Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 163: Hậu Cung Thánh Mẫu Truyện (5)

Muội Chỉ Ái Cật Nhục

09/06/2019

Edt: Mítt

~~~~~~~

Cửa đại điện của Thượng Phục Cục vẫn luôn đóng chặt, bên trong phát sinh chuyện gì cũng không một ai biết, Ngôn Vũ Nặc từ khi bị Tô Duệ dùng nội kình quét ra khỏi đại điện, cả người nàng đều trong trạng thái hoang mang lo sợ, lúc này, trong lòng nàng tràn đầy lo lắng cho an nguy của Tô Vãn.

Vào cung đã được hơn một năm, thật ra Ngôn Vũ Nặc đã sớm quen với việc bị người khi dễ, cũng quen với việc thời điểm gặp phải chuyện gì đều sẽ theo bản năng che chở cho Ngôn Vũ Khuynh, ở trong lòng Ngôn Vũ Nặc, Ngôn Vũ Khuynh vốn là chủ tử của nàng, hiện tại là muội muội của nàng, nàng bảo hộ nàng ấy, thậm chí chuyện nàng trải qua, đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Mà từ khi Ngôn Vũ Nặc vào Thượng Phục Cục bị tách khỏi Ngôn Vũ Khuynh, nàng lại gặp được Tô Vãn, từ lúc đầu mới quen biết Tô Vãn vẫn luôn ra mặt giúp nàng, hai người luôn nâng đỡ lẫn nhau.

Ngôn Vũ Nặc lớn hơn Tô Vãn một tháng, nàng cảm thấy mình nên đối với Tô Vãn giống như đối với Ngôn Vũ Khuynh, che chở nàng ấy, bảo hộ nàng ấy, nhưng hôm nay……

“Vũ Nặc.”

Mặc một thân cẩm y hoa phục, Liêu ti nghi không biết đứng ở phía sau Ngôn Vũ Nặc từ khi nào, thấy vẻ mặt nàng lo lắng, Liêu ti nghi nhịn không được nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng.

“Vũ Nặc, ngươi đừng lo lắng, Tô Vãn hẳn không có việc gì đâu.”

Nói xong ánh mắt Liêu ti nghi cũng nhịn không được nhìn về phía cửa cung đóng chặt kia, nàng còn nhớ rất rõ ràng, lúc ấy bệ hạ vừa đến Thượng Phục Cục, không nói một lời liền giết vài người, mà hiện tại trong cung điện không có âm thanh gì, bệ hạ cũng không gọi người đi vào, cho nên nói, Tô Vãn ít nhất…… Vẫn còn sống.

Không biết qua bao lâu, sau khi người của Thượng Phục Cục từng người đều bận rộn rời đi, Ngôn Vũ Nặc vẫn lòng nóng như lửa đốt chờ ở cung uyển, lúc này, trong đại điện cuối cùng cũng truyền ra một giọng nam trầm thấp lạnh nhạt.

“Uông Ý!”

Uông Ý vẫn luôn cẩn trọng canh giữ ở cửa đại điện nghe được thánh thượng triệu hoán lập tức đẩy cửa điện bước nhanh vào, mà theo thân ảnh Uông Ý biến mất, Ngôn Vũ Nặc nhìn cung uyển kia một lần nữa đóng cửa, trong lòng càng thêm lo lắng mười phần.

“Bệ hạ.”

Lúc này Uông Ý đã bước nhanh đến trung tâm đại điện, cong thân mình chờ đợi chủ tử phân phó.

“Uông Ý, cung nữ Tô Vãn xúc phạm cung quy, trong ngày hôm nay bắt đầu trục xuất đến Tân Giả Khố lao động một tháng, chuyện này, ngươi tự mình đi làm.”

Uông Ý cúi đầu rất nhanh liền nghe được Tô Duệ phân phó, hắn lập tức gật đầu dạ vâng, dư quang khoe mắt theo bản năng ở xung quanh mình tìm thân ảnh tiểu cung nữ kia, a, không có?

Uông Ý ngẩn người, hắn nhớ rõ trước khi mình ra cửa tiểu cung nữ tên Tô Vãn đang quỳ gối ở vị trí kia, nàng làm sao lại không thấy rồi?

“Uông tổng quản, người đang tìm nô tỳ sao?”

Một giọng nữ thanh thúy bỗng nhiên ở phía trước cách Uông Ý không xa vang lên, hắn theo bản năng nhấc đầu, ngay sau đó cả người lập tức sững sờ tại chỗ, miệng khẽ nhếch, hoàn toàn không khép lại được.

Trên giường cẩm tú trước mắt, Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt thích ý dựa nghiêng trên đó, mà tiểu cung nữ khuôn mặt còn hơi non nớt kia giống như con mèo nhỏ, thoải mái nằm ở trong lòng ngực bệ hạ, lúc này nàng đang lười nhác nâng con ngươi mát lạnh, cười tủm tỉm nhìn Uông Ý.

Uông tổng quản: Nhất định là phương thức ta ngẩng đầu không đúng! Ừm đúng vậy.

Uông Ý dưới sự khiếp sợ, lập tức nhanh chóng cúi đầu, mà nhìn thấy Uông Ý nhanh như vậy liền có sự tự giác, Tô Duệ cũng vừa lòng cười.

“Uông Ý, trẫm tín nhiệm ngươi nhất, chuyện này giao cho ngươi, lập tức đi làm đi.”

Nói xong, Tô Duệ nhịn không được cúi đầu nhìn Tô Vãn trong ngực, vẻ mặt lưu luyến, thấy Tô Duệ há mồm muốn nói gì đó, Tô Vãn nâng ngón tay ở trên môi hắn nhẹ nhàng cọ cọ, sau đó xoay người ngồi vào bên cạnh Tô Duệ vẻ mặt thần bí hề hề dựa vào bên tai hắn nhẹ giọng nói.

“Bệ hạ, buổi tối ta ở Tân Giả Khố chờ người.”

Nghe Tô Vãn nói, sắc mặt Hoàng đế bệ hạ hơi vui vẻ, vẫn là vợ nhà mình hiểu tâm ý của mình a! ( Tô tướng quân, ngươi xác định?)

Tô Vãn: Ha hả.

“Uông tổng quản, chúng ta đi thôi!”

Lúc này Tô Vãn đã từ trên giường cẩm tú đi xuống, đi tới trước người Uông Ý.



Này……

“Tô cô nương mời.”

Uông Ý đè thấp ngữ điệu, ngữ khí nói chuyện với Tô Vãn cũng hết sức tôn kính.

Lúc này nếu hắn còn không rõ sáng sớm bệ hạ tới Thượng Phục Cục để làm gì, thì ba mươi mấy năm này hắn sống thật là thua một con chó rồi.

“Uông tổng quản thật là quá khách khí, nô tỳ hiện tại chính là tội nhân, sao dám đi ở đằng trước ngài a?”

Tô Vãn nghe Uông Ý nói, hơi mỉm cười, giơ tay hướng về phía Uông Ý làm cái thủ thế.

“Uông tổng quản, mời ngài đi trước!”

“Được, được được.”

Uông Ý nghe Tô Vãn nói, ánh mắt xoay chuyển, lập tức xoay người đi ở phía trước, mà Tô Vãn lại cúi đầu đi theo phía sau hắn.

Thời điểm sắp ra tới cửa, cảm giác được phía sau vẫn luôn có ánh mắt ôn nhu quen thuộc nhìn chăm chú vào mình, Tô Vãn nhịn không được quay đầu hướng về phía Tô Duệ cười cười……

Cửa cung điện lại lần nữa mở ra, nhìn thấy thân ảnh Uông Ý và Tô Vãn, Ngôn Vũ Nặc vẫn luôn nôn nóng chờ đợi lập tức chạy như bay vọt lại.

“Tiểu Vãn, muội…… Không có việc gì chứ?”

“Làm càn!”

Thấy Ngôn Vũ Nặc đột nhiên xông lên muốn bắt tay Tô Vãn, Uông Ý ở một bên lập tức sắc mặt lạnh lùng, phất trần đảo qua, liền đem Ngôn Vũ Nặc quét tới một bên.

Tay Tô cô nương ngươi có thể chạm vào sao? Đó là thuộc về bệ hạ có biết không ~

“Uông tổng quản!”

Trần Tập vẫn luôn chờ ở trong sân lúc này cũng lập tức chạy chậm lên, đầu tiên là hướng về phía Ngôn Vũ Nặc trợn mắt một cái, sau đó Trần Tập lại cười tủm tỉm hướng về phía dáng người thấp bé của Uông Ý.

“Uông tổng quản, tiểu nha đầu bị dọa choáng váng, ngài đừng chấp nhặt với nàng ta, này Tô Vãn nàng……ý Bệ hạ là……”

“Trục xuất đến Tân Giả Khố một tháng.”

Nghe câu hỏi của Trần Tập, Uông Ý lạnh lùng nói nhỏ một câu.

Tân Giả Khố!

Sắc mặt Trần Tập khẽ biến, Ngôn Vũ Nặc ở một bên đã sớm mặt xám như tro tàn —— Tân Giả Khố là nơi nào? Đó là nơi ở trong hậu cung nhưng so với lãnh cung còn đê tiện hơn, nơi đó căn bản không phải là địa phương mà người bình thường có thể ngốc ở đó được!

“Uông tổng quản!”

Ngôn Vũ Nặc đột nhiên quỳ rạp xuống đất, đôi tay gắt gao bắt lấy quan ủng của Uông Ý.

“Uông tổng quản, nô tỳ muốn gặp bệ hạ, nô tỳ nguyện ý thay thế Tô Vãn chịu phạt, một tháng, không, hai tháng cũng có thể! Cầu Uông tổng quản thành toàn!”

Uông Ý:……

Ngươi cho rằng Tô cô nương đi nơi đó để chịu phạt sao?

Người ta đi nơi đó để làm bà cô nãi nãi có biết không?

“Uông tổng quản.”

Trần Tập ở một bên lúc này trên mặt cũng lộ vẻ không đành lòng..

“Tô Vãn này, ngày thường ở Thượng Phục Cục cũng coi là người cẩn trọng, Uông tổng quản, ngài xem có thể cầu xin bệ hạ hay không……”



“Ngươi không cần vì nàng cầu tình, nếu không cẩn thận cái đầu của ngươi khó giữ được!”

Uông Ý cũng không còn chiêu nào, lập tức trừng một đôi mắt lộ ra vẻ mặt hung sắc.

“Người đâu đem tiểu cung nữ này kéo xuống cho ta! ”

Khi nói chuyện liền có hai nội thị bước nhanh tiến lên đem Ngôn Vũ Nặc vẫn luôn túm quan ủng của Uông Ý dùng sức kéo tới một bên.

“Đi thôi!”

Uông Ý đứng thẳng thân mình đi nhanh ra ngoài, mà Tô Vãn đi theo phía sau hắn nhìn Ngôn Vũ Nặc bị người ta kéo đến một bên, nhịn không được mặt tái nhợt hướng về phía nàng cười an ủi.

"Vũ Nặc tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng, ta chịu nổi.”

Nói xong, cô quay đầu, bước nhanh đi theo phía sau Uông Ý.

Chờ đến khi mấy người họ đi xa, Ngôn Vũ Nặc mới được người ta chậm rãi buông ra.

“Tiểu Vãn, Tiểu Vãn!”

Ngôn Vũ Nặc đã sớm mặt đầy nước mắt, nhìn thấy Trần Tập còn đang ở trong sân, Ngôn Vũ Nặc giống như phát hiện được cọng rơm cứu mạng, gắt gao bắt lấy ống tay áo Trần Tập..

“Trần công công cứu mạng! Cứu mạng!”

Thấy Ngôn Vũ Nặc thật sự khóc đến đáng thương, Trần Tập mắt phượng vừa lật.

“Được rồi được rồi, quần áo của ta đều bị ngươi kéo dơ rồi.”

Đáng thương cho ái mỹ Trần Tiểu Tập sáng sớm đã đổi một bộ y phục mới a ~

“Ta sẽ đi Tân Giả Khố đánh tiếng trước, ừ, số bạc này, cần tự ngươi chi ra!”

Nói tới đây Trần Tập nhịn không được ôm chặt túi tiền nhỏ của mình, người như hắn, chính là quá mềm lòng, không thể chịu đựng được nha đầu này ở trước mặt mình khóc lóc nỉ non, nhưng mà, làm người là phải có nguyên tắc, ví như nói nguyên tắc của Trần Tiểu Tập chính là ——.

Ngươi có thể làm loạn kiểu tóc của ta, ta nhịn ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không thể động tới túi tiền của ta, ta sẽ cùng ngươi liều mạng ~

Trần công công ở Thượng Phục Cục có tiếng là bủn xỉn, thật ra lấy chức quan của hắn, lương hàng tháng rất nhiều, lại còn có nội thị cùng các cung nhân lâu lâu hiếu kính, theo lý thuyết hắn cũng phải là một tiểu thổ hào, nhưng hắn lại là một tên vắt cổ chày ra nước lớn nhất ở Thượng Phục Cục, cho dù gặp phải chuyện gì, đánh chết cũng vắt chày ra nước.

Lúc này nghe được Trần Tập nguyện ý chuẩn bị đến Tân Giả Khố trợ giúp, Ngôn Vũ Nặc lập tức lau lau nước mắt, đem túi tiền của mình đưa tới trong tay Trần Tập.

Hắn tuy rằng bủn xỉn, nhưng lại không tham lam, cho nên Ngôn Vũ Nặc cũng không sợ Trần Tập lấy tiền của mình.

Thấy Ngôn Vũ Nặc đưa túi tiền cho mình, Trần Tập cau mày.

“Đây là tiền dành dụm của ngươi?”

“Không đủ sao?”

Sắc mặt Ngôn Vũ Nặc cũng thay đổi theo, sau đó nàng lại đột nhiên nghĩ tới cái gì.

“Trần công công, ta có thể đi mượn tiền.”

Lúc này, Ngôn Vũ Nặc tự nhiên nghĩ tới Ngôn Vũ Khuynh làm việc ở trong cung Lưu Quý nhân.

“Trần công công, ngài nhất định phải chờ ta, ta đây đi mượn tiền.”

Khi nói chuyện, Ngôn Vũ Nặc đã nhấc tà váy chạy như bay ra ngoài.

~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook