Chương 76
Lệ Đông Nhẫn
11/07/2024
Nếu như không phải có cuộc gọi video của bà Đường, Giản Tùng Ý nghĩ mình có thể đứng đây hôn Bách Hoài cả đêm.
Người đàn ông này hôn thích thật đấy.
Có lẽ suốt đời này mình sẽ nằm trong lòng bàn tay anh mất thôi.
Cậu bình tĩnh một chút, vỗ nhẹ lên mặt để cho nó hồng bằng khóe mắt mới thôi, sau đó hít thở sâu một hơi rồi mới dám nhận điện thoại.
Bên trong màn hình là Đường nữ sĩ và lão Giản đang chụm đầu lại với nhau, đằng sau là ngọn đèn rực rỡ lẫn pháo hoa rộ nở trên trời, hai vợ chồng già cười tít mắt giống như con nít vậy.
“Cục cưng yêu quý của mẹ, người bạn nhỏ Giản Tùng Ý của ba, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
Giản Tùng Ý đỏ mặt: “Mẹ, đừng gọi con là người bạn nhỏ, cũng đừng gọi con là cục cưng nữa!”
“Sao lại không thể gọi, con mãi mãi là cục cưng của mẹ, là người bạn nhỏ của mẹ! Nhưng mà bây giờ đường ở bên đây bị đóng rồi, ba và mẹ khuya hôm nay không thể về được vậy nên không thể cùng ở bên cạnh con đón sinh nhật được. Con đừng giận ba mẹ nha.”
Ba thân yêu chậc chậc, tiếp lời: “Sao người ta giận được, không có hai đứa chúng mình vướng bận, người ta còn vui mừng không kịp đấy chứ.”
Mặt Giản Tùng Ý càng đỏ hơn, “Ba!”
Ông Giản cười hì hì, “Con đừng lo, cho dù con có bạn trai, có kết hôn đi chăng nữa thì con vĩnh viễn vẫn là người thứ hai ba mẹ yêu nhất trên đời! Được rồi, giờ ba với mẹ của con đi chơi, hai đứa cũng chơi vui vẻ nha.”
Sau đó video bị cắt ngang.
Mình đúng là đứa con được nhặt từ gầm cầu về.
Giản Tùng Ý bĩu môi: “Ba không thương, mẹ không yêu.”
Bách Hoài cười khẽ, hôn lên khóe môi của đồ ngốc nghếch: “Tôi yêu em, em là người tôi yêu nhất.”
Giản Tùng Ý cảm động, lại ôm lấy cổ anh, hôn.
Hai người hôn quấn quýt, cũng không biết trở về phòng bằng cách nào.
Bàn tay Bách Hoài lần theo vạt áo tiến vào bên trong, bỗng Giản Tùng Ý đột ngột quay đầu, lùi về phía sau.
Bách Hoài thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiểu tóc mới của Giản Tùng Ý khiến cậu trở nên vô cùng A lẫn lạnh lùng, lúc này đuôi mắt hơi đỏ lên, nhìn có thể khơi gợi ra dục vọng cho người khác.
Giọng nói của cậu hơi nghẹn ngào: “Em cảm thấy hình như kì phát tình tới rồi.”
Bách Hoài nhớ rất rõ, kì phát tình của Omega nhà anh là ngày mười lăm, cho dù không ổn định nhưng không thể nào không ổn định như thế này được.
Vì thế anh vùi đầu vào cổ cậu, hít hà rồi ngước lên cười cười: “Bảo bối, không phải lúc nào em cảm thấy nóng đều là kì phát tình đâu, Omega cũng không phải chỉ có nhu cầu ở kì phát tình không thôi.”
Nếu như là bình thường thì dù Giản Tùng Ý nhất định có đánh chết cũng không thừa nhận.
Thế nhưng khuya hôm nay Bách Hoài hơi quá đáng, trực tiếp phá vỡ hết vỏ bọc phòng tuyến tâm lí của Giản Tùng Ý.
Cậu cúi đầu đỏ mặt, cắn nhẹ môi: “Sáng em thấy... Cái đó... Cái dâu...”
Bách Hoài ngẩn người, sực nhớ ra món quà kia vẫn đang nằm trong túi áo của mình, thì ra ai đó đã sớm nghĩ tới phương diện này rồi, bật cười: “Chúng ta không dùng đến cái đó đâu.”
Giản Tùng Ý cúi đầu càng thấp hơn: “Tuy rằng không phải kì phát tình, không cần lo mang thai, nhưng nếu dùng cái kia thì vẫn an toàn hơn.”
Bách Hoài bị người yêu nhỏ của mình khơi lên hứng thú, bật cười, biết cậu lo xa cho nên thấp giọng trêu đùa: “Em thấy tôi là loại tra nam chỉ quan tâm khoái cảm của bản thân mà không muốn đeo bao sao?”
“Không phải...”
“Em vừa mới phân hóa chưa được nửa năm, tôi sợ sẽ tổn thương em.”
“Chỉ cần không vào tới khoang sinh sản...”
Mặt Giản Tùng Ý đỏ bừng lên, mấy lời còn lại cậu nói không ra, nhưng cậu chỉ muốn nói với Bách Hoài là mình thích anh, vì mình thích anh cho nên sẵn sàng cùng anh làm tất cả mọi thứ.
Rõ ràng vừa A vừa tràn đầy ham muốn, lại dùng giọng điệu ngây thơ nhất nói những lời gợi tình nhất.
Bách Hoài không biết là ngoài kia có Alpha nào tuổi trẻ tài cao, sinh lực dồi dào mà có thể chống cự lại được lời mời như vậy.
Mà anh thật sự xót Giản Tùng Ý, anh thấy em bé còn nhỏ lắm, vừa mới mười tám tuổi thôi, anh không nỡ.
Bạn trai nhỏ của anh, còn phải nuôi thêm một thời gian nữa.
Cho nên đến phút cuối, dù cho cả phòng đều tràn ngập mùi hoa hồng mê hoặc thì anh vẫn không nỡ hái bông hoa hồng nhỏ của anh xuống, chỉ dùng ngón tay để hoa hồng nhỏ nở rộ theo cách chưa từng có lần đầu tiên.
Món quà vị dâu cuối cùng cũng vô dụng nằm trên bàn.
Song, sau khi tỉnh lại ngày hôm sau, Giản Tùng Ý vẫn cảm thấy xương cốt rã rời, thắt lưng đau nhức.
Tên súc sinh Bách Hoài này.
Không hổ danh là gương mặt vàng trong làng trai đểu.
Ngoại trừ mặt tiền, bên trong còn có kĩ thuật nữa.
Cậu nghiêng đầu, nhìn Bách Hoài vẫn còn đang ngủ, trên khuôn mặt ấy hiếm thấy được nét nhu hòa, tựa như sau tất cả cũng trút được tâm sự lẫn phòng thủ với thế giới bên ngoài.
Giản Tùng Ý không kìm lòng được mà lén hôn bạn trai mình một cái chào buổi sáng, sau đó cậu rón rén bước xuống giường đi rửa mặt. Xong xuôi, cậu đi xuống bếp, quyết định làm một bữa sáng hoành tráng cho bạn trai mình vào ngày đầu tiên vào đời.
Nấu nước nè.
Lấy ra hai hộp mì ăn liền nè.
Mở ra, đổ gói gia vị, rót nước, đậy nắp lại nè.
Năm phút sau, cậu bưng hai hộp mì ăn liền về phòng, đứng ở trước giường, nhấc chân nhẹ nhàng đạp Bách Hoài một cái.
Bách Hoài tưởng Giản Tùng Ý khó chịu, ngay lập tức giật mình tỉnh lại. Đến khi nhìn thấy Giản Đại thiếu đang đứng trước giường trang trọng bưng khay mì gói, anh mới không khỏi cười rộ lên.
“Bữa sáng tình yêu?”
Ai đó còn kiêu ngạo hất cằm, e hèm một tiếng.
“À, bạn trai tôi giỏi quá.” Bách Hoài ngồi dậy kéo Giản Tùng Ý qua, thơm một cái.
Giản Tùng Ý đạp anh: “Đi đánh răng rửa mặt đi!”
Bách Hoài cười cười, đi vào phòng tắm.
Kem đánh răng đã được bóp sẵn ra, khăn mặt còn đang được ngâm trong nước nóng.
Mặc dù với cái tính đại thiếu gia, đồ ngốc không biết làm nhiều thứ, nhưng chỉ cần thế này là anh đã cảm thấy tốt lắm rồi.
Bạn nhìn đi, cục kem đánh răng này đặt trên bàn chải, hình khối rõ ràng, nghệ thuật biết bao nhiêu. Nghệ thuật đến nỗi chỉ với một lần bóp kem của Giản Đại, Bách Hoài phải mọc thêm mười hàm răng mới đánh hết được số kem này.
Thấy chưa, dân đen như anh còn không dám bóp nhiều như vậy.
Bạn trai mình đáng yêu hết cỡ, xa xỉ hết cỡ, ngọt ngào hết cỡ...
Bách Hoài vừa đánh răng vừa cười hạnh phúc.
Có người vừa kiêu ngạo lại lười biếng, thoải mái thì ngang ngược, không thoải mái thì cũng ngang ngược, được thỏa mãn xong rồi lại than thở, không ôm thì không chịu ngủ.
Mình làm xong việc tốn thể lực, thu xếp gọn ghẽ cho người ta xong thì còn phải mang khăn trải giường lẫn áo quần bỏ vào máy giặt, giặt xong lại phơi khô, rồi thay lại lần nữa, nếu không sẽ để lại dấu vết, ngày mai ba mẹ phát hiện thì ai đó lại chui vào kẽ đất, lại ngang ngược đánh mình.
Khi Bách Hoài làm xong hết việc nhà, Sóc nhỏ đã cuộn người lại thiêm thϊếp ngủ trên ghế sa lông, thế nên anh chỉ có thể ôm về lại trên giường rồi ôm vào lòng, xong xuôi hết mới đi ngủ.
Lần ngủ này lại không ngờ ngủ sâu như vậy.
Còn bất ngờ hơn cả là lúc tỉnh lại, Bách Hoài phát hiện em người yêu của anh thế mà lại lớn rồi, bắt đầu biết quan tâm tới anh rồi.
Giúp anh chuẩn bị khăn lau mặt, rồi còn làm điểm tâm cho anh nữa.
Không hổ là bảo bối mười tám tuổi, trưởng thành rồi.
Mà đó cũng là lần đầu tiên trong bốn năm nay, lần đầu tiên anh không phải trải qua năm mới một mình.
Bách Hoài cảm thấy hài lòng với tất cả mọi thứ ở thời điểm hiện tại.
Vì thế vào buổi sáng sớm ngày Giản Tùng Ý mười tám tuổi, cả hai ngồi xếp bằng song song trên mặt thảm ngắm biển rộng xanh lam, nhìn nắng trời bên ngoài cửa sổ thủy tinh, lắng nghe sóng vỗ rì rào. Ánh nắng hun nóng khí xuân, vào giây phút đó Bách Hoài cảm thấy mình đã ăn được bữa mì ăn liền ngon nhất trong đời.
Bọn họ hôn nhau, bọn họ ôm nhau, bọn họ chạy nhảy vui cười trên bờ biển, bọn họ nhìn mặt trời mọc, ngắm hoàng hôn lặn. Bọn họ xem những tinh tú lấp lánh trên biển, hết lần này đến lần khác không hề tiếc câu nói yêu thương.
Bách Hoài cảm thấy mười tám tuổi quả là tuổi đẹp nhất trong cuộc đời.
Bởi vì có em.
Sẽ có người thiếu niên mang ánh nắng long lanh, mang kiêu ngạo đầy dại khờ, mang theo cả đóa hoa hồng của anh đi vào sinh mệnh của mình, rồi tại vùng đất khô cằn cô độc của mình mà rộ nở ngàn hoa, vì mình mà vun đắp ước mơ về một miền đất hứa* không tưởng.
*Miền đất hứa: Ở đây từ gốc tiếng Anh là Utopia.
[...]
Lúc hai người trở về trường, họ quang minh chính đại mặc đồ đôi.
Cùng một hiệu áo bành tô, một đen một trắng, dựa vào nhan sắc của hai người hỗ trợ mà miễn cưỡng lắm mới không giống Hắc Bạch vô thường đến câu hồn cẩu dân.
Còn chưa xong đâu, ngay cả giày, ba lô, khăn quàng cổ, Giản Tùng Ý đổi một phát thành đồ đôi hết.
Cái dáng điệu này chẳng khác nào dán năm chữ “Chúng tôi là người yêu” sau ót.
Hai người vốn đã chói mắt giờ lại đi cùng một chỗ trông càng bắt mắt hơn.
Mấy đứa lớp Một vừa gặp hai người, phản ứng đầu tiên là sửng sốt.
Mẹ kiếp! Con gà lôi Alpha này ở đâu tới đây mà dám ngang ngược mặc đồ đôi với bạn trai Tùng ca nhà chúng ta, người đâu, tẩm quất nó!
Sau đó, họ nhìn kỹ hơn trước khi nhận ra, cái quái gì vậy, đây có phải là Tùng ca không?! Tóc anh đâu rồi, Tùng ca?!
Nhưng kiểu tóc của Tùng ca nay có chút đẹp trai, có chút ngông cuồng, có chút lạnh lùng, nhìn còn đẹp hơn cả Bách gia.
Chậc chậc, đàn ông đang yêu có khác.
Hôm trước là ai nói lo lắng Bành Minh Hồng phát hiện cho nên quyết định yêu ngầm đấy? Thế quái nào, đây mà là yêu ngầm à?!
Nhưng họ chỉ nghĩ thế thôi chứ không dám hỏi.
Dù sao thì ký ức vạch áo cho người xem lưng đêm đó của Bạo quân hãy còn mới mẻ, mà kiểu tóc mới của Bạo quân lại cộng thêm một trăm điểm trùm trường, không ai muốn được hẹn ra cổng trường cả.
Cho nên không thể trêu Bạo quân được, không khéo lại bị Bạo quân bắt đi luyện nét chữ nết người, giũa lại cái nết thì chết mất.
Cuối cùng việc không ai mở miệng hỏi lại càng khiến Giản Tùng Ý mất hứng. Cậu cảm thấy giai thoại tình yêu rất xinh đẹp tuyệt vời của mình với Bách Hoài thế mà lại chẳng có ai đoái hoài tới, vì thế nên đồ ngốc nghếch đùng đùng lôi Bách Hoài đi dạo bộ cùng với mình trên sân thể dục trong giờ cơm chiều, hòng tuyên bố chủ quyền của cậu.
Một vòng tuyên bố chủ quyền này khiến Tieba Nam Ngoại sóng cuộn biển gầm...
【Đợi đã, tôi thấy Giản Tùng Ý và Bách Hoài mặc đồ đôi tán tỉnh nhau ở sân bóng?!】
【Họ cũng đã đến Dốc tình nhân!】
【Cp mà tôi đang chèo đã hồi sinh, và họ đã phát cho tôi kẹo vào dịp Tết Nguyên đán!!!】
【Nhìn giống một cặp đôi người mẫu quá!!! Tôi không dám viết như thế đâuu! Tùng Bách là có thật! 】
【Bách Tùng, đừng phản bác cp của tôi, cám ơn!】
【Không cần lo lắng về vị trí, điều quan trọng bây giờ là liệu hai người họ có ở bên nhau thật hay không!!!】
【Bất kể hai người họ có ở bên nhau hay không, trước tiên tôi phải khoe rằng kiểu tóc mới của Giản Tùng Ý rất tuyệt! Tôi sẽ luôn yêu người con trai tuyệt vời như cậu ấy! 】
【Chết rồi, tôi có thể làm lại lần nữa không, tôi lật đi lật lại, cầu xin Giản ca thả lỏng và đối mặt với tôi! Mẹ kiếp từ đông nam sang tây bắc! Em muốn làm cục cưng của anh đến hết đời.】
【Nhưng mà Giản Tùng Ý không thích omega, anh ấy thích alpha Bách Hoài khổ hạnh, cho nên các chị em hãy thành thật với cp đi.】
【Nhưng chẳng phải Giản Tùng Ý nói Bách Hoài có bạn trai, lại là omega, hiện tại làm sao vậy?】
【? Vì vậy những gì đang xảy ra?】
【Tin tức đáng tin cậy, Giản Tùng Ý và Bách Hoài thực sự ở bên nhau. 】
【???? 】
【Tin tức đáng tin cậy +1】
...
Tieba đông cứng rồi.
Giản Tùng Ý một tay đỡ đầu, một tay lướt điện thoại di động, click lại vào bài viết khen tóc cậu đẹp rồi đưa cho Bách Hoài xem.
Bách Hoài đang làm đề, một chốc cậu lại đâm đâm, viết được mấy chữ lại bị chọt chọt. Thế mà anh cũng chẳng phiền, cứ kiên nhẫn như thế, thỉnh thoảng còn bình luận mấy câu.
Nhìn hai đứa bạn mình ngông nghênh không sợ trời sợ đất, Dương Nhạc lo lắng, không kìm được tấm lòng mẹ già bao la như biển Thái Bình: “Tùng ca, hai người cứ như vậy thì dù cho em có muốn giúp thì cũng không giấu nổi đâu. Tuy rằng lớp mình gọi vốn cộng đồng mua được hai bộ tóc giả hàng ngoại cao cấp kia quá xịn sò con bò. Thế nhưng hai người cũng đừng nên đẩy nhanh quá trình cạo trọc như vậy chứ.”
Giản Tùng Ý chỉ vào quả đầu mới của mình: “Đẹp trai không?”
Dương Nhạc thật thà: “Đẹp quá trời quá đất luôn.”
“Nhân danh tình yêu, đương nhiên đẹp.”
“...”
“Vì tôi bằng lòng, cho nên tóc này rơi xuống nhân danh tình yêu, thế nhưng chỉ cần tôi không vui, dù có là trời cũng đừng hòng chạm tới một sợi. Hiểu chưa?”
Tuy Dương Nhạc cũng là một cục ngốc nghếch, thế nhưng Bành Minh Hồng ác danh có tiếng, cậu vẫn nơm nớp lo cho hai người mới nếm trải mùi vị tình yêu kia.
“Tùng ca nè, chẳng bao lâu nữa là đã tốt nghiệp rồi, anh hãy suy nghĩ kĩ lại được không? Em xuống nước xin anh đấy? Đâu cần rước vạ vào mình đâu anh.”
Giản Tùng Ý tựa vào sau ghế, nhấc hai chân ghế trước lên rồi cong môi cười: “Đúng là do sắp tốt nghiệp cho nên tôi mới ngang ngược như vậy đấy, tranh thủ ở trước mặt các đàn em mà ban phát chút may mắn.”
Dương Nhạc có dự cảm chẳng lành, hướng ánh nhìn cầu cứu về phía Bách Hoài.
Mà Bách Hoài ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, thản nhiên nói: “Cậu đã từng nghe câu giúp người xấu làm việc ác chưa?”
“?”
“Nói tôi đấy.”
“...”
Cậu biết rồi, hổ mà thả về rừng, cá mà về với nước, thì tai họa tày trời sắp ập tới!
Giản Trụ vương nhìn vẻ mặt vô cùng đau đớn của Dương hiền thần, đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của cậu bé: “Cứ thoải mái, thả lỏng đầu óc đi.”
Nói xong vui vẻ đi ra khỏi lớp giải quyết vấn đề sinh lí.
Để có cảm giác tồn tại trước mặt Bành Minh Hồng, cậu cố ý đi buồng vệ sinh của tòa giáo viên.
Đứng ngoài cửa chốc lát, rồi cậu mới nhấc chân cố tình đi vào nhà vệ sinh nam Omega.
Cậu là người đã có bạn trai, không thể cả ngày đi lêu lổng bên nhà vệ sinh Alpha được.
Giản Tùng Ý thấy mình giác ngộ rồi.
Vừa đi vào buồng vệ sinh thì ngay lập tức nghe thấy tiếng đẩy cửa bước vào, kèm theo đó là tiếng nói chuyện.
Vốn Giản Tùng Ý không thích nghe người ta ngồi lê đôi mách, chỉ là vừa vặn nghe phải tên của mình, cậu đứng yên tại chỗ, lắng tai nghe thử xem thế nào.
Người nói chuyện giống như đang thật sự hoang mang: “Trời ạ, vừa nãy tôi lướt Tieba thấy, hình như Giản Tùng Ý và Bách Hoài thật sự quen nhau rồi.”
“Gì? Thiệt không bà?”
“Thiệt đó, mặc đồ tình nhân, tay trong tay, còn có người trong lớp bọn họ đã confirm rồi.”
“Tôi còn tưởng bọn họ bị đồn thổi vậy thôi chứ, thì ra là tình yêu AA à? Bây giờ còn quen nhau nữa sao? Ui, ghê muốn chết. Lúc trước tôi còn thích Giản Tùng Ý lắm cơ.”
“Tôi cũng thấy ghê mà, thế nhưng đám Omega và Beta lớp mình ship AA ship đến điên rồi, tôi cũng không biết mấy đứa đó nghĩ gì nữa.”
“Nè, nhưng mà lúc trước không phải nghe nói Bách Hoài có bạn trai là Omega rồi hay sao? Mới qua có mấy ngày mà hai người này lại đến với nhau rồi ư?”
“Có thể là nhu cầu sinh lí không đáp ứng nổi đấy. Thế nhưng dù sao cũng gớm quá, đau lòng cho Omega kia thật đấy.”
“Đúng đó, Omega vốn luôn là thế yếu, nay còn bị tên kia đem ra làm pháo hôi chơi đùa, cũng không biết kí hiệu chưa nữa.”
“Chắc là chưa đâu nhỉ? Nếu kí hiệu hoàn toàn thì quá kinh tởm rồi, đi toi một đời Omega con nhà người ta.”
“Thế nhưng cắn một cái thì có sao? Nhà hai đứa chúng nó có tiền có thế, nếu thật sự động tay với Omega, Omega kia cũng đâu dám nói gì...”
“Rầm!”
Cửa buồng vệ sinh bị đẩy bật ra tạo thành âm thanh lớn.
Giản Tùng Ý mặt lạnh như tiền bước ra, đi tới bên cạnh hai người đó, mở vòi nước, chậm rãi rửa tay.
Hai Omega nhiều chuyện chết lặng.
Giản Tùng Ý ngẩng đầu, nhìn gương rồi nhíu mày: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Hai bé Omega: “...”
Cả hai đứa cùng đi ra ngoài, nhìn kí hiệu nhà vệ sinh rồi cùng nhau đi vào, ngơ ngác nhìn Giản Tùng Ý.
Giản Tùng Ý nhếch môi cười: “Bất ngờ? Sao lúc nãy mồm miệng nhanh như tép nhảy cơ mà, giờ đâu mất rồi?”
Nói xong cậu giật một tờ khăn giấy, chậm rãi lau tay: “Hai người nên cảm thấy may mắn vì mình là Omega, vì tôi thường ngày không so đo với Omega đâu. Thế nhưng nếu tôi lại bắt gặp lần nữa thì tôi cũng chỉ có thể dùng cách của mình để xử Omega như hai người đấy.”
Nói xong, người ra đi đầu không ngoảnh lại.
Hai bé Omega đứng sững tại chỗ một hồi lâu.
“Người ban nãy là Giản Tùng Ý đúng không?”
“Ờ.”
“Chúng ta nói xấu hắn và Bách Hoài nhưng bị hắn nghe được sao?”
“Ờ.”
“Đây là nhà vệ sinh Omega phải không?”
“Ờ.”
“Vậy...”
“...”
“A a a! Súc sinh! Lưu manh! Đê tiện! Dám xông vào nhà WC Omega để uy hiếp! Đây là loại rác rưởi cực phẩm gì vậy?! Tôi muốn kiện tên này tội quấy rối!”
₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋
️đoạn H bị cắt sẽ bổ sung sau nha, dạo này tui nhiều bài tập nên lười đọc lười viết lắm, hehe ʕ ᵔᴥᵔ ʔ mn thông cảm
Người đàn ông này hôn thích thật đấy.
Có lẽ suốt đời này mình sẽ nằm trong lòng bàn tay anh mất thôi.
Cậu bình tĩnh một chút, vỗ nhẹ lên mặt để cho nó hồng bằng khóe mắt mới thôi, sau đó hít thở sâu một hơi rồi mới dám nhận điện thoại.
Bên trong màn hình là Đường nữ sĩ và lão Giản đang chụm đầu lại với nhau, đằng sau là ngọn đèn rực rỡ lẫn pháo hoa rộ nở trên trời, hai vợ chồng già cười tít mắt giống như con nít vậy.
“Cục cưng yêu quý của mẹ, người bạn nhỏ Giản Tùng Ý của ba, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
Giản Tùng Ý đỏ mặt: “Mẹ, đừng gọi con là người bạn nhỏ, cũng đừng gọi con là cục cưng nữa!”
“Sao lại không thể gọi, con mãi mãi là cục cưng của mẹ, là người bạn nhỏ của mẹ! Nhưng mà bây giờ đường ở bên đây bị đóng rồi, ba và mẹ khuya hôm nay không thể về được vậy nên không thể cùng ở bên cạnh con đón sinh nhật được. Con đừng giận ba mẹ nha.”
Ba thân yêu chậc chậc, tiếp lời: “Sao người ta giận được, không có hai đứa chúng mình vướng bận, người ta còn vui mừng không kịp đấy chứ.”
Mặt Giản Tùng Ý càng đỏ hơn, “Ba!”
Ông Giản cười hì hì, “Con đừng lo, cho dù con có bạn trai, có kết hôn đi chăng nữa thì con vĩnh viễn vẫn là người thứ hai ba mẹ yêu nhất trên đời! Được rồi, giờ ba với mẹ của con đi chơi, hai đứa cũng chơi vui vẻ nha.”
Sau đó video bị cắt ngang.
Mình đúng là đứa con được nhặt từ gầm cầu về.
Giản Tùng Ý bĩu môi: “Ba không thương, mẹ không yêu.”
Bách Hoài cười khẽ, hôn lên khóe môi của đồ ngốc nghếch: “Tôi yêu em, em là người tôi yêu nhất.”
Giản Tùng Ý cảm động, lại ôm lấy cổ anh, hôn.
Hai người hôn quấn quýt, cũng không biết trở về phòng bằng cách nào.
Bàn tay Bách Hoài lần theo vạt áo tiến vào bên trong, bỗng Giản Tùng Ý đột ngột quay đầu, lùi về phía sau.
Bách Hoài thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Kiểu tóc mới của Giản Tùng Ý khiến cậu trở nên vô cùng A lẫn lạnh lùng, lúc này đuôi mắt hơi đỏ lên, nhìn có thể khơi gợi ra dục vọng cho người khác.
Giọng nói của cậu hơi nghẹn ngào: “Em cảm thấy hình như kì phát tình tới rồi.”
Bách Hoài nhớ rất rõ, kì phát tình của Omega nhà anh là ngày mười lăm, cho dù không ổn định nhưng không thể nào không ổn định như thế này được.
Vì thế anh vùi đầu vào cổ cậu, hít hà rồi ngước lên cười cười: “Bảo bối, không phải lúc nào em cảm thấy nóng đều là kì phát tình đâu, Omega cũng không phải chỉ có nhu cầu ở kì phát tình không thôi.”
Nếu như là bình thường thì dù Giản Tùng Ý nhất định có đánh chết cũng không thừa nhận.
Thế nhưng khuya hôm nay Bách Hoài hơi quá đáng, trực tiếp phá vỡ hết vỏ bọc phòng tuyến tâm lí của Giản Tùng Ý.
Cậu cúi đầu đỏ mặt, cắn nhẹ môi: “Sáng em thấy... Cái đó... Cái dâu...”
Bách Hoài ngẩn người, sực nhớ ra món quà kia vẫn đang nằm trong túi áo của mình, thì ra ai đó đã sớm nghĩ tới phương diện này rồi, bật cười: “Chúng ta không dùng đến cái đó đâu.”
Giản Tùng Ý cúi đầu càng thấp hơn: “Tuy rằng không phải kì phát tình, không cần lo mang thai, nhưng nếu dùng cái kia thì vẫn an toàn hơn.”
Bách Hoài bị người yêu nhỏ của mình khơi lên hứng thú, bật cười, biết cậu lo xa cho nên thấp giọng trêu đùa: “Em thấy tôi là loại tra nam chỉ quan tâm khoái cảm của bản thân mà không muốn đeo bao sao?”
“Không phải...”
“Em vừa mới phân hóa chưa được nửa năm, tôi sợ sẽ tổn thương em.”
“Chỉ cần không vào tới khoang sinh sản...”
Mặt Giản Tùng Ý đỏ bừng lên, mấy lời còn lại cậu nói không ra, nhưng cậu chỉ muốn nói với Bách Hoài là mình thích anh, vì mình thích anh cho nên sẵn sàng cùng anh làm tất cả mọi thứ.
Rõ ràng vừa A vừa tràn đầy ham muốn, lại dùng giọng điệu ngây thơ nhất nói những lời gợi tình nhất.
Bách Hoài không biết là ngoài kia có Alpha nào tuổi trẻ tài cao, sinh lực dồi dào mà có thể chống cự lại được lời mời như vậy.
Mà anh thật sự xót Giản Tùng Ý, anh thấy em bé còn nhỏ lắm, vừa mới mười tám tuổi thôi, anh không nỡ.
Bạn trai nhỏ của anh, còn phải nuôi thêm một thời gian nữa.
Cho nên đến phút cuối, dù cho cả phòng đều tràn ngập mùi hoa hồng mê hoặc thì anh vẫn không nỡ hái bông hoa hồng nhỏ của anh xuống, chỉ dùng ngón tay để hoa hồng nhỏ nở rộ theo cách chưa từng có lần đầu tiên.
Món quà vị dâu cuối cùng cũng vô dụng nằm trên bàn.
Song, sau khi tỉnh lại ngày hôm sau, Giản Tùng Ý vẫn cảm thấy xương cốt rã rời, thắt lưng đau nhức.
Tên súc sinh Bách Hoài này.
Không hổ danh là gương mặt vàng trong làng trai đểu.
Ngoại trừ mặt tiền, bên trong còn có kĩ thuật nữa.
Cậu nghiêng đầu, nhìn Bách Hoài vẫn còn đang ngủ, trên khuôn mặt ấy hiếm thấy được nét nhu hòa, tựa như sau tất cả cũng trút được tâm sự lẫn phòng thủ với thế giới bên ngoài.
Giản Tùng Ý không kìm lòng được mà lén hôn bạn trai mình một cái chào buổi sáng, sau đó cậu rón rén bước xuống giường đi rửa mặt. Xong xuôi, cậu đi xuống bếp, quyết định làm một bữa sáng hoành tráng cho bạn trai mình vào ngày đầu tiên vào đời.
Nấu nước nè.
Lấy ra hai hộp mì ăn liền nè.
Mở ra, đổ gói gia vị, rót nước, đậy nắp lại nè.
Năm phút sau, cậu bưng hai hộp mì ăn liền về phòng, đứng ở trước giường, nhấc chân nhẹ nhàng đạp Bách Hoài một cái.
Bách Hoài tưởng Giản Tùng Ý khó chịu, ngay lập tức giật mình tỉnh lại. Đến khi nhìn thấy Giản Đại thiếu đang đứng trước giường trang trọng bưng khay mì gói, anh mới không khỏi cười rộ lên.
“Bữa sáng tình yêu?”
Ai đó còn kiêu ngạo hất cằm, e hèm một tiếng.
“À, bạn trai tôi giỏi quá.” Bách Hoài ngồi dậy kéo Giản Tùng Ý qua, thơm một cái.
Giản Tùng Ý đạp anh: “Đi đánh răng rửa mặt đi!”
Bách Hoài cười cười, đi vào phòng tắm.
Kem đánh răng đã được bóp sẵn ra, khăn mặt còn đang được ngâm trong nước nóng.
Mặc dù với cái tính đại thiếu gia, đồ ngốc không biết làm nhiều thứ, nhưng chỉ cần thế này là anh đã cảm thấy tốt lắm rồi.
Bạn nhìn đi, cục kem đánh răng này đặt trên bàn chải, hình khối rõ ràng, nghệ thuật biết bao nhiêu. Nghệ thuật đến nỗi chỉ với một lần bóp kem của Giản Đại, Bách Hoài phải mọc thêm mười hàm răng mới đánh hết được số kem này.
Thấy chưa, dân đen như anh còn không dám bóp nhiều như vậy.
Bạn trai mình đáng yêu hết cỡ, xa xỉ hết cỡ, ngọt ngào hết cỡ...
Bách Hoài vừa đánh răng vừa cười hạnh phúc.
Có người vừa kiêu ngạo lại lười biếng, thoải mái thì ngang ngược, không thoải mái thì cũng ngang ngược, được thỏa mãn xong rồi lại than thở, không ôm thì không chịu ngủ.
Mình làm xong việc tốn thể lực, thu xếp gọn ghẽ cho người ta xong thì còn phải mang khăn trải giường lẫn áo quần bỏ vào máy giặt, giặt xong lại phơi khô, rồi thay lại lần nữa, nếu không sẽ để lại dấu vết, ngày mai ba mẹ phát hiện thì ai đó lại chui vào kẽ đất, lại ngang ngược đánh mình.
Khi Bách Hoài làm xong hết việc nhà, Sóc nhỏ đã cuộn người lại thiêm thϊếp ngủ trên ghế sa lông, thế nên anh chỉ có thể ôm về lại trên giường rồi ôm vào lòng, xong xuôi hết mới đi ngủ.
Lần ngủ này lại không ngờ ngủ sâu như vậy.
Còn bất ngờ hơn cả là lúc tỉnh lại, Bách Hoài phát hiện em người yêu của anh thế mà lại lớn rồi, bắt đầu biết quan tâm tới anh rồi.
Giúp anh chuẩn bị khăn lau mặt, rồi còn làm điểm tâm cho anh nữa.
Không hổ là bảo bối mười tám tuổi, trưởng thành rồi.
Mà đó cũng là lần đầu tiên trong bốn năm nay, lần đầu tiên anh không phải trải qua năm mới một mình.
Bách Hoài cảm thấy hài lòng với tất cả mọi thứ ở thời điểm hiện tại.
Vì thế vào buổi sáng sớm ngày Giản Tùng Ý mười tám tuổi, cả hai ngồi xếp bằng song song trên mặt thảm ngắm biển rộng xanh lam, nhìn nắng trời bên ngoài cửa sổ thủy tinh, lắng nghe sóng vỗ rì rào. Ánh nắng hun nóng khí xuân, vào giây phút đó Bách Hoài cảm thấy mình đã ăn được bữa mì ăn liền ngon nhất trong đời.
Bọn họ hôn nhau, bọn họ ôm nhau, bọn họ chạy nhảy vui cười trên bờ biển, bọn họ nhìn mặt trời mọc, ngắm hoàng hôn lặn. Bọn họ xem những tinh tú lấp lánh trên biển, hết lần này đến lần khác không hề tiếc câu nói yêu thương.
Bách Hoài cảm thấy mười tám tuổi quả là tuổi đẹp nhất trong cuộc đời.
Bởi vì có em.
Sẽ có người thiếu niên mang ánh nắng long lanh, mang kiêu ngạo đầy dại khờ, mang theo cả đóa hoa hồng của anh đi vào sinh mệnh của mình, rồi tại vùng đất khô cằn cô độc của mình mà rộ nở ngàn hoa, vì mình mà vun đắp ước mơ về một miền đất hứa* không tưởng.
*Miền đất hứa: Ở đây từ gốc tiếng Anh là Utopia.
[...]
Lúc hai người trở về trường, họ quang minh chính đại mặc đồ đôi.
Cùng một hiệu áo bành tô, một đen một trắng, dựa vào nhan sắc của hai người hỗ trợ mà miễn cưỡng lắm mới không giống Hắc Bạch vô thường đến câu hồn cẩu dân.
Còn chưa xong đâu, ngay cả giày, ba lô, khăn quàng cổ, Giản Tùng Ý đổi một phát thành đồ đôi hết.
Cái dáng điệu này chẳng khác nào dán năm chữ “Chúng tôi là người yêu” sau ót.
Hai người vốn đã chói mắt giờ lại đi cùng một chỗ trông càng bắt mắt hơn.
Mấy đứa lớp Một vừa gặp hai người, phản ứng đầu tiên là sửng sốt.
Mẹ kiếp! Con gà lôi Alpha này ở đâu tới đây mà dám ngang ngược mặc đồ đôi với bạn trai Tùng ca nhà chúng ta, người đâu, tẩm quất nó!
Sau đó, họ nhìn kỹ hơn trước khi nhận ra, cái quái gì vậy, đây có phải là Tùng ca không?! Tóc anh đâu rồi, Tùng ca?!
Nhưng kiểu tóc của Tùng ca nay có chút đẹp trai, có chút ngông cuồng, có chút lạnh lùng, nhìn còn đẹp hơn cả Bách gia.
Chậc chậc, đàn ông đang yêu có khác.
Hôm trước là ai nói lo lắng Bành Minh Hồng phát hiện cho nên quyết định yêu ngầm đấy? Thế quái nào, đây mà là yêu ngầm à?!
Nhưng họ chỉ nghĩ thế thôi chứ không dám hỏi.
Dù sao thì ký ức vạch áo cho người xem lưng đêm đó của Bạo quân hãy còn mới mẻ, mà kiểu tóc mới của Bạo quân lại cộng thêm một trăm điểm trùm trường, không ai muốn được hẹn ra cổng trường cả.
Cho nên không thể trêu Bạo quân được, không khéo lại bị Bạo quân bắt đi luyện nét chữ nết người, giũa lại cái nết thì chết mất.
Cuối cùng việc không ai mở miệng hỏi lại càng khiến Giản Tùng Ý mất hứng. Cậu cảm thấy giai thoại tình yêu rất xinh đẹp tuyệt vời của mình với Bách Hoài thế mà lại chẳng có ai đoái hoài tới, vì thế nên đồ ngốc nghếch đùng đùng lôi Bách Hoài đi dạo bộ cùng với mình trên sân thể dục trong giờ cơm chiều, hòng tuyên bố chủ quyền của cậu.
Một vòng tuyên bố chủ quyền này khiến Tieba Nam Ngoại sóng cuộn biển gầm...
【Đợi đã, tôi thấy Giản Tùng Ý và Bách Hoài mặc đồ đôi tán tỉnh nhau ở sân bóng?!】
【Họ cũng đã đến Dốc tình nhân!】
【Cp mà tôi đang chèo đã hồi sinh, và họ đã phát cho tôi kẹo vào dịp Tết Nguyên đán!!!】
【Nhìn giống một cặp đôi người mẫu quá!!! Tôi không dám viết như thế đâuu! Tùng Bách là có thật! 】
【Bách Tùng, đừng phản bác cp của tôi, cám ơn!】
【Không cần lo lắng về vị trí, điều quan trọng bây giờ là liệu hai người họ có ở bên nhau thật hay không!!!】
【Bất kể hai người họ có ở bên nhau hay không, trước tiên tôi phải khoe rằng kiểu tóc mới của Giản Tùng Ý rất tuyệt! Tôi sẽ luôn yêu người con trai tuyệt vời như cậu ấy! 】
【Chết rồi, tôi có thể làm lại lần nữa không, tôi lật đi lật lại, cầu xin Giản ca thả lỏng và đối mặt với tôi! Mẹ kiếp từ đông nam sang tây bắc! Em muốn làm cục cưng của anh đến hết đời.】
【Nhưng mà Giản Tùng Ý không thích omega, anh ấy thích alpha Bách Hoài khổ hạnh, cho nên các chị em hãy thành thật với cp đi.】
【Nhưng chẳng phải Giản Tùng Ý nói Bách Hoài có bạn trai, lại là omega, hiện tại làm sao vậy?】
【? Vì vậy những gì đang xảy ra?】
【Tin tức đáng tin cậy, Giản Tùng Ý và Bách Hoài thực sự ở bên nhau. 】
【???? 】
【Tin tức đáng tin cậy +1】
...
Tieba đông cứng rồi.
Giản Tùng Ý một tay đỡ đầu, một tay lướt điện thoại di động, click lại vào bài viết khen tóc cậu đẹp rồi đưa cho Bách Hoài xem.
Bách Hoài đang làm đề, một chốc cậu lại đâm đâm, viết được mấy chữ lại bị chọt chọt. Thế mà anh cũng chẳng phiền, cứ kiên nhẫn như thế, thỉnh thoảng còn bình luận mấy câu.
Nhìn hai đứa bạn mình ngông nghênh không sợ trời sợ đất, Dương Nhạc lo lắng, không kìm được tấm lòng mẹ già bao la như biển Thái Bình: “Tùng ca, hai người cứ như vậy thì dù cho em có muốn giúp thì cũng không giấu nổi đâu. Tuy rằng lớp mình gọi vốn cộng đồng mua được hai bộ tóc giả hàng ngoại cao cấp kia quá xịn sò con bò. Thế nhưng hai người cũng đừng nên đẩy nhanh quá trình cạo trọc như vậy chứ.”
Giản Tùng Ý chỉ vào quả đầu mới của mình: “Đẹp trai không?”
Dương Nhạc thật thà: “Đẹp quá trời quá đất luôn.”
“Nhân danh tình yêu, đương nhiên đẹp.”
“...”
“Vì tôi bằng lòng, cho nên tóc này rơi xuống nhân danh tình yêu, thế nhưng chỉ cần tôi không vui, dù có là trời cũng đừng hòng chạm tới một sợi. Hiểu chưa?”
Tuy Dương Nhạc cũng là một cục ngốc nghếch, thế nhưng Bành Minh Hồng ác danh có tiếng, cậu vẫn nơm nớp lo cho hai người mới nếm trải mùi vị tình yêu kia.
“Tùng ca nè, chẳng bao lâu nữa là đã tốt nghiệp rồi, anh hãy suy nghĩ kĩ lại được không? Em xuống nước xin anh đấy? Đâu cần rước vạ vào mình đâu anh.”
Giản Tùng Ý tựa vào sau ghế, nhấc hai chân ghế trước lên rồi cong môi cười: “Đúng là do sắp tốt nghiệp cho nên tôi mới ngang ngược như vậy đấy, tranh thủ ở trước mặt các đàn em mà ban phát chút may mắn.”
Dương Nhạc có dự cảm chẳng lành, hướng ánh nhìn cầu cứu về phía Bách Hoài.
Mà Bách Hoài ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, thản nhiên nói: “Cậu đã từng nghe câu giúp người xấu làm việc ác chưa?”
“?”
“Nói tôi đấy.”
“...”
Cậu biết rồi, hổ mà thả về rừng, cá mà về với nước, thì tai họa tày trời sắp ập tới!
Giản Trụ vương nhìn vẻ mặt vô cùng đau đớn của Dương hiền thần, đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai của cậu bé: “Cứ thoải mái, thả lỏng đầu óc đi.”
Nói xong vui vẻ đi ra khỏi lớp giải quyết vấn đề sinh lí.
Để có cảm giác tồn tại trước mặt Bành Minh Hồng, cậu cố ý đi buồng vệ sinh của tòa giáo viên.
Đứng ngoài cửa chốc lát, rồi cậu mới nhấc chân cố tình đi vào nhà vệ sinh nam Omega.
Cậu là người đã có bạn trai, không thể cả ngày đi lêu lổng bên nhà vệ sinh Alpha được.
Giản Tùng Ý thấy mình giác ngộ rồi.
Vừa đi vào buồng vệ sinh thì ngay lập tức nghe thấy tiếng đẩy cửa bước vào, kèm theo đó là tiếng nói chuyện.
Vốn Giản Tùng Ý không thích nghe người ta ngồi lê đôi mách, chỉ là vừa vặn nghe phải tên của mình, cậu đứng yên tại chỗ, lắng tai nghe thử xem thế nào.
Người nói chuyện giống như đang thật sự hoang mang: “Trời ạ, vừa nãy tôi lướt Tieba thấy, hình như Giản Tùng Ý và Bách Hoài thật sự quen nhau rồi.”
“Gì? Thiệt không bà?”
“Thiệt đó, mặc đồ tình nhân, tay trong tay, còn có người trong lớp bọn họ đã confirm rồi.”
“Tôi còn tưởng bọn họ bị đồn thổi vậy thôi chứ, thì ra là tình yêu AA à? Bây giờ còn quen nhau nữa sao? Ui, ghê muốn chết. Lúc trước tôi còn thích Giản Tùng Ý lắm cơ.”
“Tôi cũng thấy ghê mà, thế nhưng đám Omega và Beta lớp mình ship AA ship đến điên rồi, tôi cũng không biết mấy đứa đó nghĩ gì nữa.”
“Nè, nhưng mà lúc trước không phải nghe nói Bách Hoài có bạn trai là Omega rồi hay sao? Mới qua có mấy ngày mà hai người này lại đến với nhau rồi ư?”
“Có thể là nhu cầu sinh lí không đáp ứng nổi đấy. Thế nhưng dù sao cũng gớm quá, đau lòng cho Omega kia thật đấy.”
“Đúng đó, Omega vốn luôn là thế yếu, nay còn bị tên kia đem ra làm pháo hôi chơi đùa, cũng không biết kí hiệu chưa nữa.”
“Chắc là chưa đâu nhỉ? Nếu kí hiệu hoàn toàn thì quá kinh tởm rồi, đi toi một đời Omega con nhà người ta.”
“Thế nhưng cắn một cái thì có sao? Nhà hai đứa chúng nó có tiền có thế, nếu thật sự động tay với Omega, Omega kia cũng đâu dám nói gì...”
“Rầm!”
Cửa buồng vệ sinh bị đẩy bật ra tạo thành âm thanh lớn.
Giản Tùng Ý mặt lạnh như tiền bước ra, đi tới bên cạnh hai người đó, mở vòi nước, chậm rãi rửa tay.
Hai Omega nhiều chuyện chết lặng.
Giản Tùng Ý ngẩng đầu, nhìn gương rồi nhíu mày: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Hai bé Omega: “...”
Cả hai đứa cùng đi ra ngoài, nhìn kí hiệu nhà vệ sinh rồi cùng nhau đi vào, ngơ ngác nhìn Giản Tùng Ý.
Giản Tùng Ý nhếch môi cười: “Bất ngờ? Sao lúc nãy mồm miệng nhanh như tép nhảy cơ mà, giờ đâu mất rồi?”
Nói xong cậu giật một tờ khăn giấy, chậm rãi lau tay: “Hai người nên cảm thấy may mắn vì mình là Omega, vì tôi thường ngày không so đo với Omega đâu. Thế nhưng nếu tôi lại bắt gặp lần nữa thì tôi cũng chỉ có thể dùng cách của mình để xử Omega như hai người đấy.”
Nói xong, người ra đi đầu không ngoảnh lại.
Hai bé Omega đứng sững tại chỗ một hồi lâu.
“Người ban nãy là Giản Tùng Ý đúng không?”
“Ờ.”
“Chúng ta nói xấu hắn và Bách Hoài nhưng bị hắn nghe được sao?”
“Ờ.”
“Đây là nhà vệ sinh Omega phải không?”
“Ờ.”
“Vậy...”
“...”
“A a a! Súc sinh! Lưu manh! Đê tiện! Dám xông vào nhà WC Omega để uy hiếp! Đây là loại rác rưởi cực phẩm gì vậy?! Tôi muốn kiện tên này tội quấy rối!”
₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋₋
️đoạn H bị cắt sẽ bổ sung sau nha, dạo này tui nhiều bài tập nên lười đọc lười viết lắm, hehe ʕ ᵔᴥᵔ ʔ mn thông cảm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.