Hắc Động Rơi Xuống

Chương 14: Chuộc Tội - Địa Cầu Đỏ [12]

Liên Hề Liên Hề

14/05/2024

chương 14

Đó là hình ảnh cuối cùng họ nhìn thấy. Kế tiếp tất cả màn hình và ánh đèn đột nhiên tắt phụt.

Trong căn cứ khai hoang rõ ràng có trang máy phát điện dự phòng, nhưng không hiểu tại sao vào lúc này vẫn không hề khởi động. Đột nhiên rơi vào một mảnh bóng tối đen kịt, mọi người ai cũng xôn xao kêu thét sợ hãi. Tim Ethan đập loạn xạ, lớn tiếng gọi “Gina” nhưng cô nàng máy tính im lìm không đáp, hệt như tất cả các thiết bị điện tử khác.

Làn sóng xô đẩy khiến tất cả mất phương hướng. Vài tên phi nhân thần kinh yếu trông thấy cảnh tượng vừa nãy gần như mất lý trí, hoảng sợ chạy tán loạn như ruồi mất đầu. Lúc này giọng nói trầm ổn vững vàng của Trần Tăng bất ngờ vang lên, xuyên qua mớ âm thanh la hét chói tai: “Đừng hoảng hốt! Dựa chắc vào tường!”

Ông ta lặp lại chỉ thị của mình lần nữa, dường như có sức mạnh thôi miên nào đó trong từng lời ông ta nói; đám người chạy loạn như ruồi mất đầu kia bỗng như bắt được tia sáng. Họ bám víu vào chỉ thị duy nhất này, lần mò tìm vách tường gần nhất rồi đứng yên ở đó, không chạy lung tung nữa. Một lát sau Ethan chỉ còn nghe thấy tiếng mọi người thở dốc nặng nề trong không khí cùng với tiếng bật khóc không kìm nén được. Hết thảy còn lại đều lặng thinh.

Samuel điên cuồng lục kiếm bật lửa, một ngọn lửa nhỏ được thắp lên trong bóng tối nhưng thứ ánh sáng leo lét kia căn bản không thể xua tan bóng đêm dày đặc.

Ethan cảm giác cái loại âm thanh ù ù làm người khó chịu kia càng lúc càng lớn, lớn đến mức không nghe rõ tiếng khóc; cao tần sóng âm làm đầu cậu đau như muốn nứt. Cậu sợ hãi không yên muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng tay quờ quạng giữa không trung bất ngờ bị một bàn tay khác nắm lấy.

Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tanysell sát ngay bên tai: “Đi theo ta.”

Bước chân cậu lảo đảo chạy vội theo hướng bàn tay dắt mình đi trong bóng tối. Thanh âm các phi nhân dần dần nhỏ đi, rõ ràng không có ánh sáng vậy mà vị tư tế kia dường như có thể nhìn thấy tất cả, cẩn thận tránh hết mọi chướng ngại. Da tay Tanysell mịn màng và ấm áp, làm Ethan liên tưởng đến tia nắng đầu hè trên Trái Đất. Ánh nắng ấy cậu chỉ từng cảm thụ một lần hồi bé khi được đưa đi du lịch ngoài Trái Đất, cảm giác ấy rất thoải mái và dễ chịu, tựa như trời xanh dịu dàng hôn lên môi cậu.

Khoảnh khắc này cậu vô tình nảy sinh tính ỷ lại và sự tín nhiệm vào bàn tay kia, quên mất rằng trước đó chính mình còn đang hoài nghi mục đích tư tế đến Địa Cầu Đỏ.

Rốt cuộc bọn họ cũng dừng. Ethan thở hổn hển hỏi: “Đây là đâu? Chúng ta sẽ làm gì?”

“Phòng điều khiển trung tâm.” Tanysell buông lỏng tay cậu ra, điều này chợt làm cậu cảm thấy mất mát. Cậu nghe thấy tiếng bước chân tư tế đi ra xa vài bước - dường như đang đùa nghịch thứ gì đó: “Ethan, ta cần cậu giúp.”

Mỗi lần Tanysell gọi cậu bằng tên chứ không dùng họ để gọi cậu thì đều mang tới cho cậu cái cảm giác vi diệu nào đó. Có lẽ giọng nói ẩn chứa ma lực của vị tư tế kia khiến lòng người mau chóng bình tĩnh ảnh hưởng đến cậu; mỗi khi nghe thấy đối phương gọi tên mình, cậu đều bừng tỉnh cho rằng mình không thể từ chối yêu cầu của đối phương.

“Ngài muốn làm gì? Chuyện gì đang xảy ra ngoài kia?”

“Ở Eve chúng tôi gọi bà là Shub-Niggurath, trong các vị Thương Thần đây là mẫu thần tượng trưng cho sự sinh sản. Thức ăn của Thần là sự sống, sinh hạ Hỗn Độn vĩnh hằng.” Ngữ điệu Tanysell du dương, phảng phất đang ngâm thơ: “Bà ngự giữa khe hở các dòng thời không song song. Rất có thể hành tinh này chứa đựng một phần thân thể của bà giữa lỗ hổng thời không.”

“Một bộ phận… thân thể?”

“Đúng vậy. Mấy thứ bao phủ toàn bộ không trung ngoài kia gần như là một phần của Shub-Niggurath. Có lẽ còn bao gồm một hay mấy cái miệng nữa, nếu không Thần không ăn cơm được.” Trong giọng nói Tanysell vẫn không nghe ra chút sợ hãi nào, chỉ có trầm trồ ngạc nhiên: “Ta quả thực may mắn.”

“May mắn?!” Ethan cao giọng không ít: “Mẹ nó, ngài nói đùa đúng không? Chúng ta sắp chết đến nơi rồi kìa!”

Đúng vậy, tất cả họ đều phải chết. Ethan chợt nhận ra, bây giờ là thời khắc Mẫu Thuyền mất kiểm soát các phi nhân trước khi Thương Thần buông xuống, mà bọn họ còn đang ở trong tòa kiến trúc, nơi dễ trở thành mục tiêu nhất —— căn cứ số 18. Hơn nữa còn mất đi sự che chở của Gina và hệ thống phòng vệ.

Họ giống như một đàn sơn dương bị nhốt chờ làm thịt. Vậy mà giọng nói của Tanysell vẫn nhẹ tênh như cũ: “Chúng ta sẽ không chết.”

Vừa dứt lời, một tia sáng xanh thanh tịnh bừng lên. Ánh sáng lan nhanh giống như thủy triều, chiếu rọi khuôn mặt tư tế - lúc này thoạt nhìn còn quái dị hơn cả ma quỷ. Nguồn sáng bắt đầu từ lòng bàn tay hắn, theo động tác hắn xòe tay ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một vật hình quả trứng: “Bởi vì ta muốn bắt lấy bà ta... ít nhất phải giành được một phần thân thể của bà ta.”



________

Ở đại sảnh, lúc này phi nhân vẫn chưa biết Ethan và Tanysell đã biến mất, mười thủ lĩnh - bao gồm Samuel - miễn cưỡng ổn định lại đám người suýt mất khống chế. Mọi người sôi nổi lục lọi ba lô tìm kiếm bật lửa, từng điểm sáng mỏng manh miễn cưỡng xua tan bóng tối, chiếu sáng từng đôi mắt giàn giụa nước mắt vì sợ hãi.

Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tràng tiếng gõ chát chúa, giống như có người đá mạnh vào cánh cửa ra vào bằng kim loại. Nhóm Beta nhát gan co rúm run bần bật, gần như bị dọa khóc. Samuel bực bội rống lên một câu: “Mẹ nó, đừng có khóc lóc nữa! Đó là Mẫu Thuyền phái tiếp viện tới cứu!” Nói xong liền muốn chạy tới mở cửa cho cái nhóm xui xẻo vừa đổ bộ thì đã gặp phải mấy thứ quái dị.

Đột nhiên Derek cản hắn lại, đôi mắt to của cậu ta lúc này tối sầm lại: “Chúng ta không thể mở cửa.”

Samuel khó hiểu nhìn cậu nhóc chằm chằm: “Có ý gì?”

“Hiện tại tất cả các thiết bị điện tử đều không nhạy, kể cả cái này.” Cậu ta duỗi tay sờ sợi dây chuyền trên cổ: “Chúng ta không còn bị họ khống chế nữa.”

Sâu trong đôi mắt vốn nên ngây thơ tràn ngập ác ý, thậm chí cậu ta còn nhoẻn miệng cười để lộ răng khểnh trẻ con: “Cho bọn họ vào chỉ biết kéo chân sau, chi bằng để họ bên ngoài hấp dẫn sự chú ý của thứ kia, có lẽ chúng ta còn có cơ hội cướp phi thuyền.”

Cướp được phi thuyền, sau đó cao chạy xa bay, không bao giờ trở về nơi quỷ quái Cấm Thành này nữa. Samuel ngẩn ra, thế mà hắn lại hoàn toàn không nghĩ đến khả năng này ...

Chỉ mới ba năm thôi, vậy mà sự sắc bén trong hắn đã dần bị bào mòn rồi sao?

Hắn nâng mắt nhìn về phía 8 người còn lại, bao gồm cả Otto dường như cũng không hề phản đối với những lời Derek nói. Xem bộ dáng, bọn họ đã đạt thành hiệp nghị.

Samuel nhíu mày, từ khi nào mà đám này bắt đầu bàn chuyện sau lưng hắn vậy?

Lúc này, thanh âm ngoài cửa càng lúc càng dồn dập, có thể tưởng tượng nhất định người sống sót bên ngoài giờ phút này đang điên cuồng gào thét; chỉ là tiếng kêu gào bị cánh cửa dày nặng ngăn trở, bên trong tòa kiến trúc không nghe thấy được. Nhưng nghe tiếng gõ cửa nện liên tiếp như mưa rào kia, cũng biết bọn họ sợ hãi và tuyệt vọng cỡ nào.

“Bộ mấy người không nghĩ tới giúp bọn họ thì tỷ lệ sống sót của chúng ta sẽ tăng lên à?” Samuel không có ý nhượng bộ: “Mấy người thực sự cho rằng cái thứ kia ăn mấy người bên ngoài xong là sẽ dừng tay sao?”

Calvin cũng đứng lên, cố kiềm nén lửa giận nơi đáy mắt giằng co với Samuel: “Đừng quên trong tay bọn họ có vũ khí, nếu để bọn họ vào, e rằng chính chúng ta sẽ bị thả ra làm mồi nhử!”

“Bọn họ chỉ có mười mấy người, hiện tại cũng không biết còn lại bao nhiêu, chúng ta lại có 50 người, sợ cái gì!” Samuel biết bản thân không đủ tự tin, lấy lý do như vậy chính hắn cũng cảm thấy vớ vẩn…

Nhưng mà... lỡ đâu người kia còn sống thì sao...

Dưới ánh sáng yếu ớt, Calvin từng bước đi về phía hắn, ngừng cách hắn một khoảng, tầm mắt tràn đầy uy hiếp và khiêu khích giao phong với đôi mắt âm lãnh như sói của Samuel. Cả hai đều vươn vai, căng cơ bắp, lộ ra tư thế phẫn nộ chuẩn bị tấn công, hệt như hai con sư tử sắp lao vào đánh nhau.

“Nghe nói mày và cảnh vệ trưởng có quan hệ rất tốt?” Giọng Calvin nghẹn ngào, phảng phất phát ra từ sâu trong cổ họng: “Là mày cho hắn lợi lộc gì, hay là hắn cho mày lợi lộc?”

Samuel nheo mắt, hai bên cánh mũi phập phồng, cơn giận dữ không chút che giấu tỏa ra từ thân thể hắn. Trong đám phi nhân, đặc biệt là đầu lĩnh được xem là có uy tín và danh dự, kỵ nhất hành vi cố tình lấy lòng thủ vệ, điều này được coi là phản bội đê tiện và vô liêm sỉ. Calvin nói thế chính là trực tiếp thách thức quyền uy của hắn, mắng hắn là phản đồ, hèn hạ và bẩn thỉu như ‘chuột’.

Samuel đang định vung nấm đấm giáo huấn hắn ta thì Trần Tăng đã kịp thời đứng lên nói: “Tôi cảm thấy Samuel nói có lý, hiện tại căn cứ đã mất đi hệ thống phòng hộ, nếu bọn họ dùng vũ khí phá cửa thì cũng sẽ vào được thôi. Ngược lại nếu chúng ta chủ động mở cửa thì sẽ chiếm được tiên cơ trước.”

Hiện tại đầu lĩnh tà giáo như Trần Tăng có uy vọng rất cao đối với đám phi nhân nhát gan, ông ta vừa dứt lời thì có rất nhiều phi nhân lên tiếng tán đồng. Samuel cũng mặc kệ Calvin có đồng ý hay không, bước về phía cổng, Calvin siết chặt nắm đấm, trừng mắt liếc Trần Tăng một cái: “Nhất định hắn có vấn đề! Ông cứ tin tưởng hắn đi, rồi có ngày hối hận!”



Nhưng Trần Tăng chỉ lắc đầu và thì thầm mấy câu gì đó với Otto.

_________

Ethan cảm thấy mình nhất định là điên rồi.

Lúc này cậu đang ở phòng điều khiển trung tâm nhập mật khẩu và mã xác minh danh tính nhằm kết nối với ba cỗ máy truyền tín hiệu vô tuyến xung quanh căn cứ số 18. Đáng lẽ lúc này máy tính đã tắt điện nhưng luồng ánh sáng xanh vẫn phóng ra từ màn hình, trên đó dày đặc chi chít ký tự chỉ có Ethan mới có thể đọc được. Nơi phát ra nguồn năng lượng chính là đồ vật nằm trong tay Tanysell.

Tanysell vừa thao tác máy tính của người Trái Đất với sự thành thạo đáng ngạc nhiên vừa giải thích ngắn gọn: đó là đồ mà hắn trộm mang ra từ Thần Điện, là bảo vật mà người Eve thu nhặt trong hàng ngàn năm từ những tinh cầu mới hình thành tại những tinh vực xa xôi. Trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay chưa thể lý giải rõ ràng khả năng thay đổi nguyên tố và chất đồng vị. Nếu vận dụng đúng cách thì có thể thu được nguồn năng lượng cuồn cuộn từ nó, thậm chí có thể dùng để kéo dài tuổi thọ Savaga - ngôi sao đỏ khổng lồ quay quanh tinh hệ Eve. Chỉ tiếc trình độ khoa học kỹ thuật của Eve tinh cho đến bây giờ vẫn chưa thể khai phá hết năng lực của nó. Nhóm tư tế gọi nó là —— Quả trứng của Tự Thần.

Ethan không nghĩ nó thật sự là trứng của “Tự Thần”, nếu bỏ qua luồng ánh sáng xanh có chút kỳ bí kia thì thoạt nhìn nó giống như quả trứng cút lộn ngược vậy. Chẳng biết đây là máy tính với quy trình trí tuệ nhân tạo tinh vi hay là loại vật chất phóng xạ nguy hiểm nào đó... Thế nhưng đúng là quỷ dị, nó vẫn cung cấp nguồn năng lượng nho nhỏ cho máy tính dưới tình huống máy phát điện ngừng hoạt động. Năng lượng không nhiều, bởi vì Tanysell không muốn Gina thức dậy cũng không hy vọng Mẫu Thuyền thấy điều họ đang làm.

Quả thực Tanysell mê muội Thương Thần tới mức độ khủng khiếp lắm rồi. Thế mà hắn lại nói quả trứng nho nhỏ này có thể bắt được thứ đang che khuất bầu trời ngoài kia.

Tại sao mình lại đồng ý giúp hắn ta nhỉ...

Xong việc nhập mật mã, mặc dù tình trạng bề mặt máy phát bị hư hỏng nặng nhưng Tanysell vẫn khẳng định không thành vấn đề. Cậu nhìn tư tế cẩn thận cắm quả trứng vào bộ tạo dao động, rồi tiến hành một loạt thao tác nhằm kích hoạt máy phát tín hiệu. Ethan nhìn hàng chữ hiển thị thông tin tiến độ nhanh chóng tự động hình thành trên máy tính; cậu không biết Tanysell đang muốn truyền đi cái gì, là thứ gì bên trong quả trứng ư?

Lúc này nơi xa truyền đến một trận huyên náo, có vẻ phát ra từ bên kia đại sảnh. Tanysell bất động, hết sức chăm chú nhìn vào quả trứng. Ethan thì không thể phớt lờ, cậu nhìn bóng tối đen kịt bên ngoài phòng điều khiển trung tâm, mò mẫm lục tìm mấy cái đèn pin để trong ngăn kéo. Lắc đến mỏi cả tay mà chiếc đèn pin chỉ chiếu rọi một chút ánh sáng leo lét. Dường như từ khi thứ kia xuất hiện, mọi thứ liên quan tới điện đều mất tác dụng. Không phải trục trặc về phương diện vật lý, mà là bản thân hai loại vật chất điện và ánh sáng đều bị suy yếu đi rất nhiều.

Tại sao chỉ có quả trứng kia là có thể tiếp tục vận hành, thậm chí điều khiển ba cỗ máy phát điện vô tuyến cực lớn?

Ethan vừa bước nhanh vừa đong đưa cây đèn pin có thể vụt tắt bất kỳ lúc nào. Bóng tối bủa vây từ mọi hướng, không ngừng thu hẹp vòng sáng nho nhỏ xung quanh cậu. Đoạn đường này thập phần quanh co, cậu quả thật không hiểu làm cách nào mà Tanysell có thể dẫn cậu đi một quãng xa trong bóng đêm đen đặc như này.

Bước chân cậu bỗng dừng lại, lia ánh đèn vào một mảng tường ở hành lang.

Nơi đó có một mảng đốm đen lớn nhìn giống như nấm mốc.

Này là bị ẩm sao? Tuy vật liệu xây hành lang không thích hợp để nấm mốc phát triển, nhưng cũng hẳn là không thể? Nhưng... Tại sao cậu lại có cảm giác đốm đen kia đang lan rộng ra từng chút một vậy nhỉ?

Có lẽ ánh đèn pin cứ chập chờn nhấp nháy, cho nên mới tạo ra ảo giác chăng?

Ngoài ra cái tiếng ù ù trong tai này đến giờ vẫn chưa hết. Cậu cứ có cảm giác áp lực nặng nề, như thể có thứ gì đó chẳng lành sắp đổ ập xuống nghiền nát cậu.

Ánh đèn pin nhấp nháy, cậu vỗ vỗ vài cái, cuối cùng ánh sáng cũng ổn định lại. Cậu bỗng thấy lạnh sống lưng, đột nhiên rọi đèn pin về phía lối rẽ bên phải. Chùm sáng mỏng manh soi rõ một bóng người mơ hồ ở cuối lối rẽ.

Sống lưng lạnh toát. Cậu lập tức chớp chớp mắt rồi căng mắt nhìn qua, cuối hành lang trống rỗng.

Một trận ồn ào hỗn loạn và tiếng rống giận vang lên, Ethan không rảnh nhìn tiếp, tiếp tục đi về hướng đại sảnh.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Động Rơi Xuống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook