xông lên cầu cũng không nổi, càng đừng nói đến việc chống cự sóng xung kích cuối cùng!" Lam Triêu Âm gỡ bỏ những lọn tóc phía sau mũ giáp, chỉ vào lũ quái vật côn trùng từ đây đến đoạn cầu gãy, nói rành mạch.
Hắn hiểu rõ ràng nếu như muốn sống sót trở về Kim Lăng, thì nhất định phải đoạt được quyền khống chế Kim Giáp Trùng, bằng không lấy tình huống thân thể hắn bây giờ, nếu phải hiện thân chiến đấu với đàn côn trùng, thì chuyện bình yên trở về Kim Lăng không thể nghi ngờ chỉ là chuyện nghìn lẻ một đêm!
Dưới dục vọng cầu sinh mãnh liệt của Sở Vân Thăng, hai luồng sức mạnh, sức mạnh kêu gọi thần bí và lệnh phong ấn của Sở Vân Thăng, lập tức cuốn lấy nhau, ngươi tranh ta đoạt!
Kim Giáp Trùng một hồi thì nghe theo Sở Vân Thăng, một hồi thì nghe theo lực kêu gọi, đi một chút dừng một chút, dừng một chút lại quay lại một chút, giống như một con ruồi khổng lồ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mồ hôi theo hai gò má Sở Vân Thăng, rơi vào trong khe hở của giáp xác Kim Giáp Trùng, hắn mơ hồ không duy trì nổi nữa, cái luồng sức mạnh kêu gọi thần bí đó thật sự là quá mạnh mẽ!
Ông....
Ngũ quan của Sở Vân Thăng lại lần nữa mất hết cảm giác, tiến vào trong cái hành lang muôn màu muôn sắc kia.
Cái luồng sức mạnh kêu gọi thần bí kia tựa như có thể phá bỏ vách ngăn không gian đa chiều, trực tiếp xâm nhập vào trong ý thức của hắn!
Tư duy của hắn từng chút từng chút biết mất trong làn ánh sáng, càng ngày càng mơ hồ, dường như bị người ta cướp đoạt đi vậy. Hắn muốn liều mạng kéo lại, nhưng dù dốc hết toàn lực cũng không thể nhúc nhích cái luồng sức mạnh kia, so sánh với "nó", ý thức của mình có vẻ vô cùng nhỏ yếu, nhạt nhòa, vô lực!
Sở Vân Thăng thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lùng, cao ngạo, miệt thị tất cả của đối phương! So với nó, bản thân tựa như một con kiến vậy!
*****
"Sư đoàn trưởng, ra lệnh đi, đã vượt quá 15 phút! Bộ đội pháo binh và tên lửa ..." Tần Mân lo lắng quay qua nói với Phó Liệu Nguyên, làm lỡ thời cơ chiến đấu, là một tội danh không thể tha thứ.
"Phó sư đoàn trưởng, van cầu ông, van cầu ông, chờ Vân Thăng một chút nữa được không?" Sở Hàm từ nửa tiếng trước đã biết Sở Vân Thăng vượt sông nổ Phần, bất chấp hết thảy chen đến nơi đây, khóc lóc nói.
"Sư đoàn trưởng, không thể đợi thêm nữa!" Tôn chính ủy thở dài nói.
"Ai dám ra lệnh, ông đây chặt hắn!" Diêu Tường từ phía trước phóng trở về, không ngờ lại cần chiến đao nhắm thẳng vào Tần Mân và Tôn chính ủy, trừng cặp mắt lên nói.
Hắn luôn luôn thành thật, cũng không tranh cãi với ai, đây là lần đầu hắn hành động khác thường thế này.
"Diêu Tường, cậu muốn phản sao? Dám uy hiếp quan chỉ huy!" Tần Mân ngẩn người, sửng sốt nói.
"Không phải uy hiếp, là các ông qua cầu rút ván! Tôi biết trong đầu đạn của các ông có chứa cái gì, bây giờ Sở tiên sinh còn đang ở bờ bên kia, nếu mà bắn ra, cậu ta còn có thể sống sót hay sao?" Đinh Nhan lạnh lùng nói, phía sau hắn có một lượng lớn võ sĩ Bóng Tối đi theo.
"Làm lỡ thời cơ chiến đấu, sẽ chết càng nhiều người hơn!" Các sĩ quan giải thích.
"Không có Sở Vân Thăng, bọn họ cũng sẽ chết! Thậm chí là đã sớm chết rồi!" Đinh Nhan quát lên lạnh như băng.
Các sĩ quan nhất thời á khẩu không trả lời được, đúng vậy, không có Sở Vân Thăng, người trên tiền tuyến cũng vẫn sẽ chết.
"Câm miệng hết đi, đợi thêm 5 phút nữa, sau 5 phút ..." Phó Liệu Nguyên trầm giọng nói, lúc này mỗi một quyết định mà ông đưa ra, đều vô cùng gian nan.
Lời ông ta còn chưa dứt, hậu phương gào thét phóng lên đạn pháo dày đặc, kéo theo tiếng rít như muốn đâm thủng màng nhĩ, phóng về bờ bắc.
"Tổng bộ chỉ huy vượt cấp ra lệnh!" Phó Liệu Nguyên lẩm bẩm.
Trong nháy mắt đó, Sở Hàm mềm oặt ngã xuống đất.
******
Từ thời đại Bóng Tối tới nay, Sở Vân Thăng từng nghĩ qua vô số kiểu chết cho bản thân, bị chết đói, bị côn trùng cắn chết, bị lửa đốt chết, bị đóng băng chết, bị súng bắn chết, bị bom nổ chết... Nhưng nhưng chưa từng ngờ đến, cuối cùng lại là bị cướp đi ý thức mà chết.
Những ký ức tư duy đang dần trôi mất đó, tựa như một đoạn băng quay ngược, chiếu lại tất cả những cảnh tượng trong cuộc đời hắn, xuất hiện trong đầu.
Có những thứ thậm chí hắn đã sớm không thể nhớ rõ nữa, vẫn luôn ẩn giấu vào sâu trong ký ức hắn, tất cả đều bị lật ra, từng chút từng chút, vô cùng rõ ràng.
Mãi đến lúc bí mật lớn nhất là sách cổ bị moi móc ra, dị tượng đột nhiên xảy ra!
Một luồng hơi thở vô biên vô hạn, tràn ngập trời đất xuất hiện, mênh mông, mà mãnh liệt, toàn bộ không gian trong lối đi cũng theo nó mà bắt đầu run rẩy!
Tại giữa hành lang rạng rỡ sắc màu, Sở Vân Thăng rõ ràng có thể "thấy" được cuốn sách cổ tản ra hơi thở cổ xưa, xuất hiện giữa hư không, từng trang sách mở ra, những ký tự huyền ảo bay ra từ trong sách cổ, từng cái từng cái lóe lên hào quanh kỳ dị.
Ký tự càng tụ càng nhiều, bay lượn sắp xếp lại thành một trận hình kỳ lạ, có mười hai cái ký tự đặc biệt trong đó, lần lượt lấp lóe ánh sáng vàng rực rỡ.
Sở Vân Thăng chẳng biết tại sao cảm giác được hai chữ: Trận thành!
Không gian của lối đi muôn màu muôn sắc nhất thời vặn vẹo biết hình, phương hướng của dòng ánh sáng trong nháy mắt nghịch chuyển!
Tất cả ý thức và ký ức bị đoạt đi của Sở Vân Thăng, như một con sóng chảy trở về, thế không thể cản, như trời long đất lở!
Cái cội nguồn kêu gọi nguyên bản lạnh lùng, cao ngạo kia, đột nhiên trở nên kinh ngạc, khiếp sợ, đau đớn, giãy dụa, đến cuối cùng không ngờ còn có một chút sợ hãi và run rẩy!
...
Dòng chảy trở về vẫn tiếp tục!
Mãi đến lúc tất cả những thứ đã bị đoạt đi đều quay trở về, dòng chảy vẫn tiếp tục, "sách cổ" đang bắt đầu trợ giúp Sở Vân Thăng cướp đi tư duy của cội nguồn kêu gọi!
.... Ta tên là "Mân"! ...
Ngay lúc này ---
Ầm!
Đầu Kim Giáp Trùng tựa như không thể chịu đựng nổi ba luồng sức mạnh đang chém giết này, như một trái dưa hấu rơi xuống đất trực tiếp nổ tung!
Cảm giác ngũ quan của Sở Vân Thăng lập tức trở về lại trên người hắn, hắn theo bản năng nhìn vào sách cổ trong Vật Nạp phù một chút.
Nó vẫn lẳng lặng nằm tại nơi đó, tựa như hết thảy đều chưa từng xảy ra.
*****
Cùng lúc đó, tất cả côn trùng trong Kim Lăng, đồng loạt dừng bước tấn công!
"Côn trùng làm sao vậy?" Một binh sĩ ở tuyến phòng ngự khu nam nghi ngờ nhìn lũ côn trùng đã dừng lại.
"Côn trùng ngừng tấn công? Nhanh báo cáo lên tổng bộ chỉ huy!" Một người sĩ quan trong tuyến phòng ngự khu đông khiếp sợ nói.
"Chúng nó lại muốn làm gì?" Một võ sĩ Bóng Tối ở tuyến phòng ngự khu bắc ngờ vực.
Một khắc tiếp theo, toàn bộ Kim Lăng đều trợn mắt há mồm!
Côn trùng với ưu thế toàn diện, bất luận là Xích Giáp Trùng, Kim Giáp Trùng, hay là Thanh Giáp Trùng trên không trùng, tất cả đều kinh hoảng nhìn về một phương hướng ở bên ngoài thành.
Yên tĩnh, trầm trọng, nghẹn ngào, ngay sau đó, bất chấp hết thảy điên cuồng trở ra, dường như vội vã muốn đi bảo vệ cho thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình!
Ngay cả lũ Thanh Giáp Trùng đậu trên tấm bia đá ở khu trung tâm, cũng bay không còn một con!
Các binh sĩ, võ sĩ Bóng Tối, sĩ quan trên tiền tuyến Kim Lăng đều quay mặt nhìn nhau!
Đến cùng đã xảy ra chuyện đáng sợ gì?
Lại có thể uy hiếp được toàn bộ đàn côn trùng!
****
Sở Vân Thăng bị luồng sóng xung kích của vụ nổ thổi bay ra ngoài, Kim Giáp Trùng đã chết, đã không thể nào chui vào lòng đất để tránh né đạn pháo, hay thậm chí là tên lửa bay múa đầy trời nữa.
Một trận chiến tranh đoạt ý thức vừa rồi, khiến cho tay chân hắn đến giờ vẫn còn chết lặng, hành động khó khăn.
Hắn muốn chạy nhưng chạy không đủ nhanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị sóng xung kích cuốn đi, ném bay, rồi rơi xuống mặt đất.
Mặc dù có chiến giáp loại hai và Lục Giáp phù bảo vệ, Sở Vân Thăng cũng bị chấn cho phun máu.
Hắn tìm kiếm nơi có thể trú ẩn ở xung quanh, thở lấy hơi, hy vọng chờ đợi nguyên khí bản thể trong cơ thể ổn định lại, không phục một chút thực lực, rồi dựa vào chiến giáp để chạy thoát khỏi nơi này!
Ở gần đoạn bờ bắc của cây cầu bị nổ sập, có một Cự Phần bị Sở Vân Thăng phá hủy, đang nghiêng ngả ngã xuống trên mặt đất, bên dưới thân thể to lớn của nó, đè đầy những con côn trùng bị nổ chết.
Hình thể của côn trùng rất lớn, giữa bọn chúng có rất nhiều khe hở, đúng là chỗ tránh nạn tốt nhất cho hắn bây giờ.
Tránh né lửa đạn, còn phải luôn luôn đề phòng bị Xích Giáp Trùng xông đến tập kích, Sở Vân Thăng trải qua trăm cay nghìn đắng, mới trốn được đến chỗ đó.
Lúc này lửa đạn càng ngày càng dày đặc, đất đá rác rưởi bị thổi bay loạn xạ, lung tung hỗn loạn, trong lòng Sở Vân Thăng hiểu rõ, đây mới chỉ là đạn pháo, sắp tới có thể sẽ còn có tên lửa đạn đạo mang đầu đạn đặc thù rơi trên đầu hắn!
Đến lúc đó, hắn đúng thật là chết chắc.
Nhưng bây giờ hắn không thể không cưỡng chế vận hành pháp quyết, điều tức và ngăn chặn những nguyên khí hỗn loạn trong cơ thể, bằng không đừng nói là chạy trốn, mà ngay cả là đi cũng đi không nổi.
Sở Vân Thăng mới vừa ổn định một vài Dung Nguyên Thể, liền nhìn thấy một cái bóng rực lửa, ầm vang lao đến, làm hắn giật mình một cái.
Cái bóng rực lửa kia vốn định xông lên đoạn cầu gãy xa xa, lại bị một con Thanh Giáp Trùng từ trên bầu trời lao xuống tấn công, không thể không quay đầu tránh né về hướng Sở Vân Thăng.
Chờ "nó" đến gần, Sở Vân Thăng mới phát giác ra đó đâu phải bóng lửa gì, mà là một chiếc xe máy bốc cháy, trên đó có hai người, một nam một nữ, người nam ở phía sau đã tắt thở bỏ mình.
"Tại sao cô lại ở đây?" Sở Vân Thăng ngạc nhiên nhận ra cái cô gái tên là Lam Triêu Âm này, kỹ năng đốt cháy mô tô của nàng, để lại cho hắn một ấn tượng rất đặc biệt.
"Vượt sông nổ Phần đâu thể chỉ có mình anh, tôi là sư đoàn chủ lực số năm." Lam Triêu Âm ngồi trên xe mô tô, nàng mang mũ bảo hiểm, không nhìn rõ vẻ mặt, trên mặt nạ bảo hộ đen nhánh ánh lên thế giới lửa đạn tán loạn, nhưng dường như đang nhìn Sở Vân Thăng, nói: "Có điều, chỉ có một mình anh thành công!"
"Sư đoàn chủ lực số năm? Thế nào mà chưa từng thấy cô?" Sở Vân Thăng nhíu mày suy nghĩ một chút, sư đoàn chủ lực số năm cũng phòng ngự ở tuyến phía tây, có điều là phòng ngự ở đoạn phía tây bắc, mà sư đoàn chủ lực số chín thì ở đoạn tây nam.
Lam Triêu Âm không trả lời Sở Vân Thăng, vươn ngón tay trong cái bao tay màu đen, chỉ vào phương hướng Kim Lăng ở bờ nam, nói: "Chúng ta có thể bay về!"
"Bay về!?" Sở Vân Thăng quay đầu lại nhìn dòng Trường Giang rộng lớn một cái, khoảng cách xa như vậy mà muốn bay qua, chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày!
"Không sai, bay về! Tôi có kỹ năng "Hỏa Đằng Không", có thể khống chế ngọn lửa bay trên không một đoạn, anh nhìn cây cầu bị nổ sập chính giữa đó, chúng ta chỉ cần chờ một cơ hội, sau đó xông lên từ đoạn cầu gãy phía bắc, rơi xuống đoạn cầu gãy phía nam, khoảng cách giữa đó cũng không quá dài!" Lam Triêu Âm bình tĩnh nói, nàng có vẻ rất tự tin với kỹ thuật của mình.
"Cơ hội gì?" Sở Vân Thăng loáng thoáng đoán được cái ý định hết sức lớn gan của nàng, nếu chỉ bằng vào kỹ năng của nàng và đoạn cầu gãy, hắn còn chưa tin rằng có thể bay qua Trường Giang được.
"Tên lửa, có bất kể đầu đạn là gì, thì quân đội nhất định cũng sẽ phóng ra một quả tên lửa mạnh nhất qua đây, mượn sóng xung kích của nó, bay qua Trường Giang!" Lam Triêu Âm hít một hơi nói.
Sở Vân Thăng hít một hơi lạnh, lá gan của cô nàng này đúng là không vừa! Ban đầu cùng mình nằm trên đất giả chết, đến thời khắc cuối cùng cũng không kém gì mình, bây giờ lại có thể nghĩ ra một biện pháp nguy hiểm cùng cực như vậy để quay về bờ nam!
"Sức phòng ngự của tôi rất yếu, cũng không có năng lực tấn công nào, cho nên phải có một người phối hợp, bằng không ngay cả việc xông lên cầu cũng không nổi, càng đừng nói đến việc chống cự sóng xung kích cuối cùng!" Lam Triêu Âm gỡ bỏ những lọn tóc phía sau mũ giáp, chỉ vào lũ quái vật côn trùng từ đây đến đoạn cầu gãy, nói rành mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.