Chương 148: Hợp tác đạt thành
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
Lúc này cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tâm trí Đường Phong. Hợp tác này ý tứ thế nào Đường Phong hoàn toàn rất rõ ràng. Liên bang Nga buôn bán vũ khí đạn dược quy mô lớn, phân bố rải rác trên ở tất cả mọi nơi trên thế giới. Nhưng bọn họ rất ít khi tự mình tiến hành giao dịch mà thường uỷ quyền cho một đối tác nào đó.
Ai muốn có súng đạn của họ chỉ có thể tìm đến những đối tác tại địa phương của thương đoàn vũ khí liên bang Nga. Nói cách khác, đối tác ở đây chính là mang thân phận của người trung gian. Chỉ có điều, vẻn vẹn là thân phận đó thôi nhưng trên thế giới cũng có vô số tổ chức tranh giành với nhau. Thứ nhất: có thể tạo quan hệ với thương đoàn vũ khí liên bang Nga. Thứ hai: Tổ chức của mình sẽ có những vũ khí tiên tiến trước tiên với giá cả hợp lí. Thứ ba: Lợi nhuận của người trung gian đối với bất kỳ tổ chức nào cũng đều rất mê người. Thương đoàn vũ khí của Nga đều sẽ đưa cho ngươi một giá cố định. Dựa theo giá cố định này mà bán lại có thể thu được 20 phần trăm lợi nhuận. Đương nhiên, nếu đủ khả năng, ngươi có thể bán với giá cao hơn. Chỉ cần có người mua thì tất cả số tiền chênh lệch đều là của ngươi. Có điều muốn bán với giá cao không phải là điều dễ dàng. Hiện tại giá cả của súng ống đạn dược về căn bản đều được công khai một cách hợp lí. Ngươi bán cao quá thì người ta sẽ đi tìm kẻ khác để mua. Trừ phi ngươi gặp được một Hắc Long Hội ngu si, đần độn!
Châu Á đang là nơi có nhiều biến động nhất trên thế giới. Do đó cũng là nơi có nhu cầu về vũ khí đạn dược lớn nhất. Mà khách hàng của thương đoàn vũ khí liên bang Nga chủ yếu là ở Châu Á, Châu Phi và một số những quốc gia đang có chiến tranh. Thương đoàn này đã chiếm giữ tới 60 phần trăm số lượng súng đạn phi pháp ở Châu Á. Lợi nhuận hàng năm lên tới vài trăm triệu đô la Mỹ. Có điều lợi nhuận cao bao giờ cũng đi kèm với nhiều mạo hiểm. Một khi buôn lậu vũ khí mà bị phát hiện thì người bị hại trước tiên chính là trung gian.
“Theo ta được biết, đại bộ phận súng đạn trong nước đều nằm trong tay Lang Xã ở đông bắc. Lang Xã này chẳng phải đều là những băng đảng cùng hợp tác làm ăn với các ngài tại Z quốc hay sao?”
Khoa Lạc lắc đầu nói: “Không! Chúng ta chỉ có bốn tổ chức cùng hợp tác phân chia ở Châu Á, Châu Âu, Châu Mỹ và Châu Phi. Trước đây, tại Châu Á chúng ta hợp tác cùng một tổ chức hắc đạo người Nga. Bọn họ toàn quyền chịu trách nhiệm sở hữu, buôn bán súng đạn của chúng ta tại Châu Á. Lang Xã mà ngươi nói tới là một trong những băng đảng cấp dưới của họ. Việc làm ăn giữa bọn họ với nhau chúng ta không quản đến. Chúng ta chỉ duy trì mối liên hệ trực tiếp với đối tác của chúng ta, hiểu ý ta chứ?”
Đường Phong gật đầu. Khoa Lạc nói vậy thì hắn đã hiểu rõ ràng mọi điều. Nếu ví thương đoàn vũ khí liên bang Nga là một thân cây đại thụ thì băng đảng địa phương hợp tác với bọn họ chính là thân cây khỏe mạnh. Mà Lang Xã đang kiểm soát súng ống đạn dược trên một quốc gia thì chỉ tương đương với một cành cây nhỏ trên thân cây ấy mà thôi.
“Tiểu trạch à! Đây là một cơ hội tốt! Hiện nay tên tuổi Hoa Hưng Xã đã nổi danh trên toàn quốc. Nếu có thể trở thành đối tác mới của thương đoàn vũ khí liên bang Nga ở Châu Á thì địa vị của Hoa Hưng Xã càng được khẳng định!” Tôn lão gia tử thấy Đường Phong có chút do dự bèn vỗ vỗ tay hắn ra ám hiệu. Đây đúng là một cơ hội tốt. Nguyên nhân chính là bởi vì Tôn lão gia tử nếu không Khoa Lạc chưa chắc đã lựa chọn Hoa Hưng Xã. Dù sao về cơ bản Hoa Hưng Xã trong mắt Khoa Lạc xưa nay vốn không đáng để nhắc tới! Cổ gia có thế lực lớn tại Châu Mỹ hoàn toàn là do bọn họ là người đại diện của Khoa Lạc tại đó.
Suy nghĩ một chút, Đường Phong nhìn Tôn lão gia tử cùng Khoa Lạc nói: “Con chẳng có lí do gì để từ chối cả. Đề nghị này với bất cứ ai mà nói cũng thật hấp dẫn. Con nghĩ chắc chắn chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”
Khoa Lạc cười cười nhìn Đường Phong nói: “Chàng trai trẻ! Ta tin tưởng vào năng lực của ngươi. Thế nhưng ngươi đừng nghĩ mọi chuyện đều dễ dàng. Trong công việc này, sự phiêu lưu mạo hiểm là rất lớn!”
Đường Phong nhún vai ý là không có vấn đề gì nói: “Phiêu lưu mạo hiểm thì sao? Nguy hiểm ở đâu cũng có huống hồ lợi ích luôn đi kèm cũng với sự mạo hiểm. Đất nước chúng ta có câu nói thế này, không biết ngài đã nghe qua chưa: Gan lớn thì no đủ, gan nhỏ thì chết đói!”
Khoa Lạc cười ha hả hai tiếng nói: “Ta càng ngày càng thích ngươi đấy! Theo như lời ngươi nói, chúng ta nhất định sẽ hợp tác rất vui vẻ. Ngươi có thể giữ liên lạc với con trai ta, nó cũng không còn nhỏ nữa, nên tiếp xúc nhiều hơn với công việc làm ăn của gia tộc. Sau này nó sẽ phụ trách việc cung ứng vũ khí đạn dược ở Châu Á. Hy vọng hai con người tài năng sẽ trình diễn một chương nhạc thật hay trên đại sân khấu quốc tế.”
Ngày hôm ấy, mọi người một mực uống rượu tại Tôn phủ đến đêm khuya. Sự kính trọng của Khoa Lạc đối với Tôn lão gia tử cũng làm cho thiện cảm của Đường Phong với giáo phụ hắc đạo này sâu thêm một tầng .
Hơn 10 giờ đêm mới rời khỏi Tôn phủ. Đường Phong vừa mới lên xe đã thấy Nhị Nhi cùng Phỉ Phỉ cười cười nói nói đang từ đi tới bên này. Cười cười, Đường Phong lại khoan đóng cửa xe, đứng tại chỗ nhìn hai nàng.
“Ca! Anh thế nào rồi?” Phỉ Phỉ vừa thấy Đường Phong đã gọi to một tiếng, đồng thời bổ nhào về phía Đường Phong.
Với muội muội này, Đường Phong thực sự không biết làm thế nào nữa. Một nha đầu lớn như vậy mà hễ cứ thấy mặt hắn là ôm chầm lấy. Nhưng hắn có thể nói gì được? Sau khi ôm Phỉ Phỉ quay hai vòng, Đường Phong hạ nàng xuống, nhéo vào chiếc mũi nhỏ xinh của nàng và nói: “Nha đầu! Em lớn như vậy mà vẫn còn muốn ôm đại ca? Em không xấu hổ sao?” Hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt. Điều đó khiến cho khẩu khí nói chuyện của hắn cũng không vô vị, nhạt nhẽo như bình thường.
Phỉ Phỉ phấn chấn nhìn người ca ca. Đã lâu lắm rồi ca ca của nàng không cùng nàng nói chuyện nhiều như thế!
“Thế thì có sao đâu? Em là muội muội của anh. Dù đến 80 tuổi cũng là muội muội của anh. Anh là ca ca, ôm muội muội thì có làm sao chứ?” Phỉ Phỉ lay lay cánh tay Đường Phong, nũng nịu nói.
Đường Phong thở dài, nói: “Được rồi! Được rồi! Được rồi! Đừng kéo đứt tay anh đấy nhé!”
Vừa dứt lời, Nhị Nhi cũng đã đi đến. Vừa thấy Nhị Nhi, Đường Phong có chút mất tự nhiên. Vừa rồi Tôn lão gia tử còn trách hắn lạnh nhạt với Nhị Nhi, bắt hắn bồi tiếp nàng nhiều hơn.
Hướng về phía nàng cười hỏi: “Nhị Nhi! Gần đây thế nào? Có mạnh khỏe không?” Sau khi từ tỉnh N trở về, Đường Phong chỉ gặp Nhị Nhi có một lần. Tính ra cũng đã hai tuần rồi.
Nhị Nhi nguýt Đường Phong một cái thật dài, sau đó nói: “Tốt làm sao được? Anh có còn là ca ca của em nữa không mà nửa tháng cũng không thèm nhìn người ta lấy một lần? Trong đầu anh chỉ có Phỉ Phỉ muội muội thôi.” Đúng là Nhị Nhi rất không vừa lòng với Đường Phong. Khi vừa mới về nước, Nhị Nhi cũng không có chút hảo cảm nào với hắn. Nhưng theo thời gian tiếp xúc lại thêm Phỉ Phỉ không ngừng nói bên tai nàng về Đường Phong nên dần dần nàng cũng nảy sinh sự hiếu kỳ. Một cô gái nảy sinh lòng hiếu kỳ với một chàng trai thì khoảng cách nàng thích chàng trai kia cũng không còn xa. Nhị Nhi cố gắng để hiểu rõ hơn về Đường Phong. Nhưng Đường Phong luôn không cho nàng cơ hội. Mỗi lần thấy Đường Phong hết lòng che chở cho Phỉ Phỉ trong lòng nàng lại có chút không vui. Dù sao trên danh nghĩa thì mình cũng là muội muội của hắn. Vì sao chưa từng thấy hắn quan tâm che chở cho mình chứ?
Trong đầu Đường Phong có phần xấu hổ lắc lắc đầu nói với Nhị Nhi: “Gần đây quả thực bận quá! Chờ anh rảnh rỗi nhất định sẽ đền bù cho em. Được rồi! Các em đi đâu mà về muộn thế này?”
Phỉ Phỉ nhìn biểu tình của Nhị Nhi, trong lòng cười thầm. Xem ra Nhị Nhi tỷ tỷ cũng thích ca ca rồi. Hiện tại cảm giác của Phỉ Phỉ với Đường Phong vẫn không thay đổi nhưng nàng cũng đã hiểu thêm nhiều điều. Ca ca ưu tú như thế, có người thích hắn cũng là điều khó tránh khỏi! Nàng nguyện ý để ca ca ở cùng một chỗ với Nhị Nhi tỷ tỷ còn hơn để những nữ nhân khác bắt hắn làm tù binh! Về phần Tĩnh tỷ tỷ thì hầu như không có khả năng đó.
“Không có gì! Em mới vừa cùng Phỉ Phỉ từ Đại Hương Cảng về. Gần đây Tĩnh Tiệp có đến tìm anh không?”
Vừa nghe đến tên của Cổ Tĩnh Tiệp, trong lòng Đường Phong rất đau xót, cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Không có! Cô ấy hiện tại thế nào? Về đến nhà hẳn là tốt hơn rồi đúng không?”
Khẩu khí Nhị Nhi có phần lạnh nhạt, lo lắng nói: “Em cũng không biết. Sau khi bị suy sụp, hai tháng trước còn gọi điện nói chuyện với em. Nhưng hơn một tháng nay không thấy liên hệ gì với em cả. Em có gọi điện nhưng không gặp được. Nha đầu kia thực làm cho người ta lo lắng!”
Đường Phong nhíu nhíu mày, có phần khẩn trương nói: “Cái gì? Em cũng không liên lạc được với cô ấy sao?” Cổ Tĩnh Tiệp cùng Nhị Nhi quan hệ thân thiết như tỷ muội với nhau. Nàng không có lý do nào mà không liên lạc với Nhị Nhi. Chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện gì hay sao? Đường Phong lắc đầu, cố gắng vứt bỏ ý nghĩ này, không ngừng tự nói trong lòng, sẽ không sao, nàng sẽ không có chuyện gì hết!
Nhị Nhi phiền muộn gật đầu nói: “Đúng vậy! Gọi điện thoại đến nhà cô ấy, nếu không gặp ai thì lại là Cổ thúc thúc nói chuyện với em, nói là nàng ta không ở đó. Hỏi cô ấy đi đâu, Cổ thúc thúc cũng không nói. Có điều em có thể nhận ra, khi nhắc đến Tĩnh Tiệp, tâm tình của Cổ thúc thúc có vẻ không được tốt lắm.”
Đôi lông mày của Đường Phong càng nheo chặt lại, hai tay không thể tự chủ được đã nắm thành hai nắm đấm. Vì dùng sức quá mạnh nên các ngón tay đã trở nên trắng bệch.
