Quyển 1 - Chương 5: Biến ở Bình Chung
Nhĩ Nhã
21/06/2018
Ngón tay Bạch Ngọc Đường vừa mới gõ lên lồng chim, lông quạ đen lập tức trở nên rực rỡ sắc màu.
Tất cả mọi người cùng nhìn Bạch Ngọc Đường, bọn họ cảm thấy năng lực của hắn còn hiếm lạ hơn cả việc quạ có màu sắc sặc sỡ nữa.
Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm như thế nào vậy?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói, “Ta nhớ tới mấy con cá ở Ánh Tuyết Cung trước kia.”
“Cá?” Tất cả mọi người đều khó hiểu.
Bạch Ngọc Đường giải thích, “Không phải trong suối nước nóng ở Ánh Tuyết Cung có rất nhiều cá sao?”
Tất cả mọi người gật đầu, xung quanh Ánh Tuyết Cung băng tuyết bao phủ, khí lạnh tới bức người, thế nhưng do phía dưới có mạch nước ngầm suối nước nóng cho nên khu vực này có rất nhiều cá.
“Mấy con cá ở Ánh Tuyết Cung cũng rất thú vị.” Bạch Ngọc Đường nói, “Màu sắc của chúng biến hóa khi nhiệt độ thay đổi, khi tiết trời ấm áp màu của chúng trở nên nhạt dần, khi trời trở lạnh, màu lại sặc sỡ hơn. Còn ở mấy cái hồ, lúc ở trong mặt nước chúng có màu đỏ nhưng khi vừa vớt ra khỏi mặt hồ lại chuyển thành màu lam.”
“Còn có chuyện này nữa à?” Triển Chiêu cảm thấy thú vị
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Khi ta còn bé đã từng cùng sư phụ cẩn thận nghiên cứu qua, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến chủng loại, cũng cùng một loại cá nhưng khi ở trong hồ này thì có màu này, đến khi chuyển chúng sang hồ khác thì lại có màu khác.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong đầu vô thức lại hiện lên hình ảnh Bạch Ngọc Đường khi nhỏ cùng Thiên Tôn ngồi xổm bên cạnh suối nước nóng ở Ánh Tuyết Cung, nghiên cứu mấy con cá.
“Vậy lí do là gì?” Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Ta có hỏi qua mẫu thân của ta, thì ra khi còn nhỏ bà đã từng cùng ông ngoại tìm hiểu qua, lí do thì chẳng ai có thể giải thích rõ ràng, chắc là có liên quan tới tạp chất trong nước. Hơn nữa trong Ánh Tuyết Cung có rất nhiều Mai Trân Châu (Tên tiếng Anh là Sorbaria sorbifolia, đây loài thực vật có hoa trong họ Hoa hồng), cánh hoa rơi xuống sẽ trở thành thức ăn cho cá. Chắc là vì chuyện này đi?”
“Suối nước nóng, Mai Trân Châu…” Công Tôn nhẹ nhàng vuốt cằm, lẩm bẩm: “Có lẽ chuyện quạ đen đổi màu cũng tương tự như vậy, là bởi vì ăn phải thứ gì đó. Sau đó môi trường sống đột nhiên thay đổi, màu sắc của chúng cũng theo đó mà thay đổi.”
“Chẳng lẽ là vì trời trở lạnh?” Hạ Nhất Hàng hỏi.
Tất cả mọi người cùng nhìn lồng chim.
Khi Bạch Ngọc Đường buông tay ra, băng tuyết trên lồng chim cũng tan đi, con quạ đen bắt đầu phai màu, màu sắc càng ngày càng tối, cuối cùng trở về đen tuyền.
Triệu Phổ nhìn Đổng Thiên Dực, “Gần đây núi Bình Chung bắt đầu trở lạnh sao?”
Đổng Thiên Dực nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Đã qua hè nên trời càng ngày càng lạnh… Mặt khác, núi Bình Chung và đa số những nơi khác của Tây Vực đều có sự chênh lệch rất lớn giữa nhiệt độ ban ngày và ban đêm, buổi tối có tuyết rơi cũng là chuyện bình thường, nhưng mà trước giờ chưa từng xảy ra hiện tượng này.
Tất cả mọi người đều gật đầu, đúng là như vậy… Thế thì chuyện này rốt cuộc là sao?
Công Tôn hăng hái bừng bừng mà cầm cái lồng đi, nói, “Ta đi nghiên cứu một chút.”
Sau đó bọn Triển Chiêu rời khỏi phòng nghị sự, Công Tôn thì xách theo cái lồng chim mang cho Tiểu Tứ Tử xem con quạ biết đổi màu, Hạ Nhất Hàng còn chuyện quan trọng cần bàn bạc với Triệu Phổ nên cũng đi ra ngoài.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường tiếp theo đi đâu?
Lâm Dạ Hỏa đề nghị: Hay là ra đường cái đi tham quan Hắc Phong thành một chút.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đồng ý, chỉ là…
Bạch Ngọc Đường nói, “Chờ ta dẫn sư phụ theo đã!”
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều dở khóc dở cười, cũng đúng, Bạch Ngọc Đường cần phải giám sát chặt chẽ Thiên Tôn, tránh cho hắn lại gây họa mà phá hủy quân trại thì phiền phức lớn.
Ba người chạy về biệt viện trong phủ thì lại được báo là Thiên Tôn đã cùng Ân Hậu đi dạo thành Hắc Phong rồi.
Ba người chẳng còn cách nào khác, đành phải rời khỏi phủ…
Vừa mới ra khỏi cửa đã gặp phải một bóng dáng rất quen. Người vừa mới chạy tới chính là Phong Khiếu Thiên mà bọn Triển Chiêu vừa mới đụng phải trên núi Hắc Phong.
Phong Khiếu Thiên cầm trong tay một phong thư, xem ra lão hòa thượng đã ném phong thư cho hắn nhằm đuổi hắn nhanh chóng trở về.
