Quyển 1 - Chương 4: Vùng giao tranh
Nhĩ Nhã
21/06/2018
Lan Khắc Di tuy rằng mới có mười tám tuổi nhưng đích thực là một ông cụ
non, theo như lời Triệu Phổ nói, hai huynh đệ Lan Khắc gia đều văn võ
song toàn.
Vị Nhị thiếu gia này trời sinh rất nghiêm túc, không có cách nào đem vị Thống soái thống lĩnh tam quân của Đại Tống trước mắt này cùng mấy chữ “Hôi nhãn Tu La” bách chiến bách thắng gộp chung một chỗ được, nói là Sơn vương (vua sơn tặc) chiếm núi còn thích hợp hơn.
Lâm Dạ Hỏa hỏi Lan Khắc Di, “Quạ đen mà có màu sắc rực rỡ vậy chắc không phải quạ đen, các ngươi không phải là nhầm lẫn với anh vũ đấy chứ?”
Lan Khắc Di không nói gì mà liếc mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, hỏi, “Các hạ là?”
Hạ Nhất Hàng liền giới thiệu một chút.
Lan Khắc Di có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua ba người đang ngồi này, ba người trẻ tuổi kia trông rất xuất chúng, thì ra chính là mấy nhân vật giang hồ đỉnh đỉnh đại danh (nổi tiếng), khó trách lại được ngồi chỗ khách quý của Triệu Phổ.
Hạ Nhất Hàng đề nghị Lan Khắc Di nói thật kỹ càng và tỉ mỉ một chút về loài quạ có màu kì lạ vừa xuất hiện kia.
Lan Khắc Di kể – Đại khái khoảng nửa tháng trước, vùng núi Bình Chung bỗng dưng có rất nhiều loài chim màu sắc rực rỡ xuất hiện trên không trung, một đám lại một đám.
Mới đầu bọn họ còn tưởng là mấy loài anh vũ linh tinh, nhưng mà đám chim đó thường tụ tập ăn trong rừng, có lúc lại bay vào trong thành Bình Chung, bị người khác bắt được tìm hiểu, mới phát hiện thì ra là quạ đen.
Ngọn núi Bình Chung có khá nhiều quạ đen, đều là màu đen, thường xuyên bay vào trong thành… Không biết bắt đầu từ ngày nào, một con quạ đen cũng không thấy, lại biến thành quạ đủ loại màu bay đầy trời.
Mà khi mấy con quạ màu sắc rực rỡ kia xuất hiện đồng thời cũng là lúc Lan Khắc Tĩnh Đạc Bình Chung vương, cũng chính là cha Lan Khắc Di… bỗng nhiễm bệnh tật.
“Có triệu chứng gì?” Công Tôn tò mò hỏi.
“Toàn thân cha ta rất hay mệt mỏi, đổ mồ hôi trộm, thường xuyên mê man.” Lan Khắc Di nói, “Cha ta tuổi cũng không lớn lắm, ngày thường đều rất có tinh thần… Sau đó đột nhiên lại uể oải, không phấn chấn.”
Tất cả mọi người nhìn Công Tôn.
Công Tôn vuốt cằm, “Nghe khá giống mỹ nhân chứng…”
Tất cả mọi người đều nhướng mày – Bệnh này tên nghe không tồi a.
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái – Tên rất hay!
Lan Khắc Di không biết nói gì mà nhìn Công Tôn, “Cái gì mà mỹ nhân chứng, cha ta là một đại anh hùng!”
Triệu Phổ há miệng thở dốc, có vẻ muốn phun ra vài câu, Hạ Nhất Hàng rất hiểu biết bản tính hắn cùng cái miệng thiếu trình độ kia (nói không nghĩ) nên trừng mắt nhìn hắn một cái, ý tứ – Đừng có nói ra.
Triệu Phổ mếu máo, mấy lời nói mát đã tới bên miệng đành phải nuốt trở về.
Công Tôn cũng không thèm để ý, vươn tay ngăn lại, nói, “Mỹ nhân chứng chẳng qua là do dân gian hay nói mà thôi, triệu chứng của loại bệnh này chính là tinh thần uể oải, rất hay mỏi mệt nên phải nằm trên giường. Nếu cha ngươi thật sự mắc loại bệnh này thì ngược lại hoàn toàn có thể trị lành, bệnh này chủ yếu là do quá mức mệt nhọc cùng mất ngủ khiến cho cơ thể suy nhược thôi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc điều trị, một tháng là có thể lành.”
“Thật sao?” Mắt Lan Khắc Di sáng rực lên.
“Nhưng mà cũng đừng cao hứng quá sớm.” Công Tôn nói, “Hiện tượng bệnh của cha ngươi thực ra có thể dẫn đến rất nhiều loại bệnh khác, ta chưa khám và chữa qua cho cha ngươi nên không rõ có phải là mỹ nhân chứng hay không… Mỹ nhân chứng là kết quả gần đúng nhất ta nghĩ tới mà thôi.”
“Vậy…” Lan Khắc Di hỏi, “Kết quả tệ nhất thì sao?”
Công Tôn nhìn nhìn hắn, hỏi, “Núi Bình Chung của ngươi giàu có như thế, trong thành chẳng lẽ không có thầy thuốc? Các ngươi tìm lang trung về chẩn bệnh cho cha ngươi đã rồi hẵng nói.”
Lan Khắc Di nghe xong thì lại chau mày, chỉ thở dài, không nói lời nào.
Triệu Phổ đi qua bên cạnh Công Tôn, nói, “Lão già kia mà đồng ý để lang trung đến xem? Hắn chỉ tin pháp sư, toàn bộ lang trung đều bị tên pháp sư kia cưỡng chế đưa đi chỗ khác, giờ ở núi Bình Chung chỉ có pháp sư với vu y, cho nên dân cư nơi này rất ít, lại có rất nhiều tiểu hài nhi vì thiếu y dược không lớn lên nổi mà bệnh chết, lão già kia có thể sống tới ngày hôm nay quả thực đúng là kỳ tích.”
“Vô liêm sỉ!” Công Tôn vỗ bàn, “Tên hôn quân! Quả thực không biết nên gọi là gì nữa.”
Hạ Nhất Hàng tiếp tục đỡ trán. Triệu Phổ đồng ý gật gật đầu. Lan Khắc Di cũng thay đổi sắc mặt.
“Cho nên ngươi mới chạy tới Hắc Phong Thành bắt hổ về để tế trời?” Triển Chiêu hỏi Lan Khắc Di, “Là do pháp sư kia nói chủ ý này cho các ngươi?”
Lan Khắc Di gật đầu, “Cha ta tâm tình rất tệ, người đối với pháp sư Tư Minh lại vô cùng tín nhiệm, mấy ngày nay vẫn hay nhắc tới chuyện bắt mãnh thú để tế trời, thân thể lại càng không khỏe… Nếu ta có thể mang hắc hổ trở về, tâm trạng của người có thể sẽ đỡ hơn, ta cùng đại ca tìm cơ hội để tên pháp sư đi chỗ khác, gọi lang trung đến xem bệnh cho người.”
Mọi người có chút đồng tình mà nhìn Lan Khắc Di – Lừa tới lừa lui để lang trung có thể xem bệnh cho cha hắn, cũng không dễ dàng gì, chẳng qua…
Triển Chiêu lắc đầu, “Ta tuyệt đối sẽ không đưa Tiểu Ngũ cho ngươi, bằng không ngươi bắt mãnh thú khác trở về thử xem?”
Lan Khắc Di nghĩ nghĩ: “Vậy còn Bạch Long…”
Tất cả mọi người đều hút một hơi khí lạnh.
Lan Khắc Di cũng phát giác ra ánh mắt của Bạch Ngọc Đường như đang hỏi – Ngươi muốn chết?
“Con rồng kia… Nếu giết đích xác có chút đáng tiếc.” Lan Khắc Di gãi gãi đầu.
“Không bằng ngươi làm thịt cái tên pháp sư Tư Minh kia, chắc chắn rất hữu hiệu.” Triệu Phổ cho hắn một chủ ý, “Thừa lúc cha ngươi ngủ thì làm thịt tên Tư Minh, ném xuống sông, xong hết mọi chuyện.”
Lan Khắc Di nhíu mày, “Không có khả năng đó, cha ta sẽ rất tức giận!”
“Vậy cứ để hắn giận, hắn tức chết rồi ngươi cùng đại ca ngươi lên kế vị, dù sao cũng giúp phúc cho dân chúng… Á.” Triệu Phổ đang nói mát vài câu vẫn chưa dứt, Hạ Nhất Hàng hung hăng đạp hắn một cước dưới gầm bàn.
Triệu Phổ xoa xoa chân.
Công Tôn bưng chén trà nhìn Hạ Nhất Hàng gật đầu – Làm tốt lắm!
Lan Khắc Di tức không nói ra lời, tùy tùng phía sau đè bả vai hắn lại.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy Triệu Phổ nói bậy bạ nhưng không hẳn là không có đạo lý, trong thành Bình Chung tốt xấu gì cũng có hơn mười vạn người, Bình Chung vương lại hồ đồ tới như vậy, hơn nữa trong thành không có lang trung. Vậy thì hàng năm nhiễm bệnh còn phải chết bao nhiêu người nữa? Cũng quá lạc hậu đi?
Lan Khắc Di nhìn nhìn Triệu Phổ, mở miệng, “Ta tin rằng Cửu Vương gia là người thông minh.”
Triệu Phổ hơi hơi nhíu mày, cũng không nói bậy nữa, chờ hắn nói tiếp.
“Gần đây Tây Hạ cùng Liêu quốc chủ động quan hệ hòa hảo với núi Bình Chung của ta.” Lan Khắc Di nói, “Nghe nói là Tây Bắc đế ác ngoài sức tưởng tượng… Đáng tiếc có rãnh trời cách trở, không biết được tình huống cụ thể, nhưng núi Bình Chung của ta tất nhiên trở thành nơi trọng yếu, lấy trí tuệ của Cửu vương gia, hẳn là biết chuyện gì sẽ xảy ra đi?”.
Triệu Phổ bưng chén tiếp tục uống hắn trà, cũng không nói bậy gì nữa, đỡ phải bị đá.
Hạ Nhất Hàng giả ngu, cười hỏi, “Nhị hoàng tử thấy thế nào?”.
Lan Khắc Di quả thật là lão luyện, lại khá thông minh nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, lòng dạ không khỏi kiêu ngạo, mới nói, “Hắc Phong Thành xuất binh dọc theo hướng Bắc, Liêu quốc cùng Tây Hạ mượn sức chúng ta chẳng qua là do thấy gió đổi chiều. Nếu tên Ác đế này có dã tâm, việc ngươi buộc phải xuất binh mã Hắc Phong Thành đối kháng với hắn là chuyện không thể tránh được… Mà ngươi xuất binh cũng phải đi qua chỗ ta, cũng phải đi về qua chỗ ta. nếu như ngươi phái đại binh ra, Liêu quốc cùng Tây Hạ lại chặt đứt đường lui của ngươi tại đây, chắc chắn sẽ có phiền toái lớn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau – Đối với Hắc Phong Thành mà nói, núi Bình Chung quả thật là một nơi rất trọng yếu… Có thể nói, một khi phương Bắc có chiến sự, vùng bồn địa (thung lũng lớn nằm giữa những ngọn đồi núi bao quanh) Bình Chung chính là vùng giao tranh, nơi này dễ thủ khó công, vì thế nếu cùng núi Bình Chung giữ vững quan hệ tốt đẹp thì có thể dùng nó làm mấu chốt chiến thắng trong chiến tranh.
“Nhị hoàng tử có đề nghị gì sao?” Hạ Nhất Hàng vẫn ậm ừ không nói gì, đặt vấn đề với hắn.
Lan Khắc Di nói, “Vương gia cũng biết trong lòng cha ta ít nhiều gì cũng có chút thù oán với ngươi, chi bằng nhân dịp này ngươi hãy cải thiện quan hệ với núi Bình Chung chúng ta?”
Triệu Phổ giương mắt nhìn hắn một cái, hỏi, “Ngươi muốn ta cải thiện như thế nào?”
Lan Khắc Di nói, “Con hắc hổ kia dù trân quý thật nhưng dù sao cũng chỉ là loài dã thú, Triển đại nhân lại là mệnh quan triều đình, vì an bình của quốc gia, hy sinh một con hổ thì tính là gì?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Lan Khắc Di, tâm nói ngươi nhất định phải đem Tiểu Ngũ dâng lên đúng không?
Trong đại sảnh trầm mặc thật lâu, chợt nghe Triệu Phổ “phụt” một tiếng vui vẻ.
Lan Khắc Di nhíu mày nhìn Triệu Phổ cười vô cùng thoải mái.
Công Tôn cũng nhìn hắn, không biết hắn đang cười cái gì, hẳn là nên thay Tiểu Ngũ lấy chén trà phi thẳng vào mặt Nhị Hoàng tử đang đứng phía đối diện kia.
Triệu Phổ nhìn Hạ Nhất Hàng bĩu môi, ý tứ – Ngươi nói đi, nói cho uyển chuyển vào.
Hạ Nhất Hàng nhìn Lan Khắc Di cười cười.
“Sao?” Lan Khắc Di cảm thấy Hạ Nhất Hàng so với Triệu Phổ dễ nói chuyện hơn, phỏng chừng hai người bọn họ một văn một võ cùng nhau hợp tác, Triệu Phổ chỉ để ý chuyện đánh giặc.
Hạ Nhất Hàng đột nhiên hỏi, “Ngươi cảm thấy, núi Bình Chung của ngươi còn có thể chống đỡ bao nhiêu năm?”
Lan Khắc Di hơi sửng sốt, mấy tùy tùng đứng phía sau cũng chau mày.
“Hạ Tướng quân, nói lời này có ý gì?” Lan Khắc Di hỏi.
“A…” Hạ Nhất Hàng nói, “Núi Bình Chung có tổng cộng mười lăm vạn dân, qua từng năm dân cư lại ngày càng giảm xuống, Bình Chung vương lại mê tín, tin vào vu cổ, hoàn toàn bị pháp sư Tư Minh khống chế… Ngươi cảm thấy nếu như cha ngươi xảy ra chuyện gì không may, đại ca ngươi có thể thuận lợi lên kế vị sao?”
Sắc mặt Lan Khắc Di trầm xuống, nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng mỉm cười, “Vô luận là ngươi hay là đại ca ngươi, một khi kế vị người đầu tiên muốn giết chính là Tư Minh. Hiện giờ tình hình bên ngoài hỗn loạn, ngươi vừa nói Liêu quốc và Tây Hạ đã bắt đầu có hành động, bọn họ không có cách nào khác ngoài việc phải mượn sức ngươi cùng đại ca ngươi, nhưng cũng có thể mượn sức của vu y kia. Cha ngươi lại đột nhiên bị bệnh… Ta cảm thấy hiện tại ngươi lại đi theo đại ca ngươi, hẳn là nên lo lắng một chút cho an toàn của mình thì hơn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sờ cằm… Chậc chậc.
Lan Khắc Di nhíu mày, có chút chần chờ – hắn không ngờ còn có khả năng này, khó trách gần đây đại ca an bài thêm nhiều thị vệ bên cạnh hắn.
“Con hắc hổ này, chắc là chúng ta không thể đưa ngươi được.” Hạ Nhất Hàng vẫy tay với tùy tùng bên cạnh.
Vừa rồi mấy tùy tùng theo hắn đi vào có mượn một cái hòm, mấy người Triển Chiêu bây giờ mới chú ý tới, thì ra là bọn họ đã chuẩn bị trước cái hòm kia cho Lan Khắc Di.
Tùy tùng đem hòm giao cho Lan Khắc Di.
Lan Khắc Di mở ra, vừa nhìn thấy thì khẽ nhíu mày… Bên trong có một phong thư, còn có một khối lệnh bài Cửu Long.
Lan Khắc Di không hiểu, ngẩng đầu hỏi Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng, “Cái này có ý gì?”.
“Vô luận là hắc hổ hay bạch long đều không cứu được cha ngươi, điểm này ngươi với ta đều rõ ràng, đại ca ngươi để ngươi tới Hắc Phong Thành săn bắn, ta cảm thấy hắn chắc chắn có lý do của mình.” Hạ Nhất Hàng nói, “Đây là lễ vật mà Nguyên soái nhà ta cho các ngươi.”
Lan Khắc Di cầm lấy khối lệnh bài Cửu Long nhìn nhìn, lại cầm lấy phong thư kia, chỉ thấy trên thư viết tên của huynh trưởng hắn “Lan Khắc Minh”.
Triệu Phổ chậm rì rì mở miệng, “Đồ vật thì giao cho đại ca ngươi, đây mới là thứ duy nhất có thể cứu tính mạng cha ngươi.”
Lan Khắc Di đứng lên, cất đi.
Hạ Nhất Hàng đứng dậy, tự mình đưa hắn ra khỏi thành.
Sau khi Hạ Nhất Hàng ra ngoài, Trâu Lương đi tới, đến cạnh Triệu Phổ thấp giọng nói vài câu.
Triệu Phổ gật gật đầu, ngẩng mặt nhìn lên nóc nhà nói, “Thiên Dực, vào đây, giới thiệu vài người cho ngươi.”
Bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa rồi đều mơ hồ cảm thấy trên nóc nhà hình như có người ẩn núp… Nhưng cũng có khả năng chỉ là mấy con chim đứng ở đỉnh ngói… Người này hẳn phải có khinh công cực kỳ cao.
Trong chốc lát, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một bóng dáng màu đen tiến vào, đến trước mặt Triệu Phổ hành lễ.
Triệu Phổ khoát tay, nhìn hắc y nhân kia mà chỉ chỉ bọn Triển Chiêu.
Hắc y nhân kia quay đầu lại nhìn đám người Triển Chiêu.
Triển Chiêu quan sát thân hình hắn một chút, người này là một cao thủ luyện khinh công.
Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, ngoại trừ Triển Chiêu, còn có người này sở hữu thân hình rất thích hợp để luyện khinh công.
Trên mặt hắc y nhân kia có che một mảnh vải màu đen, dù hắn đứng dưới ánh mặt trời cũng không tài nào thấy được gương mặt bên trong, không biết vì lí do gì… lại có một loại cảm giác hắn không tồn tại. Tướng quân trong quân doanh Triệu Phổ rất nhiều, khí tràng (khí thế) của bọn họ đều rất khiếp người, cảm giác tồn tại đều rất mạnh nhưng cảm giác của vị này đặc biệt yếu, không biết vì lí do gì nữa…
Triệu Phổ nói, “Hắn tên là Đổng Thiên Dực, ai cũng biết trong quân doanh của ta có bốn đại tướng, mười phó tướng… Kỳ thật phó tướng có đến mười một người, vị này chính là người thứ mười một ngoài đội ngũ, là không tồn tại.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu được lời của Triệu Phổ, Đổng Thiên Dực là người dẫn dắt nhân mã trong tối, nói trắng ra là, hắn phụ trách việc thám thính tình hình địch (tình báo)!
Triệu Phổ chỉ chỉ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, nói với Đổng Thiên Dực, “Ba người này khinh công đều rất tốt, ngươi có yêu cầu muốn hỗ trợ có thể đến tìm bọn họ, đều là người một nhà cả.”
Đổng Thiên Dực gật đầu, chắp tay với bọn Triển Chiêu.
Đám người Triển Chiêu tâm nói, Triệu Phổ này đúng là một chút cũng không hề khách khí… Nhưng mà họ cũng không già mồm cãi lại, bọn họ vốn là đến hỗ trợ mà.
“Tình huống của Bình Chung vương thế nào rồi?” Hạ Nhất Hàng hỏi Đổng Thiên Dực.
Đổng Thiên Dực đáp, “Lan Khắc Tĩnh Đạc nằm trên giường hơn mười ngày rồi, thần trí (đầu óc) hắn đã bắt đầu xuất hiện tình trạng lẩn thẩn mơ hồ.” Nói xong, lấy ra một cái bọc giấy nhỏ, ném lên trên bàn, “Đây là loại thực vật hắn hay ăn thường ngày.”
Công Tôn nhận lấy bọc giấy mở ra xem, vừa liếc mắt một cái liền nhíu mày, thấy nó giống giống như là cháo hay thứ gì đại loại vậy.
“Hắn bây giờ không thể ăn cơm hay thức ăn, chỉ có thể uống mấy thứ đồ nhuyễn này.” Đổng Thiên Dực nói, “Pháp sư Tư Minh gần đây thường gặp nhiều người không rõ lai lịch, Lan Khắc Minh nhiều lần muốn âm thầm đi tìm lang trung xem bệnh cho Lan Khắc Tĩnh Đạc nhưng mà mấy lang trung đó đều bó tay, không có biện pháp chữa bệnh. Mấy ngày nay Lan Khắc Tĩnh Đạc bỗng thanh tỉnh trở lại, thường đi theo pháp sư Tư Minh thương lượng về chuyện tế trời.”
“Vậy màu sắc bất thường của mấy con quạ là xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Cái này đúng là rất kỳ quái, không thấy quạ màu đen, nơi nơi đều có thể thấy đầy những con quạ bảy màu.” Thiên Dực nói xong, búng tay ra hiệu.
Chỉ thấy từ ngoài phòng có hai hắc y nhân che mặt chạy vào, trong tay cầm một cái lồng sắt, dùng áo khoác che lại.
Đổng Thiên Dực đem tấm áo khoác kéo ra, chỉ thấy trong lồng sắt có hai con quạ đen… đen thui.
Triệu Phổ không hiểu mà nhìn Đổng Thiên Dực.
Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Đây là đã tẩy màu đi rồi?”
Đổng Thiên Dực cũng không biết phải làm sao, nói, “Lúc ở thành Bình Chung bắt được là bảy màu, nhưng khi đưa về Hắc Phong Thành thì lại trở về màu đen.”
“Ngươi nói bị phai màu?” Triển Chiêu hỏi.
Đổng Thiên Dực gật đầu.
“Làm sao có thể được?!” Công Tôn cảm thấy rất khó tin.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên vươn tay, chạm nhẹ vào cái lồng sắt kia… Theo động tác của hắn, lồng sắt bỗng nổi lên một màn sương giá mỏng manh, xung quanh cũng rét lạnh, nhìn lại… Hai con quạ đen kia đột nhiên run lên một chút… Sau đó, trên người xuất hiện bảy màu rực rỡ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu nghiêm túc hỏi hắn – Ngươi học được ảo thuật từ khi nào vậy?
Vị Nhị thiếu gia này trời sinh rất nghiêm túc, không có cách nào đem vị Thống soái thống lĩnh tam quân của Đại Tống trước mắt này cùng mấy chữ “Hôi nhãn Tu La” bách chiến bách thắng gộp chung một chỗ được, nói là Sơn vương (vua sơn tặc) chiếm núi còn thích hợp hơn.
Lâm Dạ Hỏa hỏi Lan Khắc Di, “Quạ đen mà có màu sắc rực rỡ vậy chắc không phải quạ đen, các ngươi không phải là nhầm lẫn với anh vũ đấy chứ?”
Lan Khắc Di không nói gì mà liếc mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa một cái, hỏi, “Các hạ là?”
Hạ Nhất Hàng liền giới thiệu một chút.
Lan Khắc Di có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua ba người đang ngồi này, ba người trẻ tuổi kia trông rất xuất chúng, thì ra chính là mấy nhân vật giang hồ đỉnh đỉnh đại danh (nổi tiếng), khó trách lại được ngồi chỗ khách quý của Triệu Phổ.
Hạ Nhất Hàng đề nghị Lan Khắc Di nói thật kỹ càng và tỉ mỉ một chút về loài quạ có màu kì lạ vừa xuất hiện kia.
Lan Khắc Di kể – Đại khái khoảng nửa tháng trước, vùng núi Bình Chung bỗng dưng có rất nhiều loài chim màu sắc rực rỡ xuất hiện trên không trung, một đám lại một đám.
Mới đầu bọn họ còn tưởng là mấy loài anh vũ linh tinh, nhưng mà đám chim đó thường tụ tập ăn trong rừng, có lúc lại bay vào trong thành Bình Chung, bị người khác bắt được tìm hiểu, mới phát hiện thì ra là quạ đen.
Ngọn núi Bình Chung có khá nhiều quạ đen, đều là màu đen, thường xuyên bay vào trong thành… Không biết bắt đầu từ ngày nào, một con quạ đen cũng không thấy, lại biến thành quạ đủ loại màu bay đầy trời.
Mà khi mấy con quạ màu sắc rực rỡ kia xuất hiện đồng thời cũng là lúc Lan Khắc Tĩnh Đạc Bình Chung vương, cũng chính là cha Lan Khắc Di… bỗng nhiễm bệnh tật.
“Có triệu chứng gì?” Công Tôn tò mò hỏi.
“Toàn thân cha ta rất hay mệt mỏi, đổ mồ hôi trộm, thường xuyên mê man.” Lan Khắc Di nói, “Cha ta tuổi cũng không lớn lắm, ngày thường đều rất có tinh thần… Sau đó đột nhiên lại uể oải, không phấn chấn.”
Tất cả mọi người nhìn Công Tôn.
Công Tôn vuốt cằm, “Nghe khá giống mỹ nhân chứng…”
Tất cả mọi người đều nhướng mày – Bệnh này tên nghe không tồi a.
Lâm Dạ Hỏa nháy mắt mấy cái – Tên rất hay!
Lan Khắc Di không biết nói gì mà nhìn Công Tôn, “Cái gì mà mỹ nhân chứng, cha ta là một đại anh hùng!”
Triệu Phổ há miệng thở dốc, có vẻ muốn phun ra vài câu, Hạ Nhất Hàng rất hiểu biết bản tính hắn cùng cái miệng thiếu trình độ kia (nói không nghĩ) nên trừng mắt nhìn hắn một cái, ý tứ – Đừng có nói ra.
Triệu Phổ mếu máo, mấy lời nói mát đã tới bên miệng đành phải nuốt trở về.
Công Tôn cũng không thèm để ý, vươn tay ngăn lại, nói, “Mỹ nhân chứng chẳng qua là do dân gian hay nói mà thôi, triệu chứng của loại bệnh này chính là tinh thần uể oải, rất hay mỏi mệt nên phải nằm trên giường. Nếu cha ngươi thật sự mắc loại bệnh này thì ngược lại hoàn toàn có thể trị lành, bệnh này chủ yếu là do quá mức mệt nhọc cùng mất ngủ khiến cho cơ thể suy nhược thôi, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc điều trị, một tháng là có thể lành.”
“Thật sao?” Mắt Lan Khắc Di sáng rực lên.
“Nhưng mà cũng đừng cao hứng quá sớm.” Công Tôn nói, “Hiện tượng bệnh của cha ngươi thực ra có thể dẫn đến rất nhiều loại bệnh khác, ta chưa khám và chữa qua cho cha ngươi nên không rõ có phải là mỹ nhân chứng hay không… Mỹ nhân chứng là kết quả gần đúng nhất ta nghĩ tới mà thôi.”
“Vậy…” Lan Khắc Di hỏi, “Kết quả tệ nhất thì sao?”
Công Tôn nhìn nhìn hắn, hỏi, “Núi Bình Chung của ngươi giàu có như thế, trong thành chẳng lẽ không có thầy thuốc? Các ngươi tìm lang trung về chẩn bệnh cho cha ngươi đã rồi hẵng nói.”
Lan Khắc Di nghe xong thì lại chau mày, chỉ thở dài, không nói lời nào.
Triệu Phổ đi qua bên cạnh Công Tôn, nói, “Lão già kia mà đồng ý để lang trung đến xem? Hắn chỉ tin pháp sư, toàn bộ lang trung đều bị tên pháp sư kia cưỡng chế đưa đi chỗ khác, giờ ở núi Bình Chung chỉ có pháp sư với vu y, cho nên dân cư nơi này rất ít, lại có rất nhiều tiểu hài nhi vì thiếu y dược không lớn lên nổi mà bệnh chết, lão già kia có thể sống tới ngày hôm nay quả thực đúng là kỳ tích.”
“Vô liêm sỉ!” Công Tôn vỗ bàn, “Tên hôn quân! Quả thực không biết nên gọi là gì nữa.”
Hạ Nhất Hàng tiếp tục đỡ trán. Triệu Phổ đồng ý gật gật đầu. Lan Khắc Di cũng thay đổi sắc mặt.
“Cho nên ngươi mới chạy tới Hắc Phong Thành bắt hổ về để tế trời?” Triển Chiêu hỏi Lan Khắc Di, “Là do pháp sư kia nói chủ ý này cho các ngươi?”
Lan Khắc Di gật đầu, “Cha ta tâm tình rất tệ, người đối với pháp sư Tư Minh lại vô cùng tín nhiệm, mấy ngày nay vẫn hay nhắc tới chuyện bắt mãnh thú để tế trời, thân thể lại càng không khỏe… Nếu ta có thể mang hắc hổ trở về, tâm trạng của người có thể sẽ đỡ hơn, ta cùng đại ca tìm cơ hội để tên pháp sư đi chỗ khác, gọi lang trung đến xem bệnh cho người.”
Mọi người có chút đồng tình mà nhìn Lan Khắc Di – Lừa tới lừa lui để lang trung có thể xem bệnh cho cha hắn, cũng không dễ dàng gì, chẳng qua…
Triển Chiêu lắc đầu, “Ta tuyệt đối sẽ không đưa Tiểu Ngũ cho ngươi, bằng không ngươi bắt mãnh thú khác trở về thử xem?”
Lan Khắc Di nghĩ nghĩ: “Vậy còn Bạch Long…”
Tất cả mọi người đều hút một hơi khí lạnh.
Lan Khắc Di cũng phát giác ra ánh mắt của Bạch Ngọc Đường như đang hỏi – Ngươi muốn chết?
“Con rồng kia… Nếu giết đích xác có chút đáng tiếc.” Lan Khắc Di gãi gãi đầu.
“Không bằng ngươi làm thịt cái tên pháp sư Tư Minh kia, chắc chắn rất hữu hiệu.” Triệu Phổ cho hắn một chủ ý, “Thừa lúc cha ngươi ngủ thì làm thịt tên Tư Minh, ném xuống sông, xong hết mọi chuyện.”
Lan Khắc Di nhíu mày, “Không có khả năng đó, cha ta sẽ rất tức giận!”
“Vậy cứ để hắn giận, hắn tức chết rồi ngươi cùng đại ca ngươi lên kế vị, dù sao cũng giúp phúc cho dân chúng… Á.” Triệu Phổ đang nói mát vài câu vẫn chưa dứt, Hạ Nhất Hàng hung hăng đạp hắn một cước dưới gầm bàn.
Triệu Phổ xoa xoa chân.
Công Tôn bưng chén trà nhìn Hạ Nhất Hàng gật đầu – Làm tốt lắm!
Lan Khắc Di tức không nói ra lời, tùy tùng phía sau đè bả vai hắn lại.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy Triệu Phổ nói bậy bạ nhưng không hẳn là không có đạo lý, trong thành Bình Chung tốt xấu gì cũng có hơn mười vạn người, Bình Chung vương lại hồ đồ tới như vậy, hơn nữa trong thành không có lang trung. Vậy thì hàng năm nhiễm bệnh còn phải chết bao nhiêu người nữa? Cũng quá lạc hậu đi?
Lan Khắc Di nhìn nhìn Triệu Phổ, mở miệng, “Ta tin rằng Cửu Vương gia là người thông minh.”
Triệu Phổ hơi hơi nhíu mày, cũng không nói bậy nữa, chờ hắn nói tiếp.
“Gần đây Tây Hạ cùng Liêu quốc chủ động quan hệ hòa hảo với núi Bình Chung của ta.” Lan Khắc Di nói, “Nghe nói là Tây Bắc đế ác ngoài sức tưởng tượng… Đáng tiếc có rãnh trời cách trở, không biết được tình huống cụ thể, nhưng núi Bình Chung của ta tất nhiên trở thành nơi trọng yếu, lấy trí tuệ của Cửu vương gia, hẳn là biết chuyện gì sẽ xảy ra đi?”.
Triệu Phổ bưng chén tiếp tục uống hắn trà, cũng không nói bậy gì nữa, đỡ phải bị đá.
Hạ Nhất Hàng giả ngu, cười hỏi, “Nhị hoàng tử thấy thế nào?”.
Lan Khắc Di quả thật là lão luyện, lại khá thông minh nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, lòng dạ không khỏi kiêu ngạo, mới nói, “Hắc Phong Thành xuất binh dọc theo hướng Bắc, Liêu quốc cùng Tây Hạ mượn sức chúng ta chẳng qua là do thấy gió đổi chiều. Nếu tên Ác đế này có dã tâm, việc ngươi buộc phải xuất binh mã Hắc Phong Thành đối kháng với hắn là chuyện không thể tránh được… Mà ngươi xuất binh cũng phải đi qua chỗ ta, cũng phải đi về qua chỗ ta. nếu như ngươi phái đại binh ra, Liêu quốc cùng Tây Hạ lại chặt đứt đường lui của ngươi tại đây, chắc chắn sẽ có phiền toái lớn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau – Đối với Hắc Phong Thành mà nói, núi Bình Chung quả thật là một nơi rất trọng yếu… Có thể nói, một khi phương Bắc có chiến sự, vùng bồn địa (thung lũng lớn nằm giữa những ngọn đồi núi bao quanh) Bình Chung chính là vùng giao tranh, nơi này dễ thủ khó công, vì thế nếu cùng núi Bình Chung giữ vững quan hệ tốt đẹp thì có thể dùng nó làm mấu chốt chiến thắng trong chiến tranh.
“Nhị hoàng tử có đề nghị gì sao?” Hạ Nhất Hàng vẫn ậm ừ không nói gì, đặt vấn đề với hắn.
Lan Khắc Di nói, “Vương gia cũng biết trong lòng cha ta ít nhiều gì cũng có chút thù oán với ngươi, chi bằng nhân dịp này ngươi hãy cải thiện quan hệ với núi Bình Chung chúng ta?”
Triệu Phổ giương mắt nhìn hắn một cái, hỏi, “Ngươi muốn ta cải thiện như thế nào?”
Lan Khắc Di nói, “Con hắc hổ kia dù trân quý thật nhưng dù sao cũng chỉ là loài dã thú, Triển đại nhân lại là mệnh quan triều đình, vì an bình của quốc gia, hy sinh một con hổ thì tính là gì?”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm Lan Khắc Di, tâm nói ngươi nhất định phải đem Tiểu Ngũ dâng lên đúng không?
Trong đại sảnh trầm mặc thật lâu, chợt nghe Triệu Phổ “phụt” một tiếng vui vẻ.
Lan Khắc Di nhíu mày nhìn Triệu Phổ cười vô cùng thoải mái.
Công Tôn cũng nhìn hắn, không biết hắn đang cười cái gì, hẳn là nên thay Tiểu Ngũ lấy chén trà phi thẳng vào mặt Nhị Hoàng tử đang đứng phía đối diện kia.
Triệu Phổ nhìn Hạ Nhất Hàng bĩu môi, ý tứ – Ngươi nói đi, nói cho uyển chuyển vào.
Hạ Nhất Hàng nhìn Lan Khắc Di cười cười.
“Sao?” Lan Khắc Di cảm thấy Hạ Nhất Hàng so với Triệu Phổ dễ nói chuyện hơn, phỏng chừng hai người bọn họ một văn một võ cùng nhau hợp tác, Triệu Phổ chỉ để ý chuyện đánh giặc.
Hạ Nhất Hàng đột nhiên hỏi, “Ngươi cảm thấy, núi Bình Chung của ngươi còn có thể chống đỡ bao nhiêu năm?”
Lan Khắc Di hơi sửng sốt, mấy tùy tùng đứng phía sau cũng chau mày.
“Hạ Tướng quân, nói lời này có ý gì?” Lan Khắc Di hỏi.
“A…” Hạ Nhất Hàng nói, “Núi Bình Chung có tổng cộng mười lăm vạn dân, qua từng năm dân cư lại ngày càng giảm xuống, Bình Chung vương lại mê tín, tin vào vu cổ, hoàn toàn bị pháp sư Tư Minh khống chế… Ngươi cảm thấy nếu như cha ngươi xảy ra chuyện gì không may, đại ca ngươi có thể thuận lợi lên kế vị sao?”
Sắc mặt Lan Khắc Di trầm xuống, nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng mỉm cười, “Vô luận là ngươi hay là đại ca ngươi, một khi kế vị người đầu tiên muốn giết chính là Tư Minh. Hiện giờ tình hình bên ngoài hỗn loạn, ngươi vừa nói Liêu quốc và Tây Hạ đã bắt đầu có hành động, bọn họ không có cách nào khác ngoài việc phải mượn sức ngươi cùng đại ca ngươi, nhưng cũng có thể mượn sức của vu y kia. Cha ngươi lại đột nhiên bị bệnh… Ta cảm thấy hiện tại ngươi lại đi theo đại ca ngươi, hẳn là nên lo lắng một chút cho an toàn của mình thì hơn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sờ cằm… Chậc chậc.
Lan Khắc Di nhíu mày, có chút chần chờ – hắn không ngờ còn có khả năng này, khó trách gần đây đại ca an bài thêm nhiều thị vệ bên cạnh hắn.
“Con hắc hổ này, chắc là chúng ta không thể đưa ngươi được.” Hạ Nhất Hàng vẫy tay với tùy tùng bên cạnh.
Vừa rồi mấy tùy tùng theo hắn đi vào có mượn một cái hòm, mấy người Triển Chiêu bây giờ mới chú ý tới, thì ra là bọn họ đã chuẩn bị trước cái hòm kia cho Lan Khắc Di.
Tùy tùng đem hòm giao cho Lan Khắc Di.
Lan Khắc Di mở ra, vừa nhìn thấy thì khẽ nhíu mày… Bên trong có một phong thư, còn có một khối lệnh bài Cửu Long.
Lan Khắc Di không hiểu, ngẩng đầu hỏi Triệu Phổ cùng Hạ Nhất Hàng, “Cái này có ý gì?”.
“Vô luận là hắc hổ hay bạch long đều không cứu được cha ngươi, điểm này ngươi với ta đều rõ ràng, đại ca ngươi để ngươi tới Hắc Phong Thành săn bắn, ta cảm thấy hắn chắc chắn có lý do của mình.” Hạ Nhất Hàng nói, “Đây là lễ vật mà Nguyên soái nhà ta cho các ngươi.”
Lan Khắc Di cầm lấy khối lệnh bài Cửu Long nhìn nhìn, lại cầm lấy phong thư kia, chỉ thấy trên thư viết tên của huynh trưởng hắn “Lan Khắc Minh”.
Triệu Phổ chậm rì rì mở miệng, “Đồ vật thì giao cho đại ca ngươi, đây mới là thứ duy nhất có thể cứu tính mạng cha ngươi.”
Lan Khắc Di đứng lên, cất đi.
Hạ Nhất Hàng đứng dậy, tự mình đưa hắn ra khỏi thành.
Sau khi Hạ Nhất Hàng ra ngoài, Trâu Lương đi tới, đến cạnh Triệu Phổ thấp giọng nói vài câu.
Triệu Phổ gật gật đầu, ngẩng mặt nhìn lên nóc nhà nói, “Thiên Dực, vào đây, giới thiệu vài người cho ngươi.”
Bọn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa rồi đều mơ hồ cảm thấy trên nóc nhà hình như có người ẩn núp… Nhưng cũng có khả năng chỉ là mấy con chim đứng ở đỉnh ngói… Người này hẳn phải có khinh công cực kỳ cao.
Trong chốc lát, chỉ thấy ngoài cửa sổ có một bóng dáng màu đen tiến vào, đến trước mặt Triệu Phổ hành lễ.
Triệu Phổ khoát tay, nhìn hắc y nhân kia mà chỉ chỉ bọn Triển Chiêu.
Hắc y nhân kia quay đầu lại nhìn đám người Triển Chiêu.
Triển Chiêu quan sát thân hình hắn một chút, người này là một cao thủ luyện khinh công.
Lâm Dạ Hỏa cùng Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, ngoại trừ Triển Chiêu, còn có người này sở hữu thân hình rất thích hợp để luyện khinh công.
Trên mặt hắc y nhân kia có che một mảnh vải màu đen, dù hắn đứng dưới ánh mặt trời cũng không tài nào thấy được gương mặt bên trong, không biết vì lí do gì… lại có một loại cảm giác hắn không tồn tại. Tướng quân trong quân doanh Triệu Phổ rất nhiều, khí tràng (khí thế) của bọn họ đều rất khiếp người, cảm giác tồn tại đều rất mạnh nhưng cảm giác của vị này đặc biệt yếu, không biết vì lí do gì nữa…
Triệu Phổ nói, “Hắn tên là Đổng Thiên Dực, ai cũng biết trong quân doanh của ta có bốn đại tướng, mười phó tướng… Kỳ thật phó tướng có đến mười một người, vị này chính là người thứ mười một ngoài đội ngũ, là không tồn tại.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lập tức hiểu được lời của Triệu Phổ, Đổng Thiên Dực là người dẫn dắt nhân mã trong tối, nói trắng ra là, hắn phụ trách việc thám thính tình hình địch (tình báo)!
Triệu Phổ chỉ chỉ Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, nói với Đổng Thiên Dực, “Ba người này khinh công đều rất tốt, ngươi có yêu cầu muốn hỗ trợ có thể đến tìm bọn họ, đều là người một nhà cả.”
Đổng Thiên Dực gật đầu, chắp tay với bọn Triển Chiêu.
Đám người Triển Chiêu tâm nói, Triệu Phổ này đúng là một chút cũng không hề khách khí… Nhưng mà họ cũng không già mồm cãi lại, bọn họ vốn là đến hỗ trợ mà.
“Tình huống của Bình Chung vương thế nào rồi?” Hạ Nhất Hàng hỏi Đổng Thiên Dực.
Đổng Thiên Dực đáp, “Lan Khắc Tĩnh Đạc nằm trên giường hơn mười ngày rồi, thần trí (đầu óc) hắn đã bắt đầu xuất hiện tình trạng lẩn thẩn mơ hồ.” Nói xong, lấy ra một cái bọc giấy nhỏ, ném lên trên bàn, “Đây là loại thực vật hắn hay ăn thường ngày.”
Công Tôn nhận lấy bọc giấy mở ra xem, vừa liếc mắt một cái liền nhíu mày, thấy nó giống giống như là cháo hay thứ gì đại loại vậy.
“Hắn bây giờ không thể ăn cơm hay thức ăn, chỉ có thể uống mấy thứ đồ nhuyễn này.” Đổng Thiên Dực nói, “Pháp sư Tư Minh gần đây thường gặp nhiều người không rõ lai lịch, Lan Khắc Minh nhiều lần muốn âm thầm đi tìm lang trung xem bệnh cho Lan Khắc Tĩnh Đạc nhưng mà mấy lang trung đó đều bó tay, không có biện pháp chữa bệnh. Mấy ngày nay Lan Khắc Tĩnh Đạc bỗng thanh tỉnh trở lại, thường đi theo pháp sư Tư Minh thương lượng về chuyện tế trời.”
“Vậy màu sắc bất thường của mấy con quạ là xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Cái này đúng là rất kỳ quái, không thấy quạ màu đen, nơi nơi đều có thể thấy đầy những con quạ bảy màu.” Thiên Dực nói xong, búng tay ra hiệu.
Chỉ thấy từ ngoài phòng có hai hắc y nhân che mặt chạy vào, trong tay cầm một cái lồng sắt, dùng áo khoác che lại.
Đổng Thiên Dực đem tấm áo khoác kéo ra, chỉ thấy trong lồng sắt có hai con quạ đen… đen thui.
Triệu Phổ không hiểu mà nhìn Đổng Thiên Dực.
Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Đây là đã tẩy màu đi rồi?”
Đổng Thiên Dực cũng không biết phải làm sao, nói, “Lúc ở thành Bình Chung bắt được là bảy màu, nhưng khi đưa về Hắc Phong Thành thì lại trở về màu đen.”
“Ngươi nói bị phai màu?” Triển Chiêu hỏi.
Đổng Thiên Dực gật đầu.
“Làm sao có thể được?!” Công Tôn cảm thấy rất khó tin.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên vươn tay, chạm nhẹ vào cái lồng sắt kia… Theo động tác của hắn, lồng sắt bỗng nổi lên một màn sương giá mỏng manh, xung quanh cũng rét lạnh, nhìn lại… Hai con quạ đen kia đột nhiên run lên một chút… Sau đó, trên người xuất hiện bảy màu rực rỡ.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu nghiêm túc hỏi hắn – Ngươi học được ảo thuật từ khi nào vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.