Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 491: Nam nam đại hôn (8)
Nhất thế Phong Lưu
05/08/2014
“Hôm qua Càn Khôn Thiên Hợp Tháp đã xảy ra sai sót khiến thiếu
chủ phải sợ hãi. Hôm nay ta mượn địa điểm của Mộc huynh để mở tiệc xin
lỗi ngươi.”
Hôm nay Phong Vân được an bài ngồi ngay bên cạnh Mộc Hoàng, thấy Phượng Vũ Náo nói vậy, nàng liền đứng dậy nhận chén rượu trong tay hắn và cười nói, “Đế quân quá lời rồi. Thần khí xảy ra vấn đề là việc không ai ngờ được, tôi sao có thể trách Đế quân. Chúng ta không nên đề cập đến chuyện đó nữa.” Vừa nói, nàng vừa nâng chén rượu Phượng Vũ Náo đưa cho và uống một hơi cạn sạch cực kỳ sảng khoái.
Phượng Vũ Náo thấy vậy liền cười ha hả, “Tốt, rất sảng khoái!” Hắn nói một câu rồi cũng uống cạn sạch rượu trong chén.
Đám quần thần Nam Viên đang vây xung quanh thấy vậy cũng không khỏi vỗ tay cùng vui.
“Ha ha, Mộc huynh, ta cũng mời ngài một chén!” Giữa tiếng cười rộn rã, Ngàn Dạ Cách bưng chén rượu hướng về phía Mộc Hoàng. Hắn nói tiếp, “Khó gặp được người tài lại đẹp đôi như vậy, thế nào cũng đáng được chúc mừng!” Vừa dứt lời, hắn liền uống cạn một hơi.
Khi nghe xong những lời Ngàn Dạ Cách vừa nói, cả đám triều thần của Nam Viên đều nhất tề im lặng trong nháy mắt, ngay sau đó, những tiếng cười ha hả và những tiếng hô “Đúng vậy” “Đúng vậy” liên tiếp vang lên.
Cả đám triều thần của Nam Viên miệng hô “Đúng vậy” nhưng chỉ trong lòng bọn họ mới biết bản thân có vui mừng thật hay không, còn Mộc Hoàng thì vẫn không đổi sắc mặt mà nâng chén rượu trong tay lên nhận lời chúc mừng.
Ngàn Dạ Cách thấy vậy liền cười cười và thoáng nhìn về phía Phong Vân đang ngồi bên cạnh Mộc Hoàng. Hắn lại nhìn về phía Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo và ấm giọng nói, “Phượng Vũ huynh, xem ra tới sớm không bằng đúng dịp. Mộc huynh đã dám vì người khác mà làm ra những chuyện kinh hãi thế tục, quả thực là một người coi trọng tình cảm và dám yêu dám hận. Ta và ngài đều có mặt ở đây, dù thế nào cũng phải giúp Mộc huynh hoàn thành tâm nguyện.”
Dứt lời, Ngàn Dạ Cách lại quay đầu nhìn sang Mộc Hoàng và cười nói, “Mộc huynh, hỉ sự* bao giờ tiến hành? Ta và Phượng Vũ huynh nhất định sẽ tặng lễ vật!”
(*Hỉ sự: Tiệc cưới)
“Đúng là phải có lễ vật!” Phượng Vũ Náo phụ họa. Hắn cũng không tin Mộc Hoàng có can đảm cưới đàn ông.
Một lời vừa dứt, đám quần thần Nam Viên đang tỏ ra vui mừng cũng không khỏi cứng đờ mặt mày. Tổ chức hỉ sự? Tổ chức hỉ sự cho hai nam nhân? Nói đùa gì vậy?
“Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn… Phải…” Công tước lễ bộ lập tức lắp bắp xen lời.
Công tước lễ bộ còn chưa dứt lời thì Mộc Hoàng đột nhiên buông chén rượu trong tay rồi xoay người kéo lấy tay Phong Vân. Hắn nói vô cùng nghiêm túc, “Bản quân cũng có ý này. Lễ bộ, hai mươi sáu tháng này là ngày rất tốt, ta sẽ ban chỉ công bố với thiên hạ, bản quân muốn làm đám cưới với Phong Vân.”
“Cái gì?”
Quần thần Nam Viên lập tức chao đảo trong gió.
Hôm nay Phong Vân được an bài ngồi ngay bên cạnh Mộc Hoàng, thấy Phượng Vũ Náo nói vậy, nàng liền đứng dậy nhận chén rượu trong tay hắn và cười nói, “Đế quân quá lời rồi. Thần khí xảy ra vấn đề là việc không ai ngờ được, tôi sao có thể trách Đế quân. Chúng ta không nên đề cập đến chuyện đó nữa.” Vừa nói, nàng vừa nâng chén rượu Phượng Vũ Náo đưa cho và uống một hơi cạn sạch cực kỳ sảng khoái.
Phượng Vũ Náo thấy vậy liền cười ha hả, “Tốt, rất sảng khoái!” Hắn nói một câu rồi cũng uống cạn sạch rượu trong chén.
Đám quần thần Nam Viên đang vây xung quanh thấy vậy cũng không khỏi vỗ tay cùng vui.
“Ha ha, Mộc huynh, ta cũng mời ngài một chén!” Giữa tiếng cười rộn rã, Ngàn Dạ Cách bưng chén rượu hướng về phía Mộc Hoàng. Hắn nói tiếp, “Khó gặp được người tài lại đẹp đôi như vậy, thế nào cũng đáng được chúc mừng!” Vừa dứt lời, hắn liền uống cạn một hơi.
Khi nghe xong những lời Ngàn Dạ Cách vừa nói, cả đám triều thần của Nam Viên đều nhất tề im lặng trong nháy mắt, ngay sau đó, những tiếng cười ha hả và những tiếng hô “Đúng vậy” “Đúng vậy” liên tiếp vang lên.
Cả đám triều thần của Nam Viên miệng hô “Đúng vậy” nhưng chỉ trong lòng bọn họ mới biết bản thân có vui mừng thật hay không, còn Mộc Hoàng thì vẫn không đổi sắc mặt mà nâng chén rượu trong tay lên nhận lời chúc mừng.
Ngàn Dạ Cách thấy vậy liền cười cười và thoáng nhìn về phía Phong Vân đang ngồi bên cạnh Mộc Hoàng. Hắn lại nhìn về phía Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo và ấm giọng nói, “Phượng Vũ huynh, xem ra tới sớm không bằng đúng dịp. Mộc huynh đã dám vì người khác mà làm ra những chuyện kinh hãi thế tục, quả thực là một người coi trọng tình cảm và dám yêu dám hận. Ta và ngài đều có mặt ở đây, dù thế nào cũng phải giúp Mộc huynh hoàn thành tâm nguyện.”
Dứt lời, Ngàn Dạ Cách lại quay đầu nhìn sang Mộc Hoàng và cười nói, “Mộc huynh, hỉ sự* bao giờ tiến hành? Ta và Phượng Vũ huynh nhất định sẽ tặng lễ vật!”
(*Hỉ sự: Tiệc cưới)
“Đúng là phải có lễ vật!” Phượng Vũ Náo phụ họa. Hắn cũng không tin Mộc Hoàng có can đảm cưới đàn ông.
Một lời vừa dứt, đám quần thần Nam Viên đang tỏ ra vui mừng cũng không khỏi cứng đờ mặt mày. Tổ chức hỉ sự? Tổ chức hỉ sự cho hai nam nhân? Nói đùa gì vậy?
“Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn… Phải…” Công tước lễ bộ lập tức lắp bắp xen lời.
Công tước lễ bộ còn chưa dứt lời thì Mộc Hoàng đột nhiên buông chén rượu trong tay rồi xoay người kéo lấy tay Phong Vân. Hắn nói vô cùng nghiêm túc, “Bản quân cũng có ý này. Lễ bộ, hai mươi sáu tháng này là ngày rất tốt, ta sẽ ban chỉ công bố với thiên hạ, bản quân muốn làm đám cưới với Phong Vân.”
“Cái gì?”
Quần thần Nam Viên lập tức chao đảo trong gió.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.