Hắc Liên Hoa Trong Truyện Sảng Văn Cổ Đại Muốn Làm Gì Thì Làm
Chương 6:
Lam Thiên
14/12/2024
Ra khỏi Tuyên Dự Các, đi bộ khoảng một chén trà nhỏ là đến Trường Thu điện gần nhất.
Tào công công để nàng đợi ở bên ngoài, tự mình vào thông báo.
Trong Trường Thu điện, lư đồng hình chim phượng hoàng ngậm vòng tỏa ra làn khói xanh lam lượn lờ, hương thơm thanh khiết dễ chịu, trong góc có vài thùng nước đá bằng lưu ly, mát mẻ không giống như mùa hè.
Thái hậu ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt hơi trầm xuống.
Thái hậu được bảo dưỡng rất tốt, trông chỉ mới ngoài tứ tuần, trong tay nắm một chuỗi tràng hạt, tóc mai gọn gàng, dung mạo cao quý.
Ban đầu Thái hậu đang xem kịch ở lầu hai Tuyên Dự Các, cho đến khi vừa rồi có người đến bẩm báo, mới biết đã xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.
Bà đã từng nghe nói về Triệu Nguyên Nhu, mấy tháng nay nhi tử ngốc nghếch của bà cứ bám lấy bà đòi cưới Triệu Nguyên Nhu làm chính phi.
Thái hậu thực sự không vừa mắt, không nói đến việc sinh phụ của Triệu Nguyên Nhu mất sớm, chỉ có một quả mẫu nương tựa lẫn nhau, hiện tại còn phải nhờ thúc bá nuôi sống, chỉ cần nhìn thấy nàng ta mê hoặc nhi tử mình đến mức thần hồn điên đảo, liên tục làm trái ý mình, cũng đủ khiến Thái hậu không thích rồi.
Nghĩ đến việc hôm qua nhi tử còn vì Triệu Nguyên Nhu mà cãi nhau lớn với mình, sự chán ghét trong lòng Thái hậu càng thêm mãnh liệt.
Loại nữ nhân lăng nhăng này làm sao có tư cách hầu hạ nhi tử của bà chứ!
"Nương nương, Thịnh đại cô nương đến rồi."
Thái hậu xoa xoa trán, thản nhiên nói: "Cho nàng vào đi."
Vừa rồi Thái hậu đã cho người đi điều tra, người bị nhi tử vô tình đẩy xuống hồ là Thế tử của Vĩnh Ninh hầu Chu Cảnh Tầm, đã đính hôn với đích trưởng nữ của Lễ bộ Thị lang Thịnh Hề Nhan.
Đang suy nghĩ, dưới sự dẫn dắt của Tào công công, Thịnh Hề Nhan bước vào với dáng vẻ đoan trang, cử chỉ tao nhã ung dung, khí chất hơn người.
"Thần nữ tham kiến Thái hậu nương nương."
Thái hậu nhìn thiếu nữ đang quỳ gối hành lễ trước mặt, chỉ mới vừa đến tuổi cập kê, mái tóc đen mượt mà óng ả, búi tóc lọn buông hai bên, cài hai bông hoa bằng san hô đỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, đôi mắt hạnh to tròn trong veo sáng ngời, sống mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi hồng nhuận như cánh hoa, quả là một mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có.
"Ban toạ."
"Tạ Thái hậu."
Thịnh Hề Nhan ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp.
Đối với một tiểu cô nương thế này, Thái hậu không cần phải vòng vo tam quốc, bà nhẹ nhàng mân mê chuỗi tràng hạt trên tay, nói thẳng: "Thịnh đại cô nương, nghe nói ngươi đã đính hôn với Thế tử Vĩnh Ninh hầu?"
"Vâng, Thái hậu nương nương." Thịnh Hề Nhan đáp lời: "Là do tổ phụ của thần nữ định hôn sự."
Hôn sự đã được định ra từ mười năm trước, đối với Thịnh Hề Nhan mà nói, từ nhỏ nàng đã biết mình có một vị hôn phu, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Tào công công để nàng đợi ở bên ngoài, tự mình vào thông báo.
Trong Trường Thu điện, lư đồng hình chim phượng hoàng ngậm vòng tỏa ra làn khói xanh lam lượn lờ, hương thơm thanh khiết dễ chịu, trong góc có vài thùng nước đá bằng lưu ly, mát mẻ không giống như mùa hè.
Thái hậu ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt hơi trầm xuống.
Thái hậu được bảo dưỡng rất tốt, trông chỉ mới ngoài tứ tuần, trong tay nắm một chuỗi tràng hạt, tóc mai gọn gàng, dung mạo cao quý.
Ban đầu Thái hậu đang xem kịch ở lầu hai Tuyên Dự Các, cho đến khi vừa rồi có người đến bẩm báo, mới biết đã xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.
Bà đã từng nghe nói về Triệu Nguyên Nhu, mấy tháng nay nhi tử ngốc nghếch của bà cứ bám lấy bà đòi cưới Triệu Nguyên Nhu làm chính phi.
Thái hậu thực sự không vừa mắt, không nói đến việc sinh phụ của Triệu Nguyên Nhu mất sớm, chỉ có một quả mẫu nương tựa lẫn nhau, hiện tại còn phải nhờ thúc bá nuôi sống, chỉ cần nhìn thấy nàng ta mê hoặc nhi tử mình đến mức thần hồn điên đảo, liên tục làm trái ý mình, cũng đủ khiến Thái hậu không thích rồi.
Nghĩ đến việc hôm qua nhi tử còn vì Triệu Nguyên Nhu mà cãi nhau lớn với mình, sự chán ghét trong lòng Thái hậu càng thêm mãnh liệt.
Loại nữ nhân lăng nhăng này làm sao có tư cách hầu hạ nhi tử của bà chứ!
"Nương nương, Thịnh đại cô nương đến rồi."
Thái hậu xoa xoa trán, thản nhiên nói: "Cho nàng vào đi."
Vừa rồi Thái hậu đã cho người đi điều tra, người bị nhi tử vô tình đẩy xuống hồ là Thế tử của Vĩnh Ninh hầu Chu Cảnh Tầm, đã đính hôn với đích trưởng nữ của Lễ bộ Thị lang Thịnh Hề Nhan.
Đang suy nghĩ, dưới sự dẫn dắt của Tào công công, Thịnh Hề Nhan bước vào với dáng vẻ đoan trang, cử chỉ tao nhã ung dung, khí chất hơn người.
"Thần nữ tham kiến Thái hậu nương nương."
Thái hậu nhìn thiếu nữ đang quỳ gối hành lễ trước mặt, chỉ mới vừa đến tuổi cập kê, mái tóc đen mượt mà óng ả, búi tóc lọn buông hai bên, cài hai bông hoa bằng san hô đỏ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, đôi mắt hạnh to tròn trong veo sáng ngời, sống mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi hồng nhuận như cánh hoa, quả là một mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có.
"Ban toạ."
"Tạ Thái hậu."
Thịnh Hề Nhan ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp.
Đối với một tiểu cô nương thế này, Thái hậu không cần phải vòng vo tam quốc, bà nhẹ nhàng mân mê chuỗi tràng hạt trên tay, nói thẳng: "Thịnh đại cô nương, nghe nói ngươi đã đính hôn với Thế tử Vĩnh Ninh hầu?"
"Vâng, Thái hậu nương nương." Thịnh Hề Nhan đáp lời: "Là do tổ phụ của thần nữ định hôn sự."
Hôn sự đã được định ra từ mười năm trước, đối với Thịnh Hề Nhan mà nói, từ nhỏ nàng đã biết mình có một vị hôn phu, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.