Phỉ Phỉ thấy bộ dạng của đại ca, trong lòng hiểu rõ hắn rất lo lắng cho Tĩnh tỷ tỷ, ánh mắt hơi đổi khác, rồi nói: “Lại thế nữa rồi! Gia đình Tĩnh tỷ tỷ lợi hại như vậy, tỷ ấy có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Có thể thực sự là lúc đó không ở nhà mà thôi. Hai người suy nghĩ nhiều quá!”
Đường Phong gật đầu. Đúng vậy, tại nước Mỹ, thế lực của Cổ gia rất lớn. Tĩnh Tiệp hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Được rồi! Anh về trước đây. Nhị Nhi! Nếu như Tĩnh Tiệp có gọi điện cho em, em nói với cô ấy rằng: hy vọng cô ấy có thể tha thứ cho anh.” Nói xong, Đường Phong vào trong xe, khởi động rồi rời đi.
Nhị Nhi lẳng lặng nhìn theo hướng ô tô rời đi, đôi lông mày dần dần nhíu lại. Nàng càng ngày càng cảm thấy có điều gì đó không bình thuờng. Rốt cuộc giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Tĩnh Tiệp sau khi trở về từ chỗ hắn thì đã vội vã quay về Mỹ. Hẳn khoảng thời gian ấy có điều gì đó không bình thường. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Vì sao hắn lại mong Tĩnh Tiệp sẽ tha thứ cho hắn? Hắn và Tĩnh Tiệp đã làm điều gì hay sao?
Sau khi trở lại biệt thự, Đường Phong ngồi trên sô pha, bất giác móc ra chiếc vòng tay mà Tĩnh Tiệp tặng hắn. Từ sau khi phát hiện ra chiếc vòng tay này là của Cổ Tĩnh Tiệp thì luôn luôn giữ bên mình. Bản thân hắn tưởng rằng mình đã quên được Cổ Tĩnh Tiệp. Nhưng đến bây giờ hắn mới biết bản thân mình đã sai. Có rất nhiều người rất nhiều việc vĩnh viễn không cách nào quên được.
Thở dài, Đường Phong lấy điện thoại di động ấn số của Quan Trí Dũng. Cuộc chiến ác liệt sắp đến gần. Hắn không có thời gian để nghĩ tới việc khác! Trận đánh này mà có đôi chút khinh suất sẽ làm cả Hoa Hưng Xã bị diệt vong.
“Thứ Đao! Bên đó tình hình thế nào?” Điện thoại vừa thông, Đường Phong thản nhiên hỏi.
“Lão đại! Còn có thể thế nào được nữa? Bình thường cũng có một số người đến quấy rối. Khỏi cần hỏi cũng biết những người này chính là thủ hạ của Nghịch Thiên Hội. Có điều đó cũng không phải là việc đại sự gì. Coi như cho anh em luyện tập mà thôi!”
“Lần này Hoa Hưng Xã chỉ được phép thắng, không được phép bại! Với những tiểu đệ mới, cần phải siết chặt thời gian huấn luyện. Nói cho các huynh đệ rõ: bây giờ chịu khổ một chút, chờ khi tiêu diệt xong Nghịch Thiên Hội rồi ta sẽ tự mình vì bọn họ chúc mừng!”
“Yên tâm đi lão đại! Các anh em đang luyện tập rất tích cực dù điều kiện hơi khó khăn một chút. Cũng may có mẫy lão binh xuất ngũ chứ nếu chỉ dựa vào mấy người bọn em thì đúng là quá mức bận rộn. Mấy ngày nay có không ít người có nguyện vọng gia nhập Hoa Hưng Xã. Đại bộ phận những người này đều là những thế lực địa phương trước đây còn sót lại. Còn 1000 hội viên chính thức của Hoa Hưng Xã. Em cũng đã chọn ra một ít cử đến các thành thị, chủ yếu phụ trách việc đảm bảo trật tự trị an hằng ngày.”
“Rất tốt! Cứ làm như vậy đi! Trước trận quyết chiến với Nghịch Thiên Hội toàn bộ các huynh đệ đều phải được nâng cao thực lực. Em nói cho bọn họ biết rằng chỉ cần sau khi cùng quyết chiến cùng Nghịch Thiên Hội mà có thể còn sống sót, tất cả sẽ trở thành thành viên chính thức của Hoa Hưng Xã, cùng nhau hưởng phúc lợi của thành viên chính thức!”
“Tốt! Có những lời này của anh, em nghĩ bọn họ rất định sẽ bán mạng. Dù sao nơi này giá cả tiêu dùng cũng bình thường không hề cao. Trở thành hội viên chính thức thì sẽ có 2000 đồng mỗi tháng. Với bọn họ mà nói thì 2000 đồng cũng đủ để nuôi sống chính bản thân họ 4, 5 tháng.”
“Cứ như vậy đi! Có vấn đề gì lập tức thông báo cho anh!” Nói xong, Đường Phong ngắt điện thoại.
Ai muốn có súng đạn của họ chỉ có thể tìm đến những đối tác tại địa phương của thương đoàn vũ khí liên bang Nga. Nói cách khác, đối tác ở đây chính là mang thân phận của người trung gian. Chỉ có điều, vẻn vẹn là thân phận đó thôi nhưng trên thế giới cũng có vô số tổ chức tranh giành với nhau. Thứ nhất: có thể tạo quan hệ với thương đoàn vũ khí liên bang Nga. Thứ hai: Tổ chức của mình sẽ có những vũ khí tiên tiến trước tiên với giá cả hợp lí. Thứ ba: Lợi nhuận của người trung gian đối với bất kỳ tổ chức nào cũng đều rất mê người. Thương đoàn vũ khí của Nga đều sẽ đưa cho ngươi một giá cố định. Dựa theo giá cố định này mà bán lại có thể thu được 20 phần trăm lợi nhuận. Đương nhiên, nếu đủ khả năng, ngươi có thể bán với giá cao hơn. Chỉ cần có người mua thì tất cả số tiền chênh lệch đều là của ngươi. Có điều muốn bán với giá cao không phải là điều dễ dàng. Hiện tại giá cả của súng ống đạn dược về căn bản đều được công khai một cách hợp lí. Ngươi bán cao quá thì người ta sẽ đi tìm kẻ khác để mua. Trừ phi ngươi gặp được một Hắc Long Hội ngu si, đần độn!
Châu Á đang là nơi có nhiều biến động nhất trên thế giới. Do đó cũng là nơi có nhu cầu về vũ khí đạn dược lớn nhất. Mà khách hàng của thương đoàn vũ khí liên bang Nga chủ yếu là ở Châu Á, Châu Phi và một số những quốc gia đang có chiến tranh. Thương đoàn này đã chiếm giữ tới 60 phần trăm số lượng súng đạn phi pháp ở Châu Á. Lợi nhuận hàng năm lên tới vài trăm triệu đô la Mỹ. Có điều lợi nhuận cao bao giờ cũng đi kèm với nhiều mạo hiểm. Một khi buôn lậu vũ khí mà bị phát hiện thì người bị hại trước tiên chính là trung gian.
“Theo ta được biết, đại bộ phận súng đạn trong nước đều nằm trong tay Lang Xã ở đông bắc. Lang Xã này chẳng phải đều là những băng đảng cùng hợp tác làm ăn với các ngài tại Z quốc hay sao?”
Khoa Lạc lắc đầu nói: “Không! Chúng ta chỉ có bốn tổ chức cùng hợp tác phân chia ở Châu Á, Châu Âu, Châu Mỹ và Châu Phi. Trước đây, tại Châu Á chúng ta hợp tác cùng một tổ chức hắc đạo người Nga. Bọn họ toàn quyền chịu trách nhiệm sở hữu, buôn bán súng đạn của chúng ta tại Châu Á. Lang Xã mà ngươi nói tới là một trong những băng đảng cấp dưới của họ. Việc làm ăn giữa bọn họ với nhau chúng ta không quản đến. Chúng ta chỉ duy trì mối liên hệ trực tiếp với đối tác của chúng ta, hiểu ý ta chứ?”
Đường Phong gật đầu. Khoa Lạc nói vậy thì hắn đã hiểu rõ ràng mọi điều. Nếu ví thương đoàn vũ khí liên bang Nga là một thân cây đại thụ thì băng đảng địa phương hợp tác với bọn họ chính là thân cây khỏe mạnh. Mà Lang Xã đang kiểm soát súng ống đạn dược trên một quốc gia thì chỉ tương đương với một cành cây nhỏ trên thân cây ấy mà thôi.
“Tiểu trạch à! Đây là một cơ hội tốt! Hiện nay tên tuổi Hoa Hưng Xã đã nổi danh trên toàn quốc. Nếu có thể trở thành đối tác mới của thương đoàn vũ khí liên bang Nga ở Châu Á thì địa vị của Hoa Hưng Xã càng được khẳng định!” Tôn lão gia tử thấy Đường Phong có chút do dự bèn vỗ vỗ tay hắn ra ám hiệu. Đây đúng là một cơ hội tốt. Nguyên nhân chính là bởi vì Tôn lão gia tử nếu không Khoa Lạc chưa chắc đã lựa chọn Hoa Hưng Xã. Dù sao về cơ bản Hoa Hưng Xã trong mắt Khoa Lạc xưa nay vốn không đáng để nhắc tới! Cổ gia có thế lực lớn tại Châu Mỹ hoàn toàn là do bọn họ là người đại diện của Khoa Lạc tại đó.
Suy nghĩ một chút, Đường Phong nhìn Tôn lão gia tử cùng Khoa Lạc nói: “Con chẳng có lí do gì để từ chối cả. Đề nghị này với bất cứ ai mà nói cũng thật hấp dẫn. Con nghĩ chắc chắn chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!”
Khoa Lạc cười cười nhìn Đường Phong nói: “Chàng trai trẻ! Ta tin tưởng vào năng lực của ngươi. Thế nhưng ngươi đừng nghĩ mọi chuyện đều dễ dàng. Trong công việc này, sự phiêu lưu mạo hiểm là rất lớn!”
Đường Phong nhún vai ý là không có vấn đề gì nói: “Phiêu lưu mạo hiểm thì sao? Nguy hiểm ở đâu cũng có huống hồ lợi ích luôn đi kèm cũng với sự mạo hiểm. Đất nước chúng ta có câu nói thế này, không biết ngài đã nghe qua chưa: Gan lớn thì no đủ, gan nhỏ thì chết đói!”
Khoa Lạc cười ha hả hai tiếng nói: “Ta càng ngày càng thích ngươi đấy! Theo như lời ngươi nói, chúng ta nhất định sẽ hợp tác rất vui vẻ. Ngươi có thể giữ liên lạc với con trai ta, nó cũng không còn nhỏ nữa, nên tiếp xúc nhiều hơn với công việc làm ăn của gia tộc. Sau này nó sẽ phụ trách việc cung ứng vũ khí đạn dược ở Châu Á. Hy vọng hai con người tài năng sẽ trình diễn một chương nhạc thật hay trên đại sân khấu quốc tế.”
Ngày hôm ấy, mọi người một mực uống rượu tại Tôn phủ đến đêm khuya. Sự kính trọng của Khoa Lạc đối với Tôn lão gia tử cũng làm cho thiện cảm của Đường Phong với giáo phụ hắc đạo này sâu thêm một tầng .
Hơn 10 giờ đêm mới rời khỏi Tôn phủ. Đường Phong vừa mới lên xe đã thấy Nhị Nhi cùng Phỉ Phỉ cười cười nói nói đang từ đi tới bên này. Cười cười, Đường Phong lại khoan đóng cửa xe, đứng tại chỗ nhìn hai nàng.
“Ca! Anh thế nào rồi?” Phỉ Phỉ vừa thấy Đường Phong đã gọi to một tiếng, đồng thời bổ nhào về phía Đường Phong.
Với muội muội này, Đường Phong thực sự không biết làm thế nào nữa. Một nha đầu lớn như vậy mà hễ cứ thấy mặt hắn là ôm chầm lấy. Nhưng hắn có thể nói gì được? Sau khi ôm Phỉ Phỉ quay hai vòng, Đường Phong hạ nàng xuống, nhéo vào chiếc mũi nhỏ xinh của nàng và nói: “Nha đầu! Em lớn như vậy mà vẫn còn muốn ôm đại ca? Em không xấu hổ sao?” Hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt. Điều đó khiến cho khẩu khí nói chuyện của hắn cũng không vô vị, nhạt nhẽo như bình thường.
Phỉ Phỉ phấn chấn nhìn người ca ca. Đã lâu lắm rồi ca ca của nàng không cùng nàng nói chuyện nhiều như thế!
“Thế thì có sao đâu? Em là muội muội của anh. Dù đến 80 tuổi cũng là muội muội của anh. Anh là ca ca, ôm muội muội thì có làm sao chứ?” Phỉ Phỉ lay lay cánh tay Đường Phong, nũng nịu nói.
Đường Phong thở dài, nói: “Được rồi! Được rồi! Được rồi! Đừng kéo đứt tay anh đấy nhé!”
Vừa dứt lời, Nhị Nhi cũng đã đi đến. Vừa thấy Nhị Nhi, Đường Phong có chút mất tự nhiên. Vừa rồi Tôn lão gia tử còn trách hắn lạnh nhạt với Nhị Nhi, bắt hắn bồi tiếp nàng nhiều hơn.
Hướng về phía nàng cười hỏi: “Nhị Nhi! Gần đây thế nào? Có mạnh khỏe không?” Sau khi từ tỉnh N trở về, Đường Phong chỉ gặp Nhị Nhi có một lần. Tính ra cũng đã hai tuần rồi.
Nhị Nhi nguýt Đường Phong một cái thật dài, sau đó nói: “Tốt làm sao được? Anh có còn là ca ca của em nữa không mà nửa tháng cũng không thèm nhìn người ta lấy một lần? Trong đầu anh chỉ có Phỉ Phỉ muội muội thôi.” Đúng là Nhị Nhi rất không vừa lòng với Đường Phong. Khi vừa mới về nước, Nhị Nhi cũng không có chút hảo cảm nào với hắn. Nhưng theo thời gian tiếp xúc lại thêm Phỉ Phỉ không ngừng nói bên tai nàng về Đường Phong nên dần dần nàng cũng nảy sinh sự hiếu kỳ. Một cô gái nảy sinh lòng hiếu kỳ với một chàng trai thì khoảng cách nàng thích chàng trai kia cũng không còn xa. Nhị Nhi cố gắng để hiểu rõ hơn về Đường Phong. Nhưng Đường Phong luôn không cho nàng cơ hội. Mỗi lần thấy Đường Phong hết lòng che chở cho Phỉ Phỉ trong lòng nàng lại có chút không vui. Dù sao trên danh nghĩa thì mình cũng là muội muội của hắn. Vì sao chưa từng thấy hắn quan tâm che chở cho mình chứ?
Trong đầu Đường Phong có phần xấu hổ lắc lắc đầu nói với Nhị Nhi: “Gần đây quả thực bận quá! Chờ anh rảnh rỗi nhất định sẽ đền bù cho em. Được rồi! Các em đi đâu mà về muộn thế này?”
Phỉ Phỉ nhìn biểu tình của Nhị Nhi, trong lòng cười thầm. Xem ra Nhị Nhi tỷ tỷ cũng thích ca ca rồi. Hiện tại cảm giác của Phỉ Phỉ với Đường Phong vẫn không thay đổi nhưng nàng cũng đã hiểu thêm nhiều điều. Ca ca ưu tú như thế, có người thích hắn cũng là điều khó tránh khỏi! Nàng nguyện ý để ca ca ở cùng một chỗ với Nhị Nhi tỷ tỷ còn hơn để những nữ nhân khác bắt hắn làm tù binh! Về phần Tĩnh tỷ tỷ thì hầu như không có khả năng đó.
“Không có gì! Em mới vừa cùng Phỉ Phỉ từ Đại Hương Cảng về. Gần đây Tĩnh Tiệp có đến tìm anh không?”
Vừa nghe đến tên của Cổ Tĩnh Tiệp, trong lòng Đường Phong rất đau xót, cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Không có! Cô ấy hiện tại thế nào? Về đến nhà hẳn là tốt hơn rồi đúng không?”
Khẩu khí Nhị Nhi có phần lạnh nhạt, lo lắng nói: “Em cũng không biết. Sau khi bị suy sụp, hai tháng trước còn gọi điện nói chuyện với em. Nhưng hơn một tháng nay không thấy liên hệ gì với em cả. Em có gọi điện nhưng không gặp được. Nha đầu kia thực làm cho người ta lo lắng!”
Đường Phong nhíu nhíu mày, có phần khẩn trương nói: “Cái gì? Em cũng không liên lạc được với cô ấy sao?” Cổ Tĩnh Tiệp cùng Nhị Nhi quan hệ thân thiết như tỷ muội với nhau. Nàng không có lý do nào mà không liên lạc với Nhị Nhi. Chẳng lẽ nàng đã xảy ra chuyện gì hay sao? Đường Phong lắc đầu, cố gắng vứt bỏ ý nghĩ này, không ngừng tự nói trong lòng, sẽ không sao, nàng sẽ không có chuyện gì hết!
Nhị Nhi phiền muộn gật đầu nói: “Đúng vậy! Gọi điện thoại đến nhà cô ấy, nếu không gặp ai thì lại là Cổ thúc thúc nói chuyện với em, nói là nàng ta không ở đó. Hỏi cô ấy đi đâu, Cổ thúc thúc cũng không nói. Có điều em có thể nhận ra, khi nhắc đến Tĩnh Tiệp, tâm tình của Cổ thúc thúc có vẻ không được tốt lắm.”
Đôi lông mày của Đường Phong càng nheo chặt lại, hai tay không thể tự chủ được đã nắm thành hai nắm đấm. Vì dùng sức quá mạnh nên các ngón tay đã trở nên trắng bệch.
Phỉ Phỉ thấy bộ dạng của đại ca, trong lòng hiểu rõ hắn rất lo lắng cho Tĩnh tỷ tỷ, ánh mắt hơi đổi khác, rồi nói: “Lại thế nữa rồi! Gia đình Tĩnh tỷ tỷ lợi hại như vậy, tỷ ấy có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Có thể thực sự là lúc đó không ở nhà mà thôi. Hai người suy nghĩ nhiều quá!”
Đường Phong gật đầu. Đúng vậy, tại nước Mỹ, thế lực của Cổ gia rất lớn. Tĩnh Tiệp hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
“Được rồi! Anh về trước đây. Nhị Nhi! Nếu như Tĩnh Tiệp có gọi điện cho em, em nói với cô ấy rằng: hy vọng cô ấy có thể tha thứ cho anh.” Nói xong, Đường Phong vào trong xe, khởi động rồi rời đi.
Nhị Nhi lẳng lặng nhìn theo hướng ô tô rời đi, đôi lông mày dần dần nhíu lại. Nàng càng ngày càng cảm thấy có điều gì đó không bình thuờng. Rốt cuộc giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Tĩnh Tiệp sau khi trở về từ chỗ hắn thì đã vội vã quay về Mỹ. Hẳn khoảng thời gian ấy có điều gì đó không bình thường. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Vì sao hắn lại mong Tĩnh Tiệp sẽ tha thứ cho hắn? Hắn và Tĩnh Tiệp đã làm điều gì hay sao?
Sau khi trở lại biệt thự, Đường Phong ngồi trên sô pha, bất giác móc ra chiếc vòng tay mà Tĩnh Tiệp tặng hắn. Từ sau khi phát hiện ra chiếc vòng tay này là của Cổ Tĩnh Tiệp thì luôn luôn giữ bên mình. Bản thân hắn tưởng rằng mình đã quên được Cổ Tĩnh Tiệp. Nhưng đến bây giờ hắn mới biết bản thân mình đã sai. Có rất nhiều người rất nhiều việc vĩnh viễn không cách nào quên được.
Thở dài, Đường Phong lấy điện thoại di động ấn số của Quan Trí Dũng. Cuộc chiến ác liệt sắp đến gần. Hắn không có thời gian để nghĩ tới việc khác! Trận đánh này mà có đôi chút khinh suất sẽ làm cả Hoa Hưng Xã bị diệt vong.
“Thứ Đao! Bên đó tình hình thế nào?” Điện thoại vừa thông, Đường Phong thản nhiên hỏi.
“Lão đại! Còn có thể thế nào được nữa? Bình thường cũng có một số người đến quấy rối. Khỏi cần hỏi cũng biết những người này chính là thủ hạ của Nghịch Thiên Hội. Có điều đó cũng không phải là việc đại sự gì. Coi như cho anh em luyện tập mà thôi!”
“Lần này Hoa Hưng Xã chỉ được phép thắng, không được phép bại! Với những tiểu đệ mới, cần phải siết chặt thời gian huấn luyện. Nói cho các huynh đệ rõ: bây giờ chịu khổ một chút, chờ khi tiêu diệt xong Nghịch Thiên Hội rồi ta sẽ tự mình vì bọn họ chúc mừng!”
“Yên tâm đi lão đại! Các anh em đang luyện tập rất tích cực dù điều kiện hơi khó khăn một chút. Cũng may có mẫy lão binh xuất ngũ chứ nếu chỉ dựa vào mấy người bọn em thì đúng là quá mức bận rộn. Mấy ngày nay có không ít người có nguyện vọng gia nhập Hoa Hưng Xã. Đại bộ phận những người này đều là những thế lực địa phương trước đây còn sót lại. Còn 1000 hội viên chính thức của Hoa Hưng Xã. Em cũng đã chọn ra một ít cử đến các thành thị, chủ yếu phụ trách việc đảm bảo trật tự trị an hằng ngày.”
“Rất tốt! Cứ làm như vậy đi! Trước trận quyết chiến với Nghịch Thiên Hội toàn bộ các huynh đệ đều phải được nâng cao thực lực. Em nói cho bọn họ biết rằng chỉ cần sau khi cùng quyết chiến cùng Nghịch Thiên Hội mà có thể còn sống sót, tất cả sẽ trở thành thành viên chính thức của Hoa Hưng Xã, cùng nhau hưởng phúc lợi của thành viên chính thức!”
“Tốt! Có những lời này của anh, em nghĩ bọn họ rất định sẽ bán mạng. Dù sao nơi này giá cả tiêu dùng cũng bình thường không hề cao. Trở thành hội viên chính thức thì sẽ có 2000 đồng mỗi tháng. Với bọn họ mà nói thì 2000 đồng cũng đủ để nuôi sống chính bản thân họ 4, 5 tháng.”
“Cứ như vậy đi! Có vấn đề gì lập tức thông báo cho anh!” Nói xong, Đường Phong ngắt điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.