Chương 75
Lệ Đông Nhẫn
11/07/2024
Chút chuyện say rượu không đáng sợ, đáng sợ chính là hết người này tới người nọ giúp bạn nhớ lại.
Giản Tùng Ý vất vả lắm mới bước qua sang chấn cạo đầu, đang chuẩn bị chơi đùa với Bách Hoài nhằm quên hết xấu hổ đêm qua. Cuối cùng chơi sao mà chơi ra được một đoạn kí ức khiến cậu muốn thắt cổ tự tử.
Trước mặt gia trưởng thổ lộ tình cảm thì thôi đi.
Đã vậy còn dám uy hϊếp không cho kết hôn thì dắt người ta đi trốn?
Nhân cách thứ hai của mình làm đúng không?
Thật xấu hổ!
Còn có con cẩu Bách Hoài này nữa, dám ghi âm để lại bằng chứng, nhất định là muốn chọc quê mình, khiến mình xấu hổ đây.
Rác rưởi!
Cục rác bự!
Cẩu tâm cơ!
Giản Tiểu Tùng càng nghĩ càng xấu hổ, càng xấu hổ càng bực, thẹn quá hóa giận, nụ hôn bên môi ngay lập tức biến thành cắn cho một phát.
Một nhát cắn này khiến bờ môi nhạt màu của Bách Hoài đỏ bật lên.
Khóe môi anh truyền tới cảm giác đau nhói.
Bách Hoài bối rối, chắc sau này phải mua mấy túi hạt thông thật lớn, cho nhóc động vật gặm nhấm trong nhà này mài răng mới được, mài trên người mình thế này là hơi đau rồi.
Sao răng sắc thế nhỉ…
Nghĩ ngợi lan man, thế nhưng Bách Hoài vẫn ôm thật chặt không buông tay, dỗ dành: “Đấy là yêu thương chứ không phải giăng bẫy.”
“Không phải giăng bẫy thì là gì!” Tai Giản Tùng Ý giận đến mức đỏ bừng lên, “Anh nói xem, nếu không phải để bẫy tôi thì anh ghi âm lại làm gì? Anh dám dùng cách đối phó Bành Minh Hồng đi đối phó tôi sao? Tôi là kẻ thù hay là người yêu anh đấy?!”
“Là để làm kỉ niệm ngọt ngào.”
“Kỉ niệm cái rắm! Anh chính là đang muốn giữ lại để uy hiếp tôi, đừng tưởng tôi không biết!”
Giản Tùng Ý hung hăng hất tay Bách Hoài ra, muốn chộp lấy điện thoại.
Tay Bách Hoài dài hơn một chút, lại nhanh nhẹn hơn nên vươn tay lấy cái điện thoại, một tay nhấn Giản Tiểu Tùng không cho cậu cử động, một tay cầm điện thoại để ra chỗ nào đấy thật xa.
Giản Tùng Ý muốn cướp lại thế nhưng sự chênh lệch thể lực giữa Alpha và Omega cộng với 5cm chiều cao, Giản Tùng Ý vùng vẫy nửa ngày, mặt đỏ tai hồng nhưng cũng không thể nào rướn người lấy được cái điện thoại.
Cậu tức giận, đấm thùm thụp lên ngực Bách Hoài: “Đưa điện thoại đây! Xóa ghi âm đi!”
“Không thể xóa.”
“Phải xóa!”
Giản Tùng Ý xấu hổ, lồng lộn lên.
Bách Hoài nhấn đầu cậu xuống cho vừa tầm, chụt, hôn một cái: “Không xóa.”
“Xóa!”
Bẹp.
“Anh đừng có tưởng rằng hôn ông đây thì ông đây sẽ bỏ qua cho anh!”
Bẹp.
“Con mẹ nó anh…”
Bẹp.
“Đệt…”
Bẹp.
…
Hôn tới hôn lui lên cục tức của Giản Tùng Ý, hôn tới mức Sóc nhỏ muốn điên tiết cũng không thể điên được, em nhỏ chỉ có thể đạp Bách Hoài, thở phì phò đứng dậy từ trên người anh, hung thần ác sát chỉ tay vào Bách cẩu, dõng dạc tuyên bố: “Ngày nào anh còn không xóa thì ngày đó đừng hòng chạm vào tôi.”
Nói xong cậu đóng cửa phòng, đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cửa lớn dưới lầu ngay lập tức mở ra, Đường nữ sĩ và ngài Giản đã về nhà, nghe thấy tiếng động trên lầu cho nên cả hai cùng nhau nhìn lên. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt đó là Bách Hoài đang lôi kéo một cậu thanh niên mặt mũi bảnh bao nhìn có hơi quen mắt, giống như đang dỗ cậu này vậy.
Sao Bách Hoài lại dây dưa với người lạ trong nhà mình? Tiểu Ý đâu rồi?
Bà Đường thấy lạ nhưng không mất lịch sự, cười khẽ: “Tiểu Hoài, con dẫn bạn tới chơi nhà à? Tiểu Ý đâu rồi?”
“…”
Im lặng.
Giản Tùng Ý tuyệt vọng, thảng thốt kêu lên một tiếng chí tử: “Mẹ!”
Một tiếng “Mẹ!” vang lên, Đường nữ sĩ hơi ngẩn người, nhìn thẳng vào cậu rồi sau đó “Phụt!” một tiếng, tựa đầu vào người ngài Giản, cười đến run rẩy: “Ha ha ha ha ha…”
Ngài Giản ôm bà Đường, ngẩng đầu nhìn Giản Tùng Ý, nhịn cười: “Đúng đấy, nhìn thật mát mẻ, rất thích hợp với xu hướng mùa Đông.”
Sau khi Giản Tùng Ý cắt tóc xong vẫn còn chưa tự soi gương lại, đẹp hay không đẹp thì cũng chỉ nghe Bách Hoài nói, bây giờ nhìn thấy phản ứng của cha mẹ mình, cậu đinh ninh cái kiểu tóc này xấu không chịu được.
Bách Hoài rác rưởi, chắc chắn kêu ông thợ kia cắt cho mình một kiểu đầu chó táp, còn dám lừa mình là đẹp lắm, nói yêu mình mà muốn mình làm trò cười cho thiên hạ à?!
Giản Tùng Ý thẹn quá hóa giận, thở hổn hển, tung cửa đi vào, rồi đóng cửa cái rầm.
Bà Đường đứng ở dưới lầu cười đến không thở ra hơi, vừa cười vừa nói: “Được rồi, mẹ không cười nữa, con mau xuống đây, chúng ta đi thôi. Tiểu Hoài, con xếp đồ xong chưa?”
“Vâng, dọn xong rồi.”
“OK, con xách tiểu Ý xuống, đừng để cho nó la hét, nếu không cứ đánh ngất nhét vào cốp xe, không thì không kịp đến đó vào tối nay đâu.”
Giản Tùng Ý không cho Bách Hoài ôm, tự mình đi ra: “Mẹ, mình đi đón năm mới ngoài biển thì mẹ mang theo Bách Hoài làm gì?”
“Không phải con làm ầm lên muốn kết hôn với Bách Hoài ư, nếu mà kết hôn thì chúng ta là người một nhà rồi, đương nhiên phải cùng nhau đón năm mới chứ.”
“…”
Giản Tùng Ý lại không thể mắng mẹ mình như mắng Bách Hoài được, cho nên nghẹn một bụng lửa giận, thở hổn hển chụp cái mũ lên đầu, quấn khăn quàng cổ rồi đi phăng phăng xuống lầu.
Ra ngoài, lên xe, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Bách Hoài nhìn cái mũ màu xanh bơ kia, biết đồ ngốc này cố ý, vừa tức vừa buồn cười, đi về phòng rồi xách va li xuống.
Lúc ra cửa, mẹ thân yêu của ai đó vẫn chưa dứt được cười, vừa đi vừa nói: “Tiểu Hoài, con mau lên xe dỗ nó đi, đừng để nó giận. Thật ra kiểu tóc mới đẹp lắm, dì cũng chỉ muốn đùa nó một chút, nhìn biểu hiện của nó dì thấy vui lắm.”
Vâng, dì thì vui vẻ rồi, còn con lại dỗ không nổi ạ…
Bách Hoài bất đắc dĩ trong lòng, cười cười rồi nhanh chóng bước lên xe, ngồi bên cạnh Giản Tùng Ý, muốn nắm tay nhưng lại bị hất ra, muốn ôm nhưng lại bị ăn một đấm.
Xong rồi, người ta không cho chạm vào.
Vừa định dỗ dành, Đường Thanh Thanh và ngài Giản lên xe.
Bách Hoài biết nếu như mình lại làm trò rating cao trước mặt ba mẹ của ai đó, khuya hôm nay ai đó nhất định sẽ không để cho mình chạm vào, cho nên chỉ có thể từ bỏ.
Thế nhưng chỉ có anh định làm người thôi. Đường Thanh Thanh giống như tìm lại được thú vui trêu con trai sau nhiều năm, ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu đưa ra một cái gương để soi mặt Giản Tùng Ý: “Con à, con coi đi, đẹp, thật đấy, mẹ không lừa con, chúng ta cũng không lừa con, bảo bối nhà mình đẹp ơi là đẹp luôn đó.”
“Mẹ!”
Mặc dù cũng không phải sĩ diện quá mức gì, thế nhưng tượng đài của một idol luôn được thả rắm cầu vồng* đã theo cậu nhiều năm, khắc sâu vào xương tủy rồi. Sóc nhỏ nghiêng người, cuộn mình lại, kéo chăn lên che kín đầu tóc của mình, không thèm để ý tới ai nữa.
*lời khen ngợi từ fans
Bách Hoài biết không thể tiếp tục đùa được nữa, vội vàng nói với bà: “Dì à, hôm qua Giản Tùng Ý hình như không nghỉ ngơi đủ, cứ để cho em ấy ngủ một lát đi.”
Ôi chao, lại có người bắt đầu đau lòng rồi này ba nó ơi…
Bà Đường làm động tác OK, quay người, đút nho cho ngài Giản ngồi ở ghế lái.
Xe chậm rãi chạy về phía Đông.
Thật ra lúc trước, đón năm mới tại biệt thự ven biển là truyền thống của cả hai nhà.
Chỉ là về sau gia trưởng của cả hai nhà tuổi dần lớn hơn, học sinh cũng nhiều hơn, vừa đến nghỉ lễ nếu không vội vã đi thị sát thì cũng vội vã đi thăm học sinh cũ, không theo cả nhà đi nghỉ lễ.
Rồi sau khi Ôn Chi Miên qua đời, Bách Hàn chuyển ra Bắc thành, không về nữa, vì thế mà dần dần từ ba người nhà họ Giản thành bốn người, cả nhà đi đâu cũng mang Bách Hoài theo cùng.
Vài năm trôi qua, Bách Hoài cũng đi mất, chỉ còn lại ba người như xưa.
Năm ngoái Đường Thanh Thanh còn nói không biết vì sao mấy năm nay thời gian trôi qua càng lúc càng lạnh lẽo nhạt nhòa, càng lúc càng không còn vui vẻ.
Bà là người thích náo nhiệt, cho nên năm nay Bách Hoài quay về khiến bà thật vui.
Đến khi tới nơi, đêm đã dần buông xuống.
Lúc Giản Tùng Ý được đánh thức, cậu phát hiện mình đang gối trên đùi Bách Hoài, đầu còn được anh xoa tới xoa lui, cậu ngay lập tức không vui, hất tay anh ra rồi ngồi dậy, mở cửa xe, đi phăng phăng vào trong biệt thự.
Bách Hoài nhúc nhích cái chân tê cứng của mình, trong lòng cười mắng một câu, đồ con sóc qua cầu rút ván rồi sau đó anh mới chậm rãi đi ra, mang theo hành lí đuổi theo cậu.
Cái đảo nhỏ này thật ra còn khá hoang sơ, được đồng chí lão Giản tiện tay mua lại với giá hời, lúc ấy giao thông còn khó khăn, diện tích đất được khai thác còn rất nhỏ. Ai ai cũng cảm thấy ông đầu tư thất bại rồi.
