Chương 63: Tự tay đâm kẻ cặn bã
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
Ân Phỉ mặc dù tức giận mấy người tóc vàng cưỡng ép bắt nàng mang đi, nhưng nàng cũng biết mấy người này nhiều nhất chỉ là mấy tên tay sai.
Khẽ hừ nhẹ, trong mắt Ân Phỉ vẻ tàn khốc chợt lóe lên nói:
- Chặt đứt một chân rồi thả đi.
Đổng Phi nheo mắt, nhìn Phỉ Phỉ gật đầu, sau đó đưa tay ra hiệu cho Hứa Cường . Trong lòng đánh giá rất cao cách làm của Phỉ Phỉ. Nghiêm khắc mà nói mấy người này mặc dù có sai nhưng tội không đáng chết, hắn nguyên bản cho rằng Phỉ Phỉ sẽ lấy mạng nhỏ của chúng, lại không nghĩ rằng Phỉ Phỉ chỉ lấy một chân của chúng. Điều này vừa thể hiện rằng Phỉ Phỉ đối với thị phi phân biệt rất rõ ràng, lại vừa thể hiện rằng nàng hạ thủ đủ tàn nhẫn. Hai điểm này đối với bất kỳ thành viên xã hội đen nào đều không thể thiếu.
“A!” “A!” “A!” “A!” liên tục bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên, mặt Hứa Cường thực sự dữ tợn dùng hay tai lần lượt bẻ gãy chân cả bốn người, trên miệng vết thương đều có thể nhìn thấy xương trắng lộ ra ngoài.
Nhìn bốn người bị vặn gãy một chân ngay trước mặt mình, nói không sợ là giả, nhưng Ân Phỉ biết, bản thân mình hiện giờ đã khác trước đây, nàng không cho phép người khác coi thường mình.
- Kéo bọn chúng ra ngoài.
Hứa Cường nói với tiểu đệ đứng ở trước của một tiếng, chỉ chốc lát liền có 7,8 tiểu đệ tiến đến mang bốn tên côn đồ đang kêu la thảm thiết ra ngoài, về phần bọn chúng sẽ được đưa đến bệnh viện hay là trực tiếp đem đi hỏa thiêu, cái này có trời mới biết được.
Lúc này sắc mặt Lâm Phạm tái nhợt, vừa rồi tận mắt nhìn thấy tất cả khiến cho hắn chột dạ. Hắn không nghĩ tới những người này dĩ nhiên ngay cả ba ba mình cũng không bận tâm, dĩ nhiên thực sự dám hạ thủ với mình. Lẽ nào bọn họ thực sự nghĩ rằng bản thân họ có thể vượt mặt chính quyền sao?
Khóe miệng Hứa Cường toàn máu là máu, nhe răng cười nhìn Lâm Phạm nói:
- Tiểu tử, thế nào? Đã chuẩn bị tốt chưa?
Lâm Phạm vừa lùi về phía sau vừa run run nói:
- Ngươi, ngươi đừng qua đây, ba ba ta, ba ba ta là thị trưởng, gia gia ta, gia gia ta là bí thư tỉnh uỷ, ngươi, các ngươi dám động đến ta, ai, ai cũng không thoát được.
Mấy người Đường Phong thật sự không nghĩ tới Lâm Phạm này, ngoại trừ cha hắn ra, còn có một bí thư tỉnh ủy làm chỗ dựa vững chắc, bất qua hắn định trông cậy vào cái này để hù doạ mình sao? Đường Phong khinh thường cười cười, sau đó nói:
- Tiểu tử, mày nên sớm tỉnh ngộ, với chúng tao mà nói, thị trưởng và bí thư tỉnh ủy đều như nhau cả, bởi vì mặc dù là thị trưởng hay là bí thư tỉnh ủy đều có thể diệt chúng tao, nhưng chúng tao vì sao vẫn muốn bắt mày về đây chứ?
- Vì, vì sao?
Lâm Phạm cũng có chút tò mò, hắn không tin trên thế giới này thật sự có kẻ ngu ngốc lấy trứng chọi đá.
Đường Phong nghiêng nghiêng đầu, sau đó quỷ dị cười nói:
- Mày muốn biết sao? Tao sẽ không nói cho mày biết, mày cứ buồn bực mà chờ chết đi. Mày chỉ cần biết rằng, từ phút đầu tiên mày có chủ ý với Phỉ Phỉ là mày đã bước một chân vào nhà xác, mà khi mày gọi người đến bắt Phỉ Phỉ, cũng là lúc mày muốn ngủ trong nhà xác rồi.
Lâm Phạm thực sự rất sợ hãi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình cảnh như thế này. Nghe Đường Phong nói xong, hắn biết bản thân muốn dùng gia gia với ba ba hù dọa bọn họ hiển nhiên là si tâm vọng tưởng, với cái chết cận kề mà nói, bất luận uy hiếp thế nào đều là vô dụng, trái lại sẽ kích thích hung tính của bọn họ.
- Ta van cầu các ngươi, đừng, đừng giết ta, ta không muốn chết mà, ta có thể cho các ngươi tiền, mụ mụ ta là chủ tịch tập đoàn Vọng Hưng, ta có thể cho các ngươi rất nhiều tiên, xin các ngươi buông tha cho ta.
Lâm Phạm nén đau đớn, quỳ trên mặt đấu liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, mãi cho đến khi trán chảy máu ròng ròng cũng không thấy bọn Đường Phong nói gì.
Đường Phong khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Dừng, đừng dập đầu nữa.
Lâm Phạm cho rằng mình đã khiến Đường Phong cảm động, vội vàng ngẩng đầu giả bộ đáng thương nhìn hắn.
Không ngờ Đường Phong lại nói tiếp:
- Đầu mày có mẻ cũng chẳng sao, nhưng sàn nhà của bọn tao mà bị đập vỡ ra thì một người chết như mày không bồi thường được đâu.
Nói xong Đường Phong quay đầu nhìn Ân Phỉ nói:
- Phỉ Phỉ , em tự mình quyết định đi.
Ân Phỉ gật đầu đi tới bên cạnh Lâm Phạm, hung hăng đá vào mặt hắn, tuy rằng động tác có chút khó coi nhưng khí lực cũng không nhỏ. Lâm Phạm bị nàng trực tiếp đã ngã xuống đất. Tiếp nhận đao Hứa Cường đưa cho mình, sắc mặt Ân Phỉ hơi có phần tái nhợt, giơ đao lên lạnh lùng nhìn Lâm Phạm nói:
- Loại người cặn bã như mày sống ở trên đời chỉ càng mang tai họa đến cho nhiều nữ hài tử. Nói ra tao còn phải cảm ơn mày đấy. Nếu không có mày thì tao thật sự chưa đủ quyết tâm để đi trên con đường này. Bây giờ, mày đi chết đi!
Nói xong cương đao trong tay chém xuống cổ Lâm Phạm.
- Không nên…
Lâm Phạm chỉ kịp hô lên một tiếng liền đi gặp Diêm Vương. Ném đao xuống đất, Ân Phỉ hít thở thật sâu, đây rốt cuộc là lần thứ hai nàng giết người, còn đỡ hơn lần đầu, nàng cảm thấy mình tựa hồ không quá sợ hãi như trước.
Ánh mắt phức tạp liếc nhìn Ân Phỉ , Đường Phong thở dài nói với Hứa Cường :
- Gọi người tới thu dọn sạch sẽ chỗ này đi.
Sau khi đưa Ân Phỉ về đến nhà, đợi nàng ngủ thật sâu, Đường Phong giúp nàng đắp chăn cẩn thẩn, rồi xuống lầu đi tới phòng khách.
- Lão đại, chuyện này tiếp theo làm thế nào? Tiểu tử kia dù sao cũng là con trai của thị trưởng, hơn nữa gia gia của hắn lại là bí thư tỉnh ủy. Hôm nay chúng ta còn phải cúi người dưới mắt người ta kiếm cơm ăn, sợ rằng có phiến toái lớn a.
Quan Trí Dũng có chút lo lắng hỏi.
Đường Phong gật đầu nói:
- Phiền phức khẳng định sẽ có, kế hoạch hôm nay chỉ có thể là trước nói các huynh đệ phía dưới đều bớt phóng túng một chút, ngàn vạn lần đừng để người khác tìm được sơ hở. Chuyên này không giấu diễm mãi được. May mà tên bại họai Lâm Phạm này dăm ba ngày không trở về nhà là chuyện thường, nhưng vài ngày sau sự tình chắc chắn không giấu được nữa. Chỉ có thể tìm biện pháp tạm thời, nếu như bọn họ thấy chết không cứu thì chúng ta đành phải tự mình mở một đường máu, địa cầu lớn như vậy không thiếu chỗ để có thể sống sót!
Liếc nhìn Đường Phong thật sâu, Quan Trí Dũng gật đầu.
Một mình đi lên lầu tiến vào trong thư phòng, Đường Phong do dự nửa ngày mới bấm số điện thoại một chiều gọi cho Hứa Thiên.
Sau khi nghe toàn bộ sự tình, Hứa Thiên cũng hiểu được sự việc này tương đối khó giải quyết, nguyên nhân là gia gia của Lâm Phạm trên mặt quan hệ rất cứng rắn. Hiểu rõ những việc này, Đường Phong không khỏi có chút lo lắng trong lòng. Nếu như Hứa Thiên và Trương gia gia cũng không thể giúp mình giải quyết, như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là xuất ra vương bài của mình. Thật không ngờ sớm như vậy đã phải dùng đến, Đường Phong thật sự có điểm không cam lòng.
Khẽ hừ nhẹ, trong mắt Ân Phỉ vẻ tàn khốc chợt lóe lên nói:
- Chặt đứt một chân rồi thả đi.
Đổng Phi nheo mắt, nhìn Phỉ Phỉ gật đầu, sau đó đưa tay ra hiệu cho Hứa Cường . Trong lòng đánh giá rất cao cách làm của Phỉ Phỉ. Nghiêm khắc mà nói mấy người này mặc dù có sai nhưng tội không đáng chết, hắn nguyên bản cho rằng Phỉ Phỉ sẽ lấy mạng nhỏ của chúng, lại không nghĩ rằng Phỉ Phỉ chỉ lấy một chân của chúng. Điều này vừa thể hiện rằng Phỉ Phỉ đối với thị phi phân biệt rất rõ ràng, lại vừa thể hiện rằng nàng hạ thủ đủ tàn nhẫn. Hai điểm này đối với bất kỳ thành viên xã hội đen nào đều không thể thiếu.
“A!” “A!” “A!” “A!” liên tục bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên, mặt Hứa Cường thực sự dữ tợn dùng hay tai lần lượt bẻ gãy chân cả bốn người, trên miệng vết thương đều có thể nhìn thấy xương trắng lộ ra ngoài.
Nhìn bốn người bị vặn gãy một chân ngay trước mặt mình, nói không sợ là giả, nhưng Ân Phỉ biết, bản thân mình hiện giờ đã khác trước đây, nàng không cho phép người khác coi thường mình.
- Kéo bọn chúng ra ngoài.
Hứa Cường nói với tiểu đệ đứng ở trước của một tiếng, chỉ chốc lát liền có 7,8 tiểu đệ tiến đến mang bốn tên côn đồ đang kêu la thảm thiết ra ngoài, về phần bọn chúng sẽ được đưa đến bệnh viện hay là trực tiếp đem đi hỏa thiêu, cái này có trời mới biết được.
Lúc này sắc mặt Lâm Phạm tái nhợt, vừa rồi tận mắt nhìn thấy tất cả khiến cho hắn chột dạ. Hắn không nghĩ tới những người này dĩ nhiên ngay cả ba ba mình cũng không bận tâm, dĩ nhiên thực sự dám hạ thủ với mình. Lẽ nào bọn họ thực sự nghĩ rằng bản thân họ có thể vượt mặt chính quyền sao?
Khóe miệng Hứa Cường toàn máu là máu, nhe răng cười nhìn Lâm Phạm nói:
- Tiểu tử, thế nào? Đã chuẩn bị tốt chưa?
Lâm Phạm vừa lùi về phía sau vừa run run nói:
- Ngươi, ngươi đừng qua đây, ba ba ta, ba ba ta là thị trưởng, gia gia ta, gia gia ta là bí thư tỉnh uỷ, ngươi, các ngươi dám động đến ta, ai, ai cũng không thoát được.
Mấy người Đường Phong thật sự không nghĩ tới Lâm Phạm này, ngoại trừ cha hắn ra, còn có một bí thư tỉnh ủy làm chỗ dựa vững chắc, bất qua hắn định trông cậy vào cái này để hù doạ mình sao? Đường Phong khinh thường cười cười, sau đó nói:
- Tiểu tử, mày nên sớm tỉnh ngộ, với chúng tao mà nói, thị trưởng và bí thư tỉnh ủy đều như nhau cả, bởi vì mặc dù là thị trưởng hay là bí thư tỉnh ủy đều có thể diệt chúng tao, nhưng chúng tao vì sao vẫn muốn bắt mày về đây chứ?
- Vì, vì sao?
Lâm Phạm cũng có chút tò mò, hắn không tin trên thế giới này thật sự có kẻ ngu ngốc lấy trứng chọi đá.
Đường Phong nghiêng nghiêng đầu, sau đó quỷ dị cười nói:
- Mày muốn biết sao? Tao sẽ không nói cho mày biết, mày cứ buồn bực mà chờ chết đi. Mày chỉ cần biết rằng, từ phút đầu tiên mày có chủ ý với Phỉ Phỉ là mày đã bước một chân vào nhà xác, mà khi mày gọi người đến bắt Phỉ Phỉ, cũng là lúc mày muốn ngủ trong nhà xác rồi.
Lâm Phạm thực sự rất sợ hãi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ rơi vào tình cảnh như thế này. Nghe Đường Phong nói xong, hắn biết bản thân muốn dùng gia gia với ba ba hù dọa bọn họ hiển nhiên là si tâm vọng tưởng, với cái chết cận kề mà nói, bất luận uy hiếp thế nào đều là vô dụng, trái lại sẽ kích thích hung tính của bọn họ.
- Ta van cầu các ngươi, đừng, đừng giết ta, ta không muốn chết mà, ta có thể cho các ngươi tiền, mụ mụ ta là chủ tịch tập đoàn Vọng Hưng, ta có thể cho các ngươi rất nhiều tiên, xin các ngươi buông tha cho ta.
Lâm Phạm nén đau đớn, quỳ trên mặt đấu liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, mãi cho đến khi trán chảy máu ròng ròng cũng không thấy bọn Đường Phong nói gì.
Đường Phong khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Dừng, đừng dập đầu nữa.
Lâm Phạm cho rằng mình đã khiến Đường Phong cảm động, vội vàng ngẩng đầu giả bộ đáng thương nhìn hắn.
Không ngờ Đường Phong lại nói tiếp:
- Đầu mày có mẻ cũng chẳng sao, nhưng sàn nhà của bọn tao mà bị đập vỡ ra thì một người chết như mày không bồi thường được đâu.
Nói xong Đường Phong quay đầu nhìn Ân Phỉ nói:
- Phỉ Phỉ , em tự mình quyết định đi.
Ân Phỉ gật đầu đi tới bên cạnh Lâm Phạm, hung hăng đá vào mặt hắn, tuy rằng động tác có chút khó coi nhưng khí lực cũng không nhỏ. Lâm Phạm bị nàng trực tiếp đã ngã xuống đất. Tiếp nhận đao Hứa Cường đưa cho mình, sắc mặt Ân Phỉ hơi có phần tái nhợt, giơ đao lên lạnh lùng nhìn Lâm Phạm nói:
- Loại người cặn bã như mày sống ở trên đời chỉ càng mang tai họa đến cho nhiều nữ hài tử. Nói ra tao còn phải cảm ơn mày đấy. Nếu không có mày thì tao thật sự chưa đủ quyết tâm để đi trên con đường này. Bây giờ, mày đi chết đi!
Nói xong cương đao trong tay chém xuống cổ Lâm Phạm.
- Không nên…
Lâm Phạm chỉ kịp hô lên một tiếng liền đi gặp Diêm Vương. Ném đao xuống đất, Ân Phỉ hít thở thật sâu, đây rốt cuộc là lần thứ hai nàng giết người, còn đỡ hơn lần đầu, nàng cảm thấy mình tựa hồ không quá sợ hãi như trước.
Ánh mắt phức tạp liếc nhìn Ân Phỉ , Đường Phong thở dài nói với Hứa Cường :
- Gọi người tới thu dọn sạch sẽ chỗ này đi.
Sau khi đưa Ân Phỉ về đến nhà, đợi nàng ngủ thật sâu, Đường Phong giúp nàng đắp chăn cẩn thẩn, rồi xuống lầu đi tới phòng khách.
- Lão đại, chuyện này tiếp theo làm thế nào? Tiểu tử kia dù sao cũng là con trai của thị trưởng, hơn nữa gia gia của hắn lại là bí thư tỉnh ủy. Hôm nay chúng ta còn phải cúi người dưới mắt người ta kiếm cơm ăn, sợ rằng có phiến toái lớn a.
Quan Trí Dũng có chút lo lắng hỏi.
Đường Phong gật đầu nói:
- Phiền phức khẳng định sẽ có, kế hoạch hôm nay chỉ có thể là trước nói các huynh đệ phía dưới đều bớt phóng túng một chút, ngàn vạn lần đừng để người khác tìm được sơ hở. Chuyên này không giấu diễm mãi được. May mà tên bại họai Lâm Phạm này dăm ba ngày không trở về nhà là chuyện thường, nhưng vài ngày sau sự tình chắc chắn không giấu được nữa. Chỉ có thể tìm biện pháp tạm thời, nếu như bọn họ thấy chết không cứu thì chúng ta đành phải tự mình mở một đường máu, địa cầu lớn như vậy không thiếu chỗ để có thể sống sót!
Liếc nhìn Đường Phong thật sâu, Quan Trí Dũng gật đầu.
Một mình đi lên lầu tiến vào trong thư phòng, Đường Phong do dự nửa ngày mới bấm số điện thoại một chiều gọi cho Hứa Thiên.
Sau khi nghe toàn bộ sự tình, Hứa Thiên cũng hiểu được sự việc này tương đối khó giải quyết, nguyên nhân là gia gia của Lâm Phạm trên mặt quan hệ rất cứng rắn. Hiểu rõ những việc này, Đường Phong không khỏi có chút lo lắng trong lòng. Nếu như Hứa Thiên và Trương gia gia cũng không thể giúp mình giải quyết, như vậy, hắn không thể làm gì khác hơn là xuất ra vương bài của mình. Thật không ngờ sớm như vậy đã phải dùng đến, Đường Phong thật sự có điểm không cam lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.