Hắc Động Rơi Xuống

Chương 13: Chuộc Tội - Địa Cầu Đỏ [11]

Liên Hề Liên Hề

08/05/2024

chương 13:

Nhóm phi nhân bắt đầu đặt hàng loạt câu hỏi, họ không hài lòng với những lý do thoái thác mà nhóm ‘thủ lĩnh’ đưa ra, bọn họ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đặc biệt là sau khi phát hiện Jeff bị Ethan hạ lệnh cách ly. Mười thủ lĩnh phi nhân từng gặp riêng Tanysell bị hỏi đến sứt đầu mẻ trán, đành kéo nhau tìm nơi hút thuốc. Mấy kẻ nhút nhát sợ sệt vây quanh Trần Tăng, kể về những mộng cảnh kỳ quái mà họ chỉ thấy khi ngủ kéo dài hai hoặc ba tiếng ngắn ngủi.

Ethan ôm đầu gối ngồi khuất trong một góc sau ghế sô pha, lặng yên nghe mấy tên Beta bàn luận. Cậu phát hiện ra rất nhiều phi nhân oán thán do gặp ác mộng nên bị mất ngủ, họ kể rằng nhìn thấy một vùng đất trong mơ, trông như một tòa thành cổ xưa cực kỳ rộng lớn; nếu bước vào đó, sơ sẩy một chút thôi thì ngay lập tức rơi xuống vực sâu. Trần Tăng nói một cách cao thâm khó đoán rằng đừng tùy tiện tin vào những gì bản thân nhìn thấy trong giấc mơ; bởi vì thời điểm tinh thần con người yếu ớt nhất, rất dễ bị ma quỷ điều khiển. Hãy tin tưởng vào sự quan tâm của Chúa.

Nữ Beta tinh thần bất ổn hôm trước cuộn người ngồi một mình trên ghế sô pha, tự lẩm bẩm gì đó, trên tay siết chặt một thứ hình như là một mặt dây chuyền. Nếu cách gần một chút thì sẽ nghe thấy cô lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu: Bà ta sắp đến, bà ta sắp đến, bà ta sắp đến...

Ethan cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cơn lo âu cùng với căng thẳng thần kinh kéo dài khiến cậu không chịu nổi gánh nặng; chỉ mong tất cả xảy ra thật nhanh, như vậy ít nhất không cần tiếp tục lo lắng đề phòng. Cậu rất ngạc nhiên tại sao đến giờ Gina vẫn coi cậu là người có quyền hạn cao nhất? Không phải tối hôm qua Derek đã sửa hệ thống liên lạc của cô ta rồi sao?

Hay là... Derek vẫn chưa sửa xong? Hay cố tình không sửa hết?

Cậu không khỏi liếc mắt nhìn cậu thiếu niên đang chơi game đối kháng trong đại sảnh bằng chiếc mũ chơi game không biết tìm từ đâu ra; nhớ tới việc cậu ta có ý muốn dung hợp ý thức em trai mình với robot chó cưng tại nhà, cảm thấy thật khó tin. Tại sao một thiếu niên với tài năng xuất chúng lại làm ra loại chuyện khủng khiếp này? Thật đáng tiếc……

Ngẫm lại, có lẽ đây chính là điều mà chính phủ muốn? Bằng cách đó họ hoàn toàn nắm một thiên tài trong tay, không cần trả công mà vẫn có thể bắt cậu ta làm việc.

Còn vị tư tế kia…

Cậu luôn bị vị tư tế kia thu hút, nhưng mặt khác, lại cảm thấy sợ hãi hắn ta.

Không phải trước kia cậu chưa từng gặp tư tế Eve tinh, dù sao Liên Minh giữa Eve và Địa Cầu có quan hệ không tệ. Mỗi lần có sứ thần tới tham quan khu vực khai phá tài nguyên nào đó ở Địa Cầu thì bọn họ đều đi cùng. Những tư tế kia ai cũng cao ráo và xinh đẹp, ăn nói tao nhã hệt như Tanysell; nhưng trên người Tanysell lại có cái gì đó khó lường và tà ác, có một lớp màn âm u bao phủ vẻ ngoài hoàn mỹ của hắn ta. Đôi khi cậu ngỡ như đó chỉ là ảo giác của mình.

Chỉ là ngẫu nhiên, trong đôi mắt màu xám bạc lấp lánh ấy chợt toát ra tia cuồng nhiệt, tuyệt đối không thuộc về bất kỳ tư tế bình thường nào.

Samuel đã dặn, mọi người cùng chờ đợi; một khi nhận thấy bầu trời có gì đó bất thường thì lập tức bôi chất lỏng tanh tưởi đêm qua thu thập được lên người. Trong tay mỗi người họ đều nắm chặt chai đựng dịch lỏng, chuyện về con quái vật khổng lồ bị rò rỉ ít nhiều làm lòng người hoảng sợ. Nhưng đúng lúc này, trên cổ tất cả phi nhân phóng ra một luồng điện nhỏ, đồng thời máy truyền tin bên tai vang lên giọng cảnh vệ trưởng: “Chúng tôi đã hạ cánh, bây giờ đang tiến về căn cứ số 18. Hãy chuẩn bị mở cửa.”

Ethan lệnh cho Gina mở camera hướng ra mặt ngoài căn cứ. Khung cảnh cánh đồng đỏ rực phản chiếu lên vách tường trắng tinh ở đại sảnh; ngay cả sàn nhà cũng in bóng loài cây mang sắc đỏ, cứ như bọn họ đang ở ngoài trời vậy.

Nơi cánh đồng xa xôi, bên cạnh phi thuyền nhỏ ban đầu của phi nhân có thêm một chiếc phi thuyền hình đĩa và hàng chục đốm sáng nhỏ đang di chuyển về phía bên này. Bởi vì Derek chưa sửa xong hệ thống liên lạc, cho nên không thấy rõ ngoại hình của bọn họ, bất quá có thể chắc chắn họ là những quân nhân và cảnh vệ trưởng chuyên phụ trách quản lý phi nhân.



Ethan đang định bảo Gina mở cửa thì đúng lúc đó bả vai bị người đè lại. Cậu quay đầu nhìn, hóa ra là Tanysell đứng ở sau lưng cậu từ lúc nào không hay.

“Cậu nghe xem.”

Nhìn thấy sự hưng phấn thoáng hiện lên đáy mắt hắn, không hiểu sao Ethan lại có dự cảm không lành. Cậu chăm chú lắng nghe, cuối cùng nhận ra một âm thanh cực nhỏ gây nhiễu ở dải sóng hạ âm. Thứ âm thanh này không dễ phát giác, giống như tiếng ù tai liên tục vang vọng ngay trong hốc tai. Âm thanh kia càng lúc càng lớn, dần dần làm cho cậu cảm thấy choáng váng.

Cứ như thể có thứ gì đó đang đến gần.

Cậu không thể phân biệt đâu là nơi phát ra âm thanh. Nó đến từ bốn phương tám hướng, thấm ra từ mỗi phân tử không khí, thẩm thấu từ mặt đất dưới chân. Đột nhiên, một loạt hình ảnh xa lạ đột ngột hiện lên trong ý thức cậu.

Cậu như lạc vào một thành phố khổng lồ thời viễn cổ, với các tòa nhà góc nhọn sắc cạnh và kỳ quái không thuộc phong cách kiến trúc của bất cứ hành tinh nào. Một bóng đen khổng lồ chậm rãi di chuyển trên bầu trời đỏ như màu máu, khắp nơi trong thành phố, những sinh vật xanh thẫm đang bỏ chạy tứ tán. Giữa một vùng đầm lầy khổng lồ, vô số sinh vật giống ếch xanh vươn rộng hai cánh tay, chào đón thứ gì đó xuất hiện bằng từng tràng âm thanh đinh tai nhức óc. Chúng hô vang những âm tiết lặp đi lặp lại: ah-ga-ha-shha-bub-ga-neh-gahha-sa.

Hàng loạt hình ảnh khó hiểu xâm nhập vào đại não làm Ethan ớn lạnh thấu xương. Trên những bức tường đá nhô lên trời từ mọi góc độ đều được bao phủ bởi những ký hiệu tà ác. Cậu thấy những người xanh lục tứ chi sưng vù rách nát, máu xanh tràn xuống đường phố như dòng sông, đổ về bên trong cái miệng khổng lồ xé toang bầu trời phía xa...

Cậu khẽ kêu lên một tiếng, lấy tay bịt chặt tai. Các phi nhân khác cũng nghe thấy, rất nhiều phi nhân yếu bóng vía đã ngất lịm xuống đất, còn lại nhốn nháo bịt tai lại. Ngay cả người mạnh mẽ như Samuel cũng co vai lại, hoảng hốt nhìn quanh; chỉ có Trần Tăng vẫn bình tĩnh lạ thường, tuy rằng vầng trán vẫn rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Về phần Tanysell – kẻ có khả năng nhận thức cao hơn người thường, lúc này lại chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn lộ ra vẻ vui mừng; đôi mắt xám vốn linh động kỳ ảo thường ngày giờ đây dường như chìm vào cơn ảo mộng mê say. Ethan nghe thấy hắn thì thào: “Shub-Niggurath... Mẫu thần sinh sản vĩ đại...”

Gần như cùng lúc những hình ảnh đó biến mất, sắc trời bốn phía đột nhiên tối sầm lại một cách nhanh chóng. Màu đỏ dường như bị thứ gì đó hút hết, nhường chỗ cho từng đám đen đang lan tới. Nơi đường chân trời xa xa, có một khối đen cự đại phập phồng sau dãy núi, như thể sẽ trào lên bất cứ lúc nào.

Đám người Samuel, Otto, Derek đồng thời hét lên: “Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi! Mau bôi lên!”

Ethan lập tức mở nắp chai trong tay ra, mùi thịt thối nồng nặc xông đến mức làm cậu không mở nổi mắt. Cậu tháo mắt kính ra, bôi dịch lỏng vào lòng bàn tay rồi bôi lên khắp toàn thân và mặt. Dịch lỏng này vừa dính vừa nhớt, tích táp chảy dọc khắp người, phút chốc cả người cậu bốc lên mùi tanh tưởi như xác chết thối rữa cả tháng trời.

Những người khác càng chơi mạnh hơn, xách cái thùng đổ thẳng xuống đầu, còn một số người chưa kịp phản ứng, đứng ngây ngốc tại chỗ. Trần Tăng xách theo thùng đựng dịch lỏng màu đen, thấy ai đứng ngơ ngẩn thì tạt nguyên thùng vô mặt người đó. Hành động này ấy vậy mà có hiệu quả, đồng thời cũng biến đại sảnh thành mớ hỗn độn trong thời gian ngắn.

Ethan quay đầu nhìn Tanysell còn đứng đó bình chân như vại, vội nhấc thùng dịch lỏng màu đen còn chưa dùng hết, học theo Trần Tăng hất thẳng lên mặt tư tế. Một chốc sau, từ đầu đến chân tư tế bị thứ nước đen như mực tưới ướt nhẹp, cả người hắn cứng ngắc; hồi sau mới chậm rãi giơ tay lên lau mặt, lộ ra đôi mắt đã khôi phục bình thường, tức giận nhìn chằm chằm Ethan: “Cậu…”



Ethan đắc ý nhìn vị tư tế luôn gọn gàng ngăn nắp dính đầy thứ dịch lỏng hôi thối hơn cả phân trên người, cuối cùng cũng cảm thấy mình đã trả được mối thù trong phòng phân tích mẫu, trong lòng vui đến mức muốn bật cười.

Nhưng lý trí nói cho cậu biết hiện tại bọn họ đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, tư tế hình như rất tức giận, bây giờ không phải lúc để cười. Cậu cố nén, ném thùng xuống đất rồi ngập ngừng nói: “Tại anh cứ đứng ngây ngốc đấy chứ.”

Bầu trời tối sầm nhanh chóng. Cùng với âm thanh chói tai kéo dài, khối đen liên tục phập phồng kia bùng lên như dung nham núi lửa sắp phun trào, xoay tròn mấp máy, trải dài khắp màn trời.

Hiện tại rốt cuộc bọn họ đã biết thứ trong video là cái gì.

Kia nào phải mây đen che khuất bầu trời, mà là vật thể rắn, có dạng như khối thịt. Nó không có hình dạng cố định, có chỗ keo đặc như thạch trái cây, mềm oặt rung rinh, chỗ khác lại khô cứng, hằn dấu vết nứt nẻ. Vài bướu thịt liên tục căng phồng rồi co rút, một số tia sáng đỏ lờ mờ xuyên qua lớp vỏ xám đen; mạng lưới mạch máu đen mang theo nhịp đập mãnh liệt lan thẳng về phía chân trời.

Hiện tại Mẫu Thuyền đang ở quỹ đạo nơi xa cũng quan sát thấy một khối vật thể màu đen đang nhanh chóng bao trùm bề mặt Địa Cầu Đỏ với tốc độ cực nhanh phá vỡ các định luật vật lý. Theo tình hình này chẳng mấy chốc sẽ bao phủ toàn bộ hành tinh. Nhóm chuyên gia trong Mẫu Thuyền đều há hốc mồm, chẳng thể tin nổi vào thứ mắt mình đang nhìn thấy.

Nó... dường như xuất hiện đột ngột bên ngoài Địa Cầu Đỏ, trong chớp mắt từ trường Địa Cầu Đỏ rơi vào hỗn loạn kéo theo động đất mạnh ở vài nơi. Ngay sau đó vật thể kia như thể tràn ra từ một điểm không tồn tại gần bề mặt tinh cầu.

Nhóm phi nhân tất nhiên không nhìn thấy cảnh tượng ấy, bọn họ đang trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm bầu trời bao la trên đầu đã hoàn toàn bị che khuất trong vòng vài phút. Mặt trời ở Hera bị che kín, ngoại trừ ánh sáng đỏ ngầu xuyên qua mấy vật thể tựa ung nhọt khổng lồ trên bầu trời, thì chỉ còn ánh đèn pha lớn được đặt xung quanh căn cứ. Lúc này bên rìa ánh đèn pha có thể chiếu đến, họ trông thấy có người đang chạy như điên về hướng căn cứ số 18.

Là quân tiếp viện!

Họ đang la hét cái gì đó rồi cắm đầu chạy nhanh như bay, quả thực không phải tốc độ mà con người và người Eve có thể đạt tới, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại.

Họ đang chạy trốn, vậy cái gì đang đuổi theo bọn họ?

Ethan trợn to hai mắt nhìn vật thể đen đột ngột phóng tới một binh sĩ chạy cuối, móc lấy thắt lưng anh ta. Chỉ trong nháy mắt, binh sĩ kia thậm chí chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị kéo về phía bóng tối vô tận.

******

Shub-Niggurath: Là một vị thần xếp thứ ba sau Azathoth và Yog Sothoth, là vợ của Yog Sothoth và là bà của Cthulhu. Shub-Niggurath thường được mô tả như một khối tỏa ra những xúc tu màu đen và một đôi chân dê khổng lồ. Trong tất cả các vị thần trong thần thoại Cthulhu, có lẽ Shub-Niggurath là vị thần được tôn sùng nhất bởi bà ta biểu tượng cho sự sinh sôi phồn thực.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Động Rơi Xuống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook