Chương 15: Chuộc Tội - Địa Cầu Đỏ [13]
Liên Hề Liên Hề
15/05/2024
chương 15
Khi cậu chạy tới, tình huống có chút vi diệu.
Năm mươi phi nhân hoặc ngồi hoặc đứng, phần lớn dựa vào vách tường bên cạnh, tay lăm lăm bật lửa, ánh lửa lờ mờ chiếu sáng sáu người đối diện. Mà người Trái Đất tay cầm súng, khuôn mặt lạnh lùng, đáy mắt mang theo vài phần hoảng sợ đứng trong số đó chính là Cảnh vệ trưởng của bọn họ.
Cậu vẫn chưa biết cảnh vệ trưởng có gương mặt Châu Á này tên gì, chỉ biết anh ta là quân nhân cấp cao phụ trách khu vực Cấm Thành nơi cậu ở, thân hình cao lớn, ít khi nói cười, gương mặt của anh chàng cảnh vệ này điển trai hiếm thấy. Tất nhiên lúc này trông anh ta khá là chật vật, trên bộ quân phục lục chiến bám đầy thứ cỏ màu đỏ; trên mặt vương vết máu, không biết là máu của bản thân hay là của người khác. Mặt anh ta lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập nặng nề, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Đằng sau anh ta còn có hai gã binh sĩ Trái đất và ba gã binh lính người Eve. Họ tay siết chặt vũ khí, toàn thân chật vật, nét mặt đầy hoảng sợ. Vết thương trên đùi người nọ trông như bị thứ gì đó ngoạm mất một khối thịt to, máu chảy ào ạt từ miệng vết thương.
Một tiểu đội gồm mười mấy bộ đội đặc chủng, chớp mắt chỉ còn lại sáu người.
Những người khác đâu?
Còn sống hay đã chết?
Nếu còn sống, thì sống như thế nào? Nếu đã chết, thì có thật là chết rồi không?
Nhân mã hai bên rơi vào sự yên lặng quỷ dị, trong sự yên tĩnh ấy ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt giương cung bạt kiếm. Chỉ cần lúc này một bên biểu hiện ra một chút địch ý, thì không cần thứ bên ngoài xâm lấn, bọn họ sẽ lao vào chém giết nhau trước.
Trán Ethan ướt đẫm mồ hôi, nếu lúc này mà nội chiến thì e rằng chết chắc.
Samuel đứng giữa hai bên nhân mã, nhìn chằm chằm cảnh vệ trưởng đối diện: “Hạ vũ khí xuống.”
Cảnh vệ trưởng đứng trước họng súng, đối mặt với đám phi nhân với vẻ cảnh giác cực độ: “Tư tế Tanysell đâu?!”
Đám phi nhân hai mặt nhìn nhau, vừa rồi trong lúc hỗn loạn chỉ kịp lo cho bản thân, ai mà còn tâm tư nhìn chằm chằm vị tư tế kia chứ? Ethan – người duy nhất biết tư tế đang ở đâu - thoáng đánh giá tình huống trước mắt, bỗng lên tiếng: “Tạm thời ngài ấy rất an toàn.”
Tất cả phi nhân trố mắt nhìn cậu. Cậu nói như vậy, một mặt khiến binh lính đối diện nghĩ rằng bọn họ đã thành công khống chế Tanysell, từ đó không dám dễ dàng tấn công phi nhân. Mặt khác đề phòng đám phi nhân thoát khỏi khống chế thật sự làm điều gì đó với Tanysell.
Mặc dù cậu không hiểu nhiều về vị tư tế kia, đối phương cũng không phải dạng nhân vật dễ đối phó... Nhưng từ khi cậu trở thành phi nhân tới nay Tanysell luôn là người giúp đỡ cậu, có vẻ hắn có địa vị rất cao trong Eve tinh, vậy thì giữ mối quan hệ tốt với hắn chỉ có lợi cho cậu mà thôi.
Quả nhiên cảnh vệ trưởng khẽ cau mày, do dự nhìn về phía Samuel. Người nọ nói: “Nếu chúng tôi muốn làm phản thì chẳng cần để các người vào đây. Hạ vũ khí xuống!”
Nhưng một binh lính Trái Đất đột nhiên hét lên: “Ai mà tin lời đám cặn bã tụi mày chứ! Tụi mày phải ở ngoài đó mới đúng! Đám giòi bọ tụi mày sống chỉ để lãng phí lương thực!”
Lời gã nói khiến đám phi nhân bùng lên một tràng chửi rủa, Calvin sắc mặt lạnh lẽo nói: “Tao đã sớm nói rồi, đừng cho đám chó săn chính phủ này vào! Tống cổ bọn chúng đi!”
Song phương loạn thành một đoàn, Ethan nhìn chằm chằm súng ống trong tay nhóm quân nhân; những họng súng đen ngòm lắc lư qua lại theo ngôn ngữ cơ thể, không biết khi nào sẽ cướp cò. Cậu kinh hãi tới mức không nhẫn nhịn nổi nữa, cuối cùng siết chặt nắm đấm, rống lên một tiếng khác hẳn với hình tượng ngày thường. Thanh âm đó thế mà lập tức lấn át tiếng ồn ào của đám đông: “Mẹ nó sắp chết tới nơi rồi lúc này mà còn gây náo loạn!!! Cái thứ đó sắp ập vào đây rồi kìa, có biết phân biệt chuyện gì mới là quan trọng không!!! Mẹ nó mấy người có đầu óc không hả!!!”
Samuel nhất thời ngây ngẩn, hắn chưa từng trông thấy cậu chàng Beta yếu ớt hung dữ như vậy bao giờ. Ethan nín thở một hơi, nhất thời lấy khí phách bí thư ở Cục Năng Lượng ngày trước ra giáo huấn cấp dưới, xả một trận xong thì lại trở về khí thế mềm yếu như thường. Dẫu sao lời cậu nói cũng khiến mọi người nhớ ra bên ngoài vách tường mỏng của khu căn cứ kia, chính là hành tinh đang rơi vào sự hỗn loạn điên cuồng. So với những khối thịt to lớn bao trùm toàn bộ không trung ngoài kia thì đồng loại của mình – bất kể có phải phi nhân hay không – đáng yêu hơn nhiều. Cảnh vệ trưởng nghiến răng, rốt cuộc buông vũ khí xuống. Thấy động tác của anh ta, quân nhân phía sau có hơi do dự; song nhóm quân nhân Eve đã thu vũ khí trước, mấy người còn lại đành miễn cưỡng dừng tay.
Thấy nhóm quân nhân nhượng bộ, vài phi nhân Alpha thầm chửi rủa, không khiêu khích nữa. Cảnh vệ trưởng lạnh giọng hỏi: “Các người bôi thứ gì trên người thế kia?”
Ethan vừa định trả lời, Trần Tăng dã giành nói trước: “Mấy người cũng nên bôi thứ này đi, nghe nói nó giúp chúng ta trở nên ‘tàng hình’ trong mắt thứ trên bầu trời kia —— ấy là nếu thứ đó có mắt. Chỉ e đó là lý do mà hiện tại nó chưa tấn công nơi này.”
Samuel nghiêng đầu, mấy tên đàn em của hắn lập tức mang đống chai lọ nồng nặc mùi hôi thối đến trước mặt nhóm quân nhân. Cảnh vệ trưởng nhìn Samuel với vẻ hoài nghi, cuối cùng vẫn cúi xuống cầm một cái chai lên, vặn nắp ra ngửi ngửi, nét mặt lộ rõ vẻ buồn nôn. Nhưng anh ta vẫn đổ thứ chất lỏng ấy lên người mình, lấy tay bôi khắp mặt. Đám quân nhân còn lại thấy vậy cũng sôi nổi nhận lấy cái chai, rõ ràng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi bên ngoài dọa bọn họ sợ mất mật, chẳng hơi sức đâu lo nghĩ thứ chất lỏng này ghê tởm đến mức nào.
Ethan chú ý tới người bị thương kia, lập tức hỏi: “Sao anh ta lại bị thương vậy?”
Hai binh lính Trái Đất trừng mắt nhìn Ethan đầy hoài nghi, không đáp. Ethan thấy đối phương cảnh giác như vậy, không hỏi ra được gì, trong lòng càng thêm lo lắng...
Cậu nhớ đến Jeff.
Trực giác cậu mách bảo rằng con quái trùng kia có mối quan hệ sâu xa nào đó với thứ trên bầu trời, chỉ cần bị dịch nhầy của nó dây vào thì sẽ biến thành hình dạng như này... Chỉ mong miệng vết thương của người này không phải do bị thứ tương tự gây ra…
Samuel kéo cậu sang một bên, thấp giọng hỏi: “Tên tư tế kia đâu rồi?”
Ethan do dự không biết có nên nói cho hắn biết hay không thì đột nhiên ba người Eve chợt đứng lên; con mắt thứ ba trên trán gần như đồng thời mở ra, trên mặt hiện lên biểu tình xưa nay chưa từng có, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến da đầu lạnh toát vì sợ hãi.
“Chỗ này... chỗ này có vấn đề!” Người Eve nói ngôn ngữ Trái Đất với vẻ không trôi chảy, giây tiếp theo, ba con mắt của họ đồng loạt hướng về một chỗ —— Vách tường phía tây.
Nhưng chỗ đó không có gì cả?
Một nữ Beta người Eve chỉ tay về phía mặt tường bên kia, giọng nói và ngón tay run run: “Nó ở đó.. ở bên trong đó!”
Nhóm người Trái Đất nhìn ba người Eve đột nhiên cầm súng lên rồi lui về phía sau với vẻ mặt khó hiểu. Biểu cảm lúc này của họ tương phản quá lớn với sự trấn định vừa rồi khiến ai nấy hoang mang tột độ. Ngay lúc mọi người đều nghĩ bọn Eve lại lên cơn điên khùng gì nữa, thì Ethan đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Nếu cắt ngang qua dãy hành lang mà lúc nãy cậu đi tới đây, thì đằng sau vách tường, cách mấy căn phòng phân tích mẫu, chính là phòng y tế. Phòng y tế - nơi giam giữ Jeff không rõ sống chết.
Phòng y tế đã bị Gina khóa kín, nhưng vấn đề là hiện tại Gina đã ngừng hoạt động.
Ethan nhìn bốn phía xung quanh, bắt lấy Samuel: “Beta luôn khóc sướt mướt kia đâu?”
Samuel sửng sốt, nhìn một vòng quanh đó nhưng không thấy: “Sao thế?”
Xem ra nhân cơ hội chạy trốn trong bóng tối vừa rồi không chỉ có cậu và tư tế mà còn có nữ Beta tinh thần không ổn định kia nữa. Trước khi biến mất, cô ta luôn bịt chặt hai tai, dáng vẻ điên dại, không ai biết cô ta đang lảm nhảm cái gì.
Nếu cô ta là người đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của Thương Thần, liệu có thể cũng là người đầu tiên bị điều khiển hay không?
Ethan hạ giọng, chỉ nói một chữ khiến Samuel sắc mặt tái mét: “Jeff!”
Samuel vội vàng dặn dò Otto vài câu rồi cùng Ethan chạy về hướng phòng y tế. Ánh đèn leo lét trong tay Ethan chiếu rọi một khoảng bóng tối, nhưng không thể chiếu đến cánh cửa kim loại vốn luôn đóng chặt kia. Chiếu ánh đèn xuống, có thể thấy một chiếc cờ lê nằm rơi rớt dưới đất. Tất cả các khóa cửa ở đây đều do trí tuệ nhân tạo Gina điều khiển, thời điểm Gina ngừng hoạt động, chương trình khóa thiết lập ban đầu cũng vô hiệu theo. Ethan và Samuel nhìn nhau, trông thấy nỗi sầu lo nồng đậm trong mắt nhau.
Sau cánh cửa là sự im lìm chết chóc, bởi vì không gian quá lớn, ánh sáng đèn pin giống như bị hút vào hố đen, không nhìn thấy gì. Một cơn gió lạnh lẽo lướt qua gáy, y hệt bóng ma, tựa như hơi thở phả ra từ đêm tối.
Ethan lắc mạnh chiếc đèn pin vài cái, cẩn thận chiếu sáng mặt đất phía trước nhưng lại không dám bước vào. Thấy cậu chần chừ, Samuel đoạt lấy đèn pin rồi dẫn đầu bước vào. Ethan nhắm mắt theo sau, băng qua dãy giường bệnh cách ly cậu có cảm giác bên trong những chiếc hộp giống hệt cỗ quan tài ấy đựng xác chết. Tầm mắt cậu rơi vào một giường bệnh dường như bị xê dịch, trên nắp giường trong suốt còn sót lại mấy giọt dịch lỏng nhớp nháp ngả vàng. Theo đó nhìn qua, mặt sàn gần đó cũng có một vũng chất lỏng sền sệt như nước mũi, ánh lên thứ màu xanh ghê tởm dưới luồng ánh sáng yếu ớt của đèn pin.
Tim đập ‘thịch’ một tiếng, điều Ethan sợ hãi nhất rất có thể vẫn xảy ra.
Bước chân của Samuel đột ngột dừng lại, ánh đèn đã tìm thấy vị trí giường bệnh dùng để nhốt Jeff. Nắp giường mở toang, không thấy Jeff đâu, ngoài nắm tóc người màu nâu nhạt và một số mảnh vụn quần áo. Trên nắp và đệm giường dính đầy dịch nhầy màu vàng, màu trắng và màu đen trộn lẫn, chảy tỏng tỏng từ mép xuống chân giường. Ethan nghe tiếng thở dốc ngày càng trở nên dồn dập của Samuel, muốn tới gần để xem ai ngờ bị vấp té. Cậu vội chộp lấy thành giường gần nhất để ổn định cơ thể, đồng thời nghe thấy tiếng lép nhép khe khẽ.
Samuel nghe thấy động tĩnh lập tức lia đèn pin qua, và rồi Ethan cũng thấy rõ thứ dưới chân mình là gì...
Là vị nữ Beta đã mất tích.
Khuôn mặt cô ta trắng bệch, mắt mở trừng trừng không chớp, bên trên chi chít những nốt bướu sần tương tự như Jeff, sưng phồng như xác chết trôi ngâm trong nước quá một tuần, nhìn kỹ có thể thấy thứ gì đó loi nhoi chuyển động bên dưới lớp da mỏng. Hai chân cô ta cũng biến dạng trông hết sức kỳ lạ, dịch nhầy xuyên qua lớp quần áo thấm ra ngoài, thậm chí ăn mòn một vài chỗ. Cặp đùi dán chặt vào nhau như thể dính keo, để lại vệt nước ướt đẫm trên đất.
Ethan hoảng tới mức hét lên một tiếng, vội vàng lui mấy bước ra sau, tim đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Lòng bàn chân dính nhớp, có lẽ vừa rồi vô tình giẫm phải vũng dịch nhầy do nữ Beta kia tiết ra. Nghĩ đến việc chỉ cần một lượng cực nhỏ dịch nhầy dính vào da thôi, sẽ biến thành bộ dạng khủng khiếp kia; cậu liền cảm thấy khắp người ngứa ngáy, hãi hùng khiếp vía.
“Thật sự sẽ bị lây...” Samuel cũng hoảng sợ, sắc mặt tái mét. Dẫu bao nhiêu lần đi nữa, hắn chẳng thể quen nổi cảnh một người đang lành lặn bỗng dưng biến thành bộ dáng kinh tởm như này. Mày hắn nhíu chặt, nhìn Ethan đứng đối diện: “Jeff đi đâu rồi? Gã... còn sống hay đã chết?”
Ethan nhớ tới bóng người chợt lóe rồi biến mất ở lối rẽ thời điểm mình đi tới đại sảnh từ phòng điều khiển trung tâm.
Cậu không dám nói trước Jeff còn sống hay đã chết, nhưng cậu biết chắc chắn rằng mình không muốn gặp Jeff vào lúc này.
“Phải đi tìm gã ngay!” Samuel nhìn bốn phía xung quanh, cảm giác như thể bị giám thị. Tòa căn cứ này không hề an toàn, kỳ thực ngay từ lúc ban đầu nó đã không an toàn; những bức tường kiên cố và thứ dịch lỏng hôi thối trên người chỉ tạo cho họ ảo tưởng về sự an toàn mà thôi.
Ethan nhìn nữ Beta nằm sõng soài trên đất: “Vậy cô ta tính sao đây?”
Hiện tại không có điện, tất cả các hệ thống cách ly đều vô hiệu, Ethan nghĩ tới quả trứng tư tế cầm trong tay, nhưng Tanysell lại đang sử dụng nó... Có lẽ nên thử thuyết phục Tanysell dùng quả trứng Tự Thần khởi động Gina?
Nhìn cái đống hình người ngẫu nhiên phát ra tiếng run rẩy trên mặt đất, Samuel bất ngờ lấy một chiếc bật lửa ra: “Cậu ra cửa chờ tôi.”
Có lẽ Ethan cũng đoán được hắn muốn làm gì, vội xoay người chạy ra ngoài. Suốt chặng đường tối đen, vừa bước tới cửa, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng hét chói tai đến cực điểm; giống như không phải của một người mà là hàng chục người đồng thời gào thét lạc giọng, âm thanh sắc nhọn đủ xé rách màng nhĩ. Ngọn lửa xanh lam ma quái bùng lên trong bóng đêm. Bên trong nơi ánh lửa chói mắt nhất, không phải là một con người mà là một con quái trùng khổng lồ đang quằn quại điên đảo.
Ethan chợt hiểu tại sao ngay từ đầu Tanysell không cho cậu làm tổn thương đến con quái trùng kia. Tại sao sau khi Jeff giẫm chết nó, Tanysell đã nói với gã rằng “Nói không chừng anh chỉ là một con sâu mà thôi.”
Chẳng lẽ... Không chỉ vô số quái trùng sinh sôi nảy nở trong thân thể, mà chính bản thân người đó cuối cùng cũng sẽ biến thành bộ dáng quái trùng? Trong những người biến mất trước đó, có bao nhiêu người đã biến thành sâu rồi? Và những con sâu đó đã đi đâu?
Khoảnh khắc Samuel lao tới túm lấy cậu rồi bỏ chạy. Trong lòng Ethan chết lặng, những câu hỏi cứ thế liên tiếp hiện lên. Suy nghĩ cuối cùng của cậu là: Nữ Beta kia thực sự đã chết rồi sao? Nếu không chết thì... Không phải bị Samuel thiêu sống sao?
Mà cậu... dường như cũng không có suy nghĩ muốn ngăn cản...
****
Khi cậu chạy tới, tình huống có chút vi diệu.
Năm mươi phi nhân hoặc ngồi hoặc đứng, phần lớn dựa vào vách tường bên cạnh, tay lăm lăm bật lửa, ánh lửa lờ mờ chiếu sáng sáu người đối diện. Mà người Trái Đất tay cầm súng, khuôn mặt lạnh lùng, đáy mắt mang theo vài phần hoảng sợ đứng trong số đó chính là Cảnh vệ trưởng của bọn họ.
Cậu vẫn chưa biết cảnh vệ trưởng có gương mặt Châu Á này tên gì, chỉ biết anh ta là quân nhân cấp cao phụ trách khu vực Cấm Thành nơi cậu ở, thân hình cao lớn, ít khi nói cười, gương mặt của anh chàng cảnh vệ này điển trai hiếm thấy. Tất nhiên lúc này trông anh ta khá là chật vật, trên bộ quân phục lục chiến bám đầy thứ cỏ màu đỏ; trên mặt vương vết máu, không biết là máu của bản thân hay là của người khác. Mặt anh ta lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập nặng nề, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Đằng sau anh ta còn có hai gã binh sĩ Trái đất và ba gã binh lính người Eve. Họ tay siết chặt vũ khí, toàn thân chật vật, nét mặt đầy hoảng sợ. Vết thương trên đùi người nọ trông như bị thứ gì đó ngoạm mất một khối thịt to, máu chảy ào ạt từ miệng vết thương.
Một tiểu đội gồm mười mấy bộ đội đặc chủng, chớp mắt chỉ còn lại sáu người.
Những người khác đâu?
Còn sống hay đã chết?
Nếu còn sống, thì sống như thế nào? Nếu đã chết, thì có thật là chết rồi không?
Nhân mã hai bên rơi vào sự yên lặng quỷ dị, trong sự yên tĩnh ấy ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt giương cung bạt kiếm. Chỉ cần lúc này một bên biểu hiện ra một chút địch ý, thì không cần thứ bên ngoài xâm lấn, bọn họ sẽ lao vào chém giết nhau trước.
Trán Ethan ướt đẫm mồ hôi, nếu lúc này mà nội chiến thì e rằng chết chắc.
Samuel đứng giữa hai bên nhân mã, nhìn chằm chằm cảnh vệ trưởng đối diện: “Hạ vũ khí xuống.”
Cảnh vệ trưởng đứng trước họng súng, đối mặt với đám phi nhân với vẻ cảnh giác cực độ: “Tư tế Tanysell đâu?!”
Đám phi nhân hai mặt nhìn nhau, vừa rồi trong lúc hỗn loạn chỉ kịp lo cho bản thân, ai mà còn tâm tư nhìn chằm chằm vị tư tế kia chứ? Ethan – người duy nhất biết tư tế đang ở đâu - thoáng đánh giá tình huống trước mắt, bỗng lên tiếng: “Tạm thời ngài ấy rất an toàn.”
Tất cả phi nhân trố mắt nhìn cậu. Cậu nói như vậy, một mặt khiến binh lính đối diện nghĩ rằng bọn họ đã thành công khống chế Tanysell, từ đó không dám dễ dàng tấn công phi nhân. Mặt khác đề phòng đám phi nhân thoát khỏi khống chế thật sự làm điều gì đó với Tanysell.
Mặc dù cậu không hiểu nhiều về vị tư tế kia, đối phương cũng không phải dạng nhân vật dễ đối phó... Nhưng từ khi cậu trở thành phi nhân tới nay Tanysell luôn là người giúp đỡ cậu, có vẻ hắn có địa vị rất cao trong Eve tinh, vậy thì giữ mối quan hệ tốt với hắn chỉ có lợi cho cậu mà thôi.
Quả nhiên cảnh vệ trưởng khẽ cau mày, do dự nhìn về phía Samuel. Người nọ nói: “Nếu chúng tôi muốn làm phản thì chẳng cần để các người vào đây. Hạ vũ khí xuống!”
Nhưng một binh lính Trái Đất đột nhiên hét lên: “Ai mà tin lời đám cặn bã tụi mày chứ! Tụi mày phải ở ngoài đó mới đúng! Đám giòi bọ tụi mày sống chỉ để lãng phí lương thực!”
Lời gã nói khiến đám phi nhân bùng lên một tràng chửi rủa, Calvin sắc mặt lạnh lẽo nói: “Tao đã sớm nói rồi, đừng cho đám chó săn chính phủ này vào! Tống cổ bọn chúng đi!”
Song phương loạn thành một đoàn, Ethan nhìn chằm chằm súng ống trong tay nhóm quân nhân; những họng súng đen ngòm lắc lư qua lại theo ngôn ngữ cơ thể, không biết khi nào sẽ cướp cò. Cậu kinh hãi tới mức không nhẫn nhịn nổi nữa, cuối cùng siết chặt nắm đấm, rống lên một tiếng khác hẳn với hình tượng ngày thường. Thanh âm đó thế mà lập tức lấn át tiếng ồn ào của đám đông: “Mẹ nó sắp chết tới nơi rồi lúc này mà còn gây náo loạn!!! Cái thứ đó sắp ập vào đây rồi kìa, có biết phân biệt chuyện gì mới là quan trọng không!!! Mẹ nó mấy người có đầu óc không hả!!!”
Samuel nhất thời ngây ngẩn, hắn chưa từng trông thấy cậu chàng Beta yếu ớt hung dữ như vậy bao giờ. Ethan nín thở một hơi, nhất thời lấy khí phách bí thư ở Cục Năng Lượng ngày trước ra giáo huấn cấp dưới, xả một trận xong thì lại trở về khí thế mềm yếu như thường. Dẫu sao lời cậu nói cũng khiến mọi người nhớ ra bên ngoài vách tường mỏng của khu căn cứ kia, chính là hành tinh đang rơi vào sự hỗn loạn điên cuồng. So với những khối thịt to lớn bao trùm toàn bộ không trung ngoài kia thì đồng loại của mình – bất kể có phải phi nhân hay không – đáng yêu hơn nhiều. Cảnh vệ trưởng nghiến răng, rốt cuộc buông vũ khí xuống. Thấy động tác của anh ta, quân nhân phía sau có hơi do dự; song nhóm quân nhân Eve đã thu vũ khí trước, mấy người còn lại đành miễn cưỡng dừng tay.
Thấy nhóm quân nhân nhượng bộ, vài phi nhân Alpha thầm chửi rủa, không khiêu khích nữa. Cảnh vệ trưởng lạnh giọng hỏi: “Các người bôi thứ gì trên người thế kia?”
Ethan vừa định trả lời, Trần Tăng dã giành nói trước: “Mấy người cũng nên bôi thứ này đi, nghe nói nó giúp chúng ta trở nên ‘tàng hình’ trong mắt thứ trên bầu trời kia —— ấy là nếu thứ đó có mắt. Chỉ e đó là lý do mà hiện tại nó chưa tấn công nơi này.”
Samuel nghiêng đầu, mấy tên đàn em của hắn lập tức mang đống chai lọ nồng nặc mùi hôi thối đến trước mặt nhóm quân nhân. Cảnh vệ trưởng nhìn Samuel với vẻ hoài nghi, cuối cùng vẫn cúi xuống cầm một cái chai lên, vặn nắp ra ngửi ngửi, nét mặt lộ rõ vẻ buồn nôn. Nhưng anh ta vẫn đổ thứ chất lỏng ấy lên người mình, lấy tay bôi khắp mặt. Đám quân nhân còn lại thấy vậy cũng sôi nổi nhận lấy cái chai, rõ ràng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi bên ngoài dọa bọn họ sợ mất mật, chẳng hơi sức đâu lo nghĩ thứ chất lỏng này ghê tởm đến mức nào.
Ethan chú ý tới người bị thương kia, lập tức hỏi: “Sao anh ta lại bị thương vậy?”
Hai binh lính Trái Đất trừng mắt nhìn Ethan đầy hoài nghi, không đáp. Ethan thấy đối phương cảnh giác như vậy, không hỏi ra được gì, trong lòng càng thêm lo lắng...
Cậu nhớ đến Jeff.
Trực giác cậu mách bảo rằng con quái trùng kia có mối quan hệ sâu xa nào đó với thứ trên bầu trời, chỉ cần bị dịch nhầy của nó dây vào thì sẽ biến thành hình dạng như này... Chỉ mong miệng vết thương của người này không phải do bị thứ tương tự gây ra…
Samuel kéo cậu sang một bên, thấp giọng hỏi: “Tên tư tế kia đâu rồi?”
Ethan do dự không biết có nên nói cho hắn biết hay không thì đột nhiên ba người Eve chợt đứng lên; con mắt thứ ba trên trán gần như đồng thời mở ra, trên mặt hiện lên biểu tình xưa nay chưa từng có, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến da đầu lạnh toát vì sợ hãi.
“Chỗ này... chỗ này có vấn đề!” Người Eve nói ngôn ngữ Trái Đất với vẻ không trôi chảy, giây tiếp theo, ba con mắt của họ đồng loạt hướng về một chỗ —— Vách tường phía tây.
Nhưng chỗ đó không có gì cả?
Một nữ Beta người Eve chỉ tay về phía mặt tường bên kia, giọng nói và ngón tay run run: “Nó ở đó.. ở bên trong đó!”
Nhóm người Trái Đất nhìn ba người Eve đột nhiên cầm súng lên rồi lui về phía sau với vẻ mặt khó hiểu. Biểu cảm lúc này của họ tương phản quá lớn với sự trấn định vừa rồi khiến ai nấy hoang mang tột độ. Ngay lúc mọi người đều nghĩ bọn Eve lại lên cơn điên khùng gì nữa, thì Ethan đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Nếu cắt ngang qua dãy hành lang mà lúc nãy cậu đi tới đây, thì đằng sau vách tường, cách mấy căn phòng phân tích mẫu, chính là phòng y tế. Phòng y tế - nơi giam giữ Jeff không rõ sống chết.
Phòng y tế đã bị Gina khóa kín, nhưng vấn đề là hiện tại Gina đã ngừng hoạt động.
Ethan nhìn bốn phía xung quanh, bắt lấy Samuel: “Beta luôn khóc sướt mướt kia đâu?”
Samuel sửng sốt, nhìn một vòng quanh đó nhưng không thấy: “Sao thế?”
Xem ra nhân cơ hội chạy trốn trong bóng tối vừa rồi không chỉ có cậu và tư tế mà còn có nữ Beta tinh thần không ổn định kia nữa. Trước khi biến mất, cô ta luôn bịt chặt hai tai, dáng vẻ điên dại, không ai biết cô ta đang lảm nhảm cái gì.
Nếu cô ta là người đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của Thương Thần, liệu có thể cũng là người đầu tiên bị điều khiển hay không?
Ethan hạ giọng, chỉ nói một chữ khiến Samuel sắc mặt tái mét: “Jeff!”
Samuel vội vàng dặn dò Otto vài câu rồi cùng Ethan chạy về hướng phòng y tế. Ánh đèn leo lét trong tay Ethan chiếu rọi một khoảng bóng tối, nhưng không thể chiếu đến cánh cửa kim loại vốn luôn đóng chặt kia. Chiếu ánh đèn xuống, có thể thấy một chiếc cờ lê nằm rơi rớt dưới đất. Tất cả các khóa cửa ở đây đều do trí tuệ nhân tạo Gina điều khiển, thời điểm Gina ngừng hoạt động, chương trình khóa thiết lập ban đầu cũng vô hiệu theo. Ethan và Samuel nhìn nhau, trông thấy nỗi sầu lo nồng đậm trong mắt nhau.
Sau cánh cửa là sự im lìm chết chóc, bởi vì không gian quá lớn, ánh sáng đèn pin giống như bị hút vào hố đen, không nhìn thấy gì. Một cơn gió lạnh lẽo lướt qua gáy, y hệt bóng ma, tựa như hơi thở phả ra từ đêm tối.
Ethan lắc mạnh chiếc đèn pin vài cái, cẩn thận chiếu sáng mặt đất phía trước nhưng lại không dám bước vào. Thấy cậu chần chừ, Samuel đoạt lấy đèn pin rồi dẫn đầu bước vào. Ethan nhắm mắt theo sau, băng qua dãy giường bệnh cách ly cậu có cảm giác bên trong những chiếc hộp giống hệt cỗ quan tài ấy đựng xác chết. Tầm mắt cậu rơi vào một giường bệnh dường như bị xê dịch, trên nắp giường trong suốt còn sót lại mấy giọt dịch lỏng nhớp nháp ngả vàng. Theo đó nhìn qua, mặt sàn gần đó cũng có một vũng chất lỏng sền sệt như nước mũi, ánh lên thứ màu xanh ghê tởm dưới luồng ánh sáng yếu ớt của đèn pin.
Tim đập ‘thịch’ một tiếng, điều Ethan sợ hãi nhất rất có thể vẫn xảy ra.
Bước chân của Samuel đột ngột dừng lại, ánh đèn đã tìm thấy vị trí giường bệnh dùng để nhốt Jeff. Nắp giường mở toang, không thấy Jeff đâu, ngoài nắm tóc người màu nâu nhạt và một số mảnh vụn quần áo. Trên nắp và đệm giường dính đầy dịch nhầy màu vàng, màu trắng và màu đen trộn lẫn, chảy tỏng tỏng từ mép xuống chân giường. Ethan nghe tiếng thở dốc ngày càng trở nên dồn dập của Samuel, muốn tới gần để xem ai ngờ bị vấp té. Cậu vội chộp lấy thành giường gần nhất để ổn định cơ thể, đồng thời nghe thấy tiếng lép nhép khe khẽ.
Samuel nghe thấy động tĩnh lập tức lia đèn pin qua, và rồi Ethan cũng thấy rõ thứ dưới chân mình là gì...
Là vị nữ Beta đã mất tích.
Khuôn mặt cô ta trắng bệch, mắt mở trừng trừng không chớp, bên trên chi chít những nốt bướu sần tương tự như Jeff, sưng phồng như xác chết trôi ngâm trong nước quá một tuần, nhìn kỹ có thể thấy thứ gì đó loi nhoi chuyển động bên dưới lớp da mỏng. Hai chân cô ta cũng biến dạng trông hết sức kỳ lạ, dịch nhầy xuyên qua lớp quần áo thấm ra ngoài, thậm chí ăn mòn một vài chỗ. Cặp đùi dán chặt vào nhau như thể dính keo, để lại vệt nước ướt đẫm trên đất.
Ethan hoảng tới mức hét lên một tiếng, vội vàng lui mấy bước ra sau, tim đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Lòng bàn chân dính nhớp, có lẽ vừa rồi vô tình giẫm phải vũng dịch nhầy do nữ Beta kia tiết ra. Nghĩ đến việc chỉ cần một lượng cực nhỏ dịch nhầy dính vào da thôi, sẽ biến thành bộ dạng khủng khiếp kia; cậu liền cảm thấy khắp người ngứa ngáy, hãi hùng khiếp vía.
“Thật sự sẽ bị lây...” Samuel cũng hoảng sợ, sắc mặt tái mét. Dẫu bao nhiêu lần đi nữa, hắn chẳng thể quen nổi cảnh một người đang lành lặn bỗng dưng biến thành bộ dáng kinh tởm như này. Mày hắn nhíu chặt, nhìn Ethan đứng đối diện: “Jeff đi đâu rồi? Gã... còn sống hay đã chết?”
Ethan nhớ tới bóng người chợt lóe rồi biến mất ở lối rẽ thời điểm mình đi tới đại sảnh từ phòng điều khiển trung tâm.
Cậu không dám nói trước Jeff còn sống hay đã chết, nhưng cậu biết chắc chắn rằng mình không muốn gặp Jeff vào lúc này.
“Phải đi tìm gã ngay!” Samuel nhìn bốn phía xung quanh, cảm giác như thể bị giám thị. Tòa căn cứ này không hề an toàn, kỳ thực ngay từ lúc ban đầu nó đã không an toàn; những bức tường kiên cố và thứ dịch lỏng hôi thối trên người chỉ tạo cho họ ảo tưởng về sự an toàn mà thôi.
Ethan nhìn nữ Beta nằm sõng soài trên đất: “Vậy cô ta tính sao đây?”
Hiện tại không có điện, tất cả các hệ thống cách ly đều vô hiệu, Ethan nghĩ tới quả trứng tư tế cầm trong tay, nhưng Tanysell lại đang sử dụng nó... Có lẽ nên thử thuyết phục Tanysell dùng quả trứng Tự Thần khởi động Gina?
Nhìn cái đống hình người ngẫu nhiên phát ra tiếng run rẩy trên mặt đất, Samuel bất ngờ lấy một chiếc bật lửa ra: “Cậu ra cửa chờ tôi.”
Có lẽ Ethan cũng đoán được hắn muốn làm gì, vội xoay người chạy ra ngoài. Suốt chặng đường tối đen, vừa bước tới cửa, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng hét chói tai đến cực điểm; giống như không phải của một người mà là hàng chục người đồng thời gào thét lạc giọng, âm thanh sắc nhọn đủ xé rách màng nhĩ. Ngọn lửa xanh lam ma quái bùng lên trong bóng đêm. Bên trong nơi ánh lửa chói mắt nhất, không phải là một con người mà là một con quái trùng khổng lồ đang quằn quại điên đảo.
Ethan chợt hiểu tại sao ngay từ đầu Tanysell không cho cậu làm tổn thương đến con quái trùng kia. Tại sao sau khi Jeff giẫm chết nó, Tanysell đã nói với gã rằng “Nói không chừng anh chỉ là một con sâu mà thôi.”
Chẳng lẽ... Không chỉ vô số quái trùng sinh sôi nảy nở trong thân thể, mà chính bản thân người đó cuối cùng cũng sẽ biến thành bộ dáng quái trùng? Trong những người biến mất trước đó, có bao nhiêu người đã biến thành sâu rồi? Và những con sâu đó đã đi đâu?
Khoảnh khắc Samuel lao tới túm lấy cậu rồi bỏ chạy. Trong lòng Ethan chết lặng, những câu hỏi cứ thế liên tiếp hiện lên. Suy nghĩ cuối cùng của cậu là: Nữ Beta kia thực sự đã chết rồi sao? Nếu không chết thì... Không phải bị Samuel thiêu sống sao?
Mà cậu... dường như cũng không có suy nghĩ muốn ngăn cản...
****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.