Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 162: Hậu Cung Thánh Mẫu Truyện (4)

Muội Chỉ Ái Cật Nhục

09/06/2019

Edt: Mítt

~~~~~~~

Tô Vãn và Ngôn Vũ Nặc đi theo phía sau Trần Tập hầu như là chạy một mạch từ Thái y viện thẳng đến Thượng Phục Cục, còn chưa tới cửa liền nhìn thấy một đám nội thị đang nâng chiếu máu từ cửa Thượng Phục Cục đi ra.

“A!”

Ngôn Vũ Nặc gắt gao che miệng lại, hoảng sợ quay mặt đi, cả người đều dựa vào trước người Tô Vãn, một tay khác còn không quên run rẩy chặn hai mắt Tô Vãn.

Tiến cung đã hơn một năm, tuy rằng đã sớm nghe nói trong thâm cung mạng người như cỏ rác, nhưng đây lại là lần đầu tiên Ngôn Vũ Nặc nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Lúc này nội thi nâng chiếu đầy máu vừa lúc đi đến bên cạnh ba người, chiếc chiếu dính đầy máu tươi kia không biết vì sao đột nhiên rớt ra một cánh tay máu vô lực rũ xuống.

“A!”

Ngôn Vũ Nặc lại lần nữa la hoảng lên, một khuôn mặt nhỏ vốn tái nhợt lúc này đã không còn giọt máu.

“Người nào đang ồn ào?”

Lúc này, mặc quan phục tổng quản thái giám Uông Ý cầm phất trần trong tay vẻ mặt sắc lạnh từ cửa cung đi ra, một đôi con ngươi lạnh nhạt trực tiếp dừng ở trên người Tô Vãn và Ngôn Vũ Nặc.

“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”

Ngôn Vũ Nặc dưới sự hoảng loạn lập tức lôi kéo Tô Vãn quỳ rạp trên mặt đất, hàm răng đều run.

“Uông tổng quản.”

Lúc này, Trần Tập bước tám bước nhỏ lúc lắc vội vàng chạy tới trước mặt Uông Ý một bên hành lễ một bên thấp giọng nói.

“Uông tổng quản, hai người các nàng chính là Ngôn Vũ Nặc cùng Tô Vãn của Thượng Phục Cục! Tiểu nha đầu nhát gan, ngài đừng nóng giận!”

“Sao?”

Uông Ý nghe Trần Tập bẩm báo, ánh mắt nhìn hai nàng hơi có chút lập loè, hai tiểu cung nữ này vừa thấy đã biết là mới vào cung không lâu, nhìn bộ dáng cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, lớn lên lại đoan chính thanh tú, chỉ là……

“Nếu người đã tìm về rồi, chạy nhanh đến trước mặt bệ hạ phục mệnh đi, hai người các ngươi cũng đừng ngơ ngác quỳ ở đó chứ, còn không đi đi, Trần Tập!”.

Nói xong, Uông Ý lấy phất trần của mình hung hăng quất Trần Tập một cái.

Làm nội thị thì phải học được cách hiểu rõ thánh ý, tuy rằng bệ hạ ở Thượng Phục Cục không nhiều lời, nhưng Uông Ý đã sớm nhìn ra bệ hạ hình như là đang cố ý tìm hai tiểu cung nữ, mắt thấy Trần Tập đi lâu chưa về, bệ hạ càng ngày càng táo bạo, Uông Ý thấy tình cảnh như vậy mới chủ động xin ra trận tìm người, không nghĩ tới hắn vừa mới ra đến cửa cung đã gặp được người cần tìm.

Trần Tập ở một bên bị phất trần của Uông Ý quất một cái, ánh mắt liền biến đổi, không khỏi tăng nhanh bước chân, hắn biết đây là Uông tổng quản đang nhắc nhở hắn bệ hạ đã sớm không còn kiên nhẫn, nếu lại chậm hơn vài bước, cẩn thận cái đầu của mình khó giữ được!

Emma, vì cái đầu trên cổ của mình, hắn cũng phải nhanh chân hơn.

“Hai người các ngươi, không muốn chết thì nhanh lên cho ta. ”

Trần Tập một bên chạy, một bên còn không quên quay đầu hướng về phía Tô Vãn và Ngôn Vũ Nặc thấp giọng hô vài câu.

Gặp chuyện lớn như vậy, chân đều mềm, làm sao chạy nhanh được đây ~~

Ngôn Vũ Nặc dùng sức nắm chặt tay nhỏ của Tô Vãn ở bên cạnh, môi còn đang run nhè nhẹ.

“Tiểu Vãn, đừng sợ, không có việc gì! Bệ hạ thánh minh, sẽ không lạm sát kẻ vô tội!”

Đã sợ tới mức đi không nổi, Ngôn Vũ Nặc còn không quên an ủi Tô Vãn, chỉ là Tô Vãn ở một bên tuy rằng cũng là một khuôn mặt tái nhợt, nhưng trên thực tế đáy mắt cô không có một tia sợ hãi nào, ngược lại còn xẹt qua một tia giảo hoạt rất có thâm ý……

“Bệ hạ! Bệ hạ!”

Trần Tập còn chưa vào cửa liền một bên kêu to, một bên tiến lên, tay chân cùng đầu liền chạm đất.

Nghiệp vụ thuần thục như thế này, tư thế hoàn mỹ như thế này, thật không hổ là người nối nghiệp mà Uông Ý tỉ mỉ bồi dưỡng ~

“Bệ hạ, nô tài đem người tìm về rồi!”

Trần Tập từ sau khi vào cửa vẫn luôn cúi đầu khom thân mình, lúc này hắn vừa nói, vừa dùng tay trái trộm để ở sau người hướng về phía Tô Vãn và Ngôn Vũ Nặc ra dấu.



“Hai người các ngươi còn không vào tham kiến bệ hạ!”

“Nô tỳ tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tô Vãn và Ngôn Vũ Nặc đồng thời quỳ rạp xuống đất, cúi đầu hướng phía đương kim thánh thượng thỉnh an.

Lúc này, trên giường cẩm tú ở giữa cung điện, Tô Duệ mặc một bộ bào đen tuyền thêu kim long, ánh mắt nặng nề theo bản năng dừng ở trên người Tô Vãn ——

Đờ mờ.

Tô tướng quân khóc không ra nước mắt, thế giới trước vợ nhà hắn ít nhất vẫn còn là nữ sinh cao trung mười bảy tuổi ~~! Lần này biến thành tiểu loli mười bốn tuổi là muốn quậy kiểu gì đây?

Được rồi, tuy rằng thế giới nơi Tô tướng quân ở lúc trước cũng đều là tảo hôn sinh đẻ sớm, nhưng mà bây giờ hắn cũng đã đi qua nhiều thế giới như vậy, tư tưởng cũng đã chuyển biến theo không ít, ta hiện tại là người biết tuân thủ pháp luật, biết yêu quý động vật nhỏ, qua đường phải nhìn đèn xanh đèn đỏ, là một thanh niên tốt đầy hứa hẹn có biết không?

Loli khống gì đó, a ~ thật ra Tô Tiểu Vãn như bây giờ cũng rất đáng yêu?

Tô Duệ cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Vãn đến phát ngốc, kết quả toàn bộ không khí trong đại điện đều ngưng kết lại, không người nào dám há mồm thở dốc, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám có bất kì động tác gì, sợ quấy nhiễu bệ hạ, rồi chết không toàn thây gì đó, tóm lại hôm nay bệ hạ thật là đáng sợ, mọi người vẫn là tất cả đều giả chết sẽ tốt hơn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời điểm Tô Vãn quỳ đến hai chân đều tê dại, Tô Duệ trên giường cẩm tú cuối cùng cũng phản ứng lại, trưng ra một khuôn mặt tuấn tú, nhìn Tô Vãn và Ngôn Vũ Nặc trên đại điện.

“Thân là cung nhân của Thượng Phục Cục, lại rời khỏi chức thủ, hai người các ngươi đã biết tội chưa?”

Tuy rằng giọng nói vẫn lạnh băng như vậy, nhưng ngữ khí Tô Duệ rõ ràng đã ôn hòa hơn rất nhiều.

“Bệ hạ!”.

Thấy Hoàng Thượng muốn trị tội, Ngôn Vũ Nặc lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên, nàng không thể để Tô Vãn chịu phạt với mình được, nói cho cùng Tô Vãn là vì mang mình đi xem bệnh mới rời khỏi chức thủ.

Cho dù là bị chém đầu, Ngôn Vũ Nặc cũng không muốn liên lụy người vô tội.

Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng dần dần kiên định, trong lòng hình như cũng không còn sợ hãi nữa.

“Bệ hạ, tất cả đều là……”

“Là nô tỳ sai.”

Tô Vãn bỗng nhiên đoạt quyền mở miệng trước Ngôn Vũ Nặc.

"Bệ hạ, tất cả đều là chủ ý của nô tỳ, thỉnh bệ hạ trách phạt!”

“Là ngươi?”

Ánh mắt Tô Duệ chợt lóe, hơi mang thâm ý nhìn Tô Vãn.

“Không, không phải! Bệ hạ thật ra là……"

“Câm miệng!”

Thấy Ngôn Vũ Nặc lại muốn ôm chuyện lên trên người mình, Tô Duệ không thể nhịn được nữa đánh gãy lời nàng ta, mình làm lớn chuyện như vậy còn không phải là muốn tìm một cơ hội cùng vợ của mình đơn độc ở chung một lát sao?

Nữ chủ đại nhân ngươi làm loạn cái gì? Ngươi còn có thể để người khác vui vẻ yêu đương hay không?

Cảm giác được lửa giận của Tô Duệ, tất cả người trong phòng đều sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất.

“Bệ hạ bớt giận!”

Thiên tử giận dữ, thây phơi ngàn dặm.

Chuyện này tuyệt đối không phải đùa giỡn nha!

“Tất cả mọi người lui ra, Tô Vãn, ngươi lưu lại!”

Tô Duệ trên giường nhân cơ hội vẫy vẫy ống tay áo, nghe được bệ hạ mở miệng, những người khác của Thượng Phục Cục trong nội tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, mỗi người đều hận không thể có dài hơn hai cái đùi lập tức chạy như bay ra ngoài.

Những người khác tất cả đều nhanh lui ra ngoài, chỉ có Ngôn Vũ Nặc còn quỳ gối tại chỗ, vẻ mặt thấy chết không sờn, quả thực chính là muốn cùng Tô Tiểu Vãn tuẫn tình, không, là tiết tấu cùng nhau đồng sinh đồng tử.

Nhìn thấy nữ chủ đại nhân trọng tình trọng nghĩa như thế, sắc mặt Tô tướng quân càng thêm âm trầm.

“Cút đi!”



Chữ “Đi” còn chưa dứt, Ngôn Vũ Nặc liền cảm giác được một trận kình phong đánh úp tới ngực của mình, ngay sau đó thân thể gầy yếu của nàng lập tức giống như diều đứt dây trực tiếp bay ra khỏi đại điện, mà cửa cung điện cũng ngay lúc này không gió tự đóng....

Ngôn thánh mẫu chúc cô may mắn, Ngôn thánh mẫu hẹn gặp lại!

Toàn bộ thế giới cuối cùng cũng thanh tĩnh.

Tô Duệ vừa lòng cười cười, mà sau một giây tươi cười trên mặt hắn liền cứng ở khóe môi.

Tô Vãn ngay từ đầu quỳ trên mặt đất lúc này đã đứng dậy, xoa xoa đầu gối tê dại của mình, Tô Vãn vừa bước từng bước vừa mỉm cười đi đến trước giường cẩm tú.

“Thánh thượng, bệ hạ? Người thật là uy phong a ~”

Tô Duệ:……

“Bệ hạ à, long bào này của người cũng thật là đẹp nha.”

Thấy Tô Duệ không nói lời nào, Tô Vãn tiếp tục mỉm cười, tay nhỏ tinh tế trắng nõn nhẹ nhàng ở trên long bào của Tô Duệ quét quét, sau đó ánh mắt cô dừng lại ở trên đai lưng cửu long bằng ngọc của Tô Duệ.

“Đường chỉ của đai lưng này cũng rất là cao cấp nha, ai nha, nghe nói là do nhất thiện nữ hồng Vân Phi nương nương tự mình dùng chỉ vàng để thêu nha.”

Vân Phi là cái quỷ gì?

Tô Duệ cương khuôn mặt, cánh tay thon dài hữu lực dùng sức một chút, liền đem dáng người gầy ốm nhỏ xinh của Tô Tiểu Vãn ôm ngồi ở trong lòng ngực mình.

“Vợ, nàng đừng cười, ta nhìn thật là hoang mang, nàng nghe ta giải thích……”

“Sao?”

Cả người ngồi ở trong ngực Tô Duệ, Tô Vãn đột nhiên nhăn cái mũi dùng sức ở trên người hắn ngửi ngửi.

“Thơm quá, mùi hương này hình như là……”

“Vợ, ta sai rồi.”

Tô tướng quân muốn khóc, trước khi thượng triều Hoàng đế bệ hạ đã tắm rửa sạch sẽ vài lần rồi có biết không?

Hơn nữa Hoàng đế bệ hạ đương triều của chúng ta yêu vợ như mạng, đầu tiên giết tới Tĩnh Vân cung, sau đó lại một đường giết đến Thượng Phục Cục, đem tất cả những người đã hại vợ hắn đều giết chết, hiện tại trên người hắn nơi nào còn mùi hương?

Rõ ràng chính là một thân mùi máu tươi a!

Nghe Tô Duệ chủ động nhận sai, Tô Vãn rũ con ngươi, ý cười chợt lóe, nhưng biểu tình trên mặt lại vẫn là cười như không cười.

“Bệ hạ người tay cầm sinh tử, làm mưa làm gió, người làm sao sẽ sai chứ?”

Tô Duệ:……

Ở thời điểm trong lòng Tô Duệ tràn đầy cảm giác vô lực cho dù lần này mình có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, Tô Vãn trong ngực hắn đột nhiên xoay người một cái, một đôi cánh tay ôm eo Tô Duệ, đôi môi phấn nộn “Bẹp” ở trên mặt hắn hôn một cái.

Hạnh phúc tới quá đột ngột, thời điểm Tô Duệ phản ứng lại, Tô Vãn trong ngực đã sớm cười tươi như hoa.

“Được nha, nàng chơi ta?”

Hậu tri hậu giác tảng đá lớn trong lòng mỗ Hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng buông xuống, trên khuôn mặt tuấn dật cũng nhiều thêm vài phần ý cười nhẹ nhàng.

“Vợ, nàng không giận? Thật là làm ta sợ muốn chết.”

Cho nên nói thê nô bị lão bà quản nghiêm gì đó, đều là một đám sinh vật thực đơn thuần.

Ngươi cho rằng ngươi thuận lợi qua cửa?

Tô tướng quân, ngươi thật là quá ngây thơ rồi!

Tương lai vô cùng thảm đạm đang chờ đợi ngươi, chuẩn bị tinh thần bị vợ mình khi dễ đi ~~~

~~~~~~

Thắp cho Tô tướng quân 1 ngọn nến đi nào các nàng.. Chúc anh Duệ may mắn =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook