Chương 149: Nước ngoài
Điên Phong Tàn Lang
04/03/2013
Tại New York Mỹ, trong một nhà hàng Trung Quốc, Cổ Tĩnh Tiệp mặc trang phục của người phục vụ, đang quét dọn. Nàng đã làm công việc này hơn nửa tháng.
Còn nhớ rõ ngày đó, một lần nàng nôn khan trước mặt cha nàng. Từ lâu cha Cổ Tĩnh Tiệp đã hoài nghi bèn ép nàng đến bác sĩ khám.
Kết quả kiểm tra khiến Cổ Ba Ba rất kinh ngạc. Không ngờ con gái mình đã có thai 3 tháng mà nó không hề nói. Dưới sự phẫn nộ, Cổ Ba Ba cho nàng mấy cái tát cũng không khiến nàng nói ra cha đứa bé là ai.
Từ nhỏ đến lớn, Cổ Tĩnh Tiệp chưa bao giờ bị cha đánh. Thái độ của cha khơi dậy trong lòng nàng sự bất mãn mãnh mẽ. Có chết nàng cũng sẽ không nói cho cha biết. Cổ Ba Ba nhốt nàng tại nhà tròn hai ngày. Mãi cho tới khi thấy nàng tuyệt thực để phản kháng, Cổ Ba Ba mới chịu thả nàng ra.
“Tĩnh nhi! Nói cho ta biết cha của đứa bé này rốt cuộc là ai? Có đúng là gã Đinh Lỗi đó không?” Cổ Ba Ba lại hỏi một lần nữa.
“Nếu đúng như vậy thì cha sẽ đi giết hắn hay sao?” Cổ Tĩnh Tiệp vẻ mặt không thể biểu lộ cảm xúc.
Cổ Ba Ba thấy con gái nói như vậy đương nhiên đoán biết rằng Đinh Lỗi không liên can. Ông nhìn con gái rồi nói: “Không phải Đinh Lỗi? Vậy đó là ai?”
“Nói cho cha biết, hắn còn có thể giữ được tính mệnh hay sao? Dù cha có đánh chết, con cũng không nói cho cha biết đâu.” Cổ Tĩnh Tiệp cười nhạt hai tiếng nói.
“Ngươi… ngươi đúng là đứa con gái bất hiếu! Làm sao ngươi có thể làm ra chuyện như thế này? Ngươi bảo ta làm sao có thể nhìn mặt, ăn nói với họ hàng, gia tộc Hoắc Đức?” Chén trà trong tay Cổ Ba Ba rơi xuống đất. Ông phẫn nộ nhìn con gái.
Cổ Tĩnh Tiệp cười đau khổ, hai hàng lệ trong suốt lăn dài trên mặt: “Cha! Con xin hỏi cha một câu: trong lòng cha, lợi ích gia tộc quan trọng hay hạnh phúc của con gái quan trọng?”
“Cái này thì có gì khác nhau? Gia tộc Hoắc Đức là một trong tứ đại gia tộc tại nước Mỹ. Hiện nay gia chủ đang là một trong những người được đề cử làm tổng thống nhiệm kì tới. Nếu như ngươi có thể được gả vào gia tộc Hoắc Đức thì có thể khiến cho địa vị của Cổ gia tại nước Mỹ được nâng cao một bậc. Hơn nữa ngươi cũng muốn gì được lấy. Những điều này có gì không tốt?” Cổ Ba Ba lạnh lùng nhìn con gái.
Cổ Tĩnh Tiệp cười tự giễu, lau khô nước mắt, nhìn cha nàng nói: “Cha! Con đã làm cha thất vọng. Con muốn được hạnh phúc. Mà cha có biết cái gì được gọi là hạnh phúc không? Không có tình yêu, cuộc hôn nhân ấy làm sao có hạnh phúc được? ”
“Ai nói không có tình yêu hôn nhân sẽ không hạnh phúc? Ta với mẹ ngươi trước khi kết hôn cũng mới chỉ gặp nhau có hai lần. Không phải chúng ta vẫn sống tốt như thường đó sao? Ngươi muốn nói chuyện tân tiến với ta ư?” Cổ Ba Ba lạnh lùng nói.
“Phải như vậy không? Cuối cùng thì sao? Mẹ con đâu? Vì sao từ lúc sinh ra tới giờ con không được gặp mẹ? Con hận cha! Từ trước đến giờ con chưa bao giờ hận một người nào. Ở trong mắt cha lúc nào cũng chỉ có tiền tài, chỉ có địa vị?” Cổ Tĩnh Tiệp lạnh lùng nói.
“Im miệng!” Cổ Ba Ba đứng lên cho Cổ Tĩnh Tiệp một cái tát vào mặt.
Cổ Tĩnh Tiệp hung hăng nhìn cha nàng, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói: “Đây là lần thứ hai cha đánh con. Vì con đã đánh mất trinh tiết hay bởi vì con không muốn làm công cụ mưu cầu quyền lợi của cha mà cha đánh con?”
Giọng Cổ Ba Ba trùng xuống, nhìn Cổ Tĩnh Tiệp nói: “Tĩnh Nhi! Con đừng trách cha. Cha làm tất cả cũng chỉ là muốn tốt cho con mà thôi. Con không muốn nói cho cha biết cha của đứa bé là ai, cha có thể không hỏi nữa. Nhưng cha muốn con hứa với ta sau này tuyệt đối không gặp lại hắn ta nữa. Mà nhất định con phải bỏ đi loài nghiệt chủng này. Bồi dưỡng thân thể cho tốt để vào Hoắc Đức gia!”
Nhìn cha một cách khinh bỉ, Cổ Tĩnh Tiệp đứng lên nói: “Xin lỗi cha! Đây là con của con. Con tuyệt đối sẽ không bỏ nó đi! Lại càng không muốn bị gả vào Hoắc Đức gia. Muốn gả cha tự mình đi mà gả!” Nói xong, trong chớp mắt, Cổ Tĩnh Tiệp xoay người rời khỏi nhà. Nàng muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Trong lòng nàng lúc này thực sự rất khó chịu.
“Ngươi…ngươi… Nếu như ngươi không lấy chồng thì ta và ngươi sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa!” Cổ Ba Ba đứng lên chỉ vào bóng của Cổ Tĩnh Tiệp nói.
Cổ Tĩnh Tiệp cười đau khổ. Nàng không nghĩ rằng ngay cả những lời như vậy cha nàng cũng có thể nói được! Quay lại nhìn cha, nàng lạnh lùng nói: “Sẽ như cha mong muốn!” Nói xong nàng cũng không quay đầu lại, đi khỏi nhà.
Rời khỏi nhà, Cổ Tĩnh Tiệp mới nhận ra mình không còn chỗ nào để đi nữa. Vội vã rời đi, nàng cũng chỉ mang theo một ít tiền mặt trên người. Suy nghĩ một chút, Cổ Tĩnh Tiệp quyết định đi New York nương nhờ một người bạn học là một trong số ít những bạn bè của nàng.
New York là một đô thị sầm uất. Sau khi đến đây Cổ Tĩnh Tiệp mới biết người bạn của mình đã rời khỏi nơi này từ lâu. Lâm vào đường cùng, nàng không thể làm gì khác hơn là tìm một nơi ở tạm thời rồi tính tiếp. Nhưng khi nàng đem thẻ tín dụng ra trả tiền thì mới biết thẻ tín dụng của mình đã bị cha đóng lại. Trong lòng nàng hiểu rõ cha muốn dùng cách này làm cho nàng phải khuất phục. Vì cha nghĩ rằng, nàng được nuông chiều từ bé, quen sinh hoạt xa xỉ, bây giờ rời đi không có tiền trong người sẽ không thể sống nổi.
Cổ Tĩnh Tiệp quyết định chống đối cha đến cùng. Cho rằng phong tỏa kinh tế của mình có thể khiến mình khuất phục hay sao? Không! Tuyệt đối không thể! Vì hạnh phúc của chính mình, vì đứa con trong bụng, mình sẽ phải học cách sống bằng chính sức lực của mình.
Bằng cấp của Cổ Tĩnh Tiệp không thấp. Đáng tiếc là nàng chưa có kinh nghiệp thực tế. Mà Mỹ là một trong những quốc gia rất coi trọng kinh nghiệm thực tiễn. Nàng cảm thấy muốn tìm một công việc quả rất khó khăn. Vất vả lắm mới kiếm được một chân đánh máy chữ nhưng khi biết nàng đã có thai ba tháng, họ lại không dám nhận nàng. Chỉ được một thời gian ngắn, tiền trong túi Cổ Tĩnh Tiệp đã hết. Cổ Tĩnh Tiệp có một chút tuyệt vọng. Nàng nghĩ tới Đường Phong. Nàng đã định gọi điện cho hắn để khóc lóc, kể lể. Nhưng tính cách kiên cường không cho phép nàng làm như vậy.
Nhịn đói một ngày một đêm, trên người Cổ Tĩnh Tiệp chỉ còn sót lại đúng 5 đô la Mỹ. Nàng bèn vào một nhà hàng Trung Quốc. Nàng dự định sẽ ăn một món nào đó. Cho dù có muốn chết cũng không thể để cho đứa bé trong bụng bị đói. Từ nhỏ đến lớn lòng nàng đã chất chứa nhiều áp lực. Trong giờ phút này tất cả như bùng phát!
Không biết ông trời còn quan tâm đến nàng hay vận số của nàng may mắn. Nhà hàng trung quốc này đang cần tuyển người bán hàng. Yêu cầu không cao lắm, chỉ cần biết tiếng Anh và tiếng Trung là đủ.
Cổ Tĩnh Tiệp sau khi trông thấy thông báo tuyển dụng vội vã tìm gặp chủ nhà hàng. Người này là một phụ nữ tốt bụng người Trung Quốc khoảng hơn 30 tuổi, sau khi nghe nàng kể về cảnh ngộ mà nàng đã tao ngộ liền giữ nàng lại. Kể từ ngày đó, Cổ Tĩnh Tiệp đã có một công việc ổn định.
Tuy rằng tiền lương ít đến đáng thương, thậm chí tiền lương một ngày còn ít hơn tiền nàng mua hai chiếc tất trước đây rất nhiều nhưng nàng rất hài lòng. Nàng rất thích cảm giác mình đã nuôi sống được chính bản thân mình.
“Tĩnh Tiệp à! Đừng làm nữa, tới đây nghỉ ngơi một chút đi. Bây giờ chưa có khách đâu!” Bà chủ rất quan tâm tới Cổ Tĩnh Tiệp. Tuy rằng Cổ Tĩnh Tiệp làm việc chân tay còn lóng ngóng nhưng nàng rất nỗ lực, chăm chỉ.
Cổ Tĩnh Tiệp quay đầu lại phía bà chủ cười ngọt ngào nói: “Không sao đâu ạ! Em lau xong cái bàn này đã!”
“Tĩnh Tiệp à! Em thật không hiểu chuyện gì cả! Trong bụng em bây giờ còn có một tiểu bảo bảo, em phải chú ý đến cơ thể của mình chứ? Chị là người từng trải. Nghe lời chị không sai đâu! Sáng mai chị sẽ cùng em đi tới bệnh viện để kiểm tra một chút!” Bà chủ chẳng biết làm thế nào, đành lắc đầu, tiến đến giành lấy cái giẻ lau trong tay Cổ Tĩnh Tiệp rồi kéo nàng ngồi xuống nói.
Cổ Tĩnh Tiệp rất cảm kích bà chủ. Tại những nơi khác, các ông bà chủ bào giờ cũng muốn vắt kiệt toàn bộ sức lao động của người lao động. Nhưng chị Phương không giống như vậy. Bà chủ của nàng với tất cả người làm đều tốt như vậy cả.
“Chị Phương! Cảm ơn chị!” Cổ Tĩnh Tiệp nhận chén nước mà bà chủ đưa cho, nhẹ giọng nói.
Bà chủ nhìn Cổ Tĩnh Tiệp, thở dài nói: “Nha đầu ngốc! Đừng khách khí với chị như vậy. Ôi, em không định tìm cha cho đứa trẻ hay sao?”
Trong khoảng thời gian ở chung với bà chủ, Cổ Tĩnh Tiệp đem chuyện của mình, ngoại trừ thân phận thật của cô, nói cho chị Phương nghe. Nàng biết chị Phương là người tốt. Không nói cho cô ta biết thân phận, cũng là sợ liên lụy đến cô ta mà thôi.
Lắc đầu, Cổ Tĩnh Tiệp nói: "Không! Em sẽ không tìm hắn. Mà hắn căn bản không biết bản thân mình đã có con. Em không muốn hắn vì đứa con này mà gắn bó với em. Giống như trước đó, em không muốn hắn vì trách nhiệm mà gắn bó với em vậy!"
"Nha đầu! Em cảm thấy em làm như vậy có đáng không? Em nỗ lực nhiều như vậy rốt cuộc muốn chứng minh cái gì? Chị hỏi em, em có yêu hắn không? Nếu như em yêu hắn thì đừng lo lắng suy nghĩ vì sao mà hắn gắn bó với em! Mặc kệ là vì sao, chỉ cần hắn nguyện ý gắn bó với em nghĩa là trong lòng hắn có em. Tất cả đàn ông đều giống nhau. Nếu trong lòng hắn không có em thì cho dù em vì hắn sinh đứa con này, hắn cũng sẽ không gắn bó với em đâu!" Chị Phương một lần nữa kiên trì giảng giải.
Cổ tĩnh tiệp nhìn chị Phương cười cười nói: "Chị Phương! Có thể chị cảm thấy em rất ngốc! Nhưng em hiểu rõ những gì mình đang nghĩ, đang làm. Nếu như hắn thực sự yêu em, lần này hắn nhất định sẽ tìm đến em. Nếu như hắn không đến tìm em có nghĩa là hắn không yêu em. Gắn bó với một người không yêu thương mình không phải là điều em mong muốn! Có thể em rất ích kỷ. Nhưng em đã làm vợ ai thì người đó nhất định phải toàn tâm toàn ý yêu em. Trong lòng có em thôi thì chưa đủ. Từ nhỏ em đã không biết mặt mẹ và cũng không hiểu tình cảm giữa cha em và mẹ em là thứ tình cảm như thế nào? Tình yêu đầu tiên mà em biết là câu chuyện thầy giáo kể về hoàng tử và công chúa. Em nghĩ em muốn làm một công chúa đợi hoàng tử. Nếu như không đợi được hoàng tử, em tình nguyện sống độc thân cả đời!"
"Tĩnh tiệp! Em thực sự rất ngốc! Một người con gái muốn tìm chỗ dừng chân vốn dĩ đã không phải là chuyện dễ dàng. Huống chi em còn có một đứa con trong bụng!" Thực sự Chị Phương không biết làm thế nào với Cổ Tĩnh Tiệp nữa. Cô gái này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính cách quá quật cường.
Cổ Tĩnh Tiệp nhẹ nhàng cười nói: "Khách đến kìa! Em đi đây." Nói xong nàng hướng phía hai người khách vừa ngồi xuống đi tới.
Chị Phương lắc đầu. Nha đầu kia mỗi lần nói đến chuyện này đều tìm cớ tránh né. Thực ra cô gái này rất giống nàng. Trong thời gian ở lại đây, thực sự cô ta khiến nàng rất vừa ý.
Trong chớp mắt, Cổ Tĩnh Tiệp đã quay người, đi đến chỗ hai vị khách. Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống. Những lời nói của chị Phương nàng sao lại không hiểu chứ? Nàng cũng biết như vậy rất khổ. Hiện tại, nàng thậm chí còn không dám nghĩ sau khi sinh con, nàng dựa vào cái gì để nuôi sống đứa con này. Nhưng nàng có thể làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ nàng phải đi tìm Đường Phong, nói cho hắn biết hắn sắp có con và yêu cầu hắn chịu trách nhiệm? Nàng không làm được như vậy! Hay là về nhà thuận theo ý của cha? Điều này càng không thể được. Bây giờ, chỉ có thể tới đâu hay tới đó, tính từng bước một mà thôi!
“Xin hỏi hai vị dùng gì?" Cổ Tĩnh Tiệp lau nước mắt, hỏi hai người khách.
Hai người này nhìn xung quanh một chút, sau đó một người nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lão gia cho chúng tôi tới nói cho cô biết rằng: nếu như cô chấp nhận điều kiện của lão gia, người sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Cổ Tĩnh Tiệp biến sắc, lạnh lùng nhìn hai người nói: "Nếu như hai vị tới dùng bữa thì xin mời gọi món ăn. Còn nếu như hai vị tới để tìm tiểu thư nào đó thì xin lỗi, nơi này không có người các ngươi muốn tìm!"
"Tiểu thư! Cô theo chúng tôi trở về đi. Nếu như cô không quay về, nơi này và cả bản thân bà chủ cũng sẽ gặp chuyện không hay" Người nọ lại nói.
Cổ Tĩnh Tiệp hung hăng đem thực đơn đặt trên bàn, nhìn hai người khách lạnh lùng nói: "Các ngươi trở về giúp ta chuyển lời tới ông ấy rằng: muốn ta quay về cũng được nhưng phải hủy ngay hôn lễ buồn cười đó. Ngoài ra không được can thiệp vào quan hệ cá nhân của ta nữa! Bằng không thì đừng bàn nữa! Còn nữa! Nếu như ông ấy dám làm gì đối với chị Phương, ta đây sẽ khiến cho ông ấy hối hận cả đời! Nếu như ông ấy không tin, cứ thử làm xem! Bây giờ mời các ngươi đi cho!" Nói xong Cổ Tĩnh Tiệp xoay người đi trở về bên cạnh Chị Phương.
"Tĩnh Tiệp! Có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?" Chị Phương nhướn mày hỏi.
Cổ Tĩnh Tiệp lắc đầu cười to nói: "Không có việc gì! Chỉ là có hai người cố tình gây sự nhưng tìm nhầm người mà thôi."
Chị Phương còn đang có thâm ý khác, liếc mắt nhìn Cổ Tĩnh Tiệp nhưng không hề nói gì. Cổ Tĩnh Tiệp thầm phát thệ trong lòng. Nếu như cha dám ra tay đối với Chị Phương, nàng nhất định sẽ làm đúng theo những gì đã nói!
Còn nhớ rõ ngày đó, một lần nàng nôn khan trước mặt cha nàng. Từ lâu cha Cổ Tĩnh Tiệp đã hoài nghi bèn ép nàng đến bác sĩ khám.
Kết quả kiểm tra khiến Cổ Ba Ba rất kinh ngạc. Không ngờ con gái mình đã có thai 3 tháng mà nó không hề nói. Dưới sự phẫn nộ, Cổ Ba Ba cho nàng mấy cái tát cũng không khiến nàng nói ra cha đứa bé là ai.
Từ nhỏ đến lớn, Cổ Tĩnh Tiệp chưa bao giờ bị cha đánh. Thái độ của cha khơi dậy trong lòng nàng sự bất mãn mãnh mẽ. Có chết nàng cũng sẽ không nói cho cha biết. Cổ Ba Ba nhốt nàng tại nhà tròn hai ngày. Mãi cho tới khi thấy nàng tuyệt thực để phản kháng, Cổ Ba Ba mới chịu thả nàng ra.
“Tĩnh nhi! Nói cho ta biết cha của đứa bé này rốt cuộc là ai? Có đúng là gã Đinh Lỗi đó không?” Cổ Ba Ba lại hỏi một lần nữa.
“Nếu đúng như vậy thì cha sẽ đi giết hắn hay sao?” Cổ Tĩnh Tiệp vẻ mặt không thể biểu lộ cảm xúc.
Cổ Ba Ba thấy con gái nói như vậy đương nhiên đoán biết rằng Đinh Lỗi không liên can. Ông nhìn con gái rồi nói: “Không phải Đinh Lỗi? Vậy đó là ai?”
“Nói cho cha biết, hắn còn có thể giữ được tính mệnh hay sao? Dù cha có đánh chết, con cũng không nói cho cha biết đâu.” Cổ Tĩnh Tiệp cười nhạt hai tiếng nói.
“Ngươi… ngươi đúng là đứa con gái bất hiếu! Làm sao ngươi có thể làm ra chuyện như thế này? Ngươi bảo ta làm sao có thể nhìn mặt, ăn nói với họ hàng, gia tộc Hoắc Đức?” Chén trà trong tay Cổ Ba Ba rơi xuống đất. Ông phẫn nộ nhìn con gái.
Cổ Tĩnh Tiệp cười đau khổ, hai hàng lệ trong suốt lăn dài trên mặt: “Cha! Con xin hỏi cha một câu: trong lòng cha, lợi ích gia tộc quan trọng hay hạnh phúc của con gái quan trọng?”
“Cái này thì có gì khác nhau? Gia tộc Hoắc Đức là một trong tứ đại gia tộc tại nước Mỹ. Hiện nay gia chủ đang là một trong những người được đề cử làm tổng thống nhiệm kì tới. Nếu như ngươi có thể được gả vào gia tộc Hoắc Đức thì có thể khiến cho địa vị của Cổ gia tại nước Mỹ được nâng cao một bậc. Hơn nữa ngươi cũng muốn gì được lấy. Những điều này có gì không tốt?” Cổ Ba Ba lạnh lùng nhìn con gái.
Cổ Tĩnh Tiệp cười tự giễu, lau khô nước mắt, nhìn cha nàng nói: “Cha! Con đã làm cha thất vọng. Con muốn được hạnh phúc. Mà cha có biết cái gì được gọi là hạnh phúc không? Không có tình yêu, cuộc hôn nhân ấy làm sao có hạnh phúc được? ”
“Ai nói không có tình yêu hôn nhân sẽ không hạnh phúc? Ta với mẹ ngươi trước khi kết hôn cũng mới chỉ gặp nhau có hai lần. Không phải chúng ta vẫn sống tốt như thường đó sao? Ngươi muốn nói chuyện tân tiến với ta ư?” Cổ Ba Ba lạnh lùng nói.
“Phải như vậy không? Cuối cùng thì sao? Mẹ con đâu? Vì sao từ lúc sinh ra tới giờ con không được gặp mẹ? Con hận cha! Từ trước đến giờ con chưa bao giờ hận một người nào. Ở trong mắt cha lúc nào cũng chỉ có tiền tài, chỉ có địa vị?” Cổ Tĩnh Tiệp lạnh lùng nói.
“Im miệng!” Cổ Ba Ba đứng lên cho Cổ Tĩnh Tiệp một cái tát vào mặt.
