Hắc Liên Hoa Trong Truyện Sảng Văn Cổ Đại Muốn Làm Gì Thì Làm
Chương 8:
Lam Thiên
14/12/2024
Từ khi trọng sinh, Thịnh Hề Nhan đã suy diễn tình huống sẽ gặp phải hôm nay vô số lần.
Kiếp trước, nàng bị ép làm bình thê, bất lực phản kháng.
Còn kiếp này, nàng từng bước mưu tính, nắm bắt tiên cơ mới đi đến bước này, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Tay phải nàng giấu trong tay áo nắm chặt, không hề né tránh mà nhìn thẳng vào Thái hậu.
Thái hậu có thể vì bảo vệ danh dự cho Chiêu vương mà làm ra chuyện ép người ta làm bình thê, vậy cũng có thể vì Chiêu vương mà nhẫn nhịn có người dám ra điều kiện với bà.
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
Giọng Thái hậu lạnh lùng, không giận mà tự uy.
Ánh mắt thiếu nữ trước mặt sáng ngời trong veo, mang theo một vẻ linh động như nhìn thấu tất cả, môi đỏ khẽ mở, nói: "Thái hậu nương nương, thần nữ không dám."
Một câu "không dám" này đổi lấy một tiếng cười lạnh của Thái hậu, nàng không dám? Nàng còn dám lắm!
Thái hậu chậm rãi xoay chuỗi tràng hạt trong tay, đầu ngón tay hơi trắng bệch.
Thái hậu bị tiểu nhi tử quấy rầy suốt một thời gian, cuối cùng cũng quyết định triệu Triệu Nguyên Nhu vào vườn để xem qua. Nếu thấy tạm ổn thì để nàng ta vào phủ làm một thị thiếp, cũng coi như đáp lại tấm lòng của tiểu nhi tử.
Nhưng Triệu Nguyên Nhu đó lại không an phận, còn dây dưa không rõ với nam nhân khác.
Bà tuyệt đối sẽ không để một nữ nhân như vậy bước vào vương phủ!
Thái hậu cũng biết tiểu nhi tử rất cứng đầu, vì vậy mới định nếu Triệu Nguyên Nhu và Thế tử Vĩnh Ninh hầu có tình cảm với nhau thì ban hôn cho bọn họ vậy, cũng có thể khiến tiểu nhi tử hoàn toàn hết hy vọng.
Bà vốn định nhanh chóng giải quyết dứt điểm, không ngờ, lại gặp phải một cái đinh mềm không cứng ở chỗ Thịnh Hề Nhan này.
Nếu không phải chuyện này gây ầm ĩ quá lớn, bà không muốn gây ra lời dị nghị thì đã có thể hạ ngay một đạo ý chỉ, cũng sẽ không vô cớ chịu uất ức từ một thần nữ nhỏ bé này.
Trong khoảnh khắc đó, bà cũng đã nghĩ đến việc ban Triệu Nguyên Nhu cho người khác, nhưng màn kịch "hai nam tranh một nữ" đã náo loạn ầm ĩ, ai còn muốn Triệu Nguyên Nhu nữa?
Nếu cho Triệu Nguyên Nhu một dải lụa trắng, tiểu nhi tử nhất định sẽ trở mặt với bà.
Vì một nữ nhân như vậy mà làm tổn thương tình cảm mẫu tử bọn họ, không đáng.
"Thịnh đại cô nương. Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" Thái hậu thản nhiên hỏi, giọng nói không hề gợn sóng.
Ánh mắt Thịnh Hề Nhan vô cùng kiên định: "Xin Thái hậu nương nương hủy bỏ hôn ước cho thần nữ."
Từng chữ từng câu, mạnh mẽ dứt khoát.
"Được." Thái hậu cười lạnh: "Nếu ngươi đã không muốn hôn sự này như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Thịnh Hề Nhan nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của Thái hậu.
Nhưng nàng không quan tâm, nếu phải dùng cả đời mình để thành toàn cho "niềm vui" của Thái hậu, nàng đương nhiên thà để Thái hậu "không vui".
Thịnh Hề Nhan khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Thần nữ đa tạ Thái hậu."
"Nhưng." Giọng Thái hậu dừng lại một chút: "Nếu ta đã hủy hoại hôn sự của ngươi, vậy đương nhiên phải bù đắp cho ngươi một hôn sự khác. Ngươi thấy Thế tử Trấn Bắc vương thế nào?"
Kiếp trước, nàng bị ép làm bình thê, bất lực phản kháng.
Còn kiếp này, nàng từng bước mưu tính, nắm bắt tiên cơ mới đi đến bước này, tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Tay phải nàng giấu trong tay áo nắm chặt, không hề né tránh mà nhìn thẳng vào Thái hậu.
Thái hậu có thể vì bảo vệ danh dự cho Chiêu vương mà làm ra chuyện ép người ta làm bình thê, vậy cũng có thể vì Chiêu vương mà nhẫn nhịn có người dám ra điều kiện với bà.
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
Giọng Thái hậu lạnh lùng, không giận mà tự uy.
Ánh mắt thiếu nữ trước mặt sáng ngời trong veo, mang theo một vẻ linh động như nhìn thấu tất cả, môi đỏ khẽ mở, nói: "Thái hậu nương nương, thần nữ không dám."
Một câu "không dám" này đổi lấy một tiếng cười lạnh của Thái hậu, nàng không dám? Nàng còn dám lắm!
Thái hậu chậm rãi xoay chuỗi tràng hạt trong tay, đầu ngón tay hơi trắng bệch.
Thái hậu bị tiểu nhi tử quấy rầy suốt một thời gian, cuối cùng cũng quyết định triệu Triệu Nguyên Nhu vào vườn để xem qua. Nếu thấy tạm ổn thì để nàng ta vào phủ làm một thị thiếp, cũng coi như đáp lại tấm lòng của tiểu nhi tử.
Nhưng Triệu Nguyên Nhu đó lại không an phận, còn dây dưa không rõ với nam nhân khác.
Bà tuyệt đối sẽ không để một nữ nhân như vậy bước vào vương phủ!
Thái hậu cũng biết tiểu nhi tử rất cứng đầu, vì vậy mới định nếu Triệu Nguyên Nhu và Thế tử Vĩnh Ninh hầu có tình cảm với nhau thì ban hôn cho bọn họ vậy, cũng có thể khiến tiểu nhi tử hoàn toàn hết hy vọng.
Bà vốn định nhanh chóng giải quyết dứt điểm, không ngờ, lại gặp phải một cái đinh mềm không cứng ở chỗ Thịnh Hề Nhan này.
Nếu không phải chuyện này gây ầm ĩ quá lớn, bà không muốn gây ra lời dị nghị thì đã có thể hạ ngay một đạo ý chỉ, cũng sẽ không vô cớ chịu uất ức từ một thần nữ nhỏ bé này.
Trong khoảnh khắc đó, bà cũng đã nghĩ đến việc ban Triệu Nguyên Nhu cho người khác, nhưng màn kịch "hai nam tranh một nữ" đã náo loạn ầm ĩ, ai còn muốn Triệu Nguyên Nhu nữa?
Nếu cho Triệu Nguyên Nhu một dải lụa trắng, tiểu nhi tử nhất định sẽ trở mặt với bà.
Vì một nữ nhân như vậy mà làm tổn thương tình cảm mẫu tử bọn họ, không đáng.
"Thịnh đại cô nương. Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" Thái hậu thản nhiên hỏi, giọng nói không hề gợn sóng.
Ánh mắt Thịnh Hề Nhan vô cùng kiên định: "Xin Thái hậu nương nương hủy bỏ hôn ước cho thần nữ."
Từng chữ từng câu, mạnh mẽ dứt khoát.
"Được." Thái hậu cười lạnh: "Nếu ngươi đã không muốn hôn sự này như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Thịnh Hề Nhan nghe ra sự khó chịu trong giọng nói của Thái hậu.
Nhưng nàng không quan tâm, nếu phải dùng cả đời mình để thành toàn cho "niềm vui" của Thái hậu, nàng đương nhiên thà để Thái hậu "không vui".
Thịnh Hề Nhan khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Thần nữ đa tạ Thái hậu."
"Nhưng." Giọng Thái hậu dừng lại một chút: "Nếu ta đã hủy hoại hôn sự của ngươi, vậy đương nhiên phải bù đắp cho ngươi một hôn sự khác. Ngươi thấy Thế tử Trấn Bắc vương thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.