Phong tướng quân vừa mới vào cửa đã nhìn thấy ba người, liền hỏi, “Các ngươi đi đâu vậy?”
Lâm Dạ Hỏa nói, “Đi dạo một chút.”
“Ta dẫn đường cho các ngươi nhé!” Hắn từ trước tới nay vốn thân thiện, ngoắc tay ý bảo mọi người đi theo hắn.
Bọn Triển Chiêu theo Phong Khiếu Thiên đi về hướng cửa thành phía Bắc.
Bên cạnh những thứ thiết yếu cần cho quân doanh, Hắc Phong Thành quả thật cái gì cũng có.
Ở đây khác với phủ Khai Phong, đâu đâu cũng thấy toàn quân binh, chiến mã, quân xa (xe dùng cho quân đội), tường thành… Trong thành đủ loại quần áo, tộc người nào cũng có, phong thổ nhân tình(những nơi có điều kiện tự nhiên ôn hòa cùng với phong tục tập quán đa dạng) giữa trong và ngoài khu vực đều được dung hòa rất khéo.
Tính cách của Phong Khiếu Thiên có thể nói là vô cùng nhiệt tình, hoạt bát sôi nổi, dẫn bọn Triển Chiêu đi dạo khắp nơi trong thành, giới thiệu cho bọn họ biết chỗ nào bán đồ ăn ngon, nơi nào có trò vui để xem… Còn cả nơi nào có cảnh đẹp để ngắm nữa.
Chờ khi mọi người đi tới cửa thành, bọn Triển Chiêu cơ bản đã hiểu rõ về thành Hắc Phong rồi.
Có thể nói tòa thành này có kiến tạo rất đơn giản, đường sá hai bên đều được thiết kế theo hai hướng ngang dọc, có đường chính cũng có đường phụ, đường vòng ngõ hẻm rất ít, di chuyển đều theo phương thẳng. Nhìn như vậy nhưng lại tương đối phức tạp, mỗi con đường ngỏ nhỏ đều được thiết kế theo hình chữ Tỉnh(Chữ Tỉnh: 井), tường bao tường, thành bao thành, người không quen đường chỉ có thể đi đường lớn, vào đường nhỏ thì chẳng khác nào lọt vào mê cung.
Bạch Ngọc Đường vốn am hiểu kiến trúc cho nên rất tôn sùng thiết kế của toà thành này, kiến trúc của Hắc Phong Thành rất sát với thực tế, tất cả đều vì “chiến” mà xây, vì “chiến” mà dùng.
Lúc đi đến cửa thành, bọn Triển Chiêu lại phát hiện ra vài người quen.
Trong số đó có một người đang đứng ở cầu thang dưới thành, chính là Qua Thanh.
Trên lầu, đám học sinh của Thái Học Viện đều tề tựu đông đủ, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cùng đứng trên dãy lầu cao nhất, bên cạnh là Ân Hậu và Thiên Tôn.
Cả thành Hắc Phong này gần như đều mới được xây dựng, duy chỉ cửa thành phía Bắc là có lịch sử lâu đời, có người nói đây là di tích của thành cổ để lại. Nghe nói mặt tường còn giữ nguyên lỗ châu mai từ thời chiến tranh cổ đại cùng với một ít bút tích của các vị danh tướng lưu lại nữa… Đây quả thực là nơi hợp khẩu vị của đám tiểu thư sinh ngốc kia!
Tiểu Tứ Tử đứng trên cầu thang, vẫy tay gọi bọn Triển Chiêu, “Miêu Miêu, Bạch Bạch, Tiểu Lâm Tử!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời ngẩng đầu, phát hiện ở tầng cao nhất còn có mấy đại nội thị vệ, ngay cả Nam Cung Kỷ cũng đang đứng giữa cầu thang… Khỏi cần hỏi cũng biết là Triệu Trinh đang ở ngay bên trên.
Lúc này, ở phía trên tường thành cao nhất của cửa Bắc thành Hắc Phong nguy nga, Triệu Trinh đứng ở nơi đó, bên cạnh hắn là Bàng phi đang ốm lấy Hương Hương, ba người bọn họ cùng nhau ngắm cảnh biên ngoại.
Trời chiều ngả về tây, ánh hoàng hôn phủ lên lớp cát vàng chốn đại mạc một tầng ánh sáng màu vàng. Bàng phi ôm Hương Hương đang mở to đôi mắt.
Cho dù có là đế vương quân lâm thiên hạ thì cũng sẽ bị cảnh sắc tráng lệ tuyệt mỹ này làm cho khiếp sợ, im lặng hồi lâu chẳng thể cất lời.
Là một chân mệnh thiên tử nắm giữ giang sơn, kỳ thực đối với Triệu Trinh mà nói, hai chữ “giang sơn” còn rất nhiều mơ hồ. Thường ngày, hắn cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn ngắm toàn cảnh của một thành Khai Phong mà thôi…
Suốt một tháng choáng váng trên xe ngựa, hắn gần như nôn ọe đến nỗi trời đất lộn nhào cũng chỉ vì muốn có được khoảnh khắc này, đứng ở nơi ranh giới này, dõi mắt xa xăm ngắm nhìn tận cùng của trời đất.
Mãi cho tới hôm nay, đây là lần đầu tiên Triệu Trinh chân chính cảm nhận được mình là một “đế vương”…
Tiểu Hương Hương chỉ về điểm tận cùng của đại mạc xa xa, hỏi Bàng phi, “Mẫu phi, đó là nơi nào vậy?”
Bàng phi vốn là tiểu thư khuê các, đây cũng là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy cảnh tượng thế này, nàng nhìn con gái của mình, lắc đầu, “Nương cũng không biết, nương chưa đến đó bao giờ.”
Tiểu Hương Hương lại ngước mặt hỏi Triệu Trinh, “Phụ hoàng hoàng, đó là nơi nào vậy?”
Triệu Trinh đón lấy Hương Hương từ trong tay Bàng phi, nói với bé, “Đó là chân trời.”
Tiểu Hương Hương nghiêng đầu, hiếu kỳ nhìn Triệu Trinh.
“Chân trời chính là nơi ta vĩnh viễn không thể nào đi tới được.” Triệu Trinh nói nhỏ.
Tiểu Hương Hương mở to đôi mắt, hỏi Triệu Trinh, “Phụ hoàng hoàng cũng không đến được ư? Cưỡi Yêu Yêu bay tới đó cũng không được sao?”
Triệu Trinh nở nụ cười, nhìn về nơi mặt trời giao hòa với trời đất, nói với Hương Hương, “Phải biết đâu là chân trời thì mới học được e sợ, mới biết phải dè chừng. Biết không phải nơi nào mình cũng có thể đi tới, có vài nơi chỉ là khu vườn nhỏ của chúng ta, nhưng đối với người khác đó lại là cố hương…”
Cách phía sau không xa, Nam Cung nhìn một nhà ba người đứng cạnh nhau trông về phía xa mà khẽ nở nụ cười. Mặc dù trên đường đi hắn và các thị vệ khác đều lo lắng hãi hùng nhưng mà lúc này, đứng từ đây nhìn phong cảnh phía xa, hắn đột nhiên lại cảm thấy những gian khổ trước đây hoàn toàn xứng đáng.
Chớp mắt một cái đã ba ngày trôi qua, người của phủ Khai Phong cũng đã quen thuộc với thành Hắc Phong, mọi việc đều đã thu xếp ổn thỏa, quỹ đạo cũng trở lại như thường.
Đến sáng sớm ngày thứ tư, tất cả mọi người đều nghe được tin tức khiến người ta kinh sợ. Bình Chung Vương – Lan Khắc Tĩnh Đạc đã băng hà!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra khỏi biệt viện thì gặp ngay Âu Dương Thiếu Chinh đang vội vã chạy vào trong.
Hỏa Kỳ Lân vừa nhìn thấy hai người đã nói, “Nghe tin lão Lan chết chưa?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, Lỗ Nghiêm cầm một bức thư đi vào, vừa thấy Âu Dương bèn nói, “Tiên phong đại nhân.”
Âu Dương hỏi, “Này, lão gia tử đi đâu vậy?”
Lỗ Nghiêm phẩy phẩy lá thư trong tay nói với Âu Dương Thiếu Chinh, “Có thể lát nữa núi Bình Chung sẽ phái sứ giả đến, ta đi tiếp đãi.”
Âu Dương gật đầu, sau khi tạm biệt lão đầu thì cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiến vào phòng nghị sự phía bên trong phủ.
Trong phòng nghị sự, Trâu Lương và Long Kiều Quảng đều đã tới, Lâm Dạ Hỏa cùng Công Tôn đã có mặt, Hạ Nhất Hàng thì đang từ ngoài cửa vào.
Triệu Phổ khoanh chân gặm bánh bao, đọc một bức thư.
Đổng Thiên Dực là người đi vào cuối cùng.
Sau khi vào trong, Giả Ảnh và Tử Ảnh đóng cửa chính lại – Mọi người đóng cửa nghị sự.
Triệu Phổ cầm nửa cái bánh bao hỏi, “Tình hình thế nào rồi?”
Đổng Thiên Dực nói, “Tối qua, từ trong Hoàng cung Bình Chung đột nhiên truyền ra tiếng chuông báo tang, Bình Chung Vương băng hà.”
Triệu Phổ nghe xong cũng không lên tiếng, chỉ uống một ngụm trà.
Âu Dương buồn bực, “Lão đầu bất tài đó không phải chỉ mới năm mươi mấy sao? Thường ngày ngang ngược vô lý, sao lại đột nhiên chết chứ?”
Đồng Thiên Dực rút ra một cuộn giấy, mở ra…
Long Kiều Quảng đi qua liếc một cái, Đổng Thiên Dực liền che lại, không cho hắn nhìn.
Rõ ràng đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Hữu tướng quân nếm mùi xem trộm thất bại, chỉ giả vờ gãi cằm lánh sang một bên.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không hiểu.
Âu Dương nói nhỏ, “Đó là ghi chép hằng ngày của Thiên Dực, hắn không cho ai nhìn hết.”
Lâm Dạ Hỏa tò mò, “Trong đó viết gì vậy?”
Âu Dương xua tay, “Chuyện này còn phải xem hắn muốn điều tra cái gì nữa, chẳng hạn như hôm nay hắn muốn điều tra về ngươi, trong đó ngay cả việc ngươi ăn, uống, ngủ lúc nào cũng đều sẽ có.”
Bọn Triển Chiêu chau mày.
Âu Dương lại còn thêm mắm thêm muối, “Có khi ngay cả trên người ngươi có mấy cái nốt ruồi hắn cũng ghi lại đấy.”
“Cái này làm sao hắn biết được?” Triển Chiêu nghi hoặc hỏi.
Âu Dương nhướng cao mày, “Thì nhìn trộm ngươi tắm chứ sao!”
Bọn người Triển Chiêu đều hít mạnh một hơi.
Đổng Thiên Dực liếc qua bên này một cái, sau đó lại cúi đầu lật lật lật… lật mất một lúc lâu rồi đưa cho Triệu Phổ nhìn một chỗ… Trên đó có ghi chi tiết bệnh tình của Lan Khắc Tĩnh Đạc cùng với việc Lan Khắc Minh đã lén mời lang trung đến khám cho hắn bao nhiêu lần, kể cả những đơn thuốc mà lang trung kê cho hắn đều có hết trong này.
Công Tôn lấy bốn tờ đơn thuốc từ trong tay Đổng Thiên Dực, xem qua một lần, nhíu mày, nói, “Tim hắn có vấn đề à?”
Đổng Thiên Dực gật đầu.
“Nghe nói nhịp tim rất chậm, tinh thần uể oải, cuối cùng là ngủ một giấc rồi qua đời.”
“Nghe qua rất kỳ lạ nha?” Âu Dương hỏi Công Tôn, “Đây là bệnh gì?”
“Thường ngày sức khỏe của Lan Khắc Tĩnh Đạc như thế nào?” Công Tôn hỏi.
“Rất tốt.” Đổng Thiên Dực lại bắt đầu lật sách, tìm được một đoạn khác rồi đọc cho mọi người nghe lượng cơm mà nửa tháng trước Lan Khắc Tĩnh Đạc ăn.
“Vậy thì đúng là kỳ lạ, tỉ lệ trúng độc rất cao đấy.” Công Tôn nói.
“Giết chết Lan Khắc Tĩnh Đạt đối với bất cứ ai cũng không có lợi.” Long Kiều Quảng nói, “Cả núi Bình Chung chỉ có vị hoàng đế này là hồ đồ mà thôi. Nếu hắn chết, Lan Khắc Minh mà lên ngôi thì những kẻ kia làm gì còn cơ hội đục nước béo cò nữa, đám vu sư kia chắc chắn sẽ bị hắn trục xuất ngay, mà ngoại tộc cũng rất khó tác động được tới hắn.”
Triển Chiêu hỏi, “Hắn rất có năng lực à?”
“Lan Khắc Minh xác thực rất có năng lực.” Hạ Nhất Hàng gật đầu.
Triệu Phổ hỏi Đổng Thiên Dực, “Sau đó thì sao? Hắn chết rồi thì thế nào? Lan Khắc Minh kế vị à?”
“Đúng vậy!” Đổng Thiên Dực xòe ra hai ngón tay, “Có hai chuyện!”
Tất cả mọi người đều chờ hắn nói.
“Đầu tiên là tổ chức tang lễ.” Đổng Thiên Dực nói, “Người đưa thiếp mời của núi Bình Chung đã xuất phát, có lẽ chiều nay sẽ tới.”
Triệu Phổ sờ cằm, “Thứ hai thì sao?”
Đổng Thiên Dực nháy mắt mấy cái, “Chẳng biết tại sao lại có tin đồn rằng sở dĩ Lan Khắc Tĩnh Đạc chết là do Nguyên soái không cho hắn con hổ đen để tế trời…”
“Khụ khụ…” Âu Dương Thiếu Chinh nghe xong bị sặc nước trà, đấm ngực mấy cái.
Mọi người đều hoảng sợ.
“Sao cái gì cũng đổ lên đầu lão tử thế?” Triệu Phổ bị chọc cười, “Nếu như lão tử thật sự đưa Tiểu Ngũ cho hắn, sau khi tế trời xong hắn vẫn chết thì bọn chúng hẳn sẽ nói là tại máu Tiểu Ngũ không thuần khiết”
Đang trong lúc nói chuyện, từ bên ngoài lại truyền đến vài tiếng “phạch phạch”.
Tử Ảnh ở bên cửa sổ tiện tay mở cửa… Một con bồ câu béo mập bay vào, rơi xuống tay của Đổng Thiên Dực.
Đổng Thiên Dực rút ra một phong thư được buộc ở cổ chân bồ câu, vừa mới buông tay, bồ câu béo liền từ cửa sổ bay ra ngoài.
Lực chú ý của Triển Chiêu vẫn duy trì trên thân con bồ câu kia, chợt nghe thấy tiếng Đổng Thiên Dực nói sau khi nhìn qua nội dung bức thư, “Liêu Quốc và Tây Hạ đã phái sứ giả đến dự tang lễ rồi, nghe nói còn mang theo cả lễ vật nữa.”
Mấy người bọn Long Kiều Quảng đều sờ cằm – Ồ?
Triệu Phổ nói với Hạ Nhất Hàng, “Ngươi an bài đi.”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, Triệu Phổ đứng dậy, nói là đi tìm Tiểu Lương Tử luyện cưỡi ngựa.
Chờ Triệu Phổ rời đi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ dường như không mấy để tâm.
Long Kiều Quảng dùng cùi chỏ huých nhẹ Âu Dương, “Hình như có kế hoạch gì thì phải.”
Âu Dương Thiếu Chinh cũng gật đầu, quay đầu lại nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng bưng chén, thong thả uống trà.
Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hỏi, “Có quan hệ gì với cái hộp gấm mà hôm đó các ngươi đưa cho Nhị Hoàng tử mang về sao?”
Hắn vừa mới nói xong, bọn Âu Dương đều “soạt” một cái cái, quay đầu lại, “Hộp gấm gì?”
“Khụ khụ.”
Lúc này, Hạ Nhất Hàng đột nhiên ho khan một cái, khoát tay với ba huynh đệ nhà mình, “Không có chuyện của các ngươi, mau về quân doanh làm gì thì làm đi.”
Ba người cùng híp mắt, xem ra Hạ Nhất Hàng và Triệu Phổ đã dự tính cả rồi, cho nên bọn họ bèn quay qua bàn xem nên đi ăn trưa ở đâu, xong xuôi cả bọn nhất trí ra khỏi phòng.
Lâm Dạ Hỏa cũng chạy theo Trâu Lương.
Trong phòng nghị sự lúc này chỉ còn lại Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Công Tôn. Mấy người cũng đứng dậy tính rời đi.
Thế nhưng Hạ Nhất Hàng lại đột nhiên mở miệng, “Ba vị, có hứng thú đến núi Bình Chung một chuyến với ta không?”
Ba người hơi sửng sốt, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Chúng ta đi cùng ngươi hả?”
Hạ Nhất Hàng cười gật đầu một cái.
Ba người đều tỏ ý – Không thành vấn đề!
Hạ Nhất Hàng cười, “Vậy đêm nay chuẩn bị một chút, sáng mai bắt đầu khởi hành.”
Tất cả mọi người cùng nhìn Bạch Ngọc Đường, bọn họ cảm thấy năng lực của hắn còn hiếm lạ hơn cả việc quạ có màu sắc sặc sỡ nữa.
Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm như thế nào vậy?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nói, “Ta nhớ tới mấy con cá ở Ánh Tuyết Cung trước kia.”
“Cá?” Tất cả mọi người đều khó hiểu.
Bạch Ngọc Đường giải thích, “Không phải trong suối nước nóng ở Ánh Tuyết Cung có rất nhiều cá sao?”
Tất cả mọi người gật đầu, xung quanh Ánh Tuyết Cung băng tuyết bao phủ, khí lạnh tới bức người, thế nhưng do phía dưới có mạch nước ngầm suối nước nóng cho nên khu vực này có rất nhiều cá.
“Mấy con cá ở Ánh Tuyết Cung cũng rất thú vị.” Bạch Ngọc Đường nói, “Màu sắc của chúng biến hóa khi nhiệt độ thay đổi, khi tiết trời ấm áp màu của chúng trở nên nhạt dần, khi trời trở lạnh, màu lại sặc sỡ hơn. Còn ở mấy cái hồ, lúc ở trong mặt nước chúng có màu đỏ nhưng khi vừa vớt ra khỏi mặt hồ lại chuyển thành màu lam.”
“Còn có chuyện này nữa à?” Triển Chiêu cảm thấy thú vị
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Khi ta còn bé đã từng cùng sư phụ cẩn thận nghiên cứu qua, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến chủng loại, cũng cùng một loại cá nhưng khi ở trong hồ này thì có màu này, đến khi chuyển chúng sang hồ khác thì lại có màu khác.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, trong đầu vô thức lại hiện lên hình ảnh Bạch Ngọc Đường khi nhỏ cùng Thiên Tôn ngồi xổm bên cạnh suối nước nóng ở Ánh Tuyết Cung, nghiên cứu mấy con cá.
“Vậy lí do là gì?” Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Ta có hỏi qua mẫu thân của ta, thì ra khi còn nhỏ bà đã từng cùng ông ngoại tìm hiểu qua, lí do thì chẳng ai có thể giải thích rõ ràng, chắc là có liên quan tới tạp chất trong nước. Hơn nữa trong Ánh Tuyết Cung có rất nhiều Mai Trân Châu (Tên tiếng Anh là Sorbaria sorbifolia, đây loài thực vật có hoa trong họ Hoa hồng), cánh hoa rơi xuống sẽ trở thành thức ăn cho cá. Chắc là vì chuyện này đi?”
“Suối nước nóng, Mai Trân Châu…” Công Tôn nhẹ nhàng vuốt cằm, lẩm bẩm: “Có lẽ chuyện quạ đen đổi màu cũng tương tự như vậy, là bởi vì ăn phải thứ gì đó. Sau đó môi trường sống đột nhiên thay đổi, màu sắc của chúng cũng theo đó mà thay đổi.”
“Chẳng lẽ là vì trời trở lạnh?” Hạ Nhất Hàng hỏi.
Tất cả mọi người cùng nhìn lồng chim.
Khi Bạch Ngọc Đường buông tay ra, băng tuyết trên lồng chim cũng tan đi, con quạ đen bắt đầu phai màu, màu sắc càng ngày càng tối, cuối cùng trở về đen tuyền.
Triệu Phổ nhìn Đổng Thiên Dực, “Gần đây núi Bình Chung bắt đầu trở lạnh sao?”
Đổng Thiên Dực nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Đã qua hè nên trời càng ngày càng lạnh… Mặt khác, núi Bình Chung và đa số những nơi khác của Tây Vực đều có sự chênh lệch rất lớn giữa nhiệt độ ban ngày và ban đêm, buổi tối có tuyết rơi cũng là chuyện bình thường, nhưng mà trước giờ chưa từng xảy ra hiện tượng này.
Tất cả mọi người đều gật đầu, đúng là như vậy… Thế thì chuyện này rốt cuộc là sao?
Công Tôn hăng hái bừng bừng mà cầm cái lồng đi, nói, “Ta đi nghiên cứu một chút.”
Sau đó bọn Triển Chiêu rời khỏi phòng nghị sự, Công Tôn thì xách theo cái lồng chim mang cho Tiểu Tứ Tử xem con quạ biết đổi màu, Hạ Nhất Hàng còn chuyện quan trọng cần bàn bạc với Triệu Phổ nên cũng đi ra ngoài.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường tiếp theo đi đâu?
Lâm Dạ Hỏa đề nghị: Hay là ra đường cái đi tham quan Hắc Phong thành một chút.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều đồng ý, chỉ là…
Bạch Ngọc Đường nói, “Chờ ta dẫn sư phụ theo đã!”
Triển Chiêu và Lâm Dạ Hỏa đều dở khóc dở cười, cũng đúng, Bạch Ngọc Đường cần phải giám sát chặt chẽ Thiên Tôn, tránh cho hắn lại gây họa mà phá hủy quân trại thì phiền phức lớn.
Ba người chạy về biệt viện trong phủ thì lại được báo là Thiên Tôn đã cùng Ân Hậu đi dạo thành Hắc Phong rồi.
Ba người chẳng còn cách nào khác, đành phải rời khỏi phủ…
Vừa mới ra khỏi cửa đã gặp phải một bóng dáng rất quen. Người vừa mới chạy tới chính là Phong Khiếu Thiên mà bọn Triển Chiêu vừa mới đụng phải trên núi Hắc Phong.
Phong Khiếu Thiên cầm trong tay một phong thư, xem ra lão hòa thượng đã ném phong thư cho hắn nhằm đuổi hắn nhanh chóng trở về.
Phong tướng quân vừa mới vào cửa đã nhìn thấy ba người, liền hỏi, “Các ngươi đi đâu vậy?”
Lâm Dạ Hỏa nói, “Đi dạo một chút.”
“Ta dẫn đường cho các ngươi nhé!” Hắn từ trước tới nay vốn thân thiện, ngoắc tay ý bảo mọi người đi theo hắn.
Bọn Triển Chiêu theo Phong Khiếu Thiên đi về hướng cửa thành phía Bắc.
Bên cạnh những thứ thiết yếu cần cho quân doanh, Hắc Phong Thành quả thật cái gì cũng có.
Ở đây khác với phủ Khai Phong, đâu đâu cũng thấy toàn quân binh, chiến mã, quân xa (xe dùng cho quân đội), tường thành… Trong thành đủ loại quần áo, tộc người nào cũng có, phong thổ nhân tình(những nơi có điều kiện tự nhiên ôn hòa cùng với phong tục tập quán đa dạng) giữa trong và ngoài khu vực đều được dung hòa rất khéo.
Tính cách của Phong Khiếu Thiên có thể nói là vô cùng nhiệt tình, hoạt bát sôi nổi, dẫn bọn Triển Chiêu đi dạo khắp nơi trong thành, giới thiệu cho bọn họ biết chỗ nào bán đồ ăn ngon, nơi nào có trò vui để xem… Còn cả nơi nào có cảnh đẹp để ngắm nữa.
Chờ khi mọi người đi tới cửa thành, bọn Triển Chiêu cơ bản đã hiểu rõ về thành Hắc Phong rồi.
Có thể nói tòa thành này có kiến tạo rất đơn giản, đường sá hai bên đều được thiết kế theo hai hướng ngang dọc, có đường chính cũng có đường phụ, đường vòng ngõ hẻm rất ít, di chuyển đều theo phương thẳng. Nhìn như vậy nhưng lại tương đối phức tạp, mỗi con đường ngỏ nhỏ đều được thiết kế theo hình chữ Tỉnh(Chữ Tỉnh: 井), tường bao tường, thành bao thành, người không quen đường chỉ có thể đi đường lớn, vào đường nhỏ thì chẳng khác nào lọt vào mê cung.
Bạch Ngọc Đường vốn am hiểu kiến trúc cho nên rất tôn sùng thiết kế của toà thành này, kiến trúc của Hắc Phong Thành rất sát với thực tế, tất cả đều vì “chiến” mà xây, vì “chiến” mà dùng.
Lúc đi đến cửa thành, bọn Triển Chiêu lại phát hiện ra vài người quen.
Trong số đó có một người đang đứng ở cầu thang dưới thành, chính là Qua Thanh.
Trên lầu, đám học sinh của Thái Học Viện đều tề tựu đông đủ, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cùng đứng trên dãy lầu cao nhất, bên cạnh là Ân Hậu và Thiên Tôn.
Cả thành Hắc Phong này gần như đều mới được xây dựng, duy chỉ cửa thành phía Bắc là có lịch sử lâu đời, có người nói đây là di tích của thành cổ để lại. Nghe nói mặt tường còn giữ nguyên lỗ châu mai từ thời chiến tranh cổ đại cùng với một ít bút tích của các vị danh tướng lưu lại nữa… Đây quả thực là nơi hợp khẩu vị của đám tiểu thư sinh ngốc kia!
Tiểu Tứ Tử đứng trên cầu thang, vẫy tay gọi bọn Triển Chiêu, “Miêu Miêu, Bạch Bạch, Tiểu Lâm Tử!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời ngẩng đầu, phát hiện ở tầng cao nhất còn có mấy đại nội thị vệ, ngay cả Nam Cung Kỷ cũng đang đứng giữa cầu thang… Khỏi cần hỏi cũng biết là Triệu Trinh đang ở ngay bên trên.
Lúc này, ở phía trên tường thành cao nhất của cửa Bắc thành Hắc Phong nguy nga, Triệu Trinh đứng ở nơi đó, bên cạnh hắn là Bàng phi đang ốm lấy Hương Hương, ba người bọn họ cùng nhau ngắm cảnh biên ngoại.
Trời chiều ngả về tây, ánh hoàng hôn phủ lên lớp cát vàng chốn đại mạc một tầng ánh sáng màu vàng. Bàng phi ôm Hương Hương đang mở to đôi mắt.
Cho dù có là đế vương quân lâm thiên hạ thì cũng sẽ bị cảnh sắc tráng lệ tuyệt mỹ này làm cho khiếp sợ, im lặng hồi lâu chẳng thể cất lời.
Là một chân mệnh thiên tử nắm giữ giang sơn, kỳ thực đối với Triệu Trinh mà nói, hai chữ “giang sơn” còn rất nhiều mơ hồ. Thường ngày, hắn cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn ngắm toàn cảnh của một thành Khai Phong mà thôi…
Suốt một tháng choáng váng trên xe ngựa, hắn gần như nôn ọe đến nỗi trời đất lộn nhào cũng chỉ vì muốn có được khoảnh khắc này, đứng ở nơi ranh giới này, dõi mắt xa xăm ngắm nhìn tận cùng của trời đất.
Mãi cho tới hôm nay, đây là lần đầu tiên Triệu Trinh chân chính cảm nhận được mình là một “đế vương”…
Tiểu Hương Hương chỉ về điểm tận cùng của đại mạc xa xa, hỏi Bàng phi, “Mẫu phi, đó là nơi nào vậy?”
Bàng phi vốn là tiểu thư khuê các, đây cũng là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy cảnh tượng thế này, nàng nhìn con gái của mình, lắc đầu, “Nương cũng không biết, nương chưa đến đó bao giờ.”
Tiểu Hương Hương lại ngước mặt hỏi Triệu Trinh, “Phụ hoàng hoàng, đó là nơi nào vậy?”
Triệu Trinh đón lấy Hương Hương từ trong tay Bàng phi, nói với bé, “Đó là chân trời.”
Tiểu Hương Hương nghiêng đầu, hiếu kỳ nhìn Triệu Trinh.
“Chân trời chính là nơi ta vĩnh viễn không thể nào đi tới được.” Triệu Trinh nói nhỏ.
Tiểu Hương Hương mở to đôi mắt, hỏi Triệu Trinh, “Phụ hoàng hoàng cũng không đến được ư? Cưỡi Yêu Yêu bay tới đó cũng không được sao?”
Triệu Trinh nở nụ cười, nhìn về nơi mặt trời giao hòa với trời đất, nói với Hương Hương, “Phải biết đâu là chân trời thì mới học được e sợ, mới biết phải dè chừng. Biết không phải nơi nào mình cũng có thể đi tới, có vài nơi chỉ là khu vườn nhỏ của chúng ta, nhưng đối với người khác đó lại là cố hương…”
Cách phía sau không xa, Nam Cung nhìn một nhà ba người đứng cạnh nhau trông về phía xa mà khẽ nở nụ cười. Mặc dù trên đường đi hắn và các thị vệ khác đều lo lắng hãi hùng nhưng mà lúc này, đứng từ đây nhìn phong cảnh phía xa, hắn đột nhiên lại cảm thấy những gian khổ trước đây hoàn toàn xứng đáng.
Chớp mắt một cái đã ba ngày trôi qua, người của phủ Khai Phong cũng đã quen thuộc với thành Hắc Phong, mọi việc đều đã thu xếp ổn thỏa, quỹ đạo cũng trở lại như thường.
Đến sáng sớm ngày thứ tư, tất cả mọi người đều nghe được tin tức khiến người ta kinh sợ. Bình Chung Vương – Lan Khắc Tĩnh Đạc đã băng hà!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra khỏi biệt viện thì gặp ngay Âu Dương Thiếu Chinh đang vội vã chạy vào trong.
Hỏa Kỳ Lân vừa nhìn thấy hai người đã nói, “Nghe tin lão Lan chết chưa?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, Lỗ Nghiêm cầm một bức thư đi vào, vừa thấy Âu Dương bèn nói, “Tiên phong đại nhân.”
Âu Dương hỏi, “Này, lão gia tử đi đâu vậy?”
Lỗ Nghiêm phẩy phẩy lá thư trong tay nói với Âu Dương Thiếu Chinh, “Có thể lát nữa núi Bình Chung sẽ phái sứ giả đến, ta đi tiếp đãi.”
Âu Dương gật đầu, sau khi tạm biệt lão đầu thì cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tiến vào phòng nghị sự phía bên trong phủ.
Trong phòng nghị sự, Trâu Lương và Long Kiều Quảng đều đã tới, Lâm Dạ Hỏa cùng Công Tôn đã có mặt, Hạ Nhất Hàng thì đang từ ngoài cửa vào.
Triệu Phổ khoanh chân gặm bánh bao, đọc một bức thư.
Đổng Thiên Dực là người đi vào cuối cùng.
Sau khi vào trong, Giả Ảnh và Tử Ảnh đóng cửa chính lại – Mọi người đóng cửa nghị sự.
Triệu Phổ cầm nửa cái bánh bao hỏi, “Tình hình thế nào rồi?”
Đổng Thiên Dực nói, “Tối qua, từ trong Hoàng cung Bình Chung đột nhiên truyền ra tiếng chuông báo tang, Bình Chung Vương băng hà.”
Triệu Phổ nghe xong cũng không lên tiếng, chỉ uống một ngụm trà.
Âu Dương buồn bực, “Lão đầu bất tài đó không phải chỉ mới năm mươi mấy sao? Thường ngày ngang ngược vô lý, sao lại đột nhiên chết chứ?”
Đồng Thiên Dực rút ra một cuộn giấy, mở ra…
Long Kiều Quảng đi qua liếc một cái, Đổng Thiên Dực liền che lại, không cho hắn nhìn.
Rõ ràng đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Hữu tướng quân nếm mùi xem trộm thất bại, chỉ giả vờ gãi cằm lánh sang một bên.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không hiểu.
Âu Dương nói nhỏ, “Đó là ghi chép hằng ngày của Thiên Dực, hắn không cho ai nhìn hết.”
Lâm Dạ Hỏa tò mò, “Trong đó viết gì vậy?”
Âu Dương xua tay, “Chuyện này còn phải xem hắn muốn điều tra cái gì nữa, chẳng hạn như hôm nay hắn muốn điều tra về ngươi, trong đó ngay cả việc ngươi ăn, uống, ngủ lúc nào cũng đều sẽ có.”
Bọn Triển Chiêu chau mày.
Âu Dương lại còn thêm mắm thêm muối, “Có khi ngay cả trên người ngươi có mấy cái nốt ruồi hắn cũng ghi lại đấy.”
“Cái này làm sao hắn biết được?” Triển Chiêu nghi hoặc hỏi.
Âu Dương nhướng cao mày, “Thì nhìn trộm ngươi tắm chứ sao!”
Bọn người Triển Chiêu đều hít mạnh một hơi.
Đổng Thiên Dực liếc qua bên này một cái, sau đó lại cúi đầu lật lật lật… lật mất một lúc lâu rồi đưa cho Triệu Phổ nhìn một chỗ… Trên đó có ghi chi tiết bệnh tình của Lan Khắc Tĩnh Đạc cùng với việc Lan Khắc Minh đã lén mời lang trung đến khám cho hắn bao nhiêu lần, kể cả những đơn thuốc mà lang trung kê cho hắn đều có hết trong này.
Công Tôn lấy bốn tờ đơn thuốc từ trong tay Đổng Thiên Dực, xem qua một lần, nhíu mày, nói, “Tim hắn có vấn đề à?”
Đổng Thiên Dực gật đầu.
“Nghe nói nhịp tim rất chậm, tinh thần uể oải, cuối cùng là ngủ một giấc rồi qua đời.”
“Nghe qua rất kỳ lạ nha?” Âu Dương hỏi Công Tôn, “Đây là bệnh gì?”
“Thường ngày sức khỏe của Lan Khắc Tĩnh Đạc như thế nào?” Công Tôn hỏi.
“Rất tốt.” Đổng Thiên Dực lại bắt đầu lật sách, tìm được một đoạn khác rồi đọc cho mọi người nghe lượng cơm mà nửa tháng trước Lan Khắc Tĩnh Đạc ăn.
“Vậy thì đúng là kỳ lạ, tỉ lệ trúng độc rất cao đấy.” Công Tôn nói.
“Giết chết Lan Khắc Tĩnh Đạt đối với bất cứ ai cũng không có lợi.” Long Kiều Quảng nói, “Cả núi Bình Chung chỉ có vị hoàng đế này là hồ đồ mà thôi. Nếu hắn chết, Lan Khắc Minh mà lên ngôi thì những kẻ kia làm gì còn cơ hội đục nước béo cò nữa, đám vu sư kia chắc chắn sẽ bị hắn trục xuất ngay, mà ngoại tộc cũng rất khó tác động được tới hắn.”
Triển Chiêu hỏi, “Hắn rất có năng lực à?”
“Lan Khắc Minh xác thực rất có năng lực.” Hạ Nhất Hàng gật đầu.
Triệu Phổ hỏi Đổng Thiên Dực, “Sau đó thì sao? Hắn chết rồi thì thế nào? Lan Khắc Minh kế vị à?”
“Đúng vậy!” Đổng Thiên Dực xòe ra hai ngón tay, “Có hai chuyện!”
Tất cả mọi người đều chờ hắn nói.
“Đầu tiên là tổ chức tang lễ.” Đổng Thiên Dực nói, “Người đưa thiếp mời của núi Bình Chung đã xuất phát, có lẽ chiều nay sẽ tới.”
Triệu Phổ sờ cằm, “Thứ hai thì sao?”
Đổng Thiên Dực nháy mắt mấy cái, “Chẳng biết tại sao lại có tin đồn rằng sở dĩ Lan Khắc Tĩnh Đạc chết là do Nguyên soái không cho hắn con hổ đen để tế trời…”
“Khụ khụ…” Âu Dương Thiếu Chinh nghe xong bị sặc nước trà, đấm ngực mấy cái.
Mọi người đều hoảng sợ.
“Sao cái gì cũng đổ lên đầu lão tử thế?” Triệu Phổ bị chọc cười, “Nếu như lão tử thật sự đưa Tiểu Ngũ cho hắn, sau khi tế trời xong hắn vẫn chết thì bọn chúng hẳn sẽ nói là tại máu Tiểu Ngũ không thuần khiết”
Đang trong lúc nói chuyện, từ bên ngoài lại truyền đến vài tiếng “phạch phạch”.
Tử Ảnh ở bên cửa sổ tiện tay mở cửa… Một con bồ câu béo mập bay vào, rơi xuống tay của Đổng Thiên Dực.
Đổng Thiên Dực rút ra một phong thư được buộc ở cổ chân bồ câu, vừa mới buông tay, bồ câu béo liền từ cửa sổ bay ra ngoài.
Lực chú ý của Triển Chiêu vẫn duy trì trên thân con bồ câu kia, chợt nghe thấy tiếng Đổng Thiên Dực nói sau khi nhìn qua nội dung bức thư, “Liêu Quốc và Tây Hạ đã phái sứ giả đến dự tang lễ rồi, nghe nói còn mang theo cả lễ vật nữa.”
Mấy người bọn Long Kiều Quảng đều sờ cằm – Ồ?
Triệu Phổ nói với Hạ Nhất Hàng, “Ngươi an bài đi.”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, Triệu Phổ đứng dậy, nói là đi tìm Tiểu Lương Tử luyện cưỡi ngựa.
Chờ Triệu Phổ rời đi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ dường như không mấy để tâm.
Long Kiều Quảng dùng cùi chỏ huých nhẹ Âu Dương, “Hình như có kế hoạch gì thì phải.”
Âu Dương Thiếu Chinh cũng gật đầu, quay đầu lại nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng bưng chén, thong thả uống trà.
Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hỏi, “Có quan hệ gì với cái hộp gấm mà hôm đó các ngươi đưa cho Nhị Hoàng tử mang về sao?”
Hắn vừa mới nói xong, bọn Âu Dương đều “soạt” một cái cái, quay đầu lại, “Hộp gấm gì?”
“Khụ khụ.”
Lúc này, Hạ Nhất Hàng đột nhiên ho khan một cái, khoát tay với ba huynh đệ nhà mình, “Không có chuyện của các ngươi, mau về quân doanh làm gì thì làm đi.”
Ba người cùng híp mắt, xem ra Hạ Nhất Hàng và Triệu Phổ đã dự tính cả rồi, cho nên bọn họ bèn quay qua bàn xem nên đi ăn trưa ở đâu, xong xuôi cả bọn nhất trí ra khỏi phòng.
Lâm Dạ Hỏa cũng chạy theo Trâu Lương.
Trong phòng nghị sự lúc này chỉ còn lại Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Công Tôn. Mấy người cũng đứng dậy tính rời đi.
Thế nhưng Hạ Nhất Hàng lại đột nhiên mở miệng, “Ba vị, có hứng thú đến núi Bình Chung một chuyến với ta không?”
Ba người hơi sửng sốt, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Chúng ta đi cùng ngươi hả?”
Hạ Nhất Hàng cười gật đầu một cái.
Ba người đều tỏ ý – Không thành vấn đề!
Hạ Nhất Hàng cười, “Vậy đêm nay chuẩn bị một chút, sáng mai bắt đầu khởi hành.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.