Cổ Tĩnh Tiệp hung hăng nhìn cha nàng, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói: “Đây là lần thứ hai cha đánh con. Vì con đã đánh mất trinh tiết hay bởi vì con không muốn làm công cụ mưu cầu quyền lợi của cha mà cha đánh con?”
Giọng Cổ Ba Ba trùng xuống, nhìn Cổ Tĩnh Tiệp nói: “Tĩnh Nhi! Con đừng trách cha. Cha làm tất cả cũng chỉ là muốn tốt cho con mà thôi. Con không muốn nói cho cha biết cha của đứa bé là ai, cha có thể không hỏi nữa. Nhưng cha muốn con hứa với ta sau này tuyệt đối không gặp lại hắn ta nữa. Mà nhất định con phải bỏ đi loài nghiệt chủng này. Bồi dưỡng thân thể cho tốt để vào Hoắc Đức gia!”
Nhìn cha một cách khinh bỉ, Cổ Tĩnh Tiệp đứng lên nói: “Xin lỗi cha! Đây là con của con. Con tuyệt đối sẽ không bỏ nó đi! Lại càng không muốn bị gả vào Hoắc Đức gia. Muốn gả cha tự mình đi mà gả!” Nói xong, trong chớp mắt, Cổ Tĩnh Tiệp xoay người rời khỏi nhà. Nàng muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Trong lòng nàng lúc này thực sự rất khó chịu.
“Ngươi…ngươi… Nếu như ngươi không lấy chồng thì ta và ngươi sẽ không còn quan hệ gì với nhau nữa!” Cổ Ba Ba đứng lên chỉ vào bóng của Cổ Tĩnh Tiệp nói.
Cổ Tĩnh Tiệp cười đau khổ. Nàng không nghĩ rằng ngay cả những lời như vậy cha nàng cũng có thể nói được! Quay lại nhìn cha, nàng lạnh lùng nói: “Sẽ như cha mong muốn!” Nói xong nàng cũng không quay đầu lại, đi khỏi nhà.
Rời khỏi nhà, Cổ Tĩnh Tiệp mới nhận ra mình không còn chỗ nào để đi nữa. Vội vã rời đi, nàng cũng chỉ mang theo một ít tiền mặt trên người. Suy nghĩ một chút, Cổ Tĩnh Tiệp quyết định đi New York nương nhờ một người bạn học là một trong số ít những bạn bè của nàng.
New York là một đô thị sầm uất. Sau khi đến đây Cổ Tĩnh Tiệp mới biết người bạn của mình đã rời khỏi nơi này từ lâu. Lâm vào đường cùng, nàng không thể làm gì khác hơn là tìm một nơi ở tạm thời rồi tính tiếp. Nhưng khi nàng đem thẻ tín dụng ra trả tiền thì mới biết thẻ tín dụng của mình đã bị cha đóng lại. Trong lòng nàng hiểu rõ cha muốn dùng cách này làm cho nàng phải khuất phục. Vì cha nghĩ rằng, nàng được nuông chiều từ bé, quen sinh hoạt xa xỉ, bây giờ rời đi không có tiền trong người sẽ không thể sống nổi.
Cổ Tĩnh Tiệp quyết định chống đối cha đến cùng. Cho rằng phong tỏa kinh tế của mình có thể khiến mình khuất phục hay sao? Không! Tuyệt đối không thể! Vì hạnh phúc của chính mình, vì đứa con trong bụng, mình sẽ phải học cách sống bằng chính sức lực của mình.
Bằng cấp của Cổ Tĩnh Tiệp không thấp. Đáng tiếc là nàng chưa có kinh nghiệp thực tế. Mà Mỹ là một trong những quốc gia rất coi trọng kinh nghiệm thực tiễn. Nàng cảm thấy muốn tìm một công việc quả rất khó khăn. Vất vả lắm mới kiếm được một chân đánh máy chữ nhưng khi biết nàng đã có thai ba tháng, họ lại không dám nhận nàng. Chỉ được một thời gian ngắn, tiền trong túi Cổ Tĩnh Tiệp đã hết. Cổ Tĩnh Tiệp có một chút tuyệt vọng. Nàng nghĩ tới Đường Phong. Nàng đã định gọi điện cho hắn để khóc lóc, kể lể. Nhưng tính cách kiên cường không cho phép nàng làm như vậy.
Nhịn đói một ngày một đêm, trên người Cổ Tĩnh Tiệp chỉ còn sót lại đúng 5 đô la Mỹ. Nàng bèn vào một nhà hàng Trung Quốc. Nàng dự định sẽ ăn một món nào đó. Cho dù có muốn chết cũng không thể để cho đứa bé trong bụng bị đói. Từ nhỏ đến lớn lòng nàng đã chất chứa nhiều áp lực. Trong giờ phút này tất cả như bùng phát!
Không biết ông trời còn quan tâm đến nàng hay vận số của nàng may mắn. Nhà hàng trung quốc này đang cần tuyển người bán hàng. Yêu cầu không cao lắm, chỉ cần biết tiếng Anh và tiếng Trung là đủ.
Cổ Tĩnh Tiệp sau khi trông thấy thông báo tuyển dụng vội vã tìm gặp chủ nhà hàng. Người này là một phụ nữ tốt bụng người Trung Quốc khoảng hơn 30 tuổi, sau khi nghe nàng kể về cảnh ngộ mà nàng đã tao ngộ liền giữ nàng lại. Kể từ ngày đó, Cổ Tĩnh Tiệp đã có một công việc ổn định.
Tuy rằng tiền lương ít đến đáng thương, thậm chí tiền lương một ngày còn ít hơn tiền nàng mua hai chiếc tất trước đây rất nhiều nhưng nàng rất hài lòng. Nàng rất thích cảm giác mình đã nuôi sống được chính bản thân mình.
“Tĩnh Tiệp à! Đừng làm nữa, tới đây nghỉ ngơi một chút đi. Bây giờ chưa có khách đâu!” Bà chủ rất quan tâm tới Cổ Tĩnh Tiệp. Tuy rằng Cổ Tĩnh Tiệp làm việc chân tay còn lóng ngóng nhưng nàng rất nỗ lực, chăm chỉ.
Cổ Tĩnh Tiệp quay đầu lại phía bà chủ cười ngọt ngào nói: “Không sao đâu ạ! Em lau xong cái bàn này đã!”
“Tĩnh Tiệp à! Em thật không hiểu chuyện gì cả! Trong bụng em bây giờ còn có một tiểu bảo bảo, em phải chú ý đến cơ thể của mình chứ? Chị là người từng trải. Nghe lời chị không sai đâu! Sáng mai chị sẽ cùng em đi tới bệnh viện để kiểm tra một chút!” Bà chủ chẳng biết làm thế nào, đành lắc đầu, tiến đến giành lấy cái giẻ lau trong tay Cổ Tĩnh Tiệp rồi kéo nàng ngồi xuống nói.
Cổ Tĩnh Tiệp rất cảm kích bà chủ. Tại những nơi khác, các ông bà chủ bào giờ cũng muốn vắt kiệt toàn bộ sức lao động của người lao động. Nhưng chị Phương không giống như vậy. Bà chủ của nàng với tất cả người làm đều tốt như vậy cả.
“Chị Phương! Cảm ơn chị!” Cổ Tĩnh Tiệp nhận chén nước mà bà chủ đưa cho, nhẹ giọng nói.
Bà chủ nhìn Cổ Tĩnh Tiệp, thở dài nói: “Nha đầu ngốc! Đừng khách khí với chị như vậy. Ôi, em không định tìm cha cho đứa trẻ hay sao?”
Trong khoảng thời gian ở chung với bà chủ, Cổ Tĩnh Tiệp đem chuyện của mình, ngoại trừ thân phận thật của cô, nói cho chị Phương nghe. Nàng biết chị Phương là người tốt. Không nói cho cô ta biết thân phận, cũng là sợ liên lụy đến cô ta mà thôi.
Lắc đầu, Cổ Tĩnh Tiệp nói: "Không! Em sẽ không tìm hắn. Mà hắn căn bản không biết bản thân mình đã có con. Em không muốn hắn vì đứa con này mà gắn bó với em. Giống như trước đó, em không muốn hắn vì trách nhiệm mà gắn bó với em vậy!"
"Nha đầu! Em cảm thấy em làm như vậy có đáng không? Em nỗ lực nhiều như vậy rốt cuộc muốn chứng minh cái gì? Chị hỏi em, em có yêu hắn không? Nếu như em yêu hắn thì đừng lo lắng suy nghĩ vì sao mà hắn gắn bó với em! Mặc kệ là vì sao, chỉ cần hắn nguyện ý gắn bó với em nghĩa là trong lòng hắn có em. Tất cả đàn ông đều giống nhau. Nếu trong lòng hắn không có em thì cho dù em vì hắn sinh đứa con này, hắn cũng sẽ không gắn bó với em đâu!" Chị Phương một lần nữa kiên trì giảng giải.
Cổ tĩnh tiệp nhìn chị Phương cười cười nói: "Chị Phương! Có thể chị cảm thấy em rất ngốc! Nhưng em hiểu rõ những gì mình đang nghĩ, đang làm. Nếu như hắn thực sự yêu em, lần này hắn nhất định sẽ tìm đến em. Nếu như hắn không đến tìm em có nghĩa là hắn không yêu em. Gắn bó với một người không yêu thương mình không phải là điều em mong muốn! Có thể em rất ích kỷ. Nhưng em đã làm vợ ai thì người đó nhất định phải toàn tâm toàn ý yêu em. Trong lòng có em thôi thì chưa đủ. Từ nhỏ em đã không biết mặt mẹ và cũng không hiểu tình cảm giữa cha em và mẹ em là thứ tình cảm như thế nào? Tình yêu đầu tiên mà em biết là câu chuyện thầy giáo kể về hoàng tử và công chúa. Em nghĩ em muốn làm một công chúa đợi hoàng tử. Nếu như không đợi được hoàng tử, em tình nguyện sống độc thân cả đời!"
"Tĩnh tiệp! Em thực sự rất ngốc! Một người con gái muốn tìm chỗ dừng chân vốn dĩ đã không phải là chuyện dễ dàng. Huống chi em còn có một đứa con trong bụng!" Thực sự Chị Phương không biết làm thế nào với Cổ Tĩnh Tiệp nữa. Cô gái này cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính cách quá quật cường.
Cổ Tĩnh Tiệp nhẹ nhàng cười nói: "Khách đến kìa! Em đi đây." Nói xong nàng hướng phía hai người khách vừa ngồi xuống đi tới.
Chị Phương lắc đầu. Nha đầu kia mỗi lần nói đến chuyện này đều tìm cớ tránh né. Thực ra cô gái này rất giống nàng. Trong thời gian ở lại đây, thực sự cô ta khiến nàng rất vừa ý.
Trong chớp mắt, Cổ Tĩnh Tiệp đã quay người, đi đến chỗ hai vị khách. Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống. Những lời nói của chị Phương nàng sao lại không hiểu chứ? Nàng cũng biết như vậy rất khổ. Hiện tại, nàng thậm chí còn không dám nghĩ sau khi sinh con, nàng dựa vào cái gì để nuôi sống đứa con này. Nhưng nàng có thể làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ nàng phải đi tìm Đường Phong, nói cho hắn biết hắn sắp có con và yêu cầu hắn chịu trách nhiệm? Nàng không làm được như vậy! Hay là về nhà thuận theo ý của cha? Điều này càng không thể được. Bây giờ, chỉ có thể tới đâu hay tới đó, tính từng bước một mà thôi!
“Xin hỏi hai vị dùng gì?" Cổ Tĩnh Tiệp lau nước mắt, hỏi hai người khách.
Hai người này nhìn xung quanh một chút, sau đó một người nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, lão gia cho chúng tôi tới nói cho cô biết rằng: nếu như cô chấp nhận điều kiện của lão gia, người sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Cổ Tĩnh Tiệp biến sắc, lạnh lùng nhìn hai người nói: "Nếu như hai vị tới dùng bữa thì xin mời gọi món ăn. Còn nếu như hai vị tới để tìm tiểu thư nào đó thì xin lỗi, nơi này không có người các ngươi muốn tìm!"
"Tiểu thư! Cô theo chúng tôi trở về đi. Nếu như cô không quay về, nơi này và cả bản thân bà chủ cũng sẽ gặp chuyện không hay" Người nọ lại nói.
Cổ Tĩnh Tiệp hung hăng đem thực đơn đặt trên bàn, nhìn hai người khách lạnh lùng nói: "Các ngươi trở về giúp ta chuyển lời tới ông ấy rằng: muốn ta quay về cũng được nhưng phải hủy ngay hôn lễ buồn cười đó. Ngoài ra không được can thiệp vào quan hệ cá nhân của ta nữa! Bằng không thì đừng bàn nữa! Còn nữa! Nếu như ông ấy dám làm gì đối với chị Phương, ta đây sẽ khiến cho ông ấy hối hận cả đời! Nếu như ông ấy không tin, cứ thử làm xem! Bây giờ mời các ngươi đi cho!" Nói xong Cổ Tĩnh Tiệp xoay người đi trở về bên cạnh Chị Phương.
"Tĩnh Tiệp! Có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?" Chị Phương nhướn mày hỏi.
Cổ Tĩnh Tiệp lắc đầu cười to nói: "Không có việc gì! Chỉ là có hai người cố tình gây sự nhưng tìm nhầm người mà thôi."
Chị Phương còn đang có thâm ý khác, liếc mắt nhìn Cổ Tĩnh Tiệp nhưng không hề nói gì. Cổ Tĩnh Tiệp thầm phát thệ trong lòng. Nếu như cha dám ra tay đối với Chị Phương, nàng nhất định sẽ làm đúng theo những gì đã nói!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.