Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Chương 51

Cửu Nguyệt Hy

18/11/2015

Trong khi Nghê Già thay quần áo, cô nhận được một cuộc điện thoại lạ, bất ngờ thay lại là Liễu Phi Phi.

“Nghê Già, em là Liễu Phi Phi.” Cô ta tự giới thiệu xong, thì không thấy nói gì nữa.

Cùng lúc ấy, Nghê Già đang soi gương kẻ lông mày: “Có chuyện gì không?”

Đầu dây kia chần chừ một chút rồi mới nói: “Em nghe anh Tôn Triết nói là chị cứu em. Cảm ơn chị.”

Nghê Già thoáng sửng sốt, rồi hừ một tiếng cười nhạt, thẳng thắn trả lời: “Người cứu cô là Tôn Triết, tôi tưởng anh ta có âm mưu bất chính với cô, nên mới đá anh ta. Đương nhiên, lúc đá anh ta tôi không biết cô gái đó là cô. Nếu như tôi biết, có thể tôi đã đi thẳng rồi.”

Liễu Phi Phi nghe xong, trái lại cũng không giận, chỉ cười ha ha: “Nhưng anh Tôn Triết nói, chị nhìn thấy là em xong, còn mắng anh ấy lợi dụng trẻ vị thành niên mà.”

Nghê Già giật mình, Liễu Phi Phi này kì quái quá, có một câu vô nghĩa như vậy mà cũng làm cô gái đó cười ha ha ngớ ngẩn thế, nghe còn có vẻ rất cảm kích.

Nghê Già không quá quen, nên hơi mất tự nhiên: “Tất cả những chuyện đó là hiểu lầm, thật ra Tôn Triết đi cứu cô, kết quả lại bị tôi tưởng thành người xấu. Có điều cô cũng thật là, “ Nghê Già chậc lưỡi, “Được mấy tuổi rồi mà cứ có chuyện gì là cô lại phải vào giúp vui một tay thế?”

(giờ nghĩ lại Nghê Già mới có 19 thì Liễu Phi Phi bao nhiêu vậy? 16 à? Trẻ con thời nay lớn nhanh quá. Toàn quen mồm gọi chị Già mà thật ra thì giờ mình bằng tuổi chị rồi a hi hi)

“Chẳng qua là em muốn tìm một người đàn ông để qua đêm thôi mà,” Liễu Phi Phi còn nói với một giọng thật là oan ức, “Em chỉ tùy tiện uống một ly nước rồi không biết làm sao ngất đi luôn. Thực sự là, muốn lên giường với em mà còn dùng thuốc mê làm gì? Nói thẳng luôn không được à?”

Nghê Già:…

“Liễu Phi Phi, cô…” Cô thật sự không biết dùng từ gì thích hợp để diễn tả nữa.

Liễu Phi Phi nghe được Nghê Già không biết nói sao, còn trả lời rất hùng hồn: “Chuyện tình dục này vốn là bản năng con người mà, rất bình thường. Em cứ thích chuyện làm tình đó thì sao? Có người nghiện ăn uống, có người nghiện mua sắm, có người nghiện rượu, có người nghiện cờ bạc. Còn em thì em nghiện chuyện yêu. Vậy thì sao chứ?”

Nghê Già:…

Nghiện ăn và nghiện mua sắm có thể so sánh kì cục kiểu đó sao?

Liễu Phi Phi mở đài xong thì càng thêm nghiêm trang: “Có điều là, Nghê Già ạ chị yên tâm, em biết tự bảo vệ mình. Bình thường em đều yêu cầu bọn họ dùng bao. Đương nhiên là lần trước mang thai là vì dùng hết cả một hộp rồi, lúc đó nhịn không được, không ngờ một lần đã trúng. Vụ đó đã cho em một bài học là, nghìn vạn lần không được có tâm lý ăn may,”

Nghê Già: …

Liễu Phi Phi vẫn còn tiếp tục: “Sau đó em cũng không dám không dùng bao nữa. Chẳng thà tự dùng tay giải quyết chứ không thể không thực hiện phòng tránh. Nghê Già, chị cũng phải nhớ rõ bài học này của em nhé.”

Nghê Già cầm điện thoại di động, chẳng cần gió mà cũng lung lay sắp đổ.

Cho hỏi khí không phải cô và Liễu Phi Phi đang thảo luận cái vấn đề gì vậy? Cho hỏi hai người các cô có thân quen đến thế không?

Nghê Già cực độ mất thần kinh ngôn ngữ, quan trọng là Liễu Phi Phi không biết bao lâu không được nói chuyện với người khác rồi, bắn như liên thanh, căn bản không có kẽ cho cô chen.

“Xã hội này thật không công bằng, dựa vào đâu mà đàn ông ngủ với bao nhiêu phụ nữ cũng chẳng ai nói, còn phụ nữ thì bị phỉ báng? Thực sự là, tình dục vốn chỉ là một loại giải trí, như ăn uống chơi bời vậy thôi. Rất nhiều người phụ nữ đều như thế, không phải Mạc Doãn Nhi cũng thế sao?”

Nửa phần đầu câu nói còn khiến Nghê Già đau đầu cô bé này mấy tuổi đầu mà laị bựa nhân như thế, nửa câu sau đã hấp dẫn chú ý của Nghê Già: “Mạc Doãn Nhi sao? Chuyện này liên quan gì đến cô ta?”

Liễu Phi Phi nhắc đến Mạc Doãn Nhi đã không hề có khí thế ngang ngược tranh luận như trước, mà lại có vẻ tỉnh táo phân tích: “Em thật sự có một cảm giác, Mạc Doãn Nhi và em là hai người cùng chí hướng. Em đoán cô ta cũng là loại phụ nữ nghiện yêu.”

Nghê Già: “Sao lại nói thế?”

“Lúc chị gọi điện thoại cho cảnh sát, em nằm trên mặt đất, nhìn thấy Mạc Doãn Nhi đi xuống hầm rượu. Cô ta đi một mình, tự đi.”

Nghê Già sửng sốt, Mạc Doãn Nhi tự mình đi? Lẽ nào cô ta bị thuốc mê làm cho mất trí? Nhưng giờ quan trọng không phải chuyện Mạc Doãn Nhi, giọng cô lạnh đi một nửa: “Tôi không gọi điện thoại cho cảnh sát, cô nghe nhầm rồi.”

Điện thoại đầu kia hơi dừng, thì thào: “Suýt thì quên anh Tôn Triết.” Lập tức lại ha ha cười: “Đúng rồi, em nghe nhầm thôi. Chị yên tâm, sau này em không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.”

Nghê Già nghĩ một chút, lại hỏi: “Tôn Triết là anh cô à?”

Liễu Phi Phi rất thẳng: “Anh ấy quen với anh em, à không, anh ấy rất thân với anh Trình, nên mới quen em.”

“Thân?” Nghê Già lặp lại chữ đó.

“Vâng, thân. Anh Tôn Triết và anh Trình Hướng là anh em cùng mẹ, còn thân hơn cả Tôn Lý cùng cha nữa!”

Nghê Già lập tức hiểu ra, thảo nào Tôn gia có thể phát triển khí thế như vậy ở Macao. Không chỉ có hai anh em tuy chẳng ra gì nhưng đầu óc cũng khá Tôn Triết và Tôn Lý, lại còn có một anh cả từ xã hội đen Trình Hướng hộ giá, Tôn gia không xưng bá ở cái đất Macao này thì ai làm?

Có điều, Tôn Triết và em trai cùng cha khác mẹ Tôn Lý không phải là thân thiết lắm, nếu không sao khi Nghê Già gọi điện thoại báo cảnh sát xong, Tôn Triết lại nhắc Nghê Già trốn đi, hơn nữa biết cảnh sát sắp đến còn phải mất một lúc rất lâu rồi mới gọi điện báo cho Tôn Lý.

Thành ra Tôn Lý ngay cả thời gian dọn dẹp hiện trường cũng không có, xe cảnh sát tới rồi mới vác được mỗi cái người không mà bỏ chạy, còn bao nhiêu cô gái thì toàn bộ bị giải đi.

Nghê Già lại hỏi Liễu Phi Phi còn định chơi bao lâu nữa, Liễu Phi Phi không có hăng hái gì: “Giờ em đang ở hải quan chuẩn bị xuất cảnh rồi. Rạng sáng mai Macao bão về, em đi trước vẫn hơn.”

Nghê Già cúp điện thoại, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa rơi xối xả, cuồng phong như muốn bốc cả mặt đất lên, khắp bầu trời là một màn mây và mưa mù tối.

Dự báo thời tiết nói bão sẽ vào lúc 12 giờ ba mươi đêm nay. Trước lúc ấy hẳn là cô và Việt Trạch đã sớm rời sòng bạc, lái xe rời Macao trở về đại lục.

Nghê Già nhìn vào gương, hít một hơi thật sâu. Hiện giờ, trong tay cô đã có một cơ hội để khiêu chiến với Tôn Triết, phần còn lại, thì đành nhờ cả vào ông trời.

Cô gái trong gương, mái tóc thả xõa, làn da trắng muốt, trên mình là một bộ lễ phục dạ hội kiểu quây ngang ngực màu đỏ, trông vừa chín chắn vừa gợi cảm. Trong sòng bạc có hạn chế tuổi, tuy có Việt Trạch đưa cô vào, nhưng cô vẫn làm cho mình trông già dặn một chút thì hơn.

Cho nên lần này, cô trang điểm rất dày. Môi màu đỏ tươi như lửa, lông mày lá liễu gọn gàng, nhất là mắt, đường kẻ mắt rất đậm và dày, còn đánh phấn mắt màu vàng kim tuyến, khiến đôi mắt ướt đen huyền của cô càng thêm sâu thẳm.

Chiếc váy này bó sát người từ ngực đến eo, còn phía dưới lại là làn váy xòe mềm mại tung bay như cánh bước. Nó càng khiến vòng eo thon trở nên mảnh mai, mà bộ ngực trắng nõn nà càng có vẻ đầy đặn.

Cô cố ý độn thêm một lớp ở ngực, để cho bộ ngực còn hơi “non trẻ” của cô có vẻ đầy lên. Thế nên trước ngực hay sau lưng đều hết sức thướt tha phong tình.

Cô ăn vận như vậy bước ra ngoài, Việt Trạch đang chờ ở ngoài vừa quay đầu, đã dán ánh mắt vào người cô.

Nghê Già ngại ngùng: “Nhìn già lắm hả? Có phải là không đẹp đúng không?”



“Không, rất đẹp.” Anh bước tới, rất tự nhiên mà cầm tay cô, rồi lại ngắm nhìn cô thêm mấy lần, cứ cảm thấy cô trang điểm già dặn như vậy rất có sức đầu độc người khác, “Không giống với em thường ngày, một kiểu đẹp khác.”

Nghê Già cũng nhìn anh, nghĩ, anh mặc complet giày da cũng gợi cảm chết được, cô lẳng lặng hít một hơi, cười khẽ: “Vậy chúng ta đi thôi!”

Sòng bạc tư nhân cao cấp của nhà họ Tôn nằm ở khu phòng thuê năm sao ở tầng cao nhất của sòng bạc Venice.

Việt Trạch và Nghê Già vào trong, đi qua kiểm tra an ninh như thường lệ, còn vệ sĩ đi theo thì không được vào.

