Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 492: Sư môn của Mộc Hoàng (1)
Nhất thế Phong Lưu
05/08/2014
Đế quân của bọn họ thực sự muốn cưới nam nhân? Thật sự muốn tổ chức đại hôn với Hách Liên Phong Vân?
Mặc cho đám quần thần Nam Viên đã nhất trí đối ngoại, mặc cho vẻ mặt ai nấy đều tỏ ra đồng tình một cách dối trá với lựa chọn của Đế quân, lúc này, cả bọn đều khiếp sợ đến mức không thể chịu nổi nữa, cả biển người bắt đầu xảy ra chấn động. Bọn họ không thể giả bộ thêm được nữa.
Trái ngược với đám quần thần Nam Viên đang bị lời nói của Mộc Hoàng làm cho rối loạn, ngồi trên ghế dành cho bậc vương giả, Phong Vân quay đầu nhìn Mộc Hoàng, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, ngay sau đó, trong mắt nàng bỗng tràn đầy vẻ ôn nhu và thấu suốt.
Nàng chậm rãi trở tay nắm chặt lấy bàn tay Mộc Hoàng đang lôi kéo nàng. Bàn tay của Mộc Hoàng rất lớn, rất ấm áp, rất thô ráp nhưng tràn đầy kiên nghị. Bàn tay này, người này đã vì nàng mà khuấy động đất trời, có thể để nàng yên tâm dựa vào, có thể để nàng đi gây họa rồi giải quyết mọi chuyện mà không cần nàng phải ra mặt giải quyết, có thể giúp nàng dẹp yên mọi việc.
Không cần nàng tận lực lo lắng, không cần nàng phải ra mặt giải quyết, đã lâu Phong Vân không có cảm giác như vậy, đã lâu không có cảm giác thực sự yên tâm, đã lâu không có cảm giác hạnh phúc như thể nếu trời có sụp xuống cũng có người chống đỡ giúp nàng.
Đó chính là cảm giác mà kiếp trước nàng cầu cũng không được, kiếp này rốt cuộc lại toại nguyện.
Nắm chặt lấy bàn tay của Mộc Hoàng, Phong Vân chậm rãi cong cong khóe môi rồi nở một nụ cười tươi tắn sáng lạn với hắn.
Mộc Hoàng trông thấy nụ cười Phong Vân dành cho mình, trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ thấu hiểu. Hắn không khỏi nắm chặt tay Phong Vân và nhìn lại nàng, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định chắc chắn.
Hai người chỉ im lặng nhìn nhau mà không nói lời nào.
Đứng phía dưới trông thấy Mộc Hoàng và Phong Vân ngồi trên vương vị liếc mắt đưa tình, Phượng Vũ Náo không khỏi nhíu mày lại.
Mặc cho đám quần thần Nam Viên đã nhất trí đối ngoại, mặc cho vẻ mặt ai nấy đều tỏ ra đồng tình một cách dối trá với lựa chọn của Đế quân, lúc này, cả bọn đều khiếp sợ đến mức không thể chịu nổi nữa, cả biển người bắt đầu xảy ra chấn động. Bọn họ không thể giả bộ thêm được nữa.
Trái ngược với đám quần thần Nam Viên đang bị lời nói của Mộc Hoàng làm cho rối loạn, ngồi trên ghế dành cho bậc vương giả, Phong Vân quay đầu nhìn Mộc Hoàng, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, ngay sau đó, trong mắt nàng bỗng tràn đầy vẻ ôn nhu và thấu suốt.
Nàng chậm rãi trở tay nắm chặt lấy bàn tay Mộc Hoàng đang lôi kéo nàng. Bàn tay của Mộc Hoàng rất lớn, rất ấm áp, rất thô ráp nhưng tràn đầy kiên nghị. Bàn tay này, người này đã vì nàng mà khuấy động đất trời, có thể để nàng yên tâm dựa vào, có thể để nàng đi gây họa rồi giải quyết mọi chuyện mà không cần nàng phải ra mặt giải quyết, có thể giúp nàng dẹp yên mọi việc.
Không cần nàng tận lực lo lắng, không cần nàng phải ra mặt giải quyết, đã lâu Phong Vân không có cảm giác như vậy, đã lâu không có cảm giác thực sự yên tâm, đã lâu không có cảm giác hạnh phúc như thể nếu trời có sụp xuống cũng có người chống đỡ giúp nàng.
Đó chính là cảm giác mà kiếp trước nàng cầu cũng không được, kiếp này rốt cuộc lại toại nguyện.
Nắm chặt lấy bàn tay của Mộc Hoàng, Phong Vân chậm rãi cong cong khóe môi rồi nở một nụ cười tươi tắn sáng lạn với hắn.
Mộc Hoàng trông thấy nụ cười Phong Vân dành cho mình, trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ thấu hiểu. Hắn không khỏi nắm chặt tay Phong Vân và nhìn lại nàng, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định chắc chắn.
Hai người chỉ im lặng nhìn nhau mà không nói lời nào.
Đứng phía dưới trông thấy Mộc Hoàng và Phong Vân ngồi trên vương vị liếc mắt đưa tình, Phượng Vũ Náo không khỏi nhíu mày lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.