Chương 29: Lạc Đường
Thu Dạ Nhi
26/05/2013
Tĩnh Vĩ bước chậm trên con đường, đến khi những ngọn đèn hai bên lần lượt thắp sáng, chiếu rọi lên bóng ảnh đơn độc của cô, kéo dài ra phía xa…
Sắc trời cuối cùng tối đen. Thời gian một ngày cứ thế trôi qua.
Bàn tay nhỏ bé xoa bụng, cô vẫn không thấy đói, chỉ là dạ dày bắt đầu…
Đau quá!
Xem ra mặc dù cô không muốn ăn nhưng vẫn phải cố tìm thứ gì đó nhét vào.
Nghĩ đến những người thân yêu, trên gương mặt cô lại đầy vẻ đau thương. Cô phải tiếp tục học cách kiên cường vượt qua cú sốc này mà tiến về phía trước. Vì tình yêu của ba mẹ cùng bà nội, nhất định phải sống mạnh mẽ.
Điện thoại chợt vang lên, là của Tề Kỳ gọi tới.
Biết được phỏng vấn không thành, Tề Kỳ động viên cô, ngoài tập đoàn Night ra vẫn còn những gia thế lớn mạnh khác, nhất định sẽ trúng tuyển. Sau cùng còn dặn Tĩnh Vĩ ăn uống xong về nhà sớm.
Tĩnh Vĩ đang định ghé cửa hàng tiện lợi, điện thoại lại có người gọi tới. Lần này là một dãy số lạ.
“Xin chào…”
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời.
Tĩnh Vĩ lần nữa hỏi, “Xin hỏi…là ai vậy?”
“Ở đâu?” Ngắn gọn hai chữ, giọng nói lạnh lùng.
Vừa mới khôi phục tinh thần lại bị giọng nói này lần nữa làm tim nhảy dựng lên, thật lợi hại!
Là hắn!
“Ở bên ngoài…” Cô nhỏ giọng, cứ như không có phát ra âm thanh.
Mạc Thần nhíu mày, “Em ở đâu?”
“Tôi…” Tĩnh Vĩ nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu có chút hoảng loạn, “Tôi không biết.”
Trời ạ, đây là đâu? Giống như…cô bị lạc đường!
“Không biết?” Giọng nói Mạc Thần hơi lên cao, không giống vừa rồi còn lãnh đạm. “Hỏi đường!” Hắn gầm nhẹ.
“Ơ…” Tĩnh Vĩ nhìn tới nhìn lui, định hỏi vài người đi đường, nhưng nghĩ lại, “Có cần thiết không?”
Cô ở đâu thì liên quan gì đến hắn?
“Xin hỏi anh tìm tôi có việc gì? Nếu như là vì công việc thì tôi đã nói rõ ý định. Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi sẽ không nhận lời.”
“Vì cái gì?” Trong ánh mắt của hắn có chút nghiền ngẫm.
“Không vì cái gì cả, chỉ là không muốn đi.”
Lại còn hỏi cô vì cái gì? Không phải đã nói là không còn liên quan nữa sao?
“Vậy em có nơi làm việc khác tốt hơn không?”
“Tạm thời chưa có. Nhưng tôi nghĩ rất nhanh sẽ tìm được.”
“Vẫn chưa tìm được thì cứ đến đây trước đã.” Mạc Thần hạ giọng, “Chờ em tìm được công việc khác rồi tính sau.”
“Không…” Tĩnh Vĩ cự tuyệt, “Không cần anh giúp. Tôi không muốn…”
“Không muốn nợ tôi phải không?”
Mạc Thần vừa nói vừa tìm kiếm vị trí của cô, sau khi xác định vị trí, hắn nhanh chóng đi đến bãi đậu xe lấy xe.
Tĩnh Vĩ lặng im không trả lời.
“Tô Tĩnh Vĩ, nhớ cho kỹ, tôi gọi Mạc Thần!”
Cô đứng tại đó. Nhớ rõ đêm đó cô giới thiệu bản thân, hắn thờ ơ không thèm quan tâm, cũng không thèm trả lời. Nhưng bây giờ lại cho cô biết tên hắn là Mạc Thần, hơn nữa còn nói một cách rất bá đạo!
“Tĩnh Vĩ em đừng di chuyển, đứng yên chờ tôi.”
Sau đó điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút.
Chờ…một chữ này làm tâm Tĩnh Vĩ đau đớn.
Triết Thiên, cô muốn gặp anh!
Đã chờ đợi sáu năm, cô thật không muốn phải mòn mỏi thêm nữa. Cô thật nhớ và muốn gặp anh. Nhưng cô hiện tại, có thể đứng cạnh anh sao? Mà anh…có hay không nhớ rõ cô?...
Một chiếc xe thể thao cao cấp dừng lại cạnh Tĩnh Vĩ, cửa sổ hạ xuống, Mạc Thần ló gương mặt anh tuấn ra ngoài, “Lên xe!”
Tĩnh Vĩ vẫn đứng yên, không có ý định nhúc nhích.
“Lên xe!” Hắn lần nữa gằn nhẹ. Hơn nữa còn xuống xe mở cửa cho cô. “Tĩnh Vĩ, em muốn tôi ôm lên xe mới chịu phải không?”
Cô trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó leo lên. Cô không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện thật. “Làm sao anh biết tôi ở đây?”
Muốn biết số của cô không khó, vì trong hồ sơ xin việc có ghi rất đầy đủ. Hắn là Tổng giám đốc muốn có số của cô chỉ cần hỏi bộ phận nhân sự là được.
Nhưng mà…ngay cả vị trí của cô mà hắn cũng biết?
Mạc Thần nhìn cô, khóe môi cong lên vui vẻ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Chỉ cần anh muốn tìm em, dù cho em có trốn đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ đem em trở về.” [gú: đoạn này ta đổi xưng hô nhé, bởi vì sau đó ngọt quá ta ko chịu được ><]
Tĩnh Vĩ nhìn nụ cười của hắn, lại có chút ngơ ngác.
Cô phát hiện, người đàn ông này khi cười, thật sự vô cùng…làm cho người ta khó mà dời mắt khỏi gương cực kỳ anh tuấn này.
“Tô Tĩnh Vĩ…” Mạc Thần thấy cô nhất thời ngẩn người, đôi môi mỏng bất giác lại cong lên.
Hắn rất thích cảm giác như vậy. Thích khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngơ ngác nhìn hắn, có một chút quyến rũ trong ánh nhìn đó, thật sự rất mê hoặc.
Tĩnh Vĩ căn bản không biết hành động của mình lại mang đến cảm giác như vậy cho Mạc Thần. Bất quá khi hắn nhích lại gần, cô hoàn tỉnh cảnh giác, “Mạc Thần, tôi đã lên xe, xin anh có lời gì thì mau nói được không?”
“Anh đói bụng.” Mạc Thần nhàn nhạt đáp.
“Anh...vấn đề phải nói là cái này?” Tĩnh Vĩ cau mày.
“Em đi ăn với anh.” Ngữ khí của hắn có chút bá đạo nha!
“Tôi có thể nói không sao?” Tĩnh Vĩ lườm hắn.
“Anh giống như có ân với em.”
“Nhưng mà tôi đem chi phiếu để lại cho anh rồi.” Tĩnh vĩ bĩu môi.
“Tĩnh Vĩ, em phải nhớ kỹ, anh là ân nhân của em.”
Hắn đưa tay vén tóc cô. “Đi theo giúp anh chọn đồ ăn đi. Em thích cái gì thì cứ tùy ý chọn.”
“Thật sự là để tôi chọn?” Hai mắt Tĩnh Vĩ sáng lên. Cô hiện tại tự nhiên muốn ăn một tô mì thịt bò nóng hổi nha….
Quán ăn nhỏ nhưng người lại đông. Gần đó không có chỗ đậu xe, cho nên Mạc Thần phải ngừng xe từ xa, rồi đi bộ cùng Tĩnh Vĩ một đoạn đường. Trong một con hẻm nhỏ, Tĩnh Vĩ tìm thấy quán mì thịt bò nho nhỏ, hai mắt cô sáng rỡ.
Thậm chí một chỗ ngồi cũng không có!
Khuôn mặt Mạc Thần như đen lại, hắn cau mày, “Tĩnh Vĩ, chúng ta đi chỗ khác.”
“Không cần, quán này tuy nhìn có vẻ bình thường nhưng ăn rất ngon. Thật đó, em đảm bảo.”[Gú: chỗ này ta đổi xưng hô luôn, vì bạn Vĩ đang rất vui vẻ, thấy đồ ăn nên chẳng còn nhớ gì sất]
Gương mặt cô trần đầy phấn khích. “Em đã lâu rồi chưa tới đây ăn mì.” Bình thường vì tiết kiệm tiền, khi đi làm, buổi trưa cô đều dùng cơm ở căn tin công ty, tan sở lại vội vàng đi làm thêm. Nhưng chỉ cần có thời gian và dư dả một chút cô đều tới đây tự thưởng cho bản thân một tô mì.
“Anh đợi ở đây, em đi tìm chỗ ngồi.”
Mạc Thần đứng ở cửa, căn bản hắn cũng chẳng muốn bước vào.
Sắc trời cuối cùng tối đen. Thời gian một ngày cứ thế trôi qua.
Bàn tay nhỏ bé xoa bụng, cô vẫn không thấy đói, chỉ là dạ dày bắt đầu…
Đau quá!
Xem ra mặc dù cô không muốn ăn nhưng vẫn phải cố tìm thứ gì đó nhét vào.
Nghĩ đến những người thân yêu, trên gương mặt cô lại đầy vẻ đau thương. Cô phải tiếp tục học cách kiên cường vượt qua cú sốc này mà tiến về phía trước. Vì tình yêu của ba mẹ cùng bà nội, nhất định phải sống mạnh mẽ.
Điện thoại chợt vang lên, là của Tề Kỳ gọi tới.
Biết được phỏng vấn không thành, Tề Kỳ động viên cô, ngoài tập đoàn Night ra vẫn còn những gia thế lớn mạnh khác, nhất định sẽ trúng tuyển. Sau cùng còn dặn Tĩnh Vĩ ăn uống xong về nhà sớm.
Tĩnh Vĩ đang định ghé cửa hàng tiện lợi, điện thoại lại có người gọi tới. Lần này là một dãy số lạ.
“Xin chào…”
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời.
Tĩnh Vĩ lần nữa hỏi, “Xin hỏi…là ai vậy?”
“Ở đâu?” Ngắn gọn hai chữ, giọng nói lạnh lùng.
Vừa mới khôi phục tinh thần lại bị giọng nói này lần nữa làm tim nhảy dựng lên, thật lợi hại!
Là hắn!
“Ở bên ngoài…” Cô nhỏ giọng, cứ như không có phát ra âm thanh.
Mạc Thần nhíu mày, “Em ở đâu?”
“Tôi…” Tĩnh Vĩ nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu có chút hoảng loạn, “Tôi không biết.”
Trời ạ, đây là đâu? Giống như…cô bị lạc đường!
“Không biết?” Giọng nói Mạc Thần hơi lên cao, không giống vừa rồi còn lãnh đạm. “Hỏi đường!” Hắn gầm nhẹ.
“Ơ…” Tĩnh Vĩ nhìn tới nhìn lui, định hỏi vài người đi đường, nhưng nghĩ lại, “Có cần thiết không?”
Cô ở đâu thì liên quan gì đến hắn?
“Xin hỏi anh tìm tôi có việc gì? Nếu như là vì công việc thì tôi đã nói rõ ý định. Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi sẽ không nhận lời.”
“Vì cái gì?” Trong ánh mắt của hắn có chút nghiền ngẫm.
“Không vì cái gì cả, chỉ là không muốn đi.”
Lại còn hỏi cô vì cái gì? Không phải đã nói là không còn liên quan nữa sao?
“Vậy em có nơi làm việc khác tốt hơn không?”
“Tạm thời chưa có. Nhưng tôi nghĩ rất nhanh sẽ tìm được.”
“Vẫn chưa tìm được thì cứ đến đây trước đã.” Mạc Thần hạ giọng, “Chờ em tìm được công việc khác rồi tính sau.”
“Không…” Tĩnh Vĩ cự tuyệt, “Không cần anh giúp. Tôi không muốn…”
“Không muốn nợ tôi phải không?”
Mạc Thần vừa nói vừa tìm kiếm vị trí của cô, sau khi xác định vị trí, hắn nhanh chóng đi đến bãi đậu xe lấy xe.
Tĩnh Vĩ lặng im không trả lời.
“Tô Tĩnh Vĩ, nhớ cho kỹ, tôi gọi Mạc Thần!”
Cô đứng tại đó. Nhớ rõ đêm đó cô giới thiệu bản thân, hắn thờ ơ không thèm quan tâm, cũng không thèm trả lời. Nhưng bây giờ lại cho cô biết tên hắn là Mạc Thần, hơn nữa còn nói một cách rất bá đạo!
“Tĩnh Vĩ em đừng di chuyển, đứng yên chờ tôi.”
Sau đó điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút.
Chờ…một chữ này làm tâm Tĩnh Vĩ đau đớn.
Triết Thiên, cô muốn gặp anh!
Đã chờ đợi sáu năm, cô thật không muốn phải mòn mỏi thêm nữa. Cô thật nhớ và muốn gặp anh. Nhưng cô hiện tại, có thể đứng cạnh anh sao? Mà anh…có hay không nhớ rõ cô?...
Một chiếc xe thể thao cao cấp dừng lại cạnh Tĩnh Vĩ, cửa sổ hạ xuống, Mạc Thần ló gương mặt anh tuấn ra ngoài, “Lên xe!”
Tĩnh Vĩ vẫn đứng yên, không có ý định nhúc nhích.
“Lên xe!” Hắn lần nữa gằn nhẹ. Hơn nữa còn xuống xe mở cửa cho cô. “Tĩnh Vĩ, em muốn tôi ôm lên xe mới chịu phải không?”
Cô trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó leo lên. Cô không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện thật. “Làm sao anh biết tôi ở đây?”
Muốn biết số của cô không khó, vì trong hồ sơ xin việc có ghi rất đầy đủ. Hắn là Tổng giám đốc muốn có số của cô chỉ cần hỏi bộ phận nhân sự là được.
Nhưng mà…ngay cả vị trí của cô mà hắn cũng biết?
Mạc Thần nhìn cô, khóe môi cong lên vui vẻ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Chỉ cần anh muốn tìm em, dù cho em có trốn đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ đem em trở về.” [gú: đoạn này ta đổi xưng hô nhé, bởi vì sau đó ngọt quá ta ko chịu được ><]
Tĩnh Vĩ nhìn nụ cười của hắn, lại có chút ngơ ngác.
Cô phát hiện, người đàn ông này khi cười, thật sự vô cùng…làm cho người ta khó mà dời mắt khỏi gương cực kỳ anh tuấn này.
“Tô Tĩnh Vĩ…” Mạc Thần thấy cô nhất thời ngẩn người, đôi môi mỏng bất giác lại cong lên.
Hắn rất thích cảm giác như vậy. Thích khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngơ ngác nhìn hắn, có một chút quyến rũ trong ánh nhìn đó, thật sự rất mê hoặc.
Tĩnh Vĩ căn bản không biết hành động của mình lại mang đến cảm giác như vậy cho Mạc Thần. Bất quá khi hắn nhích lại gần, cô hoàn tỉnh cảnh giác, “Mạc Thần, tôi đã lên xe, xin anh có lời gì thì mau nói được không?”
“Anh đói bụng.” Mạc Thần nhàn nhạt đáp.
“Anh...vấn đề phải nói là cái này?” Tĩnh Vĩ cau mày.
“Em đi ăn với anh.” Ngữ khí của hắn có chút bá đạo nha!
“Tôi có thể nói không sao?” Tĩnh Vĩ lườm hắn.
“Anh giống như có ân với em.”
“Nhưng mà tôi đem chi phiếu để lại cho anh rồi.” Tĩnh vĩ bĩu môi.
“Tĩnh Vĩ, em phải nhớ kỹ, anh là ân nhân của em.”
Hắn đưa tay vén tóc cô. “Đi theo giúp anh chọn đồ ăn đi. Em thích cái gì thì cứ tùy ý chọn.”
“Thật sự là để tôi chọn?” Hai mắt Tĩnh Vĩ sáng lên. Cô hiện tại tự nhiên muốn ăn một tô mì thịt bò nóng hổi nha….
Quán ăn nhỏ nhưng người lại đông. Gần đó không có chỗ đậu xe, cho nên Mạc Thần phải ngừng xe từ xa, rồi đi bộ cùng Tĩnh Vĩ một đoạn đường. Trong một con hẻm nhỏ, Tĩnh Vĩ tìm thấy quán mì thịt bò nho nhỏ, hai mắt cô sáng rỡ.
Thậm chí một chỗ ngồi cũng không có!
Khuôn mặt Mạc Thần như đen lại, hắn cau mày, “Tĩnh Vĩ, chúng ta đi chỗ khác.”
“Không cần, quán này tuy nhìn có vẻ bình thường nhưng ăn rất ngon. Thật đó, em đảm bảo.”[Gú: chỗ này ta đổi xưng hô luôn, vì bạn Vĩ đang rất vui vẻ, thấy đồ ăn nên chẳng còn nhớ gì sất]
Gương mặt cô trần đầy phấn khích. “Em đã lâu rồi chưa tới đây ăn mì.” Bình thường vì tiết kiệm tiền, khi đi làm, buổi trưa cô đều dùng cơm ở căn tin công ty, tan sở lại vội vàng đi làm thêm. Nhưng chỉ cần có thời gian và dư dả một chút cô đều tới đây tự thưởng cho bản thân một tô mì.
“Anh đợi ở đây, em đi tìm chỗ ngồi.”
Mạc Thần đứng ở cửa, căn bản hắn cũng chẳng muốn bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.