Lúc Nghê Già được nữ phục vụ kiểm tra, cô nhìn thấy Việt Trạch rút ra một khẩu súng lục từ trong túi áo trong của áo khoác đang mặc đưa cho đồng chí Tiểu Minh, cảnh tượng ấy khiến lòng Nghê Già không hiểu sao trở nên bồn chồn.

Sau khi kiểm tra an ninh, phục vụ viên tay đeo găng trắng cung kính cúi người, kéo cánh cửa vào phòng VIP. Một hành lang sơn son thiếp vàng theo kiểu Âu hiện ra. Hai bên vách tường là những bức tranh trường phái Hậu hiện đại màu sắc âm u.

Bàn tay phải trắng nõn của Nghê Già khoác trên cánh tay của Việt Trạch, cô đi theo anh vào, thảm êm dày đến nỗi làm người ta cảm giác như giẫm hụt, chuẩn bị ngã xuống.

Qua một khúc rẽ, Việt Trạch cúi người tới gần cô, cười hỏi: “Hồi hộp không?”

Nghê Già lắc đầu: “Có anh đây rồi!”

Cuối tấm thảm đỏ hai nhân viên kéo mở cảnh cửa gỗ màu cánh gián cuối cùng ngăn cách với phòng VIP số 5. Trong căn phòng trang hoàng vô cùng thanh tao trang nhã, những chùm đèn thủy tinh trong veo trùng điệp, những bức tranh tường mô phỏng phong cách Phục Hưng. Quầy bar trong ánh đèn mờ ám, những bộ sô pha yên tĩnh và ấm áp. Dễ nhìn thấy nhất, vẫn là bàn lớn bằng gỗ lim ngay giữa căn phòng.

Treo trên trần nhà ngay trên bàn, là một đèn chùm thủy tinh hình oval giống như chiếc bàn, chiếu xuống mặt bàn từng điểm sáng, vô số điểm sáng làm bừng lên cả không gian như một ngân hà thu nhỏ, không biết bao nhiêu lá bài số và thẻ jeton nằm giữa bàn, nhưng thể một con thuyền bỏ hoang.

Cả một sảnh lớn chỉ có bảy tám người tham gia chơi, ngoài ra thêm nhà cái; còn có một người phụ trách quầy rượu, đang đứng ở một góc tường xa xa, đứng đối mặt tường. Chỉ sau khi một ván kết thúc thì mới có thể quay người lại bước tới phục vụ.

Bên trái bàn là Tôn Triết và Tôn Lý, còn có Liễu Phi Dương đã lâu không thấy mặt, người đàn ông này nhìn còn máu lạnh và độc ác hơn cả lần gặp trước; hai bên còn có những người mà Nghê Già không nhận ra, còn lại ở bên phải là Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh.

Tần Cảnh mặt hơi tái, chắc là rất lo lắng, còn Doãn Thiên Dã thì lại có vẻ điềm nhiên, anh chưa bao giờ đánh bạc mà thua.

Trong không khí yên tĩnh đến khó thở, Nghê Già đi theo Việt Trạch ngồi ở một sô pha cách đó không xa, cảm thấy gan bàn chân hơi lành lạnh.

Ở sòng bạc tư cao cấp, tiền cược lớn đến mức những người ở bên ngoài cánh cửa kia không bao giờ tưởng tượng nổi, áp lực tâm lý cũng không phải người bình thường có thể chịu nổi. Thậm chí ngay cả các sòng VIP so với ở đây cũng phải gọi bằng cụ. Các sòng VIP cùng lắm thì cược mấy trăm mấy chục triệu, mà ở sòng tư của Tôn Triết, tiền cược thường đều là tài sản đáng giá tính bằng trăm triệu của các công ty.

Hai anh em nhà họ Tôn kĩ thuật thuần thục, nhất là bài tú lơ khơ mà cả thế giới ai cũng chơi. Đây cũng là lý do mấy năm gần đây bọn họ cầm được trong tay nhiều cổ phiếu tự do của các tập đoàn lớn ở đại lục đến thế. Phần lớn đều là lấy được từ sới bạc.

Sòng bạc tư nhân của Tôn Triết cũng rất nổi tiếng trong giới. Nhưng ở đây lại lấy danh là tư nhân, chứ không phải đăng ký kinh doanh như những công ty kinh doanh casino, cho nên không có chính quyền bảo hộ. Dù là thế, cũng chẳng có vấn đề gì. Nếu có ai thua rồi quỵt nợ, đã có anh cả xã hội đen Trình Hướng đòi nợ giúp rồi.

Cái trò kiếm tiền nhờ bài bạc này mà là bọn họ làm, thì quả thật là rất chắc chắn.

Lúc Nghê Già ngồi xuống sô pha, ván đầu tiên của Doãn Thiên Dã và Tôn Lý vừa hay kết thúc, hai người khác đã rời bàn, mà ván thứ hai có thể đổi người, kết quả biến thành Doãn Thiên Dã đấu với Tôn Triết.

Tiền cược được đưa ra theo kiểu tự do lựa chọn, sau khi đếm thẻ, Doãn Thiên Dã bình thản mà nói: “Tiền cược giữ gốc là 20% Tôn thị vừa lấy được. Tiền thắng là 10% khác của Tôn thị.”

Nghê Già nghẹn họng trừng mắt, Doãn Thiên Dã đã thắng hai anh em nhà họ Tôn còn lấy 20% tập đoàn nhà người ta? Đây là chuyện gì?

Cược như vậy thì đúng là anh chẳng cần áp lực gì, có thua cũng vẫn là thua đồ của nhà họ Tôn.

Tôn Triết mỉm cười: “Tiền cược giữ gốc là 20% Tôn thị trong tay tôi, Tiền thắng là 20% anh vừa lấy, cộng thêm lucky kiss của vị tiểu thư này.”

Tôn Triết nhìn Tần Cảnh, cười rất dịu dàng.

Nghê Già yên lặng không lên tiếng, nhìn Việt Trạch một cái, anh cũng không nhúc nhích.

Lại nhìn Doãn Thiên Dã, rất rõ ràng, anh đổi sắc mặt, vẻ bình thản như không biến mất, đổi lại là lông mày khẽ nhíu.

Tự chọn tiền cược và khoản thắng rất gây kích thích, anh muốn lấy gì của người ta, thì cứ gọi tên ra, chỉ cần anh thắng cho dù là mạng người cũng có thể lấy. Ván đầu tiên hai người bình đẳng, còn có quyền từ chối, nhưng đến ván thứ hai, sau khi người thắng đã gọi tên tiền cược, nếu người thua đưa ra yêu cầu mà anh không chấp nhận nổi, thì sau khi bỏ bàn, tiền cược gốc anh đã nói sẽ coi như thua.

Lúc này, Nghê Già và Tần Cảnh đều nghĩ, Doãn Thiên Dã hoàn toàn có thể cược tiếp, vì dù có thua, thì cũng thua tiền của nhà họ Tôn, mà nếu quả thực thắng, thêm 20%, Tôn thị sẽ đổi chủ.

Nhưng trong nháy mắt, Doãn Thiên Dã đột nhiên đứng bật dậy, nắm tay Tần Cảnh đi ra ngoài. Tần Cảnh ngơ ngác không kịp đề phòng, chưa kịp ho he một tiếng đã bị Doãn Thiên Dã kéo đi mất. Chỉ còn lại một đống thẻ rực rỡ sắc màu trước mặt Doãn Thiên Dã.

Cửa đóng lại, yên tĩnh như thể nghe được kim rơi.

Chẳng biết tại sao, Nghê Già thấy mắt mình như mờ đi. Hóa ra, người đàn ông có thể từ bỏ giang sơn vì mỹ nhân thật sự tồn tại. Anh có thể cầm tài sản cả trăm triệu ra cá cược, nhưng không bao giờ cược một cái hôn của Tần Cảnh. Một người đàn ông trên bàn bạc tự tin không bao giờ thua, nhưng cho dù 99,99% sẽ thắng, nhưng cũng không chịu để người mình yêu vì một xác suất 0,01% mà đi hôn người khác.

Biết rõ sẽ không thua nhưng cũng không cược.

Thật đúng là, hai kẻ ngốc nghếch đôi lứa xứng đôi.

Nghê Già ngước mắt lại nhìn Tôn Triết, thì kẻ vừa không cần đánh mà thắng kia đang nhìn cô rất chăm chú, nửa cười nửa không, một hồi lâu sau mới nói: “Tiểu thư Nghê Già không phải khiêu chiến tôi sao?”

Nghê Già lấy lại bình tĩnh, đứng lên, bước tới vị trí đối diện Tôn Triết, chậm rãi ngồi xuống.

Ánh đèn trắng phủ thành một quần sáng quanh bàn bạc, như là một bức màn che khuất đường nhìn. Nơi ánh mắt có thể chiếu tới, chỉ có trên mặt bàn và Tôn Triết trước mặt là sáng rõ. Cả căn phòng vip đều bị chắn bên ngoài màn ánh sáng bàng bạc, làm cho người ta có một cảm giác không an toàn kì lạ.

Nghê Già nắm chặt tay, cách ngọn đèn mờ ảo trên chiếc bàn gỗ đỏ thật dài, nhìn Tôn Triết ở phía bên kia, bình tĩnh nói: “Tôi nhớ rõ tôi từng được Tôn Triết tiên sinh cho một quyền lợi để khiêu chiến. Cho nên, hôm nay Tôn Triết tiên sinh nhất định phải nhận lời thách đấu của tôi.”

Mắt Tôn Triết sáng bất thường dưới ánh đèn: “Tiểu thư Nghê Già muốn tôi chơi trò gì với cô?”

Nghê Già lặng lẽ hít một hơi thật sâu, khóe môi đỏ thẫm cong lên: “Infinite bluff!”

Tôn Triết thoáng sửng sốt, mắt tối sầm đi.

Infinite bluff, nói thách vô hạn, cách chơi rất đơn giản thậm chí là hơi thiếu não.

Lấy 7 bộ bài poker trộn vào nhau, mỗi người lần lượt rút bài, từ lá thứ hai bắt đầu có thể chọn tăng cược, hoặc chọn chịu thua.

Cách kết thúc có hai kiểu, kiểu thứ nhất là có một bên tự nhận bài mình nhỏ hơn bên kia, để tránh tổn thất, vòng cuối trước khi thua, lấy lại một nửa số tiền cược, tự động rời khỏi. Một cách khác là, cả hai cùng rút được 5 lá, rồi ngả bài, kết thúc.

Trừ vòng cuối, trong cả ván bài, không có lúc nào được lật bài hoặc ngả bài, thêm nữa số lá bài quá lớn, nhớ bài hay làm phân tâm đối thủ đều không có tác dụng, chỉ duy nhất có hai nhân tố, một là vận may, hai là tâm lý.



Thường thì, trong mấy trăm lá lấy ngẫu nhiên 5 lá, hơn nữa đã tráo bài rất kĩ, thường đến vòng cuối ít khi dám liều để đếm bài. Mà trong quá trình, người chơi phải làm bộ bài của mình rất lớn, đánh đổ tâm lý của đối thủ, bức đối thủ phải rút lui trước.

Lúc Nghê Già nghiên cứu chuyên sâu về đánh bạc, cô phát hiện cơ bản không có cái nào là cô nắm chắc được 9 10 phần. Chỉ duy nhất có Infinite bluff này là khiến cô và đối thủ đứng được ở cùng một vạch xuất phát.

Cô cũng mơ ước có được kỹ thuật cao siêu như Doãn Thiên Dã, nhưng cho dù người ta đánh mười thắng cả mười, cô cũng không thể phó thác số phận của cả nhà họ Nghê vào người khác.

Dù sao, nhỡ xảy ra cái gì, ai sẽ chịu trách nhiệm?

Nghê Già nhìn Tôn Triết: “Tôn tiên sinh có ý kiến gì với trò chơi này không?”

Tôn Triết lắc đầu, nhướng mày mà cười: “Tôi rất hứng thú.” Cuối cùng lại nói, “Tiểu thư Nghê Già là khách, xin mời.” Hắn ta giơ tay làm động tác.

Nhân viên đã bắt đầu tráo bài.

Nghê Già liếc liệc 7 bộ bài được được tráo lẫn lộn, lại quay lại nhìn Tôn Triết: “Tôi đoán, trong tay Tôn tiên sinh hiện giờ phải có khoảng 13% cổ phần Hoa thị phải không? Vốn có 8% thêm số Tống Nghiên Nhi đổi cho anh, tôi đoán chắc là trên dưới 5%.”

Tôn Triết mắt lóe lên, nhìn thẳng vào cô: “Tiểu thư Nghê thật thông minh.”

Cái này không khó đoán, Tống Nghiên Nhi và Tôn Lý đi lại gần gũi như thế, trừ để hại Mạc Doãn Nhi còn có một nguyên nhân là muốn lấy chút cổ phần công ty Tống thị trong tay Tôn thị. Tống Nghiên Nhi không có nhiều tiền mặt đến vậy để mua, chỉ có thể đổi bằng cái gì đó. Ngủ với người ta thực ra cũng chẳng được bao nhiêu tiền, chỉ có thể lấy một cơ hội để nhà họ đồng ý trao đổi.

Trong tay Tống Nghiên Nhi gần đây có 10% Năng lượng Hoa thị, nhưng cổ phần của Tống thị vốn khá tập trung, ít cổ phiếu tự do, nhà họ Tôn có thu mua cũng không được nhiêu lắm, thêm nữa là cổ phần công ty của nhà họ Tống rẻ hơn Hoa thị của nhà họ Nghê nhiều, phỏng chừng Tống Nghiên Nhi chỉ cần dùng 5% là đủ đổi được hết cổ phần Tống thị trong tay nhà họ Tôn.

13%, con số này bắt đầu có cảm giác nguy hiểm, hôm nay Nghê Già nhất định phải hết sức lấy được càng nhiều càng tốt.

Mà người cứ đến lúc quan trọng là bày thêm phiền phức cho Nghê Già như Tống Nghiên Nhi, cô thực không biết phải dùng từ gì để miêu tả nữa.

Nghê Già: “Đã vậy, yêu cầu của tôi với Tôn tiên sinh là, dùng cổ phần Hoa thị làm tiền cược.”

Tôn Triết nhún nhún vai, không có vẻ gì căng thẳng: “Có thể. Còn tôi tạm thời không có yêu cầu nào với tiền cước của tiểu thư Nghê Già.” Hắn nhìn qua rất có phong độ ga lăng.

Nghê Già lạnh nhạt: “Cảm ơn.”

Ván đấu bắt đầu.

Nghê Già rút ra một quân bài, nhìn thoáng qua, mặt trái úp xuống, trên mặt không để lộ ra biểu cảm nào. Tôn Triết cũng rút một quân, và cũng bình tĩnh như vậy.

Hai người lại rút ra một quân nữa, đã đến lúc có thể nói tiền cược.

Nghê Già ngước mắt nhìn hắn ta, bình thản: “0,5% Hoa thị.” Số lượng này rất theo quy chuẩn, không nhiều cũng không ít.

Tôn Triết rất nhẹ nhàng: “Theo. 1%”

Tiếp tục, lá thứ ba.

Nghê Già nhìn thoáng qua rồi úp lại: “1,5%”.

Tôn Triết cũng làm như vậy: “2%.”

Trong sự yên tĩnh, lá thứ 4 được rút ra.

Nghê Già thật yên lặng mà xếp bài lại, ngước mắt nhìn hắn ta: “3%.”

Tôn Triết bình tĩnh nhìn cô, nếu như lại theo, nhất định phải tăng tiền cược. Hắn chăm chú quan sát cô, từ khi rút lá đầu tiên, cô đã rất có vẻ cẩn thận, cố gắng không để mình lộ ra chút cảm xúc nào, nhất là khi xem bài, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cứng ngắc như đóng băng vậy.

Đối mặt với người mới học như thế này, hắn lại không quen lắm, không thể nhìn ra cô thực ra là giả vờ hay là đang lo lắng. Mà đến vòng này đột nhiên cô lại có sức sống hẳn, không biết là vì bài tốt quá, hay là bluff giả khoa trương vậy thôi.

Cách chơi còn không quen thuộc này, thật làm hắn đau đầu.

Có điều còn phải quan sát 1 vòng nữa.

Tôn Triết thoáng nhìn qua bài mình, 3 con K, 1 con A, bài như vậy là rất tốt rồi. Hắn không tin bài của cô còn tốt hơn bài hắn được.

“Theo, 3,5%”

Một lá bài cuối.

Nghê Già chậm rãi rút ra, nhìn thoáng, rồi buông. Cô lại tiếp tục nhìn về phía hắn, trong ánh mắt là một màu đen u tối như ánh sáng sau lưng cô, giọng cô không lớn, nhưng rất rõ ràng: “5%”.

Tôn Triết nhìn cô không hề chớp mắt một cái, đêm nay, lần duy nhất cô để lộ tâm tình ra ngoài là lúc vừa nhìn thấy bài một giây, rất rõ ràng cô khựng lại, mắt chợt lóe lên như giật mình. Hắn thấy rất rõ.

Mặc dù lúc gọi tiền cược, cô lại bình tĩnh như lúc đầu, còn dọa người nâng lên đến 5%, nhưng Tôn Triết rất chắc chắn, cô chỉ làm trò mà thôi. Mà quân bài cuối cùng Tôn Triết rút được là A.

3 K, 2 A, chắc chắn hắn thắng.

Tôn Triết giương môi cười: “Theo. 6%.” Nói xong, hắn nhìn thấy Nghê Già vô thức ấn ngón tay mảnh khảnh lên bài, có lẽ là vì quá hồi hộp.

Nhân viên chia bài hỏi: “Chắc chắn là không rút lui chứ ạ?”

Nếu như Nghê Già rút, cô sẽ mất 2,5% Hoa thị, mà Tôn Triết nếu rút, sẽ mất 3%.

Nghê Già cụp mắt, ánh đèn chiếu trên màn mi dài, rợp thành một cái bóng trên mặt.

Tôn triết bình thản nhìn cô, ánh sáng phản xạ lại trên mặt bản, tạo thành một màn sáng rất mờ ảo, sau bức màn ấy, dung nhan tĩnh lặng trầm tư của Nghê Già trở nên trong trẻo mà an tường kì lạ.

Tôn Triết chống cằm, hơi híp mắt, Tôn Lý ngồi bên cạnh sán lại gần, nhỏ giọng nói: “Anh, ván đầu chúng ta đừng ra điều kiện; đến ván thứ hai mới yêu cầu cược chính cô ta.” Tôn Lý cười, trong mắt hiện lên một chút biến thái: “Để cô ta hầu hai chúng ta một đêm.”

Tôn Triết có chút lung lay, ra vẻ, cũng không tệ.

Đang nghĩ ngợi, Nghê Già đối diện mở đôi mi dày như cánh bướm, lộ ra đôi mắt đen huyền: “Không rút.”

Tôn Triết cũng tùy ý mà cười, bật ra hai tiếng: “Xin mời.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook