Quyển 1 - Chương 154: Nổ Phần!
Thiên Hạ Phiêu Hỏa
03/03/2016
Trái tim Sở Vân Thăng trực tiếp nhảy thẳng lên cổ họng! Bình bịch đập loạn!
Đây chính là giữa ổ côn trùng đó!
Dù là kiếm chiến kỹ của mình có mạnh, có sắc bén đến đâu đi nữa, thì có thể giết chết được bao nhiêu con?
Chỉ cần mình vừa hiện ra, lập tức sẽ rơi vào trong vòng vây trùng trùng, chắc chắn phải chết!
Sở Vân Thăng theo bản năng rụt vào trong khe hở của giáp xác một cái, đầu nhanh chóng suy nghĩ, bây giờ lũ Xích Giáp Trùng xung quanh dường như đã phát hiện gì đó, bản thân tuyệt không thể dừng lại tại đây nữa!
Làm sao bây giờ!? Hắn chợt nghĩ đến mới rồi khi mình còn ở Kim Lăng, thử để Kim Giáp Trùng chui xuống dưới đất, nhưng bởi vì thứ năng lượng kỳ lạ mà thất bại, mà ở đây đã là ngoài thành, chất nhầy của côn trùng nếu có thể sinh trưởng ở nơi này, vậy thì Kim Giáp Trùng hẳn là có thể chui xuống dưới đất!
Sở Vân Thăng hít vào một hơi thật sâu, lập tức khống chế Kim Giáp Trùng, chui xuống dưới đất!
Cách thức mà Kim Giáp Trùng chui vào lòng đất rất đặc biệt, hai cái càng phía trước cái đầu hình dẹp dẹp của nó được đổ đầy năng lượng hỏa, phá đất mở đường, sau đó những cái chân dài ở phía sau nhanh chóng đào bới mở rộng lớp đất, cả người toát ra lồng bảo hộ năng lượng hệ hỏa, phá tan trở ngại, không mất bao lâu liền chui xuống lòng đất.
Vừa vào lòng đất, Sở Vân Thăng lại nảy ra một ý tưởng khác, không bằng đặt bom ở dưới tầng đất bên dưới Cự Phần, trực tiếp thổi bay nó từ bên dưới!
Hắn vừa mới cảm thấy cái ý định này của mình không tệ, thì lền nhìn thấy từng con Nguyễn Trùng, chui tới chui lui bên cạnh Kim Giáp Trùng, nếu không phải Sở Vân Thăng khống chế Kim Giáp Trùng phát ra lồng bảo hộ nguyên khí mạnh nhất, thì thậm chí cái lũ Nhuyễn Trùng này còn chui vào trong khe hở của Kim Giáp Trùng luôn rồi.
Những con Nhuyễn Trùng này không ngừng chui từ chỗ sâu hơn trong lòng đất, hướng về những đường ống thông xuống đất của Cự Phần vận chuyển gì đó, thỉnh thoảng khi gặp một ít "tạp chất", thì sẽ lập tức đùn mấy thứ đó ra khỏi mặt đất!
Sở Vân Thăng thầm nghĩ, có lũ Nhuyễn Trùng này tại đây, mình cũng không thể lắp đặt được bom rồi! Lũ Nhuyễn Trùng với số lượng đông đảo này, sẽ rất nhanh phát hiện ra sự tồn tại của "tạp chất" bom!
Không khí dưới đất rất ít ỏi, Sở Vân Thăng không thể không khống chế Kim Giáp Trùng trở về mặt đất lần nữa, vội vàng tính toán làm sao để lắp đặt bom!
Thời gian vô cùng gấp gáp, hắn vì khẩn trương mà gõ gõ lên giáp xác Kim Giáp Trùng, bỗng nghĩ tới, mình có thể chui vào trong giáp xác Kim Giáp Trùng, vậy thì sao không phong ấn vài con Nhuyễn Trùng, sau đó nhét bom vào trong ổ bụng của bọn nó, tạo thành "bom côn trùng"?
Trong chốc lát chúng nó cũng chẳng chết được, chỉ cần có thể chịu được gần hai mươi phút này, bom nổ tung từ trong lòng đất, dù cho không nổ nát được Cự Phần, thì cũng có thể nổ cho nó tê liệt!
Sở Vân Thăng luôn nghĩ liền làm liền!
Thế nhưng trên tay hắn cũng không có nhiều Phong Thú phù trống như vậy. Phải lập tức gấp rút chế tạo!
Hắn tìm trong Vật Nạp phù ra một bộ quần áo, ngăn cái khe mà hắn cố ý nạy ra lại, bản thân thì bật đèn pin ngồi bên trong móc ra tài liệu chế phù, dùng tốc độ cao nhất, nhanh nhất, khẩn trương nhất trong đời chế tạo ra tấm nguyên phù cấp ba cao cấp đối với hắn mà nói là khó khăn nhất!
Phong Thú phù vô cùng hao tổn nguyên khí, mỗi tấm tiêu hao đến 45 nấc nguyên khí, hơn nữa Sở Vân Thăng cũng không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể bên dùng Nhiếp Nguyên phù bổ sung, bên thì vội vã chế tạo ra ba tấm Phong Thú phù, trong quá trình này vì quá gấp, quá khẩn trương nên chế tạo sai sót, hỏng mất một tấm!
Khi ba tấm Phong Thú phù vừa chế tạo thành công, hắn bởi vì trong một khoảng thời gian cực ngắn hút vào phóng ra nguyên khí nhiều lần, lại còn phải chế tạo nguyên phù cấp cao vượt cấp, nên không nhịn được phun ra một ngụm máu, nguyên khí trong cơ thể đã hết sức hỗn loạn!
Hắn rên lên một tiếng, dứt khoát khống chế Kim Giáp Trùng lần nữa chui xuống lòng đất.
Năng lực tấn công và năng lực phòng ngự của Nhuyễn Trùng cũng không cao, nhưng hắn vẫn mất khá nhiều công sức mới phong ấn được ba con Nhục Trùng đơn độc.
Cũng không kịp dùng nguyên khí nuôi dưỡng chúng nữa, vội vã nhét bom vào trong khoang cơ thể trúng nó, sau đó khống chế chúng ẩn nấp chui xuống bên dưới rậm rạp chằng chịt của Cự Phần.
Sở Vân Thăng ở dưới đất nín thở đến mức cao nhất, nguyên khí hỗn loạn trong cơ thể khiến cho hắn đau đớn thấu tim gan!
Hắn gian nan lấy từ trong bảy quả bom còn lại hai quả, nhét vào trong hai con Xích Giáp Trùng mà trước đây hắn phong ấn, sau đó để cho chúng chui vào từ đường ống ngầm dưới đất, nhưng khống chế không để cho chúng nó chui hoàn toàn vào bên trong Cự Phần.
Bên trong Cự Phần nhất định là có một thứ gì đó kiểu như trường năng lượng tối mà trước đây hắn xây dựng, mới có thể hoàn toàn ức chế thậm chí là nuốt chửng bom.
Hôm nay sức mạnh đang nhanh chóng chảy đi, chỉ cần có thể nổ tê liệt những Cự Phần này là được!
Còn bảy quả bom cuối cùng, cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể đặt dưới lòng đất bên dưới Cự Phần, có bị Nhuyễn Trùng phát hiện dọn đi hay không thì phải xem ý trời rồi!
Đến tận lúc này, Sở Vân Thăng đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, đến sát biên giới sụp đổ!
Nguyên khí tiêu hao quá nhanh, quá nhiều lại còn nhiều lần, khiến cho trong cơ thể xuất hiện rối loạn cực lớn, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người co quắp.
Mà đây vẫn còn chưa phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cho hắn cận kề biên giới sụp đổ, nếu chỉ riêng những thứ này, hắn hoàn toàn có thể kiên trì tiếp được!
Điều đau đớn nhất, đáng sợ nhất, khiến cho hắn trực tiếp cận kề bờ sụp đổ hơn là, hắn phải đồng thời khống chế sáu con quái vật ẩn nấp ở dưới đất, không thể không vận hết sức mạnh toàn thân, cố gắng chặn đứng cái sức mạnh ảnh hưởng thần bí có thể điều khiển bản năng của sáu con côn trùng kia.
Luồng sức mạnh này càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức hắn chỉ cần hơi buông lỏng một chút, sẽ liền mất khống chế đối với côn trùng!
Đối kháng tư duy kịch liệt, nguyên khí triệt để hỗn loạn, làm cho lúc này Sở Vân Thăng đã chảy máu đầy mặt, cuối cùng chỉ còn lại một chút ý thức và niềm tin giúp hắn chống chọi: hắn không thể chết như vậy. Ít nhất cũng phải nghe được âm thanh Cự Phần bị nổ hủy, thì mới có thể chết!
Hắn hận côn trùng! Trước khi thành quỷ cũng muốn biết hắn có nổ tung được những hang ổ khốn kiếp này không!
Kim Giáp Trùng dưới mệnh lệnh cuối cùng của hắn, dùng tốc độ nhanh nhất, đi xuống, tiếp tục đi xuống, chui vào chỗ sâu thẳm dưới đất....
*****
Kim Lăng, tuyến phòng ngự đã hoàn toàn bị ép chặt lại cùng nhau, đồng thời cũng đã điểm giới hạn của sự sụp đổ!
"Sư đoàn trưởng, thời gian cách ước định của Sở Vân Thăng chỉ còn dư lại chưa đến 50 giây! Có thể hắn đã thất bại!" Tần Mân nhìn đồng hồ đeo tay, thở dài một hơi nói. Ông ta vốn muốn nói Sở Vân Thăng có thể đã hy sinh, nhưng khi lời đến khóe môi, lại đổi thành thất bại.
"Không thể nào! Anh Sở nhất định có thể làm được! Nhớ hồi đó, ở thành phố sương mù, tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy đã chết, nhưng anh ấy vẫn sống sót trở về!" Diêu Tường rống to, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì hoàn toàn không chắc chắn chút nào, lần này khác với lần ở thành phố sương mù, đây chính là hang ổ của côn trùng!
Không có tiếng nổ, cũng không thấy hắn trở về!
"Aizzz!...." Không biết là ai thở dài một hơi.
Mà Phó Liệu Nguyên thì cầm ống nhòm, vẫn luôn nhìn về bờ bắc!
Mấy phút sau...
"Sư đoàn trưởng, đã vượt quá thời gian ước định, chấp hành "phương án cuối cùng" thôi!" Tôn chính ủy nghiêm túc nói.
Lời của ông ta không nặng, giọng nói cũng không cao, nhưng mấy vị nhân vật quan trọng bị triệu tập tập trung từ nửa giờ đồng hồ trước, nghe được lời này, không một ai mà không mặt mày tái nhợt, bờ môi run rẩy!
"Đợi lát nữa..." Phó Liệu Nguyên nói đến phân nửa thì thanh âm đột nhiên dừng lại!
Ông ta thấy được một luồng ánh sáng, đúng vậy, một luồng ánh sáng, ở bờ bắc, đó là ánh sáng mà ông ta hết sức quen thuộc!
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Những tiếng nổ mạnh chấn động mặt đất truyền đến từ bờ bắc dòng sông. Ba cái Cự Phần khổng lồ bị đẩy văng xé rách, côn trùng bị thổi bay thật cao lên giữa không trung!
Toàn bộ thế giới đột nhiêu tĩnh lặng vài giây.
"Hắn thành công?" Một vị sĩ quan không thể tin được hai mắt của mình, run rẩy nhỏ giọng nói.
Trong nháy mắt đó!
Trên tuyến phòng ngự cuối cùng của khu tây, mọi người, binh lính, sĩ quan, võ sĩ Bóng Tối, dân chạy nạn... Trong nháy mắt đó, tựa như đã nghe được tiếng nổ tốt đẹp nhất thế giới.
Bọn họ đợi tiếng nổ này, đợi cực kỳ lâu, đợi đến tuyệt vọng!
Bọn họ vì một tiếng nổ này, rất nhiều người đã chết, chết đến chết lặng!
Từng tiếng hoan hô, vang tận mây xanh, bùng phát lên tiếng rống giận của con người trong tuyệt địa!
Một khắc kia, Phó Liệu Nguyên lệ rơi đầy mặt!
Một khắc kia, Chúc Lăng Điệp lệ đẫm bờ mi!
Một khắc kia, Đinh Nhan nước mắt ròng ròng!
Một khắc kia, Diêu Tường quỵ gối nghiêng ngã!
Một khắc kia, ...
"Các anh em, giết nào!" "Giết nào!" ....
Toàn bộ tây tuyến, sĩ khí, dân khí, phóng thẳng tận mây!
Sống lại trong tuyệt địa!
*****
Sở Vân Thăng ở dưới đất cũng không nghe được tiếng hô hào vang dội như sấm ở khu tây.
Vụ nổ qua đi, hắn liền mất đi liên lạc với năm con côn trùng khác, mà con Kim Giáp Trùng cuối cùng cũng dần dần không chịu khống chế của hắn.
Toàn bộ ý thức của hắn dường như bị hút vào trong một hàng lang muôn màu muôn sắc, nhanh chóng trôi đi.
Ầm ầm một tiếng!
Hành lang biết mất, xuất hiện trước mặt hắn, là một bầu trời u má, đôi lúc lóe lên sấm chớp và ánh sáng đỏ rực.
Dưới chân là một biển chất nhầy màu máu, mênh mông không thấy điểm cuối!
Từng tòa Cự Phần cao lớn hơn xa so với ngoài thành Kim Lăng đến mấy trăm lần, cao lớn trọc trời, phun ra ngọn lửa hừng hực.
Bên dưới Cự Phần, lúc nha lúc nhúc, chen chúc dày đặc các loại các dạng côn trùng điên cuồng rít gào lên bầu trời, cắn nuốt tất cả của tinh cầu này!
Những con côn trùng kia, có hắn đã từng gặp, nhưng có càng nhiều là hắn chưa bao giờ thấy qua.
Hắn trôi nổi đi, càng rơi càng thấp.
Không biết như thế nào mà rơi vào trong một cái "kén trùng" máu thịt lẫn lộn, cái "kén trùng" này phát triển rất nhanh, lộ ra một con côn trùng có bộ dạng như Nhuyễn Trùng.
Nó liều mạng nuốt lấy những "dinh dưỡng" của cái hành tinh này mà những con côn trùng khác mang về. Sau đó, nó vẫn còn chưa no, nó bắt đầu nuốt lấy những con Nhuyễn Trùng yếu ớt khác...
Mãi đến một ngày, nó rốt cuộc lột xác biến thành một con côn trùng trưởng thành, có cái đầu hình bầu dục dẹp, thân thể to lớn, có thể chui xuốn đất, phun ra ngọn lửa!
Thời gian cực nhanh, bỗng có một ngày không trung tựa như bị xé rách, hé ra từng khe hở, nó đi theo những đồng loại khác cùng nhau chui vào cái khe kia, đi tới một thế giới mới!
Đó là đoạn thời gian mà nó "hạnh phúc" nhất, nơi đó có vô số "quái vật" hai chân yếu ớt, hầu như không thể nào chống lại nó đồ sát, nó thỏa thích săn giết những "quái vật" này ...
Sau đó không lâu, nó được thôi thúc tấn công một chỗ lãnh địa tràn đầy "quái vật", trong số những "quái vật" chỉ có hai cái chân này, xuất hiện một vài "quái vật" có thể tổn thương nó.
Rốt cuộc có một ngày, nó bị đám "quái vật" này đánh bị thương, sắp sửa chết đi, sau đó có một "quái vật", cầm một vật kỳ quái, giam cầm nó, tất cả ý thức, ký ức trước đây của nó, đều tiêu tán sạch sẽ ...
... trống rỗng ...
Cho đến "Mân" vĩ đại ....
*****
Ý thức tại ngay đây chặt đứt, Sở Vân Thăng lập tức giật mình tỉnh lại!
Hắn hoảng sợ phát hiện Kim Giáp Trùng đã mang theo bản thân chui ra khỏi mặt đất, chạy về chỗ sâu xa của những Cự Phần càng thêm xa xôi!
Sở Vân Thăng kinh hãi! Vội vã tăng mạnh khống chế của lệnh phong ấn, định khống chế cái cử động không bình thường của Kim Giáp Trùng.
Dưới sự liều mạng khống chế của hắn, tốc độ của côn trùng dần dần chậm lại, tựa như quyền chủ động lại trở về trong tay hắn.
Một luồng sức mạnh kêu gọi, lần thứ hai mạnh mẽ ập đến, Sở Vân Thăng bị chấn phun ra một ngụm máu tươi, Kim Giáp Trùng lại bị "nó" đoạt lấy quyền khống chế!
Sở Vân Thăng đã cầm chặt Phong Thú phù trong tay, lần thứ hai gia tăng nguyên khí bản thể, cưỡng chế cướp đoạt quyền khống chế Kim Giáp Trùng!
Nhưng chưa đến vài giây, cái luồng sức mạnh kêu gọi mạnh mẽ đó, lại một lần nữa cướp đoạt đi quyền khống chế!
Đây chính là giữa ổ côn trùng đó!
Dù là kiếm chiến kỹ của mình có mạnh, có sắc bén đến đâu đi nữa, thì có thể giết chết được bao nhiêu con?
Chỉ cần mình vừa hiện ra, lập tức sẽ rơi vào trong vòng vây trùng trùng, chắc chắn phải chết!
Sở Vân Thăng theo bản năng rụt vào trong khe hở của giáp xác một cái, đầu nhanh chóng suy nghĩ, bây giờ lũ Xích Giáp Trùng xung quanh dường như đã phát hiện gì đó, bản thân tuyệt không thể dừng lại tại đây nữa!
Làm sao bây giờ!? Hắn chợt nghĩ đến mới rồi khi mình còn ở Kim Lăng, thử để Kim Giáp Trùng chui xuống dưới đất, nhưng bởi vì thứ năng lượng kỳ lạ mà thất bại, mà ở đây đã là ngoài thành, chất nhầy của côn trùng nếu có thể sinh trưởng ở nơi này, vậy thì Kim Giáp Trùng hẳn là có thể chui xuống dưới đất!
Sở Vân Thăng hít vào một hơi thật sâu, lập tức khống chế Kim Giáp Trùng, chui xuống dưới đất!
Cách thức mà Kim Giáp Trùng chui vào lòng đất rất đặc biệt, hai cái càng phía trước cái đầu hình dẹp dẹp của nó được đổ đầy năng lượng hỏa, phá đất mở đường, sau đó những cái chân dài ở phía sau nhanh chóng đào bới mở rộng lớp đất, cả người toát ra lồng bảo hộ năng lượng hệ hỏa, phá tan trở ngại, không mất bao lâu liền chui xuống lòng đất.
Vừa vào lòng đất, Sở Vân Thăng lại nảy ra một ý tưởng khác, không bằng đặt bom ở dưới tầng đất bên dưới Cự Phần, trực tiếp thổi bay nó từ bên dưới!
Hắn vừa mới cảm thấy cái ý định này của mình không tệ, thì lền nhìn thấy từng con Nguyễn Trùng, chui tới chui lui bên cạnh Kim Giáp Trùng, nếu không phải Sở Vân Thăng khống chế Kim Giáp Trùng phát ra lồng bảo hộ nguyên khí mạnh nhất, thì thậm chí cái lũ Nhuyễn Trùng này còn chui vào trong khe hở của Kim Giáp Trùng luôn rồi.
Những con Nhuyễn Trùng này không ngừng chui từ chỗ sâu hơn trong lòng đất, hướng về những đường ống thông xuống đất của Cự Phần vận chuyển gì đó, thỉnh thoảng khi gặp một ít "tạp chất", thì sẽ lập tức đùn mấy thứ đó ra khỏi mặt đất!
Sở Vân Thăng thầm nghĩ, có lũ Nhuyễn Trùng này tại đây, mình cũng không thể lắp đặt được bom rồi! Lũ Nhuyễn Trùng với số lượng đông đảo này, sẽ rất nhanh phát hiện ra sự tồn tại của "tạp chất" bom!
Không khí dưới đất rất ít ỏi, Sở Vân Thăng không thể không khống chế Kim Giáp Trùng trở về mặt đất lần nữa, vội vàng tính toán làm sao để lắp đặt bom!
Thời gian vô cùng gấp gáp, hắn vì khẩn trương mà gõ gõ lên giáp xác Kim Giáp Trùng, bỗng nghĩ tới, mình có thể chui vào trong giáp xác Kim Giáp Trùng, vậy thì sao không phong ấn vài con Nhuyễn Trùng, sau đó nhét bom vào trong ổ bụng của bọn nó, tạo thành "bom côn trùng"?
Trong chốc lát chúng nó cũng chẳng chết được, chỉ cần có thể chịu được gần hai mươi phút này, bom nổ tung từ trong lòng đất, dù cho không nổ nát được Cự Phần, thì cũng có thể nổ cho nó tê liệt!
Sở Vân Thăng luôn nghĩ liền làm liền!
Thế nhưng trên tay hắn cũng không có nhiều Phong Thú phù trống như vậy. Phải lập tức gấp rút chế tạo!
Hắn tìm trong Vật Nạp phù ra một bộ quần áo, ngăn cái khe mà hắn cố ý nạy ra lại, bản thân thì bật đèn pin ngồi bên trong móc ra tài liệu chế phù, dùng tốc độ cao nhất, nhanh nhất, khẩn trương nhất trong đời chế tạo ra tấm nguyên phù cấp ba cao cấp đối với hắn mà nói là khó khăn nhất!
Phong Thú phù vô cùng hao tổn nguyên khí, mỗi tấm tiêu hao đến 45 nấc nguyên khí, hơn nữa Sở Vân Thăng cũng không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể bên dùng Nhiếp Nguyên phù bổ sung, bên thì vội vã chế tạo ra ba tấm Phong Thú phù, trong quá trình này vì quá gấp, quá khẩn trương nên chế tạo sai sót, hỏng mất một tấm!
Khi ba tấm Phong Thú phù vừa chế tạo thành công, hắn bởi vì trong một khoảng thời gian cực ngắn hút vào phóng ra nguyên khí nhiều lần, lại còn phải chế tạo nguyên phù cấp cao vượt cấp, nên không nhịn được phun ra một ngụm máu, nguyên khí trong cơ thể đã hết sức hỗn loạn!
Hắn rên lên một tiếng, dứt khoát khống chế Kim Giáp Trùng lần nữa chui xuống lòng đất.
Năng lực tấn công và năng lực phòng ngự của Nhuyễn Trùng cũng không cao, nhưng hắn vẫn mất khá nhiều công sức mới phong ấn được ba con Nhục Trùng đơn độc.
Cũng không kịp dùng nguyên khí nuôi dưỡng chúng nữa, vội vã nhét bom vào trong khoang cơ thể trúng nó, sau đó khống chế chúng ẩn nấp chui xuống bên dưới rậm rạp chằng chịt của Cự Phần.
Sở Vân Thăng ở dưới đất nín thở đến mức cao nhất, nguyên khí hỗn loạn trong cơ thể khiến cho hắn đau đớn thấu tim gan!
Hắn gian nan lấy từ trong bảy quả bom còn lại hai quả, nhét vào trong hai con Xích Giáp Trùng mà trước đây hắn phong ấn, sau đó để cho chúng chui vào từ đường ống ngầm dưới đất, nhưng khống chế không để cho chúng nó chui hoàn toàn vào bên trong Cự Phần.
Bên trong Cự Phần nhất định là có một thứ gì đó kiểu như trường năng lượng tối mà trước đây hắn xây dựng, mới có thể hoàn toàn ức chế thậm chí là nuốt chửng bom.
Hôm nay sức mạnh đang nhanh chóng chảy đi, chỉ cần có thể nổ tê liệt những Cự Phần này là được!
Còn bảy quả bom cuối cùng, cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể đặt dưới lòng đất bên dưới Cự Phần, có bị Nhuyễn Trùng phát hiện dọn đi hay không thì phải xem ý trời rồi!
Đến tận lúc này, Sở Vân Thăng đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, đến sát biên giới sụp đổ!
Nguyên khí tiêu hao quá nhanh, quá nhiều lại còn nhiều lần, khiến cho trong cơ thể xuất hiện rối loạn cực lớn, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người co quắp.
Mà đây vẫn còn chưa phải là nguyên nhân chủ yếu khiến cho hắn cận kề biên giới sụp đổ, nếu chỉ riêng những thứ này, hắn hoàn toàn có thể kiên trì tiếp được!
Điều đau đớn nhất, đáng sợ nhất, khiến cho hắn trực tiếp cận kề bờ sụp đổ hơn là, hắn phải đồng thời khống chế sáu con quái vật ẩn nấp ở dưới đất, không thể không vận hết sức mạnh toàn thân, cố gắng chặn đứng cái sức mạnh ảnh hưởng thần bí có thể điều khiển bản năng của sáu con côn trùng kia.
Luồng sức mạnh này càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức hắn chỉ cần hơi buông lỏng một chút, sẽ liền mất khống chế đối với côn trùng!
Đối kháng tư duy kịch liệt, nguyên khí triệt để hỗn loạn, làm cho lúc này Sở Vân Thăng đã chảy máu đầy mặt, cuối cùng chỉ còn lại một chút ý thức và niềm tin giúp hắn chống chọi: hắn không thể chết như vậy. Ít nhất cũng phải nghe được âm thanh Cự Phần bị nổ hủy, thì mới có thể chết!
Hắn hận côn trùng! Trước khi thành quỷ cũng muốn biết hắn có nổ tung được những hang ổ khốn kiếp này không!
Kim Giáp Trùng dưới mệnh lệnh cuối cùng của hắn, dùng tốc độ nhanh nhất, đi xuống, tiếp tục đi xuống, chui vào chỗ sâu thẳm dưới đất....
*****
Kim Lăng, tuyến phòng ngự đã hoàn toàn bị ép chặt lại cùng nhau, đồng thời cũng đã điểm giới hạn của sự sụp đổ!
"Sư đoàn trưởng, thời gian cách ước định của Sở Vân Thăng chỉ còn dư lại chưa đến 50 giây! Có thể hắn đã thất bại!" Tần Mân nhìn đồng hồ đeo tay, thở dài một hơi nói. Ông ta vốn muốn nói Sở Vân Thăng có thể đã hy sinh, nhưng khi lời đến khóe môi, lại đổi thành thất bại.
"Không thể nào! Anh Sở nhất định có thể làm được! Nhớ hồi đó, ở thành phố sương mù, tất cả mọi người đều cho rằng anh ấy đã chết, nhưng anh ấy vẫn sống sót trở về!" Diêu Tường rống to, ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì hoàn toàn không chắc chắn chút nào, lần này khác với lần ở thành phố sương mù, đây chính là hang ổ của côn trùng!
Không có tiếng nổ, cũng không thấy hắn trở về!
"Aizzz!...." Không biết là ai thở dài một hơi.
Mà Phó Liệu Nguyên thì cầm ống nhòm, vẫn luôn nhìn về bờ bắc!
Mấy phút sau...
"Sư đoàn trưởng, đã vượt quá thời gian ước định, chấp hành "phương án cuối cùng" thôi!" Tôn chính ủy nghiêm túc nói.
Lời của ông ta không nặng, giọng nói cũng không cao, nhưng mấy vị nhân vật quan trọng bị triệu tập tập trung từ nửa giờ đồng hồ trước, nghe được lời này, không một ai mà không mặt mày tái nhợt, bờ môi run rẩy!
"Đợi lát nữa..." Phó Liệu Nguyên nói đến phân nửa thì thanh âm đột nhiên dừng lại!
Ông ta thấy được một luồng ánh sáng, đúng vậy, một luồng ánh sáng, ở bờ bắc, đó là ánh sáng mà ông ta hết sức quen thuộc!
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Những tiếng nổ mạnh chấn động mặt đất truyền đến từ bờ bắc dòng sông. Ba cái Cự Phần khổng lồ bị đẩy văng xé rách, côn trùng bị thổi bay thật cao lên giữa không trung!
Toàn bộ thế giới đột nhiêu tĩnh lặng vài giây.
"Hắn thành công?" Một vị sĩ quan không thể tin được hai mắt của mình, run rẩy nhỏ giọng nói.
Trong nháy mắt đó!
Trên tuyến phòng ngự cuối cùng của khu tây, mọi người, binh lính, sĩ quan, võ sĩ Bóng Tối, dân chạy nạn... Trong nháy mắt đó, tựa như đã nghe được tiếng nổ tốt đẹp nhất thế giới.
Bọn họ đợi tiếng nổ này, đợi cực kỳ lâu, đợi đến tuyệt vọng!
Bọn họ vì một tiếng nổ này, rất nhiều người đã chết, chết đến chết lặng!
Từng tiếng hoan hô, vang tận mây xanh, bùng phát lên tiếng rống giận của con người trong tuyệt địa!
Một khắc kia, Phó Liệu Nguyên lệ rơi đầy mặt!
Một khắc kia, Chúc Lăng Điệp lệ đẫm bờ mi!
Một khắc kia, Đinh Nhan nước mắt ròng ròng!
Một khắc kia, Diêu Tường quỵ gối nghiêng ngã!
Một khắc kia, ...
"Các anh em, giết nào!" "Giết nào!" ....
Toàn bộ tây tuyến, sĩ khí, dân khí, phóng thẳng tận mây!
Sống lại trong tuyệt địa!
*****
Sở Vân Thăng ở dưới đất cũng không nghe được tiếng hô hào vang dội như sấm ở khu tây.
Vụ nổ qua đi, hắn liền mất đi liên lạc với năm con côn trùng khác, mà con Kim Giáp Trùng cuối cùng cũng dần dần không chịu khống chế của hắn.
Toàn bộ ý thức của hắn dường như bị hút vào trong một hàng lang muôn màu muôn sắc, nhanh chóng trôi đi.
Ầm ầm một tiếng!
Hành lang biết mất, xuất hiện trước mặt hắn, là một bầu trời u má, đôi lúc lóe lên sấm chớp và ánh sáng đỏ rực.
Dưới chân là một biển chất nhầy màu máu, mênh mông không thấy điểm cuối!
Từng tòa Cự Phần cao lớn hơn xa so với ngoài thành Kim Lăng đến mấy trăm lần, cao lớn trọc trời, phun ra ngọn lửa hừng hực.
Bên dưới Cự Phần, lúc nha lúc nhúc, chen chúc dày đặc các loại các dạng côn trùng điên cuồng rít gào lên bầu trời, cắn nuốt tất cả của tinh cầu này!
Những con côn trùng kia, có hắn đã từng gặp, nhưng có càng nhiều là hắn chưa bao giờ thấy qua.
Hắn trôi nổi đi, càng rơi càng thấp.
Không biết như thế nào mà rơi vào trong một cái "kén trùng" máu thịt lẫn lộn, cái "kén trùng" này phát triển rất nhanh, lộ ra một con côn trùng có bộ dạng như Nhuyễn Trùng.
Nó liều mạng nuốt lấy những "dinh dưỡng" của cái hành tinh này mà những con côn trùng khác mang về. Sau đó, nó vẫn còn chưa no, nó bắt đầu nuốt lấy những con Nhuyễn Trùng yếu ớt khác...
Mãi đến một ngày, nó rốt cuộc lột xác biến thành một con côn trùng trưởng thành, có cái đầu hình bầu dục dẹp, thân thể to lớn, có thể chui xuốn đất, phun ra ngọn lửa!
Thời gian cực nhanh, bỗng có một ngày không trung tựa như bị xé rách, hé ra từng khe hở, nó đi theo những đồng loại khác cùng nhau chui vào cái khe kia, đi tới một thế giới mới!
Đó là đoạn thời gian mà nó "hạnh phúc" nhất, nơi đó có vô số "quái vật" hai chân yếu ớt, hầu như không thể nào chống lại nó đồ sát, nó thỏa thích săn giết những "quái vật" này ...
Sau đó không lâu, nó được thôi thúc tấn công một chỗ lãnh địa tràn đầy "quái vật", trong số những "quái vật" chỉ có hai cái chân này, xuất hiện một vài "quái vật" có thể tổn thương nó.
Rốt cuộc có một ngày, nó bị đám "quái vật" này đánh bị thương, sắp sửa chết đi, sau đó có một "quái vật", cầm một vật kỳ quái, giam cầm nó, tất cả ý thức, ký ức trước đây của nó, đều tiêu tán sạch sẽ ...
... trống rỗng ...
Cho đến "Mân" vĩ đại ....
*****
Ý thức tại ngay đây chặt đứt, Sở Vân Thăng lập tức giật mình tỉnh lại!
Hắn hoảng sợ phát hiện Kim Giáp Trùng đã mang theo bản thân chui ra khỏi mặt đất, chạy về chỗ sâu xa của những Cự Phần càng thêm xa xôi!
Sở Vân Thăng kinh hãi! Vội vã tăng mạnh khống chế của lệnh phong ấn, định khống chế cái cử động không bình thường của Kim Giáp Trùng.
Dưới sự liều mạng khống chế của hắn, tốc độ của côn trùng dần dần chậm lại, tựa như quyền chủ động lại trở về trong tay hắn.
Một luồng sức mạnh kêu gọi, lần thứ hai mạnh mẽ ập đến, Sở Vân Thăng bị chấn phun ra một ngụm máu tươi, Kim Giáp Trùng lại bị "nó" đoạt lấy quyền khống chế!
Sở Vân Thăng đã cầm chặt Phong Thú phù trong tay, lần thứ hai gia tăng nguyên khí bản thể, cưỡng chế cướp đoạt quyền khống chế Kim Giáp Trùng!
Nhưng chưa đến vài giây, cái luồng sức mạnh kêu gọi mạnh mẽ đó, lại một lần nữa cướp đoạt đi quyền khống chế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.