Chương 64: Dòng nước ngầm bắt đầu chảy
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
Lâm Phạm bị giết đã qua vài ngày, toàn bộ Hưng Hòa Xã nhìn bề ngoài thì thấy bình tĩnh, nhưng kỳ thực bầu không khí bên trong càng ngày càng khẩn trương, Đường Phong, Quan Trí Dũng, Vương Thắng, Quỷ Diện, Mãnh Tử… cao tầng đều âm thầm đề phòng, sẵn sàng chuẩn bị ứng phó đối với mọi đả kích bất chợt có thể xảy ra.
Lâm thị trưởng ngồi ở sô pha nhìn lão bà đang không ngừng khóc nức nở, hắn cũng chau mày. Con trai mấy ngày nay không trở về, nếu là trước đây thì cũng không có vấn đề gì. Tên nhóc thường xuyên đi mấy ngày, chỉ đến khi nào hết tiền mới chịu mò về, thành thành thật thật ở nhà vài ngày. Nhưng kỳ quái chính là mấy ngày nay mình gọi điện thoại cho nó không được, điều này không giống với trước đây. Buổi trưa ngày hôm nay, dĩ nhiên có người nói cho hắn biết con trai mình bị Hoa Hưng Xã giết chết, khiến cho hắn đứng ngồi không yên, vội vã về nhà đem sự tình nói cho lão bà biết, đồng thời phái ra tâm phúc đi điều tra.
- Đừng khóc nữa, khóc cái gì mà khóc? Chuyện này đã rõ ràng đâu.
Vốn dĩ hắn đã quá phiền muộn, nhìn thấy lão bà khóc mãi không thôi, trong đầu càng thêm nóng nảy, quát lớn.
Mụ mụ của Lâm Phạm cũng chính là chủ tịch tập đoàn Vọng Hưng, đúng dậy chỉ vào Lâm thị trưởng gào lên:
- Đều là do ông hết, cả ngày chỉ lo công danh sự nghiệp của ông, cho đến bây giờ cũng không quan tâm đến con mình, nếu như lần này con trai tôi thực sự xảy ra chuyện gì, tôi không để cho ông yên!
Lâm thị trưởng vừa định mở miệng, thì bí thư từ ngoài đi vào.
Nhìn thấy bí thư, Lâm thị trưởng cùng với Lục Hồng vội vã đi tới hỏi:
- Sao rồi? Những lời đồn thổi bên ngoài đó có phải là sự thật không?
Bí thư đẩy cao cặp kính trên mũi, cũng không dám nhìn hai người. Hắn không biết nên nói như thế nào.
Nhìn thấy biểu tình của bí thư, Lâm thị trưởng và Lục Hồng đều có dự cảm không hay, cầm lấy cánh tay bí thư, Lâm thị trưởng quát:
- Con mẹ nó, ngươi mau nói đi! Phạm nhi rốt cuộc làm sao rồi?
Bí thư ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu nói:
- Lâm thị trưởng, căn cứ điều tra, Lâm Phạm mấy hôm trước bắt cóc đại tiểu thư của Hoa Hưng Xã, bị Hoa Hưng Xã bắt được trong một khách sạn mang đi, đến nay ở chỗ nào thì chưa rõ, khả nang đã bị giết hại.
- Cái gì!!!
Hai bàn tay của Lâm thị trưởng nắm chặt, hét lớn một tiếng, chút hi vọng còn sót lại trong lòng hắn tan biết, đỏ mắt rít gào:
- Hoa Hưng Xã! Thật to gan, tao muốn toàn bộ chúng mày chết cùng với Phạm nhi!!!
- Không, không phải, lão công, sẽ không phải đâu, Phạm nhi sẽ không chết, tuổi nó còn trẻ như vậy.
Lục Hồng lắc đầu liên tục, lùi về phía sau, miệng lẩm bẩm nói. Đột nhiên bà ta đi tới trước nắm lấy cánh tay của Lâm thị trưởng tha thiết nói:
- Lão công, ông liên hệ với bọn họ, ông mau liên hệ với bọn họ đi, bọn họ bắt cóc Phạm nhi nhất định là vì tiền, ông nói cho bọn họ biết, bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho bọn họ, tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần Phạm nhi.
Lâm thị trưởng nhìn thấy lão bà như vậy, trong lòng hắn cũng rất bối rối, con trai đã chết, nếu lão bà lại phát điên nữa, hắn thật không biết phải làm thế nào. Gắt gao ôm lão bà, Lâm thị trưởng rơi lệ nói:
- Lão bà, bà tỉnh lại đi, chấp nhận hiện thực đi, Phạm nhi không được rồi! Nếu như chúng nó đòi tiền đã sớm gọi điện thoại đến rồi, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho con trai, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng nó!
Phu thê hai người ôm nhau khóc rống lên, mà bí thư bên cạnh, vẻ mặt cũng rất bi thương. Hắn là tâm phúc của Lâm thị trưởng, ông chủ buồn đau như vậy, hắn đương nhiên cũng phải biết cư xử, bằng không thì tiền đồ khó mà giữ được.
Cho đến mãi buổi chiều hôm nay, hai vợ chồng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu thương lượng kế hoạch báo thù! Sau khi bình tĩnh lại, Lâm thị trưởng lấy ra điện thoại di động bấm số của ba ba.
Buổi tối, là lúc tất cả tội ác bắt đầu. Cũng chỉ có buổi tối khi các chốn ăn chơi xa hoa trụy lạc mở cửa, mới vạch trần ra bộ mặt đáng ghê tởm của con người ta. Đường Phong một mình đi trên đường phố, mấy ngày nay hắn chung quy luôn cảm thấy đại sự sắp xảy đến. Hắn tự nhiên biết đại sự này có liên quan đến cá chết của Lâm Phạm, chỉ là giấy vĩnh viễn không bọc được lửa, huống chi lúc đó để cứu Phỉ Phỉ đã làm cho dư luận xôn xao, nhốn nháo, càng có không ít người tận mắt nhìn thấy Lâm Phạm bị Hoa Hưng Xã mang đi.
Thở dài, Đường Phong đứng ở một ngã tư, nhìn dòng người qua lại trên đường phố. Mấy tháng trước, chính mình mới tới XA, mà mấy tháng sau chính mình đã đứng đầu hắc đạo ở XA, giết người, phóng hỏa, đoạt địa bàn, mấy tháng vừa ở đây, những việc này chưa bao giờ ngừng lại, nhưng còn bây giờ thì sao? Chính tay mình đã đặt Hoa Hưng Xã vào nguy hiểm trong sớm tối, hắn có dự cảm Lâm thị trưởng đã biết Lâm Phạm chết trong tay của Hoa Hưng Xã.
Điện thoại đi động vang lên, Đường Phong nhìn thoáng qua số gọi đến hiển thị trên màn hình, nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi.
- Ta là Hứa thiên, chuyện của ngươi ta đã báo cáo cho Trương lão, Trương lão nói sẽ tận lực giúp ngươi, nhưng chỉ sợ Lâm gia cứng rắn phải cá chết lưới rách thì mới thôi, dù sao ở đó thế lực của bọn họ thâm căn cố đế, cho nên các ngươi cũng phải tự mình tìm biện pháp đi.
- Đã rõ, thay ta cảm tạ Trương gia gia.
Đơn giản một câu nói, Đường Phong ngừng cuộc gọi.
Nam Hải, bên trong một tiểu lâu.
- Lão Trương à, họ Lâm này chính là vây cánh của lão Trịnh phải không?
Lão nhân cùng chơi cờ với Trương tướng quân lần trước ngồi ở trên ghế uống trà thơm hỏi.
Gật đầu, Trương tướng quân đem chén trà đặt lên bàn nói:
- Đúng vậy, nghe nói Lâm gia có giao tình rất không tệ với Trịnh gia. Họ Lâm này có thể ngồi ở ghế bí thư tỉnh ủy toàn bộ đều dựa vào lão Trịnh, nếu không phải vì tuổi tác quá cao, phỏng chừng lão Trịnh còn muốn nghĩ biện pháp cho hắn thăng tiến thêm nữa.
Cười cười, lão nhân kia nhẹ nhàng nói:
- Lão Trịnh? Ha ha, hắn rất nóng ruột, mấy năm gần đây bắt đầu trắng trợn lôi kéo các nơi, còn không phải tổng tuyển cử hai năm sau sao?
- Ý của ngươi là?
Trương tướng quân nhíu nhíu mày hỏi.
- Ha ha, không phải ý tứ của ta, chúng ta đều là vì quốc gia, vì nhân dân mà làm việc, mấy hài tử kia cũng là như thế phải không? Thế nhưng bây giờ có người có ý đồ phá hư lợi ích của quốc gia, thì phải làm sao đây?
Lão nhân nhìn thật sâu vào mắt Trương tướng quân.
Mắt Trương tướng quân sáng ngời, gật đầu nói:
- Ừm, ta phải đi quốc an cục một hồi mới được, nhìn xem Lâm gia kia có sơ hở nào hay không? Nếu như bọn họ quả thực làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia, vậy nhất định phải nghiêm khắc xử lý!
Nếu như quốc an cục muốn điều tra ai, quả thực rất đơn giản. Các loại tham ô nhận hối lộ thường ngày của các quan viên địa phương, quốc an cục đều biết rõ, bất quá, chỉ cần bọn họ không quá phận, thì quốc an cục sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, còn nếu như thật sự muốn tìm phiền phức, chỉ một cái đưa tay ra là có cả một xấp dày.
Lâm thị trưởng ngồi ở sô pha nhìn lão bà đang không ngừng khóc nức nở, hắn cũng chau mày. Con trai mấy ngày nay không trở về, nếu là trước đây thì cũng không có vấn đề gì. Tên nhóc thường xuyên đi mấy ngày, chỉ đến khi nào hết tiền mới chịu mò về, thành thành thật thật ở nhà vài ngày. Nhưng kỳ quái chính là mấy ngày nay mình gọi điện thoại cho nó không được, điều này không giống với trước đây. Buổi trưa ngày hôm nay, dĩ nhiên có người nói cho hắn biết con trai mình bị Hoa Hưng Xã giết chết, khiến cho hắn đứng ngồi không yên, vội vã về nhà đem sự tình nói cho lão bà biết, đồng thời phái ra tâm phúc đi điều tra.
- Đừng khóc nữa, khóc cái gì mà khóc? Chuyện này đã rõ ràng đâu.
Vốn dĩ hắn đã quá phiền muộn, nhìn thấy lão bà khóc mãi không thôi, trong đầu càng thêm nóng nảy, quát lớn.
Mụ mụ của Lâm Phạm cũng chính là chủ tịch tập đoàn Vọng Hưng, đúng dậy chỉ vào Lâm thị trưởng gào lên:
- Đều là do ông hết, cả ngày chỉ lo công danh sự nghiệp của ông, cho đến bây giờ cũng không quan tâm đến con mình, nếu như lần này con trai tôi thực sự xảy ra chuyện gì, tôi không để cho ông yên!
Lâm thị trưởng vừa định mở miệng, thì bí thư từ ngoài đi vào.
Nhìn thấy bí thư, Lâm thị trưởng cùng với Lục Hồng vội vã đi tới hỏi:
- Sao rồi? Những lời đồn thổi bên ngoài đó có phải là sự thật không?
Bí thư đẩy cao cặp kính trên mũi, cũng không dám nhìn hai người. Hắn không biết nên nói như thế nào.
Nhìn thấy biểu tình của bí thư, Lâm thị trưởng và Lục Hồng đều có dự cảm không hay, cầm lấy cánh tay bí thư, Lâm thị trưởng quát:
- Con mẹ nó, ngươi mau nói đi! Phạm nhi rốt cuộc làm sao rồi?
Bí thư ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu nói:
- Lâm thị trưởng, căn cứ điều tra, Lâm Phạm mấy hôm trước bắt cóc đại tiểu thư của Hoa Hưng Xã, bị Hoa Hưng Xã bắt được trong một khách sạn mang đi, đến nay ở chỗ nào thì chưa rõ, khả nang đã bị giết hại.
- Cái gì!!!
Hai bàn tay của Lâm thị trưởng nắm chặt, hét lớn một tiếng, chút hi vọng còn sót lại trong lòng hắn tan biết, đỏ mắt rít gào:
- Hoa Hưng Xã! Thật to gan, tao muốn toàn bộ chúng mày chết cùng với Phạm nhi!!!
- Không, không phải, lão công, sẽ không phải đâu, Phạm nhi sẽ không chết, tuổi nó còn trẻ như vậy.
Lục Hồng lắc đầu liên tục, lùi về phía sau, miệng lẩm bẩm nói. Đột nhiên bà ta đi tới trước nắm lấy cánh tay của Lâm thị trưởng tha thiết nói:
- Lão công, ông liên hệ với bọn họ, ông mau liên hệ với bọn họ đi, bọn họ bắt cóc Phạm nhi nhất định là vì tiền, ông nói cho bọn họ biết, bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho bọn họ, tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần Phạm nhi.
Lâm thị trưởng nhìn thấy lão bà như vậy, trong lòng hắn cũng rất bối rối, con trai đã chết, nếu lão bà lại phát điên nữa, hắn thật không biết phải làm thế nào. Gắt gao ôm lão bà, Lâm thị trưởng rơi lệ nói:
- Lão bà, bà tỉnh lại đi, chấp nhận hiện thực đi, Phạm nhi không được rồi! Nếu như chúng nó đòi tiền đã sớm gọi điện thoại đến rồi, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho con trai, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng nó!
Phu thê hai người ôm nhau khóc rống lên, mà bí thư bên cạnh, vẻ mặt cũng rất bi thương. Hắn là tâm phúc của Lâm thị trưởng, ông chủ buồn đau như vậy, hắn đương nhiên cũng phải biết cư xử, bằng không thì tiền đồ khó mà giữ được.
Cho đến mãi buổi chiều hôm nay, hai vợ chồng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu thương lượng kế hoạch báo thù! Sau khi bình tĩnh lại, Lâm thị trưởng lấy ra điện thoại di động bấm số của ba ba.
Buổi tối, là lúc tất cả tội ác bắt đầu. Cũng chỉ có buổi tối khi các chốn ăn chơi xa hoa trụy lạc mở cửa, mới vạch trần ra bộ mặt đáng ghê tởm của con người ta. Đường Phong một mình đi trên đường phố, mấy ngày nay hắn chung quy luôn cảm thấy đại sự sắp xảy đến. Hắn tự nhiên biết đại sự này có liên quan đến cá chết của Lâm Phạm, chỉ là giấy vĩnh viễn không bọc được lửa, huống chi lúc đó để cứu Phỉ Phỉ đã làm cho dư luận xôn xao, nhốn nháo, càng có không ít người tận mắt nhìn thấy Lâm Phạm bị Hoa Hưng Xã mang đi.
Thở dài, Đường Phong đứng ở một ngã tư, nhìn dòng người qua lại trên đường phố. Mấy tháng trước, chính mình mới tới XA, mà mấy tháng sau chính mình đã đứng đầu hắc đạo ở XA, giết người, phóng hỏa, đoạt địa bàn, mấy tháng vừa ở đây, những việc này chưa bao giờ ngừng lại, nhưng còn bây giờ thì sao? Chính tay mình đã đặt Hoa Hưng Xã vào nguy hiểm trong sớm tối, hắn có dự cảm Lâm thị trưởng đã biết Lâm Phạm chết trong tay của Hoa Hưng Xã.
Điện thoại đi động vang lên, Đường Phong nhìn thoáng qua số gọi đến hiển thị trên màn hình, nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi.
- Ta là Hứa thiên, chuyện của ngươi ta đã báo cáo cho Trương lão, Trương lão nói sẽ tận lực giúp ngươi, nhưng chỉ sợ Lâm gia cứng rắn phải cá chết lưới rách thì mới thôi, dù sao ở đó thế lực của bọn họ thâm căn cố đế, cho nên các ngươi cũng phải tự mình tìm biện pháp đi.
- Đã rõ, thay ta cảm tạ Trương gia gia.
Đơn giản một câu nói, Đường Phong ngừng cuộc gọi.
Nam Hải, bên trong một tiểu lâu.
- Lão Trương à, họ Lâm này chính là vây cánh của lão Trịnh phải không?
Lão nhân cùng chơi cờ với Trương tướng quân lần trước ngồi ở trên ghế uống trà thơm hỏi.
Gật đầu, Trương tướng quân đem chén trà đặt lên bàn nói:
- Đúng vậy, nghe nói Lâm gia có giao tình rất không tệ với Trịnh gia. Họ Lâm này có thể ngồi ở ghế bí thư tỉnh ủy toàn bộ đều dựa vào lão Trịnh, nếu không phải vì tuổi tác quá cao, phỏng chừng lão Trịnh còn muốn nghĩ biện pháp cho hắn thăng tiến thêm nữa.
Cười cười, lão nhân kia nhẹ nhàng nói:
- Lão Trịnh? Ha ha, hắn rất nóng ruột, mấy năm gần đây bắt đầu trắng trợn lôi kéo các nơi, còn không phải tổng tuyển cử hai năm sau sao?
- Ý của ngươi là?
Trương tướng quân nhíu nhíu mày hỏi.
- Ha ha, không phải ý tứ của ta, chúng ta đều là vì quốc gia, vì nhân dân mà làm việc, mấy hài tử kia cũng là như thế phải không? Thế nhưng bây giờ có người có ý đồ phá hư lợi ích của quốc gia, thì phải làm sao đây?
Lão nhân nhìn thật sâu vào mắt Trương tướng quân.
Mắt Trương tướng quân sáng ngời, gật đầu nói:
- Ừm, ta phải đi quốc an cục một hồi mới được, nhìn xem Lâm gia kia có sơ hở nào hay không? Nếu như bọn họ quả thực làm tổn hại tới lợi ích của quốc gia, vậy nhất định phải nghiêm khắc xử lý!
Nếu như quốc an cục muốn điều tra ai, quả thực rất đơn giản. Các loại tham ô nhận hối lộ thường ngày của các quan viên địa phương, quốc an cục đều biết rõ, bất quá, chỉ cần bọn họ không quá phận, thì quốc an cục sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, còn nếu như thật sự muốn tìm phiền phức, chỉ một cái đưa tay ra là có cả một xấp dày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.