Chương 30: Đây Là Tô Mì Của Em!
Thu Dạ Nhi
26/05/2013
Bên trong quán rất náo nhiệt, nhiều người đi lại, tiếng nói chuyện ồn ào. Hắn thế nào lại tới chỗ như thế này ăn cơm?
Còn…điều kiện vệ sinh có thể đảm bảo sao? [gú: thần ca là một trong những soái ca mắc bệnh ưa sạch sẽ :D]
Đang suy nghĩ, Tĩnh Vĩ vẫy tay gọi hắn, “Mạc Thần, chỗ này trống nè, anh mau tới đây.”
Hắn giả bộ không nghe thấy.
“Này, chỗ này còn trống, anh mau tới đây.”
Hắn vẫn không thèm để ý cô.
“Mạc Thần, anh mau tới đây!” Tĩnh Vĩ mất kiên nhẫn la to.
Rốt cuộc hắn phản ứng. Cô nhóc này, chiều ý để cô tự chọn, lại dám mang hắn tới nơi này để ăn tối!
Hắn vác bộ mặt chù ụ vô cùng không tình nguyện đi tới.
Tĩnh Vĩ ấn vai đè xuống, bắt hắn ngồi lên ghế. Còn mình ngồi đối diện, nghiêm túc dặn dò, “Em đi rửa mặt. Nhớ rõ có ai muốn ngồi đây, anh phải nói chỗ này có người đó!” Vừa nói cô vừa chỉ tay vào chỗ ngồi của mình.
Hắn phất tay, ý bảo đã biết.
Sau đó cô chạy đi gọi đồ ăn, “Chủ quán, cho cháu hai tô mì thịt bò, thêm hai chén nước, mỗi chén cho thêm một quả trứng gà, đậu phụ, không lấy nước béo. Một tô cho nhiều ớt và sa tế…”
Tĩnh Vĩ gọi với Mạc Thần, “Anh ăn cay được không?”
Thấy hắn không để ý, cô nói với chủ quán một tiếng, “Để cháu hỏi bạn một chút.”
Cô chạy lại chỗ hắn, “Anh có ăn được cay không? Có muốn thêm ớt không?
“Không cần.” Hắn thản nhiên nói.
“Chủ quán, cho cháu một tô không cay nhé.” Cô lại đến chỗ chủ quán rồi lại chạy trở về.
Khi ngồi xuống trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn nhìn cô, nhướng mày, “Em xác định có thể ăn sao?”
“Đương nhiên, mà ăn rất ngon nữa.” Tĩnh Vĩ chì vào những người người xung quanh, “Anh xem có rất nhiều khách vào ăn. Em cho anh biết, nơi này rất nổi tiếng. Khẳng định anh chưa bao giờ nếm thử vị mì thịt bò nào như ở đây. Hơn nữa em đảm bảo, anh ăn xong lần sau còn muốn tới đây nữa.”
“Thôi, không có lần tới.” Mạc Thần lầm bầm.
Lần tới ư? Hắn thề, nhất định không để cho cô nhóc này tự mình chọn nơi ăn uống!
Lát sau, hai tô mì nóng hổi nghi ngút khói được bưng lên.
Tĩnh Vĩ lúc này thật sự đói bụng, một ngày rồi cô vẫn chưa ăn gì. Bây giờ chỉ cần thấy đồ ăn thôi là đã nước miểng liền chảy ra.
“Nhanh ăn đi.” Cô cầm đũa bắt đầu ăn.
Mạc Thần ngồi yên nhìn cô.
Tĩnh Vĩ vừa ăn vừa hít hà, lấy tay quẹt mũi, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, “Ôi cay quá, ăn thật là ngon.”
Cảm giác người đối diện đang chằm chằm nhìn mình, cô ngước mắt, thấy hắn thậm chí còn chưa động đến đôi đũa.
“Anh không ăn sao?”
Hắn thản nhiên, “Anh không đói, em ăn đi.”
“Gì chứ…không phải anh đưa em cùng đi ăn tối sao? Có phải anh sợ không sạch sẽ nên không chịu ăn phải không?” Tĩnh Vĩ cười cười, “Anh xem, tô mì được bọc sạch sẽ, cả đũa cũng vậy, rất vệ sinh. Anh mau nếm thử đi.”
Hắn lắc đầu.
“Mau ăn đi, thật sự rất ngon.”
Hắn nhíu nhìn cô, kiên trì không động đũa.
Tĩnh Vĩ cong môi, có chút giận lẫy, “Anh không nể mặt em một chút được sao? Dù không thích ăn, ít nhất cũng phải thử qua một lần. Cứ ngồi bất động như vậy, đây coi là ý gì?” [gú: Vĩ tỷ làm nũng kìa, OMG ;)))))]
Mạc Thần nhìn Tĩnh Vĩ có chút mất hứng, hắn mềm lòng, cầm đũa lên dích dích vài sợi mì bỏ vào miệng.
Hình như…không khó ăn...
Lại ăn thêm một miếng...nói sao nhỉ? Đúng là ngon thật!
“Như thế nào?” Tĩnh Vĩ tò mò, đôi mắt trong suốt mở to nhìn hắn hồi hộp.
Hắn có thể nói gì? Đương nhiên là, “Ăn ngon!”
Tĩnh Vĩ vui vẻ la lên, “haha thấy chưa em đã nói mà. Thật sự rất ngon.”
Cũng như lần đầu tiên nhìn thấy cô vui vẻ cười tươi, tâm hắn không hiểu sao lại trầm xuống. Hắn khẽ buông đũa.
Tĩnh Vĩ nhíu mày, “Anh mới ăn nửa tô, sao lại ngưng?”
“Ừ, anh no rồi.”
“Anh thật sự ăn no?”
“Ừm.” Hắn rất muốn nói, cô cho rằng người như hắn sẽ ăn nhiều như cô sao? Một cô gái nhỏ nhắn lại ăn một tô mì lớn, lại còn một chén trứng gà, đậu phụ, thế là sao chứ? [gú: chết cười với anh ;)))) bị bỏ đói cả ngày xem anh có ăn như vậy ko]
“Vậy anh không ăn nữa à?”
Đây chẳng phải nói nhảm sao? Hắn ăn no đương nhiên sẽ không ăn nữa. Liếc cô một cái, nhàn nhạt nói, “Ừ.”
Chỉ là, động tác tiếp theo của cô làm cho hắn kinh ngạc giật mình.
“Tĩnh Vĩ, em làm cái gì?” Thanh âm của hắn cứng ngắc, hắn mở to mắt.
“Em ăn mì.”
“Nhưng mà đây là mì của anh mà?” Hơn nữa còn là tô mì mà hắn ăn một nửa chừa lại!
“Ai nói là của anh, vừa rồi tất cả đều do em trả tiền, cho nên nghiêm túc mà nói, đây là tô mì của em!” [ gú: chết cười với định nghĩa chủ quyền của bạn Vĩ ;))))))]
Tĩnh Vĩ cười hì hì, “Em còn đói, dù sao bỏ đi cũng lãng phí, hơn nữa em không chê tô mì của anh bẩn, anh làm gì bày ra bộ mặt như vậy?” [gú: ko ngại bẩn là xem như ….giáng tiếp đấy nhé; TV: ***đỏ mặt***]
Hắn nhu gặp quỷ! [gú: ta té ghé!!!]
“Em…em nuốt trôi?”
“Ưm…” Cô đương nhiên nuốt trôi, đang đói bụng mà!
Hắn nhìn toàn bộ tô mì được cô ăn sạch sẽ. Sau đó dùng khăn giấy thỏa mãn lau miệng, ánh mắt sáng nhìn hắn cười, “Em no rồi.”
“Khi ăn hình như tâm tình của em rất tốt?”
“Cũng không sai lắm.” Cô đứng lên nhìn hắn, “Có thể nói thế nào nhỉ? Giống như biến thành anh theo giúp em ăn vậy.” Cô nghịch ngợm le lưỡi một cái. [Gú: chỗ này hiểu là Vĩ tỷ chọc ghẹo Thần ca, ý nói người ăn tô mì kia ko phải cô, và tô mì này cũng ko phải của Thần ca nốt ;))))) có ai chưa hỉu ko?]
Còn…điều kiện vệ sinh có thể đảm bảo sao? [gú: thần ca là một trong những soái ca mắc bệnh ưa sạch sẽ :D]
Đang suy nghĩ, Tĩnh Vĩ vẫy tay gọi hắn, “Mạc Thần, chỗ này trống nè, anh mau tới đây.”
Hắn giả bộ không nghe thấy.
“Này, chỗ này còn trống, anh mau tới đây.”
Hắn vẫn không thèm để ý cô.
“Mạc Thần, anh mau tới đây!” Tĩnh Vĩ mất kiên nhẫn la to.
Rốt cuộc hắn phản ứng. Cô nhóc này, chiều ý để cô tự chọn, lại dám mang hắn tới nơi này để ăn tối!
Hắn vác bộ mặt chù ụ vô cùng không tình nguyện đi tới.
Tĩnh Vĩ ấn vai đè xuống, bắt hắn ngồi lên ghế. Còn mình ngồi đối diện, nghiêm túc dặn dò, “Em đi rửa mặt. Nhớ rõ có ai muốn ngồi đây, anh phải nói chỗ này có người đó!” Vừa nói cô vừa chỉ tay vào chỗ ngồi của mình.
Hắn phất tay, ý bảo đã biết.
Sau đó cô chạy đi gọi đồ ăn, “Chủ quán, cho cháu hai tô mì thịt bò, thêm hai chén nước, mỗi chén cho thêm một quả trứng gà, đậu phụ, không lấy nước béo. Một tô cho nhiều ớt và sa tế…”
Tĩnh Vĩ gọi với Mạc Thần, “Anh ăn cay được không?”
Thấy hắn không để ý, cô nói với chủ quán một tiếng, “Để cháu hỏi bạn một chút.”
Cô chạy lại chỗ hắn, “Anh có ăn được cay không? Có muốn thêm ớt không?
“Không cần.” Hắn thản nhiên nói.
“Chủ quán, cho cháu một tô không cay nhé.” Cô lại đến chỗ chủ quán rồi lại chạy trở về.
Khi ngồi xuống trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn nhìn cô, nhướng mày, “Em xác định có thể ăn sao?”
“Đương nhiên, mà ăn rất ngon nữa.” Tĩnh Vĩ chì vào những người người xung quanh, “Anh xem có rất nhiều khách vào ăn. Em cho anh biết, nơi này rất nổi tiếng. Khẳng định anh chưa bao giờ nếm thử vị mì thịt bò nào như ở đây. Hơn nữa em đảm bảo, anh ăn xong lần sau còn muốn tới đây nữa.”
“Thôi, không có lần tới.” Mạc Thần lầm bầm.
Lần tới ư? Hắn thề, nhất định không để cho cô nhóc này tự mình chọn nơi ăn uống!
Lát sau, hai tô mì nóng hổi nghi ngút khói được bưng lên.
Tĩnh Vĩ lúc này thật sự đói bụng, một ngày rồi cô vẫn chưa ăn gì. Bây giờ chỉ cần thấy đồ ăn thôi là đã nước miểng liền chảy ra.
“Nhanh ăn đi.” Cô cầm đũa bắt đầu ăn.
Mạc Thần ngồi yên nhìn cô.
Tĩnh Vĩ vừa ăn vừa hít hà, lấy tay quẹt mũi, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, “Ôi cay quá, ăn thật là ngon.”
Cảm giác người đối diện đang chằm chằm nhìn mình, cô ngước mắt, thấy hắn thậm chí còn chưa động đến đôi đũa.
“Anh không ăn sao?”
Hắn thản nhiên, “Anh không đói, em ăn đi.”
“Gì chứ…không phải anh đưa em cùng đi ăn tối sao? Có phải anh sợ không sạch sẽ nên không chịu ăn phải không?” Tĩnh Vĩ cười cười, “Anh xem, tô mì được bọc sạch sẽ, cả đũa cũng vậy, rất vệ sinh. Anh mau nếm thử đi.”
Hắn lắc đầu.
“Mau ăn đi, thật sự rất ngon.”
Hắn nhíu nhìn cô, kiên trì không động đũa.
Tĩnh Vĩ cong môi, có chút giận lẫy, “Anh không nể mặt em một chút được sao? Dù không thích ăn, ít nhất cũng phải thử qua một lần. Cứ ngồi bất động như vậy, đây coi là ý gì?” [gú: Vĩ tỷ làm nũng kìa, OMG ;)))))]
Mạc Thần nhìn Tĩnh Vĩ có chút mất hứng, hắn mềm lòng, cầm đũa lên dích dích vài sợi mì bỏ vào miệng.
Hình như…không khó ăn...
Lại ăn thêm một miếng...nói sao nhỉ? Đúng là ngon thật!
“Như thế nào?” Tĩnh Vĩ tò mò, đôi mắt trong suốt mở to nhìn hắn hồi hộp.
Hắn có thể nói gì? Đương nhiên là, “Ăn ngon!”
Tĩnh Vĩ vui vẻ la lên, “haha thấy chưa em đã nói mà. Thật sự rất ngon.”
Cũng như lần đầu tiên nhìn thấy cô vui vẻ cười tươi, tâm hắn không hiểu sao lại trầm xuống. Hắn khẽ buông đũa.
Tĩnh Vĩ nhíu mày, “Anh mới ăn nửa tô, sao lại ngưng?”
“Ừ, anh no rồi.”
“Anh thật sự ăn no?”
“Ừm.” Hắn rất muốn nói, cô cho rằng người như hắn sẽ ăn nhiều như cô sao? Một cô gái nhỏ nhắn lại ăn một tô mì lớn, lại còn một chén trứng gà, đậu phụ, thế là sao chứ? [gú: chết cười với anh ;)))) bị bỏ đói cả ngày xem anh có ăn như vậy ko]
“Vậy anh không ăn nữa à?”
Đây chẳng phải nói nhảm sao? Hắn ăn no đương nhiên sẽ không ăn nữa. Liếc cô một cái, nhàn nhạt nói, “Ừ.”
Chỉ là, động tác tiếp theo của cô làm cho hắn kinh ngạc giật mình.
“Tĩnh Vĩ, em làm cái gì?” Thanh âm của hắn cứng ngắc, hắn mở to mắt.
“Em ăn mì.”
“Nhưng mà đây là mì của anh mà?” Hơn nữa còn là tô mì mà hắn ăn một nửa chừa lại!
“Ai nói là của anh, vừa rồi tất cả đều do em trả tiền, cho nên nghiêm túc mà nói, đây là tô mì của em!” [ gú: chết cười với định nghĩa chủ quyền của bạn Vĩ ;))))))]
Tĩnh Vĩ cười hì hì, “Em còn đói, dù sao bỏ đi cũng lãng phí, hơn nữa em không chê tô mì của anh bẩn, anh làm gì bày ra bộ mặt như vậy?” [gú: ko ngại bẩn là xem như ….giáng tiếp đấy nhé; TV: ***đỏ mặt***]
Hắn nhu gặp quỷ! [gú: ta té ghé!!!]
“Em…em nuốt trôi?”
“Ưm…” Cô đương nhiên nuốt trôi, đang đói bụng mà!
Hắn nhìn toàn bộ tô mì được cô ăn sạch sẽ. Sau đó dùng khăn giấy thỏa mãn lau miệng, ánh mắt sáng nhìn hắn cười, “Em no rồi.”
“Khi ăn hình như tâm tình của em rất tốt?”
“Cũng không sai lắm.” Cô đứng lên nhìn hắn, “Có thể nói thế nào nhỉ? Giống như biến thành anh theo giúp em ăn vậy.” Cô nghịch ngợm le lưỡi một cái. [Gú: chỗ này hiểu là Vĩ tỷ chọc ghẹo Thần ca, ý nói người ăn tô mì kia ko phải cô, và tô mì này cũng ko phải của Thần ca nốt ;))))) có ai chưa hỉu ko?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.