Chương 25: Trả mọi giá bảo vệ vào lúc y nhỏ bé yếu ớt
Vụ Thỉ Dực
10/05/2021
Hynes một tay nâng bát một tay chống cằm, ngồi xổm cạnh Giản Lục nhìn cậu sửa la bàn, ngón tay cậu ngưng tụ năng lượng phép thuật màu trắng, nhanh chóng vẽ bùa chú lên trên, mục đích để tìm hiểu từ trường của không gian sương xám.
Ngón tay đang vẽ trên khay tròn mới đẹp làm sao, trắng nõn, thon dài, khớp xương đầy đặn, móng tay màu hồng phấn như châu như ngọc, trơn bóng đẹp đẽ, khiến người ta cảm giác như một tác phẩm điêu khắc của tự nhiên, khó lòng dời mắt.
Hynes nhìn một lát, sau đó rũ mắt nhìn bát canh thịt thập cẩm, bên trong đã hết thịt và nước canh, chỉ còn nửa bát rau xanh rì. Y lại nhìn sang thiếu niên đang tập trung vẽ bùa chú, cậu rất tập trung, tập trung đến mức không quan tâm đến mọi việc xung quanh.
Thế là, cậu nhóc lén lút vươn một tay che lên miệng bát, luồng đấu khí mỏng màu vàng lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay, khi y bỏ tay ra, bát đã sạch bóng, một mẩu lá cũng chẳng còn.
Vẻ mặt y trở nên hài lòng.
Khi Giản Lục vẽ xong nét cuối cùng, năng lượng có được nhờ uống thuốc phép đã cạn, cậu ngẩng đầu nhìn sang, thấy bát canh đã cạn sạch đặt trên bàn nhỏ thì rất đỗi hài lòng, bụng nghĩ tên nhóc này vẫn ngoan lắm, dù không thích nhưng vẫn nghe lời ăn rau.
Hynes thấy cậu nhìn, bèn chớp đôi mắt xanh, ngoan ngoãn rằng: “Thưa ngài, tôi ăn hết rồi.”
Giản Lục gật đầu với y, chợt nhớ đến việc thu dọn nồi niêu, bấy giờ mới phát hiện Hynes đã dọn dẹp từ trước rồi, đúng là ngoan quá đi mất.
Bên ngoài mưa độc vẫn rơi, Giản Lục lấy đồng hồ phép thuật ra nhìn thời gian, hiện là năm giờ chiều trên đại lục Olaven, không biết trận mưa này kéo dài bao lâu, sau khi mưa tạnh, thế giới sẽ biến đổi ra sao.
Việc bất thường ắt có điều kỳ lạ, khi những thứ xưa nay vẫn bình thường đột nhiên thay đổi, cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm hoặc cơ hội đến. Vậy nên, Giản Lục có hơi lo về cơn mưa độc này, sợ rằng cậu và Hynes sẽ không thể ứng phó với nguy hiểm sắp tới.
Suy cho cùng thì chỉ một Pháp sư mười ba tuổi sơ cấp và một Chiến sĩ đồng mười tuổi cấp hai, đi trong không gian bí ẩn này quả thực cứ như trẻ con vật lộn với người khổng lồ, thật sự có thể an toàn ra ngoài sao?
Tất nhiên Giản Lục hy vọng hai người họ sẽ an toàn rời khỏi không gian sương xám, nhưng cậu cũng biết tuổi tác và kinh nghiệm chiến đấu của hai người đều chưa đủ, nên không dám chủ quan.
Đồng hành với nỗi lo là cơn mưa độc kéo dài suốt một tháng.
Cả tháng qua, Giản Lục vừa cải tiến la bàn phép thuật, vừa để ý đến những thay đổi bên ngoài, cậu phát hiện khi lượng mưa gia tăng, sương mù cũng loãng dần, tầm nhìn từ hai mét tăng lên ba mét, bốn mét… cho đến nay đã hơn trăm mét, sương mù nhạt đi với tốc độ mắt thường nhìn thấy được.
Mưa độc rơi khiến cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, những con ma thú thường nấp trong sương mù tấn công cũng mất tích theo, thế giới trở nên im ắng đáng sợ. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, mưa độc có thể bào mòn cả tảng đá rắn, sinh vật bằng máu thịt thì càng khỏi phải nói, chúng ồ ạt chạy trốn, chờ trận mưa này qua đi.
Theo Giản Lục đoán, sở dĩ thế giới này không có nước và thực vật, có lẽ nguyên nhân là do mưa độc.
Vậy nên, họ trải qua những ngày rất êm đềm, không một ma thú nào tấn công cả.
