Chương 24: Không ăn rau sau này thành chú lùn thì sao!
Vụ Thỉ Dực
10/05/2021
Sau nửa tháng, cuối cùng Giản Lục không còn là người tàn phế nữa, hai chân cậu đã lành lặn như cũ, có thể đi lại được.
Nhưng vẫn còn một ít di chứng, cần nghỉ ngơi thêm vài ngày mới đi đứng bình thường được, thế nên hai người dự định tiếp tục ở trong hang vài ngày rồi mới tìm đường ra khỏi không gian sương xám.
Trong nửa tháng qua, vì hành động của Giản Lục bất tiện nên không ra ngoài hang lần nào, chỉ mình Hynes đi xem xét tình hình xung quanh. Nhưng vì trong sương mù ẩn chứa nhiều nguy hiểm, cũng không biết thế giới này tiềm tàng nguy cơ gì, Hynes không yên lòng để Giản Lục ở trong lều một mình nên chỉ dám đi gần chứ chưa ra xa, không biết đây là đâu, xung quanh có bí mật gì.
Trong không gian sương xám, quanh năm suốt tháng đều tràn ngập loại sương mù luôn hấp thu năng lượng phép thuật của Pháp sư, thể hiện rõ tính áp chế Pháp sư, hơn nữa đồ ăn ở đây thiếu thốn, không có thức ăn và nước uống khiến hình dạng của ma thú khác hẳn với bên ngoài, đều cùng một vẻ đói đến gầy trơ xương trông rất kinh dị, cũng dữ tợn hơn.
Biết được nơi này thiếu thốn đến nông nỗi ấy, Giản Lục lại tự tán thưởng những chuẩn bị trước của mình thêm lần nữa. Quả nhiên thức ăn nước uống là thứ không thể thiếu, một khi vô tình rơi vào không gian không có thức ăn và nước uống, đây là những thứ có thể cứu mạng.
Trong lúc dưỡng thương, Giản Lục cũng suy nghĩ về nơi này, xem xem họ rơi xuống đáy khe sâu hay đã rơi vào một không gian hoàn toàn khác.
Lúc giảng về lịch sử đại lục Olaven cho hai học trò của mình, thầy Creed từng nói với họ rằng, sau cuộc chiến giữa các vị Thần năm xưa, sức phá hoại từ năng lượng của Thần đã tạo ra rất nhiều đường liên thông giữa đại lục Olaven với các miền không gian đặc biệt. Số lượng của những miền không gian đặc biệt này đến giờ nhân loại vẫn chưa thống kê được, ngoài những không gian đã có người thám hiểm và xác nhận an toàn, còn có rất nhiều không gian nguy hiểm chưa được khai phá, hoặc chưa ai phát hiện ra. Không ai đáp được chính xác trong những không gian nguy hiểm đó có thứ gì, vì đa số đều một đi không trở lại, nên chẳng hề có ghi chép gì cho người đời sau tham khảo.
Cậu đoán, cái khe kia có thể là đường liên thông với không gian đặc biệt, cậu và Hynes đã rơi qua khe và đi vào một không gian độc lập.
Giả thiết này đáng tin hơn việc ngã xuống đáy vực.
Nghĩ thế, Giản Lục thật sự rất muốn chửi thầm trong lòng. Nhưng ngẫm lại, hình như từ khi xuyên đến đây, vận may của cậu luôn chẳng ra làm sao, nếu may mắn thì cậu đã không xuyên vào một quyển truyện chưa đọc, chỉ biết lừa gạt và đoán mò để tìm ra nội dung vắn tắt, cậu nghĩ vậy thì bình tĩnh lại.
Khi người ta xui xẻo đến một mức độ nhất định, sẽ nhận ra rằng dù gặp xui xẻo hơn nữa cũng có thể điềm nhiên đối mặt.
Kế hoạch trước mắt là thăm dò không gian sương xám này, cố gắng tìm đường ra, đây không phải việc giải quyết được trong một sớm một chiều. Giản Lục cũng không nhụt chí, ngoài việc chính họ tự kiếm đường ra từ bên trong, Chris ở bên ngoài hẳn cũng sẽ hỗ trợ, tiền đề là lúc trước Chris không bị rơi xuống đây như họ.
“Ngài Chris hẳn là không ngã xuống.” Hynes nhớ lại tình hình lúc đó: “Khi con rắn hai đầu kia tấn công chúng ta, vừa lúc tôi đứng cạnh khe, chỗ Chris ngã thì ngược lại.”
Nếu Chris không ngã xuống, hơn nữa còn thoát khỏi miệng rắn, vậy hẳn Chris sẽ tìm cách cứu họ ra khỏi nơi này. Chỉ cần không động chạm đến lợi ích của Thần điện Ánh Sáng, Thần điện vẫn sẽ bằng lòng cho người đến cứu Thánh tử, gương mặt đại diện, của Thần điện.
Giản Lục chỉ có thể thầm cầu cho Chris chạy thoát an toàn.
Nghỉ ngơi thêm vài ngày, chân Giản Lục đã hoàn toàn lành lặn, sờ đôi chân đã hồi phục như lúc đầu, Giản Lục một lần nữa cảm thán về sự phản khoa học của thế giới phép thuật, lúc rơi xuống xương cốt vỡ nát cả, hít vào ít mà thở ra thì nhiều, không ngờ mới hơn nửa tháng, xương đã mọc lại như cũ, ngay cả những vết thương khác trên người sau khi dùng thuốc phép và Thánh quang chữa trị cũng chẳng để lại một vết sẹo nào.
Tuy đàn ông con trai không để ý có sẹo hay không, thậm chí thỉnh thoảng để lại chút sẹo còn được xem như huân chương đàn ông, tiếc là cứ bị Hynes nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, thế là Giản Lục cũng bất giác dùng Thánh quang chữa trị xóa hết sẹo = =!
Sáng sớm ngày đầu tiên khỏe lại, Hynes và Giản Lục dùng bữa đơn giản rồi cất lều vào nhẫn không gian, sau đó rời khỏi hang động đã ở hơn nửa tháng.
Rời hang đồng nghĩa với việc rời khỏi nơi tạm thời bảo vệ họ an toàn, sắp phải đối mặt với những nguy hiểm trong không gian sương xám.
Những mối nguy hiểm này chủ yếu đến từ ma thú luôn đói khát và sương mù bao phủ khắp mọi nơi.
Để phòng trường hợp lạc nhau, Giản Lục buộc một sợi dây vào cổ tay hai người, sợi dây này là sản phẩm của thuật luyện kim, vô cùng bền chắc.
Hynes rất hài lòng với điều này, y kéo sợi dây trên cổ tay, thấy thiếu niên bên cạnh quay đầu nhìn sang, thế là tâm trạng càng tốt hơn. Sợi dây tựa như đang trói thật chặt người này vào mình, chỉ cần y không buông tay, cậu sẽ không thể rời bỏ y.
Y thích cảm giác này!
Buộc lại rất có lợi, lúc chiến đấu sẽ không lạc nhau trong sương xám. Hơn nữa hai người đứng gần nhau dễ phối hợp hơn, Hynes tấn công, Giản Lục phụ trách hỗ trợ và đánh lén.
Sau một tháng tìm tòi, hai người vẫn chưa ra khỏi không gian sương xám, nhưng kỹ năng chiến đấu đã được mài giũa trở nên thành thạo hơn nhiều, đặc biệt là độ ăn ý giữa cả hai, chỉ cần một ánh mắt đã biết ngay người kia định làm gì, hơn nữa còn tùy theo loại địch để làm ra những phản ứng khác nhau.
Giản Lục vốn là Pháp sư da giòn, nay thể lực được rèn luyện đã trở nên tốt hơn. Nhắc đến thì bi kịch lắm, nơi này cấm phép thuật, cơ thể không bao giờ giữ được năng lượng, không thể dùng chiêu thức của Pháp sư ở đây, nên rõ ràng là một Pháp sư tấn công phép thuật từ xa, lại chỉ có thể làm một trong những Chiến sĩ cận chiến, hơn nữa còn là loại Chiến sĩ không có đấu khí gây trở ngại cho đồng đội.
Song, Giản Lục không muốn để cậu nhóc vị thành niên như Hynes bảo vệ mình, cậu không mặt dày như vậy, chỉ đành tìm lối tắt, dùng cuộn giấy phép thuật hoặc các loại vũ khí khác để hỗ trợ, đa phần Giản Lục đều giữ lại một chút năng lượng phép thuật ít ỏi cuối cùng, dùng Thánh quang chúc phúc cho Hynes đang mỏi mệt.
Khi Hynes vừa giết một ma thú cấp ba hình thù giống con nhím, bỗng Giản Lục nhìn lên trời, nói với Hynes đang lấy đá năng lượng trên người ma thú: “Hynes, hình như trời sắp mưa, chúng ta nấp trước đã.”
Hynes khá ngạc nhiên, họ rơi xuống không gian sương xám đã hai tháng, phát hiện miền không gian này không phân rõ ngày đêm, mãi mãi chỉ mang một màu u ám, thậm chí còn không có các hiện tượng tự nhiên như mưa gió sấm chớp, nên trong lòng có hơi hoài nghi. Nhưng y không hề nghi ngờ lời Giản Lục, sau khi lấy đá năng lượng của con nhím, bèn lập tức rời đi cùng cậu.
Họ tìm thấy một nơi được tạo nên từ một tảng đá khổng lồ cắm nghiêng làm nơi nghỉ ngơi tạm thời, hai người vừa chuẩn bị bẫy phép và phép cản trở xong thì nghe thấy tiếng lộp bộp rơi bên ngoài.
Đúng là mưa thật.
Sương mù vẫn dày đặc như cũ, nhưng trong bán kính hai mét vẫn có thể nhìn thấy những hạt mưa rơi tí tách, nhỏ lên hòn đá trên mặt đất.
Nhưng chẳng mấy chốc họ phát hiện một điều đáng sợ, giọt nước rơi trên đất có màu xám vẩn đục, rơi đánh bộp, ăn mòn một lỗ nhỏ trên mặt đá.
Ánh mắt Giản Lục trở nên nghiêm túc, trong nước mưa có độc.
Họ nấp dưới tảng đá rất dày, tạm thời không cần lo có hạt mưa nào lọt vào.
Tuy rằng trời đang đổ cơn mưa độc, nhưng cơm thì vẫn phải ăn.
Hynes lấy con thỏ tai dài khi trước bắt được trong rừng Venya ra xử lý rồi đặt lên lửa nướng, cạnh đống lửa còn đặt một nồi sứ bằng đồng, bên trong là nước sạch. Cái nồi này là nồi chế biến thuốc phép Giản Lục đã mua trước khi vào rừng Venya, bây giờ Giản Lục không muốn ngày nào cũng ăn thịt nướng, bèn lấy ra nấu canh thịt thập cẩm bổ sung dinh dưỡng.
Dù sao cũng là nồi, nấu thuốc phép hay nấu canh chẳng phải đều như nhau sao?
Hynes vừa ngồi cạnh đống lửa nướng mồi, vừa nhìn khay tròn đang chuyển động không ngừng trong tay Giản Lục. Chiếc khay vốn là một la bàn phép thuật, được mua để chuẩn bị cho việc vào rừng Venya, nhưng từ khi vào không gian sương xám, nó hoàn toàn mất tác dụng. Vậy nên Giản Lục quyết định mày mò, sửa chữa la bàn phép thuật để nó thích ứng với từ trường nơi đây, sau này không đến mức mất phương hướng trong sương mù nữa, cũng thuận tiện cho việc tìm đường rời khỏi.
Nghe tiếng nước sôi, Giản Lục buông la bàn phép thuật trong tay, đứng dậy đi nấu canh thịt. Hynes nấu không giỏi lắm, ngoài thịt nướng còn tạm được, những món khác thảm không nỡ nhìn, sau lần uống loại canh thịt với hương vị khó tưởng tượng nổi, Giản Lục quyết định tự làm.
Mùi thức ăn nhanh chóng lan ra xung quanh, nướng thỏ xong, Hynes lấy dao cắt thịt, đưa những lát thịt đã qua xử lý cho Giản Lục.
Giản Lục cũng múc một bát canh thập cẩm để trước mặt Hynes, nói với vẻ nghiêm túc: “Hôm nay phải ăn rau, không được kén.”
Hynes trông vô cùng căm ghét, “Thưa ngài, tôi không thích rau.”
Hình như rồng đều không thích ăn chay, chỉ ăn thịt thôi. Nhưng giờ Hynes là con người, dòng máu chưa được thức tỉnh, không ăn rau không cao lên được, sau này thành chú lùn thì biết làm sao?
Nghĩ đến việc Hynes có thể sẽ thành chú lùn, Giản Lục quả quyết, bắt y ăn rau thì hơn.
Nhưng vẫn còn một ít di chứng, cần nghỉ ngơi thêm vài ngày mới đi đứng bình thường được, thế nên hai người dự định tiếp tục ở trong hang vài ngày rồi mới tìm đường ra khỏi không gian sương xám.
Trong nửa tháng qua, vì hành động của Giản Lục bất tiện nên không ra ngoài hang lần nào, chỉ mình Hynes đi xem xét tình hình xung quanh. Nhưng vì trong sương mù ẩn chứa nhiều nguy hiểm, cũng không biết thế giới này tiềm tàng nguy cơ gì, Hynes không yên lòng để Giản Lục ở trong lều một mình nên chỉ dám đi gần chứ chưa ra xa, không biết đây là đâu, xung quanh có bí mật gì.
Trong không gian sương xám, quanh năm suốt tháng đều tràn ngập loại sương mù luôn hấp thu năng lượng phép thuật của Pháp sư, thể hiện rõ tính áp chế Pháp sư, hơn nữa đồ ăn ở đây thiếu thốn, không có thức ăn và nước uống khiến hình dạng của ma thú khác hẳn với bên ngoài, đều cùng một vẻ đói đến gầy trơ xương trông rất kinh dị, cũng dữ tợn hơn.
Biết được nơi này thiếu thốn đến nông nỗi ấy, Giản Lục lại tự tán thưởng những chuẩn bị trước của mình thêm lần nữa. Quả nhiên thức ăn nước uống là thứ không thể thiếu, một khi vô tình rơi vào không gian không có thức ăn và nước uống, đây là những thứ có thể cứu mạng.
Trong lúc dưỡng thương, Giản Lục cũng suy nghĩ về nơi này, xem xem họ rơi xuống đáy khe sâu hay đã rơi vào một không gian hoàn toàn khác.
Lúc giảng về lịch sử đại lục Olaven cho hai học trò của mình, thầy Creed từng nói với họ rằng, sau cuộc chiến giữa các vị Thần năm xưa, sức phá hoại từ năng lượng của Thần đã tạo ra rất nhiều đường liên thông giữa đại lục Olaven với các miền không gian đặc biệt. Số lượng của những miền không gian đặc biệt này đến giờ nhân loại vẫn chưa thống kê được, ngoài những không gian đã có người thám hiểm và xác nhận an toàn, còn có rất nhiều không gian nguy hiểm chưa được khai phá, hoặc chưa ai phát hiện ra. Không ai đáp được chính xác trong những không gian nguy hiểm đó có thứ gì, vì đa số đều một đi không trở lại, nên chẳng hề có ghi chép gì cho người đời sau tham khảo.
Cậu đoán, cái khe kia có thể là đường liên thông với không gian đặc biệt, cậu và Hynes đã rơi qua khe và đi vào một không gian độc lập.
Giả thiết này đáng tin hơn việc ngã xuống đáy vực.
Nghĩ thế, Giản Lục thật sự rất muốn chửi thầm trong lòng. Nhưng ngẫm lại, hình như từ khi xuyên đến đây, vận may của cậu luôn chẳng ra làm sao, nếu may mắn thì cậu đã không xuyên vào một quyển truyện chưa đọc, chỉ biết lừa gạt và đoán mò để tìm ra nội dung vắn tắt, cậu nghĩ vậy thì bình tĩnh lại.
Khi người ta xui xẻo đến một mức độ nhất định, sẽ nhận ra rằng dù gặp xui xẻo hơn nữa cũng có thể điềm nhiên đối mặt.
Kế hoạch trước mắt là thăm dò không gian sương xám này, cố gắng tìm đường ra, đây không phải việc giải quyết được trong một sớm một chiều. Giản Lục cũng không nhụt chí, ngoài việc chính họ tự kiếm đường ra từ bên trong, Chris ở bên ngoài hẳn cũng sẽ hỗ trợ, tiền đề là lúc trước Chris không bị rơi xuống đây như họ.
“Ngài Chris hẳn là không ngã xuống.” Hynes nhớ lại tình hình lúc đó: “Khi con rắn hai đầu kia tấn công chúng ta, vừa lúc tôi đứng cạnh khe, chỗ Chris ngã thì ngược lại.”
Nếu Chris không ngã xuống, hơn nữa còn thoát khỏi miệng rắn, vậy hẳn Chris sẽ tìm cách cứu họ ra khỏi nơi này. Chỉ cần không động chạm đến lợi ích của Thần điện Ánh Sáng, Thần điện vẫn sẽ bằng lòng cho người đến cứu Thánh tử, gương mặt đại diện, của Thần điện.
Giản Lục chỉ có thể thầm cầu cho Chris chạy thoát an toàn.
Nghỉ ngơi thêm vài ngày, chân Giản Lục đã hoàn toàn lành lặn, sờ đôi chân đã hồi phục như lúc đầu, Giản Lục một lần nữa cảm thán về sự phản khoa học của thế giới phép thuật, lúc rơi xuống xương cốt vỡ nát cả, hít vào ít mà thở ra thì nhiều, không ngờ mới hơn nửa tháng, xương đã mọc lại như cũ, ngay cả những vết thương khác trên người sau khi dùng thuốc phép và Thánh quang chữa trị cũng chẳng để lại một vết sẹo nào.
Tuy đàn ông con trai không để ý có sẹo hay không, thậm chí thỉnh thoảng để lại chút sẹo còn được xem như huân chương đàn ông, tiếc là cứ bị Hynes nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, thế là Giản Lục cũng bất giác dùng Thánh quang chữa trị xóa hết sẹo = =!
Sáng sớm ngày đầu tiên khỏe lại, Hynes và Giản Lục dùng bữa đơn giản rồi cất lều vào nhẫn không gian, sau đó rời khỏi hang động đã ở hơn nửa tháng.
Rời hang đồng nghĩa với việc rời khỏi nơi tạm thời bảo vệ họ an toàn, sắp phải đối mặt với những nguy hiểm trong không gian sương xám.
Những mối nguy hiểm này chủ yếu đến từ ma thú luôn đói khát và sương mù bao phủ khắp mọi nơi.
Để phòng trường hợp lạc nhau, Giản Lục buộc một sợi dây vào cổ tay hai người, sợi dây này là sản phẩm của thuật luyện kim, vô cùng bền chắc.
Hynes rất hài lòng với điều này, y kéo sợi dây trên cổ tay, thấy thiếu niên bên cạnh quay đầu nhìn sang, thế là tâm trạng càng tốt hơn. Sợi dây tựa như đang trói thật chặt người này vào mình, chỉ cần y không buông tay, cậu sẽ không thể rời bỏ y.
Y thích cảm giác này!
Buộc lại rất có lợi, lúc chiến đấu sẽ không lạc nhau trong sương xám. Hơn nữa hai người đứng gần nhau dễ phối hợp hơn, Hynes tấn công, Giản Lục phụ trách hỗ trợ và đánh lén.
Sau một tháng tìm tòi, hai người vẫn chưa ra khỏi không gian sương xám, nhưng kỹ năng chiến đấu đã được mài giũa trở nên thành thạo hơn nhiều, đặc biệt là độ ăn ý giữa cả hai, chỉ cần một ánh mắt đã biết ngay người kia định làm gì, hơn nữa còn tùy theo loại địch để làm ra những phản ứng khác nhau.
Giản Lục vốn là Pháp sư da giòn, nay thể lực được rèn luyện đã trở nên tốt hơn. Nhắc đến thì bi kịch lắm, nơi này cấm phép thuật, cơ thể không bao giờ giữ được năng lượng, không thể dùng chiêu thức của Pháp sư ở đây, nên rõ ràng là một Pháp sư tấn công phép thuật từ xa, lại chỉ có thể làm một trong những Chiến sĩ cận chiến, hơn nữa còn là loại Chiến sĩ không có đấu khí gây trở ngại cho đồng đội.
Song, Giản Lục không muốn để cậu nhóc vị thành niên như Hynes bảo vệ mình, cậu không mặt dày như vậy, chỉ đành tìm lối tắt, dùng cuộn giấy phép thuật hoặc các loại vũ khí khác để hỗ trợ, đa phần Giản Lục đều giữ lại một chút năng lượng phép thuật ít ỏi cuối cùng, dùng Thánh quang chúc phúc cho Hynes đang mỏi mệt.
Khi Hynes vừa giết một ma thú cấp ba hình thù giống con nhím, bỗng Giản Lục nhìn lên trời, nói với Hynes đang lấy đá năng lượng trên người ma thú: “Hynes, hình như trời sắp mưa, chúng ta nấp trước đã.”
Hynes khá ngạc nhiên, họ rơi xuống không gian sương xám đã hai tháng, phát hiện miền không gian này không phân rõ ngày đêm, mãi mãi chỉ mang một màu u ám, thậm chí còn không có các hiện tượng tự nhiên như mưa gió sấm chớp, nên trong lòng có hơi hoài nghi. Nhưng y không hề nghi ngờ lời Giản Lục, sau khi lấy đá năng lượng của con nhím, bèn lập tức rời đi cùng cậu.
Họ tìm thấy một nơi được tạo nên từ một tảng đá khổng lồ cắm nghiêng làm nơi nghỉ ngơi tạm thời, hai người vừa chuẩn bị bẫy phép và phép cản trở xong thì nghe thấy tiếng lộp bộp rơi bên ngoài.
Đúng là mưa thật.
Sương mù vẫn dày đặc như cũ, nhưng trong bán kính hai mét vẫn có thể nhìn thấy những hạt mưa rơi tí tách, nhỏ lên hòn đá trên mặt đất.
Nhưng chẳng mấy chốc họ phát hiện một điều đáng sợ, giọt nước rơi trên đất có màu xám vẩn đục, rơi đánh bộp, ăn mòn một lỗ nhỏ trên mặt đá.
Ánh mắt Giản Lục trở nên nghiêm túc, trong nước mưa có độc.
Họ nấp dưới tảng đá rất dày, tạm thời không cần lo có hạt mưa nào lọt vào.
Tuy rằng trời đang đổ cơn mưa độc, nhưng cơm thì vẫn phải ăn.
Hynes lấy con thỏ tai dài khi trước bắt được trong rừng Venya ra xử lý rồi đặt lên lửa nướng, cạnh đống lửa còn đặt một nồi sứ bằng đồng, bên trong là nước sạch. Cái nồi này là nồi chế biến thuốc phép Giản Lục đã mua trước khi vào rừng Venya, bây giờ Giản Lục không muốn ngày nào cũng ăn thịt nướng, bèn lấy ra nấu canh thịt thập cẩm bổ sung dinh dưỡng.
Dù sao cũng là nồi, nấu thuốc phép hay nấu canh chẳng phải đều như nhau sao?
Hynes vừa ngồi cạnh đống lửa nướng mồi, vừa nhìn khay tròn đang chuyển động không ngừng trong tay Giản Lục. Chiếc khay vốn là một la bàn phép thuật, được mua để chuẩn bị cho việc vào rừng Venya, nhưng từ khi vào không gian sương xám, nó hoàn toàn mất tác dụng. Vậy nên Giản Lục quyết định mày mò, sửa chữa la bàn phép thuật để nó thích ứng với từ trường nơi đây, sau này không đến mức mất phương hướng trong sương mù nữa, cũng thuận tiện cho việc tìm đường rời khỏi.
Nghe tiếng nước sôi, Giản Lục buông la bàn phép thuật trong tay, đứng dậy đi nấu canh thịt. Hynes nấu không giỏi lắm, ngoài thịt nướng còn tạm được, những món khác thảm không nỡ nhìn, sau lần uống loại canh thịt với hương vị khó tưởng tượng nổi, Giản Lục quyết định tự làm.
Mùi thức ăn nhanh chóng lan ra xung quanh, nướng thỏ xong, Hynes lấy dao cắt thịt, đưa những lát thịt đã qua xử lý cho Giản Lục.
Giản Lục cũng múc một bát canh thập cẩm để trước mặt Hynes, nói với vẻ nghiêm túc: “Hôm nay phải ăn rau, không được kén.”
Hynes trông vô cùng căm ghét, “Thưa ngài, tôi không thích rau.”
Hình như rồng đều không thích ăn chay, chỉ ăn thịt thôi. Nhưng giờ Hynes là con người, dòng máu chưa được thức tỉnh, không ăn rau không cao lên được, sau này thành chú lùn thì biết làm sao?
Nghĩ đến việc Hynes có thể sẽ thành chú lùn, Giản Lục quả quyết, bắt y ăn rau thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.