Hắc Động Rơi Xuống

Chương 12: Chuộc Tội - Địa Cầu Đỏ [10]

Liên Hề Liên Hề

02/05/2024

chương 12

Sau khi cởi bỏ bộ đồ du hành vũ trụ, Samuel liền lao vào phòng tắm kỳ cọ toàn thân. Tuy lý trí biết cách bộ đồ phi hành dày những chất dịch nhầy đó căn bản không dính vào người mình, nhưng vẫn không thể ngừng tưởng tượng, một khi dính phải thứ đó làn da sẽ biến thành bộ dạng như thế nào?

Tay Ethan run run rót cho mình một ly rượu vang đỏ đầy ắp, uống ừng ực, kế đến đổ đầy rồi lại uống tiếp. Rượu chậm rãi lan tỏa thiêu đốt dạ dày, hơi ấm xua tan phần nào nỗi sợ hãi lạnh lẽo trong lòng. Tay cậu vẫn không ngừng run rẩy, hai hàm răng nghiến chặt lấy nhau như không có cách nào há nổi miệng. Cậu nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy Tanysell xẹt qua hành lang sắp bước vào phòng thí nghiệm phân tích mẫu sinh vật. Ethan khẽ cắn môi, đứng lên đuổi theo.

Cậu đột nhiên đẩy cửa phòng phân tích ra, quả nhiên nhìn thấy Tanysell đang cầm ống nghiệm chứa mẫu dịch nhầy của con quái trùng trong tay, có vẻ định cắt một miếng để vào dưới kính hiển vi phân tích. Cậu lớn tiếng nói: “Chúng ta phải liên hệ với Mẫu Thuyền ngay, nơi này quá nguy hiểm!”

Tanysell chẳng buồn ngẩng đầu, đeo găng tay vào, chuyên tâm nghiên cứu mẫu dịch nhầy nguy hiểm trên tấm pha lê: “Cậu cảm thấy Mẫu Thuyền sẽ quan tâm sao? Bọn họ đương nhiên biết nơi này có vấn đề, nếu không sao lại mang các người tới đây.”

Ethan tiến lên một bước, siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay tới mức phát đau: “Bọn họ không quan tâm tới chúng tôi, nhưng bọn họ sẽ quan tâm tới an nguy của ngài. Nếu bọn họ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Jeff, ngài cho rằng họ sẽ còn lễ phép với ngài như bây giờ sao?!”

Động tác của Tanysell hơi dừng lại, tròng mắt hơi động, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Cậu đang uy hiếp ta?”

Giọng điệu tư tế mang theo tia nguy hiểm xen lẫn kinh ngạc, Ethan kiên trì không lùi bước: “Này không phải uy hiếp, mà là sự thật. Đối mặt với cái chết ai cũng sẽ sợ hãi, đặc biệt là với cái chết như thế. Dù biết lấy ngài ra uy hiếp Mẫu Thuyền là việc làm nguy hiểm cỡ nào, nhưng so với cái chết thì vẫn còn một con đường sống.” Thấy tư tế im lặng không nói, cậu tiến lên vài bước, tầm mắt kiên định xuyên qua thấu kính nhìn vào đôi mắt xám bạc của đối phương: “Đừng quên, chúng tôi đều là một đám liều mạng, bị ép vào đường cùng thì cái gì cũng dám làm.”

Tanysell đột nhiên phì cười, như thể nhìn thấy thứ gì đó rất đáng yêu: “Nhìn bề ngoài cậu trông có vẻ yếu ớt, ai ngờ lại can đảm phết. Yên tâm đi, ta vừa liên lạc với Mẫu Thuyền, bọn họ sẽ cử nhóm binh lính Eve xuống.”

“Thật sao? Cử mấy người?”

“Eve và Trái đất, mỗi bên cử vài người xuống, cảnh vệ trưởng của cậu cũng tới.”

Ethan nghe vậy thì yên lòng, cả người mỏi mệt dựa vào mặt bàn phía sau, tháo kính xuống, xoa xoa vùng ấn đường đau nhức vì sầu lo: “Vậy là tốt rồi… vậy là tốt rồi...” Nhưng vừa mới nói xong, cậu bỗng nhớ tới một chuyện: “Bọn họ tới làm gì? Chẳng lẽ là muốn mang một mình ngài về?!”

Taysell nhún vai: “Ta cũng không biết. Bọn họ chỉ nói ‘chi viện’ mà thôi.”

Hô hấp Ethan vừa mới bình ổn bây giờ lại cảm thấy khó thở. Sắc mặt cậu tái nhợt, trái tim như chìm xuống vực sâu không đáy. Chìm trong dòng suy nghĩ nên cậu không nhận thấy Tanysell đã đi đến trước mặt mình, hơi nghiêng đầu như đang thưởng thức vẻ mặt kinh hoàng của cậu. Hắn đột nhiên bước tới ngửi ngửi bên cổ Ethan.

Ethan hoảng sợ, toàn thân cứng đờ: “Ngài làm gì vậy?”

Tanysell không nhúc nhích. So với người Eve, hắn thuộc tốp cao, mà trung bình người Eve còn cao hơn nhân loại khoảng 5cm; lúc này hắn lấy ưu thế tuyệt đối về chiều cao hơi cúi đầu nhìn Beta trước mặt, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mê hoặc: “Chắc nhân loại các cậu không biết, Beta cũng có mùi hương riêng. Mà ta phát hiện thời điểm cậu sợ hãi, mùi hương trên người càng tỏa ra ngào ngạt.”

Ethan sững sờ trước nụ cười đó một lúc rồi nhíu mày. Cậu nghĩ tư tế đang nói sang vấn đề khác, vì thế có chút buồn bực xoay người rời đi. Tanysell bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu.

Đôi bàn tay mảnh khảnh và xinh đẹp của tư tế không ngờ lại mạnh mẽ như một chiếc vòng sắt, không thể giật tay ra được. Ethan khó hiểu, không rõ tư tế muốn làm gì, cậu quay đầu trừng mắt nhìn lại: “Buông ra!”

“Ta muốn cậu ra lệnh cho Gina đóng kín phòng y tế, không cho phép ai ra vào với bất kỳ lý do gì, ngoại trừ ta.” Tanysell vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ trên khuôn mặt với ngữ điệu dịu dàng, nhưng Ethan nghe kiểu nào cũng thấy như mệnh lệnh. Cậu đáp trả bằng vẻ khiêu khích: “Đóng kín phòng y tế không cho những người khác nhìn thấy gì rồi nổi loạn sao?!’

“Phải.” Tanysell trả lời không chút do dự, giọng nói tràn ngập sự chân thành.



Ethan nghẹn lời, không còn gì để nói. Cậu cắn chặt khớp hàm, sắc mặt giận dữ, mắt tóe lửa giận: “Chỉ là tôi không định đóng kín, mà còn muốn cảnh cáo mọi người!”

Tanysell hơi cúi người, khoảng cách giữa họ sớm đã vượt quá khoảng cách cá nhân thông thường. Tư tế chợt đẩy Ethan vào tường, dùng cánh tay của mình giam cầm cậu; đôi mắt màu xám bạc nhìn sâu vào con ngươi Ethan, dường như xuyên qua đó nhìn thẳng vào linh hồn cậu: “Có phải cậu đã quên thân phận của mình là gì rồi không? Hay là… cậu thích ta cưỡng ép cậu làm việc?”

Đối phương cố ý kéo dài ngữ điệu, chạm tới bí mật mà Ethan giấu sâu trong lòng. Trán cậu đổ mồ hôi, muốn tránh thoát: “Cho dù tôi không nói thì Samuel cũng sẽ nói.”

“Ta đâu bảo cậu không được nói, chỉ là bảo cậu dùng quyền hạn cao nhất của mình phong tỏa phòng y tế thôi mà. Chỉ cần bọn họ không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không bị sợ hãi lấn át lý trí; còn có thể ngăn chặn những kẻ không có đầu óc đụng vào những thứ chui ra từ thân thế Jeff.” Tay còn lại của Tanysell siết nhẹ cằm Ethan, buộc cậu phải ngẩng đầu lên, không cho phép cự tuyệt; thanh âm của hắn càng thêm trầm thấp: “Cậu biết ta nói đúng mà? Toàn bộ Mẫu Thuyền này chỉ có ta nguyện ý giúp các cậu thôi, tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn nghe lời.”

Lúc này tư thế của hai người trông vô cùng ái muội, chỉ là hãm sâu trong gông cùm xiềng xích nên Ethan không tự biết, cũng không nhận thấy cửa bị đẩy ra từ lúc nào. Về phần Tanysell, dù đã sớm biết có người đến gần, nhưng hắn vẫn không thèm để ý.

Otto đang định đi WC thì nghe thấy tiếng va chạm truyền đến từ vách tường, gã đẩy cửa ra ngó thử, mới nhìn vào gã liền choáng váng.

Thôi xong, tên tư tế kia muốn đoạt món đồ chơi của Samuel?!

“Ê! Tên tiểu bạch kiểm kia! Mày làm cái *éo gì thế!” Xưa nay Otto luôn coi trọng nghĩa khí, nào chịu được, thấy vậy liền đạp tung cửa. Động tĩnh lớn làm toàn thân Ethan run lên, bắt đầu vội vàng giãy giụa. Tanysell ung dung buông Ethan ra, sửa sang lại quần áo của mình, nhẹ nhàng nói bên tai Ethan một câu: “Đã có người bắt đầu đi lên rồi đó, tốt nhất là cậu nên nhanh lên.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Vốn dĩ Otto muốn đánh nhau với Tanysell một trận, song đối phương đã thờ ơ liếc nhìn gã, đôi mắt trên trán hé ra một khe hẹp. Trong cái liếc mắt ấy gã đột nhiên cảm nhận được một loại uy hiếp mãnh liệt, làm toàn thân gã dừng lại không nghe theo sự điều khiển. Cho đến khi thân ảnh đối phương biến mất ở cuối hành lang thì cảm giác kỳ quái này mới tiêu tán.

Otto tức giận chửi một tràng mấy câu thô tục, rồi do dự nhìn Ethan: “Cậu không sao chứ?”

Rõ ràng giọng điệu quan tâm Omega, Ethan nghe mà khó chịu. Cậu cố gắng khống chế biểu cảm, để bản thân trông có vẻ bình tĩnh: “Không có gì, cảm ơn.”

“Hắn ta định làm gì thế?”

“Không có gì, chúng tôi chỉ là bất đồng quan điểm thôi.” Trong lúc vô tình, cậu lấy đại một lý do thoái thác đã từng dùng khi còn ở Cục Năng Lượng ra đối phó. Otto hoài nghi nhìn cậu mấy lần, sau đó rời đi.

Ethan trượt xuống góc tường ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu, mệt mỏi rã rời. Trầm mặc một lát, cậu vẫn nói với hư không: “Gina, tôi muốn thực thi quyền hạn cấp một: khóa kín phòng y tế, ngoài tôi ra không ai được phép vào.”

Giọng nói dịu dàng của Gina vọng tới bên tai cậu: “Vâng.”

Đột nhiên Ethan nhớ tới điều gì đó, tiếp tục hỏi: “Kết quả phân tích mẫu dịch nhầy vừa rồi được cho vào kính hiển vi đã có chưa?”

Gina trả lời: “Đã có kết quả. Ngài có muốn xem báo cáo ngay bây giờ không?”

“Được.”

Một bộ hình ảnh rõ ràng hiện ra trước mặt cậu, bên cạnh viết hàng loạt chữ Địa cầu dày đặc. Trong đó toàn là thuật ngữ chuyên ngành mà Ethan không hiểu, cậu nhìn mà choáng váng.

Mẫu dịch nhầy đáng ra phải chứa toàn vi khuẩn hoặc tế bào kia, nhưng những gì Ethan nhìn thấy lại là vô số quái trùng mọc mặt người với thân hình dài ngoằng quấn chặt lấy nhau…



Quái trùng có kích cỡ nhỏ như tế bào... những nếp gấp trên đầu bọn chúng xếp thành khuôn mặt như mặt người.

Chẳng lẽ …… Đây là nguyên nhân chúng chui vào cơ thể qua lỗ chân lông trên da? Chúng mau chóng sinh sôi nảy nở trong cơ thể người rồi sau đó phá thể chui ra?

Vậy… bên trong những con quái trùng kia tất cả đều là những con quái trùng nhỏ, vậy trong cơ thể của những con quái trùng nhỏ thì sao? Liệu có phải là những con quái trùng nhỏ hơn?

Một vòng tuần hoàn bất tận, chẳng lẽ đây chính là ‘vĩnh hằng’ mà Tanysell đã nói?

Giữa lúc chìm vào cơn ác mộng kinh hoàng, cậu vội dời tầm mắt ra chỗ khác. Đây chắc chắn không phải là một sinh vật bình thường, nó hoàn toàn không có khả năng tồn tại. Nhưng nó lại đang tồn tại trước mắt.

Hơn nữa... Xem bộ dáng của Jeff, không lẽ những con quái trùng đó đều được sinh ra từ thân thể những người khác sao? Chẳng lẽ đây chính là chân tướng sự thật các thành viên trong đội khai hoang biến mất? Nhưng tại sao họ lại không có thời gian để lại đôi ba lời? Con quái trùng này có liên quan gì đến vật thể đen đặc phủ kín bầu trời trong video kia?

Điều quan trọng nhất bây giờ là, trong căn cứ số 18 này có con quái trùng nào khác tương tự hay không?

______

Sau khi tắm rửa xong Samuel lập tức đánh thức mấy gã đàn em của mình dậy, rồi bảo họ đi đánh thức những người còn lại. Một ngày trên Địa Cầu Đỏ có 33 tiếng, lúc này gần 6 giờ sáng; vầng mặt trời đỏ rực khổng lồ nhô lên từ đường chân trời nơi xa, vòm trời màu tím sẫm dần chuyển thành màu da cam. Căn cứ số 18 tọa lạc ở khu vực thảo nguyên tương đối khô ráo, trời ít mưa, thời tiết hầu hết đều sáng sủa. Ban ngày vẫn có thể lờ mờ trông thấy bóng của một hay hai vầng trăng tròn treo lơ lửng ở phía tây.

Đám phi nhân ào ào lao vào đoạt WC, vài người dậy sớm đã ngồi ở đại sảnh ăn thực phẩm bổ sung năng lượng. Samuel sốt ruột nhìn đám đàn em đang tranh cãi xem ai dùng nhà vệ sinh trước, nội tâm lo lắng bất an thể hiện qua động tác liên tục vuốt ve ngón tay tự trấn an bản thân.

“Tất cả nghe đây, từ giờ trở đi nếu chưa có sự đồng ý của tao thì không ai được phép rời khỏi căn cứ. Nếu nhìn thấy bất kỳ sinh vật, thực vật hay động vật nào trên Địa Cầu Đỏ này thì tuyệt đối không được tự ý tiếp xúc, mà phải trực tiếp báo cho tao biết. Hiểu chưa?!”

Giọng hắn vang dội, nói năng khí phách. Trong 50 phi nhân ở đây có rất nhiều người không phải đàn em dưới trướng hắn, nhưng vào lúc này tất cả đều tỏ ra ngoan ngoãn, có lẽ là vì Samuel luôn toát lên khí thế, như thể dự liệu trước mọi việc.

Chỉ là không phải ai cũng tuân theo sự lãnh đạo của hắn. Calvin - một Alpha khác có mối quan hệ quen biết với Samuel, đột nhiên ngước mắt, lạnh lùng nói: “Không thấy Jeff đâu cả.”

Samuel mím môi, thoáng chần chừ giây lát. Đang lúc cân nhắc xem có nên nói tình huống của Jeff hay không thì Derek vừa uống sữa bò vừa thản nhiên lên tiếng: “Gã đó sắp chết tới nơi rồi, có lẽ anh không muốn nhìn thấy đâu.”

Lời này vừa nói ra, Ethan cùng Samuel đều sững sờ. Ethan không khỏi đứng lên: “Cậu. . . cậu vào phòng chỉ huy rồi à?!”

Không phải muốn vào phòng chỉ huy thì phải có quyền hạn nhất định sao? Trước mắt chỉ có Ethan có quyền hạn này thôi, đúng không?

Derek nhún nhún vai, lau vết sữa dính bên môi: “Ban đầu không phải mọi người muốn tôi sửa chữa chức năng liên lạc của Gina sao? Chỉ cần truy cập chương trình chính của Gina, hơn nữa camera cũng không bị mã hóa quá phức tạp, muốn nhìn thấy hai tiếng trước các anh làm gì không khó.”

Lời Derek nói khiến mọi người bàn tán xôn xao, Calvin tức khắc nhướng mày, gương mặt lộ vẻ giận dữ: “Bọn mày đã làm gì Jeff?!”

“Gã bị sinh vật bản địa lây nhiễm. Để phòng ngừa virus lây lan, chúng tôi đã cách ly gã. Tạm thời có lẽ các vị sẽ không thể gặp Jeff.” Không đợi Samuel và Ethan lên tiếng, Tanysell đã thong dong bước ra, nụ cười dịu dàng thường trực trên gương mặt hắn; khối vạn tức cầu bay lượn chung quanh hắn: “Bất quá mọi người không cần lo lắng, bởi vì, quân chi viện rất nhanh sẽ tới.”

******

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Động Rơi Xuống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook