Chương 50
Dao Ninh
16/07/2020
.... Vân ngủ ngon lành cũng với những câu chuyện dở dang, những suy nghĩ chẳng đến nơi đến chốn. Cô không biết rồi gia đình này thế nào, kết thúc chuyện sẽ ra sao. Không ai biết, Vân cũng không biết....:
- Mẹ ơi!Mẹ dậy ngay cho con! Con muốn nói chuyện với mẹ. Tại sao mẹ lại không cho con với Quyên lấy nhau?cô ấy không tốt ở điểm nào?chỉ vì không có bố có mẹ ư?đáng lẽ mẹ phải thương cô ấy chứ!cô ấy cũng giống như những xác đứa trẻ bị bố mẹ bỏ lại mẹ hay nhận về cúng khấn đó thôi. Không có bố mẹ bất hạnh lắm mẹ biết thế nào còn gì. Mẹ!Mẹ dậy nói chuyện với con nhanh đi.
Tiếng Minh lèm bèm trong đêm khuya cứ tự hắn nói tự hắn trả lời. Vân mơ màng mở mắt he hé rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ. Cả nhà biết Minh say nên cũng chẳng ai nói gì. Đúng là yêu nhau mà không được ở với nhau đàn ông sinh ra chán nản rồi nát rượu cũng là điều dễ hiểu.
Ngẫm mụ Hoan chẳng biết là thương con hay ghét con, thấy con trai dằn vặt đau khổ như vậy mà chẳng một chút quan tâm. Chẳnh lẽ mụ không sợ,con cái nó oán hận mụ cả đời sao.
Minh lèm bèm thêm vài câu rồi chẳng nói năng gì nữa. Cả nhà cứ thế mà cũng chìm vào trong tĩnh mịch của đêm vắng. Bầu trời đêm cao vời vợi điểm những đám mây xám kịt như đám khói mỏng. Ngoài vườn sâm, những con đom đóm bay lập lòe đậu vào lá sâm. Những cành sâm mỡ màng được tưới bằng máu tưới cứ mơn mởn ngập tràn sức sống.
Sáng sớm hôm sau, khi còn chưa nhìn rõ người thì cả nhà nghe tiếng "xoảng " một cái. Vân giật mình thức giấc tưởng là tiếng mèo làm gì đổ nên cô cũng không xuống nhà.
Sau cái tiếng rơi vỡ ấy,lại đến Tiếng bàn chân ai đó huỳnh huỵch huỵch chạy vào nhà vừa mệt vừa thở:
- Bà Hoan ơi!bà Hoan! Bà dậy đi!Chuyện lớn rồi đây này!
- ông làm cái quái gì mà gọi như ăn cướp thế hở? Ngủ cũng không yên!
Giọng bà Hoan làu bàu vọng ra chửi chồng. Lúc nào cũng thế, hễ cứ ai động đến bà là bà ấy chửi tất,nhất là ông chồng. Nhiều khi cũng thấy tội mà Vân không dám lên tiếng bênh,sợ bà lại chửi lây thì càng chết nữa.
- Thằng Minh!thằbg Minh.... bị điện giật đằng sau nhà rồi!
Giọng ông tuy không vang to, nhưng cũng đủ để làm một cơn sốc nặng. Vân bật dậy, cô đang nghĩ xem có phải tai mình vừa nghe nhầm không thì bên dưới nhà, Bà Hoan đã hỏi gấp gáp:
- Ông bảo gì? Ông nói lại cho tôi xem nào?
- Sớm nay tôi đi cho gà ăn như mọi hôm, rồi tháo bẫy các thứ. Vừa ra đến nơi thì đã thấy thằng Minh dính trên đấy....
Giọng ông run rẩy kể lại. Không để nói hết câu, mụ Hoan vả chồng đến bốp một nhát, khoác tạm cái áo vào bà chạy xộc ra vườn. Vân dự g chồng dậy cũng lẽo đẽo chạy theo sau.
Đi đến nơi, Vân bàng hoàng khi thấy Minh bị dính vắt vẻo trên dây thép, cả người đã bị cháy đen hết cả. Mắt Minh mở trừng trừng, mồm há ra trông rất sợ. Những sợi tóc của Minh bị điện làm cho quăn queo hết cả lại. Bàn tay co quắp khô khốc bám chặt vào dây như muốn thoát khỏi mà không thành. Chắc hẳn, anh đã rất đau đớn trước khi chết.
Mụ Hoan vừa thấy con trai gào lên một cái gọi tên con rồi mụ lại ngất. Đúng là con mẹ vô tích sự, cứ đến lúc có chuyện thì lại lăn ra ngất.
Hải vội vàng bế mụ Hoan vào nhà. Ngoài vườn này chỉ còn mỗi ông Hoan và Vân ở đó:
- Con!giúp bố một tay đưa anh con xuống!
Vân giật mình trước câu ra lệnh của ông Hoan. Vân do dự, cô chưa bao giờ sờ vào người điện giật chết thế nào bao giờ nên có chút do dự. Nhưng phải cho minh xuống thôi,không thể để anh ấy ở ngoài này mãi được.
Khi ra và biết Minh đã bị điện giật chết cứng đơ, trên khuôn mặt ai nấy đều bàng hoàng, có chút lo lắng,cùng với sự đau buồn. Nhưng họ là đàn ông,họ chẳnh thể lăn đùng ra ngất như mụ Hoan, hay khóc lóc như đàn bà khác được
Tất cả chẳng ai nói ai, tự giác, im lặng và đau khổ.
Vân do dự vài giây rồi mới quyết định chạm vào xác của Minh. Tự nhiên cô cảm giác người Mimh khô khốc như thể có ai hút hết máu vậy. Động vào nghe như tiếng sột soạt, gầy gò đến nỗi Vân chạm được cả vào xương tay của Minh nữa.
- Bố này!hay để con sang nhà bác Loan hàng xóm gọi mấy anh con trai sang giúp bố nhé
- Không cần đâu con ạ!.
Ông Hoan chỉ nói vài câu rồi tiếp tục gỡ Minh ra khỏi hàng dây thép. Tại sao ông lại từ chối sự giúp đỡ kia chứ. Vì con trai mịn chết yểu, hay tại sợ hàng xóm phát hiện ra vườn sâm. Ông đặt bẫy vườn nhưng chính con trai mình lại chết oan. Chẳnh lẽ Minh không hề biết ở đây có bẫy?
- Mẹ ơi!Mẹ dậy ngay cho con! Con muốn nói chuyện với mẹ. Tại sao mẹ lại không cho con với Quyên lấy nhau?cô ấy không tốt ở điểm nào?chỉ vì không có bố có mẹ ư?đáng lẽ mẹ phải thương cô ấy chứ!cô ấy cũng giống như những xác đứa trẻ bị bố mẹ bỏ lại mẹ hay nhận về cúng khấn đó thôi. Không có bố mẹ bất hạnh lắm mẹ biết thế nào còn gì. Mẹ!Mẹ dậy nói chuyện với con nhanh đi.
Tiếng Minh lèm bèm trong đêm khuya cứ tự hắn nói tự hắn trả lời. Vân mơ màng mở mắt he hé rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ. Cả nhà biết Minh say nên cũng chẳng ai nói gì. Đúng là yêu nhau mà không được ở với nhau đàn ông sinh ra chán nản rồi nát rượu cũng là điều dễ hiểu.
Ngẫm mụ Hoan chẳng biết là thương con hay ghét con, thấy con trai dằn vặt đau khổ như vậy mà chẳng một chút quan tâm. Chẳnh lẽ mụ không sợ,con cái nó oán hận mụ cả đời sao.
Minh lèm bèm thêm vài câu rồi chẳng nói năng gì nữa. Cả nhà cứ thế mà cũng chìm vào trong tĩnh mịch của đêm vắng. Bầu trời đêm cao vời vợi điểm những đám mây xám kịt như đám khói mỏng. Ngoài vườn sâm, những con đom đóm bay lập lòe đậu vào lá sâm. Những cành sâm mỡ màng được tưới bằng máu tưới cứ mơn mởn ngập tràn sức sống.
Sáng sớm hôm sau, khi còn chưa nhìn rõ người thì cả nhà nghe tiếng "xoảng " một cái. Vân giật mình thức giấc tưởng là tiếng mèo làm gì đổ nên cô cũng không xuống nhà.
Sau cái tiếng rơi vỡ ấy,lại đến Tiếng bàn chân ai đó huỳnh huỵch huỵch chạy vào nhà vừa mệt vừa thở:
- Bà Hoan ơi!bà Hoan! Bà dậy đi!Chuyện lớn rồi đây này!
- ông làm cái quái gì mà gọi như ăn cướp thế hở? Ngủ cũng không yên!
Giọng bà Hoan làu bàu vọng ra chửi chồng. Lúc nào cũng thế, hễ cứ ai động đến bà là bà ấy chửi tất,nhất là ông chồng. Nhiều khi cũng thấy tội mà Vân không dám lên tiếng bênh,sợ bà lại chửi lây thì càng chết nữa.
- Thằng Minh!thằbg Minh.... bị điện giật đằng sau nhà rồi!
Giọng ông tuy không vang to, nhưng cũng đủ để làm một cơn sốc nặng. Vân bật dậy, cô đang nghĩ xem có phải tai mình vừa nghe nhầm không thì bên dưới nhà, Bà Hoan đã hỏi gấp gáp:
- Ông bảo gì? Ông nói lại cho tôi xem nào?
- Sớm nay tôi đi cho gà ăn như mọi hôm, rồi tháo bẫy các thứ. Vừa ra đến nơi thì đã thấy thằng Minh dính trên đấy....
Giọng ông run rẩy kể lại. Không để nói hết câu, mụ Hoan vả chồng đến bốp một nhát, khoác tạm cái áo vào bà chạy xộc ra vườn. Vân dự g chồng dậy cũng lẽo đẽo chạy theo sau.
Đi đến nơi, Vân bàng hoàng khi thấy Minh bị dính vắt vẻo trên dây thép, cả người đã bị cháy đen hết cả. Mắt Minh mở trừng trừng, mồm há ra trông rất sợ. Những sợi tóc của Minh bị điện làm cho quăn queo hết cả lại. Bàn tay co quắp khô khốc bám chặt vào dây như muốn thoát khỏi mà không thành. Chắc hẳn, anh đã rất đau đớn trước khi chết.
Mụ Hoan vừa thấy con trai gào lên một cái gọi tên con rồi mụ lại ngất. Đúng là con mẹ vô tích sự, cứ đến lúc có chuyện thì lại lăn ra ngất.
Hải vội vàng bế mụ Hoan vào nhà. Ngoài vườn này chỉ còn mỗi ông Hoan và Vân ở đó:
- Con!giúp bố một tay đưa anh con xuống!
Vân giật mình trước câu ra lệnh của ông Hoan. Vân do dự, cô chưa bao giờ sờ vào người điện giật chết thế nào bao giờ nên có chút do dự. Nhưng phải cho minh xuống thôi,không thể để anh ấy ở ngoài này mãi được.
Khi ra và biết Minh đã bị điện giật chết cứng đơ, trên khuôn mặt ai nấy đều bàng hoàng, có chút lo lắng,cùng với sự đau buồn. Nhưng họ là đàn ông,họ chẳnh thể lăn đùng ra ngất như mụ Hoan, hay khóc lóc như đàn bà khác được
Tất cả chẳng ai nói ai, tự giác, im lặng và đau khổ.
Vân do dự vài giây rồi mới quyết định chạm vào xác của Minh. Tự nhiên cô cảm giác người Mimh khô khốc như thể có ai hút hết máu vậy. Động vào nghe như tiếng sột soạt, gầy gò đến nỗi Vân chạm được cả vào xương tay của Minh nữa.
- Bố này!hay để con sang nhà bác Loan hàng xóm gọi mấy anh con trai sang giúp bố nhé
- Không cần đâu con ạ!.
Ông Hoan chỉ nói vài câu rồi tiếp tục gỡ Minh ra khỏi hàng dây thép. Tại sao ông lại từ chối sự giúp đỡ kia chứ. Vì con trai mịn chết yểu, hay tại sợ hàng xóm phát hiện ra vườn sâm. Ông đặt bẫy vườn nhưng chính con trai mình lại chết oan. Chẳnh lẽ Minh không hề biết ở đây có bẫy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.