Sau đó dư luận lại phát hiện ra, người ta mua đảo không phải để đầu tư mà để sửa biệt thự cho mình ở.
Nghe nói phu nhân nhà họ Giản thời còn trẻ có giấc mơ sở hữu một căn phòng thủy tinh trên đảo nhỏ, khi mở mắt là có thể nhìn thấy biển rộng và mặt trời.
Cho nên Giản tổng bỏ ra ngàn vàng mua lại nơi này cũng chỉ là vì muốn thấy được nụ cười của vợ mình.
Sau khi cầu đã được nối thông, giá đất tăng lên gấp mấy chục lần, mọi người khuyên lão Giản bán kiếm lời nhưng lão Giản cũng chẳng bán. Đã không bán, ông còn đập tường của biệt thự, đổi tất cả thành cửa sổ thủy tinh sát đất thông minh thế hệ mới nhất.
Chỉ là vì khi mở mắt ra, có thể thấy biển và ánh nắng mặt trời giao hòa với nhau.
Bách Hoài nhìn căn biệt thự quen thuộc trong trí nhớ của mình, cúi đầu cười cười. Người ta có cha mẹ như thế chắn ở đằng trước, mình phỏng chừng còn phải cố gắng hơn nữa mới có thể khiến Giản Tùng Ý cảm thấy kết hôn với mình không thua thiệt.
Trong biệt thự tổng cộng có năm phòng, trước khi cả nhà đến đã cho người tới quét dọn sạch sẽ.
Đôi vợ chồng son ung dung chọn căn phòng Tổng thống.
Còn Giản Tùng Ý quen thuộc đi tới căn phòng nằm ở góc khuất nhất, tuy rằng căn phòng này nhỏ thế nhưng cách biển gần nhất, từ bé cậu đã thích chỗ này, mãi mà thành thói quen.
Bách Hoài cứ tự nhiên đi đằng sau cậu, Giản Tùng Ý dừng lại, quay người, nhìn anh bằng ánh mắt tóe lửa.
Bách Hoài nhướn mày: “Chẳng lẽ chúng ta không ngủ cùng nhau sao?”
“Ba mẹ tôi đang ở đây.”
“Chúng ta không phải chưa ngủ cùng nhau bao giờ, ba mẹ em biết hết chứ có phải không biết đâu?”
“Ngủ cùng nhau”, mấy chữ này có ý nghĩa đen tối quá rồi, ngay lập tức tai Giản Tùng Ý lại đỏ bừng lên.
“Hơn nữa mẹ em chỉ cho người dọn dẹp có hai căn phòng thôi. Nhưng nếu em không muốn thì tôi sẽ nói với dì ấy rằng em không cho tôi vào, để dì thu dọn thêm một phòng nữa.”
Nói cái rắm! Anh tính khơi từ chế nhạo này đến chế nhạo khác tàn nhẫn hơn cho tôi à?!
Giản Tùng Ý ý thức được bây giờ một nhà bốn mình, mình đã thành đứa con rơi tứ cố vô thân, cậu thở phì phì quay người, đi vào bên trong, đặt mông xuống bắt đầu chơi điện thoại.
Bách Hoài mở vali đựng hành lí, từ tốn lấy đồ ra, ở đây hai ba ngày cho nên đồ cũng không nhiều, chủ yếu là quần áo thay từ trong ra ngoài thôi.
Một mình Bách Hoài thu dọn đồ đạc, Giản Tùng Ý hơi chột dạ, trộm liếc mắt xem thử. Không liếc sẽ không lo, chỉ mới thoáng qua, cậu đã nhìn thấy một miếng vải màu đen quen quen trong tay Bách Hoài, ngay lập tức đồ ngốc này bật dậy, phóng người bình bịch như con tôm về phía anh, dùng tay giật lấy rồi giấu sau lưng.
“Anh lấy quần lót của tôi làm gì!”
“Mẹ em bảo thu dọn hành lí, em không làm thì chẳng lẽ tôi không làm giùm em sao?”
“…”
“Hay là em muốn một cái quần lót mặc ba ngày?”
“…”
“Hay là muốn mặc của tôi? Tôi không để tâm đâu, chỉ sợ em mặc thì có hơi lớn.”
“Lớn cái beep! Anh cái đồ không biết xấu hổ suốt ngày khoe mình lớn này!”
Tên này lại có thể cười nhạo mình không “lớn” bằng anh ư? Một tên Alpha so lớn nhỏ với một Omega, não có bị gì không vậy?!
Giản Tùng Ý biết mình lép vế nhưng tâm trí mê muội vẫn muốn mắng Bách Hoài, thế nhưng tay lại được anh siết chặt, anh cúi đầu nở nụ cười nhẹ: “Không phải chưa từng xem qua bao giờ, em xấu hổ gì chứ? Chúng mình là vợ chồng già mà.”
“Ai là vợ già chồng già với anh cơ, đặt câu cho cẩn thận, chúng ta mới quen nhau một tuần thôi.”
“Ừ, một tuần, ba lần.”
Bách Hoài không nói rõ, thế nhưng anh nói một tuần ba lần ý chỉ cái gì, Giản Tùng Ý hiểu rõ ngay.
Mà ba lần này mình lại là người có phản ứng trước, ậm ậm ừ ừ cho nên mới xảy ra những chuyện tiếp theo, bây giờ mình mắng Bách Hoài là t*ng trùng thượng não thì không phải đạo làm người cho lắm.
Giản đồ ngốc cũng chỉ có thể nhét quần lót của mình vào ngăn tủ, sầm mặt muốn đá đít Bách Hoài ra phòng khách.
Xô đẩy thế nào không biết, chỉ biết vừa mở cửa ra đã gặp ngài Giản và bà Đường.
Hai người đã thay quần áo xong, đẹp đẽ lộng lẫy tựa ngôi sao hạng A tham dự tuần lễ thời trang vậy.
Giản Tùng Ý có dự cảm không tốt: “Ba mẹ muốn làm gì vậy?”
Ngài Giản ôm lấy bà Đường: “Ba dẫn mẹ con đi ăn nhà hàng Pháp ở bên kia, xem hải đăng rồi khuya mới về.”
Giản Tùng Ý: “… Còn con thì sao?”
“Liên quan gì? Con tự tìm bạn trai mình mà chơi đi. Biết bao nhiêu năm mới có thể xua được con thỏ nhỏ nhà mi sang tay người khác, chẳng lẽ ba còn không được phép tranh thủ tận hưởng thế giới riêng của hai người với mẹ con sao? Con cũng lớn rồi, tự lo cho bản thân mình đi.”
Ngài Giản nói xong, vỗ vỗ bả vai của Bách Hoài, “Khổ cực tiểu Hoài rồi, nếu không được nữa thì hai đứa úp mì tôm ăn nhé, trong phòng bếp không thiếu thứ gì đâu.”
Giản Tùng Ý không biết nói gì, chua chát nhân sinh: “Con là con ruột của hai người sao? Nhà người ta có con thì tình cảm vợ chồng phai nhạt, còn nhà mình là có vợ chồng, phai nhạt tình cha con.”
Ngài Giản khoác áo bành tô cho bà Đường, cười nói: “Con thỏ nhỏ chết tiệt này, con có thể so sánh con với mẹ con ư? Không có cửa đâu.”
Giản Tùng Ý ăn cơm chó không nổi, đẩy hai người lên xe: “Được rồi được rồi, hai người đi tận hưởng thế giới của hai người đi, nhiều năm như vậy là con có lỗi với hai người, được chưa?”
Nói thì nói thế, trong lòng cậu vẫn vui mừng thay cho ba mẹ mình.
Quay người lại, cậu thấy Bách Hoài đang dựa trên cửa.
Giản Tiểu Tùng bật chế độ cảnh giác: “Gì đấy?”
Bách Hoài cười ám muội: “Bây giờ chúng ta cũng tận hưởng thế giới của hai người.”
“Xóa ghi âm chưa?”
“Không xóa.”
“À thế à.”
Giản Tùng Ý cười lạnh lùng, “Thế thì chúng ta hai người hai thế giới vậy.”
Nói xong cậu đóng cửa phòng cái rầm, tạo nên bức tường chắn, cuộn người trên sô pha, bắt đầu chơi PUBG.
Bình thường mà nói, theo tính tình của Bách Hoài, một giây sau là anh đã xuất hiện rồi.
Thế nhưng gà lẫn phao câu* ăn được mấy bận rồi mà vẫn không nghe được tiếng mở cửa đi vào, cậu bắt đầu thấy bất an.
*đại loại là ăn được khá nhiều mạng
Bách Hoài đâu?
Vừa định mở cửa gọi anh, cậu lại nhớ ra anh vẫn còn đang giữ bản ghi âm uy hiếp mình thế nên giả bộ lạnh lùng, vì thế vừa đứng lên lại đặt mông xuống lần nữa.
Một lần nữa mở vòng mới lên chơi.
Kết quả do không tập trung mà thua cay cú, rơi xuống đất đã thành hòm xanh*.
*ai chơi PUBG sẽ biết, người bị bắn chết sẽ thành hòm đồ có ánh sáng màu xanh.
Bách Hoài vẫn chưa xuất hiện.
Mở thêm ván nữa, lại rơi xuống thành hòm.
Bách Hoài vẫn không chịu xuất hiện.
Cậu ngước nhìn đồng hồ, mười giờ đêm rồi.
Giản Tùng Ý bắt đầu đứng ngồi không yên.
Không phải Bách Hoài giận mình chứ? Mình hôm nay hơi quá đáng có phải không? Hình như là hơi quá đáng thật rồi.
Mới vừa nghĩ phải quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của Bách Hoài, ngay sau đó mình đã uy hiếp anh rồi.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Giản Tùng Ý lấy mũ xuống, xoa xoa đầu, cảm giác xù xù của mái tóc ngắn nhắc nhở rằng cậu phải quan tâm nhiều hơn đến cảm nhận của Bách Hoài.
Một người đàn ông chân chính có thể cúi đầu vì tình yêu, thì cũng phải vì tình yêu mà bỏ đi cái tôi.
Không được, mình phải dỗ Bách Hoài thôi.
Giản Tùng Ý đứng dậy, mở cửa, một bóng người trong biệt thự cũng không có. Xung quanh trống trải, lạnh lẽo vô cùng.
Bách Hoài trốn rồi sao?
Giản Tùng Ý nhanh chân chạy ra ngoài, chẳng là chỉ mới quay đầu nhìn đã ngây ngẩn cả người.
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh là bờ biển dưới ánh trăng đêm. Màn đêm buông xuống chất chứa biết bao nhiêu ngôi sao như viên ngọc lấp lánh, chỉ cần lơ là là đã rơi xuống đáy biển, được hơi lạnh của nước hòa cùng với dòng thủy triều tình tứ đưa lên bờ cát.
Trong bóng đêm, mấy chữ được ghép lại thật lớn đang tỏa ra quầng sáng lung linh nhè nhẹ.
Giản Tùng Ý.
Sinh nhật vui vẻ.
Tôi yêu em.
Ánh nến trong suốt trải dài trên bãi cát.
Và Bách Hoài đứng giữa những ánh sao lấp lánh kia, cơ thể thon dài như cây ngọc đón gió, nhìn cậu, nở một nụ cười lấp lánh.
Gió đêm bám quanh sợi tóc, thổi phất phơ qua gương mặt anh, ánh nến hắt lên một tầng sáng mềm mỏng êm ái, đẹp đến động lòng.
Giản Tùng Ý đẩy cửa, đi ra ngoài, gió lạnh mang theo hơi mằn mặn của biển thổi thoáng qua gương mặt cậu, thoáng chốc chênh lệch nhiệt độ không khí khiến cậu lạnh thấu xương.
Thật là lạnh.
Ấm áp ở bên trong khiến cậu suýt chút nữa quên mất đây là đang giữa mùa đông lạnh giá.
Cho nên Bách Hoài ngu ngốc ở ngoài đây hai tiếng đồng hồ là vì muốn tạo cho mình một bất ngờ lớn như vậy sao…
Giản Tùng Ý bực, nhẹ trách một câu: “Lại bày vẽ gì nữa đây?!”
Mà giọng điệu mềm nhũn, chẳng hung hăng một tí nào.
Thực tế lòng đồ ngốc này đau muốn chết rồi…
Bách Hoài hiểu rất rõ cái đồ xanh vỏ đỏ ruột này, nở nụ cười, giang tay ra.
Giản Tùng Ý cúi đầu, bước từng bước chậm rãi đi tơi, đi tới trước mặt Bách Hoài của hắn rồi để anh khép hai tay lại, ôm mình vào lòng.
Bách Hoài cười khẽ: “Không phải em nói không xóa ghi âm thì sẽ không cho tôi chạm vào sao?”
Giản Tùng Ý vùng vẫy muốn né anh ra.
Bách Hoài kéo cậu về lại trong lòng mình: “Sao ác thế? Đầu tôi bị gió thổi đau hết cả rồi mà em cũng không cảm động à?”
“Em không phải Chu Lạc, anh có gây sức ép cũng bằng thừa.”
Giản Tùng Ý tuy bên ngoài tỏ vẻ ghét bỏ thế nhưng thực tế lại xót xa bạn trai mình.
“Muốn tặng quà sinh nhật đặc biệt cho bạn trai tôi, muốn người ấy có những giây phút lãng mạn nhất.”
“Vớ vẩn.”
“Nơi này có tất cả 1314 cốc đèn thủy tinh. Tôi chỉ ước một điềm lành, ước tôi có thể ở bên em cả đời, cũng ước cả đời này nụ cười vẫn luôn nở rộ trong ánh mắt em.”
Giản Tùng Ý mềm lòng, ghé vào ngực Bách Hoài: “Anh đừng tưởng làm vậy thì em sẽ tha thứ chuyện anh bẫy em.”
Bách Hoài xoa xoa đầu cậu: “Ừ, bạn trai tôi khó dỗ, tôi biết, cho nên tôi còn chuẩn bị hai món quà nữa, không biết có thể dỗ được em không. Em ngẩng đầu nhìn thử xem?”
Giản Tùng Ý ngẩng đầu.
Cậu phát hiện ra một chiếc máy chiếu đã được lắp ở bên bờ biển từ khi nào không biết.
Bách Hoài nhấn điều khiển xuống, màn sân khấu kéo sang hai bên, hình ảnh từ từ xuất hiện.
Giọng nền cũng chính là giọng của người quay phim, một giọng nam rất đỗi dịu dàng.
Trên màn hình là một búp bê trắng như sữa, xinh đẹp, phụng phà phụng phịu.
Người quay phim phát hiện ra điểm này chọc chọc khuôn mặt mềm mại kia: “Chà chà, tiểu Hoài nhà mình sao lại không biết cười nhỉ? Tiểu Hoài Hoài, cười một cái cho ba xem xem, ba sẽ dẫn con đi xem một người bạn nhỏ hơn con nha.”
Búp bê sữa mếu máo, lật người, lộ ra cái mông nhỏ.
Xem đến khúc này, Giản Tùng Ý nhịn không được mà cười khẽ: “Sao từ bé anh đã đáng ghét thế nhờ?”
Bách Hoài vỗ đầu đồ ngốc nghếch một cái: “Nhìn phần của em thật kĩ vào.”
Tầm mắt cậu quay lại trên màn hình, búp bê sữa kia tuy không chịu hợp tác thế nhưng cuối cùng vẫn bị bế lên, màn hình hơi rung rung, giống như được cầm theo đi từ phòng bệnh này đến phòng bệnh khác.
Cửa mở ra.
“Tiểu Vận, tôi dẫn Bách Hoài đến xem người bạn nhỏ kia nha.”
Trên màn hình là Đường Thanh Thanh lúc còn trẻ, trong lòng ôm một em bé, màn hình chiếu gần hơn, quay được hình dáng nhỏ bé trong lòng kia, hai mắt vẫn nhắm chặt, nhăn nheo, nhìn rất xấu.
Thế nhưng búp bê sữa không chịu hợp tác quay phim kia bỗng nhiên “A” một tiếng.
Rồi truyền tới âm thanh ngạc nhiên của người quay phim: “Này, cười rồi, tiểu Hoài Hoài cười rồi. Tiểu Hoài thích em trai này cho nên mới cười đúng không?”
Búp bê sữa: “A!”
Rồi vươn bàn tay nhỏ bé muốn sờ bé nhỏ bên cạnh.
Những người lớn ai cũng vui vẻ, vừa cười vừa dỗ: “Ngoan nào, em trai còn nhỏ, con không thể đụng vào, đụng vào là em khóc đấy. Sau này em lớn rồi thì con dẫn em đi chơi nha.”
Vui cười náo nhiệt, đoạn thời gian này đến đây ngừng lại.
Búp bê sữa giống như đã hơn một tuổi, ngồi trong cũi em bé phủ nệm êm, đối diện là một em bé tròn tròn, trắng trắng mềm mềm, bò qua bò lại. Hình như em nhỏ này muốn đứng lên, thế nhưng mới vừa đứng, chân hơi nhấc đã loạng choạng, bịch.
Cắn môi, lại đứng lên, nhấc chân, lại bịch, lăn qua lộn lại, quả cầu nhỏ đã nước mắt lưng tròng.
Rồi búp bê sữa hơn một tuổi ngồi đối diện thấy quả cầu nhỏ khóc đến nước mắt nhòe nhoẹt, tầm mười phút sau rồi cam chịu thả món đồ chơi trong tay, đứng lên, đi thẳng tới trước mặt cục kẹo sữa đang hưng hức kia, nói hai chữ: “Nhìn anh.”
Rồi đi quanh cũi em bé một vòng, đi vừa nhanh vừa vững vàng, đi xong còn quay đầu lại liếc quả cầu nhỏ kia một cái.
Lúc trước không ấn tượng lắm, thế nhưng một đoạn phim này khiến Giản Tùng Ý hồi tưởng lại chuyện xưa, bởi vì cậu từng bị mẹ thân yêu xem đi xem lại đoạn phim này rồi cười nghiêng cười ngả, nói mình ngay từ nhỏ đã có mệnh bị Bách Hoài bắt nạt.
Giản Tùng Ý nhớ ra, giận đến tím người: “Anh nói xem, sao lúc trước anh thiếu đòn thế? Không phải chỉ là biết đi sớm hơn em thôi sao? Khoe cái gì mà khoe? Đồ chết giẫm này!”
Bách Hoài không nghĩ tới việc Giản Tùng Ý còn ghi mối thù cỏn con này, cười rộ lên: “Tuy rằng đã lâu lắm rồi, tôi cũng không nhớ rõ khi ấy xảy ra chuyện gì, thế nhưng đối với sự hiểu biết về bản thân mình, tôi chắc chắn đây không phải là khoe khoang, tôi đây là đang dạy em tập đi đấy.”
“Rõ ràng ánh mắt đấy của anh là đang miệt thị!”
“Em có biết vì sao tôi không cận thị thế nhưng phải đeo kính không?”
“Anh giả vờ!”
“Tôi bị loạn thị nhẹ bẩm sinh.”
“…”
Bách Hoài cười khẽ: “Tôi nhớ ra có một quãng thời gian mỗi ngày em đều đánh nhau với tôi, rượt tôi chạy, thì ra là ghi thù từ lúc này. Giản Tùng Ý, em nói xem, em hiểu lầm tôi biết bao năm, bây giờ tính bồi thường tôi như thế nào đây?”
“…” Giản Tùng Ý đánh trống lảng sang chuyện khác, chỉ vào màn hình: “Anh nhìn đi, anh đánh em, lần này đừng có nói em hiểu nhầm anh đấy!”
Trên màn hình quả nhiên có hai đứa bé mặt mũi bầm dập, một đứa thấp thấp, tròn tròn, khóc hu hu: “Hu hu hu, tiểu Tùng không bao giờ… chơi với anh Bách Hoài nữa, anh Bách Hoài ghét tiểu Tùng, hức hức hu hu, tiểu Tùng buồn, hu hu hu…”
Khóc đến đáng thương cực kì, bà Đường cũng đau lòng con mình mà ôm thằng bé đi mất.
Chỉ còn lại một đứa bé cao hơn, gầy hơn, mím môi không nói lời nào.
Người quay phim thấp giọng hỏi, “Nói cho ba biết, sao con lại đánh nhau với tiểu Tùng?”
“…”
“Có phải ba đã dạy con rằng người lớn hỏi thì nhất định phải trả lời hay không, tiểu Hoài?”
Thanh âm ấy kiên nhẫn đầy nghiêm khắc.
Cậu bé mấp máy môi: “Tiểu Tùng nói muốn lấy con làm vợ, con không muốn.”
Người quay phim rõ ràng ngẩn người, rồi cúi đầu cười một tiếng: “Không phải con nói thích tiểu Tùng nhất sao? Vì sao lại không muốn chứ?”
“Bởi vì ba lớn nói lấy vợ là để bảo vệ vợ, thế nhưng con không muốn để tiểu Tùng bảo vệ con, con phải bảo vệ tiểu Tùng, cho nên con không muốn em ấy cưới con làm vợ.”
Người quay phim hướng máy quay về phía khác: “Thưa ngài, xin ngài giải thích cho tôi biết tại sao ngài lại nghiêm túc nói những chuyện người lớn cho một đứa con nít bốn tuổi thế hả?”
Người đàn ông ngồi trên ghế sa lông ngẩng đầu, cong môi cười cười: “Tôi cũng không nói sai, lấy vợ không phải là để bảo vệ vợ hay sao? Tiểu Hoài, giỏi lắm, đúng là như vậy, không hổ danh là con trai tôi.”
…
Giản Tùng Ý quay đầu liếc Bách Hoài: “Anh chỉ vì thế mà lúc đấy đánh cả em ư?”
“Em đừng có mà đạo lí, là em muốn đánh tôi, tôi đây là phòng vệ chính đáng.”
Giản Tùng Ý nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy…
“Chỉ có điều bị em đánh một trận cũng đáng, tốt xấu gì cũng cưới được em về tay tôi.”
Khuỷu tay của Giản Tùng Ý huých anh một cái: “Cút, em đâu có nói muốn kết hôn với anh đâu.”
“Tôi có ghi âm.”
“Anh còn dám nhắc tới bản ghi âm ư?!”
Giản Tùng Ý vừa muốn xù lông, Bách Hoài đã vội vàng cười cười rồi nhấn cậu xuống: “Được rồi được rồi, không ồn ào nữa, tiếp tục xem nào.”
“Hừ.”
Giản Tùng Ý hơi ngạc nhiên, rốt cuộc những video mà Bách Hoài quay này có nguồn gốc từ đâu, không biết còn bao nhiêu cái nữa cho nên quay đầu, tiếp tục xem.
Nội dung bên trong chủ yếu là ghi lại quãng đường Bách Hoài lớn lên, thế nhưng có lẽ bởi vì hai người như hình với bóng, như cá với nước cho nên từ lúc sơ sinh đến tận lúc năm tuổi, lần đầu tập đi, lần đầu tập nói, lần đầu tập vẽ, lần đầu đàn piano cũng đều được quay lại.
Người quay phim là vị Omega hòa nhã kia.
Chỉ là sau này lại đột nhiên thay đổi, thành bà Đường tiếp quản công việc này.
Giản Tùng Ý biết, năm đó là năm chú Ôn Chi Miên qua đời, bà Đường tiếp nhận sứ mệnh của chú, ghi lại sự trưởng thành của hai người bạn nhỏ.
Chỉ là ngày qua tháng lại, không biết vì sao người quay phim lại biến thành Bách Hoài, mà nội dung quay cũng dần dần từ lấy Bách Hoài làm trung tâm thành lấy Giản Tùng Ý làm trung tâm.
Mỗi một lần sinh nhật của Giản Tùng Ý, mỗi một lần đại hội thể dục thể thao, mỗi một lần thi hùng biện, mỗi một lần đoạt giải piano…
Và còn nhiều, nhiều nữa, ghi hết những mẩu ký ức ấu thơ của cậu vào trong những thước phim, để một ngày khi cậu đã là một thiếu niên rực rỡ kiêu ngạo như vầng thái dương, lặng lẽ đợi cậu ngoảnh lại nhìn…
Góc quay từng chút dịch chuyển lên từ độ cao ngang eo người lớn, rồi đến vai, cuối cùng là song song với nhau.
Bọn họ trưởng thành rồi.
Nhưng mà từ sáu tuổi đến mười bốn tuổi, tám năm này, nhân vật trong video cũng chỉ duy có một mình Giản Tùng Ý.
“Vì sao lại chỉ có mỗi em?”
“Em bé học mẫu giáo năm hai, lần đầu tiên tham gia đại hội thể dục, mẹ em cầm máy quay theo nhưng lại mang giày cao gót, chạy không kịp cho nên tôi đành phải thay bà ấy, sau này lại thành thói quen mất.”
Lúc này Giản Tùng Ý mới nhớ ra, ngoại trừ mẫu giáo thì lên cấp một Bách Hoài và mình đều không học chung trường nữa. Thế nhưng dù là bất kì hoạt động nào của mình, Bách Hoài vẫn chưa hề vắng mặt.
Chẳng trách…
Chẳng trách Bách Hoài rõ ràng không phải là một người ghét vận động, lần trước đại hội thể thao không ghi danh mà chỉ tình nguyện quay video, mà tất cả nội dung trong video hôm ấy đều là mình.
Đây là thói quen của anh, thói quen nhìn mình phá phách, nhìn mình vui cười, mà anh lúc nào cũng vẫn luôn cạnh bên để mắt tới.
Trong quãng đường mười mấy năm qua, mình chưa từng thiếu thốn một thứ gì, vật chất, thân tình, thiên phú, ngậm thìa vàng mà lớn cho nên không kiêng nể đâm chồi nảy lộc, mãi thành thói quen cho mình là cái rốn của vũ trụ.
Vì thế cậu chẳng để ý đến người nào đó rõ ràng tốt hơn mình rất nhiều, nhưng lúc nào cũng ở bên cạnh mình, dung túng cho mình, nhường nhịn mình hết mực.
Chưa một lần vắng mặt.
Bách Hoài nói bọn họ là vợ chồng già, cũng đâu sai…
Thật ra ngay cả chính bọn họ cũng không biết rõ, rốt cuộc là từ khi nào mình thích đối phương, sau đó yêu đối phương, trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nhau.
Giản Tùng Ý nhìn mình là nhân vật chính đang ồn ã vui cười trên màn hình, đột nhiên cảm giác đời mình sao mà trôi qua quá dễ dàng, quá như ý, quá may mắn.
Vì thế cho nên sau khi hết thảy những náo nhiệt kia dừng lại, khung cảnh đột nhiên trở nên trầm lặng cô đơn, khiến tim cậu bỗng đau nhè nhẹ.
Căn phòng trống không, người thiếu niên nhìn màn hình, cô độc mà dịu dàng.
“Giản Tùng Ý, hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của em, đây là sinh nhật đầu tiên của em mà tôi không ở cạnh. Tôi nhớ lúc trước có một lần tôi quên chúc em sinh nhật vui vẻ, thế là em giận tôi, khiến tôi phải dỗ lâu thật lâu, không biết lần này em có giận lâu hơn lần đấy không nữa. Thế nhưng em đừng giận, bởi vì tôi không ở bên dỗ em nữa rồi. Thật ra tôi vẫn muốn dỗ em như ngày ấy, thế nhưng Giản Tùng Ý, tôi thích em, em nói xem tôi phải làm sao bây giờ, tôi thích em.”
“Giản Tùng Ý, hôm nay là ngày giỗ của ba tôi, tôi về Nam Thành rồi nhịn không được lén đi xem em. Em cao hơn, xinh đẹp hơn, người Omega đưa nước cho em chắc là thích em lắm, tôi nhìn qua thấy tính tình cậu ấy cũng tốt. Tôi yên tâm rồi, cuối cùng cũng đã có người quan tâm em, em rồi sẽ tốt hơn khi không có tôi bên cạnh.”
“Giản Tùng Ý, hôm nay em mười sáu tuổi rồi, đã một năm trôi qua, hình như tôi không có nhớ em nhiều như vậy. Ừ, tôi không nhớ em.”
“Giản Tùng Ý, hôm nay em mười bảy tuổi rồi, thật ra tôi vẫn rất nhớ em.”
“Mấy hôm trước máy quay bị hư, thợ sửa nói là tôi đã xem quá nhiều, máy đã cũ lắm rồi, không cẩn thận nên cháy mất, sau này nên sử dụng hạn chế cho nên tôi không còn có thể xem mỗi ngày nữa. Cho nên có thể đây là lần cuối cùng tôi quay lại, những lời này có lẽ em sẽ mãi mãi không bao giờ nghe được, thế nhưng tôi vẫn muốn nói. Giản Tùng Ý, tôi thích em, tôi thích em lúc mười bốn tuổi, tôi thích em cả lúc mười lăm, lên mười sáu vẫn cứ là thích, bây giờ mười bảy thì vẫn chỉ có duy nhất em thôi. Tôi không biết phải đợi đến lúc bao nhiêu tuổi tôi mới có thể không thích em nữa.”
“Giản Tùng Ý, tôi nhớ em.”
…
Giản Tùng Ý thấy khóe mắt mình cay quá đỗi, cậu cúi đầu, thanh âm run rẩy: “Bờ biển gió lớn quá, thổi vào mắt rồi.”
Cậu không nhìn màn hình nữa, chỉ nghe thấy tiếng đàn Lương Chúc.
Chiếc máy quay đời cũ mà bà Đường tiếp nhận ngày đó thuộc về Bách Hoài, ba của anh để lại cho anh, anh không nỡ xem, không nỡ sử dụng, chỉ duy nhất lấy nó để ghi lại tất cả những thứ có liên quan tới Giản Tùng Ý.
Giản Tùng Ý cảm thấy Bách Hoài xấu bụng lắm, dám khiến mình khóc trong ngày sinh nhật.
Bách Hoài ôm lấy cậu, giúp cậu chắn gió Đông, kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích: “Giản Tùng Ý, chiếc máy quay này đã đi theo tôi rất nhiều năm, bởi vì tôi đã đánh mất rất nhiều thứ, nhiều thứ cũng quá ngắn ngủi, chỉ có cách ghi lại như thế này mới có thể chứng minh tôi từng có những thứ ấy trong tay. Mỗi một lần em nói thích, mỗi một lần em nói yêu, mỗi một lần chúng ta bên nhau, tôi vẫn luôn quý trọng từng giây phút một. Bình thường em rất bướng bỉnh, chưa từng nói câu gì dễ nghe, nhưng thật ra chỉ cần là em nói, tôi đều muốn nghe, đều muốn lưu trữ lại. Đôi khi nghe xong, trong lòng cũng vui lên rất nhiều. Cho nên em đừng bắt tôi xóa được không, tôi muốn giữ lại.”
Giản Tùng Ý dụi dụi khóe mắt: “Không xóa, sau này anh muốn nghe cái gì thì em đều cho anh ghi lại.”
“Vậy em xòe tay ra đi.”
Giản Tùng Ý ngoan ngoãn xòe tay ra.
Bách Hoài đặt lên bàn tay ấy một chùm chìa khóa: “Đây là món quà sinh nhật thứ ba của tôi.”
Giản Tùng Ý ngẩng đầu.
“Lần ở Bắc thành, căn nhà mà Bách Hàn dẫn chúng ta tới chính là nhà mà ba anh để lại cho anh, ông đã mua nó lúc còn học Đại học. Anh đã đi xem qua, nơi đó rất rộng, còn có ban công rất lớn, chỉ là hơi cũ. Mấy hôm nay anh đã vẽ lại bản vẽ, liên hệ với dì nhờ bà tìm người sửa sang lại nhà giúp.”
“Biết em thích làm tổ, tôi đã mua một chiếc giường vừa lớn vừa mềm. Biết em thích chơi bóng rổ, tôi đã đặt bên trong một trụ bóng rổ. Còn phòng làm việc, máy tính của hai chúng ta xếp cùng một chỗ, có thể chơi game cùng nhau. Nhà còn có tatami, em tha hồ mà lười biếng. Ban công lớn, tôi tham khảo qua rất nhiều loại hồng, tìm hạt giống hoa tốt nhất để gieo lên nơi ấy. Cứ mỗi sáng sớm sẽ em sẽ hái một đóa, tặng cho tôi, tôi sẽ hôn em rồi chúng ta cùng nhau đi học. Tôi biết nấu cơm thế nên tôi sẽ vỗ béo em, dù giặt đồ hay rửa chén, cứ để tôi.”
“Tôi cảm thấy sau này rồi chúng ta sẽ tốt hơn chúng ta bây giờ. Không cần hỗ trợ từ cha mẹ vẫn có thể có một quãng đời đáng nhớ, nhưng dù cho có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đưa cho em những điều tốt nhất mà tôi có. Chỉ cần tôi có, hết thảy của tôi đều là của em.”
“Cho nên Giản Tùng Ý à, em nói muốn kết hôn với tôi rồi, em đừng nghĩ lại nhé. Tôi thật sự thích em rất nhiều năm rồi, tôi muốn mỗi một ngày trôi qua của sau này đều có thể thích em.”
Có lẽ là gió trời lồng lộng…
Không biết bao nhiêu năm qua, Giản Tùng Ý quên mất cảm giác giọt nước nóng hổi rơi từ khóe mắt xuống là như thế nào.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại muốn khóc, có lẽ do mười mấy năm đầu đời này phải dùng cách thức bày tỏ nguyên thủy nhất, dùng thời gian; phải dùng phương thức trực tiếp nhất, cho cậu làm nhân vật chính trong cuộc đời của một người thì cậu mới cảm thấu.
Phải như thế, thì mới có một ngày cậu mới giật mình nhận ra, mới giật mình hiểu được mình đã ngu ngốc thế nào.
Cậu và Bách Hoài đã cùng nhau đi qua nhiều năm như thế…
Rõ ràng tuổi đời của cả hai vẫn còn rất trẻ, nhưng nhưng bên trong sinh mệnh của tuổi trẻ này, bao nhiêu yêu hận, đều do ông Tơ bà Nguyệt móc nối với nhau.
Mà Bách Hoài yêu cậu, thương cậu đến nhường ấy, anh cứ dịu dàng, trầm lặng, cứng đầu đi thương một người ngốc như thế.
Rõ ràng anh cũng chỉ là một thiếu niên bình thường, lại bởi vì không may mắn bằng mình cho nên đã sớm hiểu được nhân gian có nhiều cay đắng, mình hẳn là phải nên chia may mắn cho anh sớm hơn một chút chứ.
Giản Tùng Ý ngẩng đầu, hôn lên môi Bách Hoài, là một nụ hôn nồng nàn triền miên chưa từng có.
Trên bờ biển không người, sao trời lấp lánh, ngọn đèn lung linh, gió đêm thoang thoảng.
Tiếng chuông lúc nửa đêm vang lên, xa xa pháo hoa sáng bừng lên cả khoảng trời u tối.
“Bách Hoài, em yêu anh, em không biết em bắt đầu yêu anh từ khi nào, thế nhưng mười tám tuổi em yêu anh, mười chín tuổi em cũng sẽ yêu anh như vậy, từng ngày từng năm sau này, em vẫn cứ yêu anh.”
Giản Tùng Ý chưa bao giờ thốt lên một câu nói trịnh trọng chứa chan tình cảm như thế này.
Bách Hoài cúi đầu, đặt một nụ hôn sâu.
Yêu sớm luôn bị chỉ trích rằng đấy là bốc đồng, là ngớ ngẩn, là mong manh, không chịu nổi thương tổn.
Thế nhưng không ai có thể hiểu được, hai người vốn không yêu sớm, mà từ lúc sinh ra, cả hai linh hồn đã hòa điệu làm một.
꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖
Tôi trở lại rồi đây, truyện sẽ lên từ từ nha. Cảm ơn mọi người!!! (人 •͈ᴗ•͈)
Giản Tùng Ý vất vả lắm mới bước qua sang chấn cạo đầu, đang chuẩn bị chơi đùa với Bách Hoài nhằm quên hết xấu hổ đêm qua. Cuối cùng chơi sao mà chơi ra được một đoạn kí ức khiến cậu muốn thắt cổ tự tử.
Trước mặt gia trưởng thổ lộ tình cảm thì thôi đi.
Đã vậy còn dám uy hϊếp không cho kết hôn thì dắt người ta đi trốn?
Nhân cách thứ hai của mình làm đúng không?
Thật xấu hổ!
Còn có con cẩu Bách Hoài này nữa, dám ghi âm để lại bằng chứng, nhất định là muốn chọc quê mình, khiến mình xấu hổ đây.
Rác rưởi!
Cục rác bự!
Cẩu tâm cơ!
Giản Tiểu Tùng càng nghĩ càng xấu hổ, càng xấu hổ càng bực, thẹn quá hóa giận, nụ hôn bên môi ngay lập tức biến thành cắn cho một phát.
Một nhát cắn này khiến bờ môi nhạt màu của Bách Hoài đỏ bật lên.
Khóe môi anh truyền tới cảm giác đau nhói.
Bách Hoài bối rối, chắc sau này phải mua mấy túi hạt thông thật lớn, cho nhóc động vật gặm nhấm trong nhà này mài răng mới được, mài trên người mình thế này là hơi đau rồi.
Sao răng sắc thế nhỉ…
Nghĩ ngợi lan man, thế nhưng Bách Hoài vẫn ôm thật chặt không buông tay, dỗ dành: “Đấy là yêu thương chứ không phải giăng bẫy.”
“Không phải giăng bẫy thì là gì!” Tai Giản Tùng Ý giận đến mức đỏ bừng lên, “Anh nói xem, nếu không phải để bẫy tôi thì anh ghi âm lại làm gì? Anh dám dùng cách đối phó Bành Minh Hồng đi đối phó tôi sao? Tôi là kẻ thù hay là người yêu anh đấy?!”
“Là để làm kỉ niệm ngọt ngào.”
“Kỉ niệm cái rắm! Anh chính là đang muốn giữ lại để uy hiếp tôi, đừng tưởng tôi không biết!”
Giản Tùng Ý hung hăng hất tay Bách Hoài ra, muốn chộp lấy điện thoại.
Tay Bách Hoài dài hơn một chút, lại nhanh nhẹn hơn nên vươn tay lấy cái điện thoại, một tay nhấn Giản Tiểu Tùng không cho cậu cử động, một tay cầm điện thoại để ra chỗ nào đấy thật xa.
Giản Tùng Ý muốn cướp lại thế nhưng sự chênh lệch thể lực giữa Alpha và Omega cộng với 5cm chiều cao, Giản Tùng Ý vùng vẫy nửa ngày, mặt đỏ tai hồng nhưng cũng không thể nào rướn người lấy được cái điện thoại.
Cậu tức giận, đấm thùm thụp lên ngực Bách Hoài: “Đưa điện thoại đây! Xóa ghi âm đi!”
“Không thể xóa.”
“Phải xóa!”
Giản Tùng Ý xấu hổ, lồng lộn lên.
Bách Hoài nhấn đầu cậu xuống cho vừa tầm, chụt, hôn một cái: “Không xóa.”
“Xóa!”
Bẹp.
“Anh đừng có tưởng rằng hôn ông đây thì ông đây sẽ bỏ qua cho anh!”
Bẹp.
“Con mẹ nó anh…”
Bẹp.
“Đệt…”
Bẹp.
…
Hôn tới hôn lui lên cục tức của Giản Tùng Ý, hôn tới mức Sóc nhỏ muốn điên tiết cũng không thể điên được, em nhỏ chỉ có thể đạp Bách Hoài, thở phì phò đứng dậy từ trên người anh, hung thần ác sát chỉ tay vào Bách cẩu, dõng dạc tuyên bố: “Ngày nào anh còn không xóa thì ngày đó đừng hòng chạm vào tôi.”
Nói xong cậu đóng cửa phòng, đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, cửa lớn dưới lầu ngay lập tức mở ra, Đường nữ sĩ và ngài Giản đã về nhà, nghe thấy tiếng động trên lầu cho nên cả hai cùng nhau nhìn lên. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt đó là Bách Hoài đang lôi kéo một cậu thanh niên mặt mũi bảnh bao nhìn có hơi quen mắt, giống như đang dỗ cậu này vậy.
Sao Bách Hoài lại dây dưa với người lạ trong nhà mình? Tiểu Ý đâu rồi?
Bà Đường thấy lạ nhưng không mất lịch sự, cười khẽ: “Tiểu Hoài, con dẫn bạn tới chơi nhà à? Tiểu Ý đâu rồi?”
“…”
Im lặng.
Giản Tùng Ý tuyệt vọng, thảng thốt kêu lên một tiếng chí tử: “Mẹ!”
Một tiếng “Mẹ!” vang lên, Đường nữ sĩ hơi ngẩn người, nhìn thẳng vào cậu rồi sau đó “Phụt!” một tiếng, tựa đầu vào người ngài Giản, cười đến run rẩy: “Ha ha ha ha ha…”
Ngài Giản ôm bà Đường, ngẩng đầu nhìn Giản Tùng Ý, nhịn cười: “Đúng đấy, nhìn thật mát mẻ, rất thích hợp với xu hướng mùa Đông.”
Sau khi Giản Tùng Ý cắt tóc xong vẫn còn chưa tự soi gương lại, đẹp hay không đẹp thì cũng chỉ nghe Bách Hoài nói, bây giờ nhìn thấy phản ứng của cha mẹ mình, cậu đinh ninh cái kiểu tóc này xấu không chịu được.
Bách Hoài rác rưởi, chắc chắn kêu ông thợ kia cắt cho mình một kiểu đầu chó táp, còn dám lừa mình là đẹp lắm, nói yêu mình mà muốn mình làm trò cười cho thiên hạ à?!
Giản Tùng Ý thẹn quá hóa giận, thở hổn hển, tung cửa đi vào, rồi đóng cửa cái rầm.
Bà Đường đứng ở dưới lầu cười đến không thở ra hơi, vừa cười vừa nói: “Được rồi, mẹ không cười nữa, con mau xuống đây, chúng ta đi thôi. Tiểu Hoài, con xếp đồ xong chưa?”
“Vâng, dọn xong rồi.”
“OK, con xách tiểu Ý xuống, đừng để cho nó la hét, nếu không cứ đánh ngất nhét vào cốp xe, không thì không kịp đến đó vào tối nay đâu.”
Giản Tùng Ý không cho Bách Hoài ôm, tự mình đi ra: “Mẹ, mình đi đón năm mới ngoài biển thì mẹ mang theo Bách Hoài làm gì?”
“Không phải con làm ầm lên muốn kết hôn với Bách Hoài ư, nếu mà kết hôn thì chúng ta là người một nhà rồi, đương nhiên phải cùng nhau đón năm mới chứ.”
“…”
Giản Tùng Ý lại không thể mắng mẹ mình như mắng Bách Hoài được, cho nên nghẹn một bụng lửa giận, thở hổn hển chụp cái mũ lên đầu, quấn khăn quàng cổ rồi đi phăng phăng xuống lầu.
Ra ngoài, lên xe, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Bách Hoài nhìn cái mũ màu xanh bơ kia, biết đồ ngốc này cố ý, vừa tức vừa buồn cười, đi về phòng rồi xách va li xuống.
Lúc ra cửa, mẹ thân yêu của ai đó vẫn chưa dứt được cười, vừa đi vừa nói: “Tiểu Hoài, con mau lên xe dỗ nó đi, đừng để nó giận. Thật ra kiểu tóc mới đẹp lắm, dì cũng chỉ muốn đùa nó một chút, nhìn biểu hiện của nó dì thấy vui lắm.”
Vâng, dì thì vui vẻ rồi, còn con lại dỗ không nổi ạ…
Bách Hoài bất đắc dĩ trong lòng, cười cười rồi nhanh chóng bước lên xe, ngồi bên cạnh Giản Tùng Ý, muốn nắm tay nhưng lại bị hất ra, muốn ôm nhưng lại bị ăn một đấm.
Xong rồi, người ta không cho chạm vào.
Vừa định dỗ dành, Đường Thanh Thanh và ngài Giản lên xe.
Bách Hoài biết nếu như mình lại làm trò rating cao trước mặt ba mẹ của ai đó, khuya hôm nay ai đó nhất định sẽ không để cho mình chạm vào, cho nên chỉ có thể từ bỏ.
Thế nhưng chỉ có anh định làm người thôi. Đường Thanh Thanh giống như tìm lại được thú vui trêu con trai sau nhiều năm, ngồi ở ghế lái phụ, quay đầu đưa ra một cái gương để soi mặt Giản Tùng Ý: “Con à, con coi đi, đẹp, thật đấy, mẹ không lừa con, chúng ta cũng không lừa con, bảo bối nhà mình đẹp ơi là đẹp luôn đó.”
“Mẹ!”
Mặc dù cũng không phải sĩ diện quá mức gì, thế nhưng tượng đài của một idol luôn được thả rắm cầu vồng* đã theo cậu nhiều năm, khắc sâu vào xương tủy rồi. Sóc nhỏ nghiêng người, cuộn mình lại, kéo chăn lên che kín đầu tóc của mình, không thèm để ý tới ai nữa.
*lời khen ngợi từ fans
Bách Hoài biết không thể tiếp tục đùa được nữa, vội vàng nói với bà: “Dì à, hôm qua Giản Tùng Ý hình như không nghỉ ngơi đủ, cứ để cho em ấy ngủ một lát đi.”
Ôi chao, lại có người bắt đầu đau lòng rồi này ba nó ơi…
Bà Đường làm động tác OK, quay người, đút nho cho ngài Giản ngồi ở ghế lái.
Xe chậm rãi chạy về phía Đông.
Thật ra lúc trước, đón năm mới tại biệt thự ven biển là truyền thống của cả hai nhà.
Chỉ là về sau gia trưởng của cả hai nhà tuổi dần lớn hơn, học sinh cũng nhiều hơn, vừa đến nghỉ lễ nếu không vội vã đi thị sát thì cũng vội vã đi thăm học sinh cũ, không theo cả nhà đi nghỉ lễ.
Rồi sau khi Ôn Chi Miên qua đời, Bách Hàn chuyển ra Bắc thành, không về nữa, vì thế mà dần dần từ ba người nhà họ Giản thành bốn người, cả nhà đi đâu cũng mang Bách Hoài theo cùng.
Vài năm trôi qua, Bách Hoài cũng đi mất, chỉ còn lại ba người như xưa.
Năm ngoái Đường Thanh Thanh còn nói không biết vì sao mấy năm nay thời gian trôi qua càng lúc càng lạnh lẽo nhạt nhòa, càng lúc càng không còn vui vẻ.
Bà là người thích náo nhiệt, cho nên năm nay Bách Hoài quay về khiến bà thật vui.
Đến khi tới nơi, đêm đã dần buông xuống.
Lúc Giản Tùng Ý được đánh thức, cậu phát hiện mình đang gối trên đùi Bách Hoài, đầu còn được anh xoa tới xoa lui, cậu ngay lập tức không vui, hất tay anh ra rồi ngồi dậy, mở cửa xe, đi phăng phăng vào trong biệt thự.
Bách Hoài nhúc nhích cái chân tê cứng của mình, trong lòng cười mắng một câu, đồ con sóc qua cầu rút ván rồi sau đó anh mới chậm rãi đi ra, mang theo hành lí đuổi theo cậu.
Cái đảo nhỏ này thật ra còn khá hoang sơ, được đồng chí lão Giản tiện tay mua lại với giá hời, lúc ấy giao thông còn khó khăn, diện tích đất được khai thác còn rất nhỏ. Ai ai cũng cảm thấy ông đầu tư thất bại rồi.
Sau đó dư luận lại phát hiện ra, người ta mua đảo không phải để đầu tư mà để sửa biệt thự cho mình ở.
Nghe nói phu nhân nhà họ Giản thời còn trẻ có giấc mơ sở hữu một căn phòng thủy tinh trên đảo nhỏ, khi mở mắt là có thể nhìn thấy biển rộng và mặt trời.
Cho nên Giản tổng bỏ ra ngàn vàng mua lại nơi này cũng chỉ là vì muốn thấy được nụ cười của vợ mình.
Sau khi cầu đã được nối thông, giá đất tăng lên gấp mấy chục lần, mọi người khuyên lão Giản bán kiếm lời nhưng lão Giản cũng chẳng bán. Đã không bán, ông còn đập tường của biệt thự, đổi tất cả thành cửa sổ thủy tinh sát đất thông minh thế hệ mới nhất.
Chỉ là vì khi mở mắt ra, có thể thấy biển và ánh nắng mặt trời giao hòa với nhau.
Bách Hoài nhìn căn biệt thự quen thuộc trong trí nhớ của mình, cúi đầu cười cười. Người ta có cha mẹ như thế chắn ở đằng trước, mình phỏng chừng còn phải cố gắng hơn nữa mới có thể khiến Giản Tùng Ý cảm thấy kết hôn với mình không thua thiệt.
Trong biệt thự tổng cộng có năm phòng, trước khi cả nhà đến đã cho người tới quét dọn sạch sẽ.
Đôi vợ chồng son ung dung chọn căn phòng Tổng thống.
Còn Giản Tùng Ý quen thuộc đi tới căn phòng nằm ở góc khuất nhất, tuy rằng căn phòng này nhỏ thế nhưng cách biển gần nhất, từ bé cậu đã thích chỗ này, mãi mà thành thói quen.
Bách Hoài cứ tự nhiên đi đằng sau cậu, Giản Tùng Ý dừng lại, quay người, nhìn anh bằng ánh mắt tóe lửa.
Bách Hoài nhướn mày: “Chẳng lẽ chúng ta không ngủ cùng nhau sao?”
“Ba mẹ tôi đang ở đây.”
“Chúng ta không phải chưa ngủ cùng nhau bao giờ, ba mẹ em biết hết chứ có phải không biết đâu?”
“Ngủ cùng nhau”, mấy chữ này có ý nghĩa đen tối quá rồi, ngay lập tức tai Giản Tùng Ý lại đỏ bừng lên.
“Hơn nữa mẹ em chỉ cho người dọn dẹp có hai căn phòng thôi. Nhưng nếu em không muốn thì tôi sẽ nói với dì ấy rằng em không cho tôi vào, để dì thu dọn thêm một phòng nữa.”
Nói cái rắm! Anh tính khơi từ chế nhạo này đến chế nhạo khác tàn nhẫn hơn cho tôi à?!
Giản Tùng Ý ý thức được bây giờ một nhà bốn mình, mình đã thành đứa con rơi tứ cố vô thân, cậu thở phì phì quay người, đi vào bên trong, đặt mông xuống bắt đầu chơi điện thoại.
Bách Hoài mở vali đựng hành lí, từ tốn lấy đồ ra, ở đây hai ba ngày cho nên đồ cũng không nhiều, chủ yếu là quần áo thay từ trong ra ngoài thôi.
Một mình Bách Hoài thu dọn đồ đạc, Giản Tùng Ý hơi chột dạ, trộm liếc mắt xem thử. Không liếc sẽ không lo, chỉ mới thoáng qua, cậu đã nhìn thấy một miếng vải màu đen quen quen trong tay Bách Hoài, ngay lập tức đồ ngốc này bật dậy, phóng người bình bịch như con tôm về phía anh, dùng tay giật lấy rồi giấu sau lưng.
“Anh lấy quần lót của tôi làm gì!”
“Mẹ em bảo thu dọn hành lí, em không làm thì chẳng lẽ tôi không làm giùm em sao?”
“…”
“Hay là em muốn một cái quần lót mặc ba ngày?”
“…”
“Hay là muốn mặc của tôi? Tôi không để tâm đâu, chỉ sợ em mặc thì có hơi lớn.”
“Lớn cái beep! Anh cái đồ không biết xấu hổ suốt ngày khoe mình lớn này!”
Tên này lại có thể cười nhạo mình không “lớn” bằng anh ư? Một tên Alpha so lớn nhỏ với một Omega, não có bị gì không vậy?!
Giản Tùng Ý biết mình lép vế nhưng tâm trí mê muội vẫn muốn mắng Bách Hoài, thế nhưng tay lại được anh siết chặt, anh cúi đầu nở nụ cười nhẹ: “Không phải chưa từng xem qua bao giờ, em xấu hổ gì chứ? Chúng mình là vợ chồng già mà.”
“Ai là vợ già chồng già với anh cơ, đặt câu cho cẩn thận, chúng ta mới quen nhau một tuần thôi.”
“Ừ, một tuần, ba lần.”
Bách Hoài không nói rõ, thế nhưng anh nói một tuần ba lần ý chỉ cái gì, Giản Tùng Ý hiểu rõ ngay.
Mà ba lần này mình lại là người có phản ứng trước, ậm ậm ừ ừ cho nên mới xảy ra những chuyện tiếp theo, bây giờ mình mắng Bách Hoài là t*ng trùng thượng não thì không phải đạo làm người cho lắm.
Giản đồ ngốc cũng chỉ có thể nhét quần lót của mình vào ngăn tủ, sầm mặt muốn đá đít Bách Hoài ra phòng khách.
Xô đẩy thế nào không biết, chỉ biết vừa mở cửa ra đã gặp ngài Giản và bà Đường.
Hai người đã thay quần áo xong, đẹp đẽ lộng lẫy tựa ngôi sao hạng A tham dự tuần lễ thời trang vậy.
Giản Tùng Ý có dự cảm không tốt: “Ba mẹ muốn làm gì vậy?”
Ngài Giản ôm lấy bà Đường: “Ba dẫn mẹ con đi ăn nhà hàng Pháp ở bên kia, xem hải đăng rồi khuya mới về.”
Giản Tùng Ý: “… Còn con thì sao?”
“Liên quan gì? Con tự tìm bạn trai mình mà chơi đi. Biết bao nhiêu năm mới có thể xua được con thỏ nhỏ nhà mi sang tay người khác, chẳng lẽ ba còn không được phép tranh thủ tận hưởng thế giới riêng của hai người với mẹ con sao? Con cũng lớn rồi, tự lo cho bản thân mình đi.”
Ngài Giản nói xong, vỗ vỗ bả vai của Bách Hoài, “Khổ cực tiểu Hoài rồi, nếu không được nữa thì hai đứa úp mì tôm ăn nhé, trong phòng bếp không thiếu thứ gì đâu.”
Giản Tùng Ý không biết nói gì, chua chát nhân sinh: “Con là con ruột của hai người sao? Nhà người ta có con thì tình cảm vợ chồng phai nhạt, còn nhà mình là có vợ chồng, phai nhạt tình cha con.”
Ngài Giản khoác áo bành tô cho bà Đường, cười nói: “Con thỏ nhỏ chết tiệt này, con có thể so sánh con với mẹ con ư? Không có cửa đâu.”
Giản Tùng Ý ăn cơm chó không nổi, đẩy hai người lên xe: “Được rồi được rồi, hai người đi tận hưởng thế giới của hai người đi, nhiều năm như vậy là con có lỗi với hai người, được chưa?”
Nói thì nói thế, trong lòng cậu vẫn vui mừng thay cho ba mẹ mình.
Quay người lại, cậu thấy Bách Hoài đang dựa trên cửa.
Giản Tiểu Tùng bật chế độ cảnh giác: “Gì đấy?”
Bách Hoài cười ám muội: “Bây giờ chúng ta cũng tận hưởng thế giới của hai người.”
“Xóa ghi âm chưa?”
“Không xóa.”
“À thế à.”
Giản Tùng Ý cười lạnh lùng, “Thế thì chúng ta hai người hai thế giới vậy.”
Nói xong cậu đóng cửa phòng cái rầm, tạo nên bức tường chắn, cuộn người trên sô pha, bắt đầu chơi PUBG.
Bình thường mà nói, theo tính tình của Bách Hoài, một giây sau là anh đã xuất hiện rồi.
Thế nhưng gà lẫn phao câu* ăn được mấy bận rồi mà vẫn không nghe được tiếng mở cửa đi vào, cậu bắt đầu thấy bất an.
*đại loại là ăn được khá nhiều mạng
Bách Hoài đâu?
Vừa định mở cửa gọi anh, cậu lại nhớ ra anh vẫn còn đang giữ bản ghi âm uy hiếp mình thế nên giả bộ lạnh lùng, vì thế vừa đứng lên lại đặt mông xuống lần nữa.
Một lần nữa mở vòng mới lên chơi.
Kết quả do không tập trung mà thua cay cú, rơi xuống đất đã thành hòm xanh*.
*ai chơi PUBG sẽ biết, người bị bắn chết sẽ thành hòm đồ có ánh sáng màu xanh.
Bách Hoài vẫn chưa xuất hiện.
Mở thêm ván nữa, lại rơi xuống thành hòm.
Bách Hoài vẫn không chịu xuất hiện.
Cậu ngước nhìn đồng hồ, mười giờ đêm rồi.
Giản Tùng Ý bắt đầu đứng ngồi không yên.
Không phải Bách Hoài giận mình chứ? Mình hôm nay hơi quá đáng có phải không? Hình như là hơi quá đáng thật rồi.
Mới vừa nghĩ phải quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của Bách Hoài, ngay sau đó mình đã uy hiếp anh rồi.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Giản Tùng Ý lấy mũ xuống, xoa xoa đầu, cảm giác xù xù của mái tóc ngắn nhắc nhở rằng cậu phải quan tâm nhiều hơn đến cảm nhận của Bách Hoài.
Một người đàn ông chân chính có thể cúi đầu vì tình yêu, thì cũng phải vì tình yêu mà bỏ đi cái tôi.
Không được, mình phải dỗ Bách Hoài thôi.
Giản Tùng Ý đứng dậy, mở cửa, một bóng người trong biệt thự cũng không có. Xung quanh trống trải, lạnh lẽo vô cùng.
Bách Hoài trốn rồi sao?
Giản Tùng Ý nhanh chân chạy ra ngoài, chẳng là chỉ mới quay đầu nhìn đã ngây ngẩn cả người.
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh là bờ biển dưới ánh trăng đêm. Màn đêm buông xuống chất chứa biết bao nhiêu ngôi sao như viên ngọc lấp lánh, chỉ cần lơ là là đã rơi xuống đáy biển, được hơi lạnh của nước hòa cùng với dòng thủy triều tình tứ đưa lên bờ cát.
Trong bóng đêm, mấy chữ được ghép lại thật lớn đang tỏa ra quầng sáng lung linh nhè nhẹ.
Giản Tùng Ý.
Sinh nhật vui vẻ.
Tôi yêu em.
Ánh nến trong suốt trải dài trên bãi cát.
Và Bách Hoài đứng giữa những ánh sao lấp lánh kia, cơ thể thon dài như cây ngọc đón gió, nhìn cậu, nở một nụ cười lấp lánh.
Gió đêm bám quanh sợi tóc, thổi phất phơ qua gương mặt anh, ánh nến hắt lên một tầng sáng mềm mỏng êm ái, đẹp đến động lòng.
Giản Tùng Ý đẩy cửa, đi ra ngoài, gió lạnh mang theo hơi mằn mặn của biển thổi thoáng qua gương mặt cậu, thoáng chốc chênh lệch nhiệt độ không khí khiến cậu lạnh thấu xương.
Thật là lạnh.
Ấm áp ở bên trong khiến cậu suýt chút nữa quên mất đây là đang giữa mùa đông lạnh giá.
Cho nên Bách Hoài ngu ngốc ở ngoài đây hai tiếng đồng hồ là vì muốn tạo cho mình một bất ngờ lớn như vậy sao…
Giản Tùng Ý bực, nhẹ trách một câu: “Lại bày vẽ gì nữa đây?!”
Mà giọng điệu mềm nhũn, chẳng hung hăng một tí nào.
Thực tế lòng đồ ngốc này đau muốn chết rồi…
Bách Hoài hiểu rất rõ cái đồ xanh vỏ đỏ ruột này, nở nụ cười, giang tay ra.
Giản Tùng Ý cúi đầu, bước từng bước chậm rãi đi tơi, đi tới trước mặt Bách Hoài của hắn rồi để anh khép hai tay lại, ôm mình vào lòng.
Bách Hoài cười khẽ: “Không phải em nói không xóa ghi âm thì sẽ không cho tôi chạm vào sao?”
Giản Tùng Ý vùng vẫy muốn né anh ra.
Bách Hoài kéo cậu về lại trong lòng mình: “Sao ác thế? Đầu tôi bị gió thổi đau hết cả rồi mà em cũng không cảm động à?”
“Em không phải Chu Lạc, anh có gây sức ép cũng bằng thừa.”
Giản Tùng Ý tuy bên ngoài tỏ vẻ ghét bỏ thế nhưng thực tế lại xót xa bạn trai mình.
“Muốn tặng quà sinh nhật đặc biệt cho bạn trai tôi, muốn người ấy có những giây phút lãng mạn nhất.”
“Vớ vẩn.”
“Nơi này có tất cả 1314 cốc đèn thủy tinh. Tôi chỉ ước một điềm lành, ước tôi có thể ở bên em cả đời, cũng ước cả đời này nụ cười vẫn luôn nở rộ trong ánh mắt em.”
Giản Tùng Ý mềm lòng, ghé vào ngực Bách Hoài: “Anh đừng tưởng làm vậy thì em sẽ tha thứ chuyện anh bẫy em.”
Bách Hoài xoa xoa đầu cậu: “Ừ, bạn trai tôi khó dỗ, tôi biết, cho nên tôi còn chuẩn bị hai món quà nữa, không biết có thể dỗ được em không. Em ngẩng đầu nhìn thử xem?”
Giản Tùng Ý ngẩng đầu.
Cậu phát hiện ra một chiếc máy chiếu đã được lắp ở bên bờ biển từ khi nào không biết.
Bách Hoài nhấn điều khiển xuống, màn sân khấu kéo sang hai bên, hình ảnh từ từ xuất hiện.
Giọng nền cũng chính là giọng của người quay phim, một giọng nam rất đỗi dịu dàng.
Trên màn hình là một búp bê trắng như sữa, xinh đẹp, phụng phà phụng phịu.
Người quay phim phát hiện ra điểm này chọc chọc khuôn mặt mềm mại kia: “Chà chà, tiểu Hoài nhà mình sao lại không biết cười nhỉ? Tiểu Hoài Hoài, cười một cái cho ba xem xem, ba sẽ dẫn con đi xem một người bạn nhỏ hơn con nha.”
Búp bê sữa mếu máo, lật người, lộ ra cái mông nhỏ.
Xem đến khúc này, Giản Tùng Ý nhịn không được mà cười khẽ: “Sao từ bé anh đã đáng ghét thế nhờ?”
Bách Hoài vỗ đầu đồ ngốc nghếch một cái: “Nhìn phần của em thật kĩ vào.”
Tầm mắt cậu quay lại trên màn hình, búp bê sữa kia tuy không chịu hợp tác thế nhưng cuối cùng vẫn bị bế lên, màn hình hơi rung rung, giống như được cầm theo đi từ phòng bệnh này đến phòng bệnh khác.
Cửa mở ra.
“Tiểu Vận, tôi dẫn Bách Hoài đến xem người bạn nhỏ kia nha.”
Trên màn hình là Đường Thanh Thanh lúc còn trẻ, trong lòng ôm một em bé, màn hình chiếu gần hơn, quay được hình dáng nhỏ bé trong lòng kia, hai mắt vẫn nhắm chặt, nhăn nheo, nhìn rất xấu.
Thế nhưng búp bê sữa không chịu hợp tác quay phim kia bỗng nhiên “A” một tiếng.
Rồi truyền tới âm thanh ngạc nhiên của người quay phim: “Này, cười rồi, tiểu Hoài Hoài cười rồi. Tiểu Hoài thích em trai này cho nên mới cười đúng không?”
Búp bê sữa: “A!”
Rồi vươn bàn tay nhỏ bé muốn sờ bé nhỏ bên cạnh.
Những người lớn ai cũng vui vẻ, vừa cười vừa dỗ: “Ngoan nào, em trai còn nhỏ, con không thể đụng vào, đụng vào là em khóc đấy. Sau này em lớn rồi thì con dẫn em đi chơi nha.”
Vui cười náo nhiệt, đoạn thời gian này đến đây ngừng lại.
Búp bê sữa giống như đã hơn một tuổi, ngồi trong cũi em bé phủ nệm êm, đối diện là một em bé tròn tròn, trắng trắng mềm mềm, bò qua bò lại. Hình như em nhỏ này muốn đứng lên, thế nhưng mới vừa đứng, chân hơi nhấc đã loạng choạng, bịch.
Cắn môi, lại đứng lên, nhấc chân, lại bịch, lăn qua lộn lại, quả cầu nhỏ đã nước mắt lưng tròng.
Rồi búp bê sữa hơn một tuổi ngồi đối diện thấy quả cầu nhỏ khóc đến nước mắt nhòe nhoẹt, tầm mười phút sau rồi cam chịu thả món đồ chơi trong tay, đứng lên, đi thẳng tới trước mặt cục kẹo sữa đang hưng hức kia, nói hai chữ: “Nhìn anh.”
Rồi đi quanh cũi em bé một vòng, đi vừa nhanh vừa vững vàng, đi xong còn quay đầu lại liếc quả cầu nhỏ kia một cái.
Lúc trước không ấn tượng lắm, thế nhưng một đoạn phim này khiến Giản Tùng Ý hồi tưởng lại chuyện xưa, bởi vì cậu từng bị mẹ thân yêu xem đi xem lại đoạn phim này rồi cười nghiêng cười ngả, nói mình ngay từ nhỏ đã có mệnh bị Bách Hoài bắt nạt.
Giản Tùng Ý nhớ ra, giận đến tím người: “Anh nói xem, sao lúc trước anh thiếu đòn thế? Không phải chỉ là biết đi sớm hơn em thôi sao? Khoe cái gì mà khoe? Đồ chết giẫm này!”
Bách Hoài không nghĩ tới việc Giản Tùng Ý còn ghi mối thù cỏn con này, cười rộ lên: “Tuy rằng đã lâu lắm rồi, tôi cũng không nhớ rõ khi ấy xảy ra chuyện gì, thế nhưng đối với sự hiểu biết về bản thân mình, tôi chắc chắn đây không phải là khoe khoang, tôi đây là đang dạy em tập đi đấy.”
“Rõ ràng ánh mắt đấy của anh là đang miệt thị!”
“Em có biết vì sao tôi không cận thị thế nhưng phải đeo kính không?”
“Anh giả vờ!”
“Tôi bị loạn thị nhẹ bẩm sinh.”
“…”
Bách Hoài cười khẽ: “Tôi nhớ ra có một quãng thời gian mỗi ngày em đều đánh nhau với tôi, rượt tôi chạy, thì ra là ghi thù từ lúc này. Giản Tùng Ý, em nói xem, em hiểu lầm tôi biết bao năm, bây giờ tính bồi thường tôi như thế nào đây?”
“…” Giản Tùng Ý đánh trống lảng sang chuyện khác, chỉ vào màn hình: “Anh nhìn đi, anh đánh em, lần này đừng có nói em hiểu nhầm anh đấy!”
Trên màn hình quả nhiên có hai đứa bé mặt mũi bầm dập, một đứa thấp thấp, tròn tròn, khóc hu hu: “Hu hu hu, tiểu Tùng không bao giờ… chơi với anh Bách Hoài nữa, anh Bách Hoài ghét tiểu Tùng, hức hức hu hu, tiểu Tùng buồn, hu hu hu…”
Khóc đến đáng thương cực kì, bà Đường cũng đau lòng con mình mà ôm thằng bé đi mất.
Chỉ còn lại một đứa bé cao hơn, gầy hơn, mím môi không nói lời nào.
Người quay phim thấp giọng hỏi, “Nói cho ba biết, sao con lại đánh nhau với tiểu Tùng?”
“…”
“Có phải ba đã dạy con rằng người lớn hỏi thì nhất định phải trả lời hay không, tiểu Hoài?”
Thanh âm ấy kiên nhẫn đầy nghiêm khắc.
Cậu bé mấp máy môi: “Tiểu Tùng nói muốn lấy con làm vợ, con không muốn.”
Người quay phim rõ ràng ngẩn người, rồi cúi đầu cười một tiếng: “Không phải con nói thích tiểu Tùng nhất sao? Vì sao lại không muốn chứ?”
“Bởi vì ba lớn nói lấy vợ là để bảo vệ vợ, thế nhưng con không muốn để tiểu Tùng bảo vệ con, con phải bảo vệ tiểu Tùng, cho nên con không muốn em ấy cưới con làm vợ.”
Người quay phim hướng máy quay về phía khác: “Thưa ngài, xin ngài giải thích cho tôi biết tại sao ngài lại nghiêm túc nói những chuyện người lớn cho một đứa con nít bốn tuổi thế hả?”
Người đàn ông ngồi trên ghế sa lông ngẩng đầu, cong môi cười cười: “Tôi cũng không nói sai, lấy vợ không phải là để bảo vệ vợ hay sao? Tiểu Hoài, giỏi lắm, đúng là như vậy, không hổ danh là con trai tôi.”
…
Giản Tùng Ý quay đầu liếc Bách Hoài: “Anh chỉ vì thế mà lúc đấy đánh cả em ư?”
“Em đừng có mà đạo lí, là em muốn đánh tôi, tôi đây là phòng vệ chính đáng.”
Giản Tùng Ý nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy…
“Chỉ có điều bị em đánh một trận cũng đáng, tốt xấu gì cũng cưới được em về tay tôi.”
Khuỷu tay của Giản Tùng Ý huých anh một cái: “Cút, em đâu có nói muốn kết hôn với anh đâu.”
“Tôi có ghi âm.”
“Anh còn dám nhắc tới bản ghi âm ư?!”
Giản Tùng Ý vừa muốn xù lông, Bách Hoài đã vội vàng cười cười rồi nhấn cậu xuống: “Được rồi được rồi, không ồn ào nữa, tiếp tục xem nào.”
“Hừ.”
Giản Tùng Ý hơi ngạc nhiên, rốt cuộc những video mà Bách Hoài quay này có nguồn gốc từ đâu, không biết còn bao nhiêu cái nữa cho nên quay đầu, tiếp tục xem.
Nội dung bên trong chủ yếu là ghi lại quãng đường Bách Hoài lớn lên, thế nhưng có lẽ bởi vì hai người như hình với bóng, như cá với nước cho nên từ lúc sơ sinh đến tận lúc năm tuổi, lần đầu tập đi, lần đầu tập nói, lần đầu tập vẽ, lần đầu đàn piano cũng đều được quay lại.
Người quay phim là vị Omega hòa nhã kia.
Chỉ là sau này lại đột nhiên thay đổi, thành bà Đường tiếp quản công việc này.
Giản Tùng Ý biết, năm đó là năm chú Ôn Chi Miên qua đời, bà Đường tiếp nhận sứ mệnh của chú, ghi lại sự trưởng thành của hai người bạn nhỏ.
Chỉ là ngày qua tháng lại, không biết vì sao người quay phim lại biến thành Bách Hoài, mà nội dung quay cũng dần dần từ lấy Bách Hoài làm trung tâm thành lấy Giản Tùng Ý làm trung tâm.
Mỗi một lần sinh nhật của Giản Tùng Ý, mỗi một lần đại hội thể dục thể thao, mỗi một lần thi hùng biện, mỗi một lần đoạt giải piano…
Và còn nhiều, nhiều nữa, ghi hết những mẩu ký ức ấu thơ của cậu vào trong những thước phim, để một ngày khi cậu đã là một thiếu niên rực rỡ kiêu ngạo như vầng thái dương, lặng lẽ đợi cậu ngoảnh lại nhìn…
Góc quay từng chút dịch chuyển lên từ độ cao ngang eo người lớn, rồi đến vai, cuối cùng là song song với nhau.
Bọn họ trưởng thành rồi.
Nhưng mà từ sáu tuổi đến mười bốn tuổi, tám năm này, nhân vật trong video cũng chỉ duy có một mình Giản Tùng Ý.
“Vì sao lại chỉ có mỗi em?”
“Em bé học mẫu giáo năm hai, lần đầu tiên tham gia đại hội thể dục, mẹ em cầm máy quay theo nhưng lại mang giày cao gót, chạy không kịp cho nên tôi đành phải thay bà ấy, sau này lại thành thói quen mất.”
Lúc này Giản Tùng Ý mới nhớ ra, ngoại trừ mẫu giáo thì lên cấp một Bách Hoài và mình đều không học chung trường nữa. Thế nhưng dù là bất kì hoạt động nào của mình, Bách Hoài vẫn chưa hề vắng mặt.
Chẳng trách…
Chẳng trách Bách Hoài rõ ràng không phải là một người ghét vận động, lần trước đại hội thể thao không ghi danh mà chỉ tình nguyện quay video, mà tất cả nội dung trong video hôm ấy đều là mình.
Đây là thói quen của anh, thói quen nhìn mình phá phách, nhìn mình vui cười, mà anh lúc nào cũng vẫn luôn cạnh bên để mắt tới.
Trong quãng đường mười mấy năm qua, mình chưa từng thiếu thốn một thứ gì, vật chất, thân tình, thiên phú, ngậm thìa vàng mà lớn cho nên không kiêng nể đâm chồi nảy lộc, mãi thành thói quen cho mình là cái rốn của vũ trụ.
Vì thế cậu chẳng để ý đến người nào đó rõ ràng tốt hơn mình rất nhiều, nhưng lúc nào cũng ở bên cạnh mình, dung túng cho mình, nhường nhịn mình hết mực.
Chưa một lần vắng mặt.
Bách Hoài nói bọn họ là vợ chồng già, cũng đâu sai…
Thật ra ngay cả chính bọn họ cũng không biết rõ, rốt cuộc là từ khi nào mình thích đối phương, sau đó yêu đối phương, trở thành người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nhau.
Giản Tùng Ý nhìn mình là nhân vật chính đang ồn ã vui cười trên màn hình, đột nhiên cảm giác đời mình sao mà trôi qua quá dễ dàng, quá như ý, quá may mắn.
Vì thế cho nên sau khi hết thảy những náo nhiệt kia dừng lại, khung cảnh đột nhiên trở nên trầm lặng cô đơn, khiến tim cậu bỗng đau nhè nhẹ.
Căn phòng trống không, người thiếu niên nhìn màn hình, cô độc mà dịu dàng.
“Giản Tùng Ý, hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của em, đây là sinh nhật đầu tiên của em mà tôi không ở cạnh. Tôi nhớ lúc trước có một lần tôi quên chúc em sinh nhật vui vẻ, thế là em giận tôi, khiến tôi phải dỗ lâu thật lâu, không biết lần này em có giận lâu hơn lần đấy không nữa. Thế nhưng em đừng giận, bởi vì tôi không ở bên dỗ em nữa rồi. Thật ra tôi vẫn muốn dỗ em như ngày ấy, thế nhưng Giản Tùng Ý, tôi thích em, em nói xem tôi phải làm sao bây giờ, tôi thích em.”
“Giản Tùng Ý, hôm nay là ngày giỗ của ba tôi, tôi về Nam Thành rồi nhịn không được lén đi xem em. Em cao hơn, xinh đẹp hơn, người Omega đưa nước cho em chắc là thích em lắm, tôi nhìn qua thấy tính tình cậu ấy cũng tốt. Tôi yên tâm rồi, cuối cùng cũng đã có người quan tâm em, em rồi sẽ tốt hơn khi không có tôi bên cạnh.”
“Giản Tùng Ý, hôm nay em mười sáu tuổi rồi, đã một năm trôi qua, hình như tôi không có nhớ em nhiều như vậy. Ừ, tôi không nhớ em.”
“Giản Tùng Ý, hôm nay em mười bảy tuổi rồi, thật ra tôi vẫn rất nhớ em.”
“Mấy hôm trước máy quay bị hư, thợ sửa nói là tôi đã xem quá nhiều, máy đã cũ lắm rồi, không cẩn thận nên cháy mất, sau này nên sử dụng hạn chế cho nên tôi không còn có thể xem mỗi ngày nữa. Cho nên có thể đây là lần cuối cùng tôi quay lại, những lời này có lẽ em sẽ mãi mãi không bao giờ nghe được, thế nhưng tôi vẫn muốn nói. Giản Tùng Ý, tôi thích em, tôi thích em lúc mười bốn tuổi, tôi thích em cả lúc mười lăm, lên mười sáu vẫn cứ là thích, bây giờ mười bảy thì vẫn chỉ có duy nhất em thôi. Tôi không biết phải đợi đến lúc bao nhiêu tuổi tôi mới có thể không thích em nữa.”
“Giản Tùng Ý, tôi nhớ em.”
…
Giản Tùng Ý thấy khóe mắt mình cay quá đỗi, cậu cúi đầu, thanh âm run rẩy: “Bờ biển gió lớn quá, thổi vào mắt rồi.”
Cậu không nhìn màn hình nữa, chỉ nghe thấy tiếng đàn Lương Chúc.
Chiếc máy quay đời cũ mà bà Đường tiếp nhận ngày đó thuộc về Bách Hoài, ba của anh để lại cho anh, anh không nỡ xem, không nỡ sử dụng, chỉ duy nhất lấy nó để ghi lại tất cả những thứ có liên quan tới Giản Tùng Ý.
Giản Tùng Ý cảm thấy Bách Hoài xấu bụng lắm, dám khiến mình khóc trong ngày sinh nhật.
Bách Hoài ôm lấy cậu, giúp cậu chắn gió Đông, kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích: “Giản Tùng Ý, chiếc máy quay này đã đi theo tôi rất nhiều năm, bởi vì tôi đã đánh mất rất nhiều thứ, nhiều thứ cũng quá ngắn ngủi, chỉ có cách ghi lại như thế này mới có thể chứng minh tôi từng có những thứ ấy trong tay. Mỗi một lần em nói thích, mỗi một lần em nói yêu, mỗi một lần chúng ta bên nhau, tôi vẫn luôn quý trọng từng giây phút một. Bình thường em rất bướng bỉnh, chưa từng nói câu gì dễ nghe, nhưng thật ra chỉ cần là em nói, tôi đều muốn nghe, đều muốn lưu trữ lại. Đôi khi nghe xong, trong lòng cũng vui lên rất nhiều. Cho nên em đừng bắt tôi xóa được không, tôi muốn giữ lại.”
Giản Tùng Ý dụi dụi khóe mắt: “Không xóa, sau này anh muốn nghe cái gì thì em đều cho anh ghi lại.”
“Vậy em xòe tay ra đi.”
Giản Tùng Ý ngoan ngoãn xòe tay ra.
Bách Hoài đặt lên bàn tay ấy một chùm chìa khóa: “Đây là món quà sinh nhật thứ ba của tôi.”
Giản Tùng Ý ngẩng đầu.
“Lần ở Bắc thành, căn nhà mà Bách Hàn dẫn chúng ta tới chính là nhà mà ba anh để lại cho anh, ông đã mua nó lúc còn học Đại học. Anh đã đi xem qua, nơi đó rất rộng, còn có ban công rất lớn, chỉ là hơi cũ. Mấy hôm nay anh đã vẽ lại bản vẽ, liên hệ với dì nhờ bà tìm người sửa sang lại nhà giúp.”
“Biết em thích làm tổ, tôi đã mua một chiếc giường vừa lớn vừa mềm. Biết em thích chơi bóng rổ, tôi đã đặt bên trong một trụ bóng rổ. Còn phòng làm việc, máy tính của hai chúng ta xếp cùng một chỗ, có thể chơi game cùng nhau. Nhà còn có tatami, em tha hồ mà lười biếng. Ban công lớn, tôi tham khảo qua rất nhiều loại hồng, tìm hạt giống hoa tốt nhất để gieo lên nơi ấy. Cứ mỗi sáng sớm sẽ em sẽ hái một đóa, tặng cho tôi, tôi sẽ hôn em rồi chúng ta cùng nhau đi học. Tôi biết nấu cơm thế nên tôi sẽ vỗ béo em, dù giặt đồ hay rửa chén, cứ để tôi.”
“Tôi cảm thấy sau này rồi chúng ta sẽ tốt hơn chúng ta bây giờ. Không cần hỗ trợ từ cha mẹ vẫn có thể có một quãng đời đáng nhớ, nhưng dù cho có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ đưa cho em những điều tốt nhất mà tôi có. Chỉ cần tôi có, hết thảy của tôi đều là của em.”
“Cho nên Giản Tùng Ý à, em nói muốn kết hôn với tôi rồi, em đừng nghĩ lại nhé. Tôi thật sự thích em rất nhiều năm rồi, tôi muốn mỗi một ngày trôi qua của sau này đều có thể thích em.”
Có lẽ là gió trời lồng lộng…
Không biết bao nhiêu năm qua, Giản Tùng Ý quên mất cảm giác giọt nước nóng hổi rơi từ khóe mắt xuống là như thế nào.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại muốn khóc, có lẽ do mười mấy năm đầu đời này phải dùng cách thức bày tỏ nguyên thủy nhất, dùng thời gian; phải dùng phương thức trực tiếp nhất, cho cậu làm nhân vật chính trong cuộc đời của một người thì cậu mới cảm thấu.
Phải như thế, thì mới có một ngày cậu mới giật mình nhận ra, mới giật mình hiểu được mình đã ngu ngốc thế nào.
Cậu và Bách Hoài đã cùng nhau đi qua nhiều năm như thế…
Rõ ràng tuổi đời của cả hai vẫn còn rất trẻ, nhưng nhưng bên trong sinh mệnh của tuổi trẻ này, bao nhiêu yêu hận, đều do ông Tơ bà Nguyệt móc nối với nhau.
Mà Bách Hoài yêu cậu, thương cậu đến nhường ấy, anh cứ dịu dàng, trầm lặng, cứng đầu đi thương một người ngốc như thế.
Rõ ràng anh cũng chỉ là một thiếu niên bình thường, lại bởi vì không may mắn bằng mình cho nên đã sớm hiểu được nhân gian có nhiều cay đắng, mình hẳn là phải nên chia may mắn cho anh sớm hơn một chút chứ.
Giản Tùng Ý ngẩng đầu, hôn lên môi Bách Hoài, là một nụ hôn nồng nàn triền miên chưa từng có.
Trên bờ biển không người, sao trời lấp lánh, ngọn đèn lung linh, gió đêm thoang thoảng.
Tiếng chuông lúc nửa đêm vang lên, xa xa pháo hoa sáng bừng lên cả khoảng trời u tối.
“Bách Hoài, em yêu anh, em không biết em bắt đầu yêu anh từ khi nào, thế nhưng mười tám tuổi em yêu anh, mười chín tuổi em cũng sẽ yêu anh như vậy, từng ngày từng năm sau này, em vẫn cứ yêu anh.”
Giản Tùng Ý chưa bao giờ thốt lên một câu nói trịnh trọng chứa chan tình cảm như thế này.
Bách Hoài cúi đầu, đặt một nụ hôn sâu.
Yêu sớm luôn bị chỉ trích rằng đấy là bốc đồng, là ngớ ngẩn, là mong manh, không chịu nổi thương tổn.
Thế nhưng không ai có thể hiểu được, hai người vốn không yêu sớm, mà từ lúc sinh ra, cả hai linh hồn đã hòa điệu làm một.
꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖
Tôi trở lại rồi đây, truyện sẽ lên từ từ nha. Cảm ơn mọi người!!! (人 •͈ᴗ•͈)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.