Mãi đến khi thấy mưa nhỏ lại, hai người không cần ai nhắc đều tự bắt đầu nâng cao cảnh giác, đồng thời bắt tay thu dọn đồ đạc.
Bấy giờ, dưới sự cải tiến của Giản Lục, la bàn rốt cuộc đã quen với từ trường của không gian sương xám, kim chỉ nam không mất tác dụng như lúc mới rơi xuống đây, mà đã chỉ rõ phương hướng.
Về việc cải tiến thành công, Giản Lục thấy vui sướng tận đáy lòng. La bàn phép thuật thuộc loại vật phẩm luyện kim, bên trên có pháp trận phép thuật, do bùa chú phép thuật tạo thành, may mà Giản Lục theo nguyên tắc học càng sâu càng kiếm được càng nhiều tiền vàng, những năm qua luôn vùi đầu học bùa chú phép thuật, chưa bao giờ gián đoạn, hơn nữa có cả học sinh ưu tú Hynes trí nhớ khiếp người bù đắp lỗ hổng, bấy giờ mới cải tạo được.
Hai người dọn hành lý xong, trước khi xuất phát, Giản Lục lấy hai đôi giày từ ô chứa đồ.
“Mang vào, có pháp trận phép thuật giúp ngăn cách mưa độc.” Giản Lục giải thích.
Hiện tuy đã hết mưa, nhưng mặt đất vẫn ướt sũng, đi trên đó có lẽ giày bình thường sẽ bị ăn mòn hỏng hết.
Hynes liếc nhìn cậu một cái, lập tức mang vào. Y phát hiện, đôi khi Giản Lục vô cùng cẩn thận, suy xét mọi mặt chu đáo, nhưng có đôi khi thần kinh lại thô đến mức không nhận ra một số chuyện khác thường, khiến y vừa vui vừa buồn.
Giản Lục hít một hơi thật sâu, nói với thiếu niên bên cạnh: “Hynes, đi thôi.”
Sau khi ra khỏi hang đá thì thấy sương mù đã loãng đến mức có thể nhìn xa cả cây số. Nhưng Giản Lục không vui, Hynes cũng nhíu mày, cơ thể căng chặt.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc họ đã thấy những thay đổi mà cơn mưa độc mang đến cho không gian này, hai ma thú to bằng con sói xuất hiện trong tầm mắt, da thịt toàn thân bị ăn mòn đến mức chỉ còn khung xương trắng bệch, nhưng chúng vẫn sống, kéo lê thân thể đáng sợ, đôi mắt khát máu chỉ còn lại bản năng, khi phát hiện ra họ, chúng tức thì lao thẳng đến, mùi tanh hôi theo gió ập vào mặt.
Khi Hynes ngăn cản hai con ma thú, Giản Lục nảy ra một suy nghĩ, bèn ném hai cụm Thánh quang trong ô chứa đồ ra, ma thú bị Thánh quang đánh trúng như gặp phải thiên địch, cơ thể bắt đầu hòa tan, có thể thấy Thánh quang có tác dụng khắc chế chúng.
Sau khi liên tục dùng Thánh quang chứa trong không gian của hệ thống giết chết vài ma thú tập kích, rốt cuộc Giản Lục cũng biết những con ma thú này tuy còn sống, nhưng đã bị sương độc trong không gian cải tạo thành loài sinh vật tàn ác, chúng đã mất hết lý trí, chỉ biết tấn công và nhấm nuốt, có hơi giống bộ phim thây ma động vật đời trước cậu từng xem.
Sắc mặt Giản Lục không tốt lắm, cậu cảm thấy, nếu cậu và Hynes ở lâu dài trong không gian này, dần dà cũng sẽ bị sương xám cải tạo cơ thể, lúc đó cũng sẽ giống những con ma thú này, biến thành loài sinh vật hóa cuồng, thực ghê tởm không chịu được, như vậy sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bấy giờ, ý chí chiến đấu của Giản Lục bùng nổ, cậu quyết tâm phải nhanh chóng tìm bằng được đường ra.
Khi lại có một bầy ma thú xuất hiện, Giản Lục kéo Hynes đang cầm kiếm phép định xông ra chiến đấu, nói với y: “Đi theo la bàn.”
Chạy trước thì hơn.
Bấy giờ có la bàn hỗ trợ, hai người chỉ cần đi theo kim chỉ nam là được.
Cả hai chạy không ngơi nghỉ, ven đường bị rất nhiều ma thú mất lý trí tấn công, vì vậy mà Hynes còn bị thương, bị một con ma thú trung cấp cào rách da, miệng vết thương tức thì biến thành màu đen, chảy ra máu đen có hùi hôi. May mà có Pháp sư hệ ánh sáng Giản Lục ở đây, Thánh quang chữa trị mang tác dụng khắc chế loại độc này, dùng Thánh quang mấy lần, độc tố nhanh chóng được loại bỏ.
Hai người tìm đường ra tại vùng đất rộng lớn mênh mang không biết đâu là điểm cuối và đầy rẫy nguy hiểm này, vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, bất giác đã một năm.
Trong một năm qua, hai người thay đổi rất nhiều, tần suất chiến đấu liên tục đã mài giũa ý chí của họ, nguy hiểm rình rập khiến kỹ năng chiến đấu tiến bộ không ngừng, toàn thân cứ luôn được vờn quanh bởi ý chí chiến đấu mãnh liệt, chỉ sau khi trận chiến kết thúc, nghỉ ngơi ngắn ngủi cùng nhau mới dịu đi được một lúc.
Ngoại hình của Giản Lục vẫn lạnh lùng cao quý như trước, hơn nữa qua một năm rèn luyện cậu càng thêm lạnh lùng, đôi mắt nhạt màu khiến người khác không rõ cảm xúc bên trong.
Tuy Hynes không hiểu cảm xúc trong mắt cậu, nhưng y nhận ra mình ngày càng quen với sự tồn tại của người này, cũng càng thêm ỷ lại cậu. Đặc biệt là trong miền không gian nguy hiểm, dù y là Chiến sĩ, nhưng vì ít tuổi và khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nhiều lần gặp nguy hiểm đều nhờ Giản Lục kịp thời ra tay giúp y tránh thoát.
Mặc dù chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, nhưng vẻ bình tĩnh khi gặp nguy hiểm, mạnh mẽ khi chiến đấu, thận trọng trước những điều chưa rõ của cậu, khiến khát khao của Hynes với cậu ngày một tăng.
Y không biết mình muốn gì, nhưng có một điều không thể nghi ngờ là, thiếu niên này đã trả mọi giá để bảo vệ y vào lúc y nhỏ bé yếu ớt, khiến y ngày càng không thể rời xa cậu.
Cứ như thế này cả đời cũng tốt!
Một năm qua họ luôn mãi đi theo hướng dẫn của la bàn phép thuật, rốt cuộc cũng đến nơi cần đến, diện mạo thật của miền không gian này cũng hiện ra trước mắt.
Ngón tay đang vẽ trên khay tròn mới đẹp làm sao, trắng nõn, thon dài, khớp xương đầy đặn, móng tay màu hồng phấn như châu như ngọc, trơn bóng đẹp đẽ, khiến người ta cảm giác như một tác phẩm điêu khắc của tự nhiên, khó lòng dời mắt.
Hynes nhìn một lát, sau đó rũ mắt nhìn bát canh thịt thập cẩm, bên trong đã hết thịt và nước canh, chỉ còn nửa bát rau xanh rì. Y lại nhìn sang thiếu niên đang tập trung vẽ bùa chú, cậu rất tập trung, tập trung đến mức không quan tâm đến mọi việc xung quanh.
Thế là, cậu nhóc lén lút vươn một tay che lên miệng bát, luồng đấu khí mỏng màu vàng lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay, khi y bỏ tay ra, bát đã sạch bóng, một mẩu lá cũng chẳng còn.
Vẻ mặt y trở nên hài lòng.
Khi Giản Lục vẽ xong nét cuối cùng, năng lượng có được nhờ uống thuốc phép đã cạn, cậu ngẩng đầu nhìn sang, thấy bát canh đã cạn sạch đặt trên bàn nhỏ thì rất đỗi hài lòng, bụng nghĩ tên nhóc này vẫn ngoan lắm, dù không thích nhưng vẫn nghe lời ăn rau.
Hynes thấy cậu nhìn, bèn chớp đôi mắt xanh, ngoan ngoãn rằng: “Thưa ngài, tôi ăn hết rồi.”
Giản Lục gật đầu với y, chợt nhớ đến việc thu dọn nồi niêu, bấy giờ mới phát hiện Hynes đã dọn dẹp từ trước rồi, đúng là ngoan quá đi mất.
Bên ngoài mưa độc vẫn rơi, Giản Lục lấy đồng hồ phép thuật ra nhìn thời gian, hiện là năm giờ chiều trên đại lục Olaven, không biết trận mưa này kéo dài bao lâu, sau khi mưa tạnh, thế giới sẽ biến đổi ra sao.
Việc bất thường ắt có điều kỳ lạ, khi những thứ xưa nay vẫn bình thường đột nhiên thay đổi, cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm hoặc cơ hội đến. Vậy nên, Giản Lục có hơi lo về cơn mưa độc này, sợ rằng cậu và Hynes sẽ không thể ứng phó với nguy hiểm sắp tới.
Suy cho cùng thì chỉ một Pháp sư mười ba tuổi sơ cấp và một Chiến sĩ đồng mười tuổi cấp hai, đi trong không gian bí ẩn này quả thực cứ như trẻ con vật lộn với người khổng lồ, thật sự có thể an toàn ra ngoài sao?
Tất nhiên Giản Lục hy vọng hai người họ sẽ an toàn rời khỏi không gian sương xám, nhưng cậu cũng biết tuổi tác và kinh nghiệm chiến đấu của hai người đều chưa đủ, nên không dám chủ quan.
Đồng hành với nỗi lo là cơn mưa độc kéo dài suốt một tháng.
Cả tháng qua, Giản Lục vừa cải tiến la bàn phép thuật, vừa để ý đến những thay đổi bên ngoài, cậu phát hiện khi lượng mưa gia tăng, sương mù cũng loãng dần, tầm nhìn từ hai mét tăng lên ba mét, bốn mét… cho đến nay đã hơn trăm mét, sương mù nhạt đi với tốc độ mắt thường nhìn thấy được.
Mưa độc rơi khiến cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, những con ma thú thường nấp trong sương mù tấn công cũng mất tích theo, thế giới trở nên im ắng đáng sợ. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, mưa độc có thể bào mòn cả tảng đá rắn, sinh vật bằng máu thịt thì càng khỏi phải nói, chúng ồ ạt chạy trốn, chờ trận mưa này qua đi.
Theo Giản Lục đoán, sở dĩ thế giới này không có nước và thực vật, có lẽ nguyên nhân là do mưa độc.
Vậy nên, họ trải qua những ngày rất êm đềm, không một ma thú nào tấn công cả.
Mãi đến khi thấy mưa nhỏ lại, hai người không cần ai nhắc đều tự bắt đầu nâng cao cảnh giác, đồng thời bắt tay thu dọn đồ đạc.
Bấy giờ, dưới sự cải tiến của Giản Lục, la bàn rốt cuộc đã quen với từ trường của không gian sương xám, kim chỉ nam không mất tác dụng như lúc mới rơi xuống đây, mà đã chỉ rõ phương hướng.
Về việc cải tiến thành công, Giản Lục thấy vui sướng tận đáy lòng. La bàn phép thuật thuộc loại vật phẩm luyện kim, bên trên có pháp trận phép thuật, do bùa chú phép thuật tạo thành, may mà Giản Lục theo nguyên tắc học càng sâu càng kiếm được càng nhiều tiền vàng, những năm qua luôn vùi đầu học bùa chú phép thuật, chưa bao giờ gián đoạn, hơn nữa có cả học sinh ưu tú Hynes trí nhớ khiếp người bù đắp lỗ hổng, bấy giờ mới cải tạo được.
Hai người dọn hành lý xong, trước khi xuất phát, Giản Lục lấy hai đôi giày từ ô chứa đồ.
“Mang vào, có pháp trận phép thuật giúp ngăn cách mưa độc.” Giản Lục giải thích.
Hiện tuy đã hết mưa, nhưng mặt đất vẫn ướt sũng, đi trên đó có lẽ giày bình thường sẽ bị ăn mòn hỏng hết.
Hynes liếc nhìn cậu một cái, lập tức mang vào. Y phát hiện, đôi khi Giản Lục vô cùng cẩn thận, suy xét mọi mặt chu đáo, nhưng có đôi khi thần kinh lại thô đến mức không nhận ra một số chuyện khác thường, khiến y vừa vui vừa buồn.
Giản Lục hít một hơi thật sâu, nói với thiếu niên bên cạnh: “Hynes, đi thôi.”
Sau khi ra khỏi hang đá thì thấy sương mù đã loãng đến mức có thể nhìn xa cả cây số. Nhưng Giản Lục không vui, Hynes cũng nhíu mày, cơ thể căng chặt.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc họ đã thấy những thay đổi mà cơn mưa độc mang đến cho không gian này, hai ma thú to bằng con sói xuất hiện trong tầm mắt, da thịt toàn thân bị ăn mòn đến mức chỉ còn khung xương trắng bệch, nhưng chúng vẫn sống, kéo lê thân thể đáng sợ, đôi mắt khát máu chỉ còn lại bản năng, khi phát hiện ra họ, chúng tức thì lao thẳng đến, mùi tanh hôi theo gió ập vào mặt.
Khi Hynes ngăn cản hai con ma thú, Giản Lục nảy ra một suy nghĩ, bèn ném hai cụm Thánh quang trong ô chứa đồ ra, ma thú bị Thánh quang đánh trúng như gặp phải thiên địch, cơ thể bắt đầu hòa tan, có thể thấy Thánh quang có tác dụng khắc chế chúng.
Sau khi liên tục dùng Thánh quang chứa trong không gian của hệ thống giết chết vài ma thú tập kích, rốt cuộc Giản Lục cũng biết những con ma thú này tuy còn sống, nhưng đã bị sương độc trong không gian cải tạo thành loài sinh vật tàn ác, chúng đã mất hết lý trí, chỉ biết tấn công và nhấm nuốt, có hơi giống bộ phim thây ma động vật đời trước cậu từng xem.
Sắc mặt Giản Lục không tốt lắm, cậu cảm thấy, nếu cậu và Hynes ở lâu dài trong không gian này, dần dà cũng sẽ bị sương xám cải tạo cơ thể, lúc đó cũng sẽ giống những con ma thú này, biến thành loài sinh vật hóa cuồng, thực ghê tởm không chịu được, như vậy sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bấy giờ, ý chí chiến đấu của Giản Lục bùng nổ, cậu quyết tâm phải nhanh chóng tìm bằng được đường ra.
Khi lại có một bầy ma thú xuất hiện, Giản Lục kéo Hynes đang cầm kiếm phép định xông ra chiến đấu, nói với y: “Đi theo la bàn.”
Chạy trước thì hơn.
Bấy giờ có la bàn hỗ trợ, hai người chỉ cần đi theo kim chỉ nam là được.
Cả hai chạy không ngơi nghỉ, ven đường bị rất nhiều ma thú mất lý trí tấn công, vì vậy mà Hynes còn bị thương, bị một con ma thú trung cấp cào rách da, miệng vết thương tức thì biến thành màu đen, chảy ra máu đen có hùi hôi. May mà có Pháp sư hệ ánh sáng Giản Lục ở đây, Thánh quang chữa trị mang tác dụng khắc chế loại độc này, dùng Thánh quang mấy lần, độc tố nhanh chóng được loại bỏ.
Hai người tìm đường ra tại vùng đất rộng lớn mênh mang không biết đâu là điểm cuối và đầy rẫy nguy hiểm này, vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, bất giác đã một năm.
Trong một năm qua, hai người thay đổi rất nhiều, tần suất chiến đấu liên tục đã mài giũa ý chí của họ, nguy hiểm rình rập khiến kỹ năng chiến đấu tiến bộ không ngừng, toàn thân cứ luôn được vờn quanh bởi ý chí chiến đấu mãnh liệt, chỉ sau khi trận chiến kết thúc, nghỉ ngơi ngắn ngủi cùng nhau mới dịu đi được một lúc.
Ngoại hình của Giản Lục vẫn lạnh lùng cao quý như trước, hơn nữa qua một năm rèn luyện cậu càng thêm lạnh lùng, đôi mắt nhạt màu khiến người khác không rõ cảm xúc bên trong.
Tuy Hynes không hiểu cảm xúc trong mắt cậu, nhưng y nhận ra mình ngày càng quen với sự tồn tại của người này, cũng càng thêm ỷ lại cậu. Đặc biệt là trong miền không gian nguy hiểm, dù y là Chiến sĩ, nhưng vì ít tuổi và khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nhiều lần gặp nguy hiểm đều nhờ Giản Lục kịp thời ra tay giúp y tránh thoát.
Mặc dù chỉ là thiếu niên mười bốn tuổi, nhưng vẻ bình tĩnh khi gặp nguy hiểm, mạnh mẽ khi chiến đấu, thận trọng trước những điều chưa rõ của cậu, khiến khát khao của Hynes với cậu ngày một tăng.
Y không biết mình muốn gì, nhưng có một điều không thể nghi ngờ là, thiếu niên này đã trả mọi giá để bảo vệ y vào lúc y nhỏ bé yếu ớt, khiến y ngày càng không thể rời xa cậu.
Cứ như thế này cả đời cũng tốt!
Một năm qua họ luôn mãi đi theo hướng dẫn của la bàn phép thuật, rốt cuộc cũng đến nơi cần đến, diện mạo thật của miền không gian này cũng hiện ra trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.